01.

Hai giờ sáng, tôi bị ác mộng đánh thức.

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện chồng của tôi đang ngồi xổm bên cạnh giường, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm tôi.

Mặt của anh ấy ở trong bóng đêm tái nhợt quỷ dị.

"Lục Đình?" Tôi nhỏ giọng gọi.

Lục Đình lộ ra một nụ cười nhẹ. "Anh muốn xem em đã ngủ chưa."

Tôi cảm thấy khó hiểu, lại có chút rùng mình, lúc đang chuẩn bị xuống giường đi nhà vệ sinh, tôi thấy Lục Đình đang cầm trong tay con dao gọt trái cây sắc nhọn.

"Chồng à?" Tôi run rẩy hét lên.

Lục Đình nhìn chằm chằm tôi hồi lâu: "Anh muốn gọt táo cho em."

Lục Đình đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một quả táo rồi gọt cho tôi.

Tôi nhìn bóng lưng cao gầy của Lục Đình, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.

Hệ thống sưởi của gian phòng này hình như bị hỏng, lạnh đến bất thường.

Tôi mặc một cái áo choàng tắm, chân trần giẫm lên sàn nhà.

Đột nhiên, giống như có đồ vật gì đó đụng vào chân của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, lập tức lạnh cả người.

Một đôi chân trắng bệch thò ra ngoài gầm giường.

Mà ngón chân của tôi đang chạm phải ngón chân của đôi bàn chân này.

Đôi chân này không có chút màu máu nào, nhìn qua không phải của người sống.

Lục Đình cầm trái táo đã gọt xong đi đến chỗ tôi, giống như không nhìn thấy đôi chân này.

"Chồng à, có một đôi chân!" Tôi khóc nói.

Ánh mắt Lục Đình bình tĩnh, thở dài: "Đều là lỗi của anh, anh không giấu kĩ, vẫn bị em phát hiện."

Sau đó, trước mắt tôi tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.

02.

Lúc tôi tỉnh dậy, đã là tám giờ sáng.

Tôi đột ngột ngồi dậy, bên người trống rỗng, trong phòng bếp truyền ra mùi thơm.

Đôi chân kia!

Tôi lập tức cúi người, dưới giường rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Lục Đình bưng bữa sáng đi đến trước mặt tôi: "Hoàn Hoàn, anh có nấu cháo."

"Chồng, tối hôm qua em nhìn thấy dưới giường có một đôi chân!"

Lục Đình sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười. "Hoàn Hoàn, em gặp ác mộng rồi!"

Cho dù tôi giải thích thế nào đi nữa thì Lục Đình vẫn kiên trì cho rằng tôi gặp ác mộng.

Tôi biết có tranh luận nữa cũng không có kết quả, chỉ có thể cho rằng tôi thật sự gặp ác mộng.

Có lẽ là tôi ở trong nhà quá nhiều ngày, tinh thần quá mức căng thẳng.

Bởi vì phôi thai phát triển không tốt, nên trong hai năm tôi đã liên tục làm mất hai đứa con, bác sĩ nói khả năng tôi mang thai lần nữa chỉ có một phần trăm.

Tôi và chồng đều vô cùng thích trẻ con, cũng vì vậy mà tôi bị bệnh trầm cảm, từ chức ở nhà nghỉ ngơi.

Tôi đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt.

Đột nhiên, một vệt màu đen trên bồn cầu bên cạnh cống thoát nước thu hút sự chú ý của tôi.

Đó là một vòng tóc dài màu đen, mắc kẹt trong miệng cống thoát nước.

Nhịp tim của tôi đột nhiên đập nhanh, tóc này rõ ràng không phải là của tôi, tôi để tóc ngắn ngang vai.

Tôi đeo găng tay vào, nhặt vòng tóc dài lên, nhưng máu đỏ cuối lọn tóc làm cặp mắt tôi đau nhói.

Là máu.

Tôi như chạm tới một củ khoai nóng bỏng tay, thả lỏng tay, tóc lập tức rơi vào trong bồn cầu.

Theo tiếng xả nước vang lên, máu tươi bị tách ra, trong bồn cầu đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình.

Tại sao trong cống lại có thể có thứ này?

03.

Tôi mất hồn mất vía đi ra khỏi nhà vệ sinh.

"Vợ à, anh đi làm nhé." Lục Đình hôn lên má tôi một chút rồi rời đi.

Lúc này đúng lúc trên TV phát một mục tin tức.

"Các tin tức mới nhất trên đài. Lúc đang câu cá trên sông Kinh Thành có hai ngư dân đã phát hiện một thi thể người phụ nữ nổi lên, lúc còn sống người phụ nữ đã mang thai được năm tháng."

"Hiện tại đã xác nhận được danh tính nạn nhân. Đây không phải là vụ sát hại phụ nữ đầu tiên trong thành phố chúng tôi. Trong bốn tháng qua, vào ngày 15 hàng tháng đều có một người phụ nữ bị sát hại. Cảnh sát xác định, đây là một vụ án giết người liên hoàn mang tính chất ác liệt."

Một suy nghĩ lạ thường xuất hiện trong lòng tôi.

Liệu chồng của tôi có liên quan với vụ án này không?

Nhưng rất nhanh tôi đã bác bỏ ý nghĩ này.

Lục Đình là một lãnh đạo tốt trong mắt đồng nghiệp, là người chồng tốt trong mắt bạn bè, đối xử với những động vật lang thang cũng rất dịu dàng.

Mỗi lần gặp một người ăn xin trên đường, Lục Đình đều sẽ đưa hết tiền trong túi của anh ấy cho người khác, đã nhiều lần chúng tôi gặp phải lừa đảo.

Tôi từng cười Lục Đình là một kẻ ngốc, nhưng Lục Đình lại nói với tôi rằng chỉ cần anh ấy giúp một người, anh ấy sẽ rất vui vẻ.

Tôi nhìn vào trong gương rồi mỉm cười, cảm thấy suy nghĩ của tôi thật sự kỳ quái.

Thế nhưng vệt máu kia lại làm cho tôi cực kỳ lo lắng.

04.

Đột nhiên, tôi thấy hình như có hai tờ giấy trong khe hở ghế sô pha.

Tôi thò tay vào, sau khi tôi lấy nó ra, những dòng chữ trên tờ giấy khiến mắt tôi đau nhói.

"Đừng tin tưởng anh ấy."

Trên tờ giấy viết dày đặc những dòng chữ như vậy.

Trên tờ giấy khác viết đầy chữ lớn màu đỏ tươi.

"Chạy mau!"

05.

Trên tờ giấy này chính là chữ viết của tôi.

"Anh ấy" là ám chỉ ai?

Tôi không có bất kỳ bạn nam nào khác, người cha thân thiết duy nhất cũng đang ở thị trấn xa quê hương.

Vậy thì người này chỉ có thể là Lục Đình.

Nhưng tôi viết tờ giấy như thế này lúc nào, không có ấn tượng nào.

Tôi run rẩy cầm tờ giấy, rất lâu sau tâm trạng cũng không bình tĩnh lại.

Bảy giờ tối.

Lục Đình tan tầm trở về.

Anh ấy cười và đưa túi trà sữa trong tay cho tôi.

"Đoán xem anh mang cái gì cho em? Đồ uống em yêu thích nhất là HEYTEA phô mai nho mọng nước. Hừ, có rất nhiều người xếp hàng, tất cả đều là những cô bé."

