“Cố... Cố Xuyên? Cậu tới từ khi nào vậy?” Mạc Tiểu An lại bắt đầu sợ hãi, những câu vừa nói kia, có lẽ anh không nghe thấy gì đâu nhỉ.
Cố Xuyên liếc nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng, cầm một cây gậy sắt ở bên cạnh lên rồi đi tới.
Cố Xuyên ra tay, cách ra tay không hề giống với kiểu chơi đùa của các học sinh bình thường kia, giáng một gậy xuống, người kia lập tức ngã lăn ra đất ôm chân đau khổ kêu lớn.
Tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn về phía Cố Xuyên với ánh mắt vô cùng kinh hãi. Vốn dĩ bọn họ không định ra tay, lúc này thấy tình hình như vậy, ai cũng cảm thấy bối rối.
Cố Xuyên cầm cây gậy sắt, sắc mặt bình tĩnh. Xung quanh không có một ai dám tới gần. Cố Xuyên xem thường, phì cười một tiếng.
“Sao cậu lại tới đây?” Dưới ánh đèn lờ mờ, Thư Trình cau mày, sắc mặt có chút phức tạp.
“Cậu nói xem?” Cố Xuyên hỏi ngược lại.
Hai người đối diện với nhau, bầu không khí vô cùng cứng ngắc.
Giả Khuê lảo đảo đứng lên, ôm ngực ho khụ khụ hai tiếng, nhìn Cố Xuyên, rồi lại nhìn Thư Trình, bình tĩnh nói: “Hai người biến đi.”
“Bây giờ vấn đề không phải là chúng tôi có đi hay không.” Cố Xuyên nói, vừa định qua dạy cho anh ta một bài học thì bị Thư Trình nắm lấy cánh tay. Thư Trình khẽ lắc đầu.
Lúc này, trò cười này mới có thể kết thúc.
Sau khi ra ngoài, Mạc Tiểu An nhìn bầu không khí im lặng kỳ lạ giữa hai người, trên đường đi căng thẳng không biết nên làm thế nào. Xa xa có một chiếc xe taxi đi tới, ánh sáng từ chiếc xe taxi giống như ánh sáng của một vị thần vậy, Mạc Tiểu An lập tức nhìn thấy hi vọng, mở miệng nói: “Cái đó, ngày hôm nay cảm ơn hai cậu, vậy, tôi về nhà trước đây.” Nói xong, không đợi hai người kia trả lời, cậu ta lập tức chạy về phía ven đường, chạy rồi quay đầu lại, gượng gạo hét lớn: “Chuyện đó, tôi sẽ không nói bất cứ thứ gì cho ai biết đâu!”
Cậu ta nói vậy khiến hai người kia thật sự lúng túng.
Tâm trạng Cố Xuyên rất phức tạp, không biết nên nói gì. Thời đại đang thay đổi, chuyện yêu đương đồng tính gì đó là chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng từ trước đến nay Cố Xuyên chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh gì đó với một nam sinh. Đối xử với Thư Trình, anh thật sự rất thích, thế nhưng, chuyện đó thì...
Trên xe, họ im lặng suốt cả quãng đường, sau khi xuống xe, vẫn không một ai lên tiếng.
Thư Trình thấy điện thoại di động rung lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn, những tia sáng trên điện thoại di động chiếu lên mặt cậu, mái tóc mềm mại che đi đôi mắt cậu, khiến người ta không thể nhìn rõ tâm trạng.
Cửa chính đang ở trước mắt, Cố Xuyên vừa định nói lời tạm biệt với cậu, thì thấy Thư Trình cất điện thoại di động vào trong túi quần nói: “Những lời vừa rồi đừng để ở trong lòng, tôi không muốn làm chuyện phức tạp thêm.” Thư Trình nói xong thì khóe miệng nhếch lên, lại trở về dáng vẻ có chút ngại ngùng thu mình lại của một nam sinh: “Hôm nay cảm ơn cậu!” Nói xong, cậu vỗ tay anh một cái, xoay người đi vào trong nhà.
