Cố Xuyên rốt cuộc vẫn không biết được nguyên nhân vì sao tâm trạng của Nhạc Đồng thất thường. Người như Thư Trình, mồm miệng rất kín kẽ, chỉ nói rằng Nhạc Đồng không có việc gì, kêu anh đừng suy nghĩ quá nhiều. Cố Xuyên hỏi lại, Thư Trình bắt đầu nghiêm túc nói luyên thuyên.

Cố Xuyên phát điên lên.

Cũng may hai ngày sau Nhạc Đồng lại bắt đầu lên sóng trực tiếp lúc đêm khuya, vẫn tùy tiện, tỏ ra đáng yêu, làm nũng như lúc trước, Cố Xuyên không cảm thấy có điều gì bất thường, vậy mới thật sự yên lòng.

Hơn nửa học kỳ trôi qua thật nhanh, để đạt được thành tích tốt trong các kỳ thi của năm trước, mức độ chịu khó của đám học sinh này quả thực khiến cho thầy cô cảm động.

"Cố Xuyên, đề này giải như thế nào?" Thư Trình kéo ghế đến bên cạnh anh, để bài tập ngay trước mặt anh.

Cố Xuyên liếc nhìn, bắt đầu chỉ cho cậu một bộ công thức. Bởi vì tiết trời đã trở lạnh, Thư Trình mặc một chiếc áo lông màu xanh nhạt. Hình như cậu rất sợ lạnh, cho dù bên trong phòng học có hệ thống sưởi, Thư Trình cũng không dễ gì cởi áo lông ra.

Thư Trình nghiêm túc nghe, Cố Xuyên có thể ngửi thấy mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt trên người cậu, từ góc độ này, Cố Xuyên có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của cậu đang khe khẽ rung rung, tựa như lông vũ đang nhẹ rung động, dưới hàng mi kia, là một cặp mắt trong suốt như sương buổi sớm. Hô hấp của Cố Xuyên hơi chậm lại, rất bình tĩnh dời tầm nhìn khỏi gò má trắng nõn đến nỗi gần như trong suốt của cậu.

Thư Trình bắt đầu thử giải đề, vừa tính toán vừa nhỏ giọng nói trình tự giải, Thư Trình tính toán không quá tốt, Cố Xuyên nghe thấy có chỗ không đúng liền sửa đúng lại cho cậu.

Sau khi tan học, hai người cùng đi siêu thị. Bố của Thư Trình đi công tác ở nước ngoài, mẹ thì đi tọa đàm ở ngoài tỉnh. Thư Trình trịnh trọng mời Cố Xuyên đến nhà làm khách, nhân tiện ngủ lại.

"Đã lớn như vậy rồi còn sợ ở một mình à?" Cố Xuyên đẩy xe, không nhịn được mà chế nhạo nói.

Thư Trình chỉ cười nhạt, không phủ nhận.

Sau khi đi ra, hai người đi thẳng đến nhà của Thư Trình. Nhìn Thư Trình bận rộn trong phòng bếp, Cố Xuyên hơi áy náy, nghĩ rằng mình cũng ăn cơm chùa lâu như vậy rồi, không thể há miệng chờ sung mãi thế được, vì vậy bèn đi tới cầm lấy tạp dề cho cậu.

"Đưa tay đây." Cố Xuyên nói.

Thư Trình quay đầu nhìn thoáng qua, nghe lời thả trái cà chua trong tay xuống, xoay người, vươn hai cánh tay thanh mảnh ra.

Cố Xuyên quàng tạp dề cho cậu, thắt một nút ngay hông cậu.

Mùi vị của mì còn ngon hơn so với tưởng tượng của Cố Xuyên, Cố Xuyên không khỏi khen một tiếng, nói: "Thư Trình, nếu như cậu là nữ, tôi nhất định sẽ cưới cậu về nhà."

Thư Trình cười đáp: "Tôi coi như đó là cậu đang khen tôi vậy."

Ăn cơm xong, Cố Xuyên chủ động nói muốn rửa bát. Thư Trình không thể lay chuyển được anh, đành phải cầm đồ ngủ đi tắm trước.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, hai người bắt đầu mở đèn làm bài tập ở trong phòng ngủ của Thư Trình, Cố Xuyên làm xong rất sớm, sau đó thì giải thích cho Thư Trình, mãi đến tận mười một giờ rưỡi mới tắt đèn lên giường.

Hình như Thư Trình thật sự rất buồn ngủ, tựa đầu vào gối không bao lâu đã vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Cố Xuyên không ngủ mà nhìn cậu, trong bóng tối, anh có thể cảm nhận được trong cơ thể có một sự xúc động khác thường một cách rõ ràng. Sâu bên trong bóng đêm, ánh mắt của anh nhìn về phía Thư Trình vừa nóng bỏng lại vừa tràn ngập sự xâm lược.

Thư Trình xoay người một cái, đối diện với anh, hình như hơi lạnh nên liền rúc vào trong ngực anh.

Lưng lập tức cứng đờ, Cố Xuyên có thể cảm giác được nhiệt độ từ cơ thể cậu, còn có hơi thở nhàn nhạt nhưng dường như khiến người ta phát điên.

"Thư Trình?" Giọng nói của Cố Xuyên hơi khàn khàn, hô hấp hơi nóng lên. Anh thử vỗ vỗ bả vai của Thư Trình.

Hô hấp của Thư Trình vẫn ổn định như trước.

Tay của Cố Xuyên hơi run rẩy, anh vươn tay ra, khẽ ôm lấy cậu, không dám dùng sức. Trong lòng Cố Xuyên đang đấu tranh kịch liệt, anh không nhịn được xích lại gần gò má của cậu từng chút một, trong con ngươi vừa khát vọng, lại vừa tràn ngập sự thù ghét chính bản thân mình.

Thư Trình lại rúc vào trong lòng anh.

Trong lòng Cố Xuyên chợt căng thẳng, trong giây phút ấy, anh rất muốn nhào nặn Thư Trình vào trong lòng mình, dùng hết sức lực của mình để ôm cậu, hôn lấy cậu. Ý nghĩ một khi bộc phát ra thì không thể nào cứu vãn được, Thư Trình vẫn yên tĩnh như vậy, bộ dạng lanh lợi mang theo sự quyến rũ trí mạng, cổ họng Cố Xuyên căng chặt, cuối cùng thì xúc động cũng chiến thắng lý trí, cẩn thận từng li từng tí, anh khe khẽ hạ một nụ hôn xuống khóe miệng cậu.

Thời gian như dừng lại, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Cố Xuyên thấp thỏm, cảm giác được thân thể xuất hiện sự biến đổi nào đó một cách rõ ràng, anh cố gắng đè sự kích động kia xuống, không dám nhìn khuôn mặt gần sát trong gang tấc của đối phương nữa, rón rén vén chăn lên, đi dép chạy vào nhà tắm.

Thư Trình mở mắt, nắm hai tay để ở trước ngực. Cảm xúc ngọt ngào nhỏ nhẹ đến phát ngấy kia vẫn còn dư lại, cậu sờ sờ khóe miệng, ánh mắt lóe sáng, nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Thư Trình vẫn duy trì bộ dạng như cũ đến khi Cố Xuyên quay về.

Cố Xuyên không dám gần cậu thêm nữa, ngủ ở chỗ sát mép giường trên cùng.

Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng nhanh chóng kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, khi thành tích được công bố, mấy nhà vui sướng mấy nhà buồn. Thành tích tốt thì chuẩn bị nghỉ đông du lịch trời nam biển bắc, thành tích kém thì hết biết cái gì gọi là quyền con người, kiểu gì cũng phải ở lại học bổ túc trong thời gian còn lại.

Lớp học tổng vệ sinh trước kỳ nghỉ, điện thoại di động của Cố Xuyên reo lên, anh liếc nhìn dãy số, sắc mặt hơi khó coi.

"Tôi đi ra ngoài một chút." Nói xong, anh nhảy từ trên cửa sổ xuống, đi ra khỏi phòng học.

Thư Trình tò mò đi theo ra ngoài.

Trên hành lang, Cố Xuyên nghe điện thoại vẫn luôn không mở miệng, trong ánh mắt không rõ tâm trạng đang ra sao. Thật lâu sau đó, anh mới nói một chữ "Được", rồi cúp máy.

"Người nhà cậu à?" Thư Trình hỏi.

Cố Xuyên bỏ điện thoại di động vào trong túi: "Cũng không khác lắm."

Một câu "Không khác lắm", cơ bản đã để lộ ra quan hệ gia đình của anh có thể hơi phức tạp. Biết rõ đây nhất định sẽ là một chủ đề không vui, Thư Trình không hỏi lại nữa.

Trong khu dân cư nhỏ, trước cửa nhà Cố Xuyên có một chiếc xe Mercedes màu bạc đậu ở đó. Người phụ nữ trong xe nhìn thấy Cố Xuyên và Thư Trình từ kính chiếu hậu, cầm túi mở cửa xe ra.

"Cháu chính là Thư Trình đúng không, làm phiền cháu chăm sóc Cố Xuyên trong thời gian dài như vậy, hôm khác cô phải đến tận nhà cảm ơn mới được." Người phụ nữ kia đã ngoài bốn mươi, vẻ ngoài chăm sóc rất tốt, mặc áo lông màu trắng, trang điểm nhạt, giọng điệu nói tới nói lui vô cùng dịu dàng.

Thư Trình lễ phép nói: "Chào cô ạ."

"Thật đúng là một đứa bé ngoan." Người phụ nữ kia cười nói, có thể thấy được bà rất thích Thư Trình.

Cố Xuyên tạm biệt Thư Trình, đi cùng người phụ nữ kia về nhà, Thư Trình nghe được người phụ nữ kia nói từ phía xa: "Chuyện ra nước ngoài dì đã liên hệ cả rồi, năm sau có thể đi."

Sau đó cánh cửa "bộp" một tiếng rồi khẽ đóng lại.

Thư Trình đứng tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.

Cố Xuyên thay dép xong, nói với mẹ kế của anh: "Trong nhà không có dép của nữ, dì cứ tùy ý." Giọng nói xa cách đến cực hạn.

Phó Vân San đã quen với thái độ như vậy của anh, vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ, bỏ túi xuống ghế sa lông rồi ngồi xuống.

"Con cũng đã lâu không về rồi, Tết năm ngoái không ở nhà, năm nay cũng nên về sum họp một tí." Phó Vân San nói, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Cố Xuyên không lên tiếng mà cúi đầu.

"Đã trôi qua một quãng thời gian dài như vậy rồi, con cũng không thể không về mãi đúng không? Dì biết con là một đứa trẻ ngoan, cũng sẵn lòng thử sống chung với con, Cố Xuyên, dì..."

"Dì đừng nói nữa." Cố Xuyên cắt ngang lời của bà ta, giọng điệu trầm xuống: "Dì không thể tham vọng quá đáng rằng tôi có thể nhượng bộ hơn đâu, có một số việc, dì có thể quên, thế nhưng tôi thì không thể nào quên được." Cố Xuyên cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, nhưng vành mắt lại hơi đỏ lên.

"Được rồi, dì..." Phó Vân San thở dài thỏa hiệp nói, trông thấy bộ dạng này của anh, chỉ biết rằng càng nói thì sẽ càng hỏng bét, đành phải nói sang chuyện khác: "Bên phía nước ngoài, bố của con đã tìm được người liên hệ rồi, nếu như con thực sự muốn đi, chúng ta sẽ tôn trọng quyết định của con."

Cố Xuyên không nói gì.

"Đến Tết, chúng ta vẫn hy vọng rằng con có thể quay về." Phó Vân San đứng dậy: "Dì không quấy rầy con nữa, con cứ suy nghĩ thật kỹ đi."

