Mạnh Cửu Tri lộn một vòng sau đó kéo Lưu Đại Bảo chạy trốn ra bên ngoài, thật vất vả mới có thể cứu được cái mạng nhỏ này từ dưới móng vuốt của con sư tử lười biếng.

Lưu Đại Bảo cũng đoán được rằng mình đã nói sai điều gì đó rồi, vừa chột dạ vừa áy náy nói: “Lần sau ta sẽ không nói năng lung tung nữa.”

An Bắc hầu ghét nhất là bị người khác nhòm ngó đồ vật của hắn, Mạnh Cửu Tri đã đi theo bên cạnh hắn nhiều năm, tự nhiên sẽ hiểu rõ điều đó.

Hắn ta cũng biết nếu phạm vào nguyên tắc này của chủ tử, phạm vào điều kiêng kị, kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.

Mạnh Cửu Tri ngây ra một lúc, không biết vì sao trong đầu hắn ta lại xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, cùng với nhà lao tăm tối đã tra tấn người khác đến thương tích đầy mình.

Đôi khi, cái chết không phải là điều đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ chính là gặp phải một kẻ điên, sống không bằng chết.

“A Thanh đâu?”

“Đã đi cùng thúc thúc đeo mặt nạ trước rồi, tỷ tỷ A Thanh bảo ta quay lại đây báo tin.”

Trên đường đi, Lưu Đại Bảo giải thích ngắn gọn tình hình:

“Tỷ tỷ xinh đẹp dẫn theo một nha hoàn ra ngoài, chỉ vừa mới đi ra khỏi con hẻm liền bị một nhóm hán tử cao to vạm vỡ bao vây.”

“Hán tử nào? Hừm… Bọn họ mặc y phục giống nhau, bên hông có treo đao, trên mặt của tên cầm đâu có một vết sẹo thật dài, trông vô cùng hung dữ và đáng sợ, có thể dọa chết người khác.”

“Không động thủ, cũng không lôi kéo, ca ca thật hung dữ kia nói mấy câu cùng với tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp lập tức đi theo bọn họ.”

Khả năng nhận biết đường đi của Lưu Đại Bảo cũng rất mạnh, không bao lâu sau đã tìm được ký hiệu mà A Thanh để lại, đi đến trước Túy Hương các.

A Thanh đã bí mật quan sát rất lâu, thấy Mạnh Cửu Tri tới liền chắp tay hành lễ.

“Tướng quân, bọn họ ở đằng kia, hình như là đang đợi ai đó.”

Người ra vào Túy Hương các rất nhiều, người bán rong ở bên ngoài cũng rất đông, khách hàng xếp thành hàng dài, có vài tên thanh niên cường tráng vây một nữ tử yểu điệu thướt tha ở giữa, nhìn qua không giống như muốn bắt nàng, mà càng giống như là đang bảo vệ nàng khỏi đám đông.

Mạnh Cửu Tri cau mày: “Bộ y phục này là…”

“Là người của tiêu cục.” A Thanh nói.

Bên này đang nói chuyện, đám người bên kia đột nhiên có động tĩnh.

Minh Nhiêu nhìn xung quanh, bức tường bảo vệ “bằng xương bằng thịt” bao chặt lấy nàng đột nhiên bị nứt ra, từ xa một nam tử mặc mang bộ y kính* đỏ đi tới.

Nói là “nam tử”, nhưng đến khi nhìn gần mới nhận ra đó là một cô nương mặc y phục nam.

Nàng ấy không cố tình cải trang thành nam tử, tóc được buộc cao sau đầu thành kiểu đuôi ngựa, không trang điểm, nụ cười rạng rỡ khiến cho gương mặt càng trở nên xinh đẹp.

Bước chân như gió, vững vàng hiên ngang, một người mang theo hơi thở giang hồ cùng với chốn kinh thành phồn hoa này thực sự không hợp nhau.

“A Nhiêu!”

Nữ tử mặc y phục đỏ bước nhanh tới, trong những cái chắp tay hành lễ và lời chào “Đại tiểu thư”, nàng ấy bước vào giữa vòng vây, ôm chặt Minh Nhiêu vào lòng.

So với những nữ tử khác Minh Nhiêu vẫn có phần cao hơn, nhưng nữ tử mặc y phục đỏ này lại cao hơn nàng cả một cái đầu, vóc dáng của nàng ấy không hề thua kém những nam tử xung quanh.

Nhìn thấy bạn tốt của mình, Minh Nhiêu nở nụ cười rạng rỡ, trên má mơ hồ xuất hiện hai lúm đồng tiền: “A Nhan.”

Dưới sự bảo vệ của những người của tiêu cục, nữ tử mặc y phục đỏ ôm lấy Minh Nhiêu đi vào Túy Hương các.

A Thanh nói: “Tướng quân, có theo dõi không?”

Mạnh Cửu Tri hơi do dự.

Mặc dù Hầu gia đã ra lệnh cho bọn họ phải theo dõi mọi hành tung của Minh nhị cô nương, nhưng lại chưa từng đưa ra một chỉ thị rõ ràng nào, so với bảo vệ, Mạnh Cửu Tri cảm thấy mệnh lệnh này càng giống với giám thị hơn.

Nếu như là giám thị, thì đương nhiên là phải tiến lên điều tra rõ ràng.

Nhưng… Nếu như tùy tiện tiến lên, chỉ sợ sẽ khiến cho đám tiêu cục kia trở nên cảnh giác. Đều là người trong giang hồ, ai cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu.

Nhưng hôm nay thánh chỉ thành hôn của Minh gia vẫn chưa ban ra, Thái hậu cùng với An Bắc Hầu như nước với lửa, lúc này vạn lần không thể rút dây động rừng.

Vẻ mặt do dự của Mạnh Cửu Tri rơi vào mắt của hai tên thuộc hạ, không ai vội vàng hành động.

Ngoại trừ…

Lưu Đại Bảo đảo mắt, nhìn thẳng vào tên cầm đầu có vết sẹo dài ở trên mặt, nó lập tức lao ra như mũi tên rời cung.

Mạnh Cửu Tri vươn tay ra, nhưng chỉ bắt được không khí, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Đại Bảo chạy đến phía sau đám người kia, sau đó…

Đâm thẳng vào.

Tên tiêu sư trẻ tuổi phát hiện có người đi đến phía sau mình, hắn ta cảnh giác quay người lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy có điều gì bất thường, sau đó, có người ôm lấy bắp chân của hắn ta.

Hắn ta lập tức cúi đầu nhìn xuống.

“Ca ca, ta đói bụng, huynh có thể cho ta cái gì đó để ăn được không?”

Lưu Đại Bảo vô cùng tủi thân mà ngẩng đầu nhìn, cằm tựa ở trên đùi của hắn ta.

Tiêu sư trẻ tuổi: “…”

Đường Mộ Nhan nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, thấy thế thì nhướng mày.

“A Tứ?”

A Tứ dùng một tay xách tên tiểu hài tử từ trên chân mình xuống, đẩy người ra một cách thô lỗ: “Đại tiểu thư, là một tên ăn mày.”

Đường Mộ Nhan ồ một tiếng, không để tâm lắm, nhưng Minh Nhiêu thì lại liếc nhìn Lưu Đại Bảo một cách nghiêm túc.

Sau khi Lưu Đại Bảo được cứu về, quần áo đều đã được thay. Hầu phủ không thiếu tiền, Mạnh Cửu Tri càng chưa từ ăn bớt hay cắt xén tiền bạc của thuộc hạ, những thứ hắn ta mua cho tiểu hài tử không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng không kém gì so với con cái của các quan chức hay hoạn quan bình thường.

Minh Nhiêu liếc mắt qua một cái liền có thể nhận ra xiêm y của Lưu Đại Bảo là đồ thêu Thục, đây là kiểu dáng phổ biến nhất trong năm nay, dù nhìn thế nào thì nó cũng giống tiểu thiếu gia của một gia đình nào đó.

Nàng nhìn trái nhìn phải, không thấy người lớn nào, nàng cau chặt mày.

Hay là đi lạc.

Đường Mộ Nhan thấy bạn thân mình dừng lại, nghi hoặc: “Này? Có chuyện gì vậy?”

Minh Nhiêu thấp giọng nói một câu “chờ ta”, sau đó đi đến trước mặt Lưu Đại Bảo.

Nàng hơi cúi người xuống, mỉm cười nhìn Lưu Đại Bảo.

“Em là con nhà ai?”

A Tứ thấy Minh Nhiêu đến gần, mặt lập tức đỏ bừng, bước sang bên cạnh nhường đường, xấu hổ gãi gãi đầu.

Các tiêu sư trẻ tuổi xung quanh đều vì nụ cười khuynh nước khuynh thành kia của Minh Nhiêu mà cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, tay chân cũng không biết để đâu cho phải, chỉ duy nhất mình Lưu Đại Bảo là mặt không đổi sắc, cười tươi với nàng.

Nó tránh nặng tìm nhẹ, nói với giọng trẻ con: “Ta rất đói, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, tỷ tỷ xinh đẹp có thể cho ta cái gì đó để ăn không?”

Đường Mộ Nhan cũng đi tới bên cạnh, nàng ấy vẫn luôn không câu nệ tiểu tiết, ngồi xổm xuống trước mặt Lưu Đại Bảo: “Tiểu hài nhi, nhà của em ở đâu, tỷ tỷ cho người đưa em về nhà ăn cơm có được không?”

Khuôn mặt nhỏ của Lưu Đại Bảo nhăn nhó: “Ta không biết đường về nhà, cha nương đã vứt bỏ ta.”

Đây cũng không được tính là nói dối, nó thật sự là bị cha nương bỏ rơi. Nhà ở ngoại thành, không ở trong kinh thành, nó cũng thực sự không biết phải trở về như thế nào.

Minh Nhiêu và Đường Mộ Nhan liếc nhìn nhau, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Minh Nhiêu nói: “Trước hết cứ mang nó vào đã, ăn xong ta sẽ đem nó đến nha môn.”

“Ta cũng tính sẽ như vậy.” Đường Mộ Nhan gật đầu, nắm lấy tay Lưu Đại Bảo: “Thật đáng thương.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Minh Nhiêu vẫn luôn đánh giá Lưu Đại Bảo, hơi nhíu mày.

Ăn mặc đẹp như vậy, cũng sẽ bị cha nương vứt bỏ sao?

Trước đây khi ở Lương Châu, các nàng đã chứng kiến nhiều hài tử bị bọn buôn người bắt cóc, cũng đã gặp qua không ít những hài tử bị cha nương vứt bỏ, không có nhà để về, phần lớn cuộc sống của những hài tử đó đều rất thảm.

Tiêu cục Kim Long trong quá khứ đã cứu rất nhiều hài tử, bọn chúng khi lớn lên đều trở thành tiêu sư của các gia tộc. Chịu ảnh hưởng của gia tộc, Đường Mộ Nhan không thể chịu được khi gặp những tiểu hài tử phải chịu khổ.

Lưu Đại Bảo cứ như vậy mà được Đường Mộ Nhan dắt vào bên trong một cách quang minh chính đại.

Ngay khi bước vào Túy Hương các, ông chủ lập tức vội vàng ra đón. Cung kính nói: “Đại tiểu thư đến rồi.”

Việc kinh doanh tiêu cục Kim Long của Đường gia trải rộng khắp Đại Lâm, thậm chí các nước nhỏ xung quanh đều có đặt chân đến, sản nghiệp trong kinh thành cũng không phải là ít, mọi ngành nghề đều có, Túy Hương các là một trong số đó.

Đường gia là chủ nhân thứ hai của Túy Hương các, căn cơ của Đường gia là ở Lương Châu, lúc trước khi mở tửu lầu này ở kinh thành, cũng chỉ vì muốn có nơi nghỉ chân cho nhóm tiêu sư, căn bản là không trông cậy sẽ kiếm được tiền từ nó, ai ngờ ông chủ lại là một người có tài, quản lý một thời gian liền biến Túy Hương các thành “Kinh thành đệ nhất tửu lầu”.

“Là địa bàn của mình thì mới yên tâm.” Đường Mộ Nhan dẫn tiểu hài tử đi trước, khi lên lầu, nàng ấy quay đầu lại cười với Minh Nhiêu: “Ngươi đừng chê ta qua loa.”

Minh Nhiêu lắc đầu, dịu dàng nói: “Là ta tìm ngươi tới giúp đỡ, đáng lẽ ta phải là người mời cơm mới đúng.”

Ông chủ mở cửa phòng riêng ở trong cùng để mời người vào, sau đó tự mình pha một ấm trà. Tiêu sư tên A Tứ kia móc từ trong lòng ngực ra một danh sách đưa cho ông chủ, bên trên là những yêu cầu về nguyên liệu nấu ăn.

Người không phận sự thì lui ra ngoài.

*Y kính (衣劲): một loại trang phục cổ trang nam của Trung Quốc, may theo kiểu bó sát, mang đai thắt chặt phần eo, phù hợp cho những người chiến đấu, luyện võ.

Đường Mộ Nhan liếc nhìn chén trà, cười nói: "Quân Sơn ngân châm, từ bên đất Thục vận chuyển tới, ngươi nếm thử xem."

Nàng liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, rót cho nó một chén trà: "Đệ cũng uống đi."

"Đa tạ tỷ tỷ."

Được sự cho phép, Lưu Đại Bảo dùng cả hai tay nâng chén trà lên rồi chu cái miệng nhỏ uống.

Bằng vẻ mặt cẩn trọng, nó lặng lẽ tò mò quan sát xung quanh, cũng không nói gì nhiều.

Nhưng nó thật ngoan ngoãn, Đường Mộ Nhan nghĩ vậy.

Minh Nhiêu khẽ ngửi mùi trà thơm mát, lòng thầm nghĩ đúng là trà ngon.

Trong thời gian đến kinh đô, khẩu vị kén chọn của nàng bị ép nếm qua không biết bao nhiêu vị trà lâu đời, bây giờ gặp phải loại nhất phẩm này, cảm giác như đã tìm thấy chân ái của mình.

Càng ngày nàng càng nhớ nhà.

Đường Mộ Nhan nói: "Được rồi, ngươi nhờ người gửi thư cho ta, muốn nhờ ta giúp chuyện gì?"

Minh Nhiêu đặt chén trà xuống, nói rõ mục đích.

Chuyện kết hôn của nàng và Vương Tuấn Dương ở Lương Châu cũng không phải chuyện bí mật, từ trước đến nay nhà họ Đường và Thứ sử nhà họ Du qua lại thân thiết, Sầm phu nhân, người dì họ hàng của Minh Nhiêu là người đã sắp xếp cuộc hôn nhân này, đương nhiên là Đường Mộ Nhan biết rõ.

Minh Nhiêu bình tĩnh kể lại mọi chuyện, nàng nói Vương Tuấn Dương thay lòng đổi dạ, muốn cưới Minh Vân, Đường Mộ Nhan liền tức giận.

Có trẻ con ở đây, Minh Nhiêu không muốn nói nhiều, sau khi trấn an bạn thân, nàng mới tiếp tục nói:

"Của hồi môn của mẹ ta vẫn còn ở chỗ họ, trước đây vội vàng rời kinh, nhà họ Trần lại không chịu trả. Bây giờ có cơ hội, ta muốn thay mẹ ta lấy của hồi môn về."

"Cho nên ngươi muốn ta lấy lại giúp ngươi sao?"

Minh Nhiêu gật đầu: "Giao cho người khác ta không yên tâm."

Đường Mộ Nhan hiểu được, bạn thân muốn nhờ, dĩ nhiên nàng phải giúp.

"Ta còn muốn nhờ ngươi gửi giúp hai lá thư này."

Đường Mộ Nhan nhận lấy thư, một bức cho Tần di nương, một bức đưa cho Thứ sử trong phủ.

Nàng ấy không hỏi gì mà chỉ cất hai phong thư vào.

"Đến lúc đó còn phải phiền ngươi lấy hôn ước về rồi." Minh Nhiêu móc trong túi ra vài thỏi bạc: "Đây là tiền công."

Đường Mộ Nhan trừng mắt liếc nàng một cái, đẩy tiền trở lại: "Đều là chuyện nhỏ, nếu để cho biểu ca của ngươi biết ta nhận tiền của ngươi sẽ xảy ra chuyện lớn đó."

Minh Nhiêu đành cười: "Vậy chỉ có thể cảm ơn ngươi nhiều hơn rồi."

"Nhưng di nương của ngươi đã tính toán kĩ càng như thế rồi, lúc này sao có thể dễ dàng buông tha được chứ?"

"Ngươi phải lấy được hôn thư, ta mới có thể lấy lại của hồi môn được."

Đường Mộ Nhan cười nhạt: "Ngươi cũng không chịu thiệt gì."

Không phải là không chịu thiệt, họ lấy của hồi môn của mẹ nàng đổi lấy hôn thư, tính từ trong ra ngoài, nhà họ Trần và con gái bảo bối của bọn họ đều chiếm hết lợi thế.

"Nhưng cũng không hẳn." Minh Nhiêu nhớ đến Ngu Nghiên thì cười đắc ý.

Có thua thiệt hay không, còn phải xem về lâu về dài.

Đường Mộ Nhan âm thầm quan sát vẻ mặt bất thường của nàng, nụ cười này đúng là đang vui vẻ, còn có chút mong đợi và e dè của một cô gái mới lớn, đang định hỏi thì có người gõ cửa phòng, bưng thức ăn tiến vào.

Ông chủ đưa đồ ăn rồi lui ra ngoài, Minh Nhiêu nhìn đồ ăn chăm chú không chớp mắt.

Đường Mộ Nhan cười khúc khích, đưa món ăn đến trước mặt nàng: "Thôi nào, món canh này là ta đặc biệt căn dặn người ta chuẩn bị cho ngươi đó, nếm thử xem."

Ở Lương Châu ít mưa, muốn ăn cá thì phải vượt ngàn dặm xa xôi đến bến cảng để mua, không dễ gì thấy được.

"Biết ngươi tới kinh, nên ta bảo A Tứ đến Tô Châu mua về, cá sạo thái mỏng, thịt trắng như ngọc, lát cắt mỏng như cánh ve, được phủ một lớp bột trước khi cho vào nồi, thơm ngon mềm mịn, nhất định ngươi sẽ thích."

Lưu Đại Bảo tròn mắt nhìn, nuốt nước bọt.

Đường Mộ Nhan cũng lấy thìa múc cho nó một chén: "Như chó săn nhỏ vậy, mau ăn đi."

Minh Nhiêu không nói nhiều, hành động của nàng đã nói lên sự yêu thích của nàng với món ăn này rồi.

Không lâu sau đã hết một chén canh, nàng mím môi, cảm thấy chưa thỏa mãn.

Đường Mộ Nhan dùng một tay nâng má, chống lên bàn, vẫn luôn chăm chú nhìn trộm nàng.

Lúc ở Lương Châu điều nàng ấy thích nhất là nhìn Minh Nhiêu ăn, lúc ăn cơm nàng toát vẻ hạnh phúc hồn nhiên khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất vui vẻ.

"Trông ngươi hình như gầy đi nhiều rồi, đồ ăn ở phủ quốc công không hợp khẩu vị ngươi sao?"

Gương mặt Minh Nhiêu lộ ra vẻ phiền muộn.

Không nhắc thì thôi, nhắc tới thì có cảm giác mình rất thê thảm.

Nàng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng của mình, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ ấm ức: "Khó ăn chết mất, suốt ngày ta đều mong sẽ sớm rời khỏi đây."

Thời gian ở phủ quốc công thật không mấy dễ chịu, trước giờ nàng rất kén chọn, "ăn nhờ ở đậu" thì không thể mong mỏi gì rồi, chỉ có thể tự mình nuốt ấm ức vào trong.

Kỳ thực nhà họ Minh tốt xấu gì cũng là phủ quốc công, đồ ăn cũng không quá tệ, nhưng thời gian qua dạ dày của Minh Nhiêu rất kén chọn, hơn nữa ở Lương Châu nàng rất được cưng chiều, việc ăn uống đều được chú ý coi trọng, những gia đình bình thường không thể đáp ứng yêu cầu của nàng.

Cô gái trẻ cau mày, nhìn một bàn toàn những món ăn ngon trước mặt, lại nghĩ đến kỹ thuật nấu nướng thô sơ của đầu bếp nhà họ Minh, nàng thở dài.

Hai hàng lông mày cong cong khẽ cau lại, con ngươi gợn sóng, trong đôi mắt trong veo thanh tú hiện lên vẻ bất bình, khiến người ta vẫn cảm thấy thương xót.

"Ngươi đừng nhõng nhẽo với ta." Đường Mộ Nhan đỏ tai quay đầu đi: "Ăn không ngon thì đến chỗ ta ăn, nếu bọn họ bỏ đói ngươi thì cứ nói với ta."

Minh Nhiêu cười: "Ừm, A Nhan, ngươi thật tốt."

Sau khi lắp đầy bao tử, ba người cùng bước ra ngoài.

Lưu Đại Bảo cúi đầu, đếm những viên gạch trên đất, đi theo sau hai người, lại lén lút vểnh tai lên nghe ngóng.

"Đến lúc đó ngươi đem của hồi môn cùng về Lương Châu hay sao?"

Minh Nhiêu trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: "Có lẽ vậy, đến lúc đó rồi tính."

Đường Mộ Nhan phấn khích đến nỗi không nghe Minh Nhiêu nói gì.

"Đợi ngươi trở về, ta sẽ không đi khắp nơi nữa, ta sẽ theo ngươi về Lương Châu!"

"Hãy từ bỏ tên đàn ông tệ bạc đó đi, đổi lại một người khác tử tế hơn, dù thế nào ngươi cũng là người có tiền, sẽ lại tìm được một người chồng khác thôi." Nàng ấy dừng một chút: "Chắc là kẻ bạc tình kia không biết được rằng bao nhiêu năm qua mẹ ngươi và ngươi đã tiết kiệm được không ít tiền mà phải không?"

"Không biết." Minh Nhiêu nói: "Người nhà hắn cũng không biết."

Dĩ nhiên chuyện này chỉ có người Minh gia mới biết.

"Hừ, chỉ e hắn còn tưởng ngươi đến nhà tìm ta mượn tiền để lên kinh đấy." Đường Mộ Nhan giận hết chỗ nói: "Ngươi nên đòi lại cả vốn lẫn lời, ăn đồ của gia đình ngươi rồi lại quay ra phản bội ngươi, đúng là tự mình tìm đến cái chết."

Minh Nhiêu cụp mắt xuống, yên lặng suy nghĩ, có thể nàng sẽ không về Lương Châu nữa.

Đợi sau khi gả cho Ngu Nghiên, nàng sẽ nói chuyện với hắn, đưa mẫu thân tới Hầu phủ.

Vừa mới ra khỏi quán rượu, A Tứ đã chạy đến nói nhỏ vào tai Đường Mộ Nhan.

Minh Nhiêu thấy sắc mặt nàng ấy trở nên khó coi thì hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ừm, có một người huynh đệ gặp thổ phỉ trên núi bị thương, ta phải đi xem một chút." Đường Mộ Nhan nhìn thoáng qua Lưu Đại Bảo: "Đứa nhỏ này..."

"Ta dẫn hắn đến nha môn, ngươi bận thì cứ đi đi."

"Được, vậy ta để A Tứ lại với ngươi, lát nữa nói hắn đưa ngươi trở về phủ, đừng từ chối ta, ta không yên tâm."

"Được thôi."

Nhìn Mộ Đường Nhan rời đi, Minh Nhiêu nắm tay Lưu Đại Bảo đi đến nha môn.

Lòng Lưu Đại Bảo nóng như lửa đốt, vừa đi vừa mở to mắt nhìn xung quanh.

Làm sao mà Mạnh thúc thúc vẫn chưa xuất hiện, nếu nó thực sự bị đưa đến nha môn thì phải làm sao, liệu giờ nó còn có thể trở về bên người thân được hay không, liệu nó có bị bỏ rơi nữa hay không?

Nghĩ như vậy, khung cảnh trước mắt nó tối sầm lại.

Đan ủ rũ bước đi, người con gái đi bên cạnh nó bỗng nhiên dừng lại.

Sau đó họ nghe thấy không xa phía trước, một tiếng cười đắc ý trịch thượng vang lên:

"Yo, đây không phải là người đẹp ngày hôm đó hay sao, có duyên thật, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Minh Nhiêu nhận ra người đó, nàng mím môi, vẻ mặt nàng có chút tái nhợt.

Lời nói đó khiến người ta buồn nôn, ánh mắt dơ bẩn đáng ghét cùng với gương mặt chỉ tồn tại trong cơn ác mộng, nụ cười nhớp nháp gợi lên cảm giác sợ hãi rót vào sâu trong huyết mạch.

Ngay ngày tổ chức tiệc mừng thọ của Thái hậu, Quận vương uống say rồi trêu ghẹo nàng, sau đó lại quỳ xuống trước mặt Ngu Nghiên.

Suy nghĩ của tác giả: Còn một chương vào buổi tối ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play