Về đến nhà, trong lòng Cố Xuyên vô cùng rối loạn. Rốt cuộc Thư Trình có ý gì, là vì sợ mình lúng túng hay là vốn dĩ không hề có suy nghĩ đó.
Nếu thật sự là vậy thì thế nào, anh có điểm nào có thể so sánh được với anh ta không? Câu nói này anh thực sự đã nghe được, lúc đó vẻ mặt của Thư Trình như thế nào nhỉ?
Hơn mười hai giờ, Cố Xuyên thức dậy, mở máy vi tính gõ bốn chữ tình yêu đồng tính.
“Vấn đề em bé sinh ra từ trong ống nghiệm ở Mỹ đã cho phép những người đồng tính có thể nuôi con để dưỡng già.”
“Người yêu đương đồng tính bị cưỡng ép điều trị bệnh, chúng ta nên đối xử với người yêu đương đồng tính như thế nào.”
“Nếu như bạn thích đồng tính, có nhu cầu yêu đương, có khuynh hướng yêu người đồng giới, tích cực đối mặt với bản thân và chấp nhận con người thật của mình...”
Những cái này đều nói gì vậy chứ? Cố Xuyên càng xem thì trong lòng càng loạn, “Cộp” một tiếng, anh gập laptop lại. Cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho một người tên là nữ thần Đồng Đồng.
“Có đó không?”
“A! Oppa! Rốt cuộc cậu cũng chủ động liên hệ với tớ rồi.” Ở trong một biệt thự nào đó ở thành phố S, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang chơi trò lập tức hét lên đầy phấn khích: “Thực sự xin lỗi mọi người, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn ngày mai gặp lại, yêu mọi người!”
Nhạc Đồng ổn định lại tâm trạng, lăn tới trên giường nghiêm túc gõ chữ: “Ở đây, ở đây, oppa, tớ rất nhớ cậu đấy.”
Cố Xuyên nhìn biểu tượng quỳ gối ôm đùi trong tin nhắn, có chút suy nghĩ, không biết mình có nên tìm cô ấy xin viện trợ hay không.
“Oppa, cậu có gì muốn dặn dò, bé cưng đây dù cho phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không tiếc.” Nhạc Đồng gửi tin nhắn với một vẻ mặt tự hào.
“Nghe nói nữ sinh các cậu đều hay đọc cái gì mà tiểu thuyết đam mỹ ấy, giới thiệu cho tớ mấy quyển đi.”
“...”
Cố Xuyên ít khi cảm thấy mặt mình nóng lên như vậy: “Không có thì thôi.”
“Có có có! Oppa, cậu đừng đi mà.” Nhạc Đồng vội vàng gửi lại tin nhắn: “Có thì có thật, nhưng mà, cậu chắc chắn chưa?”
“Ừm, suy nghĩ xong rồi mới gửi tin nhắn cho cậu, vì tình cảm lâu dài của chúng ta sau này.” Cố Xuyên nói.
“?”
“Cố Xuyên, cậu là Cố Xuyên sao?” Nhạc Đồng bắt đầu cuộc trò chuyện video.
Cố Xuyên nhẫn tâm nhấn từ chối, anh rất hối hận về hành động của mình.
Nhạc Đồng ở bên kia gần như sụp đổ, kêu rên hai tiếng, vẫn cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Suy nghĩ một chút, sau đó gửi một đống tài liệu cho anh.
Cố Xuyên nhấn vào xem.
Nhạc Đồng ở phía bên này cũng không ngủ được, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Ngày hôm sau, Cố Xuyên đến lớp với đôi mắt thâm quầng, vừa vào phòng học thì nằm vật ra bàn, mãi không chịu dậy, Thư Trình kéo mũ xuống rất thấp, mãi không chịu bỏ ra.
Lục Triển quay đầu lại nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hai người họ, ánh mắt vô cùng tế nhị, không thể nào, trời má, trời má, trời má.
Đến giữa trưa, Thư Trình khôi phục tinh thần. Chăm chú nghe giảng bài rồi lại ghi chép, không khác bình thường nhiều lắm, sau khi tan học nhìn thấy Cố Xuyên vẫn không động đậy, lập tức hỏi anh: “Cậu không đi sao?”
Sau đó hai người cùng đi ra khỏi phòng học.
Sau những chuyện đã xảy ra, mọi thứ lại quay trở về đúng quỹ đạo.
Cố Xuyên thở phào nhẹ nhõm, hay là anh đã nghĩ quá nhiều rồi. Thế nhưng từ sau hôm đó, rõ ràng Thư Trình vẫn là Thư Trình, nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Đôi khi lại muốn chạm vào mái tóc mềm mại của cậu, nhìn dáng vẻ cậu chăm chú nghe giảng thì sẽ ngây người, khi người khác tới hỏi Thư Trình một vài vấn đề, thỉnh thoảng anh sẽ cảm thấy rất bực bội.
Cố Xuyên vào phòng tắm rửa mặt, ngay khi bị nước lạnh kích thích, anh cảm thấy trạng thái hỗn loạn này đã ổn hơn rất nhiều. Con đường sau này của Thư Trình còn rất dài, có thể vẫn sẽ đóng phim, cậu không đóng phim thật sự rất đáng tiếc.
Dù cho có suy nghĩ gì đi chăng nữa, đều phải kiềm chế lại.
Cố Xuyên nhìn mình trong gương, thở dài một hơi. Trở về phòng, xóa hết tất cả những thứ Nhạc Đồng đã gửi cho mình đi, buổi tối lại thu dọn lại một lần nữa.
Đêm đó, cuối cùng cũng coi như anh đã ngủ được một giấc ngon lành.
Đèn trong phòng Cố Xuyên tối muộn mới tắt, Thư Trình ở trên ban công nhìn ánh đèn trong phòng anh tắt rồi mới đi về phòng của mình.
Thư Trình tựa vào đầu giường, nhìn tin nhắn mà Giả Khuê đã gửi cho cậu sau hôm đó: “Chuyện ngày hôm nay thực sự xin lỗi, sau này anh sẽ không gây rắc rối cho em nữa, nhưng anh vẫn có thể lặng lẽ ủng hộ em. Còn nữa, nếu như em thích Cố Xuyên, trước tiên em đừng nói với cậu ta, hồi cấp hai cậu ta đã từng bị một người cùng giới quấy rối gây ra rất nhiều rắc rối. Ngủ ngon và cảm ơn em.”
Sau khi thi xong là có thể thoải mái vui chơi. Ngày mai là thứ bảy, cuối cùng cũng coi như có thể thả lỏng được một chút.
“Ngày mai cậu có thời gian không?” Cố Xuyên vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Thư Trình.
“Có, sao vậy?” Thư Trình hỏi.
“Tôi có một người bạn học biết tôi và cậu học cùng nhau, luôn muốn gặp cậu, ngày mai là sinh nhật cô ấy, vì thế nên tôi muốn hỏi cậu một chút.” Cố Xuyên nói.
Đây là lần đầu tiên Cố Xuyên đề cập tới bạn học với cậu, có thể làm cho Cố Xuyên tự mình mở miệng thì quan hệ giữa hai người nhất định không bình thường, Thư Trình suy nghĩ rồi hỏi: “Hoa khôi của trường Đông Châu sao?”
“Đúng vậy, hình như có người gọi cô ấy như thế đấy.” Cố Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Hình như? Cậu đối xử với bạn gái cậu cũng vô tình quá rồi đấy.” Thư Trình cười nói.
“Cô ấy...” Cố Xuyên định nói gì đó, rồi lại nuốt lời nói vào trong, nói: “Quen chưa lâu nên không để ý, nói chung thì có vẻ cô ấy rất đẹp.”
Thư Trình thu dọn đồ đạc xong, cùng anh đi ra khỏi phòng học.
Thứ bảy có một buổi triển lãm truyện tranh, may mà Nhạc Đồng nói có thể ở bên đó chờ hai người họ. Hai người đi xe tới, bởi vì là nơi công cộng nên Thư Trình mang theo khẩu trang và mũ, điều này không khỏi làm Cố Xuyên nghĩ cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Cố Xuyên không có hứng thú với truyện tranh, từ nhỏ tới lớn anh không xem anime, nhưng có một khoảng thời gian chơi game khá là lợi hại.
Những chàng trai vóc dáng cao ráo luôn là tâm điểm chú ý ở bất cứ đâu, ngay khi Cố Xuyên và Thư Trình xuất hiện, mọi người đã đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Mặc dù họ không thể nhìn thấy dáng vẻ của Thư Trình, nhưng họ tin rằng ngưu tầm ngưu mà tầm mã, cậu nam sinh đeo khẩu trang này chắc chắn rất đẹp trai.
Có một người ở lối vào triển lãm truyện tranh, mặc quần áo coser, cột tóc đuôi ngựa cao bằng ren xanh, thắt lưng màu xanh lá cây, đang nói chuyện với máy quay. Thỉnh thoảng có người thốt lên: “Ôi, đúng là một cô gái xinh đẹp.”
Thư Trình không ngờ hình tượng Nhạc Đồng xuất hiện trước mặt mình sẽ như vậy, trong lòng rất kinh ngạc. Cậu nghe nói rằng hoa khôi của trường Đông Châu không chỉ đẹp mà còn không bao giờ rớt khỏi top mười của lớp.
Nhạc Đồng chú ý đến hai người họ, phấn khích vẫy vẫy bàn tay nhỏ của mình. Khi cô ấy cười, đôi mắt của cô ấy rất sáng, hai lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng hiện lên, rất vui vẻ và dễ thương.
Hai người bước tới, Nhạc Đồng nói với Cố Xuyên: “Đến đây đến đây, mình đang phát sóng trực tiếp đấy, đến chào mọi người đi.”
Cố Xuyên tiến đến máy quay lên tiếng chào hỏi, anh chàng đẹp trai bị nữ thần làm cho ngạc nhiên, trong lòng còn vô cùng khâm phục.
Nhạc Đồng lại nhìn Thư Trình, có chút chờ mong.
Thư Trình gật đầu, để lộ một con mắt dưới máy quay. Sau đó, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ!
“Đây có phải Thư Trình không? Đây chắc chắn là Thư Trình rồi.”
“Tôi cược một gói đồ ăn, đây chính là Thư Trình.”
“Là Thư Trình 10086.”
“Có muốn nói một câu không?” Nhạc Đồng vừa cười vừa hỏi cậu.
“Nói cái gì?” Thư Trình nghĩ xong rồi nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Vừa mới mở miệng, thân phận cậu đã được xác nhận, phòng phát sóng trực tiếp đã được bao phủ bởi những bình luận, không có một kẽ hở nào.
Nhạc Đồng mỉm cười chào tạm biệt mọi người, ánh mắt vô cùng cảm động. Cô ấy rời khỏi chương trình phát sóng sau đó cất đồ vào túi của mình.
“Cố Xuyên, để mình ôm cậu để bổ sung năng lượng nào.” Nhạc Đồng nói rồi nhắm mắt, ôm eo Cố Xuyên. Nhạc Đồng cũng không thấp, nhưng khi đứng bên cạnh Cố Xuyên thì cô ấy chỉ như một chú chim nhỏ: “Đây là món quà tốt nhất mà tớ nhận được trong năm nay đấy!”
Cố Xuyên ghét bỏ đẩy cô ấy ra, nhưng nụ cười trên khóe miệng không thể che giấu được tâm trạng đang rất tốt của anh.