Minh Nhiêu bị người ôm, nhanh chóng lùi lại vài bước về phía bên trong hành lang.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt cọ lên quần áo của nam nhân, tóc mái cọ qua cằm của hắn, bốn mắt nhìn nhau với hắn.

Hô hấp của hai người chớp mắt liền rối loạn, mùi hương ngọt ngào và mát lạnh đan xen nhau, tim đập chậm một nhịp.

Trong lúc còn đang ngẩn ngơ, liền nghe tiếng leng keng ở cách đó không xa truyền đến, còn có tiếng người bước trên mặt đất.

Minh Nhiêu như con thỏ bị sợ hãi, bỗng dưng quay đầu, không thể tin mà trợn tròn mắt.

Ở nơi nàng đang đứng, lại có một cây gậy gỗ tròn dài khoảng một trượng, nằm trên mặt đất là Vương Tuấn Dương đuổi theo tới lại đúng lúc bị đập trúng.

Tay của Ngu Nghiên rời khỏi eo nàng, liếc mắt nhìn một thư sinh trẻ tuổi đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

"Đi cùng nhau?"

Minh Nhiêu bị hỏi câu này tức khắc liền giật mình một cái.

"Minh cô nương là đang tưởng niệm người xưa sao."

"Minh cô nương tới đây lấy lòng bản hầu, không phải vì cầu tình cho tình cũ?"

"Ngươi còn nhớ thương cái tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia, có phải không."

"Minh cô nương, đã gả cho ta rồi thì chớ có tiếp tục nghĩ đến người khác, có biết không."

Những lời nói ở kiếp trước tràn ngập trong đầu, Minh Nhiêu nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh.

Minh Nhiêu quay đầu, trịnh trọng mà nghiêm túc nhìn Ngu Nghiên.

"Chỉ là đồng hương." Nàng gằn từng chữ một.

Minh Nhiêu đã từng chứng kiến dáng vẻ người nam nhân này phát điên khi ghen tuông, nên nàng không dám ở Ngu Nghiên trước mặt biểu hiện ra bộ dáng có nửa điểm quan hệ với Vương Tuấn Dương.

Nàng thật sự không chịu nổi.

Đôi mắt trong veo ánh lên tầng sương mù, đơn thuần và quyến rũ hai từ mâu thuẫn hoàn toàn tương phản khi dùng ở trên người nàng thì lại cực kỳ thích hợp, giờ phút này trong đôi mắt sạch sẽ kia, nhiều thêm hai phần nghiêm túc, nhìn đến mức khiến Ngu Nghiên cảm thấy hứng thú.

Nàng đã quá cố tình, quá nghiêm túc gạt bỏ mối quan hệ, vụng về che giấu, có vẻ giống như giấu đầu lòi đuôi.

Tầm mắt của Ngu Nghiên đánh giá nhìn qua nhìn lại trên người Minh Nhiêu và Vương Tuấn Dương đã ngất, bỗng nhiên mỉm cười.

Người về Lương Châu tìm hiểu tin tức, qua mấy ngày nữa, cũng có lẽ đã trở lại rồi.

Đến lúc đó, tất cả mọi chuyện trên người nàng, hắn đều sẽ biết thật rõ ràng.

Minh Nhiêu bị nhìn đến da đầu tê dại, có một loại cảm giác bản thân bị thứ gì đó nguy hiểm theo dõi.

Nàng biết Ngu Nghiên cười không nhất định là đang vui vẻ, giống như mới vừa rồi bị hắn chặn ở cửa, vừa gặp mặt hắn liền mỉm cười, khi đó không giống như đang cười vui vẻ.

Nhưng giờ phút này, hình như… Tâm tình của hắn lại trở nên tốt hơn.

Thật là một người hỉ nộ vô thường.

Động tĩnh vừa rồi rất lớn, tiểu nhị của khách điếm nghe thấy động tĩnh liền lên lầu. Vừa lên tới liền nhìn thấy người vây quanh hành lang.

Vương Tuấn Dương bị đánh đến bất tỉnh nhân sự đang nằm lẻ loi ở cửa, bạn của Vương Tuấn Dương đi theo phía sau tiểu nhị của khách điếm lên lầu tìm người lập tức vọt đến.

Thư sinh kinh hô: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây! Ta và hắn hẹn ở dưới lầu, tại sao hắn lại lên đây, còn, còn xảy ra chuyện như thế này!"

Tiểu nhị của khách điếm không dấu vết mà nhanh chóng nhìn thoáng qua Minh Nhiêu, thấy thiếu nữ quay đầu đi, không có nửa điểm hứng thú đối với chuyện náo nhiệt trước mắt, liền cười cười.

"Tiểu nhân cũng không biết vị công tử này tại sao lại lên đây, có lẽ là đi nhầm, ngài nhận được người liền dễ rồi, mau đỡ người trở về, mời đại phu đến xem đi."

"Bằng hữu của ta ở chỗ này của các ngươi xảy ra chuyện, các ngươi phải phụ trách! Đây chính là tân khoa Trạng Nguyên! Xảy ra chuyện gì thì các ngươi gánh nổi sao?"

Tiểu nhị không chút hoang mang nói: "Đây là tất nhiên, chúng tôi sẽ phái tiểu nhị đi cùng ngài."

Thư sinh không tiếp tục làm khó, cùng tiểu nhị của khách điếm đỡ người đi ra ngoài.

Khi hắn tới rất vội vàng, không có nhìn kỹ, lúc này vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu nữ đứng bên cạnh rào chắn ở lầu hai.

Nhìn khuôn mặt nghiêng kia, dáng người kia, nhất định là một mỹ nhân.

Từ xưa đến nay nhà văn giới văn học chưa từng không phong lưu. Hắn đang muốn nhìn kỹ hơn, Minh Nhiêu liền dứt khoát xoay toàn bộ thân mình qua, đưa lưng ra phía bên ngoài.

Ánh mắt của thư sinh lại không tự chủ mà dừng lại trên vòng eo thon thả kia.

Đột nhiên nhận thấy được một uy áp khiến cho người ta sợ hãi đè ép trên đỉnh đầu của hắn. Thân thể của hắn theo bản năng run rẩy, tầm mắt khẽ nâng lên, liền đối diện với ánh mắt của Ngu Nghiên.

Mắt phượng thâm thúy, cực kỳ có uy nghiêm, khiến người khác không dám đối diện.

"..."

Người bị đưa đi, Minh Nhiêu gọi tiểu nhị của khách điếm lại, báo cho đối phương bản thân đã đặt hàng tại một vài cửa hàng ở chợ Tây, nàng để địa chỉ là Túy Hương các, đến lúc đó phải phiền tiểu nhị của khách điếm một chút hỗ trợ nhận giùm.

Đồ vật ở phủ Quốc công đã rất nhiều, không thể tiếp tục giao đến trong viện của nàng nữa, cho nên nàng liền dứt khoát để lại nơi này, trước tên nhờ người giao phần hàng hóa này đến tay tiêu cục.

Khi hai người nói chuyện với nhau thì Ngu Nghiên bất động thanh sắc ở một bên lắng nghe.

Sắp xếp mọi việc xong, bên ngoài sắc trời đã thay đổi, rất nhanh sẽ đổ mưa to.

Minh Nhiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngu Nghiên, nam nhân đúng lúc cũng đang cúi đầu nhìn nàng chăm chú.

Minh Nhiêu đột nhiên lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi áp lên áo choàng của hắn, bên tai lại nổi lên một tầng khí nóng.

Da của nàng màu trắng, khuôn mặt hơi đỏ lên liền vô cùng rõ ràng.

Minh Nhiêu ngượng ngùng cúi đầu, lùi hai bước, kéo ra khoảng cách với Ngu Nghiên, hành lễ.

"Hôm nay lại làm phiền ngài, đa tạ… Vậy ta, ta cáo từ trước đây."

Ngu Nghiên trầm mặc, không nói chuyện, nhìn nàng rời đi.

Người đã đi rồi, Ngu Nghiên vẫn đứng ở hành lang không động đậy.

Mạnh Cửu Tri rốt cuộc cũng từ trong phòng lảo đảo đi ra.

Ngu Nghiên vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, đôi mắt rũ xuống nhìn về phía mặt đất, vẫn còn xuất thần, ngón tay không ngừng mà mơn trớn vết thương trong lòng bàn tay, một chút một chút, như là đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.

Bên ngoài đột nhiên ầm một tiếng vang lớn –

Rồi rất nhanh sau đó, mưa to như trút nước.

Lúc này Ngu Nghiên mới lấy lại tinh thần, hắn kêu Mạnh Cửu Tri một tiếng: "Phái người theo dõi nàng ấy."

Mạnh Cửu Tri nhất thời không nói nên lời: "Ngài không phải đã sớm kêu người…"

Nam nhân xua tay, lui về phía sau một bước, dựa vào trên lan can lầu hai gần đó.

Lại khôi phục tư thái lười biếng.

"Mọi chuyện lớn nhỏ." Hắn nói.

Đêm khuya ngày hôm sau, A Thanh cầm dù đi vào Bách Minh quán, đưa một bức thư thật dày tới tay của Mạnh Cửu Tri, một lời cũng không nói, lại xoay người trở về Minh phủ.

Mạnh Cửu Tri cầm cuốn thi tập "ký lục giám thị", khóe miệng giật giật.

Mệnh lệnh "Mọi chuyện lớn nhỏ" được truyền xuống, kết quả thu được đều ở trong bức thư này, à không, là ở trong cuốn sách.

Lớn thì bạn bè giao lưu của Minh cô nương, đau đầu nhức óc, nhỏ thì ăn uống chơi bời, đọc sách viết chữ, thậm chí còn Minh cô nương tỉnh dậy khi nào, dùng bữa khi nào, hôm nay mặc quần áo nào, mang cái trâm cài màu gì, ăn món ăn gì, món nào ăn được nhiều, món nào ăn được ít, kỹ càng tỉ mỉ đến mức khủng bố.

Mọi chuyện chi tiết như thế, tất cả đều dùng hình thức thư từ gửi vào trong Bách Minh quán, trong tay nam nhân kia.

Ngu Nghiên rất ít khi suốt đêm suốt đêm xử lý công việc, việc có thể bỏ sẽ bỏ, hắn tuyệt đối sẽ không hy sinh thời gian giấc ngủ của bản thân.

Nhưng vì chờ hồi âm của Minh phủ, Ngu Nghiên mỗi ngày đều đi ngủ rất khuya, xem xong rồi gửi lại thư mới có thể nghỉ ngơi.

Bộ quần áo bị Minh Nhiêu chạm qua kia không tiếp tục mặc, nhưng cũng không có bị mang đi thiêu hủy.

Mạnh Cửu Tri vô tình nhìn thấy, bộ quần áo kia được Ngu Nghiên gắp lại, đặt ngay ngắn ở bên cạnh gối.

Mạnh Cửu Tri không biết chuyện này đối với Minh cô nương mà nói có phải là chuyện tốt hay không. An Bắc hầu là một người rất cố chấp, cố chấp đến mức rất cực đoan, cực kỳ cực đoan.

Nếu như hắn đã yêu một người, như vậy thì đối phương tuyệt đối sẽ không bao giờ có khả năng chạy thoát.

Lại hai đêm sau, mật thám bị phái đi Lương Châu dò hỏi tin tức trở về kinh thành.

Ngu Nghiên cởi áo ngoài, biếng nhác dựa lên trên giường nệm, mắt phượng khép hờ.

Hắn nghỉ ngơi ở giữa thư phòng, thuộc hạ phục mệnh quỳ gối ở bên ngoài, cách một cái bình phong, thấp giọng bẩm báo.

"Minh cô nương ở Lương Châu từng có một hôn ước, đối phương là con cháu nhà nghèo bình thường, tên là Vương Tuấn Dương."

"Mùa xuân năm nay vị Vương công tử này thi đình đạt Trạng Nguyên, gần đây nổi bật vô song, kết giao không ít người quyền quý."

"Trên đường trở về thuộc hạ tình cờ gặp sứ giả đưa tin từ kinh thành đến Lương Châu, tình cờ nghe nói là đưa đến thứ sử trong phủ Lương Châu, thuộc hạ lại lặng lẽ đi theo trở về." Cấp dưới đưa mấy bức thư qua: "Thuộc hạ đã chép lại thư nhà của Minh cô nương."

Trong phòng yên tĩnh một lúc, rồi sau đó phias sau bình phong truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.

Ngu Nghiên để chân trần, tóc xõa, khoác một cái áo sam mỏng màu xanh nhạt bên ngoài áo ngủ, bước ra từ giữa căn phòng, cả người hắn còn toát ra vẻ cáu gắt vì buồn ngủ.

Giơ tay, tiếp nhận bức thư từ trong tay của thuộc hạ, mở ra hai bức, đọc nhanh như gió.

Vẻ lười biếng trong mắt chậm rãi rút đi, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.

Hoá ra nàng có hôn ước nam tử ban ngày kia.

Vậy thì tại sao nàng lại phải hời hợt nói chỉ là đồng hương chứ.

Ngón tay ấn lên giấy thư của Ngu Nghiên dần dùng sức.

Nàng đang giấu giếm, đang lừa gạt hắn à.

Lại nghĩ đến trước khi tách ra, những việc mà nàng đã dặn dò tiểu nhị của khách điếm.

Nàng đang chọn mua đồ, đồ sẽ được đưa đến tửu lầu, đến lúc đó những thứ đồ khác sẽ được gửi từ tiêu cục về Lương Châu.

"Hình như tỷ tỷ phải rời khỏi kinh thành…" Giọng nói của Lưu Đại Bảo đột nhiên quanh quẩn ở bên tai.

Nàng phải về Lương Châu, cho nên mới chuẩn bị mấy thứ kia, cho nên gặp được người không quen thuộc là hắn, cũng không cần thiết phải nói thẳng ra.

Vậy nam tử kia thì sao, cái tên thư sinh họ Vương, sẽ trở về cùng nhau sao, hôn sự của bọn họ sẽ còn tiếp tục sao.

Có chuyện gì đó đang dần mất đi khống chế, Ngu Nghiên bắt đầu trở nên bực bội.

Ban đầu vốn định làm theo từng bước, dù sao thì "hứng thú" của hắn đối với nàng cũng không phải rất mãnh liệt.

Nhưng con mồi mà bản thân nhìn trúng muốn chạy trốn, đây là chuyện mà Ngu Nghiên bất luận như thế nào cũng không thể chịu đựng nổi.

Hắn khẽ dặn dò cấp dưới vài câu, rồi sau đó xoay người trở về trong phòng.

Muốn trở về, cũng phải có khả năng trở về mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play