Minh Nhiêu đứng dưới bậc thềm đá, ngẩng đầu nhìn cung điện tráng lệ huy hoàng.
Ngói lưu ly rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, những dãy lan can và bậc thềm được chạm khắc tinh xảo bằng ngọc bích, lộng lẫy mà uy nghiêm.
Minh Nhiêu hít sâu một hơi, cúi đầu nhíu mày, an tĩnh đi theo sau Trần thị. Trên mặt nàng là vẻ lạnh nhạt thản nhiên, nhưng không ai biết mồ hôi lạnh gần như đã thấm vào lớp áo mỏng manh.
Sinh thần của Thái hậu…
Thái hậu…
Minh Nhiêu vĩnh viễn không quên được cái cảm giác đau thấu tim sau khi Hạc Đỉnh Hồng đi vào trong bụng, như có một con dao, khuấy đi khuấy lại trong bụng nàng, như thể băm vụn tất cả nội tạng, nhưng ý chí của nàng vẫn còn tỉnh táo trong chốc lát.
Nàng tỉnh táo mà biết mình sắp chết, tỉnh táo mà nghe nữ quan nói. Kiếp trước cho tới điểm cuối của sinh mệnh, cũng không biết vì sao Thái hậu ghét nàng như vậy, nhất quyết phải khiến nàng chết.
Lúc nào Ngu Nghiên cũng say khướt mà xin lỗi bài vị của nàng, nhưng cũng chưa bao giờ cho nàng biết nguyên do.
Nghe nói khi đó An Bắc hầu cũng đã rót hết Hạc Đỉnh Hồng cho Thái hậu uống, hắn nói những nỗi khổ mà phu nhân hắn đã từng trải qua, Thái hậu cũng phải nếm thử.
Nghĩ đến Ngu Nghiên, nắm tay siết chặt của Minh Nhiêu thả lỏng ra một chút.
Không biết là do nàng không tập trung tinh thần, hay là Minh Vân cố ý kéo Trần thị đi nhanh về phía trước, mà vừa mới bước vào cửa điện, cặp mẹ con kia đã bỏ rơi nàng, không thấy bóng dáng đâu cả.
Bên cạnh Minh Nhiêu không có tỳ nữ Minh gia, chỉ có một cung nữ dẫn đường, tiểu cung nữ đưa Minh Nhiêu tới chỗ ngồi, liền lui xuống.
Suy cho cùng thì Trần thị vẫn coi trọng thể diện, sợ một mình Minh Nhiêu đi sai bước nhầm*, làm mất mặt Minh gia, Trần thị vỗ về nữ nhi thân sinh xong, phái một tỳ nữ nhà mình đến bên cạnh Minh Nhiêu coi chừng nàng.
(*) Đi sai bước nhầm: đi chệch hướng hoặc vô tình bước nhầm, thường ám chỉ việc bất cẩn lạc lối hoặc suy nghĩ thiếu chín chắn dễ mắc sai lầm.
Vẫn còn khá sớm, mọi người tụm năm tụm ba mà tán gẫu, Minh Nhiêu không quen biết người khác, một mình nàng cũng vui vẻ dễ chịu. Có điều cung điện xa hoa tráng lệ này, vẫn cứ đem đến cho người khác cảm giác áp bách khiến nàng không thở nổi.
Minh Nhiêu không để ý đến tỳ nữ ở bên cạnh, tự mình ra khỏi cửa chính cung điện.
Ngày hè nắng nóng, có lẽ là bởi vì chê cung điện nóng bức, rất nhiều cô nương công tử đều lần lượt lén chạy ra ngoài.
Tổ tiên dân chúng Đại Lâm có huyết thống người trên thảo nguyên, dân phong phóng khoáng nhiệt tình, cực kỳ dũng cảm.
Nữ tử lên phố không cần che mặt, nam nữ cùng bàn cũng không cần kiêng dè, nhìn thấy thuận mắt, đứng cùng một chỗ vui vẻ chuyện trò.
Minh Nhiêu lặng lẽ trốn vào một góc Quan Cảnh đài, yên lặng nhìn chăm chú vào cung thành này.
Nàng cố ý tránh xa ồn ào náo nhiệt, nhưng dung mạo xuất chúng cũng không cho nàng khiêm tốn quá mức. Những người chậm rãi tụ tập ở xung quanh, đều chưa từng yên tĩnh.
—— “Không biết khi nào Thái hậu tới, ta thèm bữa cung yến này đã lâu.”
—— “Bệ hạ và Thái hậu mở tiệc chiêu đãi bên kia xong, mới có thể lại đây, nghe nói tay nghề của đầu bếp mới tới Ngự Thiện phòng còn tốt hơn cả Túy Hương các, hôm nay có lộc ăn rồi!”
—— “Hôm nay thật nhiều người tới, nữ tử lại càng nhiều, ngươi có biết vì sao không?”
Mọi người trầm mặc một lát.
Có người thấp giọng nói: “Thái hậu lại muốn tìm người cho vị kia, đoán chừng sẽ tứ hôn trong bữa tiệc luôn, chậc.”
“Không biết là nhà ai lại thảm như vậy, may là ta không có tỷ muội.”
An Bắc hầu vốn có tiếng khắc thê, ba vị thê tử mới cưới đều chết bất đắc kỳ tử trên đường gả đến Tây Bắc, một lần thì không nói làm gì, hai ba lần đều như thế.
Cho dù An Bắc hầu có quyền cao chức trọng, trong tay nắm giữ binh quyền, lại rất được Hoàng đế tín nhiệm, nhưng thế thì sao chứ.
Muốn leo lên cuộc hôn nhân này thì phải cân nhắc đến cả tính mạng, xem mình có trèo cao được hay không.
Minh Nhiêu vốn muốn rời đi, nhưng nghe bọn hắn nói đến chuyện của An Bắc hầu, đôi chân nàng lại không thể di chuyển được.
Tứ hôn sao?
Cũng không biết là kết thân hay là kết thù.
“Suỵt! Tới rồi tới rồi!!”
Có người kích động mà kéo chặt tay áo của bạn, vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Minh Nhiêu tim đập nhanh một nhịp, bỗng quay đầu, nhìn xuống dưới lầu.
Nàng ở trên lầu hai Quan Cảnh đài, đứng góc sát với bên ngoài nhất, tầm mắt dễ dàng thấy được hình bóng của nam nhân.
Tuy là thịnh yến quy mô lớn, nhưng nam nhân vẫn cứ ăn mặc tùy ý như cũ, một bộ trường bào bằng lụa màu đen, bên hông đeo bảo kiếm, dung nhan anh tuấn đĩnh đạc, lạnh lùng thâm trầm.
Dáng vẻ uể oải thường ngày của hắn không còn nữa, khuôn mặt hắn lúc này lạnh lùng nghiêm túc, cất bước vội vàng, khí thế lạnh lùng, không giống như tới dự tiệc, ngược lại càng giống như tới trả thù.
“Sao hắn có thể mang bội kiếm vào cung chứ…” Trong các có người nhỏ giọng oán giận.
Biến cố phát sinh trong nháy mắt ——
Loảng xoảng!
Chỗ ngoặt, không biết cung nữ từ nơi nào chạy ra, liều lĩnh hấp tấp ngã một cái, chân thì đứng vững, nhưng khay trong tay lại nghiêng ngả, toàn bộ rượu trong bình đều đổ lên tay áo An Bắc hầu.
Nam nhân nâng tay áo rộng ướt đẫm lên, hoa văn đám mây dần bị thấm ướt, tối sầm lại.
Cung nữ nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên mặt đất, tiếng khóc nức nở: “Hầu gia thứ tội! Hầu gia thứ tội!”
An Bắc hầu cúi đầu, thần sắc không rõ, người khác nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Cung nữ kia cũng rất to gan, quỳ trên mặt đất đưa tay về phía nam nhân, dùng khăn lau lấy lau để.
Tay mới vừa nắm vào góc áo nam nhân, đã nghe thấy một tiếng xoẹt, kiếm ra khỏi vỏ.
Một vệt ánh sáng hiện lên, ánh nắng chiếu xuống, kiếm quang làm đôi mắt Minh Nhiêu rung động.
Ngu Nghiên rút kiếm, quyết đoán mà vung kiếm.
Chém đứt góc áo bị nắm lấy.
Con ngươi hắn đen nhánh, thần sắc nhàn nhạt, không liếc mắt nhìn cung nữ đang hoảng sợ ngơ ngác kia lần nào, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên.
Thoáng nhìn, hắn đã bắt gặp ánh mắt của Minh Nhiêu.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu truyền đến từ bốn phương tám hướng, chỉ có ánh mắt này, không giống với người khác.
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Nhiêu chỉ cảm thấy lỗ tai mình cũng sẽ bị tiếng tim đập làm cho điếc.
Ngu Nghiên chỉ nhìn lướt qua, rồi lại bất động thanh sắc mà thu hồi tầm mắt, nhanh chóng rời đi.
Người hầu vẫn luôn theo sau cách hắn một trượng* vội vàng đi theo, chỉ để lại một thân vệ, nhấc cung nữ trên mặt đất lên, bịt miệng, kéo xuống.
(*) 1 trượng = 3,3 mét
Trên lầu rộ lên từng tiếng xôn xao.
Vẫn luôn nghe nói An Bắc hầu cậy quyền kiêu ngạo, nắm giữ binh quyền, trước giờ vẫn cứ làm theo ý mình, tự cao tự đại, nhưng chưa có ai từng tận mắt nhìn thấy tác phong sắc bén của vị này.
Tại nội viện Hoàng cung, không chỉ mang theo đao kiếm đi lại tự nhiên, còn công khai xử trí cung nhân trong cung đình.
“Đây đây thật đúng là… Thật đúng là…” Một công tử nho nhã yếu đuối sau một lúc lâu tìm từ, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng: “Cố tình làm bậy!”
“Không coi ai ra gì!”
“Kiêu ngạo ương ngạnh!”
Triều Đại Lâm coi trọng văn, không ưa võ tướng thô lỗ ngang tàng nhất, An Bắc hầu chưa từng hồi kinh trong vòng mười năm, vừa mới tới đã “nhất minh kinh nhân*”, đám công tử văn nhã này xúm lại rồi kịch liệt lên án hành vi không thích đáng của An Bắc hầu.
(*) Nhất minh kinh nhân: bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc
Từ chuyện hắn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đến chuyện hắn xem thường cung quy, cuối cùng như thể đã xem hắn giống như phản tặc nghiệp chướng nặng nề.
Minh Nhiêu không muốn nghe tiếp nữa.
Bọn họ - trong lòng tràn đầy căm phẫn - dường như đều đã quên, là ai giữ cho giang sơn này an ổn, năm tháng vô ưu.
…
Hoàng đế và Thái hậu khoan thai tới muộn, lúc bọn họ đến, trong điện đã đầy người ngồi.
Mọi người đều đứng dậy hành lễ, chỉ có An Bắc hầu thần sắc lười nhác, ngồi một mình một chỗ, tự ý uống rượu.
Hoàng đế không để ý đến sự vô lễ của hắn, cười ha hả mà gọi người rót rượu cho An Bắc hầu. An Bắc hầu ra vẻ như mới nhận ra Hoàng đế tới, không chút hoang mang đứng lên hành lễ.
Sau ba vòng rượu, những ánh mắt dừng trên người Ngu Nghiên mới dần ít đi.
Cảm giác có hơi say, Ngu Nghiên kéo cổ áo, nói với Hoàng đế một tiếng, rời khỏi cung điện, đi ra ngoài gạt bỏ mùi rượu.
Ánh mắt Minh Nhiêu vẫn luôn dõi theo hắn, thấy hắn rời đi, cũng vội vàng đứng dậy.
Trần thị nhíu mày: “Đi đâu?”
“Trong phòng bức bối quá, muốn đi hóng gió chút.”
Đúng lúc bên cạnh có phu nhân muốn nói chuyện với Trần thị, Trần thị chỉ đành qua quýt dặn dò: “Chớ có đi lung tung.”
Trần thị đang muốn sai tỳ nữ bên cạnh đi theo, chỉ mới vừa phân tâm, đã không thấy tung tích của Minh Nhiêu.
Khi Minh Nhiêu đuổi theo tới nơi, nam nhân đã sớm không thấy bóng dáng.
Nàng có chút nôn nóng.
Hoàng cung lớn như vậy, nàng phải đi đâu tìm.
Minh Nhiêu không dám đi quá xa, chỉ đành đi vòng quanh vây quanh Niên Hỉ cung. Nhưng mà nàng đã coi thường độ lớn của tòa cung điện này.
Sau đó, nàng lạc đường.
Quay đi vòng lại, không biết đã đi tới đâu, Minh Nhiêu thấy cảnh sắc xung quanh càng thêm xa lạ, trong lòng cũng càng thêm nôn nóng.
Nàng ở trong hoàn cảnh lạ lẫm như chim sợ cành cong, cảm giác sợ hãi kéo căng thần kinh của nàng, nàng trở nên càng thêm mẫn cảm, cảnh giác.
“Ây dô, đây là tiên nữ từ đâu đến… Hức…”
Minh Nhiêu kinh hãi quay đầu lại, có một nam tử uống đến say khướt lắc lư lảo đảo mà đi về phía nàng. Nam tử đó tai to mặt lớn, nhìn qua liền biết được ăn ngon mặc đẹp. Trên mặt toàn là thịt, đôi mắt lại nhỏ như đậu xanh, xấu đến nhức mắt.
Minh Nhiêu vội vàng lấy quạt tròn che mặt, cảnh giác lui về phía sau, nàng nhìn xung quanh, thấy bên cạnh nam tử đó có không ít cung nhân đi theo, lại không có ai ngăn cản hắn buông ra những lời đùa giỡn trêu ghẹo, trong lòng không không khỏi chùng xuống.
Người này thân phận tôn quý, hơn phân nửa là hoàng thân quốc thích, không phải là người mà nàng có thể chọc.
Mấy thái giám đi theo bên cạnh nhìn có vẻ thân cường thể tráng, có lẽ nàng sẽ không chạy thoát được.
Nhưng… Vẫn cứ phải thử một chút!
Minh Nhiêu xách làn váy lên, quyết đoán xoay người, chạy về phía núi giả.
Nàng biết rõ bản thân mình, sức chân của nàng không so được với nam tử, thể lực lại càng kém hơn những nữ tử bình thường, nếu như trốn vào những nơi rộng rãi, e là chưa chạy được vài bước đã bị bắt lại rồi.
Nàng đi từ phía núi giả bên kia, con đường mới vừa rồi đi qua nàng còn nhớ rõ, bên kia có rất nhiều chỗ che chắn, có lẽ nàng có thể thử một lần xem sao.
Trong lòng Minh Nhiêu càng sợ, đầu óc nàng lại càng tỉnh táo.
Cho dù mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo, chân cũng hơi mềm, nhưng nàng vẫn cắn răng chạy về phía trước.
Sắp rồi!
Hai mắt Minh Nhiêu sáng lên, chạy vào hang động bên trong núi giả, dựa theo ký ức rẽ trái rẽ phải.
Tiếng bước chân ở phía sau dường như xa dần, nhưng nàng không dám lơi lỏng, vẫn cắm đầu về phía trước.
Khi rẽ vào chỗ ngoặt cuối cùng theo lộ trình trong trí nhớ, mặt nàng đụng vào một lồng ngực của một người.
“Ui da…”
Đầu đập vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc, một mùi hương quen thuộc chợt xộc vào mũi nàng.
Hương gỗ đàn hương nhẹ quyện với mùi rượu, rất dễ ngửi.
Minh Nhiêu sửng sốt trong nháy mắt, chưa kịp phản ứng, bả vai nàng đã bị người giữ chặt.
Ngay sau đó, một cơn đau nhói từ bả vai truyền ra khắp toàn thân, bàn tay bóp vai nàng dùng sức rất lớn, như thể muốn bóp nát xương cốt của nàng!
Rồi sau đó Minh Nhiêu bị người đẩy ra một cách thô lỗ, nàng lảo đảo lui về phía sau, để ổn định thân mình, bàn tay Minh Nhiêu chống lên vách đá, bị góc cạnh bén nhọn cắt lên bàn tay.
Cảm giác bả vai và lòng bàn tay đau đớn khiến đáy mắt nàng lập tức ngập tràn nước mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp mắt quen thuộc kia, không thể hiểu được mà ủy khuất, nàng kìm lòng không được mà kêu lên đau đớn: “Đau…”
Nghe thấy tiếng kêu khe khẽ này, lại nhìn vào đôi mắt mờ sương kia, bàn tay đang bóp chặt xương vai nàng không biết vì sao, đột nhiên mất đi sức lực.
Nam nhân hơi cúi đầu, lạnh mặt, trầm mặc mà nhìn nàng.
Thiếu nữ làn da trắng như tuyết khuôn mặt đẹp như hoa, đôi mắt quyến rũ ẩn tình, nhút nhát sợ sệt mà nhìn hắn, đuôi mắt hơi nhếch lên phiếm hồng, trong con ngươi tràn đầy sự trong sáng sạch sẽ.
Tay Ngu Nghiên vốn đang đẩy người kia ra bỗng buông xuống bên người, tay còn lại đỡ núi giả bên cạnh không tự giác dùng sức, đợi hắn hoàn hồn, một hòn đá nhô ra khỏi vách đá bị hắn bẻ hẳn xuống.
Ngu Nghiên trầm mặt, đưa mu bàn tay còn đang nắm hòn đá ra phía sau.
Phía sau vang lên tiếng nói chuyện của nhiều người, tiếng bước chân lộn xộn càng ngày càng gần, sắc mặt Minh Nhiêu trắng bệch.
Có lẽ là do ký ức khi hấp hối ở kiếp trước quá sâu đậm, nàng không hề phòng bị mà tin tưởng Ngu Nghiên.
Nàng cắn môi dưới, quyết đoán mà tiến lên phía trước.
Đường đi trong núi giả rất chật hẹp, một người đi qua thì thừa đủ, nhưng hai người đi qua thì va chạm thân thể là điều không thể tránh khỏi.
Minh Nhiêu đỏ mặt, chen qua người nam nhân. Vải vóc cọ vào vải vóc, thân thể tiếp xúc thân thể.
Xiêm y ngày hè rất mỏng, cách một lớp xiêm y, thậm chí nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng của hắn.
Minh Nhiêu thẹn thùng mà trốn ở phía sau hắn.
Vóc dáng hắn cường tráng, vai rộng chân dài, Minh Nhiêu nấp ở sau hắn, nghiêng người đi, cúi đầu, quạt tròn chạm nhẹ vào chóp mũi, khe khẽ nhỏ giọng mà khẩn cầu: