“Chính thức giới thiệu một chút nhé, đây là Nhạc Đồng, bạn thân của tôi.” Cố Xuyên nói.
“Gia đình hai người bọn tôi là hàng xóm của nhau. Bọn tôi học chung một lớp từ mẫu giáo đến giờ. Cố Xuyên, cậu nói xem đây không phải là định mệnh trời cho sao?” Nhạc Đồng vui vẻ lắc lắc cánh tay anh.
Ánh mắt Thư Trình tối sầm lại. Loại duyên phận này thật sự khiến cho người ta ghen tị đến phát điên mất.
“Cậu có thể dè dặt một chút được không?” Cố Xuyên đẩy cô ấy ra, ghét bỏ nói.
“Không thể! Tớ đã theo đuổi cậu mười bảy năm rồi mà vẫn không theo đuổi được. Nếu dè dặt rồi bị người khác cướp mất thì sao?” Từ trước đến nay Nhạc Đồng luôn có cảm giác nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.
Cố Xuyên dở khóc dở cười. Nghe người lớn nói rằng, Nhạc Đồng biết đi muộn, Cố Xuyên đã biết chạy rồi nhưng cô ấy thì vẫn không chịu đi trên đất. Hồi nhỏ Cố Xuyên rất hiếu động, rất gầy, sau khi lấy được đồ chơi con vịt của cô ấy vừa chạy vừa cười khiến Nhạc Đồng quýnh lên, sau đó tập tễnh đi bước đầu tiên trong đời.
Cố Xuyên đưa cho cô ấy một món đồ chơi con vịt nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Ấu trĩ.” Nhạc Đồng “Hừ” một tiếng, vui mừng treo vịt con vào chiếc điện thoại.
Nhạc Đồng đến chụp ảnh với coser yêu thích của mình, cũng có rất nhiều người muốn chụp ảnh cùng cô ấy. Cố Xuyên kể cho Thư Trình nghe về những chuyện từ khi họ còn nhỏ. Thư Trình nói rất ít, nhưng vẻ mặt rất chăm chú. Cố Xuyên biết rằng dưới lớp khẩu trang, cậu nhất định đang mỉm cười vô cùng dịu dàng. Cái cảm giác này, khiến anh rất yên tâm.
“Cậu nhìn hai người bọn họ xem, xứng đôi quá!” Nhạc Đồng đang chụp ảnh chung với ai đó, thì đột nhiên có một cô gái ở bên cạnh có vẻ phấn khích, nói nhỏ với bạn mình.
Hai người mà cô gái đang nói tới chính Cố Xuyên và Thư Trình.
Nhạc Đồng quay đầu lại, liếc mắt nhìn thì thấy Cố Xuyên đang mỉm cười rất vui vẻ.
Cố Xuyên và Thư Trình không hề để ý đến ánh mắt của Nhạc Đồng. Hai người họ ở bên nhau, như thể cả thế giới chỉ làm nền thôi vậy. Nụ cười ở khóe miệng Cố Xuyên vẫn không ngừng lại, đó là một sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng. Khi Thư Trình tình cờ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh vô cùng dịu dàng và vui vẻ.
Trong đầu Nhạc Đồng như nổ "bùm" một tiếng.
Một nam sinh đang cầm máy ảnh trên tay, không nhịn được chụp lại cảnh đẹp này. Tiếng “tách” của máy ảnh đã kéo Nhạc Đồng trở về thực tại thành công.
Trước đó, khi Cố Xuyên hỏi cô ấy về việc kia, cô ấy luôn cảm thấy kỳ lạ, có nghĩ tới chuyện liệu có phải anh đã thích ai rồi không? Nhưng cô ấy đã lập tức phủ nhận suy nghĩ này, năm ấy, có một nam sinh đã không ngừng làm phiền mãi không tha cho anh, anh suýt thì tàn phế. Lúc ấy Nhạc Đồng nghĩ, cho dù cả thế giới này đều cong, thì Cố Xuyên cũng không thể thích con trai được.
Trên sân khấu lớn đột nhiên có tiếng động, trên màn hình lớn đang thông báo, tiến hành cuộc thi bậc thầy giai điệu, phần thưởng chiến thắng là một cuốn sách có chữ ký của một nhà văn nổi tiếng trên mạng.
“Không phải cậu rất thích nhà văn đó sao? Có muốn lên thử một chút không?” Cố Xuyên đi đến bên cạnh cô ấy rồi hỏi.
“Không đi, tự mình vui vẻ là được rồi, lên đó thì xấu hổ lắm.” Nhạc Đồng lắc đầu, cúi mặt xuống, có chút buồn sầu.
Thư Trình cho rằng cô ấy đang tiếc nuối, sau khi suy nghĩ xong, cậu nói với cô: “Cậu đợi chút nhé.” Nói xong, cậu bước lên sân khấu nói gì đó với người dẫn chương trình, người dẫn chương trình gật đầu, sau đó Thư Trình bước xuống sân khấu, làm động tác OK với cô ấy.
Tiếng nhạc vang lên, những ô sáng trên màn hình sáng lên khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Vừa bắt đầu tiết tấu đã rất nhanh, Thư Trình cúi đầu, ngón tay lướt qua, gần như hiện ra cả dư ảnh. Chữ PERFECT trên màn hình liên tục nhấp nháy.
Sau một khi chơi một chuỗi không ngừng nghỉ, bên dưới sân khấu vô cùng thán phục: "Ba nghìn combo rồi!"
Nhạc vẫn tiếp tục vang lên, Thư Trình vẫn chăm chú nhìn vào màn hình mà không thấy có chút căng thẳng nào.
"Bốn nghìn! Bốn nghìn rồi!"
Lại là một chuỗi những khúc quẹo phức tạp, màn đánh liên tục, ai nấy đều toát mồ hôi hột, gương mặt người dẫn chương trình đầy phấn khích.
Âm nhạc ngừng lại, dữ liệu dừng lại sau năm nghìn sáu trăm combo kinh hoàng, ba chữ S vàng trên màn hình gần như làm mọi người mờ mắt.
Thư Trình đặt máy tính bảng xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Người dẫn chương trình lớn tiếng hỏi có ai dám lên khiêu chiến không? Giọng nói cũng rất phấn khích vì màn trình diễn tuyệt vời của Thư Trình vừa rồi. Thực ra không cần hỏi, người dẫn chương trình cũng biết hiện tại chắc chắn không có người thứ hai có thể đạt được kết quả như vậy.
Khán giả im lặng trong ba giây. Cuối cùng, Thư Trình đã có được phần thưởng lần này như ý muốn.
“Sinh nhật vui vẻ, Nhạc Đồng.” Thư Trình nhảy xuống khỏi sân khấu rồi nói.
Nhạc Đồng ngây người cầm lấy quyển sách có chữ ký, có chút không phản ứng kịp. Đôi mắt của Thư Trình trong veo, tràn đầy sự quan tâm nhìn cô ấy. Không hiểu vì sao mà sống mũi của Nhạc Đồng cay cay, nước mắt trào ra.
“Này, cậu làm sao vậy?” Cố Xuyên hoảng hốt.
Ngay khi những lời này nói ra, Nhạc Đồng đã hoàn toàn bật khóc.
Thư Trình vừa bước xuống sân khấu, vẫn còn rất nhiều ánh mắt đang nhìn cậu. Tiếng khóc của Nhạc Đồng ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Hai người họ không biết phải làm sao, vừa có chút bối rối không hiểu tình hình của cô ấy. Lẽ nào vì đột nhiên nhận được quà của thần tượng nên khóc không? Cũng không giống, Nhạc Đồng ôm chặt quyển sách có chữ ký trong tay, ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc vừa đau lòng vừa oan ức.
Một lúc lâu sau, Nhạc Đồng nức nở nói: “Tớ… tớ không sao.” Cô ấy khụt khịt, đưa tay ra kéo Cố Xuyên: “Xấu hổ, xấu hổ quá, chúng ta hãy… rời khỏi đây trước đã…"
Cảm thấy bà cô này vẫn hiểu rất rõ tình hình hiện tại, Cố Xuyên thật sự không biết tại sao đột nhiên cô ấy lại đau buồn như vậy, vô cùng khó hiểu.
Lúc này trong đám người có người nói: "Ơ, cậu nhìn người đó xem không phải rất giống Thư Trình sao?"
Cố Xuyên và Thư Trình liếc nhìn nhau, Nhạc Đồng đang đau đớn nghẹn ngào dừng lại một chút, đương nhiên cô ấy cũng nghe thấy, đôi mắt rưng rưng không biết phải làm sao. Bọn họ không dám ở lại lâu hơn nữa, Cố Xuyên kéo Nhạc Đồng lên, cả ba người họ vội vã ra ngoài.
Một nhóm người đuổi theo, Cố Xuyên duỗi tay ra đón xe, sau đó mới thành công bỏ lại nhóm người đó.
Cố Xuyên đưa tay chạm vào túi của mình, nhưng không có gì cả. Thư Trình vẫn cẩn thận lấy khăn giấy ra đặt vào tay Nhạc Đồng.
Người lái xe nhìn ba đứa trẻ một cách lạ lùng.
Nhạc Đồng ngừng khóc, đôi mắt vẫn có chút đỏ.
"Cậu…" Cố Xuyên định an ủi cô ấy thì bị Nhạc Đồng cắt ngang.
"Cậu đừng nói gì cả! Đừng nói chuyện với tớ. Cậu vừa mở miệng, khiến tớ... tớ chỉ muốn khóc thôi." Nhạc Đồng lại nức nở: "Đưa tớ về nhà trước, đợi đến khi tớ… suy nghĩ lại, sau đó... nói cho cậu biết."
Khi chuẩn bị xuống xe, Nhạc Đồng vùi mặt vào trong ngực Cố Xuyên hít một hơi thật sâu, như thể giây tiếp theo sẽ xa nhau vậy, nhưng giọng nói lại rất trầm thấp bình tĩnh: "Tớ đi đây, đừng xuống xe, tớ không sao."
Nhạc Đồng đi rồi, Cố Xuyên hoàn toàn không hiểu. Vẻ mặt đau lòng của cô ấy thật khiến người ta đau lòng. Mặc dù không rõ tại sao cô ấy lại đột nhiên cư xử như vậy, nhưng Cố Xuyên cũng có thể cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến anh.
Thư Trình vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng."
Cố Xuyên gật đầu.
Nhạc Đồng về nhà, tự nhốt mình ở trong phòng, sau khi khóc lóc suốt ba tiếng đồng hồ cô ấy đứng dậy, vào phòng tắm để soi gương, mắt cô sưng lớn mà còn rất đau. Nhạc Đồng rửa mặt sạch sẽ, sau đó tâm trạng mới bình tĩnh lại.
Cô ấy biết Cố Xuyên luôn coi mình như em gái, cô ấy cũng nghĩ rằng Cố Xuyên sẽ thích người khác, kết hôn với người đó rồi sinh con. Cô ấy nghĩ rằng đến lúc đó cô ấy sẽ mỉm cười và chúc phúc cho anh, rồi âm thầm bỏ đi sống ở một nơi không ai biết đến cô ấy.
Đêm đó, Nhạc Đồng suy nghĩ rất nhiều, thời gian hỗn loạn, nhưng tất cả chỉ là ký ức với Cố Xuyên. Khi còn nhỏ, cô ấy cảm thấy Cố Xuyên khác với những cậu bé khác, khi đọc bài trông anh rất đẹp, khi đánh nhau cũng rất tuấn tú, ngay cả khi anh buồn ngủ trong lớp cũng rất quyến rũ. Cô ấy không rõ mình bắt đầu thích Cố Xuyên từ khi nào, là yêu thích, hay ngưỡng mộ, hay là một cảm xúc gì đó khác.
Nhạc Đồng nhìn đồng hồ, sợ Cố Xuyên sẽ lo lắng, gửi tin nhắn cho anh nói rằng mình không sao. Hỏi anh số điện thoại của Thư Trình một lần nữa, nói rằng chỉ có giọng nói của thần tượng mới có thể xoa dịu trái tim cô ấy vào lúc này.
Tin nhắn Nhạc Đồng rất thẳng thắn. Cô ấy hỏi Thư Trình: “Cậu thích Cố Xuyên sao?”
Khi nhìn thấy dòng tin nhắn, Thư Trình sững sờ, trong lòng có linh cảm gì đó. Lần đầu tiên cậu cảm thấy trực giác của con gái thật kinh khủng. Biết rằng phủ nhận là vô ích, sau khi nghĩ lại, cậu nói: “Tôi không nghĩ tới việc xen vào cuộc sống của cậu ấy đâu, Nhạc Đồng, cậu đừng khóc.”
Thư Trình thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ như thế nào với Cố Xuyên, cậu không phải là loại người phải có được bất cứ thứ gì mình thích.
Nhạc Đồng nói: “Cảm ơn món quà hôm nay của cậu, tôi rất thích. Thực ra, tôi biết rằng Cố Xuyên luôn coi tôi như một đứa em gái, tôi không nghĩ nhiều đâu, chỉ là trong lúc nhất thời không chịu nổi thôi.
Thư Trình còn chưa trả lời, Nhạc Đồng lại hỏi: “Hai người ở bên nhau rồi sao?”
Thư Trình: “Còn chưa nghĩ đến việc sẽ nói với cậu ấy.”
Nhạc Đồng: “Nếu Cố Xuyên cũng thích cậu, cậu cũng không nói sao?”
Thư Trình nhìn câu này, cảm giác ngón tay run lên: “Có thể sao?”
Nhạc Đồng: “Sao lại không thể chứ?”
Nhạc Đồng không biết Thư Trình, nhưng cô ấy biết Cố Xuyên, vì vậy cô ấy đã xua tan những ý tưởng không thiết thực kia trong nhiều năm qua. Cô ấy muốn Cố Xuyên sống tốt và hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Nhưng ông trời lại quá keo kiệt với anh, khiến anh phải chịu không ít oan ức. Tuy khi dọn ra khỏi nhà Cố Xuyên không nói gì, nhưng Nhạc Đồng biết trong lòng anh rất đau đớn, chỉ là anh quá giỏi che đậy cảm xúc nên mới làm cho mọi người cho rằng anh rất mạnh mẽ.
Nhạc Đồng hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng vẫn có chút buồn bã. Nhưng sau khi nghĩ kỹ một số điều thì dần dần không còn vướng mắc nữa.
Trong phòng, Thư Trình lẩm bẩm, không được sao? Cậu tự hỏi bản thân, và sau đó một ý nghĩ mạnh mẽ bao phủ cậu, cậu cảm thấy một giọng nói vang lên trong tâm trí mình: Tại sao điều đó là không thể chứ? Tại sao Cố Xuyên lại không thể thích cậu?
Trái tim Thư Trình run lên, hơi thở cũng khẽ run, có thứ gì đó từ sâu thẳm trong trái tim cậu đã phá vỡ rào cản, điên cuồng tàn phá. Ngay lúc đó, Thư Trình có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình, tất cả các giác quan đều vô cùng rõ ràng, dường như cậu vừa tỉnh lại từ trong trạng thái mông lung, mơ hồ tỉnh lại, cậu đã biết chính xác rốt cuộc mình muốn gì rồi.