Lưu Đại Bảo hét to, duỗi thẳng hai cánh tay, che chắn trước người Minh Nhiêu.
Nó nhớ rõ lời dặn của Mạnh Cửu Tri, phải để tỷ tỷ xinh đẹp này sau lưng. Nó là một nam tử hán nhỏ tuổi, đương nhiên phải bảo vệ phụ nữ.
Minh Nhiêu muốn đi đường vòng, Quận vương nhìn ra ý đồ của nàng, trên mặt nở một nụ cười xấu xa.
Tên thuộc hạ bên cạnh tinh mắt bước lên hai bước, nhanh chóng đè Lưu Đại Bảo lại, hung hăng tát cho nó một cái.
Một tiếng chát vang dội đánh vào mông Lưu Đại Bảo, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Nhiêu trở nên trắng bệch, tay nàng khẽ run lên, bàn tay lạnh ngắt.
Nữ tỳ trước Minh Nhiêu sợ đến hồn bay phách lạc, A Tứ đón đầu đi lên, dứt khoát dùng một chân đá vào giữa tên tùy tùng kia, ném hai người ra xa hai trượng rồi ngã mạnh xuống đất .
Quận vương không kiềm được sự tức giận, chỉ huy người hầu: "Lên cho ta."
A Tứ phiêu bạt khắp nơi tận mười năm, cũng không chịu thua gì, cho nên việc xử lý những kẻ rác rưởi chỉ biết khoa chân múa tay này chỉ là một chuyện nhỏ.
Chỉ chốc sau trên đất đã tan hoang, âm thanh rên rỉ vang lên không dứt
A Tứ bắt gặp ánh mắt đó thì đi đến trước mặt Quận vương, ngăn chặn ánh mắt đầy ác ý kia.
"Yo, sợ quá." Hắn ta cười khiêu khích, vết sẹo trên mặt hiện lên vẻ xấu xa: "Cô nương yên tâm, ta không đến để gây chuyện, Đại tiểu thư nhà ta chưa bao giờ sợ ai cả."
Mồ hôi lại chảy ướt đẫm cả người Minh Nhiêu, nàng nhắm chặt mắt. A Tứ nhắc tới Đường Mộ Nhan cũng không làm nàng đỡ sợ.
Nàng đã không biết cơ thể mình run lên cho đến khi có ai đó đột nhiên nắm lấy đầu ngón tay lạnh băng của mình. Nàng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lưu Đại Bảo.
"Tỷ tỷ, người có khỏe không?"
Minh Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, cười gượng gạo: "Tỷ không sao, đi thôi."
Rõ ràng Quận vương không chịu bỏ qua, nhưng người của hắn ta lại vô dụng quá, hắn ta không biết phải làm gì Minh Nhiêu cho nên hắn ta bám chặt như bùn không chịu từ bỏ.
Suốt quãng đường đi theo Minh Nhiêu, hắn ta dùng ánh mắt thèm thuồng và nhếch nhác nhìn trộm bóng lưng nàng, nhìn được một chút, hắn ta bất giác mỉm cười.
Không cần gấp gáp, hắn ta cũng muốn biết nhà của cô nương này ở đâu. Dáng người uyển chuyển thế này ở trên giường nhất định sẽ rất ngon.
Nghĩ như vậy, Quận vương liếm đôi môi khô khốc của mình.
A Tứ đi sau lưng Minh Nhiêu để che chắn ánh mắt ghê tởm kia.
Cảm giác lo lắng cứ mãi không biến mất, từ đầu đến cuối cơn ác mộng cứ quẩn quanh trong đầu.
Minh Nhiêu mím chặt môi, cố giữ vững tinh thần.
Nàng không biết tại sao mình lại đến trước nha môn Kinh Triệu Doãn.
"Ai!"
Lưu Đại Bảo phấn khích kêu lên, chỉ vào cửa, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên bụm miệng.
Minh Nhiêu tựa như du hồn lang thang trên không trung phút chốc bị lôi trở về, tầm mắt dừng nơi cửa nha môn, bất chợt sững người.
Trên biển hiệu ghi là Triệu phủ, cánh cửa màu đỏ tươi mở toang, trên bậc thềm, có một người mặc huyền y đang đứng đó.
Hắn ôm vai, đôi chân đài hơi khuỵu xuống đất, lười biếng dựa người vào khung cửa, ánh mắt trầm xuống, gương mặt mệt mỏi, vừa nghe người bên cạnh nói thì không ngừng khom người mời vào.
"Hầu gia, xin ngài thong thả cho thêm hai ngày nữa, không phải là thuộc hạ bất tài, mà là bọn trộm thật sự quá hung hãn."
"Cầu xin ngài nói giúp vài câu trước mặt Hoàng đế để giữ được chức quan của thuộc hạ. . ."
Lưu Đại Bảo dùng sức mạnh của một đứa trẻ con cố lôi kéo Minh Nhiêu về phía nha môn.
Vừa lôi kéo nó vừa giục: "Nhanh lên nhanh lên, không phải tỷ tỷ nói muốn đưa ta về nhà sao."
Bị Kinh Triệu Doãn nịnh hót hai người trẻ tuổi cau mày, chắc lưỡi một cái, đứng thẳng người định quay đi.
Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã bắt gặp đôi mắt trong veo ngây thơ của người thiếu nữ.
Bàn tay đột nhiên đau nhói lên, Ngu Nghiên lập tức đưa tay ra sau giấu đi.
Hắn nhìn theo từng bước đi của thiếu nữ, lại nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Bảo đang nắm tay Minh Nhiêu, đôi mắt ánh lên sự u ám.
"Mạnh thúc thúc. . ."
Lưu Đại Bảo buông tay Minh Nhiêu ra, chạy về phía Mạnh Cửu Tri mà gọi.
Mạnh Cửu Tri lặng lẽ nhìn chủ nhân nhà mình, ho nhẹ một tiếng, rồi trừng mắt nhìn Lưu Đại Bảo: "Người chạy lung tung làm gì, để cho bọn ta phải đi tìm! Người . . . Mặt mũi của người như thế này là có chuyện gì?"
Hắn ta giận tím người: "Là ai đánh?!"
Nghe vậy, Ngu Nghiên nhướng mi liếc nhìn chung quanh, tầm mắt rơi vào người Quận vương đứng dưới bậc thềm.
Hắn nhướng mày: "Lạc Quận vương."
Bị kêu đích danh chân hắn ta mềm nhũn ra, được người hầu đỡ lấy, hắn run người: "Hầu gia, thật là trùng hợp quá đi mất."
Lạc Quận vương không biết thằng bé kia là người của An Bắc hầu, hắn ta nghe nói bình thường An Bắc hầu rất được bảo vệ, bây giờ. . . Lạc Quận vương run rẩy, trong lòng hối hận không thôi.
Nhưng hắn ta cũng chưa từng nghe qua An Bắc hầu còn nuôi một đứa bé.
"Ừm, đúng là trùng hợp thật. "Ngu Nghiên đi tới, hắn dừng lại trước mặt Minh Nhiêu rồi không đi thêm bước nào nữa, nhìn Quận vương cười lạnh: "Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, nó phạm sai lầm, chính bản hầu sẽ dạy dỗ lại nó."
Hắn dời ánh nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp đôi mắt quyến rũ của Minh Nhiêu khiến yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống.
"Vâng vâng vâng, người nói vậy thì đúng là bản vương đã quá phận, xin lỗi. . . "
Lạc Quận vương đạp một tên người hầu quỳ xuống trước mặt Lưu Đại Bảo, giơ tay lên tát hắn một cái, rồi nở một nụ cười xu nịnh: "Đều là bản vương dạy dỗ không đúng cách, khiến cho tên cẩu nô tài này quên mất bổn phận, mong ngài bớt giận."
Ngu Nghiên nhìn Minh Nhiêu nhưng đối phương lại né tránh ánh mắt của hắn.
A Tứ cau mày, trực giác hắn ta mách bảo rằng người đàn ông này rất nguy hiểm, vì vậy đã tiến lên đứng giữa hai người, che chắn cho Minh Nhiêu.
Ngu Nghiên cong môi, bàn tay để sau lưng nắm chặt, đầu ngón tay quét qua miệng vết thương ở lòng bàn tay.
Hắn hờ hững thu hồi ánh nhìn.
Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước xuống, đứng ở bậc thềm gần cuối, từ trên cao nhìn xuống Quận vương.
Với giọng điệu lười nhác, hắn khàn giọng nói: "Ngươi nên tự biết thân biết phận của mình, những gì không nên nói thì đừng nói, những ai không nên động đương nhiên cũng đừng đụng vào, Quận vương cảm thấy bản hầu nói có đúng hay không?"
"Vâng, ngài dạy chí phải." Lạc Quận vương nói: "Nếu bản vương biết tiểu công tử kia là người của ngài tất nhiên sẽ không dám đụng tới. . ."
"Sao cơ? Bản hầu không có ý trách cứ ngươi."
Ngu Nghiên khẽ cười, hơi khom người xuống, xích lại gần một chút.
"Trẻ con không hiểu chuyện, chuyện này ta xin lỗi, nhưng cánh tay kia của Quận vương đã chạm vào chỗ nào, đôi mắt của ngươi đã nhìn vào đâu: "Ngu Nghiên lạnh lùng nhìn tay và đôi mắt của Quận vương.
"Nơi này," Ngu Nghiên lại xoa xoa thái dương nhức mỏi, nói: "Chuyện gì nên nhớ rõ trong lòng đều phải biết."
"Ai cơ? Bản hầu cũng không có ý trách cứ gì."
Ngu Nghiên khẽ cười, hơi khom người, để xích lại gần hơn một chút.
"Trẻ con không hiểu chuyện, bản hầu thực sự xin lỗi, nhưng cánh tay kia của Quận vương, cái gì nên đụng thì đụng, đôi mắt kia, chỗ nào nên nhìn mới được nhìn." Ngu Nghiên lạnh lùng nhìn cánh tay và đôi mắt của Quận vương.
"Ở đây," Ngu Nghiên lại cong ngón tay, gõ gõ thái dương: "Nên nhớ điều gì, trong lòng ngươi hẳn biết rõ nhất."
Lạc Quận vương sợ hãi ngẩng đầu, người đàn ông đang đứng trước mặt hắn là một kẻ lạnh lùng, hung dữ và đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.
"Bản hầu bảo ngươi đi đi, Quận vương hình như đã quên rồi." Thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn đầy uể oải, ngữ khí hơi tiếc rẻ.
" Nhưng không sao." Ngu Nghiên ngồi dậy, quay đầu lại, khẽ liếc nhìn thân ảnh mảnh khảnh, sau đó lại quay đầu nhìn Lạc Quận vương: "Ta tin rằng Vương gia sẽ nhớ kỹ.”
"..."
Lạc Quận vương không chịu nổi áp lực, vội vàng cáo từ, chạy trối chết.
Kinh Triệu Duẫn nhận thấy bầu không khí bất thường cũng chạy trước.
Cửa nha môn, một không gian yên tĩnh đến quỷ dị.
Mạnh Cửu Tri nhìn thoáng qua vẻ mặt phức tạp của Minh Nhiêu, trong lòng thầm than.
Chủ nhân của bọn họ bình thường rất lười, lười nói chuyện, lười đối phó, đứng cũng phải tìm chỗ dựa, nhưng hôm nay lại nói một hơi nhiều như vậy.
Xem ra đối với cô nàng họ Minh này, chủ tử nhất định sẽ thắng.
"Vậy... đứa trẻ này?" Minh Nhiêu không dám quay đầu lại nhìn người phía sau, chỉ dám hỏi Mạnh Cửu Tri đang đứng bên cạnh Lưu Đại Bảo.
Mạnh Cửu Tri cười nói: "Đúng vậy, bọn ta đã tìm nó rất lâu, may là gặp được cô nương đã đưa nó tới đây."
Minh Nhiêu do dự nhìn Mạnh Cửu Tri, cau mày, lại nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Bảo.
Sự nghi ngờ thể hiện rất rõ trên gương mặt của nàng, toàn thân đều thể hiện sự cảnh giác. Mạnh Cửu Tri bật cười, chắp tay hướng về phía cô, lấy trong lòng ngực một lệnh bài.
"Cô nương không tin sao? Sợ tại hạ là người xấu sao? Đây, lệnh bài đồng này đúng là của quan dưới trướng của An Bắc hầu, tại hạ là đang phụng mệnh của An Bắc hầu, người nghi ngờ cái gì chứ." Mạnh Cửu Tri thương lượng: "Tên nhóc là do Hầu gia nhà chúng ta cứu được, bây giờ đang ở hầu phủ, cô nương cứ yên tâm giao nó lại cho tại hạ."
Minh Nhiêu vẫn có chút lo lắng.
Mạnh Cửu Tri là ai, nàng đương nhiên nhận ra, lúc trước ở Hầu phủ từng gặp qua vị quan lớn này mấy lần.
Điều khiến nàng nghi ngờ là ở chỗ, lúc trước bên cạnh Ngu Nghiên thực sự không có đứa trẻ nào cả.
Nhưng nghĩ lại, lúc trước nàng gả cho hắn tính đến nay đã là một năm sau, lúc đó nàng không gặp nó, không có nghĩa là hiện tại hắn không có trẻ con bên cạnh.
Nhưng đứa nhỏ này... thực sự là do Ngu Nghiên cứu sao?
Minh Nhiêu chần chừ thêm một lúc, nhìn về phía người đàn ông ở phía xa xa đang quay người về phía nàng.
"Ồ, đó là Hầu gia của chúng ta."
Minh Nhiêu lại im lặng, gật đầu.
Nàng đương nhiên biết rõ đó là ai.
Thấy nàng vẫn chưa yên tâm, Lưu Đại Bảo chạy tới, ngước mặt lên: "Tỷ tỷ xinh đẹp à, người này chính là ân nhân cứu mạng của ta, ta với bọn họ quả là có ở cùng một chỗ."
Minh Nhiêu nghe được câu này mới yên tâm.
Do dự một lúc, cắn môi dưới, nàng cầm váy bước xuống bậc thang, uyển chuyển yêu kiều.
Nàng tới trước mặt Ngu Nghiên, không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhanh chóng hít vào một hơi thật sâu rồi quỳ xuống hành lễ.
"Hầu gia vạn phúc."
Người đàn ông hơi nheo lại đôi mắt phượng, hạ ánh mắt, dừng ở trên mái tóc đen nhánh của cô gái.
"Nghi ngờ sao?" Hắn hỏi.
Đối mặt với hắn sẽ chỉ khiến Minh Nhiêu càng thêm hồi hộp, và trong mấy lần gặp gộp lại, nàng thậm chí còn chưa nói với hắn được mấy câu, nàng thận trọng cúi đầu, ngón tay nắm chặt gấu váy.
Vết sẹo trên lòng bàn tay vẫn còn đó, vết bầm tím trên vai vẫn chưa lành, và tất cả những thứ từ lần cuối cùng chúng họ gặp nhau đang tái hiện trước mắt nàng.
Hai lần, đều là hắn giúp nàng giải quyết rắc rối.
Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ run nhẹ: "Cũng không, không phải..."
Ngu Nghiên lại dùng ngón tay vuốt ve vết sẹo trên lòng bàn tay, khẽ cười nói: "Cảnh giác là chuyện tốt."
Chỉ là người bị nghi ngờ lại là chính mình, điều này hơi khó chịu.
"Thần thiếp không dám nghi ngờ Hầu gia." Minh Nhiêu lén nhìn hắn một cái, rồi lại nhanh chóng chối bỏ: "Đúng là vị kia..."
Nàng ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu ngài muốn ai đó từ ta, ta sẽ tin ngài... nhưng những người khác thì không chắc chắn."
Nàng nói gì cũng rất tự nhiên, chỉ là nói ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình, nàng không nhận ra những lời này thực sự mơ hồ đến mức nào.
Vốn tưởng rằng đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện, nàng liền xoay người định bỏ chạy.
Ngu Nghiên nhìn chằm chằm hình bóng người xinh đẹp của người con gái kia một lúc, đầu lưỡi lướt qua hàm răng sắc bén, khóe môi chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt khá là đắc ý.
Trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, giống như một con sư tử đực vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ lười biếng biến mất, nhắm ngay con mồi, chuẩn bị ra tay.
Hắn luôn không thích những người phụ nữ xinh đẹp thanh tú, càng không thích phụ nữ điệu đà, nhưng người trước mắt này lại khác hẳn.
Mạnh Cửu Tri nắm cổ áo Lưu Đại Bảo lôi xuống bậc thang.
"Mạnh thúc thúc, ta không được khen hay sao? Ta đã nghe ngóng được khá nhiều chuyện!" Lưu Đại Bảo che đi khuôn mặt sưng húp, vui vẻ hỏi công trạng.
"Ngươi xem mặt mũi ngươi sưng húp thế này, người của Hầu phủ bị đánh, chuyện này bị truyền ra ngoài nói cũng thật tức cười." Mạnh Cửu Tri: "Ngươi nghe được cái gì rồi?"
“Ta nghe nói về của hồi môn... cái gì mà vận chuyển… tỷ tỷ xinh đẹp nhờ một tỷ tỷ xinh đẹp khác đưa thư,” Lưu Đại Bảo khẽ nhăn mặt lẩm bẩm: "Đúng rồi, hình như tỷ tỷ muốn rời khỏi kinh thành, trở về ... trở về chỗ nào đấy . . . "
Mạnh Cửu Tri ngơ ngác: "Là Lương Châu sao?"
Hắn nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngu Nghiên.
Lưu Đại Bảo gật đầu liên tục: "Đúng, chính là chỗ này!"
"Nàng ấy muốn quay về Lương Châu sao?"
Ngu Nghiên hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói một cách chậm rãi.
Lưu Đại Bảo theo bản năng rụt cổ lại, nói: "Dạ ..."
Vẻ vui mừng trên mặt người đàn ông chậm rãi biến mất, đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay, những mảng vảy và góc cạnh đột ngột như muốn đâm thủng trái tim người ta.
Lại nhìn về phía nữ nhân rời đi phương hướng, ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ tối tăm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT