Tôi nghe được giọng nói của bạn trai truyền từ tầng dưới lên bảo tôi xuống dưới ăn bữa tối.
Lúc tôi chuẩn bị xuống tầng lại nghe được giọng nói của bạn trai cũng truyền từ căn phòng cách vách ra.
"Đừng đi, anh cũng nghe thấy rồi".
01.
Tôi và bạn trai đều là nhà văn chuyên nghiệp, để kích thích linh cảm sáng tác tốt hơn, chúng tôi đã thuê một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Hôm nay, lúc tôi đang sáng tác một mình ở trong phòng thì nghe thấy giọng nói của bạn trai Phó Tư truyền từ tầng dưới lên.
"Sở Sở, xuống đây ăn bữa khuya một chút đi".
Tôi cười một tiếng rồi mở cửa đi ra hành lang.
Lúc tôi chuẩn bị đi xuống cầu thang thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phó Tư truyền từ căn phòng cách vách ra.
"Đừng đi, anh cũng nghe thấy rồi".
Trong giọng nói của anh ẩn chứa sự sợ hãi và run rẩy khiến nhịp tim của tôi bỗng đập nhanh hơn.
Nếu như Phó Tư đang ở căn phòng cách vách thì người ở tầng dưới là ai?
Giọng nói này rõ ràng giống Phó Tư như đúc.
Mà ngay lúc này, tôi lại lần nữa nghe được giọng nói Phó Tư truyền từ tầng dưới lên.
"Sở Sở, xuống đây mau lên! Giọng nói ở trên tầng không phải của anh!"
Tôi chết sững tại chỗ.
Trong phút chốc, sự sợ hãi quấn chặt lấy tôi.
Sau lưng tôi lạnh đến kinh khủng.
Giọng nói của Phó Tư lại lần nữa truyền từ trong căn phòng cách vách ra.
"Sở Sở, mau vào đây đi, tuyệt đối không được tin tưởng người ở dưới tầng kia!"
Cùng lúc đó, giọng nói ở tầng dưới cũng đồng thời vang lên.
"Sở Sở, mau xuống đây với anh, rời khỏi tầng hai đi!"
Hai giọng nói giống nhau như đúc đồng thời vang lên.
Đến cả giọng điệu cũng không có bất kỳ khác biệt nào.
Đến cả răng của tôi cũng phả ra từng cơn ớn lạnh.
"Lần đầu hẹn hò anh đưa em cái gì?"
Một lần nữa, hai giọng nói đồng thanh vang lên.
"Một quyển sách, là cuốn "Thân mật" của Roland Miller".
Tôi khiếp sợ không thôi.
Lần này, tôi hoàn toàn không phân biệt được ai mới thật sự là Phó Tư.
Ngay lúc tôi đang căng thẳng đến cực điểm, cánh cửa căn phòng cách vách cót két một tiếng rồi mở ra.
Một bàn tay trắng bợt nhưng các khớp xương rõ ràng đặt trên mép cửa.
Trong bóng tối, tôi có thể nghe rõ cổ họng mình bỗng nhúc nhích một chút.
Cũng may khuôn mặt xuất hiện ngay sau đó chính là bạn trai Phó Tư của tôi.
Phó Tư một phát đã bắt được tôi, kéo tôi vào trong phòng.
Vẻ mặt của anh cực kỳ căng thẳng với sự sợ hãi rõ ràng.
Nhìn thấy bạn trai, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc tôi vừa định hỏi thăm bạn trai rốt cuộc cái giọng nói truyền từ tầng dưới lên là chuyện gì xảy ra thì bạn trai đột nhiên dùng sức nắm lấy bả vai của tôi.
"Sở Sở, có một chuyện anh vẫn luôn không nói cho em biết".
"Người ở tầng dưới có lẽ là anh trai sinh đôi của anh".
"Anh ta và anh giống nhau như đúc, đến cả giọng nói cũng giống nhưng chỉ có duy nhất một thứ không giống, anh ta là kẻ điên chống đối xã hội".
"Tuần trước anh mới biết anh ta trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, anh vốn tưởng trốn ở đây có thể giấu diếm được anh ta nhưng anh ta vẫn đuổi theo được".
"Tin anh, từ đầu đến cuối, anh ta là vẫn một kẻ biến thái, anh ta sẽ giết chúng ta".
Trong lúc tôi đang khiếp sợ vì lời nói của bạn trai, giọng nói ở tầng dưới lại vang lên một lần nữa.
"Sở Sở, tuyệt đối không được tin anh ta! Anh ta đang nói đối, hôm qua anh bị anh ta đánh bị thương rồi ném vào trong rừng rậm, anh dò đường rất lâu mới tìm được đường về đây".
"Anh ta mới là anh trai sinh đôi biến thái của anh!"
Cùng một giọng nói nhưng lời giải thích lại khác biệt hoàn toàn.
Tôi lặng lẽ lùi về sau, đặt tay lên nắm cửa.
Đã không có cách nào để phán đoán được thì an toàn nhất là trốn đi một mình.
Nhưng lúc tôi đang chuẩn bị rời đi thì tôi lại nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm truyền từ chỗ cầu thang đến.
Anh ta đang đi lên.
02.
Tôi do dự mấy giây rồi vẫn quyết định ở lại trong phòng.
Phó Tư nắm tay tôi, tay của anh lạnh kinh khủng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
"Trốn ở trong tủ quần áo, mau lên".
Phó Tư mở tủ quần áo ra rồi đẩy tôi vào.
Bởi đang là mùa đông nên tôi rất dễ bị giấu dưới rất nhiều áo khoác vừa dày vừa nặng.
Dáng người tôi nhỏ nhắn xinh xắn nên cho dù người ở ngoài có mở tủ quần áo mà không đẩy quần áo ra thì sẽ không phát hiện ra tôi được.
Tôi nghe được âm thanh Phó Tư khoá cửa.
Tôi căng thẳng nhìn ra bên ngoài qua kẽ hở của tủ quần áo.
Ngoài cửa vang lên âm thanh phá cửa.
"Em biết anh hận em nhưng anh không được ra tay với Khương Sở Sở, cô ấy vô tội!"
Bên ngoài truyền đến tiếng thét tan nát cõi lòng.
Trái tim tôi bỗng đập một cái.
Âm thanh này thấm đẫm quá nhiều tình cảm.
Phó Tư cười khẩy một tiếng: "Đừng giả bộ nữa, anh cái tên biến thái này, từ nhỏ anh đã giỏi che giấu bản thân rồi."
"Khi còn bé, mẹ mua cho chúng ta một con chó làm thú cưng nhưng anh không thích, anh chán ghét con chó này cướp đi sự chú ý của em và mẹ nên anh đã giết chết nó. Anh còn ném thi thể con chó bên cạnh giường em để mẹ tưởng người giết chó là em. Bây giờ anh lại phải giở lại trò cũ rồi".
Tiếng đạp cửa ở bên ngoài càng dữ dội hơn, còn xen lẫn tiếng mắng giận giống giọng của Phó Tư.
"Tên lưu manh chết tiệt, nhiều năm như vậy rồi không ngờ anh vẫn biến thái như vậy, anh không được thương tổn Sở Sở!"
Tôi trốn ở trong tủ quần áo, hoàn toàn không có cách nào phân biệt được lời nào của bọn họ là thật.
Bởi vì tôi vốn chưa từng nghe Phó Tư nói qua chuyện liên quan đến anh trai song sinh của anh ấy.
Trước đây, tôi chỉ biết mẹ Phó Tư đã qua đời lúc anh 15 tuổi rồi.
Tiếng đạp cửa ở bên ngoài càng lúc càng dữ dội, một tiếng vang thật lớn.
Cửa bị đạp ra.
Nhưng bên ngoài lại trống rỗng như không có người vậy.
Phó Tư liếc nhìn tôi một cái, sau khi ra hiệu bảo tôi đừng đi ra ngoài thì anh đi ra ngoài.
Rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt truyền từ bên ngoài vào.
Tôi căng thẳng đến nỗi đổ hết cả mồ hôi ra rồi.
Rất nhanh một tiếng rên rỉ vang lên.
Ngoài cửa rơi vào trạng thái yên tĩnh như chết.
Tim tôi đập cực kỳ nhanh.
Lúc này, tôi thấy Phó Tư đi vào.
Sắc mặt anh trắng bệch, khuôn mặt đẹp trai của anh lộ ra mỹ cảm vỡ vụn đẹp một cách kỳ lạ.
"Sở Sở, ra đây đi, anh đã làm anh ta ngất đi rồi". Phó Tư nói.
Tay tôi đặt trên cánh cửa tủ quần áo, vừa định đẩy ra lại bỗng rụt về.
Ánh mắt của anh đang không đặt trên tủ quần áo.
Mà giống như đang không biết tôi trốn ở đâu vậy, đang dò xét.
Tim tôi chợt chùng xuống.
Anh ta là cái người ở tầng dưới kia.
Nhưng tôi không chắc chắn lắm anh ta có phải là Phó Tư thật hay không.
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn báo nguy đi.
Nhưng sim điện thoại của tôi không biết bị người ta lấy ra từ lúc nào rồi.
Mà ngay lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên ring ring ring.
Là đồng hồ báo thức.
Để tránh bản thân ngồi quá lâu nên mỗi một tiếng tôi lại đặt đồng hồ báo thức để nhắc nhở.
Tôi bối rối tắt đồng hồ báo thức đi, trong lòng dốc sức cầu nguyện người bên ngoài không nghe thấy.
Đồng thời núp cả người lại hoàn toàn sau đống áo khoác.
Mãi mà bên ngoài không truyền đến tiếng động gì.
Trong lúc tôi tưởng rằng anh ta không phát hiện được tôi ---
Một con ngươi đen như mực kề sát vào khe hở của tủ quần áo.
"Thì ra em trốn ở đây à".
03.
Tôi cố hết sức nín thở, trốn sau đống áo khoác mà không dám động đậy chút nào.
"Không cần phải trốn đâu, anh thấy em rồi".
Cửa tử quần áo bị kéo ra.
Ngay sau đó, một cái tay trắng bợt duỗi vào dùng sức túm tôi ra.
Tôi thét lên một tiếng thật lớn, vùng vẫy, bả vai lại bị người kia dùng lực đè xuống.
"Khương Sở Sở, em yên tĩnh một chút!"
Tôi ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Tôi lặng lẽ lùi chậm về sau hai bước.
"Anh không phải Phó Tư".
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn tôi.
"Cằm của Phó Tư không có nốt ruồi".
Tôi nhìn hắn, nói từ từ.
"Khương Sở Sở, tôi quả thật không phải Phó Tư".
Vẻ mặt của người đàn ông có hơi bức thiết, anh ta nói với tốc độ rất nhanh.
"Nhưng xin em hãy tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không có ý định thương tổn em, tôi gọi em xuống dưới chỉ để em mau mau chạy trốn mà thôi."
Tôi cười khẩy một tiếng, giơ điện thoại lên, cho anh ta xem hình ảnh hiển thị trên điện thoại.
Trong điện thoại là một mẩu tin tức từ nửa năm trước.
Một kẻ tâm thần có nhân cách chống đối xã hội đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Người này đã từng giết chết một bé gái 8 tuổi, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, cực kỳ nguy hiểm.
"Phó Tư nói không sai, anh chính là anh trai song sinh của anh ấy, Phó Uyên."
"Tôi khuyên anh mau chóng rời đi, tôi đã báo cảnh sát rồi". Tôi cố ý uy hiếp nói.
"Khương Sở Sở, đợi cảnh sát đến chúng ta đã chết rồi". Phó Uyên dùng gương mặt giống Phó Tư như đúc nhìn tôi nói.
"Tôi và Phó Tư quả thật là quan hệ sinh đôi, chẳng qua từ đầu đến cuối nó mới là kẻ điên".
"Những chuyện nó nói đều là thật, chỉ có điều hung thủ thật sự không phải tôi mà là nó".
"Khi còn bé, nó giết chết con chó cưng tôi yêu thích rồi đặt trên giường của nó, sau đó khóc lóc nói với mẹ là tôi giết chết con chó ấy".
"Sau khi thành niên, nó càng điên khùng hơn, nó giết một bé gái rồi đổ tội lên người tôi".
"Mỗi năm nó đều tới thăm tôi cùng với ác ý của người thắng thế. Nửa năm trước, nó kể cho tôi chuyện giữa nó và cô".
"Khương Sở Sở, người có nhân cách chống đối xã hội không thể yêu bất cứ ai, tôi đến để báo thù, cũng đến để cứu cô".
Nghe xong những lời của Phó Uyên, trong lòng tôi cực kỳ khiếp sợ.
Nhưng tôi không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của anh ta mà nghi ngờ bạn trai tôi.
Có lẽ anh ta cũng chỉ là một kẻ tâm thần nói dối hết bài này đến bài khác mà thôi.
Tôi nhớ đến Phó Tư đang té xỉu ở bên ngoài liền vội vàng đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang trống rỗng, vốn dĩ không hề có bóng dáng của Phó Tư.
Gương mặt trắng nõn của Phó Uyên lại lần nữa để lộ vẻ sợ hãi.
Thậm chí còn bởi vì sợ mà da mặt của anh ta không thể kiềm chế được run lên một cái.
"Nó đã tỉnh lại rồi. Khương Sở Sở, nếu như tôi là cô, bây giờ tôi sẽ trốn đi luôn".
"Nó không muốn đóng kịch nữa, nó sẽ giống như một thợ săn, giết chết chúng ta".
"Nó thích nhất là chơi trò chơi trốn tìm".
"Bị nó tìm được sẽ chết".
Phó Uyên bỗng nhiên nắm lấy tay của tôi.
Tay của anh ta không ngừng run rẩy: "Chúng ta trốn đi".
Tôi vùng ra khỏi tay của Phó Uyên.
Tôi cũng không tin anh ta.
Căn biệt thự này là do tôi thuê, nơi này có một cái tầng hầm mà chỉ mình tôi biết.
Tầng hầm trước mắt là chỗ an toàn nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu, mắt nhìn Phó Uyên, lập tức chạy xuống dưới tầng.
Ngoài sự mong đợi của tôi, Phó Uyên cũng không đuổi theo.
Tôi đi một đường xuống tầng hầm, khóa kỹ cửa.
Cảnh vật xung quanh tối om trái lại cho tôi cảm giác an toàn.
Tầng hầm đầy bụi bặm, vách tường loang lổ.
Ở chính giữa có một cái bàn gỗ.
Tôi đi đến trước bàn gỗ, nhìn thấy trên đó để một quyển nhật ký đã ố vàng phủ đầu tro bụi.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tôi đã lật quyển nhật ký này ra.
Câu nói đầu tiên trong nhật ký là ---
"Tôi nghi ngờ, đứa nhỏ Phó Tư này, muốn giết tôi".
04.
"Nó quá lưu luyến anh trai của nó rồi.
Nó yêu anh trai của nó vượt xa cả người mẹ này.
Phó Tư không thể nào chấp nhận được chuyện Phó Uyên đã chết, cơ thể đứa nhỏ Phó Uyên này đã quá suy yếu rồi.
Nó hận tôi, cho rằng người mẹ này không chăm sóc tốt cho con mình. Nhưng tôi còn cách nào đâu? Phó Uyên bẩm sinh đã mắc bệnh tim, tôi lại là một bà mẹ đơn thân, tôi đã dốc hết sức lực đi làm việc rồi.
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ, tôi cảm thấy Phó Tư quá không bình thường, ông trời ơi, xin ông hãy tha thứ cho tôi, mau cứu lấy đứa bé này, một người mẹ sẽ biết sợ con của mình ư?
Nó bắt đầu thường xuyên một mình nói chuyện với không khí.
Tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ bệnh của nó sẽ nghiêm trọng như vậy. Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Phó Tư nó bắt đầu đóng vai Phó Uyên, nó vẽ một nốt ruồi đen ở trên cằm, dùng giọng điệu của Phó Uyên nói chuyện với tôi. Tôi cảm giác rất nhanh thôi tôi sẽ bị đứa bé này giết chết. Ai đó hãy đến cứu tôi đi?
Mau cứu tôi, tôi rất sợ hãi".
Dòng chữ cuối cùng bị nhấn cực kỳ mạnh đến nỗi xuyên cả qua trang giấy.
Trong câu chữ đều lộ ra sự sợ hãi nồng đậm.
Tay của tôi không ngừng run rẩy.
Bởi vì thư xuất hiện ở đây, chỉ có hai khả năng.
Một là anh ta muốn để tôi nhìn thấy.
Một cái khác chính là rất có thể căn biệt thự này cũng là nơi Phó Tư ở khi còn bé.
Vốn dĩ không có Phó Uyên quái nào cả.
Không có cái gì mà anh trai song sinh.
Chỉ có một người.
Người đó chính là Phó Tư.
Tôi không biết làm cách nào mà anh ta có thể để tầng dưới truyền lên giọng nói của mình.
Nhưng mà có thể khẳng định anh ta đúng là một kẻ điên.
Trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, đóng giả làm Phó Uyên, Phó Tư.
Nửa năm trước cũng vừa khớp lúc tôi quen biết anh ta.
Lòng tôi như lọt vào vực sâu lạnh lẽo vô tận.
Mỗi cái lỗ chân lông đều đang toả ra sự sợ hãi.
Đột nhiên chốt cửa của tầng hầm bị người khác khẽ chuyển động nhúc nhích.
"Sở Sở, là tôi Phó Uyên đây".
"Mau mở cửa đi, Phó Tư sắp phát hiện chúng ta rồi".
"Tôi biết chỗ nào có thể chạy khỏi đây".
Giọng nói của anh ta vừa lo lắng vừa gấp gáp.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ.
Trốn đi!
Trên trần nhà có một cái cửa ống thông gió.
Nơi đó cực kỳ thích hợp để ẩn náu.
Tôi cố hết sức bò lên, núp kỹ.
Tôi che miệng mình lại, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Đứng ở ngoài cửa là một kẻ điên.
Một kẻ biến thái có hai nhân cách.
"Mở cửa".
"Mở cửa mau lên".
"Tôi thật lòng muốn cứu cô".
Chốt cửa va chạm càng lúc càng dữ dội.
Tôi cắn môi thật chặt.
Đột nhiên tiếng động im bặt đi.
Ngoài cửa yên tĩnh như chết.
Một tiếng cười xảo trá khẽ vang lên ---
"Sở Sở, thật ra tôi có chìa khoá đây này".
Tôi hoảng sợ co rúm lại.
Cọt kẹt một tiếng ---
Cửa mở ra.
Phó Uyên, không, có lẽ là Phó Tư đi vào.
Tôi nhìn gương mặt chung sống sớm chiều này, trong lòng vừa tuyệt vọng vừa căm hận.
Ánh mắt Phó Tư đảo qua quyển nhật ký trên bàn.
"Cô cũng thấy được rồi".
Nhưng làm người ta khó hiểu là nét mặt Phó Tư dần trở nên sợ hãi.
Anh ta quay đầu như thần kinh.
Cuối cùng, anh ta hạ giọng nói: "Khương Sở Sở, nghe cho kỹ".
"Mẹ của anh là một kẻ điên, anh bắt buộc phải giả bộ bản thân mê sảng, nếu không thì bà ta sẽ giết chết anh mất".
"Anh trai của anh vốn dĩ không phải chết vì bệnh tim, anh ấy trông thấy cảnh mẹ anh giết người nên anh ấy bị mẹ anh giết chết".
"Mẹ của anh chưa chết, bà ta vẫn đang ở trong căn biệt thự này, theo dõi từng bước đi của anh".
"Khương Sở Sở, anh rất sợ, em mau cứu anh được không?"
05.
"Sở Sở, em biết không, khi còn bé, mỗi lần anh và anh trai chơi trốn tìm, chỗ ẩn náu thích nhất cũng là đường ống thông gió".
Nghe lời này của Phó Tư, cả người tôi run lên.
"Tiếc là lần nào anh trai cũng có thể tìm được anh".
"Khương Sở Sở, em biết mẹ anh thích giấu thi thể ở đâu không? Em có thể quay đầu nhìn xem".
Tôi vô thức quay đầu lại.
Vậy mà nơi cuối cùng của đường ống thông gió lại có rất nhiều cỗ thi thể đang nằm.
Lúc vừa mới bò lên, tôi chỉ lo nhìn phía trước nên không để ý tới những thi thể này.
Tuy tôi đã cố hết sức nhịn tiếng hít thở hoảng loạn nhưng trong nháy mắt vẫn có một tiếng bị lộ ra.
"Sở Sở, thì ra em cũng giống anh, cũng thích trốn ở đây".
Tôi cứng đờ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Gương mặt tái nhợt của Phó Tư dán sau lưng tôi, nụ cười thoáng qua khoé miệng.
"Sở Sở, cái đường ống thông gió này thật ra có một cái cửa ra khác đấy".
Anh ta bỗng nắm lấy cánh tay của tôi, hạ giọng nói: "Chúng ta phải ẩn náu thôi, nếu không sẽ bị mẹ anh tìm được mất".
"Thả tôi ra".
Tôi dùng sức vùng vẫy.
Nhưng quanh năm không vận động nên vốn dĩ tôi không phải là đối thủ của Phó Tư.
Phó Tư dùng sức ôm tôi vào trong lòng.
"Khương Sở Sở, yên tĩnh một chút! Anh không hề lừa em".
Nhịp tim của Phó Tư rất nhanh, lồng ngực của anh ta vẫn ấm áp như trước đây.
Tôi thở gấp dữ dội, cuối cùng tỉnh táo lại.
Nhưng tôi cũng không tin Phó Tư.
"Anh làm thế nào để dưới tầng truyền lên giọng nói giống của anh?" Tôi lạnh lùng hỏi.
Phó Tư lấy một cái bút ghi âm ra.
"Đây đều là giọng nói anh đã sớm ghi âm trước rồi".
"Nếu những gì anh nói là thật, mẹ anh mới thật sự là hung thủ giết người, vậy tại sao anh lại không ngăn cản tôi thuê căn biệt thự này?"
"Rõ ràng ngay từ đầu anh đã để mặc tôi thuê nơi này".
"Tất cả những thứ này đều là trò lừa bịp anh đùa giỡn tôi".
Ngay trong nháy mắt này, Phó Tư ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn bụng mình.
Tôi dùng sức đẩy dao gọt trái cây trong tay về phía bụng Phó Tư.
"Nét mặt của anh rất đáng thương nhưng rất tiếc, tôi không tin anh".
Nhân lúc Phó Tư còn chưa lấy lại tinh thần, tôi lập tức đạp anh ta ra, nhảy xuống đường ống thông gió.
"Khương Sở Sở! Không được chạy, ở bên anh mới an toàn nhất, bà ta sẽ không giết anh!"
Sau lưng vang lên tiếng thét gào của Phó Tư.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ trong đầu.
Rời khỏi biệt thự.
Tôi nhanh chóng đi đến trước cổng chính.
Cửa chính, cửa sổ đều đã bị khóa kín.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi xối xả.
Giọt mưa đập vào cửa sổ, cả cửa sổ đều phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Răng rắc.
Đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh này.
Trong nháy mắt, toàn bộ biệt thự đều rơi vào bóng tối.
Trước mắt tôi là một màu đen kịt.
Sợ hãi bóp chặt lấy trái tim tôi, tôi giống như một con thú bị nhốt lại mà hoảng sợ, lởn vởn tại chỗ một cách bất lực.
Ngay lúc này, một tia sấm chớp loé lên ngoài cửa sổ.
Con ngươi của tôi co rút lại một cách dữ dội.
Tôi nhìn thấy trên cửa sổ pha lê phản chiếu một người.
Một người mặc váy đầm màu trắng.
Bà ta đứng cách đó không xa sau lưng tôi.
Bà ta đi một đôi giày cao gót màu trắng.
Mũi giày lại là màu đỏ tươi.
Mái tóc phủ hết một nửa khuôn mặt.
Bà ta rất cao, rất cường tráng.
Nhưng thứ khiến tôi sợ hãi nhất chính là, trong tay bà ta đang cầm một cái búa.
[ Mẹ của anh vẫn luôn trốn trong biệt thự, theo dõi từng bước đi của anh ].
Những lời của Phó Tư lập tức bùng nổ trong đầu tôi.
Những lời anh ta nói có thể là thật.
Tiếng sấm tan ra, trong biệt thự lần nữa rơi vào bóng tối.
Người đàn bà này giơ cái búa lên, nhanh chóng lao đến chỗ tôi.
06.
Mũi dao cứa qua mặt tôi.
Khuôn mặt tôi đau nhói một trận.
Tôi thở hổn hển từng hơi một.
Bà ta đứng trước mặt tôi, một lần nữa vung dao đâm tới chỗ tôi.
Dưới tình thế cấp bách, tôi bắt lấy cổ tay bà ta.
Cổ tay bà ta rất thô, không hề giống cổ tay của phụ nữ.
Sức lực của người đàn bà cực kỳ lớn, vốn dĩ tôi không thể khống chế được bà ta.
Mũi dao cách tôi ngày càng gần.
Một tiếng sấm lớn ập xuống.
Trong nháy mắt, tôi thấy rõ mặt của người đàn bà này.
Tôi kinh ngạc trợn to hai mắt.
Đây không phải mặt của phụ nữ.
Là Phó Tư.
Anh ta đội tóc giả, màu son đỏ tươi bị lau đi một cách khoa trương, nhìn tôi lạnh lẽo đến xa lạ.
Một ý nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu tôi.
Bà mẹ còn sống trong miệng Phó Tư thật ra chính là anh ta.
"Cô dạy hư nó rồi". Phó Tư cười một cách kỳ lạ nói.
Giọng nói của anh ta trở nên vừa cao vừa mỏng, giống như giọng nói của phụ nữ vậy.
Anh ta đang bắt chước giọng nói của mẹ.
"Tôi không cho phép cô làm hư con trai ngoan ngoãn của tôi".
Phó Tư đâm dao về phía mắt của tôi, tôi vội vàng dùng tay ngăn cản.
Trên tay truyền đến một trận đau đớn dữ dội.
Tôi ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhưng lúc này, tôi đã chẳng quan tâm đến đau đớn nữa rồi.
Một lần nữa trong phòng rơi vào bóng tối.
Phó Tư bắt đầu đâm loạn xạ trong không trung.
Tôi phát hiện trong bóng đêm, hình như thị lực của anh ta kém hơn tôi.
Tôi siết chạy chiếc bút máy trong túi, dùng sức ném về hướng ngược lại.
Phó Tư nhanh chóng xông đến chỗ đó.
Nhân lúc này tôi chạy về phía tầng hai.
Rất nhanh Phó Tư đã phản ứng lại, anh ta nhanh chóng chạy đuổi theo tôi.
Tôi dùng hết toàn bộ sức lực để chạy thật nhanh.
Lồng ngực rung lên dữ dội như sắp nổ tung vậy.
Phó Tư chạy cũng không nhanh lắm.
Chân anh ta đi không vừa giày cao gót nên tốc độ đi lên tầng rất chậm.
Cuối hành lang là một cái thang gác.
Bên trên là một cái gác xép.
Tôi không còn lựa chọn khác rồi.
Tiếng giày cao gót từng bước ép sát.
Lựa chọn duy nhất của tôi chính là gác xép tối tăm trước mắt.
Tôi không do dự nữa, lựa chọn xông vào gác xép.
Tôi thu thang gác lại.
Gác xép rất tối, rất tối.
Tôi mở đèn pin trong điện thoại lên, ánh sáng yếu ớt phát ra đủ để tôi thấy rõ cái gác xép.
Rất dễ nhận thấy nơi này đã rất lâu không có người lên đây rồi.
Phủ đầy một lớp tro bụi dày và mạng nhện.
Trên mặt đất cách tôi không xa có một tấm ảnh.
Tôi cầm tấm ảnh lên, đó là một bức ảnh chụp chung ba người.
Một người phụ nữ cười rất dịu dàng đôn hậu, ôm hai bé trai khoảng chừng 8 - 9 tuổi giống nhau như đúc.
Cách duy nhất để phân biệt bọn nhỏ chính là trên cằm một bé trai trong đó có một nốt ruồi đen.
Đây chính là Phó Tư và Phó Uyên khi còn bé.
Tôi lật mặt sau của tấm ảnh, con ngươi bỗng nhiên co rút lại một chút.
Toàn bộ mặt sau đều chi chít những dòng chữ.
"Tôi sai rồi, nó đóng giả quá tốt nên tôi đoán sai rồi.
Bọn nhỏ thích chơi trò chơi hoán đổi, có khi ngay cả tôi cũng không thể phân biệt được bọn nhỏ.
Đứa nhỏ này chỉ cần vẽ một nốt ruồi trên cằm liền biến chính nó thành Phó Tư. Ông trời ơi, mau cứu đứa bé này đi.
[ Cách duy nhất có thể phân biệt được bọn nhỏ là Phó Uyên sẽ vô thức gãi cổ, vì cổ nó từng phải chịu bệnh mề đay.
Người sống sót chính là Phó Uyên có bệnh hen suyễn, như vậy vì sao Phó Tư vốn khoẻ mạnh lại chết?
Tôi dẫn nó đi xem bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cho tôi biết, nó là người đa nhân cách.
Tôi chắc chắn sẽ bị nó giết chết, chắc chắn sẽ".
Tôi cầm tấm ảnh trên tay mà không ngừng run rẩy.
Người thật sự đã chết không phải Phó Uyên.
Mà là Phó Tư.
Phó Tư cũng đã bị Phó Uyên giết chết.
Lúc này, một cái búa bỗng xuyên qua cánh cửa trên đất, thanh gác cũng tự động rơi xuống.
Một khuôn mặt méo mó nhô ra từ ván cửa.
"Tôi phải băm cô".
07.
Anh ta gắt gao bóp chặt cổ họng tôi.
Mặt tôi đỏ bừng lên, chân vô thức đá lung tung.
Phó Uyên giơ búa lên.
Anh ta nhắm ngay mặt của tôi.
Trong giây lát này, tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Tôi nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết đến.
Nhưng rất lâu đau đớn trong dự đoán vẫn chưa đến.
Tôi nghi ngờ mở to hai mắt.
Khuôn mặt Phó Uyên méo mó, tay anh ta không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, anh ta ném búa xuống.
Phó Uyên tháo tóc giả ra, anh ta đỡ tôi dậy.
"Chạy đi, nhân lúc anh vẫn chưa biến lại thành Phó Uyên trước đó". Anh ta thở gấp nói.
Nói xong, anh ta mở lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc chìa khoá.
Trong mắt của anh ta có tôi khiến tôi có cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Tôi ý thức được Phó Uyên trước mắt đã chuyển từ nhân cách mẹ anh ta sang nhân cách Phó Tư.
Anh ta đặt chiếc chìa khoá vào lòng bàn tay của tôi.
Tôi không do dự, cầm chìa khoá lên rồi chạy xuống.
"Khương Sở Sở!" Phó Uyên đột nhiên hô thật to tên của tôi.
"Lúc nói chuyện yêu đương với em, anh vẫn luôn là Phó Tư!"
Bước chân tôi khựng lại một chút nhưng tôi vẫn không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy xuống tầng.
Tôi mở cửa rất suôn sẻ, thời khắc này, tôi vô cùng kích động.
Nước mưa xen lẫn làn gió lạnh thấu xương đập xuống mặt tôi.
Cách đó không xa là chỗ xe của tôi đang đỗ.
Xung quanh biệt thự hoang tàn vắng vẻ, vốn dĩ cũng không hề có hàng xóm khác.
Nên xe của tôi vẫn luôn không khoá.
Chìa khoá xe cũng để trong xe.
Tôi chui vào trong xe.
Nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện không thấy chìa khóa xe đâu.
Cho dù tôi có tìm khắp ngõ ngách trong xe một lượt cũng không tìm được chìa khoá xe.
Tim tôi lập tức chùng xuống.
Quần áo ướt đẫm lạnh như băng dán sau lưng tôi, cả người tôi đều đang run rẩy.
Ngay lúc này ---
Tôi nghe được tiếng gõ vào cửa sổ xe.
Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác thì thấy khuôn mặt Phó Uyên đang dán lên cửa xe.
Khuôn mặt của anh ta đụng rất gần, gần như bị ép đến biến dạng.
Phó Uyên nở nụ cười.
Ánh mắt của anh ta đã thay đổi.
Tôi rất khẳng định nhân cách Phó Tư đã lại biến mất.
"Sở Sở, có phải cô đang tìm cái này hay không?"
Phó Uyên quơ quơ chiếc chìa khoá xe trong tay, nở một nụ cười khiêu khích với tôi.
Tôi siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn anh ta.
Thì ra chìa khoá xe của tôi đã sớm bị anh ta giấu đi rồi.
Anh ta như một thợ săn tràn đầy phấn khởi, không lập tức mở cửa xe ra.
Mà cứ như vậy bình tĩnh đứng ở bên ngoài, đầy hứng thú nhìn tôi.
Tôi biết anh ta đang nhận định tôi có trốn cũng không thoát.
"Cô biết gì không? Thật ra từ nhỏ tôi đã rất ghét Phó Tư rồi".
Phó Uyên đột nhiên tự lẩm bẩm nói.
Nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt anh ta, nụ cười của anh ta vừa bệnh hoạn vừa điên khùng.
"Rõ ràng chúng tôi là song sinh mà nó lại có thể có được thân thể khỏe mạnh".
"Nó có một trái tim khỏe mạnh nhưng tôi thì không, nó có thể tự do làm bất cứ chuyện gì nhưng chết tiệt, tôi chỉ có thể vượt qua mọi thứ ở bệnh viện".
"Phó Tư rất sáng sủa lương thiện, tất cả mọi người đều rất thích nó nên tôi đang nghĩ nếu tôi mà biến thành nó thì sẽ thế nào nhỉ?"
"Em trai cực kỳ tin tưởng tôi, tôi nói cho nó biết tôi muốn dẫn nó qua bên kia hồ bắt chuồn chuồn, nó rất vui vẻ đồng ý, cũng chính ở nơi đó tôi đã đẩy nó xuống dưới".
"Sau đó tôi lại chạy đến bệnh viện, tẩy nốt ruồi trên cằm của tôi đi, tất cả mọi người kể cả mẹ tôi cũng tưởng người chết dưới đáy hồ là Phó Uyên, cái đứa vì bệnh tim phát tác mà chết".
Phó Uyên nghiêng đầu, cười nhìn tôi.
08.
Nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy sợ đến nổi da gà.
Anh ta đúng là kẻ điên không hơn không kém.
"Sau khi giết chết Phó Tư, tại sao anh lại muốn giết chết mẹ mình?" Tôi cố nén sợ hãi hỏi.
Phó Tư liếm khóe miệng: "Thật ra tôi rất yêu bà ta, nếu bà ta không phát hiện ra tôi là Phó Uyên thì tốt biết bao nhiêu".
"Tôi có thể tẩy nốt ruồi trên cằm, tôi có thể đóng giả thành dáng vẻ tâm thần phân liệt nhưng thứ duy nhất tôi không làm giả được chính là trái tim chết tiệt có bệnh này".
Phó Tư rướn cổ lên, nhìn tôi một cách kỳ lạ.
"Nửa năm trước, tôi gặp cô, tôi lấy được báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô, trái tim của cô có độ tương xứng cực kỳ cao với tôi".
"Thật đúng lúc, chúng ta đều là nhà văn, cô cần linh cảm, tôi cũng vậy nên tôi muốn chơi một trò chơi với cô".
"Trò chơi giả bộ làm người đa nhân cách phân liệt".
Phó Uyên cong hai con mắt lên.
Trái tim của tôi lại co rút một cách mãnh liệt.
Thời khắc này tôi đã hiểu mọi chuyện rồi.
Vốn dĩ không hề có nhân cách Phó Tư hay bà mẹ gì cả.
Những lời anh ta nói với tôi trên gác xép đều là giả.
Bởi vì anh ta biết tôi chắc chắn sẽ lựa chọn lái xe để chạy trốn.
Mà chìa khoá xe đã nằm trong tay anh ta.
Cho dù có thả tôi rời khỏi biệt thự thì tôi có chạy đằng trời vẫn như vậy.
Từng cơn ớn lạnh tỏa ra từ mỗi một cái lỗ chân lông của tôi.
"Khương Sở Sở, trò chơi kết thúc".
Trên cánh tay phải đang buông thõng xuống của Phó Uyên là một cái búa sắc bén lạnh thấu xương.
Anh ta chuẩn bị định giết chết tôi rồi.
Ngay trong nháy mắt anh ta mở cửa xe ra.
Tôi dốc hết sức lực bỗng nhiên nhào lên người anh ta.
Anh ta trở tay không kịp, búa rơi trên mặt đất.
Nhưng rất nhanh anh ta đã đảo ngược tình thế, ép tôi ở dưới thân, tầng tầng lớp lớp nắm đấm đánh mạnh vào mặt tôi.
Trong cổ họng tôi xộc lên một thứ mùi tanh ngọt.
"Tất cả đều đã kết thúc, Khương Sở Sở".
Một tay Phó Tuyên nhặt cái búa lên.
Đột nhiên tôi nở một nụ cười.
"Tên lưu manh, vẫn chưa kết thúc đâu".
Tôi nhanh chóng rút cái dao nhỏ từ trong túi ra, dùng sức đâm vào trái tim của Phó Uyên.
Phó Uyên không dám tin nhìn lồng ngực của mình.
"Có lẽ anh đã quên rồi, tôi thích ăn trái cây nên trong xe luôn chuẩn bị một cái dao gọt trái cây".
"Đi chết đi tên lưu manh!"
Đôi môi Phó Uyên giật hai cái như muốn nói gì đó, cuối cùng trợn to hai mắt, không cam lòng ngã xuống.
Cuối cùng thì tất cả cũng kết thúc.
Nhưng đột nhiên một thứ ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt tôi.
09.
"Khương Sở Sở".
Tôi mở hai mắt ra.
"Khương Sở Sở, cô đã nhớ lại cô là ai chưa?"
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng nhìn tôi hỏi.
10. Góc nhìn của bác sĩ.
Nửa năm trước, tôi tiếp nhận một vị bệnh nhân rất đặc thù.
Nghề nghiệp của bệnh nhân này là tác giả tiểu thuyết kinh dị.
Nửa năm trước, cô ta dồn hết toàn bộ sức lực vào việc sáng tác một quyển tiểu thuyết kinh dị.
Cô ta coi chính mình là nhân vật chính của tiểu thuyết, chính là Khương Sở Sở trong tiểu thuyết.
Nhưng cùng lúc đó, cô ta cũng coi mình là Phó Uyên.
Trong tiểu thuyết, cô ta là một hung thủ điên khùng giỏi diễn kịch.
Khương Sở Sở bắt đầu bị phân tách ra làm hai nhân cách.
Khương Sở Sở và Khương Sở Sở, Phó Uyên trong tiểu thuyết.
Nhưng cũng may trải qua nửa năm trị liệu của tôi, Khương Sở Sở đã thành công tìm lại chính mình.
Khương Sở Sở, vị bệnh nhân đặc thù này đã kết thúc trị liệu thành công.
Trong lúc tôi đang chuẩn bị sắp xếp thủ tục xuất viện cho cô ta, đột nhiên tôi nhìn thấy cô ta duỗi tay ra gãi cổ của mình.
Tôi bỗng sững sờ ngay tại chỗ.
Một ý nghĩ kinh khủng loé lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ Khương Sở Sở đã viết thế này trong tiểu thuyết:
[ Cách duy nhất có thể phân biệt được bọn nhỏ là Phó Uyên sẽ vô thức gãi cổ, vì cổ nó từng phải chịu bệnh mề đay ].
Tôi ý thức được người trước mắt này không phải nhân cách Khương Sở Sở.
Anh ta giỏi ngụy trang, bụng dạ nham hiểm.
Vào giờ khắc này, hoảng sợ chiếm lấy đầu óc tôi.
Nhưng đã chậm rồi.
Cô ta bóp lấy cổ tôi, nhếch mép mỉm cười với tôi một cái.
"Chào ông, bác sĩ, lần đầu gặp mặt, tôi là Phó Uyên".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT