Dùng lực quá mạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, gần như sắp căng da thịt lên rồi xé rách toạc.
Thính lực của người tập võ cực kỳ mạnh mẽ, tiếng nói còn cách hắn một đoạn nữa, hắn ngồi trên ngựa, lẳng lặng nghe.
“Đại Bảo à, thật sự không phải nương nhẫn tâm, chuyện này… Nhà mình nghèo, không chữa nổi bệnh của con, con đừng trách nương.” Một nông phụ trẻ tuổi khóc sướt mướt mà nói.
“Bà vợ đáng chết này, nàng nói với nó nhiều như vậy để làm gì, nó là đứa trẻ mà ta nhặt được, vứt bỏ cũng chỉ là để nó trở lại nơi bắt đầu thôi, nàng khóc cái gì, cẩn thận tổn thương thân thể.”
Nông phụ không dám phản bác trượng phu, nhưng vẫn cứ khóc: “Đại Bảo đã ở với chúng ta năm năm, vậy mà một chút tình cảm chàng cũng không có sao… Cha nó ơi, ta mang Đại Bảo về có được không…”
“Nói cái gì đấy! Bây giờ nàng còn đang mang thai, mang nó về, nhà ta nuôi nổi người lắm lời như vậy sao!” Hán tử kia tựa như đã mất hết kiên nhẫn, kéo nữ tử về: “Bây giờ đã có con ruột, còn muốn mang thứ này về làm gì? Huống chi bệnh của nó thì không cần bạc sao?”
“Đừng nhìn nữa! Đi thôi!”
“Nương… Nương… Cha ơi… Hu hu hu…”
Rất nhanh, trong rừng chỉ còn lại tiếng khóc của một mình tiểu hài tử.
Đội thân vệ thu hồi kiếm.
“Hầu gia, cần phải tiếp tục khởi hành rồi.”
Ngu Nghiên nhìn về phía phát ra tiếng khóc, hắn nhìn chằm chằm hồi lâu.
Mạnh Cửu Tri nhìn theo ánh mắt của chủ tử.
Xuyên qua từng khe hở trong rừng cây, mơ hồ thấy xa xa có một hố sâu.
Tiếng khóc đó từ hố truyền đến.
Mạnh Cửu Tri cầm kiếm tới gần, đi đến cái hố. Tuy rằng hắn ta đã đi theo An Bắc hầu mười năm, nhìn quen thói đời nóng lạnh thất thường và những mánh khóe dơ bẩn, nhưng giờ phút này trong lòng cũng khẽ run rẩy.
Dưới hố sâu cao hơn một trượng*, có một tiểu nam hài quần áo tả tơi đang cố gắng trèo lên trên.
(*) 1 trượng = 3,33 mét
Ban đêm mưa nhỏ tí tách tí tách, trong hố có rất nhiều nước bùn.
Tay tiểu nam hài cố sức bám lấy vách tường đất vàng ở cái hố, máu chảy ra từ mười ngón tay hòa với nước bùn dơ bẩn.
Đứa trẻ khoảng chừng 6 tuổi, trên mặt toàn là nước mắt, khóc thảm thiết như vậy, nhưng vẫn khàn giọng gọi “nương”, không chấp nhận số mệnh mà trèo lên trên.
Có lẽ là cơ thể của nó quá yếu ớt, không có sức lực, chưa trèo được hai bước, đã ngã thật mạnh xuống dưới đáy hố, khuôn mặt nhỏ càng trắng, ôm ngực, vẻ mặt thống khổ, một lúc lâu sau, lại bấu chặt ngón tay đầm đìa máu tươi vào trong đất vàng, bất lực giãy giụa.
Mạnh Cửu Tri không đành lòng nhìn nữa, xoay người trở về phục mệnh.
Hắn ta bẩm báo đúng sự thật đã được chứng kiến, bên tai vẫn thường xuyên truyền đến tiếng khóc và tiếng gọi quật cường của nam hài.
“Hầu gia, giờ Thìn chúng ta còn phải vào cung diện thánh, không chậm trễ được.”
Ngu Nghiên trầm mặc một lúc, đôi mắt rũ xuống, màu sắc trong con ngươi thẫm dần.
