Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

4. Tác giả tiểu thuyết hoàn mỹ


1 năm


01

“Khóa cửa.”

Tôi nhận được tin nhắn của bạn trai, chỉ là hai chữ rất đơn giản nhưng lại khiến sau lưng tôi toát đầy mồ hôi lạnh.

Lúc này, dưới lầu loáng thoáng vang lên âm thanh kỳ lạ…

Trái tim của tôi đập thình thịch thình thịch.

Nơi tôi ở là một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, là quà sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi ba mẹ đã tặng cho tôi.

Khu biệt thự này được quản lý thống nhất bởi hệ thống giám sát an ninh, khắp nơi đều được lắp camera giám sát. Cho nên mặc dù đây là vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh nhưng an ninh lại không hề tệ chút nào.

Nhưng tôi lại không dám chậm trễ bất kỳ phút giây nào, lập tức đứng dậy, chạy xuống lầu muốn khóa cửa lại.

Lúc tôi nhìn thấy cửa nhà thì con ngươi bỗng nhiên co rút lại.

Cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, gió lạnh bên ngoài theo khe hở thổi vào trong hành lang.

Cả người tôi lạnh run. Tôi nhớ rất rõ bản thân đã đóng kỹ cửa nhà khi về nhà rồi.

Tôi xông về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất, đóng chặt cửa lại.

Một tiếng ‘ting’ vang lên, tin nhắn của bạn trai lại được gửi đến điện thoại di động của tôi.

“Có người trong biệt thự.”

02

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho hô hấp của tôi đột ngột trở nên dồn dập.

Tôi bối tối trốn vào trong nhà vệ sinh ở tầng một.

Vòi nước trong phòng tắm vẫn đang nhỏ nước ‘tí tách’, khiến cho tôi không hiểu vì sao lại cảm thấy bất an.

Con người tôi có hơi ngại giao tiếp với người khác, cho nên tôi không kết bạn Wechat với bảo vệ, càng không có Wechat của hàng xóm.

Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Nhưng chỉ dựa vào hai tin nhắn của bạn trai và cánh cửa bị hở ra một khe nhỏ thì chưa đủ để báo cảnh sát.

Từ trước đến này tôi rất hay sơ ý và chủ quan, chuyện quên đóng cửa như vậy đôi lúc cũng sẽ xảy ra. Cho nên nhất thời, tôi cũng không thể xác định được có phải tôi đã quên đóng cửa hay không.

Bạn trai của tôi, Trì Trạch là một ca sĩ quán bar, bình thường rất thích đùa đã dai còn dại, tìm kiếm cảm giác kích thích.

Hai tin nhắn này rất có thể là trò đùa ác ý của Trì Trạch lúc nhàm chán.

Trong lòng tôi cũng dần thả lỏng.

Đúng lúc này, một âm thanh nhỏ bé vang lên lại khiến có da đầu của tôi lập tức căng chặt.

"Ba!"

Nháy mắt, bên ngoài lập tức rơi vào bóng tối.

Lại nháy mắt một cái, ánh sáng khôi phục như cũ.

Âm thanh vừa rồi chính là tiếng của công tắc đèn bị người đụng vào.

03

Thật sự là đã có người đi vào biệt thự rồi!

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Cửa phòng tắm là cửa kính mờ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình bên ngoài mà thôi.

Lúc này đây, tôi ngồi trên bồn cầu, thở hổn hển sợ sệt.

Tôi run rẩy muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Ong ong!"

“Không được báo cảnh sát.”

Trì Trạch gửi tin nhắn đến.

“Người kia sẽ giết chết em.”

Ngón tay của tôi cong lại, tạm thời từ bỏ suy nghĩ sẽ báo cảnh sát.

“Trì Trạch, anh đang ở đâu? Em rất sợ, vì sao anh lại biết có người trong nhà của em?”

Tôi gửi cho Trì Trạch một tin nhắn.

Nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy đối phương hồi âm lại.

Nhưng may mắn là tôi đã tìm thấy số điện thoại của bảo vệ trong album ảnh trong điện thoại của tôi.

Lúc ấy, tôi chỉ vô tình chụp lại tờ giấy ghi cách thức liên lạc của bảo vệ được dán bên cạnh phòng bảo vệ mà thôi, không nghĩ lại dùng vào lúc này.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ.

Sau khi điện thoại đổ chuông hai tiếng thì đã được nối máy.

Bảo vệ tên là Lý Thụy, tuổi khoảng chừng ba mươi, dáng dấp cực kỳ chín chắn nghiêm túc.

Anh ta đã công tác ở khu biệt thự này một năm rồi, đối nhân xử thế cực kỳ tốt, thái độ làm việc cũng hết sức có tâm.

Lý Thụy nói với tôi, anh ta sẽ lập tức tới ngay.

Anh ta nhấn mạnh nhiều lần, bảo tôi tuyệt đối không được ra khỏi phòng vệ sinh.

Trái tim căng thẳng của tôi bình tĩnh lại một chút. Tôi ngồi trên bồn cầu, nhìn chằm chằm bên ngoài.

Đột nhiên, tôi giật nảy mình.

Tôi nhớ rằng trước đó bản thân có để một cây rìu trong tủ ngầm ở cửa chính, mục đích là để phòng thân.

Nếu như người đột nhập vào biệt thự lấy được cây rìu thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

04

Tôi lấy hết dũng khí toàn thân, rón rén mở cửa ra.

Trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào.

Tôi khẩn trương nhìn ngó trái phải, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở tủ ngầm ra.

Cây rìu trong tủ đã không cánh mà bay.

Rìu đã bị người lấy mất rồi!

Lòng của tôi lập tức rơi xuống vực sâu vô tận.

Ngay lúc này, phía sau tôi đột ngột vang lên âm thanh rìu bị kéo lê trên mặt đất.

Tôi đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng tôi là một người đàn ông cao to đang đeo một chiếc mặt nạ.

Cây rìu trong tay của đối phương phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chạy!

Trong lòng tôi chỉ còn sót lại suy nghĩ như vậy mà thôi.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xông ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Tôi nghe được âm thanh khi cây rìu chém vào cửa chống trộm của nhà mình.

Tôi lớn tiếng kêu cứu, nhưng hàng xóm xung quanh cách nhà tôi không gần, bây giờ lại là mười một giờ đêm, có rất nhiều hàng xóm tuổi tác đã cao, đã đi ngủ từ rất sớm rồi.

Mà cửa lớn đằng sau tôi lại từ từ mở ra.

05

Con người vào thời khắc nguy cấp nhất, lại là lúc bình tĩnh nhất.

Tôi vội vàng chạy tới phòng bảo vệ.

Đột nhiên, một người đột ngột túm lấy vai của tôi từ phía sau.

Tôi hoảng sợ hét lên, quay đầu lại thì phát hiện đó là bảo vệ Lý Thụy.

Lý Thụy đỡ tôi, tôi run rẩy chỉ về phía sau lưng…

Nhưng nơi đó lại không có gì cả.

Lý Thụy nói: “Cô Thời An, cô không có sao chứ?”

Tôi thở hồng hộc, sắc mặt trắng đến mức đáng sợ.

Điều khiến tôi sợ hãi nhất chính là tên hung thủ đã biến đâu mất tiêu kia cơ.

Sợ hãi vì vừa sống sót sau tai nạn vẫn khiến cho nước mắt tôi chảy dài như cũ.

“Có khả năng đối phương vẫn còn ở trong nhà của tôi.” Giọng nói của tôi run rẩy.

Lý Thụy an ủi vỗ bờ vai của tôi. “Cô Thời An, cô yên tâm đi. Tôi có mang theo súng kích điện.”

Tôi đi sau lưng Lý Thụy, Lý Thụy đi trước, rút súng điện ra, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi nhập mật mã khóa cửa, cửa lớn rất nhanh mở ra.

Trên cửa có một vết cắt rất sâu, rất lớn.

Là dấu vết do rìu để lại.

Sắc mặt của Lý Thụy rất nghiêm trọng, anh hết sức cẩn thận bảo vệ tôi ở sau lưng của anh.

Biệt thự của tôi rộng hai trăm km2, lúc này tôi cực kỳ hối hận vì sao lại muốn sống một mình trong căn biệt thự siêu to khổng lồ này.

Bởi vì diện tích quá lớn, cho nên đã tốn không ít thời gian kiểm tra toàn bộ.

Chúng tôi kiểm tra phòng khách dưới lầu, tất cả căn phòng trên hai tầng lầu cũng kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.

Nhưng không phát hiện bất kỳ ai hết.

06

“Cô Thời An, trong nhà của cô không có người nào khả nghi hết.” Lý Thụy bình tĩnh nói.

Làm sao có thể như vậy được?

Làm sao hung thủ có thể biến mất nhanh như vậy được chứ?

Mặc dù tôi không tin vào sự thật này, nhưng tôi thật sự không phát hiện ra hung thủ.

“Cô Thời An, nếu như cô vẫn không an tâm thì tôi có thể kiểm tra camera giám sát.” Lý Thụy nhìn ra nỗi bất an của tôi, nói.

Tôi nhanh chóng gật đầu. “Tôi đi cùng với anh.”

Ngay lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì điện thoại di động của tôi lại rung lên một lần nữa.

Trì Trạch: “Tuyệt đối đừng đi ra ngoài.”

07

Tôi dừng bước.

Lý Thụy thắc mắc nhìn tôi. “Cô Thời An?”

Tôi miễn cưỡng nở nụ cười tươi. “Chuyện kiểm tra camera giám sát nhờ anh vậy, tôi không ra khỏi nhà đâu.”

Lý Thụy gật đầu, rất nhanh, dáng người của anh biến mất ở ngã rẽ.

Tôi cài lại mật khẩu cửa nhà mới, khóa trái cửa rồi về phòng ngủ.

Tôi gọi cho Trì Trạch.

"Ong ong ong!"

Đột nhiên, tôi nghe được âm thanh chấn động của điện thoại di động, phát ra từ dưới gầm giường.

08

Hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu.

Vừa rồi tôi và Lý Thụy kiểm tra tất cả mọi nơi trong nhà, nhưng lại bỏ sót một chỗ.

Là gầm giường.

Độ cao của gầm giường đúng lúc có thể chứa đủ một người.

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, hít sâu một hơi, đột ngột hơi cong eo.

Dưới gầm giường không có người, chỉ có điện thoại không ngừng chấn động của Trì Trạch mà thôi.

Tôi nằm sấp xuống, lấy điện thoại di động ra.

Nếu như điện thoại di động của Trì Trạch ở dưới gầm giường thì người vừa mới nhắn tin cho tôi lại là ai?

Tin nhắn cuối cùng được gửi đi vào năm phút trước, chính là lúc tôi chuẩn bị bước xuống lầu kiểm tra camera giám sát với Lý Thụy.

Nói cách khác, cho đến bây giờ thì người kia vẫn đang trốn trong nhà của tôi.

Những tin nhắn mà tôi nghĩ là của bạn trai, thật ra đều là do hung thủ gửi cho tôi.

Mà tôi lại ngu ngốc không chút nghi ngờ gì, nghe lời ở lại trong nhà.

Tôi phản ứng kịp thời vọt tới cửa, xoay mạnh tay nắm cửa.

Gần như trong cùng một khoảnh khắc, cửa tủ quần áo bên cạnh giường chậm rãi mở ra.

Khóe mắt của tôi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ kia.

Trên tay đối phương là cây rìu lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

09

Rìu chém xẹt qua gò má của tôi.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sức gió lạnh như băng.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất phòng xuống dưới lầu.

Tiếng bước chân của người đeo mặt nạ không nhanh không chậm đuổi theo phía sau.