Cố Xuyên vẫn không lên tiếng như cũ, hai chữ "chúng ta" trong miệng Phó Vân San, chẳng khác nào một con dao cùn cứa vào lồng ngực anh, mạnh mẽ cướp đi con người mà anh vẫn luôn sùng bái và kính trọng ra khỏi thế giới của bản thân anh.

Cố Xuyên lấy tay che mắt, sau đó, một chất lỏng ấm áp trượt ra khỏi ngón tay.

Anh im lặng giữ vững tư thế như vậy cực kỳ lâu.

Thư Trình ở nhà vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên chỗ Cố Xuyên, lúc người phụ nữ kia đi ra, Cố Xuyên không ra tiễn. Thư Trình nhìn chiếc Mercedes kia đi xa, lúc này mới tới gõ cửa nhà Cố Xuyên.

Cố Xuyên mở cửa cho cậu, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

"Cậu sắp ra nước ngoài à?" Thư Trình đứng ở cửa hỏi.

"Đi đâu?" Thư Trình đi vào theo anh.

"Đi Mỹ." Cố Xuyên nói.

Vậy mà anh lại thực sự sắp ra nước ngoài, còn trả lời như là chuyện đương nhiên. Từ trước đến nay, qua một thời gian dài như vậy, Thư Trình vẫn cảm thấy vị trí của mình ở trong lòng Cố Xuyên khác với những người khác, không ngờ rằng chuyện lớn như vậy mà anh thậm chí còn chưa từng đề cập tới.

Nghe thấy giọng điệu không hề gì của anh, Thư Trình đột nhiên bật cười, không biết là tự giễu hay là tức giận, Thư Trình dùng một ánh mắt xa lạ đến lạnh lùng nhìn về phía Cố Xuyên: "Sao cho tới tận bây giờ cậu chưa từng nói với tôi, trong lòng cậu, có phải tôi chẳng là cái gì cả đúng không, không đáng để cậu nói nhiều thêm một câu, hử?" Thư Trình chất vấn, có sự đau lòng khi bị phản bội, thêm đó còn có cả không cam lòng.

Đây thì là cái gì? Cậu ta sớm không đi muộn không đi, cố ý nói ra sau khi trêu chọc mình, Thư Trình siết chặt tay, hai mắt đe dọa nhìn anh.

Cố Xuyên có thể cảm nhận được cậu thực sự đau lòng, chuyện này đã được quyết định từ trước đó, khi anh nói với người nhà, vốn chính là giọng điệu chẳng có gì có thể cứu vãn được. Anh không ngờ tới sau này sẽ nảy sinh một mối quan hệ không thể nói rõ được với Thư Trình, cũng không ngờ được rằng trước đó quyết tuyệt đến thế, bản thân mình sẽ còn có lúc do dự.

"Trong mắt cậu, tôi chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của cậu, đúng không?" Khuôn mặt của Thư Trình dịch sát lại gần anh.

"Tôi..." Lần đầu tiên Cố Xuyên thấy cậu tức giận như vậy.

Thư Trình thấy anh muốn nói lại thôi, giễu cợt cười một tiếng: "Cố Xuyên, cho tới tận hôm nay tôi mới phát hiện ra tôi thực sự không biết một chút gì về cậu." Nói xong, cậu liền xoay người đi ra ngoài.

Cố Xuyên biết rằng nếu như lúc này còn không giải thích nữa, anh chắc chắn sẽ hối hận suốt đời.

"Này! Thư Trình." Cố Xuyên lên tiếng gọi cậu lại. Có vài lời, vương ngay tại đầu môi.

Thư Trình dừng bước, nhìn về phía anh.

Khóe miệng của Cố Xuyên động đậy một chút, muốn nói gì đó nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa nói tiếp.

Thư Trình tự giễu một tiếng, sao cậu lại hơi trông đợi anh nhỉ, Thư Trình không dừng lại nữa.

"Có phải cậu muốn ép tôi điên lên đúng không?" Cố Xuyên gầm lên sau lưng cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play