Thưa sư cô, bên ngoài có Tuyên Thần sư thúc muốn gặp ạ!

Chương Hàm Yên chẳng buồn nhìn đệ tử đang khó xử đứng bên cạnh, chỉ lạnh nhạt đáp:

- Không tiếp!

Đàn ông cho dù có là tiên nhân hay ác quỷ cũng đều như nhau, không biết trân trọng những gì dễ dàng đạt được. Người sư muội này trong nguyên tác lẽo đẽo bám theo Tuyên Thần suốt trăm năm nhưng y lại không hề để mắt đến, kết cục phải chết thảm. Chương Hàm Yên một khi đã xuyên qua đương nhiên không thể tiếp tục mù quáng như nguyên chủ nhân vật, cứ thế nửa phần phớt lờ nửa phần thân mật, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt lay động trái tim Tuyên Thần.

Tô Khuynh Khuynh sau khi cùng Tuyên Thần về lại Thánh Vân phái đã lập tức bị nhốt trong thạch lao. Đây là hình thức giam giữ có chút tàn nhẫn. Người bị giam trong thạch lao luôn luôn ở trạng thái treo lơ lửng giữa không trung, dưới chân là muôn vàn tảng đá nhọn hoắt như chông, chỉ cần sơ sẩy rơi xuống liền xương tan thịt nát. Tô Khuynh Khuynh trước khi bị giam vào thạch lao vì quá sợ hãi nên đã thề độc không bao giờ gặp lại Ly Huyền Âm nữa.

Chương Hàm Yên nghĩ nghĩ Tô Khuynh Khuynh dù sao cũng đã ở thạch lao bảy ngày bảy đêm, nếu cứ tiếp diễn thế này thì đến cơ hội để tiêu diệt Ma Quân cũng sẽ không có, vì thế nàng quyết định ra tay cứu Tô Khuynh Khuynh, cũng coi như bán cho Tuyên Thần một cái nhân tình.

Tuy thời điểm Chương Hàm Yên đến thạch lao đã là giữa trưa nhưng bên trong vẫn om om tối. Khó khăn lắm nàng mới tìm được Tô Khuynh Khuynh. Nghe tiếng động, Tô Khuynh Khuynh chậm chạp ngước đầu, khó nhọc gọi:

- Sư tôn... người cuối cùng cũng đến cứu A Khuynh rồi...

- Xem ra ngươi phải thất vọng rồi! - Chương Hàm Yên đạp kiếm hạ xuống trước mặt nàng ta.

- Sư cô... Chương sư cô... là người sao... - Tô Khuynh Khuynh thút thít khóc.

Đến cũng đã đến rồi không nên chần chừ đêm dài lắm mộng, tốt nhất là tìm đại một cái cớ rồi giải thoát nàng ta, ngẫm nghĩ Chương Hàm Yên mới hỏi:

- Khi đó ngươi thật sự không biết Ly Huyền Âm giết người?

Tô Khuynh Khuynh lắc đầu quầy quậy trả lời:

- Không biết... con thật sự không biết...

- Người tu tiên cho dù là phản xạ hay cảm ứng cũng đều tốt hơn người bình thường rất nhiều, chẳng lẽ hôm đó ngươi không ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi? - Chương Hàm Yên nâng hàng mày chất vấn.

Nhìn đôi mắt Tô Khuynh Khuynh mở to hốt hoảng, Chương Hàm Yên vỗ vỗ trán thầm nghĩ Tô Khuynh Khuynh này tuy là nữ chính nhưng thiên phú lại không cao. Xem ra nàng ta thật sự ngu ngốc đến độ không biết bản thân đã bị Ly Huyền Âm giấu giếm những gì.

- Được rồi, nếu như ngươi bị hắn ta che mắt, còn chấp nhận thề độc không cùng ma tu can hệ nữa, vậy ta cũng không muốn làm khó ngươi! - Nói rồi Chương Hàm Yên phất tay tháo xích sắt đưa Tô Khuynh Khuynh rời khỏi thạch lao.

- Chương Hàm Yên sư cô, cảm ơn người! - Tô Khuynh Khuynh ứa lệ xúc động.

Chương Hàm Yên và Tô Khuynh Khuynh chưa đi được bao xa thì vô tình đụng phải Tuyên Thần. Tuyên Thần nhìn thấy hai nàng liền trưng ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

- Chương sư muội! Sao... hai người lại ở đây?

- Cứu người! - Chương Hàm Yên lạnh nhạt trả lời y. - Thương tổn của Tô Khuynh Khuynh không nhẹ, điều trị chậm trễ sẽ để lại di chứng. Dù sao nàng ta cũng là đệ tử Thánh Vân phái nên ta không nhẫn tâm...

- Việc tự ý thả người thế này có thể sẽ khiến sư muội bị trách phạt! - Tuyên Thần nhíu mày biểu tình lo lắng.

Chương Hàm Yên cười nhạt, lại nói:

- Ta vốn định tự mình đến gặp sư tôn chịu phạt, Tuyên sư huynh cứ chăm sóc tốt cho Tô Khuynh Khuynh là được!

Nói rồi nàng quay gót rời đi, thì đột nhiên lại bị Tuyên Thần níu lấy tay áo.

- Chương sư muội... đợi đã... ta còn có việc này...

...***...

Thư phòng của Tuyên Thần đã rất lâu rồi Chương Hàm Yên không bước vào, hôm nay được y mời đến đây nàng cảm thấy có chút xa lạ. Tuyên Thần tự tay pha một ấm trà, hương trà mới thơm dịu lan tỏa khắp không khí.

- Sư muội chắc là cũng biết ta nuông chiều A Khuynh vì lý do gì. A Khuynh từ nhỏ số khổ không có cha mẹ không có bạn bè, ta là sư phụ cũng là người thân duy nhất của A Khuynh! - Tuyên Thần thở dài, ánh mắt mông lung.

Chương Hàm Yên nâng ly trà lên ngang mặt để hơi nóng áp vào đôi gò má.

- Mỗi người sinh ra đều mang trên mình một số mệnh khác nhau, Tô Khuynh Khuynh tuy có nỗi khổ riêng nhưng còn những môn đệ khác của Thánh Vân phái chúng ta thì sao không lẽ bọn họ đều sung sướng? Sư huynh đây chính là thiên vị!

Tuyên Thần im lặng rất lâu, dường như đang cẩn thận suy nghĩ.

- Hàm Yên... A Khuynh đã thề độc sẽ không còn dây dưa với ma tu nữa... đa ta muội lần này đã cho A Khuynh thêm một cơ hội sống...

- Ta hỏi thật, Tuyên Thần sư huynh nếu như Tô Khuynh Khuynh làm trái lời thề, tiếp tục cấu kết với Ly Huyền Âm thì huynh sẽ làm thế nào?

Điều Chương Hàm Yên cần nhất hiện tại chính là một sự đảm bảo, nàng đương nhiên không mong muốn mỗi lần quyết chiến cùng Ly Huyền Âm đều bị Tô Khuynh Khuynh ngăn cản.

Tuyên Thần siết đôi tay lại, quả quyết đáp:

- Đây là lần cuối, từ nay về sau ta sẽ không dung dưỡng A Khuynh nữa. Nếu như A Khuynh vẫn chấp mê bất ngộ thì ta sẽ trực tiếp trục xuất đệ tử này khỏi Thánh Vân phái!

- Một lời nói ra tứ mã nan truy! - Chương Hàm Yên mỉm cười nhìn y.

Chương Hàm Yên thầm nghĩ nếu như Tuyên Thần đã thực sự hạ quyết tâm thì bước tiếp theo của nàng lại có phần đơn giản. Đầu tiên phải tung tin tức Tô Khuynh Khuynh chịu giam cầm trong thạch lao thương tổn nặng nề đến tai Lý Huyền Âm. Sau đó đợi hắn ta đột nhập Thánh Vân phái cứu người, thuận tiện để nàng ra tay trừ diệt ma tu.

Nhiệm vụ chính của Chương Hàm Yên lần này là tiêu diệt Ma Tôn, còn có chiếm được lòng yêu của Tuyên Thần hay không đều không quan trọng. Nhưng thái độ của Tuyên Thần hôm nay đã ôn nhu hơn rất nhiều, xem chừng nam nhân này cũng không quá chung tình với nữ chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play