Đối phương giống như tên thợ săn nắm chắc mọi thứ trong tay, thong thả đuổi bắt con chuột nhỏ là tôi.

Người đeo mặt nạ đứng giữa phòng khách, cái đầu nhìn trái ngó dọc, giống như đang tìm kiếm xem tôi chạy đi đâu rồi.

Tôi nín thở trốn trong bóng tối, nhấn một nút trên điện thoại di động.

Tiếng nhạc vang lên, tinh linh Tmall trong phòng ngủ được khởi động.

“Xin chào chủ nhân, tôi có thể làm gì cho ngài?”

Người đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, bị âm thanh trên lầu dời đi sự chú ý.

Trong nháy mắt này, tôi đột ngột chui ra từ dưới gầm ghế sopha, khuỷu tay dùng sức đánh về thân dưới của người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ kêu thảm, cây rìu trong tay cũng ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất.

Tôi nhanh chóng nhặt rìu lên, giơ tay ra muốn giật mặt nạ của đối phương xuống.

Người đeo mặt nạ đá một cước vào ngực tôi, đầu của tôi đập mạnh xuống đất.

Trong nháy mắt này, trước mắt của tôi hoàn toàn đen ngòm.

Tôi nhìn thấy tên đeo mặt nạ lảo đảo chạy ra ngoài.

Một lúc lâu sau, tôi mới đột ngột thở dốc, ngồi dậy.

Có một vết thương nhỏ trên đầu của tôi, tôi dùng tay sờ, chỉ cảm thấy một mảng nhớp nháp nóng hổi.

Giờ phút này, sự sợ hãi trong tôi còn to hơn cả đau đớn.

Cũng tại thời khắc này, đèn yên lặng tắt ngúm.

Bốn phía xung quanh tôi chìm vào trong bóng tối.

Chỉ còn lại một mình tôi ngồi đó thở dốc mà thôi.

Cúp điện rồi.

Tôi siết chặt nắm đấm của mình, tự nói với bản thân, lúc này đây tôi không thể hét lên, cũng không được sợ hãi.

10

Nhịp tim của tôi đập loạn, giống như sắp vỡ tung.

Lý Thụy, gọi điện thoại cho Lý Thụy!

Tôi lấy điện thoại di động trong túi ra, lúc chuẩn bị bấm số thì…

Một bàn tay đột ngột duỗi ra từ đằng sau, đột ngột giật mất điện thoại di động của tôi.

Nhưng tôi lại không thấy gì cả.

Tôi giống như một con ruồi mất đầu, hoảng sợ nhìn xung quanh trong bóng tối.

Đúng lúc này, điện thoại di động được kết nối.

Âm thanh của Trì Trạch vang lên từ điện thoại di động: “An An, điện thoại di động của anh bị ăn cướp giật mất rồi. Hiện tại anh đang dùng điện thoại công cộng.”

Đáp lại anh ta là tiếng thở dốc dồn dập của tôi.

“An An? Em làm sao vậy? Vì sao lại không nói gì hết?” Trì Trạch phát giác được có gì đó sai sai.

“Báo cảnh sát đi! Trì Trạch, báo cảnh sát!” Tôi dùng hết sức rống to.

Điện thoại đột ngột im bặt, bị người cúp ngang rồi.

Một luồng gió lạnh đánh về phía tôi, tôi dùng hết toàn lực né ra chỗ khác.

Tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì trong bóng tối cả, chỉ có thể dựa theo cảm giác mà vọt vào phòng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất khóa cửa lại.

Bên ngoài là một sự yên tĩnh chết chóc.

Ngay cả một tiếng bước chân cũng không có.

Người đeo mặt nạ kia hình như không có ý định muốn đi vào đây.

Tôi không biết đối phương vì sao lại không tiến vào. Rõ ràng chuyện tiến vào đây là chuyện dễ dàng như trở bàn tay với đối phương.

11

Chẳng lẽ lương tâm của đối phương trỗi dậy, chuẩn bị buông tha tôi?

Suy nghĩ này hài hước đến mức ngay cả tôi còn cảm thấy mắc cười.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở phía bên kia của cửa kính mờ.

Vì sao tôi có thể nhìn thấy rõ bóng người trong đêm tối đen như mực này? Bởi vì người kia mặc một bộ quần áo đỏ chót.

Đỏ tươi và đen thui, sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng.

Người kia đứng ở bên ngoài, không nhúc nhích.

Từng lỗ chân lông trên người tôi đều tỏa hơi lạnh ra bên ngoài.

Là người đeo mặt nạ kia sao?

Vì sao đối phương lại đột ngột đổi sang một bộ quần áo màu đỏ?

Bộ đồ này là của ai?

Hiển nhiên là không phải là đồ trong tủ quần áo của tôi.

Từ trước tới nay, tôi không mặc quần áo có màu sắc lòe loẹt như thế này.

Đối phương đứng ở ngoài cửa, giống như một con manocanh, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi qua lớp cửa kính.

12

Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên âm thanh bấm mật khẩu.

“Ngài đã mở khóa thành công.”

Chẳng lẽ là Trì Trạch?

Trong nháy mắt, tim của tôi vọt lên cổ họng.

“Cô Thời An?”

Tôi nghe được giọng nói của Lý Thụy.

Nhưng tôi lại không thở phào chút nào, hô to: “Lý Thụy, tên hung thủ đang ở ngay cổng!”

Tôi nghe được âm thanh chần chờ của Lý Thụy: “Cô Thời An? Hung thủ mà cô nói là một đồ màu đỏ treo ở ngoài hành lang à?”

Cả người tôi ngẩn ngơ.

Cái gì chứ? Bóng người màu đó mà tôi nhìn thấy chỉ là một bộ đồ thôi sao?

Tôi nửa tin nửa ngờ mở cửa ra nhìn. Quả nhiên là một áo khoác màu đỏ.

Là một áo khoác màu đỏ mà tôi chưa từng nhìn thấy, treo ở trên tay cầm của tủ đồ.

13

Nhìn trong bóng tối thì rất giống bóng người đang đứng đó.

Lý Thụy Bật đèn pin lên, kiểm tra công tắc nguồn điện.

“Cô Thời An, nguồn điện chỉ là bị đứt cầu dao mà thôi.”

Công tắc nguồn điện được bật lên, toàn bộ phòng khách lại khôi phục ánh sáng một lần nữa.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đoan chính của Lý Thụy, từ tốn nói: “Vì sao anh lại biết mật khẩu khóa cửa nhà tôi?”

Lý Thụy bất an giải thích: “Cô Thời An đừng hiểu lầm, là do bạn trai của cô, anh Trì Trạch gọi điện cho tôi, anh ấy nói rằng cô có khả năng đã gặp nguy hiểm, nói cho tôi biết mật mã.

“Bạn trai của cô đang trên đường chạy tới đây.”

Thì ra là Trì Trạch.

Có Lý Thụy ở đây, tim tôi cũng thả lỏng không ít.

Tôi cẩn thận suy nghĩ về cái áo khoác này.

Số đo của áo khoác rất rộng, quần áo cũng có chút sờn cũ.

Nhất là cổ áo lại có một mảng bẩn rất lớn màu đỏ sậm, khiến cho người khác nhìn vào thì cảm thấy rùng mình.

Mặc dù tôi khẳng định đây không phải là quần áo của tôi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không hiểu vì sao cái áo khoác này lại có chút quen mắt.

Giống như bản thân tôi đã gặp nó ở đâu rồi vậy.

Nhưng giờ phút này, thần kinh não của tôi căng chặt, thật sự không nghĩ ra được bất kỳ điều gì.

“Bộ quần áo này không phải của tôi.” Tôi hít sâu, nói.

Lý Thụy nhíu chặt lông mày. “Cô Thời An, tôi đã đặc biệt chú ý camera giám sát của nhà cô, nhưng lại không phát hiện bất kỳ người lạ nào bước ra hoặc đi vào cả.”

Tôi nắm chặt tay áo của anh, hoảng sợ nói: “Lý Thụy, người kia vốn dĩ không ra ngoài. Lúc trước đối phương trốn ở dưới gầm giường.”

Tròng mắt của tôi chuyển động như bệnh thần kinh, nói: “Bây giờ đối phương vẫn còn ở trong phòng, tôi đã nhìn thấy người nọ. Đối phương đeo một cái mặt nạ rất đáng sợ, thậm chí còn cướp điện thoại di động của tôi.”

Lý Thụy vẫn luôn trấn an tâm trạng kích động của tôi: “Cô Thời An, cô không cần phải sợ. Tôi cho cô mượn điện thoại của mình để gọi điện.”

Anh lấy điện thoại của bản thân ra, bấm số di động của tôi.

Nhạc chuông quen thuộc vang lên ở bên ngoài biệt thự.

Tôi mở cửa ra, nhìn thấy điện thoại di động của tôi đang yên lặng nằm im trước cửa của biệt thự.

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại lên.

Lúc này, màn hình điện thoại của tôi sáng lên.

Screensaver của tôi bị đổi lại thành một bức nhìn screenshots.

Trên đó viết một câu khiến cho tôi không có cách nào tưởng tượng được.

Còn nhớ rõ năm ngoái cô đã làm chuyện gì hay không?

Câu nói này khiến cho tôi sững sờ ngay tại chỗ.

Tôi nhớ năm ngoái khi đi du lịch giải sầu với bạn trai thì đã xảy ra tai nạn giao thông.

Chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì tôi đã không còn nhớ gì về tất cả những chuyện liên quan đến tai nạn đó nữa.

14

Bạn trai nói với tôi, lúc đó chúng tôi đụng trúng một con hươu hoang dã nên mới xảy ra tai nạn giao thông.

“Lý Thụy, tôi thật sự không để điện thoại di động ở chỗ này đâu.” Tôi bất lực nói.

Lý Thụy nhìn tôi chằm chằm, mở miệng nói: “Cô Thời An, lần này thì cô hãy đi kiểm tra camera giám sát cùng với tôi đi.”

Trong phòng bảo vệ không có một ai.

Lý Thụy nói: “Hôm nay, vợ của Tiểu Lưu sinh con, cho nên cậu ấy đã về nhà rồi. Hai ngày này đều do một mình tôi trực ban.”

Lý Thụy mở camera giám sát, chỉnh video giảm sát đến khoảng thời gian tám giờ đến chín giờ.

Camera giám sát quay rất rõ hành lang trước cửa nhà tôi.

Tôi nhìn chằm chằm video giám sát không chớp mắt, sợ bản thân bỏ sót chi tiết nào.

Nhưng sau khi xem hết video giám sát thì tôi cực kỳ thất vọng.

Vốn dĩ không có người đàn ông đeo mặt nạ nào.

Toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình tôi sợ hãi chạy đến rồi chạy đi, giống như một con điên.

Cho đến khi Lý Thụy xuất hiện trước mặt tôi.

Lý Thụy có hơi khó xử, cân nhắc từ ngữ trước khi mở miệng: “Cô Thời An, có lẽ cô nên đi thư giãn một lát.”

Tôi biết, anh nhất định đã coi tôi như một đứa có bệnh tâm thần.

Ngay cả chính bản thân tôi cũng bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện từ nãy đến giờ có phải là ảo giác hay không.

15

Nhưng screensaver bị đổi cùng với tin nhắn của bạn trai trong điện thoại di động đã nói rõ cho tôi biết, tất cả những gì tôi vừa trải qua đều là thật.

Tôi nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, nói: “Lý Thụy, vất vả cho anh rồi. Lát nữa tôi sẽ pha cho anh một ly trà sữa, anh uống cho ấm người.”

Gương mặt thanh tú của Lý Thụy đỏ ửng, vội vàng xua tay nói rằng đây đều là việc anh phải làm mà thôi.

Sau khi tôi cảm ơn Lý Thụy thêm lần nữa thì quay người chuẩn bị trở về biệt thự.

16

Tâm trạng của tôi vô cùng hỗn loạn đi vào phòng, nhìn cái áo khoác đỏ kia, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Áo khoác được tôi xếp gọn ném ra ngoài cửa sổ.

Cái áo khoác này luôn khiến tôi có cảm giác bất an.

Đêm nay tôi không có dự định sẽ ngủ lại biệt thự này.

Tôi thu xếp một ít đồ skincare, chuẩn bị ngủ ở khách sạn gần đây.

Lúc này, điện thoại di động của tôi hiển thị dung lượng pin chỉ còn năm phần trăm.

Lúc tôi chuẩn bị bỏ sạc điện thoại vào trong túi thì đột ngột phát hiện ra…

Dây sạc của tôi đã bị cắt mất.

Có lẽ là đã bị ai đó cắt mất rồi.

Vết cắt rất gọn gàng, hẳn là được cắt bởi một cây kéo bén nhọn.

Quả thật là có người đã xâm nhập vào phòng của tôi. Tất cả đều không phải là ảo giác của tôi.

Hiện tại, rất có thể đối phương còn ở nơi này.

17

Toàn thân tôi run rẩy, không cách nào có thể kiềm chế nỗi sợ hãi đang sinh sôi này.

Rốt cuộc thì đối phương đang núp ở chỗ nào?

Những nơi có thể trốn tôi đều đã kiểm tra rồi.

Người đeo mặt nạ kia làm sao lại có thể tránh né được camera mà đi ra đi vô như vậy?

Quan trọng hơn là, mục đích của đối phương rõ ràng là muốn giết chết tôi.

Nếu như đối phương muốn tiền thì hoàn toàn có thể lấy mất đôi vòng tay bằng vàng trong hộc tủ của tôi.

Nếu như muốn cướp sắc thì tôi đã sớm bị hãm hiếp.

Nhưng tôi chỉ là một tác giả chuyên nghiệp mà thôi, suốt ngày mốc meo ở trong nhà. Những việc xã giao hằng ngày ngoại trừ quen biết mấy tác giả mạng khác thì gần như không có người bạn nào.

Mà tính cách của tôi rất dịu dàng, tính tình cũng rất tốt, là kiểu người hiền lành điển hình.

Tôi không thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội với ai?

Mà người đó lại trăm phương ngàn kế muốn giết chết tôi cho bằng được.

Tôi nhìn screensaver trên điện thoại, rốt cuộc thì năm ngoái đã xảy ra chuyện gì?

Còn có cái áo khoác màu đỏ không hiểu vì sao mà tôi lại nhìn rất quen mắt kia nữa.

Đầu của tôi rất đau.

Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân hình như đã quên mất một vài chuyện. Nhưng cụ thể đã quên gì thì tôi lại không thể nghĩ ra được.

18

Đột nhiên cửa chính vang lên tiếng bấm mật khẩu.

Chẳng lẽ là Trì Trạch?

Tôi kích động lao xuống lầu.

Cửa mở ra, quả nhiên là Trì Trạch.

Trì Trạch đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, đứng ở cổng, chỉ để lộ ra phần cằm nhọn gầy, tái nhợt.

“An An.”

Giọng nói của Trì Trạch nghe có hơi bất an va ngột ngạt.

“A Trạch, tốt quá, anh rốt cuộc cũng đã đến rồi. Em sắp bị hù chết…”

Nhìn thấy bạn trai, lòng của tôi lập tức thả lỏng rất nhiều.

Tôi ôm Trì Trạch khóc rống.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy Trì Trạch đang cầm một con dao gọt hoa quả bén nhọn trong tay.

“An An, anh bị ép…”

19

“A Trạch, vì sao trong tay của anh lại cầm con dao vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Trì Trạch đột ngột túm chặt bả vai của tôi.

Khuôn mặt của anh ta méo mó, hai mắt trừng lớn, nhìn tôi chằm chằm. “An An, chuyện năm ngoái đã bị người khác phát hiện, anh sẽ phải chết!”

Tôi không hiểu gì hết nhìn Trì Trạch: “Rốt cuộc thì năm ngoái đã xảy ra chuyện gì?”

Trì Trạch nhìn tôi chằm chằm, rồi đột ngột nở một nụ cười thê thảm.

“Không sai, anh quên mất rằng em đã quên hết mọi chuyện. Một năm này chỉ có một mình anh gánh vác tra tấn và thống khổ cả ngày lẫn đêm.”

“Thời An, dựa vào đâu mà em có thể quên sạch hả? Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình anh phải đau khổ, chỉ có một mình anh khi ngủ mơ thấy ác mộng chứ!” Trì Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi đột ngột đẩy Trì Trạch ra. Tôi không tài nào hiểu được Trì Trạch đang nói khùng điên gì!

“An An, thật xin lỗi. Hai năm này, anh thật sự thích em thật lòng, cũng thật lòng muốn kết hôn với em. Nhưng anh lại trân quý mạng sống của chính mình hơn!”

Trì Trạch nói xong, gương mặt lập tức trở nên dữ tợn, đột ngột giơ tay chộp cổ tôi, siết chặt như muốn giết chết tôi.

Dù có nằm mơ đi nữa thì tôi cũng không tài nào nghĩ tới chuyện chồng sắp cưới lại muốn giết chết tôi!

Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng chênh lệch sức lực giữa tôi và Trì Trạch thật sự quá lớn.

Tầm nhìn của tôi cũng dần ở nên mờ căm.

Đột nhiên Trì Trạch đang đè trên người tôi lại mềm nhũn ngã xuống người tôi.

Lý Thụy thở phì phò, nói: “Cô Thời An, cô không sao chứ?”

Anh đỡ tôi đứng dậy.

“Tôi không sao.” Tôi lắc đầu đầy khó nhọc.

Tôi nghĩ mãi cũng không thông, rốt cuộc vì cái gì mà Trì Trạch lại đối xử với tôi như thế này.

Lý Thụy: “Cô Thời An, chúng ta nên trói anh ta lại rồi giao nộp cho cảnh sát đi.”

Tôi không nói gì, chỉ suy yếu gật nhẹ đầu.

Đối với tôi mà nói, đêm nay thật sự là một cơn ác mộng.

20

Lý Thụy trói tay và chân của Trì Trạch bằng dây thừng.

Rất nhanh, Trì Trạch đã tỉnh lại. Anh ta phát hiện bản thân bị trói thì liều mạng giãy dụa.

Nhưng Lý Thụy cột rất chặt, dù Trì Trạch có giãy như thế nào thì cũng chỉ là công dã tràng.

Đôi mắt của Trì Trạch đỏ ké, nhìn tôi hét lớn: “Cởi trói cho anh mau lên, anh sẽ chết! Người đó tuyệt đối sẽ giết chết anh!”

Cả người tôi không có chút sức lực nào, khẽ nhìn Trì Trạch: “Người đó mà anh nói rốt cuộc là ai? Trì Trạch, anh làm sao vậy? Nếu như anh đã muốn giết em thì vì sao trước đó lại nói cho Lý Thụy biết mật khẩu cửa nhà, kêu anh ấy bảo vệ em?”

Trì Trạch im lặng nhìn tôi và Lý Thụy, đột ngột yên lặng một cách lạ thường.

Tôi nhìn thấy trong mắt của anh ta nhuốm đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Trì Trạch cực kỳ gian nan nói: “Cho đến tận bây giờ, anh cũng không nói mật khẩu cho bất kỳ ai…”

21

Tôi đờ người ra.

Bỗng nhiên có bàn tay bóp chặt cổ của tôi.

Là Lý Thụy.

Lớp ngụy trang dịu dàng trước đó trên mặt anh đã bị lột bỏ, gương mặt không biểu cảm nhìn tôi.

Tôi muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại không thể nói thành lời.

Miệng của tôi chỉ vang lên tiếng thở dốc đứt quãng mà thôi.

Lý Thụy cũng trói tôi lại.

Tôi dựa vào người Trì Trạch.

Trì Trạch tức giận nhìn Lý Thụy: “Tất cả đều là do anh bày trò ra, ngay cả người lấy mất điện thoại của tôi cũng là anh!”

Người lấy mất điện thoại di động của Trì Trạch là Lý Thụy?

Vậy thì người gửi tin nhắn cho tôi là…

Lý Thụy lạnh lùng nhìn chúng tôi: “Không sai, là tôi.”

Trong nháy mắt này, tất cả suy đoán trong lòng tôi đều được sáng tỏ.

Khó trách bên trong camera giám sát lại không thấy gì hết.

Bởi vì Lý thụy đã động tay động chân rồi.

Vì sao người đeo mặt nạ lại có thể tự do ra vào nhà của tôi? Là vì Lý Thụy đã biết được mật khẩu khóa cửa nhà tôi từ sớm rồi.

Anh chính là ngươi đeo mặt nạ kia.

Chỉ là tôi vẫn có chỗ vẫn không hiểu rõ được. Vì sao Lý Thụy lại có thể xuất hiện nhanh chóng sau khi biến mất như thế được chứ.

“Anh là tên đeo mặt nạ kia?” Tôi sợ hãi nhìn Lý Thụy.

Dưới ánh mắt của tôi, Lý Thụy lạnh lùng gật đầu.

“Có phải cô cảm thấy rất kỳ quái đúng không, Thời An?”

Lý Thụy đi tới trước ghế sopha, giẫm lên ghế, dứt khoát gỡ miệng ống thông gió ra.

Tôi hoảng sợ phát hiện, thì ra phía trên nhà tôi có một đường ống thông gió rất dài, rất sâu.

Lý Thụy đã đột nhập vào nhà tôi qua đường ống thông gió này!

“Thời An, vào thời điểm một năm trước, khi ba mẹ cô mua căn biệt thự này, cô có biết ai là chủ nhân của căn biệt thự này không?” Lý Thụy lạnh lùng nhìn tôi.

22

“Chẳng lẽ… là anh sao?” Tôi run rẩy nói.

Không nghĩ tới chủ nhân chân chính của căn biệt thự này lại chính là Lý Thụy.

“Tôi đã theo dõi cô trong camera giám sát rất lâu rồi.” Lý Thụy nở một nụ cười lạnh.

“Tôi và anh không hề có bất kỳ thù oán nào, vì sao anh lại làm như vậy?” Tôi tuyệt vọng nói.

“Thời An, cô đã quên chuyện xảy ra vào năm ngoái rồi sao?”

Lại là năm ngoái!

Rốt cuộc thì năm ngoái đã xảy ra chuyện gì chứ?!

Tôi khóc, lắc đầu nói: “Tôi không nhớ gì cả, cái gì cũng không nhớ rõ!”

Lý Thụy rút một điếu thuốc lá ra từ trong túi, run rẩy châm lửa. Sau khi hít sâu một hơi thì từ tốn nói: “Nếu như cô đã quên, vậy thì tôi sẽ giúp cô nhớ lại những gì mà các người đã làm.”

23

Chuyện xảy ra vào năm ngoái (Phỏng đoán của Lý Thụy)

Cô, Thời An, lái xe đi du lịch với bạn trai của mình.

Trên đường, các người chơi rất vui, Trì Trạch có chút men say trong người nhưng các người lại không hề lo lắng về chuyện lái xe khi uống rượu chút nào.

Bởi vì nơi đó là núi rừng hoang vắng, hoàn toàn không có một người cảnh sát nào.

Dưới tác dụng của cồn, ban trai cô càng chạy càng hăng, đạp hết ga phóng nhanh về trước. Đúng lúc này, các người gặp một con hươu hoang dã.

Anh ta khẩn cấp bẻ lái, tránh khỏi con hươu hoang dã kia, nhưng lại đụng trúng một người phụ nữ mang thai.

Người phụ nữ đó mặc một áo khoác màu đỏ, đối phương bị các người dụng bay ra xa mấy mét, đập mạnh xuống đất.

Các người nhanh chóng bước xuống xe kiểm tra, lúc nhìn thấy toàn thân của người phụ nữ đều là máu thì cô đã cực kỳ sợ hãi.

Cô khẩn cầu bạn trai chở người phụ nữ mang thai đó đi bệnh viện, nhưng bạn trai cô lại thoát khỏi trạng thái sợ hãi tột cùng, bình tĩnh lại.

“Chúng ta không thể chở cô ta vào bệnh viện, Thời An.”

Cô nghe bạn trai của cô nói như thế.

“Cô ta chạy nhiều máu như vậy, đã không thể cứu được nữa. Chúng ta lái xe khi say rượu, còn gây tai nạn, sẽ phải ngồi tù!”

“Thời An, năm sau chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta cần rất nhiều tiền. Nơi này là rừng hoang núi vắng, không có camera, cũng không có bất kỳ ai nhìn thấy.”

Cô nhìn người phụ nữ mang thai đã hôn mê đang thoi thóp kia, trong lòng cực kỳ khó xử và đau khổ.

Nhưng bạn trai lại cưỡng ép nhét cô vào xe, sau đó lái xe rời đi.

Nhưng cô lại không biết rằng, người phụ nữ mang thai bị các người đâm chết kia cũng đi nghỉ phép với chồng của cô ấy.

Chồng của cô ấy là bác sĩ, công việc thường ngày cực kỳ bận rộn, cơ bản là không có thời gian ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc cô ấy. Cho nên bọn họ đã đi nghỉ phép giải sầu trước khi người vợ sinh đứa con ra.

Tuy nhiên, bọn họ cãi nhau.

Trong cơn tức giận, người phụ nữ mang thai đã nhân lúc người chồng không để ý, tự ý bỏ đi một mình.

Chờ đến khi người chồng tìm thấy cô ấy thì người phụ nữ mang thai đã sắp không xong rồi.

Ý thức của cô ấy mơ màng, nhưng vẫn vô thức cầu xin người chồng cứu đứa con của họ.

Nhất định cô sẽ không ngờ tới, sau khi người phụ nữ mang thai được chồng cô ấy khẩn cấp sơ cứu thì cố hết sức chống đỡ được mười phút.

Đây là cực hạn của cô ấy.

Nhưng cũng đã đủ để cô ấy nói cho người chồng biết hung thủ tròn méo ra sao.

Cô về tới thành phố, quả nhiên chuyện các người say rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn không bị bại lộ.

Cảnh sát không mời các người lên đồn uống trà ăn bánh.

Nhưng lương tâm của cô lại cực kỳ bất an. Cô tìm tới bác sĩ tâm lý xin giúp đỡ, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, cô đã quên sạch chuyện này.

Cô trở lại là một tiểu thuyết gia vui vẻ yêu đời, nhưng người chồng kia thì vĩnh viễn sống trong nỗi thống khổ và thù hận cả đời.

24

Lý Thụy bình tĩnh nói xong, nhìn chằm chằm chúng tôi.

Nhưng hồi ức bị tôi lãng quên kia, dưới lời kể của anh mà tràn vào đầu tôi như kim đâm.

“Anh là chồng của người phụ nữ mang thai đó. Hèn chi anh lại có thể tìm ra tôi.” Sắc mặt của Trì Trạch tái nhợt như tờ giấy, yếu ớt nói.

Cuối cùng thì tôi cũng biết được cái áo khoác đỏ kia thuộc về ai.

Tôi phát ra tiếng nghẹn ngào thống khổ.

“Các người không nên đánh giá thấp quyết tâm của người làm chồng. Sau khi vợ của tôi chết đi, tôi đã tìm ra các người rất nhanh. Tôi cải tạo căn biệt thự này, nối đường ống thông gió với phòng bảo vệ, sau đó bán nó cho cô.” Lý Thụy lạnh lùng nói.

“Thời An, tôi kêu Trì Trạch giết chết cô. Nói với anh ta, chỉ cần giết chết cô thì tôi sẽ bỏ qua cho anh ta.”

“Cô đoán thử kết quả là gì? Anh ta thật sự đến đây giết cô.” Lý Thụy mỉa mai nhìn hai người chúng tôi.

25

“Hiện tại tôi lại cho các người một cơ hội nữa. Trong các người chỉ có một người được phép sống sót.”

Lý Thụy ném con dao tới trước mặt chúng tôi.

“Chỉ cần giết chết người còn lại thì một trong hai người các người sẽ được sống tiếp. Một mạng đổi một mạng, tôi rất công bằng đúng không. Chỉ cần một mạng người mà thôi.”

Trì Trạch đột ngột nhào về phía trước, dùng răng cắn chặt con dao.

Mặc dù môi của anh ta đã máu me đầm đìa, nhưng anh ta vẫn thở hồng hộc quăng dao vào tay, cắt đứt dây thừng.

“An An, thật xin lỗi. Anh không đánh lại anh ta, những gì nợ em, kiếp sau anh sẽ trả.”

Trì Trạch nhìn tôi, sau đó dữ tợn đánh về phía tôi.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng một giây sau, động tác của Trì Trạch dừng lại.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt không tin của anh ta nhìn chằm chằm vào hông của chính mình, nơi đó bị một con dao xọc vào.

Lý Thụy căm hận nhìn anh ta, giọng nói hung ác: “Từ lúc bắt đầu, người tao muốn giết nhất, chỉ có mình mày mà thôi.”

Trì Trạch ngã xuống đất, khóe miệng của anh ta tuôn đầy máu.

Lý Thụy quỳ rất mặt đất, xọc một dao, rồi lại dao thứ hai. Mũi dao cắm thật sâu vào tim của Trì Trạch.

Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, vẩy lên mặt của tôi.

Tôi hét ra tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi.

Hương mặt vô cảm của Lý Thụy nhìn tôi: “Còn cô, tôi muốn cô sống cả đời trong áy náy và thống khổ.”

Đúng lúc này, cảnh sát phá cửa xông vào.

Trong giây phút đó, tôi đã hiểu được ánh mắt của Lý Thụy.

Anh không muốn sống tiếp.

Cảnh sát đè chặt anh xuống đất, còng tay anh lại.

Sau đó, cảnh sát cởi trói cho tôi.

Lý Thụy bị giải về đồn.

Không lâu sau, tin tức anh bị phán tử hình được truyền ra.

Tôi xin được thăm Lý Thụy.

Tôi ngồi cách anh một lớp kính thủy tinh.

Lý Thụy lạnh lùng nhìn tôi, dáng vẻ không muốn nói chuyện với tôi.

Tôi chỉ cười, nói: “Trước đó là anh kể chuyện cho tôi nghe. Bây giờ thì tôi muốn kể cho anh nghe một câu chuyện.”

26

Chân tướng của năm ngoái (Thời An tự thuật)

Tôi tên là Thời An, là một tác giả tiểu thuyết tự do.

Năm ngoái, tôi và bạn trai Trì Trạch của tôi lái xe ra ngoài giải sầu, nguyên nhân là do tôi đã mất linh cảm để sáng tác.

Chuyện vốn dĩ dễ như trở bàn tay đối với tôi mà nói, lại trở nên thống khổ không ngừng.

Thế là tôi quyết định dừng bút, đi xa nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nhưng chuyện không may đã xảy ra. Trên đường chúng tôi trở về thì đã đụng trúng một người phụ nữ mang thai vì tránh không tông phải một con hươu hoang dã đột ngột chạy qua.

Đối phương chỉ mới thoi thóp, vẫn chưa chết. Trong mắt của cô ấy tràn đầy hy vọng, cầu xin tôi nhanh chóng cứu đứa nhỏ trong bụng của cô ấy.

Bạn trai của tôi muốn gọi 120, nhưng bị tôi ngăn cản.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ giãy giụa trong tuyệt vọng của cô ấy, đột nhiên tràn trề linh cảm trở lại.

Tôi ngăn không cho bạn trai cứu cô ấy. Chúng tôi bỏ mặc đối phương ở đó, tôi biết, thứ cô ấy chờ đợi tất nhiên là cái chết.

Trì Trạch vẫn luôn sống trong đau khổ. Một năm này, quan hệ giữa tôi và anh ta cũng càng ngày càng tệ đi, nhưng tôi không thèm quan tâm.

Bởi vì tôi đã có được mở đầu cho cuốn tiểu thuyết hoàn mỹ của mình.

Ba mẹ tôi tặng cho tôi căn biệt thự nhân ngày sinh nhật, nhưng vào ngày đầu tiên dọn về đây, tôi đã phát hiện thân phận thật sự của bảo vệ khu biệt thự này.

Đối phương cho rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng lại không biết tôi đã sớm tra rõ ràng từng người nhà của người phụ nữ mang thai kia.

Anh tìm tới tôi nhất định là để báo thù.

Tôi rất hưng phấn. Tôi thật sự hưng phấn đến điên lên được.

Có cái gì có thể so được một cuốn tiểu thuyết càng ngày càng đặc sắc này chứ?

Đối phương cực kỳ kiên nhẫn núp trong bóng tối một năm trời, là một người báo thù cực kỳ giỏi.

Mấy ngày trước, cuối cùng thì anh cũng đã không nhịn được nữa, ra tay rồi.

Nhưng đối phương không biết rằng, tôi đã sớm lắp đặt một camera lỗ kim, thứ tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện trong biệt thự này từ rất sớm.

Tôi nhìn đối phương ra ra vào vào trong biệt thự của tôi, bố trí tất cả mọi thứ thật tốt.

Tôi biết, ngày đó, tôi sẽ diễn một vở kịch thật hoàn mỹ cùng với đối phương.

27

Tôi rời đi.

Tiếng rên rỉ và tiếng gào thét tuyệt vọng của Lý Thụy vang lên sau lưng tôi.

Một tháng sau.

Tôi xuất bản cuốn tiểu thuyết của mình.

Tựa đề là… “Tác giả tiểu thuyết hoàn mỹ”.

28. Phiên ngoại

Tiểu thuyết của tôi đạt được giải đặc biệt của cuộc thi văn học mạng.

Hôm nay là ngày tôi được mời tham dự lễ trao giải.

Trên đường trở về, tôi có chút men say trong người, cho nên lúc đi đường có hơi lung la lung lay.

Đột nhiên, một chiếc xe lao thẳng về phía tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đụng bay ra xa, sau đó thì nặng nề ngã ập xuống đất.

Tầm nhìn trước mắt dần trở nên lờ mờ, tôi chỉ nhìn thấy một đôi trai gái trẻ tuổi bước xuống xe, đi đến trước mặt tôi.

“Chồng à, nhanh chóng gọi 120 đi!” Cô gái khẩn trương nói.

“Gọi 120 cái gì. Cô gái này không cứu sống nổi đâu, chúng ta tranh thủ thời gian chạy trước. Nơi này không có camera an ninh, sẽ không ai tra ra được chúng ta!”

“Cứu… cứu tôi.” Tôi cố hết sức rặn ra ba chữ này từ trong cổ họng.

Nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy lại là bóng dáng rời đi nghênh ngang của chiếc xe.

Tầm mắt tôi rơi vào trong bóng tối mịt mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play