Xe ô tô tư nhân đỗ chật ních trước cổng trường S, Cố Xuyên ngồi trên chiếc xe đạp địa hình lao qua dòng xe đang di chuyển với tốc độ rùa bò.

Như thường lệ, vào ngày khai giảng, trước cổng trường treo vài tấm băng rôn với những khẩu hiệu quen thuộc như “Chào mừng các sĩ tử, những trụ cột tương lai của đất nước”, “Nỗ lực học tập, không phụ sự kì vọng”.

Đến cổng trường phải dừng xe lại, Cố Xuyên chống một chân xuống đất. Anh rất cao, hơi gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp. Chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính sát vào phần lưng, tôn lên những đường nét mềm mại.

Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía Cố Xuyên nhưng anh không để ý tới. Anh đưa tay lên lau mồ hôi trán.

“Cậu ta học ở trường này ư?” Giọng của một nam sinh bên ngoài cổng trường cất lên, cậu ta cảm thấy rất khó tin khi Cố Xuyên lại đến đây học. Tuy rằng trường S cũng không tệ nhưng so với Nhất Trung Đông Châu thì vẫn kém hơn.

“Lưu Mãnh, cậu biết cái tên mặt trắng đấy à?” Người bên cạnh thấy phản ứng ngạc nhiên của cậu ta liền tò mò hỏi.

“Tên mặt trắng?” Lưu Mãnh nghe xong, vẻ mặt bỗng trở lại như thường, cậu ta nhếch miệng cười một cái rồi nói tiếp: “Cậu ta không đơn giản chỉ là mặt trắng gì đó đâu, tôi nói này, tốt nhất là sau này hãy tránh xa cậu ta một chút. Loại người này không giống chúng ta đâu.”

“Cậu từng đánh nhau với cậu ta rồi ư?”

Lưu Mãnh đáp: “Không có, cậu ta là cậu ấm nhà giàu học giỏi, đâu để tôi vào mắt.”

“Xời!” Người xung quanh nghe xong tặc lưỡi, còn tưởng cậu ta là kẻ hung hãn thế nào cơ, hóa ra là một học sinh chăm ngoan.

Lưu Mãnh không buồn giải thích với bọn họ.

Trong phòng học mọi người đã đến đông đủ, Cố Xuyên chọn một chỗ cuối cùng trong góc để ngồi.

“Chào cậu, làm quen nhé! Mình tên Hàn Sơ Ảnh, Sơ Ảnh có nghĩa là xinh đẹp có phẩm hạnh, đến từ Giang Cửu.” Nữ sinh phía trước quay lại, đối diện với cậu nói một cách hào sảng.

“Cố Xuyên, đến từ Đông Châu.” Cố Xuyên thản nhiên đáp.

Đông Châu? Hàn Sơ Ảnh sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao Đông Châu lại tới đây học?”

Cố Xuyên nhướng mày không đáp. Hàn Sơ Ảnh thấy ánh mắt cười mà như không của Cố Xuyên thì lập tức đỏ mặt, nhận ra bản thân vừa hỏi một điều không nên hỏi nên xấu hổ quay mặt đi, trong lồng ngực đập thình thịch không thôi.

Lúc này bỗng có một nam sinh đi tới bàn của Cố Xuyên rồi bỏ cặp sách xuống. Là một nam sinh đội mũ lưỡi trai, tuy vành mũ che đi gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ từ mũi xuống nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra đây ắt hẳn là một nam sinh đẹp trai.

Từ góc nhìn của Cố Xuyên vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng ngời của cậu ấy. Đôi mắt rất đẹp, Cố Xuyên có cảm giác hơi quen quen, hình như đã thấy người này ở đâu đó.

“Xin chào, Cố Xuyên.” Cố Xuyên giới thiệu ngắn gọn đồng thời chìa tay phải ra. Nếu là trước đây, bạn học mà nhìn thấy hành động này của Cố Xuyên chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rơi cả tròng mắt. Từ trước đến nay, Cố thần nhân vẫn luôn lười tiếp chuyện với người bình thường, càng không có chuyện chủ động chào hỏi đối phương.

Nam sinh thấy Cố Xuyên chào hỏi mình thì hơi bất ngờ, rồi lại thấy Cố Xuyên chìa cái tay trắng bóc thon dài trước mặt mình, cậu ấy lập tức bắt tay đáp lại: “Xin chào, tôi là Thư Trình.”

Một người đứng, một người ngồi. Thư Trình không hề thấp nên khi đối diện với Cố Xuyên cậu ấy không hề cảm thấy bị áp chế. Cố Xuyên có khuôn mặt ôn hòa, đôi mắt biết cười mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.

“Là Thư Trình, đúng là Thư Trình này.” Vài nữ sinh phía trên phấn khích quay lại nhìn.

“Cậu nổi tiếng thật đấy!” Cố Xuyên thấy phản ứng của người xung quanh liền cười nói.

Thư Trình ngại ngùng sờ mũi một cái, thấy bạn cùng bàn thật sự không biết đến mình, cậu ngại ngùng đáp: “Bình thường, bình thường thôi.”

Xem ra người này thật sự rất nổi tiếng!

Tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên, chủ nhiệm lớp đi vào với bộ trang phục là áo sơ mi, quần tây, bước đi nhanh nhẹn, dứt khoát, ước chừng hơn ba mươi tuổi. Vừa nhìn đã biết là người nghiêm trang, làm việc quyết đoán.

“Tôi họ Trương, tên chỉ có một chữ, Miễn.” Nói xong thầy cầm phấn mạnh mẽ dứt khoát, xoẹt xoẹt vài cái viết tên mình lên tấm bảng đen. Nét chữ như rồng bay phượng múa, ngay lập tức thầy có được hảo cảm của tất cả học trò trong lớp.

Lúc này Cố Xuyên mới lén mở điện thoại ra tìm kiếm ba chữ Thư Trình. Trời má! Là ngôi sao giải trí! Thảo nào ánh mắt của những người xung quanh nhìn cậu ta rất lạ.

Thư Trình đúng là một thần tượng trẻ tuổi, đã tham gia diễn xuất trong vài bộ phim điện ảnh, đều là hợp tác với những nghệ sĩ nổi tiếng trong nước. Mà bộ gần đây nhất rất có tiếng tăm, mang về doanh thu phòng vé hơn bốn trăm triệu tệ. Bình thường Cố Xuyên không quan tâm giới giải trí, xem phim dù hay đến đâu cũng không tìm hiểu diễn viên. Lần này anh cảm thấy bản thân đúng là dùng mạng 2G thật rồi.

Cố Xuyên bật cười rồi cất điện thoại.

Ngày hôm sau là khóa học huấn luyện quân sự, chủ nhiệm lớp nói qua những việc cần chú ý rồi phân cho Lục Triển – người có thành tích cao nhất lớp làm lớp trưởng. Lục Triển có làn da hơi ngăm đen, khuôn mặt như em bé, khi cười lên để lộ hai má lúm, nhìn chung cậu ta toát lên vẻ hiền lành chân chất. Nghe nói hồi cấp hai cậu ta đã đạt khá nhiều giải thưởng.

Tiếp theo lớp trưởng cần chọn ra hai người đi nhận quân phục. Không biết có phải là cố ý hay không mà Lục Triển không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức điểm danh Cố Xuyên và Thư Trình. Lúc hai người vừa đứng lên, cả lớp được một phen nháo nhào. Không chỉ có nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng sôi nổi một cách khó hiểu.

Cố Xuyên cao hơn Thư Trình một chút, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, gương mặt toát lên sự rắn rỏi nhưng không hề có nét hung hãn, ngược lại nhìn vào gương mặt ấy khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.

Nhưng chỉ khi nói chuyện với anh mới biết rằng con người anh không hề dễ gần như vẻ bề ngoài. Đây là nhận định của Hàn Sơ Ảnh, người ngồi phía trước Cố Xuyên, cũng là vừa nói chuyện với anh.

Thư Trình lại hoàn toàn trái ngược với Cố Xuyên. Rõ ràng bản thân cậu rất nổi tiếng nhưng không hề chảnh chọe chút nào. Khi có bạn cùng lớp xin chữ kí, cậu nghiêm túc kí tên của mình, không hề tỏ ra phiền chán dù chỉ là chút xíu.

Thư Trình vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp hết mức có thể. Cố Xuyên chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thanh tú của cậu ấy.

Khi hai người một trước một sau bước qua, cả lớp lại nhốn nháo một trận nhưng vẫn có chừng mực vì e ngại chủ nhiệm lớp. Nếu không có chủ nhiệm lớp ở đây thì e là cả lũ hét banh cả nóc nhà cũng nên.

Ba người đi ra bỏ lại tiếng ồn nhỏ dần phía sau, Lục Triển quay sang hỏi Thư Trình: “Cậu còn quay phim không?”

“Chưa biết thế nào, nhưng đóng phim chỉ là sở thích thôi, bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là học.” Thư Trình nói một cách nghiêm túc. Những lời này của cậu là thật lòng, có vẻ như cậu đã có cân nhắc kĩ lưỡng.

Bỗng Lục Triển hô lên một tiếng: “Được lắm!” Cùng lúc đó cậu ta bật ngón tay cái lên, sau đó nhìn sang Cố Xuyên nở nụ cười khiêu khích: “Cố thần nhân, ngưỡng mộ đã lâu!”

“Khách khí khách khí!” Cố Xuyên sảng khoái đáp lại.

Thư Trình phát hiện ra bầu không khí giữa hai con người này có gì đó rất kì lạ, lại có gì đó không thích hợp cho lắm.

“Hai người?”

“Haha, không sao. Chỉ là gặp được người mà năm nào cũng đạt giải nhất cuộc thi toán học toàn quốc nên tỏ lòng ngưỡng mộ thôi.” Lục Triển cười nói.

Cố Xuyên thản nhiên đón nhận sự sùng bái của “fan hâm mộ” Lục Triển. Thư Trình hơi nghiêng đầu nhìn Cố Xuyên, đôi mắt của Thư Trình đen láy, sáng lấp lánh, toát lên vẻ tò mò với tất cả mọi thứ, rất giống đôi mắt của mèo con.

Cố Xuyên chỉ hờ hững chỉ vào Lục Triển, giải thích: “Cậu ấy xếp thứ hai.” Nói xong lại bổ sung thêm: “Từ năm lớp ba.”

“Hahaha…” Thư Trình cười rộ lên, thật sự không chừa mặt mũi cho người ta.

Lục Triển chỉ biết thở dài, ai oán nhìn Cố Xuyên, thầm nghĩ thật đáng giận mà.

Ba người lấy quân phục huấn luyện về lớp sau đó tự tay phân chia cho từng người trong lớp. Lớp Một sau khi nhận xong quân phục ai nấy đều vui vẻ.

Hôm nay được tan học sớm, trước cổng trường không ít xe tư nhân đến đón con em. Chẳng có mấy người đi xe đạp đến trường như Cố Xuyên. Khi anh đang đẩy xe tình cờ gặp một bạn cùng lớp, Cố Xuyên không biết tên cậu ta nhưng quân phục của cậu ta là do Cố Xuyên phát.

“Tôi là Mạc Tiểu An.” Mạc Tiểu An luống cuống mở miệng, nhìn thấy Cố Xuyên đang đạp xe đi tới thì sự tự ti trong mắt cậu ta liền bớt đi một chút.

Cố Xuyên “Ừ” một tiếng, đồng thời mỉm cười gật đầu, tỏ ý đã nhớ mặt cậu ta.

Mạc Tiểu An đi phía sau Cố Xuyên, lúc này cậu ta cảm thấy ngồi xe đạp đến trường cũng không quá xấu hổ.

Cố Xuyên lại không nghĩ nhiều như vậy, anh nói với Mạc Tiểu An một câu “Ngày mai gặp” rồi đạp xe lao vút đi.

Mạc Tiểu An nhìn theo bóng lưng của Cố Xuyên, không hiểu sao cậu ta bỗng cảm thấy tấm lưng của mình cũng thẳng phết.

Cố Xuyên đi đến một khu nhà có cảnh vật xung quanh khá đẹp thì dừng xe, anh vừa quay lại liền thấy Thư Trình cũng vừa mới xuống xe.

Thư Trình không đội mũ, cậu vẫy tay với Cố Xuyên rồi nói gì đó với người trong xe. Một người phụ nữ với khuôn mặt trang điểm chuyên nghiệp ló đầu ra ngoài gật đầu với Thư Trình, sau đó tự mình đi đỗ xe.

“Thì ra cậu là cái người hàng xóm mới kia, thật trùng hợp.” Thư Trình lên tiếng. Tia nắng xuyên qua kẽ tóc của Thư Trình chiếu xuống mặt đất, làm cho mái tóc của cậu óng ả, mượt mà trông thấy.

Theo như Thư Trình nhớ thì cậu chưa từng thấy có người sinh hoạt ở căn nhà bên cạnh, lâu như vậy cũng không thấy dọn ra ngoài. Nhưng vẫn có người đến quét dọn thường xuyên. Cách đây không lâu căn nhà này bỗng có động tĩnh, Thư Trình cảm thấy hơi tò mò về nhà hàng xóm này.

Mái tóc của Thư Trình bị gió thổi phất phơ, Cố Xuyên không nhịn được mà xoa xoa tay. Nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ ngoài ý muốn của Thư Trình, Cố Xuyên tươi cười đáp lại: “Có ai đã từng nói với cậu rằng, cậu rất giống một chú mèo con không?”

Thư Trình nghe vậy mặt thoáng chốc đỏ đến mang tai. Cố Xuyên cảm thấy một nam sinh lại hay ngượng ngùng như vậy thật thú vị, vì thế anh tươi cười sán đến gần mặt của Thư Trình, nói một cách hàm ý: “Không phải là cậu đã đi theo tôi cả một đoạn đường dài đấy chứ?”

“Hết cách rồi, xe đông mà.” Thư Trình vừa nói vừa lùi về phía sau một bước, mắt nhìn sang hướng khác, dường như cậu nghe thấy tiếng thình thịch trong lồng ngực của chính mình.

Cố Xuyên bật cười haha, sau đó không trêu chọc Thư Trình nữa.

“Mai gặp lại, chú mèo con!”

“Này, đừng gọi linh tinh biệt danh của người khác vậy chứ! Tôi là Thư Trình.” Cố Xuyên vẫy vẫy tay không quay đầu lại, để Thư Trình đứng đó với vẻ mặt bất mãn nhưng không làm gì được.

Đồ đạc trong nhà của Cố Xuyên bày trí rất gọn gàng. Anh sống cùng người cô Cố Dĩnh, cô của anh là một người rất thoải mái, dễ tính và hay tò mò về mọi thứ, nhưng sự tò mò đó kéo dài không quá ba phút. Dù sao thì cô của Cố Xuyên cũng tự nuôi sống được bản thân, bây giờ còn có sở thích trồng nấm tại nhà nên tiện thể chăm lo cho Cố Xuyên.

Cố Xuyên ăn xong cơm chợt nghĩ đến Thư Trình, anh lên mạng tìm bộ phim điện ảnh vừa công chiếu mà Thư Trình tham gia diễn xuất. Trong phim Thư Trình vào vai một cậu ấm nhà giàu, bởi vì gia đình đắc tội với người ta nên cậu bị một bác sĩ biến thái bắt giam rồi tra tấn.

Vai diễn của Thư Trình không phải là một vai diễn quan trọng trong phim. Ngày thường, khuôn mặt của cậu ấy tạo cảm giác như đứa trẻ ngoan. Cố Xuyên không tưởng tượng được ra Thư Trình sẽ diễn kiểu nhân vật ấy thế nào. Thế nên vừa đến phân đoạn của Thư Trình, anh liền ngây ra. Trong phim, tay Thư Trình đầy vết thương, run rẩy cầm một con dao đối mặt với đối phương. Cả người Thư Trình cũng run theo, ánh mắt đỏ ngầu nhìn người đối diện: “Tôi cũng không muốn thế này, tôi không muốn, nhưng nếu tôi không giết anh thì anh ta sẽ giết tôi...” Cậu ấy nói rồi nở một nụ cười tàn nhẫn đáng sợ, có thể thấy được ham muốn sống sót mãnh liệt của cậu ấy.

Nụ cười ấy của Thư Trình khiến Cố Xuyên có cảm giác trái tim mình như bị bóp một cái.

Cho đến khi xem hết phim, Cố Xuyên vẫn còn bị ám ảnh bởi nụ cười ấy mãi không thôi. Phải công nhận rằng kĩ năng diễn xuất của Thư Trình rất tốt. Bùng nổ diễn xuất không phải là điều dễ thấy được ở thần tượng. Một người có thiên phú diễn xuất như cậu ấy, sau này không đóng phim nữa thì quả thực là quá phí.

Cố Xuyên chợt nhớ đến vẻ mặt hững hờ của Thư Trình khi nói rằng đóng phim chỉ là sở thích, lại nhìn cơn mưa bình luận tràn màn hình che cả trán của Thư Trình trong phim. Nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy trường S này hình như cũng không nhàm chán như anh từng nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play