Một lúc lâu sau, mới khàn giọng chậm rãi nói:
“Mang nó về đi.”
…
Khi Minh Nhiêu thức dậy thì đã không còn sớm.
Nàng trở lại phủ Quốc công, giống như người trong suốt, không ai thúc giục nàng dậy sớm, cũng không ai quấy rầy nàng.
Chậm rãi dùng bữa, một mình đi đến viện của Minh Trác Tích.
Ban đêm có mưa nhỏ, gạch xanh trơn trượt, Minh Nhiêu ôm đồ đạc trong lòng, đi rất cẩn thận.
Khi hạ nhân thông truyền nhị cô nương tiến vào, Minh Trác Tích đang ở trong phòng sắp xếp lại những bảo bối mà hắn mang về từ chiến trường.
Thấy người tới, Minh Trác Tích vội vàng đón tiếp.
“Mẫu thân mới làm cho huynh, vẫn chưa từng mặc.” Hắn cầm lấy áo choàng bị ném ở một góc, khoác lên vai Minh Nhiêu: “Ăn rồi chứ hả?”
Minh Nhiêu cúi đầu thắt lại thắt lưng: “Ừ.”
“Biết muội thích ngủ nướng nên không tới quấy rầy muội, còn cả những việc vặt vãnh lại còn lại cũng xử lý giúp muội rồi, biết muội lười để ý đến.” Minh Trác Tích thuận miệng nói.
“Cảm ơn huynh, nhị ca.”
Minh Trác Tích cười khẽ: “Lại còn giả vờ khách khí.”
Minh Nhiêu và hắn không xa lạ gì, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, nàng nhìn gian phòng bừa bộn, đồ đạc rơi rớt đầy đất, bất đắc dĩ nói: “Huynh lại mang nhiều đồ về như vậy.”
Minh Trác Tích xoa tay, thật cẩn thận mà nâng một thanh bảo kiếm lên. Kiếm rất đẹp, đáng tiếc đã gãy, chỉ còn một nửa.
Hai mắt hắn tỏa ánh sáng: “Đây là kiếm An Bắc hầu đã từng dùng, chính mắt huynh thấy ngài ấy dùng thanh kiếm này chém thủ lĩnh quân địch, thật vất vả mới lấy được đó.”
“Còn có cái này, nhìn thấy cái khiên này không, nếu như không có nó thì chỉ cần một trận là Hầu gia đã bị thương rồi.”
“Còn cả mũi tên này, muội có thấy mũi tên bị chém đứt không?” Trên mặt Minh Trác Tích lộ ra dáng vẻ thẹn thùng: “Trận chiến đó huynh đi theo Hầu gia tập kích bất ngờ doanh trại quân địch, một mũi tên từ trong bóng tối bắn ra, bị một nhát kiếm của hầu chém đứt, đã cứu huynh một mạng.”
Minh Nhiêu những lời quen thuộc này, trong lòng dâng lên từng dòng nước ấm.
Đời trước Minh Trác Tích là người ủng hộ trung thành của An Bắc hầu, huynh ấy toàn tâm toàn ý sùng bái nam nhân dũng mãnh thiện chiến đó.
Ở Lương Châu, An Bắc hầu là đại anh hùng ai cũng kính trọng, nhà nào cũng biết, nhắc tới hắn đều là những lời khen ngợi.
Ba chữ An Bắc hầu như biểu tượng cho sự yên ổn, có hắn bảo hộ non sông, bá tánh không cần lo lắng.
Mấy năm nay An Bắc hầu dẫn quân đóng giữ Tây Bắc, Minh Trác Tích đã nhậm chức ở quân doanh của hắn, sau mỗi lần đánh thắng trận rồi ngừng chiến, hoặc là những ngày lễ tết, Minh Trác Tích sẽ đến phụ cận nhà của Minh Nhiêu và Tần thị ở.
Hắn là người nói nhiều, miệng chưa bao giờ ngừng hoạt động, thích kể sự tích về An Bắc hầu cho Minh Nhiêu - người vẫn còn là tiểu nữ hài nhất.
Minh Nhiêu đã biết Ngu Nghiên từ lúc còn rất nhỏ, hơn nữa bị Minh Trác Tích ảnh hưởng, dù chưa từng gặp mặt An Bắc hầu nhưng trong lòng cũng có chút sùng bái với hắn.
Cho nên về sau nàng gả cho Ngu Nghiên, ngoại trừ ân oán với Minh gia, cũng không khó tiếp thu như vậy.
Nếu đối tượng gả thay đến là người khác, chắc chắn nàng sẽ không tình nguyện.
Minh Trác Tích kể chuyện của mình xong, lại quan tâm đến Minh Nhiêu: “Huynh nghe mẫu thân nói muội bị bệnh mà vẫn cứ nhất quyết phải tiến cung? Tham gia vào loại náo nhiệt này làm gì chứ?”
Ánh mắt Minh Nhiêu nhìn chằm chằm thanh kiếm gãy kia: “Đi để có thêm kiến thức, cũng không phí công đến Kinh thành.”
Minh Trác Tích nghe ra có chỗ không thích hợp: “Muội còn định trở về Lương Châu?”
Trong lòng Minh Nhiêu biết dù mình muốn quay lại cũng không thể. Nàng định tìm cách gặp người kia một lần ở cung yến, sau đó…
Nếu như giống kiếp trước, nữ nhi Minh gia vẫn sẽ bị Hoàng đế chỉ hôn cho hắn, đến lúc đó nàng vẫn phải gả.
Nhưng những chuyện này vẫn còn là ẩn số, nàng chỉ có thể nói: “Mẫu thân muội ở đó, tại sao không thể quay về?”
“Không phải là muội có hôn ước với tên họ Vương kia sao?” Minh Trác Tích đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, rót một ngụm trà lạnh, cười lạnh: “Gần đây hắn ta thăng chức rất nhanh, đã muốn phụ muội rồi.”
Hắn trừng mắt liếc nhìn Minh Nhiêu, hận rèn sắt không thành thép: “Bây giờ muội vẫn còn ý nghĩ muốn quay về sao?!”
“Sao huynh biết?” Minh Nhiêu buồn bực.
Huynh ấy mới trở về, việc từ hôn đáng ra còn chưa truyền tới tai huynh ấy mới đúng.
“À, hôm qua huynh trở về, tận mắt thấy hắn ta và…” Minh Trác Tích chợt mất giọng.
Hôm qua hắn thấy Minh Vân và Vương Tuấn Dương lén gặp nhau ở cửa sau Minh phủ, không nhịn nổi mà xông lên đi đấm súc sinh kia một quyền. Sau đó lại xách Minh Vân đi tìm Trần thị giằng co, sau đó mới biết Vương gia đang có ý gì.
Hắn cho rằng Minh Nhiêu không biết chuyện Vương Tuấn Dương chuyển sang yêu đương với Minh Vân, nên cũng không nói thêm gì nữa, sợ muội ấy biết sẽ đau lòng, lại càng sợ mình nhịn không được mà đánh tên cặn bã kia thêm một trận nữa.
Minh Nhiêu thấy hắn tức giận, cũng không kiêng dè: “Lời này nên nói với muội muội ruột cùng một mẹ đẻ ra của huynh, khuyên muội ấy nên rửa mắt mà nhìn.”
Minh Trác Tích sửng sốt: “Muội biết sao?!”
Minh Nhiêu không trả lời, nàng hơi thất thần, ánh mắt lại bị thu hút bởi thanh kiếm gãy kia.
“Muội cũng là muội muội ruột của huynh.” Minh Trác Tích bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm, sau một lúc lâu buồn bực mà nhìn chằm chằm Minh Nhiêu, thấy nàng không hề có vẻ khổ sở, mới rầu rĩ không nhắc lại nữa.
Minh Nhiêu nhìn Minh Trác Tích thu những thứ mà hắn coi như bảo bối vào, lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Mấy thứ đó, nàng cũng muốn.
“Đúng rồi, đây là xiêm y mẫu thân muội làm cho huynh.” Minh Nhiêu đưa bọc đồ trong lòng cho hắn.
Đôi mắt Minh Trác Tích thoáng cái liền sáng lên.
Tần thị là tú nương nổi danh Kinh thành hồi đó, tay nghề của bà ấy, ngay cả nữ quan Ti Y cục trong cung cũng phải khen ngợi.
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.” Minh Trác Tích ngoài miệng nói, nhưng lại dứt khoát duỗi tay ra: “Thay huynh cảm ơn Tần di nương.”
“Cảm ơn thì không cần.” Minh Nhiêu vô tội mà chớp đôi mắt: “Đổi chút đồ đạc với muội đi, nhị ca?”
“…”
Minh Nhiêu thắng lợi trở về.
Minh Trác Tích đưa nàng về viện của mình, nhìn thanh kiếm gãy tinh xảo trong tay nàng, vẻ mặt đau khổ vặn vẹo.
“Muội xem muội là một cô nương, lấy một thanh kiếm gãy làm gì!”
Minh Nhiêu cúi đầu, thẹn thùng cười.
Trước khi đi, Minh Nhiêu như vô tình mà hỏi hắn: “Nhị ca đã trở lại, còn đại quân… Cũng hồi kinh rồi chứ? Sao lại không thấy động tĩnh gì.”
Minh Trác Tích nói: “Trên đường trở về, Hầu gia phát hiện một đám thổ phỉ, ngài ấy mang theo một đội nhân mã đi diệt thổ phỉ, ngoài ngài ấy ra, phần lớn người còn lại đều đã hồi kinh vào ngày hôm qua. Hôm qua, bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, chắc là do muội đang bệnh, nên mới không chú ý.”
“Có điều Hầu gia cũng nên trở lại vào hôm nay, tuy rằng tác phong hành sự trên chiến trường của ngài ấy có hơi bá đạo, nhưng xưa nay vẫn rất kín tiếng trong chuyện riêng tư, nói không chừng đã sớm lặng lẽ trở lại rồi.”
Minh Trác Tích vẫn được xem là hiểu An Bắc hầu, giờ Thìn An Bắc hầu đã im hơi lặng tiếng mà vào cung đúng giờ, Hoàng đế ở Tư Chính điện tiếp kiến hắn. Nói chính sự xong, Ngu Nghiên từ chối tiệc chiêu đãi của Hoàng đế, chưa đến trưa đã trở về hầu phủ.
Mạnh Cửu Tri thấy chủ tử trở về, theo sát phía sau, bước vào Bách Minh quán.
Đây là nơi An Bắc hầu thường xử lý công vụ, lớn hơn thư phòng rất nhiều, bên trong ngoại trừ ba gian nối liền, còn có thêm một gian ám thất, cực kỳ riêng tư.
An Bắc hầu mới vừa hồi kinh, có rất nhiều chuyện cần hắn tiếp nhận, còn lại đều là mấy việc không quan trọng, Mạnh Cửu Tri có thể đưa ra quyết định. Chỉ có hai việc, Mạnh Cửu Tri không biết chắc ý của hắn là gì, thừa dịp chủ tử còn chưa nghỉ ngơi, hắn ta vội vàng tới hỏi.
“Ba ngày sau, là sinh thần của Thái hậu nương nương, người trong cung tới hỏi chủ tử có đến dự hay không.”
Ngu Nghiên cự tuyệt.
“Chủ tử, Thái Hậu nương nương mới vừa rồi phái người tới truyền chỉ nói, nói…”
“Nói cái gì?”
Nam nhân ở trong phòng đã thay một bộ áo gấm màu đen, tay cầm một cái đai lưng, đang không nhanh không chậm mà mặc.
Tiếng nói của hắn hơi lạnh, ngữ điệu vẫn cứ lười biếng như trước.
“Nói là… Nếu như người không đi, nương nương sẽ thay người làm chủ.”
Làm chủ?
Ngu Nghiên im lặng một lúc, đột nhiên cười khẽ.
Thái hậu long ân, đã làm chủ cho hắn ba lần. Không biết bây giờ bà ta lại coi trọng cô nương nhà ai.
Ngu Nghiên đi từ phòng trong ra, cầm một cuốn sách trên án thư, đi đến giường mềm ở gian ngoài, cởi giày, giống như không xương mà tựa lên đầu giường, thần sắc lười biếng.
Giọng nói sung sướng của hắn truyền vào trong tai Mạnh Cửu Tri, Mạnh Cửu Tri chỉ có thể cười khổ.
“Còn việc gì nữa không?”
“Chủ tử, tiểu tử mang từ ngoại thành về, người xem…”
Ngu Nghiên không thèm để ý mà xua tay, đuổi người ra ngoài.
…
Mùng một tháng sáu, tiệc mừng thọ của Thái hậu.
Trần thị sáng sớm đã thúc giục nha hoàn bà tử trong phủ, ra lệnh cho bọn họ nhanh chân nhanh tay nâng thọ lễ tặng Thái hậu lên kiệu.
Khi bà ta còn trẻ, đã theo mẫu thân chấp chưởng việc bếp núc ở nhà mẹ đẻ, học được không ít thủ đoạn, không ít ghi chép về cửa hàng trong nhà đều được bà ta xử lý gọn gàng ngăn nắp, tuy là nữ tử xuất thân quan gia, nhưng bản lĩnh buôn bán lại không kém nam tử chút nào.
Việc buôn bán của Trần gia phát triển không ngừng, phủ Tín Quốc công mấy năm nay đều ở trong tay bà ta, của cải cũng đã tăng lên vài lần.
Cái gì Minh gia cũng thiếu, nhưng chỉ có tiền là không. Tiệc mừng thọ lần này của Thái hậu được tổ chức rất long trọng, là lúc Minh gia có thể nổi bật.
“Cẩn thận chút, đừng va vào.”
Trần thị đích thân coi chừng hạ nhân chuyển đồ, sau đó vội vàng đến phòng Minh Vân, thấy nàng ta còn đang không nhanh không chậm mà trang điểm, kẻ lông mày, đầu đau từng trận.
“Tiểu tổ tông à, tới giờ rồi, đi mau.”
Minh Vân thong thả ung dung mà tô son môi, nhìn gương đồng một chút, mới mỹ mãn đứng dậy đi tới khoác tay Trần thị.
Thẹn thùng rụt rè nói: “Không biết hôm nay có nhìn thấy Tuấn lang hay không, con phải trang điểm đẹp chút, không thể kém hơn con hồ ly tinh kia được.”
Hai mẹ con đi đến cửa, “hồ ly tinh” trong miệng Minh Vân đã đợi được một lúc rồi.
Hôm nay, thiếu nữ chỉ mặc một bộ váy thêu hoa mai màu xanh lá thanh nhã, trang điểm rất nhẹ, thanh tú tao nhã.
Rõ ràng là bộ trang phục kém bắt mắt nhất, nhưng gương mặt đó…
Mặt mày như họa, dung nhan xinh đẹp, cứ an tĩnh như vậy mà đứng trước cửa phủ, cũng đủ để cho vạn vật ngưng thở, sợ vừa thở ra tiếng, đã dọa đến tiên tử giáng trần.
Minh Vân ghen tị đến đỏ cả mắt.
Chỉ cần gương mặt này, ngay cả mặc bao tải cũng có thể thu hút hết thảy ánh mắt của nam tử!
Nàng ta tức giận mà lướt qua người Minh Nhiêu, khi đi ngang qua, còn hung tợn trừng mắt liếc Minh Nhiêu một cái.
Minh Nhiêu rất vô tội, nàng không hiểu gì mà nhìn Trần thị, trong mắt có từng tia sáng lấp lánh, vừa ngây thơ vừa thuần khiết.
“Đi thôi.” Trần thị cười trấn an, tay vỗ lưng nàng, ôm người đi ra ngoài.
“Con chưa từng vào cung, mọi việc đều phải khiêm tốn, nếu có gì không hiểu thì hỏi ta, hoặc là học theo tỷ tỷ con, chớ có tự quyết, làm mất thể diện phủ Quốc công.”
“Nếu có nam tử lỗ mãng đáp lời con thì cũng đừng để ý tới là được.” Trần thị cười dịu dàng: “Mới tới Kinh thành mà đã chọc phải công tử trong Kinh thành, e là không ổn.”
“Vâng, nữ nhi đã hiểu rõ.”
Sau khi hàn huyên theo kiểu mẫu từ nữ hiếu với Trần thị, từng người lên xe ngựa, đi thẳng đến Hoàng cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT