Gác xép nhà tôi nhốt một con quái vật.

Con quái vật này là anh trai ruột của tôi, anh bị chính tay cha mẹ tôi nhốt vào trong đấy, đã nhốt hai mươi bốn năm.

Cha mẹ nói với tôi, thần kinh của anh trai có vấn đề, có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, nên chỉ đành nhốt lại, ngăn anh ra ngoài làm hại người khác.

Nhưng trong một lần vô tình bước vào phòng, anh trai bịt miệng tôi, vẻ mặt sợ hãi nói với tôi rằng hai người đó không phải cha mẹ ruột của tôi.

01.

Khi tôi lên ba tuổi, tôi chỉ biết gác xép nhà tôi nhốt một con quái vật.

Nói đúng hơn, đó là anh trai tôi.

Nhưng từ khi tôi có ký ức, tôi chưa từng nhìn thấy anh trai mình.

Anh trai vẫn luôn bị nhốt trong phòng nhỏ trên gác xép, cha mẹ nói anh trai bị bệnh.

Anh sẽ vô duyên vô cớ tấn công người khác, thiểu năng trí tuệ và còn có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.

Vì ngăn anh trai ra ngoài làm hại người khác, cha mẹ chỉ còn cách nhốt anh trên gác xép.

Tôi nhìn cha mẹ lại một lần trộm lau nước mắt một lần nữa vì anh trai.

Đến giờ ăn, đồ ăn đều do cha hoặc mẹ mang lên đó, tôi chưa từng bước vào căn phòng nhỏ kia.

Bởi vì tôi sợ anh trai mình.

Từ nhỏ tôi đã nghe tiếng dây xích kéo qua kéo lại trên gác xép và cả tiếng gầm gừ không ngừng của anh trai.

Điều này gần như đã trở thành bóng ma tuổi thơ của tôi.

Hai từ anh trai đối với tôi mà nói lại giống như một cơn ác mộng.

Tôi không hề nhắc đến sự tồn tại của anh trai với bất kỳ người bạn nào.

Hôm nay đi học về, cha mẹ có việc phải đi ra ngoài, dặn tôi là đồ ăn đều ở trong tủ lạnh, chỉ cần hâm nóng lại là được.

Mẹ tôi dặn đi dặn lại trong điện thoại rất nhiều lần, không được lên gác xép.

Thật ra, kể cả khi bà ấy không nói tôi cũng sẽ không lên đó.

Đối với tôi mà nói, đó là khu vực cấm.

Tôi lấy thức ăn ra hâm nóng, vừa ăn vừa xem phim.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xiềng xích vang lên trên gác xép.

Là anh trai!

Tôi cau mày định làm ngơ nhưng lại có tiếng hét đau đớn vọng xuống từ trên đó.

Tiếng gào thét đau đớn, tôi nghe mà trong lòng khó chịu vô cùng.

Anh trai không khỏe?

Dù tôi không thích anh trai mình nhưng dù sao anh cũng là người thân của tôi.

Kìm nén nỗi sợ trong lòng, tôi leo lên cầu thang đi đến gác xép.

Căn gác rất nhỏ và âm u, trên cánh cửa gỗ màu đỏ có một ổ khóa.

Tôi biết chìa khóa ở đâu, dù lần nào mẹ tôi cũng giấu đi sau lưng tôi nhưng vẫn bị tôi trộm nhìn thấy được.

Tôi kiễng chân, với lấy một cuốn sách trên kệ xuống rồi rút chìa khóa ở trong đó ra.

Tiếng gầm nặng nề vang lên sau cánh cửa, khi chiếc chìa khóa được cắm vào lỗ, tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra.

Mười tám năm, đây là lần đầu tiên tôi bước vào căn phòng này.

Mùi hương khó chịu ập đến khiến tôi phải ho khan mấy lần.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông bị xích cả tay chân, râu ria xồm xoàm, mái tóc dài che gần hết khuôn mặt.

Đây là anh trai tôi, người thân ruột thịt của tôi.

Khi nhìn thấy anh trai mình, tôi không có cảm giác sợ hãi như tưởng tượng mà thay vào đó là cảm giác xúc động muốn khóc.

“Anh trai?” Tôi khẽ gọi.

Anh trai thở phì phò, anh há miệng ra thở, phát ra âm thanh khàn khàn.

Lúc này tôi mới nhận ra, có thể anh tôi không biết nói.

Nhưng ánh mắt anh không giống như muốn làm hại tôi.

Tôi thận trọng tiến lại gần, càng đến gần anh tôi thì mùi hôi càng nồng nặc.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh: "Anh ơi, có phải anh muốn nói gì đó với em đúng không?”

Anh trai gật đầu, tôi nhìn thấy hàng nước mắt chảy dài trên má anh.

Tôi lấy một tờ giấy và cây bút đưa cho anh.

Nhưng trên tay anh toàn là vết thương, thậm chí không thể cầm được bút.

Anh khó khăn cắn bút viết một dòng chữ lên trên giấy.

"Họ không phải là cha mẹ của chúng ta."

02.

Lúc tôi nhìn thấy dòng chữ ấy, lập tức ngây người.

Nhưng tôi chưa kịp hỏi anh tôi có ý gì thì tôi đã nghe thấy tiếng cha mẹ mở cửa ở dưới lầu.

Ánh mắt anh tôi hiện lên sự sợ hãi và hoảng loạn, anh dùng ánh mắt ấy ra hiệu cho tôi nhanh chóng rời đi.

Tôi vội vàng cầm giấy bút chạy ra, khóa cửa kỹ càng rồi cất chìa khóa vào vị trí ban đầu.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của cha mẹ rồi liền vội vội vàng vàng trốn phía sau giá sách.

Cha mẹ không phát hiện ra tôi, lấy chìa khóa mở cửa ra.

Họ bưng đồ ăn vào bên trong, tiếng gầm thét của anh trai lại vang lên.

Nhân lúc họ chưa đi ra, tôi vội chạy xuống dưới rồi trốn vào nhà vệ sinh, vờ như vừa đi vệ sinh ra.

Mẹ nhìn thấy tôi, mỉm cười: “Xem mẹ mang cái gì về cho con nè.”

Tôi nhìn theo mắt mẹ lên bàn, nơi đang đặt chiếc bánh tiramisu yêu thích của tôi.

Mười tám năm nay, bố mẹ ra ngoài sẽ không bao giờ quên mang về chiếc bánh ngọt tôi yêu thích.

Họ chăm sóc tôi rất cẩn thận.

Khi tôi còn nhỏ, tôi nhớ có lần tôi bị sốt đến 39 độ, mẹ tôi ngày đêm không nghỉ, chăm sóc tôi suốt ba ngày ba đêm.

Bố mẹ yêu thương tôi như vậy, sao có thể là giả được?

Nhưng những lời anh tôi nói vẫn khiến lòng tôi nảy sinh nghi ngờ.

Tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra, vừa ăn bánh vừa giả bộ lơ đãng hỏi: “Mẹ ơi, có hình một nhà ba người lúc con còn bé không?”

Mẹ cười nói: "Tất nhiên là có. Con quên là năm nào chúng ta cũng chụp hình gia đình một lần à, chỉ có anh trai đáng thương của con...”

Mẹ ngập ngừng, hai mắt đỏ hoe.

“Ý con là hình trước lúc con ba tuổi cơ.” Tôi chậm rãi nói.

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi: "Nhược Nhược, sao đột nhiên lại muốn xem ảnh hồi nhỏ thế?"

“Gần đây không phải là cô giáo sắp tổ chức một buổi họp lớp sao, mỗi người đều phải mang theo ảnh gia đình từ nhỏ đến lớn!” Tôi tùy tiện bịa ra một lý do.

Mẹ bất đắc dĩ nói: “Trước khi con lên ba tuổi là lúc thu nhập nhà chúng ta suy kém nhất, lúc đó lấy đâu ra tiền mua máy ảnh?”

Lòng tôi nặng trĩu.

Năm tôi ba tuổi, tôi mới bắt đầu có ký ức, hình bóng của bố mẹ lúc đó vẫn còn trong tâm trí tôi.

Nhưng trước lúc tôi ba tuổi không có ảnh chụp gia đình nên không thể xác minh được lời anh trai nói là thật hay giả.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng bố tôi thở dài, nói: "Nhược Nhược, bệnh của anh con ngày càng nặng, gần đây vì muốn được ra ngoài mà bắt đầu bịa đặt mấy lời dối giá.”

"Mấy ngày nay, mẹ và bố đều đang tìm bác sĩ để điều trị cho anh trai con. Bố mẹ không muốn nó trở thành gánh nặng tương lai của con.” Mắt mẹ đỏ hoe.

Tâm trí tôi rối bời.

Tôi tin tưởng bố mẹ, người đã nuôi tôi mười tám năm hơn người anh trai vừa gặp.

Bố mẹ tốt với tôi không phải là giả.

Ăn bánh xong, tôi về phòng, không tập trung luyện đề.

Năm sau sẽ là một năm quan trọng đối với tôi.

Nhưng tôi không thể quên được nỗi đau trong mắt đôi mắt anh.

Có tiếng gõ cửa, mẹ tôi cầm ly sữa bước vào trong.

“Nhược Nhược, mẹ biết con chăm chỉ nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi.” Mẹ đặt ly sữa lên bàn của tôi.

Lúc nãy tôi ăn cái bánh no rồi, thật sự không muốn uống sữa nữa nhưng mẹ vẫn đứng ở đấy, nhìn chòng chọc tôi.

"Nhược Nhược, nhân lúc còn nóng mà uống đi, mẹ cầm ly đi rửa luôn.”

Đôi mắt bà rất khẩn trương.

Tôi sững sờ một lúc, hình như mẹ tôi vẫn luôn như thế, nóng lòng nhìn tôi uống cạn ly sữa.

"Mẹ để yên đó đi, lát nữa con uống."

Mẹ tôi miễn cưỡng đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn đi dặn lại tôi phải uống hết sữa.

Trong lòng tôi nảy lên một suy nghĩ, phải chăng ly sữa này có vấn đề.

Nhưng tôi nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó, tôi đã uống sữa này mười mấy năm, nếu thật sự có vấn đề thì tôi đã chết lâu rồi.

Khi tôi cầm sữa lên định uống thì nhìn thấy cánh cửa hình như có một khe hở.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ đang dựa vào khe cửa, biểu cảm không hề thay đổi nhìn tôi.

03.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Tôi kinh sợ thốt lên.

Mẹ nở một nụ cười xấu hổ: "Mẹ sợ con không uống sữa, không có dinh dưỡng thôi.”

Thái độ này của mẹ khiến tôi càng cảm thấy ly sữa có vấn đề.

“Mẹ, con lớn rồi, mẹ đừng nhọc lòng nữa.” Tôi bất đắc dĩ nói một câu.

“Mẹ biết rồi, con nhất định phải uống hết đó.” Mẹ nói rồi rời đi.

Tim đập liên hồi, tôi lập tức đổ sữa vào bồn cầu.

Đến khuya, nhân lúc bố mẹ ngủ say, tôi lại leo lên gác xép một lần nữa.

Tôi nhẹ nhàng dùng chìa mở khóa, khi anh trai nhìn thấy tôi, ánh mắt của anh lại trở nên kích động vô cùng.

Trước mặt anh tôi là khay thức ăn hôm nay bố mẹ mang lên còn chưa lấy đi.

Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy những món ăn đó.

Những món đó đều là cơm thừa canh cặn của chúng tôi, đồ ăn trộn lẫn vào nhau, bốc lên mùi hôi khó chịu.

Chỉ cần nghĩ đến việc tôi thì ăn cơm canh thơm ngon còn anh trai phải ăn những thứ chỉ có heo mới ăn thì chóp mũi đã chua xót vô cùng.

Sao bố mẹ lại có thể đối xử với anh như thế?

Chẳng lẽ những gì anh nói đều là sự thật?

“Anh, bình thường bố mẹ toàn cho anh ăn những thứ này?” Tôi không đành lòng.

Anh im lặng không nói gì nhưng tôi đã biết câu trả lời.

Anh rõ ràng là người đàn ông trưởng thành nhưng cánh tay còn gầy yếu hơn tôi.

Tôi đưa bút cho anh trai, nóng lòng muốn biết chân tướng.

Nếu bọn họ không phải là bố mẹ của tôi vậy thì bố mẹ của tôi đi đâu rồi?

Anh trai ngậm lấy cây bút, khó khăn viết xuống giấy một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Năm em hai tuổi, bọn chúng đã giết bố mẹ của chúng ta.”

Nhìn thấy dòng chữ ấy, tôi không tin nổi, nhịp tim không ngừng tăng lên.

"Khi đó anh đã tám tuổi, anh đã nhìn thấy mặt của bọn chúng nên bọn chúng nhốt anh ở đây, nói dối là anh bị bệnh.”

"Ông ngoại đã để lại cho chúng ta khối tài sản rất lớn gửi ở ngân hàng. Mỗi tháng ngân hàng đều sẽ gửi một khoản tiền cố định đến nhưng bọn chúng không thể đụng vào số tiền đó nên mới nuôi chúng ta. Một khi em gặp chuyện ngoài ý muốn, bọn chúng mới có thể ra ngân hàng rút số tiền đó đi.”

"Đừng ăn bất cứ thứ gì bọn chúng đưa cho em, kể cả đồ uống, chắc chắn bọn chúng đã cho thuốc độc mãn tính vào đó.”

Dòng chữ cong cong vẹo vẹo lại khiến người đọc rùng mình khiếp sợ.

Anh vươn đôi tay gầy guộc ra, nắm lấy vai tôi.

Đôi mắt anh cương nghị, mạnh mẽ.

"Em phải ra tay trước, giết chết chúng, trả thù cho bố mẹ chúng ta."

Đây là dòng chữ cuối cùng do anh tôi viết ra.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở ở tầng dưới.

Tôi vội vã chạy ra ngoài, cất chiếc chìa khóa đi.

Anh tôi khàn khàn hét một tiếng như thể muốn nói gì đó với tôi.

Tôi thấy bố mở cửa phòng tôi, khi ông không thấy tôi ở đó thì liền quay đầu nhìn vào nhà vệ sinh.

Bây giờ muốn giả vờ đi vệ sinh ra cũng không kịp nữa rồi.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm đáng sợ trong bóng tối của bố tôi, ông bước nhanh về phía gác xép.

Tôi trốn sau tủ sách không dám thò đầu ra.

Bố lấy chiếc chìa khóa ra, mở cửa bước vào trong.

Khi chuẩn bị rời đi, tôi chợt nhận ra bản thân đã mắc phải một sai lầm chết người.

Vừa rồi tôi hoảng quá nên bỏ lại cả giấy và bút ở trong đó!

Sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ!

Chạy, chạy ngay!

Nhưng đã chậm rồi.

Tôi nhìn vẻ mặt không đổi sắc của bố xuất hiện trước mặt tôi.

Tia sấm xẹt qua cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt của ông.

Khuôn mặt vốn hiền lành trong lòng tôi lúc này lại dữ tợn đến đáng sợ.

04.

“Nhược Nhược, con trốn ở đây làm gì?”

Bố lôi tôi ra ngoài.

Tôi khiếp sợ nhìn ông, sợ hãi không nói nên lời.

Bên ngoài trời đổ mưa to, những hạt mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng vang lớn.

“Nhược Nhược, sao con không nói?” Bố tôi đưa tay chạm vào mặt tôi.

Bàn tay bố thường ấm áp nay lại lạnh đến đáng sợ.

Tôi không khống chế được, toàn thân run lẩy bẩy.

“Nhược Nhược, con đã vào phòng đó đúng không?” Bố ngồi xổm trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

Chuyện đã đến nước này, tôi không thể không thừa nhận.

Tôi sợ hãi gật đầu: "Bố, con xin lỗi, con không cố ý, con chỉ muốn gặp anh trai."

Bố nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Lý Nhược Nhược, bố đã nói bao nhiêu lần là anh con có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, tại sao con còn muốn vào?”

"Anh nguy hiểm cái gì chứ? Nếu con không đi vào sao con có thể biết hai người lại đối xử với anh trai như vậy. Rốt cuộc các người có phải là bố mẹ của tôi không? Những dòng chữ mà anh ấy viết có phải là sự thật không?” Tôi tức giận gào lên.

Nhưng vừa dứt lời thì tôi hối hận.

Bố bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt khó coi cực kỳ, da mặt chập chùng vài cái rồi sau đó thở dài thườn thượt.

“Vốn dĩ bố mẹ không muốn nói chuyện này cho con biết nhưng bây giờ con đã trưởng thành, con có quyền được biết sự thật.”

Sau đó, những điều bố nói khiến tôi kinh hãi tột cùng.

“Nhược Nhược, thật ra người bị nhốt trong gác xép không phải là anh trai của con.”

Tôi thẫn thờ nhìn bố.

Bố lại thở dài một tiếng, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ.

"Anh trai của con đã mất khi con chỉ mới hai tuổi, nó lớn hơn con năm tuổi, là một cậu bé vô cùng đáng yêu.”

"Bố mẹ chi rất nhiều tiền cho nó nền giáo dục tốt nhất, gửi nó đến những trường tư thục tốt nhất để đi học. Nhưng bố mẹ không ngờ, quyết định này phải trả giá bằng cả mạng sống của nó.”

"Kẻ bị nhốt trong đó là hung thủ đã giết anh trai con!"

Tôi không tin nổi nhìn bố mình: "Nhưng trông anh ta mới ngoài hai mươi. Sao anh ta có thể là hung thủ giết chết anh con?”

Hận thù và oán giận hiện lên trong mắt bố: "Cậu ta tên là Trì Lăng, là bạn cùng lớp của anh con, cậu ta cũng là một kẻ điên có nhân cách phản xã hội. Lúc nhập học, mẹ cậu ta giấu bệnh tình của cậu ta. Cậu ta chính là người dùng cục đá làm anh con bị thương rồi trơ mắt nhìn anh con chết đi!”

Bố tôi thở hồng hộc, nắm lấy vai tôi, hai tay run rẩy không ngừng.

"Năm bảy tuổi ấy, nếu cậu ta còn chút nhân tính thì anh của con sẽ không chết. Nếu cậu ta không thấy chết không cứu thì bây giờ anh của con đã hai mươi lăm tuổi rồi!”

“Vậy nên hai người mới bắt anh ta rồi nhốt anh ta ở đây?” Tôi kinh ngạc hỏi. 

"Đúng vậy, bố mẹ muốn báo thù. Năm đó Trì Lăng chỉ mới bảy tuổi, pháp luật không thể định tội nó vậy thì để chúng ta định tội. Nếu để thằng điên này lớn lên, nó sẽ giết càng nhiều người hơn thôi!” Bố tôi sắc mặt trắng bệch nói. 

Tôi ngã ngồi ra đất, không thể tin nổi sự thật lại là như thế.

"Nhược Nhược, bố đã thấy những gì Trì Lăng đã nói với con, là bố mẹ sai. Lẽ ra bố mẹ phải nói với con sớm hơn, những gì cậu ta nói đều là lời dối trá! Cậu ta là một con ác quỷ!” Mắt bố tôi đỏ ngầu.

“Bố, nếu đó là sự thật thì hai người đã nhốt anh ta hơn mười năm, anh ta đã nhận đủ sự trừng phạt rồi, chúng ta giao anh ta cho cảnh sát đi.” Tôi run rẩy nói.

“Con điên rồi à? Chúng ta không thể giao cậu ta cho cảnh sát. Nếu sự việc bị bại lộ thì cả bố và mẹ con đều sẽ bị bắt, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc cho con đây!” Bố tôi kích động.

Lồng ngực tôi phập phồng nhưng tôi hiểu, những lời bố nói đều là sự thật.

Nếu báo cảnh sát, Trì Lăng sẽ trở thành nạn nhân đáng thương còn bố mẹ tôi đều sẽ ngồi tù.

Nhưng những gì bố tôi nói có thực sự là sự thật?

05.

“Nhược Nhược, con thà tin lời của kẻ không có quan hệ huyết thống với con còn hơn là bố mẹ con à?” Ông buồn bã nhìn tôi.

Tôi hé miệng nhưng tôi thực sự không biết nên tin ai.

Nếu những gì bố tôi nói là sự thật thì thái độ của mẹ tôi khi khăng khăng bắt tôi uống hết ly sữa khó mà hiểu được.

Nhưng nếu những điều anh tôi nói là sự thật thì tôi đang trong tình huống rất nguy hiểm.

Bố vươn tay muốn xoa đầu tôi nhưng tôi lại tránh đi.

Ông đau lòng nhìn tôi: “Bố biết con sẽ khó mà chấp nhận trong khoảng thời gian ngắn nhưng thật sự không thể thả Trì Lăng ra ngoài. Đây là cái giá cậu ta phải trả cho việc giết chết anh trai con.”

Lúc này, tôi nhìn thấy mẹ bước ra.

Bà đừng dưới lầu, buồn bã ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt của bố mẹ làm tôi chấn động.

“Bố mẹ, không phải là con không tin hai người mà là chuyện này quá khó chấp nhận.” Lòng tôi nặng trĩu.

Ai có thể chấp nhận được việc bố mẹ mình bỗng nhiên biến thành tội phạm, người trên gác mái tôi vốn nghĩ là anh ruột hóa ra lại là kẻ thù?

"Nhược Nhược, mau ngủ đi, về sau con không cần lo việc này nữa. Bố mẹ đã mất anh trai con, bay giờ chỉ muốn bình yên nhìn con trưởng thành.” Mẹ tôi nhẹ nhàng lên tiếng.

Bà nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.

Lòng tôi mềm nhũn, dù lúc này trong lòng tôi vô cùng phức tạp, biết bố mẹ đã làm sai nhưng tôi vẫn lựa chọn trở về phòng.

Nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt. Đầu óc tôi chỉ toàn là ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa kiên quyết của anh trên gác xép.

Đôi mắt như vậy, thật sự là của người có nhân cách phản xã hội sao?

Tôi bật dậy, quyết định tự mình tìm ra chân tướng.

Có một bên đang nói dối nên chắc chắn trong nhà này sẽ có chứng cứ nhỏ chứng minh họ đang nói dối.

Tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng bố mẹ ra.

Lúc này, bố mẹ đã ngủ say.

Tôi rón ra rón rén đến tủ quần áo, mở cửa tủ.

Tôi nhớ rõ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ thích đặt tất cả các tài liệu quan trọng của họ ở đây.

Tôi từ từ mở ngăn tủ ra, quả nhiên tìm thấy chứng minh nhân dân ở bên trong.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trên chứng minh nhân dân là gương mặt của bố mẹ tôi.

Những gì bọn họ nói đều là sự thật, bọn họ thật sự là bố mẹ của tôi.

Ngay khi tôi chuẩn bị cất chứng minh nhân dân về chỗ cũ thì thấy hai tập tài liệu dưới đáy tủ.

Tôi cầm tài liệu lên xem, tay không kiểm soát được run rẩy.

Đó là hai hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện tư nhân, trên hồ sơ ghi rõ bố mẹ tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ toàn khuôn mặt vào năm 1998, mà tính cờ năm đó là năm tôi hai tuổi.

Tôi thở dốc, quá trùng hợp, bố mẹ phẫu thuật thẩm mỹ vào năm tôi hai tuổi.

Vì sao bọn họ lại phẫu thuật thẩm mỹ?

Một suy nghĩ kinh khủng nảy sinh trong đầu tôi, trừ khi họ cần phải có khuôn mặt khác.

Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai tôi.

Tôi ngoảnh đầu lại. Trong bóng tối, bố mẹ đứng đằng sau lưng tôi, vẻ mặt không biến sắc nhìn tôi.

06.

“Nhược Nhược, không phải mẹ đã bảo con đi ngủ đi ư? Ngày mai con phải dậy sớm tự học mà.” Tầm mắt của mẹ rơi trên tờ báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ.

“Đây là cái gì?” Tôi giơ bản báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ lên.

“Mọi thứ diễn ra trùng hợp như vậy, tất cả đều xảy ra vào năm con hai tuổi. Không có ảnh chụp gia đình trước lúc con hai tuổi, hai người đều phẫu thuật thẩm mỹ vào năm con hai tuổi, hai người đang cố gắng che giấu điều gì?” Tôi kích động nói.

Bố mẹ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng là bố run rẩy lấy hai bộ tài liệu còn lại ở trong ngăn tủ ra.

Đây là hai tờ báo cáo của bệnh viện, bên trong viết cấp độ bỏng này nọ.

"Bố mẹ vẫn luôn giấu con việc này. Năm con hai tuổi cũng chính là năm anh con qua đời. Năm đó bố mẹ khiếu nại vô ích, chỉ nhận được số tiền bồi thường ít ỏi.”

"Trong lúc tuyệt vọng, ý định tự tử sinh sôi trong lòng bố mẹ. Bố mẹ chọn một vùng ngoại ô vắng vẻ, tự tưới xăng lên người ..."

"Lúc đó bố mẹ đặt con ở một bên, đến khi nghe thấy tiếng khóc của con bố mẹ mới tỉnh táo lại, dùng hết sức lao xuống con sông bên cạnh nên mới may mắn sống sót".

Mẹ tôi nước mắt lưng tròng mở miệng nói: "Nhược Nhược, hãy tha thứ cho sự vô trách nhiệm khi đó của bố mẹ. Bây giờ nghĩ lại, hai chúng ta thật sự là một cặp bố mẹ thất bại.”

Mẹ run rẩy nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn những nếp nhăn và đốm mờ trên tay bà.

Những năm qua, bà vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc tôi.

Mỗi sáng bảy giờ tôi đã phải đến trường, sáu giờ mẹ tôi đã dậy chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho tôi.

Bố tối mỗi ngày đều chở tôi đến trường mặc kệ mưa gió hay nắng gắt vì sợ tôi đi đường bị lạnh, bị nóng.

Tôi cắn môi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Bố run rẩy xắn ống quần lên, chân ông chi chít những vết sẹo kinh khủng.

Thảo nào bố tôi không bao giờ mặc quần đùi, chỉ vì che đi những vết bỏng kia.

“Ngược Nhược, con là bảo bối quan trọng nhất của bố mẹ, bố mẹ sẽ không làm hại con.” Bố nghẹn ngào nói.

Tôi gật đầu rồi trở về phòng mà lòng nặng trĩu, một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, bố vẫn đưa tôi đến trường như thường lệ nhưng tôi không đi vào.

Tôi nhìn xe của bố đi khuất liền lập tức bắt taxi trở về nhà.

Tôi đi thẳng lên gác xép, lấy chìa khóa mở phòng.

"Trì Lăng!”

Tôi hét lên.

07.

Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn tôi như thể không biết cái tên đó vậy.

“Anh là Trì Lăng, là kẻ sát hại anh trai tôi!” Tôi lạnh lùng hét lên.

Khuôn mặt của người đàn ông bày ra một biểu cảm kỳ lạ, sau đó anh ta nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ý bảo tôi lại gần.

Tôi do dự một lúc nhưng vẫn đến trước mặt anh ta, đưa giấy bút cho anh ta.

Người đàn ông chậm rãi viết một dòng chữ trên giấy.

"Bọn chúng lừa em như thế à?"

"Lý Nhược Nhược, em bị bọn chúng lừa rồi. Anh không phải là Trì Lăng, anh là anh trai em, tên là Lý Hoài.”

"Vụ việc năm đó có uẩn khúc. Trì Lăng thật sự tồn tại nhưng bọn chúng lại xảo quyệt đổi trắng thay đen. Trì Lăng là con trai ruột của bọn chúng còn anh là nạn nhân của vụ việc đó.”

"Năm đó, Trì Lăng ném đá khiến anh bị thương nhưng anh lại không chết. Lúc giằng co với cậu ta thì lỡ tay đẩy cậu ta xuống sông. Anh không ngờ rằng cậu ta lại không biết bơi, đến lúc anh gọi người đến cứu thì cậu ta đã chết rồi. Anh không sai, một đứa trẻ bảy tuổi hành động như vậy chỉ là hành động tự vệ chính đáng.”

"Nhưng bố mẹ của Trì Lăng lại không nghĩ vậy, bọn chúng lựa chọn cách trả thù chúng ta. Đêm mưa năm đó, bọn chúng lẻn vào nhà chúng ta, giết chết bố mẹ chúng ta, nhốt anh ở gác xép. Vì muốn hoàn toàn thay thế bố mẹ chúng ta mà bọn chúng không ngần ngại châm xăng tự thiêu rồi phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân.”

"Năm em hai tuổi, bố mẹ đã từng dẫn chúng ta đi chụp ảnh gia đình nhưng sau đó đã bị bọn chúng đốt sạch. Nhược Nhược, anh là anh trai em, Lý Hoài, anh là Lý Hoài.”

Khi Lý Hoài nói ra sự thật hoàn toàn khác với sự thật mà bố mẹ nói, tôi lại rơi vào khiếp sợ và mông lung một lần nữa.

Rốt cuộc là ai đang nói dối?

08

Lý Hoài chảy nước mắt, hàng nước mắt ấy để lại dấu vết mờ trên khuôn mặt bẩn thỉu của anh ta.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng cầu xin, cuống họng bật ra từng tiếng nức nở.

Ngay sau đó, anh ta lại viết vào tờ giấy.

"Em đã lớn rồi, bây giờ chúng sẽ làm mọi cách để giết chết em. Nhược Nhược, anh nghe bọn chúng nói tối nay bọn chúng sẽ ra tay giết em.”

"Buổi tối bọn chúng về nhà sẽ đề nghị đưa em ra bờ sông chơi, em không biết bơi đúng không? Em còn mắc chứng sợ nước rất nặng nữa.”

Dòng chữ của Lý Hoài khiến tôi nhớ lại một chuyện đã xảy ra lúc tôi còn nhỏ.

Khi tôi còn nhỏ, bố đã từng dẫn tôi đến bờ sông chơi. Sau đó vì ông bất cẩn mà tôi đã phải vùng vẫy dưới nước mấy phút rồi mới được cứu.

Tôi nhìn vào mắt Lý Hoài, càng nghĩ càng hãi hùng.

Chẳng lẽ khi đó bố tôi cố tình làm vậy?

Ông cố tình khiến tôi mắc chứng sợ nước, khiến tôi kháng cự việc học bơi trong suốt mười tám năm qua.

Tất cả đều chỉ để hợp lý hóa việc chết đuối trên sông của tôi vào ngày hôm nay.

Móng tay tôi đâm sâu vào da thịt, sự thật có thể xảy ra khiến tôi ớn lạnh.

Nhưng đây chỉ là lời nói từ một phía của Lý Hoài, có thể anh ta đang nói dối, anh ta không phải là Lý Hoài mà là Trì Lăng.

Anh ta là một kẻ có nhân cách phản xã hội nên chỉ số thông minh cũng rất cao. Có thể tất cả những điều này chỉ là lớp ngụy trang của anh ta.

“Tên của bọn chúng là Trì Kiến và Lý Mộng Lan. Phản ứng đầu tiên của con người khi nghe thấy tên mình là sẽ quay đầu lại.”

Lý Hoài viết câu cuối cùng lên giấy.

Tôi hiểu ý của Lý Hoài.

Anh ta muốn tôi dùng hai cái tên này thử bọn họ.

09.

Tôi quay về trường học, lặng lẽ đợi bố đến đón tôi tan học.

Giờ tan học.

Tôi lên xe của bố thì phát hiện mẹ cũng ở đây.

Cả hai đều tươi cười vui vẻ.

Mẹ thân mật nắm tay tôi: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá. Một nhà ba người chúng ta đi chơi giải tỏa tâm trạng nhé.”

Tôi kìm nén sự sợ hãi và lo lắng ở trong lòng: "Đi chơi ở đâu?"

"Sông Cổ Thành, không phải con luôn nói muốn đến đó xem sao? Đúng lúc hôm nay bố mẹ không bận việc nên dẫn con đi.”

Bố tôi ngồi ở ghế lái cũng mỉm cười quay đầu lại: “Mấy ngày nay áp lực học tập của con rất lớn, chúng ta đi thư giãn, đi dạo bờ sông, bố còn mang theo chiếc drone* con thích nhất nè.”

(*) gần giống như flycam.

Quả nhiên là đến bờ sông.

Người tôi phát run, những gì Lý Hoài nói có khả năng đều là sự thật.

Anh ta không phải là Trì Lăng, anh ta là anh trai của tôi, là người thân duy nhất của tôi.

Hai người bên cạnh tôi mới là những con quái vật thật sự.

Bọn họ khoác trên mình lớp vỏ của bố mẹ, bây giờ bọn họ chuẩn bị ra tay với tôi.

“Bố, bố quên con sợ nước nhất à?” Tôi chậm rãi nói.

Bố nắm chặt tay lái một lát rồi mới nói: “Đương nhiên là bố nhớ rồi nhưng bố cũng nhớ khi còn bé con luôn nói muốn đi xem sông Cổ Thành. Con yên tâm, bố mẹ sẽ bảo vệ con.”

Bố mẹ không nhận ra sự khác thường của tôi, mẹ tôi thậm chí còn mở một đoạn video nhạc.

Tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhỏ giọng lơ đãng gọi: “Trì Kiến, Lý Mộng Lan.”

Nháy mắt, tiếng phanh xe đột ngột vang lên.

Bố mẹ mặt không đổi sắc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng xa lạ.

Lúc đó tôi liền biết chân tướng.

Lý Hoài, anh trai tôi đã nói thật.

Họ không phải là bố mẹ tôi, họ là bố mẹ của Trì Lăng.

Mẹ sáp lại gần tôi, đôi mắt bà mở to, tròng trắng phóng đại.

"Nhược Nhược, con vừa nói gì đó?”

Tôi cố nặn ra một nụ cười, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Đó là hai cái tên trong cuốn tiểu thuyết con vừa đọc, con cảm thấy hay nên mới thuận miệng nói ra.”

Bố mẹ không nói gì, chiếc xe lại khởi động.

Bầu không khí trong xe trở nên rất im lặng.

Nhưng tôi biết rất rõ, tôi phải ra tay trước.

May mà tôi đã chuẩn bị xong từ trước.

Trong cặp sách của tôi có một con dao gọt hoa quả đang lặng lẽ nằm.

10.

Sông Cổ Thành vốn là một điểm tham quan du lịch nhưng gần đây càng ngày càng ít người đến đây.

Đặc biệt là lúc chúng tôi đến đã chín giờ tối, trừ lao công dọn vệ sinh ra thì không còn ai khác.

Bố mẹ lấy hộp cơm và đồ ăn vặt ra, đặt lên khăn trải picnic.

“Nhược Nhược đến đây ngồi này.”

Mẹ cười gọi tôi đến.

Bà ta nở nụ cười chân thành.

Chắc là bà ta đang nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tôi, lấy được tài sản thừa kế của ông ngoại tôi.

Tôi ngồi cạnh bà ta.

Gió đêm rất lạnh, lòng tôi cũng lạnh đến lạ lùng.

Quả thật, tôi muốn đến thăm thú cảnh đẹp ở Cổ Thành nhưng tôi không ngờ, người đang ở bên cạnh tôi lại là hung thủ giết chết bố mẹ tôi.

Còn là kẻ thù nhốt anh tôi vào căn gác tối.

Con dao gọt hoa quả đó đã được giấu trong túi áo tôi.

Tôi thò tay vào túi, nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay.

Máu tươi từ bàn tay tôi chậm rãi chảy ra khiến tôi luôn giữ vững sự cảnh giác cao độ.

Bố tôi nhìn nước sông tối đen như mực, cảm thán: “Bố nhớ khi còn nhỏ con rất sợ nước, không dám học bơi, chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua rồi.”

"Nào, lần này bố sẽ dắt con sang sông, bố sẽ không bao giờ buông tay Nhược Nhược ra."

Bố tôi chìa tay ra trước mặt tôi.

Tôi mỉm cười nắm tay lấy bố nhưng trong mắt tôi lại không có ý cười nào.

“Mẹ ơi, mẹ đi cùng đi.” Tôi đưa tay về phía mẹ.

Mẹ tôi sửng sốt rồi nắm lấy tay tôi.

Chúng tôi giống một gia đình ba người thật sự, đi đến bờ sông.

Tôi nhìn mặt nước tối đen như mực, nói không sợ là nói dối.

Ký ức vùng vẫy dưới nước khi còn bé lại ùa về, cảm giác hít thở không thông khiến tim tôi đập nhanh như điên.

Nhưng tại thời điểm này, ý nghĩ muốn sống của tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi.

Tôi phải sống và cứu anh trai.

Ý nghĩ mạnh mẽ này lên đến cực điểm khi hai con quái vật duỗi tay và đẩy tôi xuống nước.

Tôi đã phòng bị từ trước liền rút con dao trên tay đâm vào bụng bố, ông ta kinh ngạc nhìn tôi.

Mẹ tôi hét lên lao về phía tôi, muốn liều mạng với tôi nhưng họ không mang theo vũ khí gì.

Cuối cùng, bà ta ôm ngực yếu ớt ngã xuống đất.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn hai khuôn mặt ấy, nhẹ nhàng nói: "Trì Kiến, Lý Mộng Lan.”

Trì Kiến nở nụ cười thảm hại: "Hóa ra mày đã biết tất cả."

"Nhưng mày vẫn chưa biết một bí mật ..." Ông ta ghé vào tai tôi nói.

Nhưng ông ta chưa kịp nói hết thì đã ngất đi.

Lý Mộng Lan đã ngất xỉu trong vũng máu từ lâu.

“Tạm biệt.” Tôi lạnh lùng nhìn họ, nâng dao lên rồi chém xuống.

Nửa tiếng sau.

Tôi về đến nhà.

Tôi cởi bỏ xiềng xích trên người anh trai mình, anh ta kích động ôm tôi.

Tôi đưa cho anh ta chiếc điện thoại, ý là anh ta có thể gõ chữ trên đó.

Nhưng anh ta lại khoát tay: "Thật ra bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn giả vờ câm điếc chỉ vì để bọn chúng thả lỏng cảnh giác, khiến bọn chúng nghĩ rằng anh không thể nói ra sự thật.”

"Em đã giết bọn chúng."

Lúc này, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi nằm trong vòng tay anh ta mà khóc nức nở giống như cô gái mười tám thật sự.

Anh ta không ngừng an ủi tôi: “Chúng ta đi báo cảnh sát, em vừa thành niên thôi, đây là tự vệ chính đáng.”

Sau khoảng thời gian dài không thể đi lại, anh tôi chỉ có thể đi khập khiễng, tôi phải đỡ lấy anh ta.

"Anh, đó không phải là tự vệ chính đáng, đây là phòng vệ quá khích, sẽ phải ngồi tù.”

Tôi bình tĩnh lại, não nề nói.

Tôi hối hận vì đã giết họ, tôi vốn có thể giao họ cho đồn cảnh sát nhưng tôi lại vì cơn giận nhất thời mà giết chết họ.

Người anh chỉ được học đến bảy tuổi hiển nhiên không biết độ nghiêm trọng của vấn đề này, anh ta im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh ta ngậm ngùi ôm tôi, nghẹn ngào nói: “Anh sẽ chờ em ra ngoài, anh sẽ bảo quản tài sản ông ngoại để lại thật tốt.”

"Ngày mai chúng ta đến ngân hàng trước, nhân lúc cảnh sát còn chưa phát hiện, chuyển tất cả số tiền của em trong ngân hàng đi.”

Anh em tôi cứ ngồi như vậy cả đêm, anh ta kể cho tôi nghe rất nhiều điều mà tôi không biết về bố mẹ trước năm tôi hai tuổi.

Hóa ra bố mẹ tôi đều là giáo viên cấp hai. Tính tình hiền lành, tốt bụng.

Họ đối xử rất tốt với tôi và anh tôi. Họ đưa chúng tôi đến công viên chơi mỗi ngày.

Tôi rúc vào ngực anh ta, lúc này đây tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Ngủ đi Nhược Nhược. Em đã vất vả rồi.” Anh ta dịu dàng nói.

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trong bóng tối đang nhìn chằm chằm tôi.

11.

Chín giờ sáng hôm sau.

Tôi đến ngân hàng, thuận lợi lấy được tài sản ông ngoại để lại.

Hóa ra có tận năm triệu.

Chẳng trách họ bằng lòng giả vờ quan tâm chăm sóc tôi suốt mười tám năm, hóa ra là vì năm triệu này.

Cũng đúng, có một số người có lao động cả đời cũng chẳng kiếm nổi năm triệu.

Tôi cầm thẻ ngân hàng đi ra.

"Chúng ta đến đồn cảnh sát thôi anh.” Tôi trầm giọng nói.

Anh trai gật đầu rồi chúng tôi đi bộ về phía đồn cảnh sát.

Lúc này chúng tôi đi ngang qua một con sông.

Tôi dừng lại.

Chợt nhìn ra dòng sông rồi khẽ cười nói: “Anh, anh có biết em chưa từng mắc chứng sợ nước không?”

Tôi quay đầu lại, nhìn bàn tay cứng ngắc của anh ta đang duỗi ra trong không trung, bàn tay ấy vẫn duy trì động tác muốn đẩy tôi xuống nước.

Tôi nhìn thấy sự sợ hãi và bàng hoàng trong mắt anh ta.

“Anh ơi, anh định làm gì vậy?” Tôi mỉm cười đến gần anh ta.

Vẻ sợ hãi xuất hiện trên gương mặt Lý Hoài.

Anh ta nhanh chóng móc điện thoại ra, gọi cho cảnh sát.

"Ở đây có kẻ giết người…”

Nhưng anh ta chưa kịp nói hết thì đã bị tôi cắt ngang.

“Quên nói cho anh biết, Trì Kiến và Lý Mộng Lan chưa chết, tôi không hề giết bọn họ nha!” Tôi cười khanh khách nói.

Lý Hoài trợn mắt: "Bọn chúng đã nói cho mày biết..."

"Không, bọn họ không nói gì cả. Ngay từ đầu tôi đã biết anh không phải là anh trai của tôi. Hoặc nói đúng hơn, tôi không hề có anh trai.” Tôi mỉm cười.

Sắc mặt Lý Hoài dần dần trở nên khó coi, cuối cùng thì trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Tiếng còi cảnh sát hú vang cách đó không xa, anh ta ngồi sụp xuống đất, yếu ớt ngẩng đầu nhìn tôi: "Mày từ biết khi nào?"

12. (Tất cả sự thật)

Khi tôi hai tuổi, bố mẹ đã nhận ra tôi không giống với những đứa trẻ khác.

Trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang học nói thì tôi đã có thể giao tiếp trôi chảy với người khác và còn bắt đầu học viết chữ.

Bố mẹ đưa tôi đến gặp bác sĩ, bác sĩ vô cùng kinh ngạc với sự phát triển trí não của tôi và gọi tôi là thiên tài.

Mặc dù ông ngoại không thích bố tôi nhưng ông ấy vô cùng thương tôi, để lại tài sản cho tôi và lập một bản di chúc trước khi ông ấy chết.

Khi tôi tròn mười tám tuổi, toàn bộ tài sản sẽ được trao cho tôi.

Bố mẹ tôi học cao, không có tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng không muốn sinh thêm đứa nữa nên trao hết tình yêu cho tôi.

Vì vậy, tôi không có anh trai, cũng không có em trai.

Tôi là công chúa nhỏ duy nhất trong nhà.

Năm tôi hai tuổi, có một ngày, một cặp khách không mời mà đến lẻn vào nhà tôi.

Tôi nhanh chóng nhận ra họ là ai.

Đó là một cặp vợ chồng trẻ bán đồ ăn sáng trước cửa lớp giáo dục mầm non, khi mẹ đưa tôi đi học đã từng mua bữa sáng ở đó một lần.

Họ cũng có một đứa con, cậu bé đó lớn hơn tôi vài tuổi. Khuôn mặt bẩn thỉu bị bọn họ xích bên cạnh như một con chó.

Thấy cậu bé đáng thương còn không biết nói, mẹ liền đưa cho hai vợ chồng đó một ngàn tệ để bọn họ chăm sóc đứa trẻ cho tốt.

Tôi vẫn nhớ lúc đó, họ nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt ghen tị và tham lam.

Bọn họ còn hèn mọn dẫn theo cậu bé đó đến tìm bố mẹ tôi xin tiền.

Tất nhiên là bố mẹ tôi từ chối.

Lúc đó tôi đang trốn ở trong tủ.

Thái độ của họ dần trở nên hằn học, họ trói bố mẹ tôi lại, buộc bố mẹ phải đưa mật khẩu của thẻ ngân hàng, nếu không thì họ sẽ giết chết tôi.

Để bảo vệ tôi, bố mẹ đã nói mật khẩu thẻ ngân hàng cho họ biết nhưng bố mẹ tôi không thể ngờ bản chất con người có thể độc ác đến mức nào.

Họ vẫn chọn giết bố mẹ tôi và tôi. Vì để bảo vệ mạng sống của tôi, trước khi chết bố mẹ tôi đã nói với hai vợ chồng đó về số tài sản khổng lồ.

Vì vậy, tôi đã may mắn sống sót.

Bọn họ cho rằng tôi chỉ mới hai tuổi, chẳng biết cái gì cả liền nói dối là bố mẹ tôi đi công tác, bọn họ là bạn của bố mẹ, thay bố mẹ chăm sóc tôi, một năm sau bố mẹ tôi sẽ về.

Khi tôi hai tuổi, vì để hoàn toàn thay thế bố mẹ tôi, bọn họ đã chọn cách tự thiêu chính mình để phẫu thuật thẩm mỹ,

Nhưng có lẽ vì ác giả sẽ có ác báo, đứa con của bọn họ bị người ta đập chết trong trường học.

Quá tức giận, bọn họ đã trói tên sát nhân bảy tuổi năm đó về nhà và nhốt trên gác xép.

Họ tưởng tôi không biết gì nhưng thật ra tôi đều biết hết, cái người ở trên gác xép vốn dĩ chả phải anh trai tôi.

Ly sữa mà Lý Mộng Lan mang cho tôi hàng ngày có chứa chất độc mãn tính nhưng bà ta không biết từ trước đến giờ tôi chỉ ngậm ở trong miệng, đợi bà ta quay đi liền lén nhổ ra.

Vì để che giấu sự thật về người mà bọn họ nhốt ở gác xép nên bọn họ nói dối rằng đó là anh trai tôi.

Lý Hoài quả thật rất thông minh, anh ta biết một ngày nào đó tôi sẽ tìm được anh ta nên anh ta đã thêm lời nói dối vào trong sự thật.

Có sự thật nào thuyết phục hơn một sự thật bị thêm vài lời nói dối?

Lý Hoài lợi dụng tôi, anh ta muốn mượn tay tôi để thoát ra ngoài, mượn tay tôi giết chết kẻ thù đã giam cầm anh ta mười mấy năm, sau đó chiếm hết tài sản của tôi.

Anh ta đã nắm chắc phần thắng vì anh ta biết bản thân là một thiên tài.

Nhưng anh ta không ngờ tới tôi còn thông minh hơn anh ta.

Lúc anh ta đang lợi dụng tôi thì tôi cũng đang lợi dụng anh ta.

Tôi lợi dụng Lý Hoài để biến mình thành một Lý Nhược Nhược thuần khiết, không có toan tính, không biết sự thật.

Tôi đợi đến ngày bọn họ không nhịn được ra tay với tôi, tống hết tất cả vào đồn cảnh sát.

Hôm nay, tôi đã làm được.

Tôi quỳ trước mộ bố mẹ, mỉm cười đặt một bó hoa tươi lên mộ phần, nước mắt không kìm được rơi lã chã.

“Bố mẹ, con đến thăm hai người đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play