Mùa thu năm Cảnh Huyền thứ hai.

Phủ An Bắc hầu, Vân Thanh uyển.

Minh Nhiêu đứng ở cửa cửa thư phòng, đôi tay bưng khay gỗ khẽ run rẩy.

Nàng gả thay đến phủ An Bắc hầu chưa đến ba tháng, loại chuyện đưa canh cho người ta nàng mới làm lần đầu tiên.

Hàng mi đen dày cong vút của nữ tử hơi cụp xuống, dừng trên chén sứ tinh xảo một lát. Đôi mắt đào hoa khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, ánh sáng trong mắt chuyển động.

Khẽ thở dài, mày liễu nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt mỹ đầy vẻ do dự.

Trong gia đình bình thường, đưa canh cho phu quân cũng chỉ là chuyện nhỏ tầm thường.

Nhưng phu quân của nàng, An Bắc hầu…

Đến giờ bọn họ vẫn chưa từng viên phòng, cũng không ăn cùng bàn với nhau.

Nam nhân kia bình thường vẫn mang dáng vẻ lười nhác hờ hững, không dễ nói chuyện, chỉ tới viện của nàng gặp nàng một mỗi khi chạng vạng, vội vàng nhìn thoáng qua một cái, sau khi gật đầu chào hỏi xong thì xoay người trở về viện của mình.

Minh Nhiêu rất cẩn thận sinh sống dưới cùng một mái hiên với hắn, cũng không chủ động khiêu khích, tránh được thì tránh, sợ khiến cho người ta chán ghét.

Cho đến ngày hôm trước nghe được một vài chuyện, nàng mới biết được, mình hiểu lầm An Bắc hầu nhiều bao nhiêu.

Minh Nhiêu đứng ở cửa, trong lòng không ngừng tự động viên mình.

Đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài thấp thỏm bất an mà nhẹ nhàng rung lên hai cái, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi, mở to mắt. Nâng cổ tay mảnh khảnh và mềm mại lên, gõ nhẹ lên cửa hai tiếng.

“Hầu gia.” Nàng nhẹ giọng gọi, như tiếng mèo con kêu, nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Tiếng lật sách trong phòng dừng lại, thoáng chốc yên tĩnh.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp và dịu dàng của nam nhân truyền đến, Minh Nhiêu khẽ cắn môi đỏ, đi vào.

Mùi hương an thần ngào ngạt ập vào trước mặt.

Mùi hương quen thuộc này khiến Minh Nhiêu ngẩn ra, sau đó nhịp tim không thể khống chế mà nhanh hơn hai nhịp.



“Hầu gia biết ban đêm phu nhân không thể ngủ, vì vậy đã đặc biệt yêu cầu đại phu lấy hương an thần, chỉ để phu nhân có thể ngủ ngon.”

“Nhưng bọn họ không ngủ cùng, sao Hầu gia biết phu nhân ngủ không ngon?”

“Ai nói không ngủ cùng? Ta nhìn thấy hết rồi, đêm khuya chờ đến khi phu nhân đi ngủ, Hầu gia mới lặng lẽ đi vào, không quấy rầy đến ai, trước lúc hừng đông lại mặc xiêm y đi ra, trở lại thư phòng, giả vờ như chưa từng đến đó…”



Trong đầu Minh Nhiêu đột nhiên vang lên cuộc trò chuyện mà nàng nghe lén được của người hầu ngày hôm trước, khuôn mặt nàng nóng bừng lên.

Đúng vậy, mỗi đêm hắn đều lặng lẽ ngủ ở gian ngoài phòng ngủ của nàng, nhưng không cho nàng biết. Hắn còn cho người thay đổi hương liệu Minh Nhiêu quen dùng khi còn ở trong khuê phòng, chỉ để nàng có thể ngủ ngon.

Minh Nhiêu thở sâu, rũ mắt, cầm khay gỗ, cất bước vòng qua tấm bình phong có hoa văn tùng bách mai lan ở phía trước.

“Hầu…” Minh Nhiêu vô cùng khẩn trương, gương mặt thẹn thùng lúng túng càng đỏ hơn: “Hầu gia vạn phúc.”

Nàng cúi đầu, sợ hãi hành lễ.

Ngu Nghiên sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó đặt bút lông sói trong tay xuống. Không chút do dự đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hắn nhận lấy cái khay từ trong tay nàng, ánh mắt quét qua những ngón tay đã hằn ra vệt đỏ trên ngón tay nàng, lông mày hơi chau lại.

Giọng nói dịu dàng mà trầm thấp: “Sao lại tới đây?”

Minh Nhiêu trong lòng thấp thỏm, nhanh chóng giương mắt nhìn hắn một cái, lại vội vàng cúi đầu, nói lắp bắp: “Chàng bận rộn chuyện công vụ, vất, vất vả, thiếp mang chút nước canh…”

Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, Ngu Nghiên cũng thấy rõ vẻ mặt của nàng.

Nét mặt xinh đẹp của nữ tử rạng rỡ như hoa sen, một đôi mắt nhẹ nhàng trong trẻo như nét vẽ, từng đợt ánh sáng lung linh lấp lánh, rực rỡ như ánh sao sáng.

Ngu Nghiên đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, hắn kìm lòng không được, lại tiến lên phía trước nửa bước: “Chỉ đưa canh thôi sao?”

Minh Nhiêu kìm nén ý muốn lùi về phía sau, nhẹ nhàng gật đầu.

Thân hình cao lớn của Ngu Nghiên bao phủ nàng, dường như đã nhìn thấy vẻ lúng túng và xấu hổ không được tự nhiên của nàng, cuối cùng hắn bật cười, tiếng cười trầm thấp.

Giọng nói lười biếng, tùy tiện mà tự do, làm cho người ta phải ngứa ngáy trong lòng.

“Mài mực cho bản hầu đi.”

Ngu Nghiên xoay người ngồi lại ghế, ánh mắt lại nhìn vào quyển sách.

Minh Nhiêu sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt. Gót sen nhẹ nhàng, im hơi lặng tiếng mà đi qua.

Nàng sững sờ nhìn đống sách và hồ sơ hỗn độn phủ kín cái bàn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Minh Nhiêu do dự một lúc, ngón tay cân xứng trắng nõn như gốc hành làm bằng ngọc đỡ chồng hồ sơ cạnh bàn trước mặt, rồi từ từ di chuyển sang một bên để tạo ra một khoảng trống nhỏ.

Nàng khẽ liếc nhìn Ngu Nghiên, thận trọng vươn tay ra, hai tay nắm chặt hai bên nghiên mực, nhanh chóng đưa tới trước mặt mình.

Vang lên một tiếng lạch cạch khe khẽ, tay áo không cẩn thận quét rơi một quyển sách.

Minh Nhiêu nín thở liếc nhìn Ngu Nghiên, thấy lông mày hắn không nhúc nhích, vội vàng nhặt sách lên.

Nàng tự hoảng loạn, không để ý đến khóe môi nam nhân đang chậm rãi nhếch lên độ cong nhè nhẹ.

Nhặt hồ sơ lên, bên trên viết một cái tên quen thuộc.

—— Vương Tuấn Dương

Minh Nhiêu sững sờ một lúc.

Vương Tuấn Dương là tân khoa Trạng Nguyên, cũng là vị hôn phu ban đầu được định ra của nàng.

Hôn sự của bọn họ được trưởng bối làm chủ định ra ở quê nhà Lương Châu, khi đó Vương Tuấn Dương chưa đỗ Trạng Nguyên, vẫn là một tiểu tử xuất thân nhà nghèo.

Sau đó Vương Tuấn Dương lên kinh đi thi, đỗ Trạng Nguyên, biểu di* của Minh Nhiêu bảo nàng theo đến Kinh thành, trông giữ thật kỹ cửa hôn sự này.

(*) biểu di: dì họ

Nàng đến rồi, nhưng hôn sự vẫn cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đích nữ của Tín Quốc công Minh Vân không muốn gả cho An Bắc hầu hàng năm chinh chiến bên ngoài, không biết khi nào sẽ tử trận. Mà thanh danh An Bắc hầu khắc thê ở bên ngoài, ba vị thê tử mới cưới đều chết bất đắc kỳ tử trên đường xuất giá, tin tức về con người An Bắc hầu lại cực kỳ không tốt.

Nhưng thánh chỉ như là một tòa núi lớn đè xuống, dù sao Minh gia vẫn phải có nữ nhi bước lên cỗ kiệu hỉ đó.

Vì thế phu nhân Tín Quốc công lấy can đảm treo đầu dê bán thịt chó, đổi hôn sự của thứ nữ Minh Nhiêu với đích nữ Minh Vân.

Ngu Nghiên nghiêng đầu sang, ánh mắt dừng trên khuôn mặt ngẩn ngơ thất thần của nữ tử, lại theo nơi ánh mắt nàng hạ xuống, nụ cười tản mạn nhạt nhòa trên mặt chậm rãi thu lại.

Ánh mắt dần trở nên lạnh băng sắc bén, môi mỏng mím chặt.

Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt quyến rũ của nữ tử, đột nhiên cười lạnh: “Minh cô nương đang nhớ đến người xưa sao?”

“Tân khoa Trạng Nguyên, tiền đồ vô lượng, chắc chắn là mạnh hơn nhiều so với người đã bước một chân vào quan tài như ta.”

Giọng nói như gió thổi từ trên đỉnh núi tuyết phủ giữa mùa đông, ập vào tai nàng, từng chữ như đao, cứa vào làn da đau đớn.

Minh Nhiêu há miệng thở dốc, thấy hắn ánh mắt lạnh băng khác thường, một nỗi sợ hãi mãnh liệt lan dọc theo xương sống. Luống cuống cụp mắt xuống, lắc đầu.

“Chưa từng nhớ hắn, Hầu gia… Chớ nên nói mình như vậy.”

Theo lý thuyết, hắn nên gọi nàng một tiếng phu nhân, nhưng lúc này có lẽ là hắn đang nổi giận, chỉ xa lạ gọi nàng là Minh cô nương.

Phòng trong bỗng yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng trong thoáng chốc bao trùm lấy Minh Nhiêu.

Ngu Nghiên rũ mắt, trên mặt không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận, cầm hồ sơ kia trong tay, tùy ý lật: “Vương công tử hiện tại ở địa lao, đang chịu khổ hình, không biết là lời khai của hắn ta có khiến người khác vừa ý hay không.”

Minh Nhiêu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Hắn làm sao vậy?”

Ngu Nghiên giương mắt, cười mà như không cười liếc nàng: “Nàng không biết?”

Minh Nhiêu lắc đầu.

Từ khi xuất giá, nàng cũng chưa từng nghe thấy cái tên này.

Ngu Nghiên lại không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chẳng nói tin hay không.

Sau một khoảng im lặng khiến người ta sợ hãi, sắc mặt của Ngu Nghiên lãnh đạm nhìn chén canh trên bàn, rồi chậm rãi thốt ra một câu lạnh lùng đến cực điểm:

“Minh cô nương tới đây lấy lòng bản hầu, không phải là để xin tha cho tình cũ sao?”

Câu nói như một cây gậy, gõ mạnh vào đầu Minh Nhiêu, dần dần đau nhức, còn mang lại cảm giác khiếp đảm.

“Thiếp đâu có!” Nàng vô thức đáp lại.

Ánh mắt nam nhân rất hung ác, tối tăm, khi hắn chăm chú nhìn nàng, như thể muốn cắn nát nàng ra vậy.

“Vì hắn ta thì nàng lại dám.”

Minh Nhiêu không chịu nổi ánh mắt sắc bén kia, lui về phía sau hai bước.

Nhưng Ngu Nghiên đâu cho phép nàng trốn?

Cổ tay nặng trĩu, cổ tay trắng nõn của nàng bị người nắm chặt trong lòng bàn tay, lực nắm mạnh đến mức suýt bẻ gãy tay nàng.

“Nàng còn nhớ thương tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu đó, phải không.” Hắn nắm chặt tay nàng, lạnh giọng chất vấn.

Minh Nhiêu bị dọa sợ, vội lắc đầu: “Hầu gia hiểu lầm rồi, thiếp không phải là vì hắn.”

Ngu Nghiên cười lạnh.

Không phải vì tên thư sinh đó, chẳng lẽ thật sự muốn đối xử tốt với hắn sao?

Ngu Nghiên dường như bỗng đánh mất lý trí, không nghe bất kỳ lời giải thích nào. Hắn xé bỏ lớp ngụy trang thờ ơ hờ hững, trở nên cố chấp điên cuồng.

Cánh tay dài duỗi ra, khuỷu tay mạnh mé vòng quanh eo nhỏ thon thả của nữ tử, một tay bế người lên, cất bước đi về phía phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Đi tới giường, không hề thương tiếc mà ném người lên trên giường.

Cúi người về phía trước, chân sau gập lại quỳ gối giữa hai chân nàng, không màng nàng hoảng loạn giãy giụa, một tay nắm chặt hai cổ tay của nàng, đưa lên trên đầu, ấn lên giường, một tay khác nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Nhiêu.

Hắn nhìn thấy Minh Nhiêu đang hoảng sợ nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy những giọt nước mắt kinh sợ, trong lòng càng thêm bực bội.

“Hầu gia, Hầu gia… A!!”

Bàn tay của Ngu Nghiên đang bóp cằm nàng buông ra, dùng sức xé xiêm y của nàng, thuận tay hất lên, xiêm y của nàng ngay tức khắc biến thành một đống vải vụn.

“Minh cô nương, đã gả cho ta thì chớ nghĩ đến người khác, biết chưa?”

Giọng Ngu Nghiên rất nhẹ: “Cho dù Hoàng đế muốn giữ mạng của hắn, ta cũng có thể lập tức tiễn hắn về Tây Thiên.”

“Ta sớm nên muốn nàng, như vậy nàng sẽ không nhớ đến người khác nữa.”

“Hu hu hu…”

Minh Nhiêu bị dọa sợ, kinh hãi mà nhìn hắn.

Xiêm y của nàng bị cởi ra hết, Ngu Nghiên nhìn ánh mắt bất lực của nàng, bỗng không được tiếp tục nữa.

Cảm xúc bực bội và hung ác tràn đầy muốn được xé rách mà chui ra.

Ngu Nghiên chợt đứng dậy, xoay người rời đi.



Tỳ nữ Hòa Hương giúp Minh Nhiêu thay y phục mới.

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, như thể đã khôi phục lại từ trong cơn hoảng loạn, ngoại trừ viền mắt còn hơi đỏ, thì không nhìn ra có gì khác thường.

Một nữ quan ở bên ngoài tiến vào, nàng mang theo mấy thái giám và cung nữ, trong tay bọn họ bê rất nhiều trân bảo và tơ lụa.

Minh Nhiêu biết được đây là người trong cung đến ban thưởng, nàng đi lên phía trước rồi quỳ xuống nhận.

Nữ quan hơi đỡ nàng, trên gương mặt nghiêm túc có ý cười: “Phu nhân không cần đa lễ, Thái hậu nghe nói Hầu gia đã khiến người chịu uất ức, đặc biệt hạ lệnh cho bản quan tới truyền chỉ, bảo ngươi chớ có chấp hắn.”

Minh Nhiêu hơi ngoài ý muốn, vội vàng lắc đầu, giọng nàng hơi khàn, có chút ngượng ngùng: “Đã khiến Thái hậu lo lắng rồi.”

Trong lòng lại có chút nghi hoặc, nàng khắc khẩu với Ngu Nghiên còn chưa đến một canh giờ, Thái Hậu trong cung đã biết còn cố ý đưa vài thứ tới, thật là kỳ lạ.

Nữ quan không để nàng nghĩ nhiều, gọi người bưng một chén canh sâm lên: “Thái hậu ban thưởng, đây là nhân sâm ngoại bang tiến cống, đặc biệt ban thưởng cho phu nhân tẩm bổ, mời phu nhân.”

Minh Nhiêu sửng sốt một lát, có phần bất đắc dĩ, nhưng đây là ban thưởng của Thái hậu, nàng không có cách nào từ chối.

Dưới sự kiên định của đối phương, nàng uống chén canh.

Chỉ trong vài nhịp thở, bụng nàng quặn đau, trong cổ họng có từng dòng tanh ngọt dâng lên cuồn cuộn không ngừng.

Chén rơi trên mặt đất, mảnh vụn đầy đất.

Minh Nhiêu chưa kịp hỏi câu nào, toàn thân đã thoát lực ngã quỵ trên mặt đất, miệng không ngừng phun máu tươi, cuối cùng cũng không thể nói được câu gì.

Nàng đau quá…

Cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Minh Nhiêu mơ màng nhìn thấy, Hòa Hương bị người khống chế, mà vị nữ quan đó chỉ cười nhạt, cũng chậm rãi thu vẻ tươi cười, ánh mắt dần lạnh băng.

Nữ quan bước qua đống hỗn độn trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống Minh Nhiêu, vô tình mà mở miệng:

“Minh thị mê hoặc nhân tâm, thế mà dám xúi giục An Bắc hầu chống lại thánh chỉ để xử tử nhân chứng quan trọng, nữ tử như thế là một tai họa, giữ lại sẽ chỉ xúi giục An Bắc hầu làm thêm nhiều điều sai trái. Vận mệnh hưng thịnh của nước Đại Lâm ta, không thể tách rời khỏi lòng trung thành của An Bắc hầu. Thái hậu ân điển, thay Hầu gia dọn dẹp hậu trạch, ban chết cho Minh thị.”

“Minh cô nương, lên đường thuận lợi nhé.”



Ngu Nghiên trở lại vào lúc hoàng hôn.

Khi hắn rời đi, Minh Nhiêu đang nằm khóc trên giường ở thư phòng của hắn.

Nhưng hắn khi trở về, lại nhìn thấy một Minh Nhiêu không còn hô hấp cũng không thể cười, bình tĩnh nằm trong phòng ngủ, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cặp mắt phượng hẹp dài luôn ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, giờ phút này lại dần mất đi ánh sáng.

Hắn nhìn có vẻ mờ mịt, ngơ ngác đứng ở cửa, không biết phải làm sao.

Trong viện, trong phòng, người hầu quỳ đầy đất.

Hòa Hương khóc lóc nói với hắn: “Nén bi thương.”

Ngu Nghiên cứ im lặng đứng ở trước giường Minh Nhiêu như vậy, đã đứng lâu lắm rồi.

Sau khi Minh Nhiêu chết ba ngày, hồn phách còn du đãng ở hầu phủ, chưa rời đi.

Ba ngày này, An Bắc hầu luôn ở trong phòng nàng, nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, uống từng vò từng vò rượu.

Nói đi nói lại lời xin lỗi. Nam nhân chưa bao giờ cúi đầu trước ai, mỗi lúc say rượu, trông càng thêm cô đơn và sa sút.

Ngày thứ tư, hắn cầm kiếm vào cung, đặt mũi kiếm trên cổ Thái hậu.



Ngu Nghiên báo thù, mang Minh Nhiêu trở về Lương Châu, dàn xếp xong hết hậu sự, định tự sát trước mộ nàng. Nhưng ngay lúc vung đao, trong lòng sợ hãi, dừng lại.

“Có lẽ ta không xứng đi tìm nàng.” Hắn cúi đầu tự giễu.

Thu kiếm, xách rượu, chậm rãi trở về.

Cả đời trông giữ quê hương của Minh Nhiêu, trông giữ phần mộ đơn độc đứng sừng sững nơi hoang dã của nàng, trông giữ bài vị của nàng.

Bốn chữ “Ái thê Minh Nhiêu”, khắc lên trên bia, cũng như dùng cây sắt nóng khắc vào lòng hắn.

Cho đến khi Ngu Nghiên chết, hắn cũng không lấy vợ nữa.

Cả đời thật ngắn, thoáng cái đã qua.

Khi ý thức của Minh Nhiêu đang dần tiêu tán, trong lòng nghĩ, nếu cho nàng thêm một cơ hội, có lẽ nàng vẫn sẽ lựa chọn bước lên kiệu hỉ gả thay.

Dù biết con đường phía trước còn nhiều chông gai nhưng nàng vẫn muốn lựa chọn, quay lại lần nữa để đến bên nam nhân đã trông giữ nàng cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play