Lục Đình đặt ly trà sữa trước mặt tôi, có lẽ nhìn thấy nét mặt tôi có chút không đúng, Lục Đình nhéo nhéo má tôi: "Vợ, sao vậy? Có vẻ em không vui lắm."

Tôi xem xét giọng điệu của mình rồi mở miệng nói: "Chồng à, em phát hiện một mớ tóc dài không thuộc về em trong đường cống ngầm nhà chúng ta, trên đó còn có vết máu."

Ánh mắt Lục Đình lóe lên kinh ngạc, anh ấy suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Vợ à, em có nhớ mấy ngày trước chúng ta có thuê một quản gia tạm thời đến quét dọn vệ sinh không?"

Ba ngày trước, vì dì quét dọn vệ sinh nhà chúng tôi xin phép nghỉ về nhà nên chúng tôi tạm thời tìm một nhân viên làm thêm giờ trên nền tảng dọn phòng.

Người đến là một cô gái đến từ nông thôn còn rất trẻ, ngoại hình bình thường, nhưng lại có một mái tóc đen dài dày, cho nên tôi rất có ấn tượng.

Nhưng tôi cũng không tự mình nhìn cô gái kia quét dọn, lúc đó tình cờ là thời gian tái khám mỗi tuần đã hẹn của tôi và bác sĩ tâm lý.

"Ý anh là, tóc này có thể là do nhân viên làm thêm giờ kia để lại?" Tôi nhíu mày: "Nhưng vết máu trên đó......"

"Lúc cô ấy quét dọn vệ sinh không cẩn thận bị ngã một cái trong nhà vệ sinh, bị rách đầu, anh đã cho cô ấy cái băng cá nhân, lúc đó em đi bệnh viện tái khám nên anh không nói cho em biết chuyện này." Lục Đình vừa cười vừa nói.

Sự thật của vấn đề lại chỉ đơn giản như vậy sao?

Tôi vẫn có chút nghi ngờ, nhưng biểu hiện của Lục Đình quá mức tự nhiên, khiến tôi không tìm ra một chút sơ hở nào.

Nhưng tôi nguyện ý tin tưởng người chồng tôi yêu tha thiết.

06.

Ban đêm, tôi và Lục Đình đã có quan hệ được mong đợi từ lâu.

Tôi có thể cảm giác được Lục Đình rất hạnh phúc, động tác của anh ấy cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận, vì sợ làm tôi đau.

Tôi ôm Lục Đình thật chặt, thở hổn hển: "Chồng à, anh sẽ không lừa em đúng không?"

Động tác của Lục Đình lập tức càng thêm mãnh liệt hơn.

"Hoàn Hoàn, anh vĩnh viễn sẽ không lừa em, đồ ngốc."

Đêm khuya, tôi đột nhiên tỉnh giấc.

Một sự lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm khắp cơ thể tôi.

Tôi muốn được nằm trong vòng tay của Lục Đình, lại phát hiện vị trí bên cạnh đáng lẽ có người lại trống rỗng.

Lục Đình không ở trên giường.

Tôi nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.

Phản ứng đầu tiên của tôi là Lục Đình đi vệ sinh.

Nhưng nhà vệ sinh trong phòng ngủ lại không bật đèn, một màu đen kịt.

"Chồng à?" Tôi gọi một tiếng.

Im lặng, không ai đáp lời tôi.

Trong lòng tôi còn nghi ngờ bước xuống giường, sau đó trái tim tôi chùng xuống, Lục Đình không có trong nhà.

Thậm chí điện thoại di động của anh ấy cũng không còn, anh ấy ra ngoài mà không nói với tôi.

Vào giờ này, Lục Đình ra ngoài làm cái gì?

07.

Tôi muốn gọi điện thoại cho Lục Đình, nhưng do dự một chút, tôi vẫn lựa chọn mở định vị điện thoại Huawei của tôi.

Trên thực tế, tôi chưa bao giờ kiểm tra vị trí của Lục Đình.

Nguyên nhân có tài khoản và mật mã điện thoại Huawei của Lục Đình là vì có một người bạn nói đùa rằng phụ nữ thỉnh thoảng phải kiểm tra bài viết của họ, tôi mới yêu cầu Lục Đình điều đó.

Qua lâu như vậy, có lẽ Lục Đình đã quên chuyện đó rồi.

Khi định vị được tải lên, tim tôi treo lên.

Rất nhiều ý nghĩ lướt qua đầu tôi trong chốc lát.

Khách sạn, một tiểu khu không biết tên nào đó v.v.

Lúc có kết quả định vị, tôi lại rất bất ngờ.

Kết quả định vị đưa ra khiến cho tôi vô cùng ngoài ý muốn.

Rìa núi.

08.

Rìa núi là một ngọn núi ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, cách nhà tôi hàng chục cây số.

Sau chín giờ tối thường không có người đi lên đó, lúc chiến tranh vài chục năm trước trên núi chết rất nhiều người, những người già đều nói trên núi kia có oán khí rất mạnh.

Dần dần, tin đồn quỷ dị về rìa núi bắt đầu tăng lên, một số nhân viên thám hiểm từng nói ban đêm ở đó có thể nhìn thấy rất nhiều bóng quỷ.

Bởi vậy, chỉ cần sau chín giờ tối, căn bản sẽ không có ai đi lên rìa núi, càng không nói Bắc Kinh bây giờ là mùa đông, nhiệt độ trên núi hầu như dưới không độ.

Nếu như là Lục Đình vượt quá giới hạn đi gặp tình nhân mà không cho tôi biết thì địa điểm hẹn hò mà bọn họ chọn thật sự không thể tưởng tượng.

Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến những vụ giết người hàng loạt được báo cáo trên bản tin, trong lòng có một loại dự cảm bất an.

Thế là tôi mặc áo lông vào, đi ra ngoài.

Bắc Kinh là một thế giới không bao giờ ngủ, mặc dù đã ba giờ sáng nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều xe taxi đang vùn vụt lao đi.

Tôi tiện tay bắt một chiếc xe taxi, tài xế là một người đàn ông trung niên.

"Rìa núi."

Tài xế kinh ngạc nhìn tôi một chút: "Cô gái, đã trễ như vậy, cô đến đó làm cái gì?"

"Bác tài, tôi có chuyện quan trọng, sẽ tăng giá thêm năm trăm."

Nghe tôi tăng giá năm trăm xong, tài xế cũng không hỏi gì, một đạp dẫm chân ga, chở tôi phóng thẳng đến rìa núi.

Lúc tôi đến rìa núi đã gần bốn giờ ba mươi phút sáng.

Trời vẫn còn rất tối.

Ngọn núi đen đặc, nói thật tôi nhìn còn rất sợ hãi.

Tài xế nói: "Cô gái, cô cũng phải cẩn thận."

Tôi cảm ơn sự lo lắng của tài xế, nói thêm: "Bác tài, chú có thể chờ tôi ở đây thêm ba mươi phút được không? Tôi sẽ thêm cho chút năm trăm."

Tài xế rất tình nguyện đồng ý: "Không nói chuyện tiền bạc, một cô gái như cô nửa đêm đến nơi này tôi thật sự không lo lắng, tôi đi rồi cô không bắt xe taxi được đâu."

Sau khi cảm ơn tài xế, tôi đội mũ và mang khẩu trang, đi lên núi.

Tôi mở định vị ra, hiển thị Lục Đình vẫn còn đang ở trên rìa núi.

Trên núi sương mù vờn quanh, mặc dù đã mặc chiếc áo khoác dày cộp, nhưng cái rét thấu xương vẫn làm tôi rùng mình.

Nhưng vừa vào núi, tôi lại bắt đầu hối hận vì sự bồng bột của mình.

Bởi vì tôi không thể xác định vị trí chính xác của Lục Đình.

Rìa núi rất lớn, mà tài xế chỉ chờ tôi ba mươi phút, muốn tìm thấy Lục Đình trong nửa giờ này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Tôi nản chí ngay lập tức.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng dáng màu xám quen thuộc, là Lục Đình.

Tôi nhìn thấy sát bên cạnh anh ấy còn có một bóng người màu đỏ.

Nhìn qua rất giống một người phụ nữ, bụng của người phụ nữ kia đang phình to lên.

Là một phụ nữ có thai.

09.

Tim tôi chùng xuống ngay lập tức.

Chẳng lẽ Lục Đình thật sự ngoại tình tôi?

Tôi vội vàng chạy đến, trốn ở dưới gốc cây.

Hai tay Lục Đình đặt lên eo người phụ nữ kia, tôi không nhìn thấy rõ mặt của người phụ nữ, nhưng tư thế của bọn họ cực kỳ mập mờ.

Lúc chứng kiến cảnh chồng mình thực sự ngoại tình, nước mắt tôi lập tức rơi xuống.

Tôi không thể tin người chồng yêu tôi như thế, thậm chí có thể vì tôi mà chủ động đi buộc ga-rô vẫn ngoại tình.

Chẳng lẽ đàn ông trên thế giới này đều không cưỡng lại được cám dỗ sao?

Đối tượng anh ấy ngoại tình thậm chí là một người phụ nữ mang thai.

Tôi đau lòng muốn chết, lúc định quay đầu rời đi, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Tôi quay đầu lại, Lục Đình ném người phụ nữ kia xuống đất  

Người phụ nữ kia mềm oặt ngã trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, nhìn qua rất giống một cỗ thi thể.

Tôi bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, theo dõi thật kỹ từng hành động tiếp theo của Lục Đình.

Lục Đình bắt đầu đào hố, cuối cùng ném người phụ nữ kia vào.

Tôi có thể xác định người phụ nữ kia đã chết.

Sau đó Lục Đình bắt đầu đào hố, chôn xác.

Tôi dần dần cảm thấy khó thở, há miệng run rẩy cầm điện thoại ra, muốn báo cảnh sát.

Nhưng trong giây lát, trong đầu tôi nhớ lại những lời Lục Đình đã từng nói với tôi, khi chúng tôi già đi, chúng tôi muốn trở thành một một ông già và một bà lão đi du lịch vòng quanh thế giới.

Ngay lúc đó, tôi đã đó dự.

Đột nhiên, Lục Đình ngẩng đầu, hai con mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía tôi.

10.

Tôi kinh hãi che miệng lại, ngay lúc đó trong lòng tôi sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt với người yêu đã chung sống sáu năm trời

Lục Đình đi về phía tôi, hình như anh ấy muốn nói cái gì đó với tôi, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là xoay người chạy.

"Hoàn Hoàn, đừng chạy, em nghe anh giải thích."

Đột nhiên, dưới chân tôi vấp phải thứ gì đó, nặng nề ngã xuống đất, mắt tối sầm lại, cái gì cũng không nhìn thấy.

Chờ lúc tôi tỉnh lại đã nằm trên chiếc giường quen thuộc trong nhà.

11.

Tôi đột ngột ngồi dậy, liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức, lúc này đã là bảy giờ sáng.

Lục Đình mặc một bộ quần áo thể thao, đưa cho tôi một cái bánh kếp nhiều hạt.

"Hoàn Hoàn, mau đi đánh răng rửa mặt đi, anh đi mua bánh xèo dưới lầu cho em."

Tôi chậm chạp không dám đưa tay.

"Hoàn Hoàn, em sao thế? Chỗ nào đó không thoải mái sao?" Lục Đình lo lắng hỏi thăm.

"Tối hôm qua, anh đi đâu?" Tôi nhìn vào mắt Lục Đình hỏi.

Lục Đình một mặt mờ mịt nói: "Đi ngủ, không đi đâu cả."

"Anh đang nói dối! Rõ ràng em đã đi theo anh đến rìa núi, em còn tận mắt nhìn anh.....chôn một cái xác!" Tôi sợ hãi hét lên.

Lục Đình nhìn chằm chằm tôi mấy giây, đột nhiên nở nụ cười.

Anh ấy ngồi bên cạnh tôi: "Hoàn Hoàn, em có phải lại mơ thấy ác mộng không?"

12.

Không, không thể nào là ác mộng.

Tôi nhớ rõ ràng từng chi tiết nhỏ, biển số xe taxi, ngoại hình của tài xế, thậm chí là đôi mắt đen nhánh mà Lục Đình nhìn tôi lúc cuối.

"Chồng à, anh đừng lừa em được không? Em tin tưởng anh sẽ không giết ai đó mà không có lý do. Anh hãy nói sự thật cho em, em cùng anh giải quyết được không?" Tôi nói gần như cầu xin.

Biểu cảm của Lục Đình dần dần trở nên nghiêm túc: "Hoàn Hoàn, có phải em không uống thuốc bác sĩ kê cho em đúng giờ phải không?"

Tôi cúi đầu, những loại thuốc chống trầm cảm đó đều kèm theo chứng mất ngủ, tăng cân và giảm trí nhớ, tác dụng phụ rất nghiêm trọng, tôi đúng là đã không sử dụng đúng liều lượng theo bác sĩ đã kê đơn.

Tôi cảm thấy bệnh tình của tôi đã tốt hơn so với trước rất nhiều, nếu không phải chuyện của Lục Đình, tôi cảm thấy tôi đã giống như một người bình thường.

Lục Đình thở dài, cánh tay thon dài kéo tôi qua, ôm tôi vào trong lòng.

Lồng ngực của anh ấy rất ấm áp, tiếng tim đập cực kỳ mạnh mẽ, trước kia lúc bệnh của tôi nghiêm trọng nhất, mất ngủ cả đêm, Lục Đình dứt khoát không ngủ ở bên tôi.

Khoảng thời gian đó, Lục Đình thực sự còn dày vò hơn tôi, ban ngày anh ấy còn phải đi làm, ban đêm thức khuya cùng tôi, cả người hốc hác đi không ít.

Nước mắt của tôi vô thức chảy xuống.

Thực sự, tôi thực sự rất biết ơn Lục Đình

Lúc tôi yếu ớt, bất lực nhất, là Lục Đình ở bên tôi vượt qua nó.

Lục Đình nói: "Hoàn Hoàn ngốc, tại sao lại khóc? Chúng ta đã cùng vượt qua ngày tháng khó khăn nhất, em bắt đầu từ mất ngủ cả đêm, đến bây giờ có thể ngủ ít nhất sáu tiếng, Hoàn Hoàn của chúng ta đang không ngừng tiến bộ, đúng không?"

13.

Anh ấy nói thêm: "Anh biết Hoàn Hoàn của chúng ta rất muốn đi làm, dù sao Hoàn Hoàn trước đây là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng chúng ta vẫn phải uống thuốc đúng giờ, đúng định lượng đúng không?"

"Hoàn Hoàn, tối qua anh thật sự ở trong nhà, nhất định là em thấy ác mộng mộng, làm sao anh có thể đi chôn thi thể được?" Lục Đình vừa cười vừa nói.

"Em thật sự quên anh còn không dám giết cua sao?"

Nghe Lục Đình nói xong, tôi mới nhớ tới chuyện này.

Nhà chúng tôi trước nay không ăn hải sản là vì tôi và Lục Đình đều không dám ra tay với hải sản sống.

"Chồng à, có thể là em mơ thấy ác mộng thật rồi." Tôi thì thào nói

"Ngoan, uống cháo đi, hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà với em, em muốn đi ra ngoài dạo chơi hay là ở trong nhà?"

"Chúng ta ra ngoài dạo chơi đi." Tôi nhẹ nhàng nói.

Nghe những lời tôi nói xong, Lục Đình có vẻ rất vui.

Tôi uống cháo xong, ngồi xuống bàn trang điểm đã lâu không động đến, trang điểm lại.

Người phụ nữ trong gương có khuôn mặt rất đẹp, nhưng sắc mặt lại hết sức tiều tụy.

"Chồng à, anh ra ngoài chờ em một lát, em còn trang điểm thêm nửa giờ nữa."

Lục Đình nói: "vậy anh ra ngoài xem TV một hồi."

Nghe thấy tiếng bước chân của Lục Đình rời đi, tôi cầm điện thoại lên, gọi một cú điện thoại.

"Xin chào, đây có phải là dịch vụ khách hàng của Haoda không? Tối qua tôi có để một chiếc ví da trên taxi của công ty các bạn, biển số xe là Chiết NW88V0, có thể cung cấp cho tôi số điện thoại của tài xế được không, chuyến xe của tôi vào lúc ba giờ mười lăm sáng."

14.

"Được rồi, tôi đã nhận được tin nhắn, cảm ơn "

Tôi mở tin nhắn ra, phục vụ khách hàng đã gửi số tài xế cho tôi.

Nhưng mà đây chỉ là một dãy số ảo, chỉ có hiệu lực trong vòng mười phút.

Tôi nắm chặt thời gian gọi cho tài xế.

Không sai, mặc dù tôi rất muốn tin tưởng Lục Đình, nhưng ký ức tối hôm qua thật sự quá rõ ràng.

Tài xế rất nhanh kết nối điện thoại, nhưng lại không phải là giọng nói mà tôi quen thuộc.

Lòng tôi chùng xuống, đây không phải là tài xế hôm qua.

"Bác tài, lúc hơn ba giờ sáng hôm qua là bác lái chiếc xe này sao?" Tôi hỏi.

"Là tôi. Sau khi tôi thay ca với tài xế trước lúc mười hai giờ, tôi đã lái xe đến bảy giờ sáng, cô có chuyện gì sao?"

"Bác tài, bác còn nhớ rõ tối hôm qua lúc ba giờ mười lăm phút sáng chở một hành khách, điểm đến của người này là rìa núi không?"

Tôi nghe được tài xế ở bên kia đầu dây mờ mịt mở miệng nói: "Không có, ai lại đến rìa núi vào giờ đấy? Hơn ba giờ sáng đúng là tôi có đón vài vị khách, nhưng mà đều đi ra từ quán bar.

Sau khi nói lời cảm ơn, tôi cúp điện thoại, giọng nói của tài xế này không giống với người tài xế tôi đã gặp.

Chẳng lẽ đêm qua tôi thật sự nằm mơ.

15.

Tôi mở bản ghi chép tìm kiếm trên điện thoại, nhưng nó chỉ dừng lại ở bản ghi chép tìm kiếm trước khi tôi đi ngủ tối hôm qua, không có giao diện định vị Huawei nào cả.

Tôi nhớ rõ ràng tối hôm qua tôi dùng Wechat thanh toán tiền xe, còn trả thêm năm trăm nhân dân tệ cho tài xế, nhưng sau bốn giờ sáng lại không có hồ sơ thanh toán Wechat nào cả.

Mọi thứ tối trong hôm qua đều biến mất, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải do tôi không uống thuốc đúng liều lượng, dẫn đến tôi thậm chí không thể phân biệt được đâu là mộng cảnh, đâu là hiện thực không?

"Hoàn Hoàn, được chưa?" Lục Đình đẩy cửa đi vào, dịu dàng hỏi.

Tôi ngẩng đầu, cười nói: "Được rồi."

Lục Đình kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt của anh ấy khiến cho tôi có cảm giác như lần đầu chúng tôi hẹn hò.

"Hoàn Hoàn của anh thật xinh đẹp." Lục Đình cảm xúc nói.

"Đã gần ba mươi tuổi rồi...." Tôi đỏ mặt nói.

Lục Đình cười nói: "Trong lòng anh Hoàn Hoàn luôn luôn là cô gái nhỏ mười tám tuổi."

Trước khi ra khỏi nhà, tôi nói với Lục Đình muốn đi vệ sinh trước.

Trong nhà vệ sinh, tôi rửa tay, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên một dấu vết trong phòng tắm thu hút sự chú ý của tôi.

Miệng cống thoát nước gian tắm rửa có dính một chút bùn đất.

Tôi nhìn chằm chằm vết tích nhỏ kia, đột nhiên có chút muốn cười.

Lục Đình luôn luôn không chú ý đến chi tiết sinh hoạt, mỗi lần anh ấy tắm gội xong tôi đều phải cọ rửa lại.

Mà tôi nhớ rõ ràng, tối qua sau khi Lục Đình tắm xong tôi đã đi vào quét dọn, không có vết tích này.

Lục Đình không nói thật với tôi, hôm qua rõ ràng anh ấy đi rìa núi.

Những thứ tôi nhìn thấy đều là thật.

Lục Đình chôn một cỗ thi thể.

16.

Lục Đình mua vé xem phim chiếu sớm nhất, chúng tôi cùng đi đến rạp chiếu phim Phổ Thông Bắc Kinh.

Đây là một bộ phim kinh dị mới chiếu gần đây: "Người yêu biến mất".

Trong phim, cặp đôi này lừa gạt lẫn nhau, cuối cùng cả hai đều chết.

Tôi nhìn vào mắt Lục Đình, chậm rãi nói: "Lục Đình, chúng ta ở bên nhau sáu năm, kết hôn được hai năm, anh đã từng thề với em rằng vĩnh viễn sẽ không lừa gạt em."

Lục Đình cười nói: "Hoàn Hoàn, tối hôm qua em đã hỏi câu này rồi, đáp án của anh vẫn như vậy, anh chưa từng lừa em."

Tôi cười theo, nhưng trong lòng lại cảm thấy rét lạnh vô cùng.

17.

Đột nhiên, một giọng nữ gọi Lục Đình lại: "Anh Lục, là anh, thật trùng hợp."

Một cô gái khoảng hai mươi tuổi mặc đồng phục JK chạy đến trước mặt Lục Đình.

Cô ấy trang điểm tinh xảo, đôi má bầu bĩnh, cả người dạt dào cảm giác thanh xuân.

"Anh Lục, anh cũng đến xem phim à? Đây là chị dâu sao?" Ánh mắt cô gái nhìn qua tôi, cười thâm ý.

Lục Đình nói: "Hoàn Hoàn, đây là Nặc Nặc, là trợ lý thực tập của anh. Nặc Nặc, Hoàn Hoàn là vợ của tôi."

Nặc Nặc cười cực kỳ ngọt ngào: "Chị dâu, trông chị trẻ quá, nhìn qua không hề giống ba mươi tuổi đâu!"

Tôi lúng túng nhìn cô ấy, thật ra năm nay tôi mới hai mươi tám tuổi.

Lục Đình cau mày: "Không biết nói chuyện thì đừng nói."

Anh ấy kéo tôi đi.

Sau khi về đến nhà, thật lâu đầu óc tôi vẫn không thể bình tĩnh được.

Giấu diếm Lục Đình, tôi liên lạc với bạn trai cũ của tôi - Từ Minh.

Sau khi ở cùng một chỗ với Lục Đình, tôi và Từ Minh cơ bản không có liên lạc với nhau.

Cũng là trong buổi họp lớp vài năm trước, tôi nghe người khác nói Từ Minh là một người không có việc làm, chỉ ở nhà chuyên làm việc lặt vặt.

Chỉ cần đưa tiền, theo dõi nghe trộm, cái gì anh ta cũng làm.

Tôi liếc mắt nhìn Lục Đình đang làm việc trong phòng sách, gọi điện thoại cho Từ Minh.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói bất cần đời của Từ Minh: " Ồ, Hoàn Hoàn, cô là khách quý ít gặp!"

Tôi im lặng một lúc, hỏi: "Từ Minh, anh có thể giúp tôi theo dõi một người không?"

"Ai?"

"Lục Đình."

18.

Từ Minh nở nụ cười: "Ồ, nhưng tôi nghe nói vợ chồng hai người rất yêu nhau. Làm sao, nghi ngờ anh ta ngoại tình?"

Trong giọng nói của anh ta lộ rõ cười trên nỗi đau của người khác.

Tôi lạnh lùng nói: "Đến cuối cùng anh có nhận vụ này không? Nếu không thì tôi đi tìm người khác!"

Từ Minh nói: "Nhận! Ông đây đương nhiên phải nhận! Tôi muốn để cô xem Lục Đình anh ta chính là một kẻ đạo đức giả!"

Ba ngày liên tục, Từ Minh đi theo Lục Đình, gửi hoạt động hàng ngày của Lục Đình cho tôi qua Wechat.

Lục Đình mỗi ngày chín giờ đi làm, sáu giờ tan tầm, giữa đường sẽ mua bánh mì cho một ông già vô gia cư, lúc tan tầm thì cho mấy con chó mèo hoang dưới công ty ăn.

Buổi tối, Từ Minh gọi điện thoại cho tôi.

Anh ta cực kỳ không tình nguyện nói: "Mặc dù ông đây không muốn nói như vậy, nhưng Lục Đình quả thật không có chuyện gì, có phải cô hiểu lầm anh ta cái gì không? Gián điệp ngầm tôi đặt trong công ty anh ta nói cho tôi, giữa Lục Đình và trợ lý thực tập xinh đẹp của anh ta không có gì cả, trợ lý kia quả thật có chút thích Lục Đình, nhưng thái độ của Lục Đình đối với cô ta cũng chỉ giống như đồng nghiệp bình thường thôi."

"Máy tính Lục Đình tôi cũng đã hack vào, ghi chép nói chuyện tôi cũng đọc qua, không có vấn đề gì. Mẹ kiếp, tên Lục Đình quả thật đúng là rất yêu cô, nói chuyện với người phụ nữ khác không quá ba câu."

"Hửm? Chờ đã, hình như Lục Đình không đi về nhà, chẳng lẽ muốn lòi đuôi ra?"

Từ Minh vội vàng cúp điện thoại, chỉ nói với tôi là muốn theo dõi Lục Đình.

Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác bất an không rõ.

19.

Tôi nhận  được một tin nhắn Từ Minh gửi tới.

"Tôi mất dấu rồi."

Tám giờ tối, Lục Đình về nhà.

Anh ấy nhìn tôi ngồi trên ghế sô pha, nở nụ cười xin lỗi: "Hoàn Hoàn, thật xin lỗi, tối nay bộ phận tạm thời liên hoan, anh không nói cho em biết."

Anh ấy vẫn mang cho tôi HEYTEA phô mai nho mọng nước tôi yêu thích nhất.

Lục Đình đang nói dối.

Nếu như anh ấy thật sự đi liên hoan, thì Từ Minh kia chắc chắn sẽ không mất dấu anh ấy.

Trong lòng tôi bốc lên từng tia lạnh lẽo.

Lục Đình nhìn qua có chút mệt mỏi: "Vợ à, anh đi tắm trước."

Tôi gật nhẹ đầu, nhìn Lục Đình đi đến gần phòng tắm, một lúc sau có tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.

Tôi cầm quần áo Lục Đình thay ra nhẹ nhàng ngửi, có mùi máu tươi nhàn nhạt.

Tay của tôi bắt đầu run lên.

20.

Tối nay Lục Đình đi ngủ rất sớm.

Tôi nhìn Lục Đình đang ngủ, gọi điện thoại cho Từ Minh.

Sau khi vang lên mấy tiếng, Từ Minh mới bắt máy.

"Cố Hoàn."

Anh ta gọi đầy đủ tên của tôi một cách khác thường.

"Cô có biết Lục Đình quen bác sĩ tâm lý của cô không?"

"Tôi biết, bọn họ là bạn học hồi cấp hai."

"Vậy cô biết mình mắc bệnh gì không?"

"Bệnh trầm cảm."

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, tôi nghe Từ Minh nói: "Cố Hoàn, mọi thứ có thể đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều.

"Những lời tôi nói với cô sau đây, cô đều phải nghe kỹ."

"Cố Hoàn, thật ra...."

Đột nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng kêu đau.

21.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng một cú đánh nặng nề.

Tôi lo lắng gọi tên Từ Minh.

Nhưng không ai trả lời.

Ngay sau đó điện thoại bị ngắt.

Tôi nhận ra điều gì đó không đúng, lập tức báo cảnh sát.

Một giờ sau, cảnh sát liên lạc với tôi.

Từ Minh đã chết.

22.

Cục cảnh sát.

Tôi ngồi ở chỗ đó, cực kỳ khẩn trương.

Một cảnh sát nữ rót cho tôi một cốc nước.

Tôi giơ cốc nước lên, ngón tay run rẩy.

Nguyên nhân Từ Minh chết là do vỡ tim và thủng phổi do vật sắc nhọn gây ra.

"Thưa cô, không cần quá căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản. Nữ cảnh sát nói.

Tôi nhẹ gật đầu, ngón tay co quắp đan lại với nhau.

Cô ấy hỏi mối quan hệ của tôi với Từ Minh, và vài cuộc điện thoại với Từ Minh.

Tôi đều thành thật trả lời.

Ngoại trừ lý do tôi điều tra Lục Đình.

"Trước khi Từ Minh chết, toàn bộ dữ liệu trong máy tính của anh ấy đều bị xóa và làm trống." Cảnh sát ngưng trọng nói.

Tôi đoán rằng có lẽ Từ Minh đã phát hiện một bí mật không nên biết.

23.

Lúc tôi về đến nhà, Lục Đình vẫn đang ngủ say.

Điện thoại của Lục Đình đang sạc pin bên cạnh, phát ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi cẩn thận từng li từng tí cầm điện thoại lên, mật mã mở khóa là ngày sinh nhật của tôi.

Điện thoại của Lục Đình cực kỳ sạch sẽ, lịch sử trò chuyện trên WeChat không khác gì với Từ Minh nói, không có bất kỳ thông tin mập mờ nào.

Lúc này điện thoại di động của tôi đột nhiên rung lên.

"Việc đã làm xong."

Một tin nhắn đến từ số điện thoại không xác định đột ngột xuất hiện trong điện thoại di động của tôi.

24.

Hô hấp của tôi dồn dập.

Gọi theo số này, nhưng lại hiển thị là một số trống.

Thời gian nhận được tin nhắn quá mức trùng hợp, khiến tôi không thể không nghĩ đến bốn chữ.

"Mua người giết người."

Nhưng tôi không bao giờ muốn Từ Minh chết.

Càng không có khả năng mua người giết người.

Có lẽ chỉ là một tin nhắn gửi nhầm mà thôi.

Lúc này, Lục Đình đột nhiên lật người một chút.

Những ngón tay tôi đang cầm điện thoại của Lục Đình trượt xuống.

Ngay lập tức, điện thoại chuyển sang chế độ khác.

Hóa ra tôi vô tình nhấn vào chức năng đi kèm của điện thoại Huawei, nhân bản điện thoại.

Trên giao diện nhân bản, Wechat của Lục Đình chưa đăng nhập.

Tôi mở Notepad.

Tim lại đột nhiên run lên.

[Ngày 15 tháng 9 năm 2021, địa điểm hồ Xuân Minh, Vương Giai Giai, một nhân viên của công ty, chết vì ngạt thở, thi thể chia thành mười tám khối, chưa bị phát hiện.]

[Ngày 15 tháng 10 năm 2021, trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc, Lý Mộng Mộng, bị bán, bị giết bằng vũ khí sắc nhọn, chôn ở gần nhà máy hóa chất, đã bị phát hiện.)

[Ngày 15 tháng 11 năm 2021, sông Bắc Kinh, Chu Khiết, hai mươi tám tuổi, giáo sư, chế vì bị vật nặng đánh nát xương sống, vứt ở sông Bắc Kinh, đã bị phát hiện.]

[Ngày 15 tháng 12 năm 2021, rìa núi  Bạch Nhạc, ba mươi lăm tuổi, một bà nội trợ, tử vong vì bị cắt yết hầu, chôn ở rìa núi, không bị phát hiện.]

Khiến cho tôi sốc nhất là lần này, thời gian là hôm nay.

[Ngày 20 tháng 12 năm 2021, ở Ngõ Thải vùng ngoại ô Bắc Kinh, Từ Minh, 29 tuổi, không có nghề nghiệp, chết vì vỡ tim, đã bị phát hiện.]

Tôi ôm mình thật chặt.

25.

Notepad được cập nhật vào một giờ trước.

Ít nhất đã qua hai giờ đồng hồ từ khi tôi đến cục cảnh sát rồi quay về.

Nói cách khác, Lục Đình không hề ngủ quên!

"Hoàn Hoàn, e đang xem gì đó?"

Sau lưng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Lục Đình.

26.

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt khiến tôi nhớ đến ánh mắt đen nhánh thâm trầm tôi thấy ở rìa núi đêm hôm hôm đó.

Tôi miễn cưỡng lộ nở nụ cười nhẹ: "Chồng à, hình như em lại mất ngủ, ngủ không được, nên lấy điện thoại của anh chơi trò chơi một lát.

Ta miễn cưỡng bày ra vẻ mỉm cười: "Giao diện điện thoại là tiêu tiêu vui vẻ.”

Lục Đình thở dài một hơi: Buổi tối uống thuốc chưa?"

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

"Xem ra cần phải tăng lượng thuốc lên một chút." Tôi nghe được Lục Đình nói nhỏ.

Trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, nhưng tôi chỉ có thể giả vờ rúc vào trong ngực Lục Đình như ngày thường.

"Chồng à, anh còn nhớ Từ Minh không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

Lục Đình im lặng, không nói chuyện.

Tôi ngẩng đầu, thấy đôi mắt của Lục Đình đang nhìn tôi chằm chằm, lóe ra ánh sáng kỳ lạ.

"Hoàn Hoàn, đột nhiên sao lại nhắc tới bạn trai cũ của em?"

"Không có gì, em chỉ đột nhiên đột nhiên nhớ đến một người như vậy thôi." Tôi cố nén sợ hãi và cảm xúc kỳ lạ.

27.

Tôi không biết ngủ quên từ lúc nào.

Lục tôi tỉnh lại Lục Đình đã đi làm.

Tôi lập tức mở máy tính xách tay, đăng nhập vào Alipay của Lục Đình.

Tôi nghi ngờ tin nhắn ngày hôm qua thật ra là gửi cho Lục Đình.

Nhưng số của tôi và Lục Đình là số vợ chồng, chỉ cách nhau một chữ số.

Tôi tìm thấy được một bản ghi đã bị xóa trong Alipay của Lục Đình.

Chuyển khoản mười nghìn nhân dân tệ.

Thời gian chuyển khoản là ba ngày trước, chính là ngày tôi để Từ Minh điều tra Lục Đình.

Tôi chán nản ngồi trước máy tính.

Có thể Lục Đình thật sự đã mua người giết người.

Điện thoại rung lên hai lần, tôi nhận được tin nhắn Wechat của Lục Đình.

"Hoàn Hoàn, buổi tối anh sẽ dẫn các đồng nghiệp về nhà ăn cơm."

28.

Buổi tối.

Lục Đình đưa vài đồng nghiệp đến nhà.

Tôi nhìn thoáng qua nữ trợ lý trẻ tuổi Nặc Nặc bên cạnh anh ấy.

Nặc Nặc nhìn thấy tôi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chào chị dâu, thật xin lỗi chị dâu, lần trước em tưởng rằng chị bằng tuổi anh Lục."

"Không có gì." Tôi thản nhiên cười.

Lục Đình dịu dàng nhìn tôi cười, nhưng tôi lại né tránh ánh mắt của anh ấy.

Trong lòng tôi đang điên cuồng đấu tranh giữa lương tâm và tình yêu, lý trí mách bảo tôi phải báo cảnh sát, nếu không Lục Đình sẽ giết càng nhiều người nữa.

Nhưng nếu như tôi báo cảnh sát, thứ đang chờ Lục Đình chắc chắn là án tử hình.

Nặc Nặc nhìn thấy ảnh cưới của chúng tôi, thán phục nói: "Anh Lục, anh đẹp trai quá!"

Lục Đình nói: "Tôi cảm thấy vợ của tôi càng đẹp hơn."

Các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào lên: "Chị dâu, chị không biết anh Lục yêu chị biết bao nhiêu đâu, trong công ty có rất nhiều cô gái nhỏ thích anh Lục, nhưng anh ấy không để ý một chút nào."

Tôi chua xót cười, tất nhiên tôi biết tình yêu và sự chung thủy của Lục Đình đối với tôi.

Anh ấy càng yêu tôi, trong lòng tôi càng day dứt.

Trong lúc ăn cơm, đồng nghiệp của Lục Đình không ngừng khen ngợi tay nghề nấu nướng của tôi.

Tất cả mọi người đều uống rất nhiều rượu, thậm chí Lục Đình còn bị Nặc Nặc chuốc rất nhiều rượu, không chịu nổi lực rượu nên cả khuôn mặt Lục Đình đỏ bừng.

Các đồng nghiệp lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Nặc Nặc

Lục Đình đã say khướt nằm ngủ trên ghế sô pha.

Nặc Nặc nhìn tôi đang dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, đột nhiên mở miệng nói: "Chị dâu, thật ra em rất ghen tị với chị vì có người chồng như anh Lục."

Tôi miễn cưỡng cười nói: "Sau này em cũng sẽ gặp."

Nặc Nặc im lặng nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: "Chị dâu, nhưng em lại thích anh Lục, em cảm thấy chị không xứng với anh ấy.

Tôi sững sờ.

"Chị dâu, em trẻ hơn chị, xinh đẹp hơn chị, có công việc đàng hoàng, nhưng chị thì sao? Cái gì chị cũng không có, em nghe nói hai người kết hôn hai năm mà chưa có con, chị không thể sinh con, đúng không?"

Tôi đột nhiên thở gấp, các ngón tay cuộn lại.

"Mặc dù hiện tại anh Lục không thích em, nhưng em tin tưởng một ngày nào đó trong mắt anh ấy sẽ có em, mỗi ngày chúng em đều ở cùng một chỗ, thời gian không ít hơn hai người ở bên nhau, một ngày nào đó, anh Lục có thể nhìn thấy em, mà em lại cơ thể sinh cho anh ấy một đứa con khỏe mạnh."

"Chiếc vòng cột tóc kia là do em cố ý để trong túi của anh Lục."

Đầu của tôi vù vù, chỉ cảm thấy máu khắp người đều xông lên.

"Chị dâu, em khuyên chị vẫn là biết khó mà lui đi...."

Đôi môi đỏ mọng của Nặc Nặc mở ra rồi khép lại, trước mắt tôi dần dần mờ đi.....

29.

Lúc tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Lục Đình đang ngồi xem trên mặt đất, giống như đang làm gì đó.

Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Đầu của tôi rất đau, không hiểu vì sao thân thể cũng đau.

Tôi cố hết sức ngồi dậy: "Chồng à?"

Bóng người Lục Đình dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại.

Tôi thấy trên mặt anh ấy dính đầy máu tươi, máu tươi chảy dài theo lông mày xinh đẹp của anh ấy.

"Hoàn Hoàn." Lục Đình gọi tên tôi.

Nặc Nặc ngã trên mặt đất, đầu của cô ấy tách ra khỏi cơ thể, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc mở to, nhìn chằm chằm về phía tôi.

Tôi hét lên, không để ý Lục Đình ngăn cản, cầm điện thoại chạy ra ngoài như điên.

Lục Đình cầm dao chạy phía sau tôi: "Hoàn Hoàn, đừng chạy, em nghe anh nói."

Thật ra, khi người ta đứng trước sợ hãi cực độ, tình yêu hay thứ khác đều giảm xuống mức tối thiểu.

Ví dụ như giờ phút này, tôi khóc bấm điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát trấn an cảm xúc của tôi, bảo tôi tìm một nơi để trốn.

Tôi chạy vào trong một ngõ hẻm, trốn sau một cái thùng rác.

Xung quanh thùng rác có một ít rác chưa vứt vào, rất thối. Nhưng lúc này tôi trốn ở bên trong lại khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Tôi ngừng thở, không dám phát ra một chút âm thanh.

30.

Ở đầu ngõ vang lên tiếng bước chân của Lục Đình, từng bước đến gần vị trí tôi đang trốn.

"Hoàn Hoàn, em báo cảnh sát chưa? Em nghe anh nói, em không thể  báo cảnh sát được." Lục Đình thấp giọng nói.

Tim đập của tôi rất nhanh.

"Hoàn Hoàn, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu, anh biết em trốn ở chỗ này. Em đi ra trước, được không?" Lục Đình thở dài một hơi nói.

Cuối cùng Lục Đình đứng ở trước thùng rác.

Tôi ngẩng đầu, thấy Lục Đình đang nhìn tôi: "Hoàn Hoàn, anh nhìn thấy em."

Tôi đột ngột lao ra ngoài, Lục Đình bắt tôi lại, đè tôi xuống đất.

"Hoàn Hoàn!"

"Thả em ra!"

Lục Đình đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, anh ấy khó tin cúi đầu, nhìn thấy một con dao cắm vào bụng mình.

Lục Đình nở nụ cười chật vật: "Anh đã nghĩ rằng em sẽ không tổn thương anh, Hoàn Hoàn......"

Tôi nước mắt lưng tròng, giãy dụa thoát ra: "Thật xin lỗi, nhưng em không thể để anh tiếp tục phạm sai lầm, chồng à, tự đi đầu thú đi."

Lục Đình kinh ngạc nhìn tôi: "Không thể tự thú, Hoàn Hoàn, không thể!"

Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở bên ngoài ngõ nhỏ.

Mấy người cảnh sát chạy vào ngõ nhỏ.

Bọn họ đi đến trước mặt tôi, không chờ tôi kịp phản ứng, sắc mặt nghiêm túc còng tay tôi.

"Cô Cố Hoàn, chúng tôi nghi ngờ cô có dính líu sát hại nhiều người phụ, xin đi theo tôi một chuyến."

31.

Đầu tôi vang lên tiếng ong ong, đứng sững ngay tại chỗ.

Rõ ràng là Lục Đình giết bọn họ, tại sao cảnh sát lại nghi ngờ tôi?

"Hoàn Hoàn, anh đã nói rồi, không thể báo cảnh sát." Vẻ mặt Lục Đình đau khổ nhìn tôi.

Tôi bị cảnh sát dẫn đi, Lục Đình được đưa lên xe cứu thương.

Trong cục cảnh sát, tôi với vẻ mặt bất an ngồi trong phòng tra hỏi.

Ánh đèn chói lọi chiếu vào mặt tôi, tôi khó chịu nheo mắt lại.

"Cố Hoàn, chúng tôi đã khôi phục ổ cứng máy tính của Từ Minh."

"Chúng tôi phát hiện những thứ này trong máy vi tính của Từ Minh."

Một bức ảnh chụp được bày ra trước mặt tôi.

Trong tấm ảnh, tôi thấy được chính tôi.

Tôi dùng túi ni lông trùm lên đầu một người phụ nữ, biểu cảm dữ tợn mà lạ lẫm.

"Cái này được chụp trước một ngày Từ Minh chết."

"Anh ta phát hiện bí mật cô giết người, cho nên cô cho người giết anh ta, đúng không?" Cảnh sát nghiêm nghị quát lớn.

Cả người tôi run rẩy, lắc đầu không

Toàn thân tôi run rẩy, khó có thể tin lắc đầu: "Tôi, tôi không có......"

Nhưng rõ ràng người trên tấm ảnh lại là tôi.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo vest ngồi xuống trước mặt tôi.

"Cố Hoàn, cô không thể mang thai, cho nên cô ghen tị với người phụ nữ có thai, cô giết chết bọn họ, đúng không?"

Anh ta nhìn tôi sắc bén.

Tôi bất lực lắc đầu, điên cuồng gào thét, tôi không có, tôi không giết người!

"Cô đã giết người, Cố Hoàn, chúng ta tìm thấy mô da của cô trên người nạn nhân."

Cảnh sát nghiêm nghị nói.

Tôi sững sờ ngồi trên ghế, ngón tay run lên bần bật: "Vậy những gì tôi thấy trong điện thoại của Lục Đình? Những ghi chép giết người kia....."

Cảnh sát lấy ra một tấm ảnh: "Ý của cô là cái này sao?"

Trên tấm ảnh là nội dung tôi nhìn thấy trong doppelganger trên điện thoại của Lục Đình.

"Cố Hoàn, những gì viết trên đó đúng là sự thật, chúng tôi cũng đã tìm thấy thi thể người phụ nữ được chôn ở rìa núi, phương thức tử vong quả thật là cắt yết hầu."

"Chồng của cô, Lục Đình đúng là chôn xác, nhưng anh ta không giết người bị hại."

"Ngày 15 tháng 2, cô mất con, cho nên cô lựa chọn giết một người phụ nữ có thai vào ngày 15 hàng tháng."

"Lục Đình biết cô sẽ giết người vào lúc này, anh ấy không thể ngăn cản, nên anh ấy lựa chọn giải quyết hậu quả giúp cô."

"Tất nhiên, ngoại trừ Nặc Nặc, cô ấy không nên cố ý dùng việc cô không thể sinh con để kích thích cô, đúng không?"

"Cố Hoàn, cô biết mình bị bệnh gì không?"

Tôi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cảnh sát: "Bệnh trầm cảm."

Người đàn ông mặc áo vest đẩy kính mắt: "Không, nói đúng hơn là trầm cảm đi kèm với tinh thần phân liệt."

"Chúng tôi tìm thấy số thuốc mà cô uống trong nhà, cũng đã liên hệ với bác sĩ tâm lý của cô, anh ta xác nhận cô thường xuyên có triệu chứng mất trí nhớ và ảo giác."

"Lục Đình không muốn cô biết cô bị bệnh nặng, cho nên nói dối cô chỉ là bị bệnh trầm cảm thông thường."

“Cố Hoàn, tôi nhấn mạnh một lần nữa, trên người những thi thể này đều tìm thấy mô da của cô, bọn họ đều bị cô giết."

"Từ Minh phát hiện bí mật cô giết người, anh ta biết cô bị bệnh rất nặng, cho nên cuộc điện thoại cuối cùng anh ta gọi cho cô là muốn nói sự thật cho cô biết."

Tôi nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng giữa tôi và Từ Minh.

"Cố Hoàn, cô có biết mình bị bệnh gì không?"

32.

Cả người tôi giống như bị rút hết sức lực, sắc mặt trắng bệch ngồi tại chỗ.

Nước mắt rơi trên gò má tôi, hóa ra kẻ giết người lại là tôi.

Nhưng còn một điều nữa tôi nghĩ mãi không ra, chính là dòng chữ tôi tìm thấy ở phía sau bức ảnh cưới.

Nhưng đã không quan trọng nữa.

Bởi vì tôi giết người đều vào lúc tinh thần không bình thường nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Trong bệnh viện tâm thần Bắc Kinh.

Lục Đình cầm hoa tươi đến gặp tôi.

Là hoa hồng đen tôi thích nhất.

Và một chiếc vòng tay Cartier.

"Hoàn Hoàn, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, đây là món quà anh nhờ người mua hộ, lúc đó anh sợ em phát hiện bí mật này nên đã xóa lịch sử chuyển khoản." Lục Đình nở một nụ cười đắng chát.

Hóa ra, đây là mười nghìn nhân dân tệ chuyển khoản mà tôi tìm thấy ở trong điện thoại của Lục Đình.

Mặt tôi không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.

"Hoàn Hoàn, anh sẽ chờ em khỏe lại."

Lục Đình xoa đầu tôi.

Tôi ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.

Lục Đình nói: "Hoàn Hoàn, nếu mệt mỏi thì ngủ một lát đi. Anh ở bên cạnh em."

Có lẽ có Lục Đình ở bên cạnh, tôi chìm vào giấc ngủ sâu sau thời gian dài.

Lục Đình đột nhiên ngừng cười, đứng lên, nhìn xuống tôi từ trên cao.

Một lát sau, Lục Đình nhỏ giọng cười, đó là nụ cười - của một thợ săn sau khi bắt được con mồi

Phiên ngoại ( Góc Nhìn Của Lục Đình )

Tôi tên là Lục Đình, là một lập trình viên.

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã biết rằng mình không giống với những người khác.

Tôi cảm thấy bọn họ đều rất ngu ngốc, tôi không thích tiếp xúc với những người bình thường này.

Lúc học đại học, tôi đã theo học chuyên ngành tâm lý học, ngành mà tôi rất thích.

Nội tâm con người là một điều vô cùng kỳ diệu, thú vị hơn vẻ bề ngoài nhàm chán của bọn họ nhiều.

Cha mẹ tôi thúc giục tôi yêu đương, bọn họ muốn có cháu trai, nhưng tôi không có hứng thú chút nào, cho đến khi tôi gặp Cố Hoàn.

Cố Hoàn là đàn em của tôi, em ấy rất thông minh, có năng lực, mạnh hơn những người bình thường kia một chút.

Nhưng đối với tôi, em ấy vẫn còn khá ngu ngốc.

Tôi có thể cảm giác được Cố Hoàn thích tôi.

Mỗi lần tôi nhìn em ấy, Cố Hoàn đều đỏ mặt.

Tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những thứ tẻ nhạt như tình yêu, nhưng tôi lại rất hứng thú với trái tim của những người đang yêu.

Nếu như trái tim có thể nói chuyện, tôi thật muốn mổ bọn nó ra nhìn xem.

Tôi kết hôn với Cố Hoàn, sau đó bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nhưng Cố Hoàn lại bị trầm cảm vì liên tục sẩy thai.

Thật ra em ấy là một người phụ nữ khỏe mạnh, còn nguyên khiến em ấy sẩy thai là vì tôi lén bỏ thêm thuốc sẩy thai vào ly trà sữa mang cho em ấy.

Bệnh trầm cảm của Cố Hoàn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, tôi lại bắt đầu cảm thấy thú vị.

Thế là tôi tiến hành thôi miên và gợi ý cho em ấy.

Tôi nói đi nói lại cho em ấy là những người phụ nữ có thai kia đã cướp đi con của em ấy.

Tôi đổi thuốc của em ấy, nhìn bệnh tình của em ấy nghiêm trọng hơn từng chút một.

Thật thú vị, hóa ra lòng người dưới sự thôi miên và gợi ý có thể từng bước đi vào mặt tối.

Cố Hoàn từng là một người phụ nữ rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ, em ấy mắc chứng tinh thần phân liệt.

Tôi nhìn em ấy giết người, sau đó giả bộ làm một người chồng thâm tình giúp em ấy xử lý thi thể.

Trên thực tế tôi cũng đang hưởng thụ thú vui giết người, nhưng không cần chịu trách nhiệm pháp lý về cái chết.

Về việc Cố Hoàn đi theo tôi đến rìa núi ngày hôm đó tôi chỉ đơn giản giấu nhẹm đi.

Xóa hồ sơ thanh toán trên điện thoại của em ấy, sau đó mua chuộc tài xế, cố ý để lại một chút dấu vết trong nhà tắm.

Tôi muốn làm nội tâm Cố Hoàn cảm thấy vô cùng day dứt.

Lòng người rất thú vị, đúng không?

Nhưng mà tôi phát hiện ra một việc, Cố Hoàn thực sự rất thông minh, em ấy đã tỉnh táo lại sau một lần giết người nào đó, để lại một từ giấy nói đừng tin tưởng tôi, còn nhắc nhở chính em ấy nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc, Cố Hoàn, tôi muốn đi tìm con mồi tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play