Ta... ta không thể... - Tô Khuynh Khuynh buông tay, vội vã lùi xa Ly Huyền Âm mấy bước. - Ta... không thể nào khiến ngươi tổn thương được...
Ly Huyền Âm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng rút lưỡi dao ra khỏi ngực, lại nói:
- Nàng quá thiện lương, quá tốt bụng... bản quân kiếp này không thể không bảo vệ nàng.
Nói rồi hắn ngồi xuống cạnh Tô Khuynh Khuynh, dịu dàng an ủi. Tô Khuynh Khuynh nhìn lưỡi dao đẫm máu, ruột gan tất cả đều rối bời. Ly Huyền Âm đợi nàng ta bình tĩnh hơn mới bắt đầu giải thích:
- Ma giới không giống như nàng nghĩ, nơi đó không có quy luật không phân cấp bậc. Hiện tại bản quân được tôn xưng một tiếng Ma Quân bởi là kẻ mạnh mẽ nhất, nhưng chẳng ai biết được thêm một trăm năm nữa, một ngàn năm nữa chuyện gì sẽ xảy ra. Có bao nhiêu kẻ đang lăm le vị trí Ma Quân nên chỉ cần bản quân thất bại một lần ắt sẽ phải hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Ngừng một chút, Ly Huyền Âm lại nói:
- Sống ở một nơi như thế bản quân chưa từng cho phép mình nảy sinh bất cứ loại tình cảm nào, kể cả là thương hại hay đồng cảm. Bởi vì những cảm xúc này của con người sẽ khiến bản quân mềm yếu đi, mà mềm yếu đồng nghĩa với cái chết... Cho đến khi gặp nàng... Bản quân mới hiểu thế nào là yêu một người...
Tô Khuynh Khuynh không biết phải nói gì, lời của Ly Huyền Âm nàng nghe đều hiểu, lại còn có phần đau lòng. Ly Huyền Âm rất giống nàng, tuổi thơ nàng cũng bị người đời hắt hủi, cho rằng số mệnh nàng thiên sát cô tinh, ai gần gũi đều sẽ bị khắc chết. Thế nên khi nghe Ly Huyền Âm tâm sự, nàng có chút đồng bệnh tương liên.
- Nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà lạm sát người vô tội mãi được!
- Bảo bối, chỉ cần nàng chấp nhận bản quân, ở cạnh bản quân nhất định bản quân sẽ vì nàng mà thay đổi. Không phải người tu tiên có câu dùng thiện phục ác hay sao, nàng giúp bản quân, cho bản quân thêm thời gian có được không?
- Được! - Tô Khuynh Khuynh suy nghĩ hồi lâu rồi mới nhỏ giọng gật đầu. - Ngươi cởi áo để ta băng bó vết thương!
...***...
Chương Hàm Yên đang cùng Tuyên Thần luyện kiếm trong rừng trúc thì đột ngột không gian xung quanh xuất hiện một luồng ma khí. Chương Hàm Yên hướng mắt đến phía viện tử của Tô Khuynh Khuynh, xem ra Ly Huyền Âm đã nghe tin nàng ta bị giam ở thạch lao trở về. Nếu như hắn đã tự nguyện chui vào bẫy vì Tô Khuynh Khuynh thì Chương Hàm Yên tất nhiên sẽ thành toàn cho cả hai.
Tuyên Thần không nói lời nào trực tiếp ra hiệu Chương Hàm Yên cùng lần theo dấu vết ma khí để lại. Cả hai dừng bước trước cửa phòng Tô Khuynh Khuynh, Tuyên Thần tuy chú ý nghe ngóng nhưng bên trong ngược lại vô cùng yên tĩnh.
Tuyên Thần đá mạnh cửa xông vào, lo lắng hỏi:
- A Khuynh, có yêu khí!
- Sư tôn... sao người lại đến đây... - Gương mặt Tô Khuynh Khuynh trắng bệch không chút huyết sắc.
Chương Hàm Yên nhíu mày nhìn vết máu đọng trên sàn và cả băng vải đang quấn vết thương còn dang dở, ướm hỏi:
- Thương tích trên cơ thể ngươi trở nặng ư?
- A! Không phải... - Tô Khuynh Khuynh lúng túng trả lời. - Con... vô tình làm bẩn vải băng cho nên... nên...
- Vết máu còn mới như vậy, xem ra thương tích của ngươi không nhẹ, để sư cô giúp ngươi trị thương! - Chương Hàm Yên lạnh nhạt cười tiến đến cạnh giường Tô Khuynh Khuynh.
Tuyên Thần mi gian tối sầm, đột ngột gắt lên một tiếng:
- Tô Khuynh Khuynh! Lật chăn lên!
- Sư tôn... con... con... - Đôi tay Tô Khuynh Khuynh run rẩy bám chặt chăn bông, vẻ mặt cực kì khốn khổ, cuối cùng nàng ta đánh liều nói. - Sư tôn... con với người dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất tương thân...
Chương Hàm Yên cười nhạt, giễu cợt mắng:
- Ngươi còn có thể nói ra lời này sao? Sư tôn ngươi thân phận trưởng bối giống như cha như chú, còn Ly Huyền Âm kia mới được tính là nam nhân!
Tuyên Thần híp mắt lập tức rút kiếm chém mạnh khiến giường gỗ gãy thành hai nửa. Một luồng khói đen bốc lên, Ly Huyền Âm thoáng chốc đã hiện nguyên hình.
- Danh môn chính phái các ngươi toàn dùng vũ lực để bắt nạt nữ tử à? - Vừa nói hắn ta vừa phủi vạt áo bị bám bẩn. - Nếu muốn trút giận thì cứ nhắm vào bản quân đây!
- Rất thẳng thắng, ta thích! - Tuyên Thần cười lạnh.
Hai bên vừa định giao chiến thì bỗng nhiên Tô Khuynh Khuynh lao vào chắn ngang, nàng ta vừa khóc lóc vừa cầu xin:
- Sư tôn... Ly Huyền Âm đã thay đổi rồi... khẩn xin người tha cho hắn một mạng...
- Sư tôn! Ly Huyền Âm tuy đã từng giết người đã từng làm sai nhưng hắn thành tâm hối cải rồi. Người dạy chúng con phải biết bao dung cho người khác... vậy nên A Khuynh khẩn cầu sư tôn người bao dung Ly Huyền Âm, cho hắn thêm một cơ hội!
Chương Hàm Yên nghe thấy vô cùng chướng tai, liền nói:
- Ngươi có tư cách gì để cầu xin giúp Ly Huyền Âm? Bá tánh bị hắn ta sát hại không phải ngươi, người nhà nạn nhân sống trong bi thương đau khổ cũng không phải ngươi! Đừng tỏ ra bản thân mình lương thiện khi vẫn ngày ngày dung dưỡng cái ác nữa!
Tuyên Thần thoáng nhìn Chương Hàm Yên sau đó cương quyết nói:
- Trước giờ chính tà không chung một đường, Tô Khuynh Khuynh ngươi không chỉ không giữ lời thề, nhiều lần vi phạm môn quy mà còn thường xuyên qua lại với ma tu. Nay tước thân phận chính môn đệ tử biếm làm tạp dịch!
Tô Khuynh Khuynh dường như không thể tin vào tai mình, kinh hoảng quỳ thụp xuống:
- Sư tôn... con sai rồi... sư tôn xin người đừng bỏ mặc con...
- Cầu xin y không có ích lợi gì đâu! Vốn dĩ ngay từ đầu y đã có ý định muốn vứt bỏ nàng rồi! - Ly Huyền Âm đột ngột lên tiếng. - Đi theo bản quân ít nhất nàng sẽ hạnh phúc...
- Ta không cần! - Khuynh Khuynh nghiến răng ôm lấy chân Tuyên Thần.
Tuyên Thần lạnh lùng đẩy nàng ta ra, sau đó hướng Ly Huyền Âm bày trận pháp.
- Nếu ngươi chấp nhận buông tay chịu trói ta sẽ để ngươi chết một cách dễ dàng!
- Còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không! - Ly Huyền Âm vung tay khiến mái ngói viện tử đổ sập, nhanh chóng thoát thân ra ngoài.
Tuyên Thần ngay lập tức phát hiệu lệnh truy bắt ma tu khắp Thánh Vân phái. Chương Hàm Yên thở một hơi, kịch cũng đã xem xong, đến lúc nàng phải ra mặt rồi.
- Sư huynh! Để ta giúp huynh một tay!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT