Ngu Nghiên toàn thân mang theo một lớp sương mù dày đặc trở về Bách Minh Quán, Mạnh Cửu Tri đã đợi ngoài cửa thư phòng hồi lâu.
Trên người nam nhân còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, tinh thần Mạnh Cửu Tri thoáng chùng xuống, ngay sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
“Người…”
Mạnh Cửu Tri mới vừa ngẩng đầu, đã thấy nam nhân đi tới phía sau bình phong, thong thả ung dung mà cởi áo ngoài ra.
Hình dáng lờ mờ hắt lên bình phong, Mạnh Cửu Tri nín hở, ngậm miệng.
Đêm đã khuya, Ngu Nghiên cũng không thay bộ đồ mới, chỉ mặc áo lót trong đi ra, khi hắn đi qua Mạnh Cửu Tri, tiện tay mà ném. Mạnh Cửu Tri thuần thục nhận lấy, ánh mắt dừng trên một mảng đỏ sậm ở vạt áo, im lặng thở dài.
Dính máu người khác, bộ xiêm y này cũng phải thiêu hủy.
Đừng nói là dính máu, chỉ cần là xiêm y bị người chạm vào một chút, Ngu Nghiên cũng sẽ không mặc lại.
Rất khó tưởng tượng một chiến thần giết người như ma trên chiến trường, lại có thói quen ở sạch khó có thể chữa khỏi.
Áo giáp chiến bào hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng chỉ cần là trang phục riêng của hắn, người khác đều không được đụng chạm. Ngay cả tôi tớ giặt y phục cho hắn, khi giặt cũng phải dùng vải lụa được làm thành hình bàn tay bọc tay lại.
Mạnh Cửu Tri lén liếc mắt nhìn lướt qua nam tử thân hình cao lớn.
Hắn lại giống như không có xương cốt, lười biếng mà thả mình trên giường mềm, mắt phượng khép hờ, bộ dáng buồn ngủ đến cực điểm.
“Còn có việc?” Người trên giường lười nhác mở miệng.
“Mới vừa rồi người đi phủ Lạc Quận vương sao?” Mạnh Cửu Tri thử dò xét.
Ngu Nghiên đưa tay nhấn đôi mắt cay xè, trong đầu hiện lên cảnh tượng nửa canh giờ trước.
Nam tử mập mạp bị dọa đến mất khống chế không có hình tượng mà quỳ rạp trên mặt đất, đã không còn hoành hành ngang ngược kiêu ngạo như ban ngày.
Hắn ta che lại hai con mắt chảy máu ồ ạt, đôi tay đều đỏ bừng, mùi máu tươi tràn ngập gian nhà, dù cho hắn có tru lên thống khổ như thế nào, thì cũng không có người nào chạy tới che chở hắn ta.
Chỉ là khoét một đôi mắt mà thôi.
“Chậc.”
Ngu Nghiên mất hứng mà nhếch khóe miệng.
Có điều, như vậy thì sẽ không bao giờ có thể nhìn lung tung được nữa, chắc hẳn Lạc Quận vương có thể ghi tạc lời hắn nói vào trong lòng, về sau sẽ cút xa một chút.
Vị Quận vương này cũng không khác với Tín Quốc công Minh gia lắm, đều là tổ tiên theo Hoàng đế đánh chiếm giang sơn, đời sau được bảo vệ trong phủ trạch, kế tục tước vị, trải qua ba đời truyền thừa, cũng đã sớm không còn xứng với danh hiệu hoa mỹ kia rồi.
Xem vẻ ngoài và dáng điệu như thế này, lại càng thấy được đối phương là hạng người chơi bời lêu lổng không có thành tựu gì đáng nói. Loại người ăn chơi trác táng như vậy, là kiểu ngang ngược không nói đạo lý nhất.
Chỉ tiếc là, đụng phải người không nói lý hơn, và cái người không nói đạo lý này, tính tình còn cực kỳ tồi tệ.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi tớ biến mất một đêm mở cửa phòng Lạc quận vương ra, mùi tanh của máu và mùi khai của nước tiểu trộn lẫn với nhau, bốc lên thứ mùi khó ngửi khiến người khác buồn nôn.
Người hầu kinh hoảng lo sợ, phát hiện Lạc quận vương bị trói thành một cục trên giường ngầm.
Xiêm y nam tử nhăn nhúm, máu đã khô lại và dính vào với nhau.
Đôi mắt hắn ta chỉ còn lại có hai lỗ máu, lưỡi cũng đã không cánh mà bay.
…
Lạc Quận vương xảy ra chuyện cũng không phải là chuyện gì lớn, tin tức vẫn chưa truyền tới tai Minh Nhiêu, dưới sự theo dõi của Trần thị, nàng không nhanh không chậm mà sắp xếp lại vật cũ của Tần thị.
Thư từ truyền về Lương Châu cần có thời gian, cho nên Minh Nhiêu thu thập đồ vật cũng không hề sốt ruột.
Mấy ngày trước Minh Vân đã nảy ra một ý xấu, nàng ta muốn thừa dịp thánh chỉ chưa hạ, tự mình ra ngoài bôi nhọ thanh danh, khi hoàng gia tứ hôn luôn phải xem xét đến thể diện, đến lúc đó chắc chắn sẽ không cân nhắc đến nàng ta nữa.
Trần thị tức giận đến mức đau cả đầu, phái người nhốt Minh Vân ở trong phòng, không cho phép nàng ta đi đâu.
Minh Vân và Trần thị đều bận việc của mình, tất nhiên là không có người tới gây rắc rối cho Minh Nhiêu.
Dùng bữa trưa xong, Minh Nhiêu cầm một cây dù đi ra ngoài.
Tháng sáu nắng nóng, mặt trời sau giờ Ngọ lại càng thêm chói mắt, dân chúng đi lại trên đường thưa thớt, Minh Nhiêu rất hưởng thụ sự yên bình như vậy.
Tỳ nữ đi theo bên cạnh nàng vẫn là hai tỳ nữ mấy ngày trước, hai tỳ nữ đó chắc là không biết An Bắc hầu, chỉ nói chuyện của Minh Nhiêu và Lạc quận vương cho Trần thị, Trần thị quả nhiên không để trong lòng.
Thật ra là Minh Nhiêu đã từng ước rằng bọn họ có thể nói chuyện mình gặp mặt Ngu Nghiên cho Trần thị, như vậy cũng có thể bớt quanh co, việc gả thay có thế nhớ tới nàng sớm chút.
Nhớ tới những bữa ăn ở phủ An Bắc hầu, Minh Nhiêu càng thêm chờ đến ngày rời khỏi Minh gia.
Nàng thực sự đã ăn quá đủ những bữa ăn khó có thể nuốt rồi.
Sau khi ra cửa Minh Nhiêu liền đi thẳng đến chợ Tây.
Nàng biết mình hơn phân nửa là không thể quay về Lương Châu, mua vài thứ cho người nhà, sau đó lại gửi về theo của hồi môn, cũng coi như là bồi tội.
Biểu ca thích đọc chút tạp thư*, Minh Nhiêu đến tiệm sách chọn vài tập thơ và kỳ văn dị sự phổ biến ở kinh thành.
(*) tạp thư: chỉ những sách vở không kiên quan trực tiếp đến thi cử
Biểu di* thích trang sức, Minh Nhiêu lại tiện đường đến cửa tiệm châu báu trang sức, son phấn.
(*) biểu di: dì họ
Biểu di phu* Thứ sử đại nhân thích nuôi ngựa, Minh Nhiêu đến nơi bán ngựa đi dạo, lại mua thêm cả yên ngựa và dây cương.
(*) biểu di phu: chồng của dì họ
Mẫu thân nàng mấy năm nay không bị mai một tay nghề, vẫn luôn làm xiêm y, Minh Nhiêu đến cửa hiệu tơ lụa chọn một ít vải vóc nổi tiếng hiếm thấy ở Lương Châu, có mấy mẫu lụa không còn hàng, Minh Nhiêu để lại địa chỉ, để bọn họ chuẩn bị xong thì gửi đi cùng.
Nàng còn chọn cho mấy vị trưởng bối Đường gia chút đồ, sau đó mới thôi.
Tiền Minh Nhiêu tiêu chính là của Trần thị.
Có thể là vì tình cảm của nàng với Vương Tuấn Dương quá mức hời hợt, nên thái độ của Trần thị với nàng vô cùng vừa lòng. Có lẽ là để bù đắp cho việc Minh Vân đã đẩy nàng xuống sông, hoặc là vì chuyện hôn nhân, Trần thị muốn trấn an nàng nên đã cho nàng không ít tiền tiêu vặt.
Trần thị có tiền, Minh Nhiêu tất nhiên sẽ yên tâm thoải mái vui vẻ tiêu pha.
Chỉ tiếc, người có tiền như vậy, mà lại mời đầu bếp thật sự rất…
“Haizz.”
Đi dạo một buổi trưa, có hơi mệt, Minh Nhiêu tính đi Túy Hương các uống ly trà nghỉ chân một chút.
Hôm nay chưởng quầy đi vắng, trí nhớ tiểu nhị trong tiệm rất tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra Minh Nhiêu, nhiệt tình tiếp đón.
Vừa mới bước lên bậc thang lên lầu hai, phía sau truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc. Minh Nhiêu quay đầu lại theo tiếng động, liền nhìn thấy Vương Tuấn Dương đã lâu không gặp.
Thư sinh trẻ tuổi tài tuấn mặc một bộ áo dài màu lam nhạt, tay phải cầm một cây quạt ngọc mà phe phẩy, ôn tồn lễ độ, phong độ nhanh nhẹn. Có điều…
“Vương công tử, mặt ngươi…”
Minh Nhiêu nhìn chằm chằm vết bầm tím ở khóe mắt phải của Vương Tuấn Dương.
Vẻ kinh hỉ trên mặt Vương Tuấn Dương hơi cứng lại, không được tự nhiên mà nâng tay lên che mặt, quay đầu đi, né tránh ánh mắt đánh giá của Minh Nhiêu.
Vết thương này là do Minh Trác Tích đánh khi hắn ta gặp mặt Minh Vân ở ngoài cửa Minh phủ vài ngày trước.
Minh Nhiêu thấy hắn ta không muôn nói, liền xoay người tiếp tục lên trên lầu theo tiểu nhị.
Vương Tuấn Dương vội vàng đuổi theo.
“Minh Nhiêu, chuyện kia thật sự đừng trách ta, là do cha mẹ ta…”
Minh Nhiêu không muốn để ý đến hắn ta, việc mình mình đi.
Khách khứa trong Túy Hương các rất nhiều, có khách hàng lên lầu xuống lầu liên tiếp, Minh Nhiêu không muốn khiến người khác nhìn thấy Vương Tuấn Dương có liên quan gì đến mình, vì thế cất bước nhanh hơn, xách làn váy, chậm rãi chạy thẳng lên lầu hai.
Thể lực nàng không tốt lắm, chạy vài bước đã hơi thở gấp, nhã gian nằm ở góc cuối hành lang, kề sát lối đi.
Minh Nhiêu đi nhanh một mạch, không chú ý tới gian cách vách của nàng, cửa phòng đã mở ra một nửa, có người đang khoanh tay dựa lên tường, an tĩnh mà nhìn bức họa treo trên tường.
Ngu Nghiên đang buồn ngủ, khóe mắt vụt qua một bóng người, hắn lười nhác mà chuyển tầm mắt, chỉ nhìn thấy hai tỳ nữ đang đuổi theo.
Đằng sau còn có một nam tử đi theo, trong miệng người kia gọi —
“Minh Nhiêu.”
Người đều đã đi qua, Ngu Nghiên vẫn còn duy trì tư thế nhìn về phía ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ ngắn ngủi.
Cách một vách ngăn, Minh Nhiêu trầm mặt ngồi ở trước bàn, mắt lạnh nhìn nam tử không mời mà đến.
“Ta… Ta có thể ngồi không?” Vương Tuấn Dương cẩn thận mà hỏi.
“Không thể.”
Vương Tuấn Dương kinh ngạc nhìn nàng, Minh Nhiêu không chút lưu tình như vậy khiến hắn ta cảm thấy có hơi xa lạ.
Hắn ta không quan tâm, như thể không nghe thấy, mặt dày ngồi ở đối diện Minh Nhiêu.
Đặt quạt xếp lên bàn, sau một lúc lâu tìm từ, thấy Minh Nhiêu rũ mắt nhìn chén trà, cũng không nhìn hắn ta, trong lòng hắn ta nảy lên một tia áy náy.
Ở trong mắt Vương Tuấn Dương, bây giờ Minh Nhiêu đang làm mình làm mẩy với hắn ta, chắc chắn là nàng thích mình, nên sau khi biết được chuyện từ hôn, mới không vui vẻ, lại còn giận dỗi như thế khi gặp lại hắn ta.
Loại ý nghĩ này khiến Vương Tuấn Dương cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tuy bọn họ là đồng hương, cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng kỳ thật quan hệ vẫn luôn không xa không gần.
Hôn sự của bọ họ có thể thành, thứ nhất là bởi vì bọn họ đều là tài tử giai nhân nổi danh Lương Châu, rất xứng đôi, thứ hai là bởi vì cha mẹ hắn ta đã làm mọi cách để lấy lòng Thứ sử phu nhân.
Chỉ là hiện giờ hắn ta thi đỗ Trạng Nguyên, hôn sự như vậy… Bọn họ không còn xứng đôi nữa.
Điểm tâm rất nhanh đã được bưng lên.
Tiểu nhị trong tiệm rất có mắt nhìn, thấy vị công tử này rất vội vàng, vị cô nương này lại không muốn phản ứng, vì thế khi rời đi, cố ý nói với Minh Nhiêu một câu: “Tiểu nhân ở dưới lầu, có phân phó ngài cứ gọi người báo cho ta.”
“Đa tạ.” Minh Nhiêu cảm kích mà liếc hắn một cái.
Cửa phòng đóng lại, Vương Tuấn Dương liếc nhìn đứng tỳ nữ ở một bên, đoán chừng vừa mới nhớ tới tân hoan, trong lòng có điều kiêng kị, bàn tay muốn nắm tay Minh Nhiêu lại rụt về.
Minh Nhiêu im lặng uống trà, như không nhìn thấy nam tử ở đối diện.
Vương Tuấn Dương thở dài: “Chuyện đó, là ta có lỗi với ngươi, nhưng… Ngươi biết mà, lệnh của cha nương, ta không làm trái được.”
“Duyên phận của chúng ta quá mỏng, ngươi… Đừng trách ta.”
Minh Nhiêu cầm chén trà, đôi mắt nhìn chăm chú vào lá trà trôi nổi trên mặt nước, trong đôi mắt hiện lên một tầng sương mù.
Nếu như nàng chỉ có đầu óc của một đứa trẻ ba tuổi, e rằng đã tin câu chuyện hoang đường của hắn ta rồi.
Thấy dáng vẻ thâm tình chân thành của Vương Tuấn Dương, Minh Nhiêu nghe rồi chỉ thầm lắc đầu.
Mắt thấy hắn ta càng nói càng nhập tâm, càng nói càng kích động, cuối cùng Minh Nhiêu cũng nhẹ giọng cắt ngang dòng cảm xúc đang trào dâng của hắn ta:
“Vương công tử, nơi này còn có người khác đấy.”
Vương Tuấn Dương như con vịt bị bóp cổ, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai tỳ nữ, sắc mặt của hai tỳ nữ đó đều bất thiện mà nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Môi Vương Tuấn Dương run lên, cuối cùng cũng không nói tiếp nữa.
Minh Nhiêu uống một ly trà, ngây người nhìn điểm tâm tinh xảo trước mắt.
Nàng hiện tại bực bội đến mức mất cảm giác thèm ăn, may là không gọi những món hiếm lạ ngon miệng, nếu không thì đã lãng phí một bàn đồ ăn ngon, nàng sẽ phải đau lòng rất lâu.
Hôm nay ra cửa phải xem hoàng lịch.
Thở dài, chậm rãi đứng lên, lướt qua Vương Tuấn Dương rồi đi ra ngoài.
Nàng mở cửa phòng ra, tiếp đón nàng là một cơn gió lạnh thổi ập tới.
Gió thổi đến dữ dội khiến Minh Nhiêu nhất thời không phản ứng kịp.
Phía sau bỗng vang lên giọng nói không cam lòng của Vương Tuấn Dương:
“Từ trước ngươi đã làm ngơ dáng vẻ lấy lòng của ta, ngươi đã từng yêu ta thật lòng bao giờ chưa?”
Yêu?
Minh Nhiêu suýt nữa cho rằng tai mình bị hỏng.
Nàng cho Vương Tuấn Dương ảo giác như vậy bao giờ, lại còn khiến hắn ta nảy ra suy nghĩ vớ vẩn như thế.
Minh Nhiêu kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Dương: “Vương công tử, lúc trước ta cảm thấy ngươi phong độ nhẹ nhàng, là một chính nhân quân tử, sau mới phát hiện, là do ta đã xem mặt mà bắt hình dong. Ta không ngờ rằng, ngươi lại là loại người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa như vậy.”
Nếu chỉ là di tình biệt luyến, có thể cắt đứt quan hệ trong quá khứ, vậy cũng coi như hắn ta là một nam nhân có trách nhiệm, ít nhất có thể cho người yêu mới một chút cảm giác an toàn.
Nhưng không ngờ, Vương Tuấn Dương lại muốn làm chuyện trái ôm phải ấp.
Hai tỳ nữ nhìn nhau một cái, đều thu hết thảy vào trong mắt, đều cảm thấy nên nói chuyện hôm nay cho Trần thị.
Minh Nhiêu không hề lưu luyến mà xoay người rời đi.
Mới vừa ra khỏi cửa, cảm giác áp chế mạnh mẽ truyền đến từ bên cạnh, Minh Nhiêu hoảng sợ, bỗng quay đầu, nhìn rõ khuôn mặt đối phương, loạng choạng lui về phía sau nửa bước.
Ở mặt tường ngoài nối liền với nhã gian bên cạnh, có một nam tử dáng người đĩnh bạt đang khoanh tay, dựa nghiêng trên tường. Chân dài hơi gập, tùy ý chạm đất.
Thấy dáng vẻ mê mang bối rối của thiếu nữ, nam nhân bỗng cười nhẹ thành tiếng.
Hắn tựa đầu lên trên tường, cúi đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên độ cong nhè nhẹ, trong đôi mắt phượng lại không có ý cười.
Nhưng gió cuộn xoáy, chỉ trong chớp mắt, áo bào của Ngu Nghiên cũng bị thổi bay.
Hai góc áo quấn vào với nhau, vải vóc cọ xát, tiếng loạt soạt bị cuốn vào trong tiếng gió gào rít giận dữ, nhưng cũng không giấu được tiếng tim đập chấn động điếc cả tai.
Ma xui quỷ khiến, Minh Nhiêu nâng một tay khác lên, ấn lên trường bào của nam nhân.
Ngón tay thon dài trắng nõn đều đặn như cọng hành làm bằng ngọc dán sát lên áo bào màu mực đang tung bay, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng như mỡ đông.
Cảm giác mượt mà khi chạm vào tơ lụa, những nét hoa văn chìm xẹt qua lòng bàn tay, chất vải hơi lạnh.
Cảm giác lạ lẫm khiến lý trí của Minh Nhiêu lập tức trở về, dừng động tác lại, sững sờ ngẩng đầu, chỉ thấy nụ cười của Ngu Nghiên dần biến mất, hai mày nhíu lại, đang nhìn chằm chằm đằng sau nàng.
Nàng không biết rằng cơn gió sau lưng đã làm đổ thanh gỗ dựng ở mép hàng rào trên Quan Cảnh đài, mà thanh gỗ đó đang xiên xẹo đổ về phía nàng.
Sắc mặt Ngu Nghiên thay đổi.
Minh Nhiêu nghĩ rằng hắn không thích bị người khác chạm vào, đang định giơ tay lên.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cổ tay bỗng bị người nắm thật chặt, một bàn tay dày rộng đặt trên eo nàng, một lực mạnh mẽ ấn đầu nàng vào trong lồng ngực dày rộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT