Ngu Nghiên chẳng thể nào diễn tả nổi tâm trạng của bản thân lúc này.

Có lẽ hắn đã bị quỷ mê tâm hồn, trầm mặc một lúc nhưng không rời đi ngay.

Hắn hờ hững đứng yên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào vết máu nhàn nhạt trên vách tường.

Ngu Nghiên giơ tay lướt qua mép tảng đá, đầu ngón tay chạm vào một vệt đỏ thẫm.

Xoa nhẹ vệt máu nhàn nhạt ở đầu ngón tay, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Lúc này, xa xa truyền đến giọng nói của một gã say rượu, phá vỡ sự yên tĩnh của không gian chật hẹp.

Ánh mắt Ngu Nghiên trở nên lạnh lẽo, hắn tiến lên phía trước hai bước, đứng ở góc tường, thân thể lộ ra trước mặt nhóm cung nhân.

Bước chân lộn xộn và vội vã đột nhiên dừng lại ở khoảng cách hai thước trước mặt Ngu Nghiên, đám người như bị điểm á huyệt, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ.

“An, An An…” Gã đàn ông say rượu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng khủng khiếp này tức khắc sợ hãi đến tỉnh cả rượu: "Hầu gia… Thật, thật trùng hợp.”

Ngu Nghiên lạnh lùng rũ mí mắt xuống, lười biếng liếc nhìn vị Quận vương thấp hơn hắn một cái đầu trước mặt.

Mắt phượng thâm trầm lạnh lẽo, cảm giác áp bức chẳng thèm thu liễm đè nặng lên người phía trước.

Chân Quận vương mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất.

Vừa rồi đứng ngược sáng hắn chỉ nhìn thấy mỗi mình An Bắc Hầu, nhưng vào lúc này khi tầm mắt hạ thấp xuống hắn mơ hồ nhìn thấy một góc váy màu lam ở phía sau chân An Bắc hầu.

Đây là do hắn bị hoa mắt đi…

Quận vương xoa xoa đôi mắt lờ đờ do say rượu của mình, mở mắt ra lần nữa, lần này góc váy màu lam đã biến mất. Trong nháy mắt, chính mình đã được mấy thái giám nâng lên.

Quận vương muốn đến gần để lôi kéo làm quen với Ngu Nghiên, trên mặt hắn tràn đầy ý cười: "Mấy năm nay Hầu gia vất vả rồi, nếu như ngài rảnh rỗi chi bằng đến bổn vương…”

Ánh mắt sắc lạnh của nam nhân giống như hàn quang đâm vào người Quận vương.

“Cút xa một chút.”

Giọng hắn khàn khàn pha lẫn chút mệt mỏi lười biếng nhưng lại lộ ra vẻ tàn nhẫn muốn lấy mạng người.

Sau một hồi nhốn nháo hỗn loạn xung quanh lại yên tĩnh trở lại.

Ngu Nghiên đứng lặng im một lúc, đang muốn xoay người lại thì đột nhiên hắn nghe thấy nữ tử ở phía sau sợ sệt nói: "Cảm ơn ngài…”

Ngu Nghiên nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy đầu lâng lâng giống như đang say.

Không chút tiếng động.

Nàng cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đã rời đi rồi.



Cuối cùng Minh Nhiêu cũng tìm được đường về. Có lẽ là do nàng chạy quá nhanh xong gặp gió mạnh nên dọc đường chạy về nàng vẫn luôn ho khan.

Khi trở về Niên Hỉ cung giọng nàng có chút khàn khàn.

Nàng không đi vào trong mà thay vào đó nàng đến Quan Cảnh các.

Minh Nhiêu đứng tựa vào lan can ở lầu hai nhìn về phía xa xăm, đầu óc trống rỗng, không hiểu sao nàng nhớ về cuộc gặp gỡ tình cờ ban nãy.

Trong lòng nàng có chút vui vẻ, cũng có một chút tiếc nuối.

Nếu như có thể, nàng thực sự hy vọng bản thân có thể làm quen với hắn theo một cách khác thay vì giống như kiếp trước họ phải đợi đến khi kết hôn mới biết nhau.

Kiếp trước bởi vì bị bệnh nên nàng không thể đến dự sinh nhật của Thái Hậu được, lúc ấy nàng đang chìm trong chán nản vì bị phản bội nên cũng chẳng có tâm trạng nào mà tham gia tiệc sinh nhật.

Đêm đó, khi Trần thị cùng Minh Vân trở về phủ, sắc mặt cả hai đều rất tệ, Minh Vân mắt đỏ hoe vì khóc.

Sau bao nỗ lực cuối cùng thánh chỉ tứ hôn cũng đã được đưa đến phủ Tín Quốc công.

Nghe nói Thái hậu đã chọn được ra ba cô nương có bát tự hợp với An Bắc hầu, danh sách đã đưa đến tay An Bắc Hầu, hắn để thuộc hạ chọn một số ngẫu nhiên, mọi việc cứ vậy mà được giải quyết xong.

Minh Nhiêu thở dài.

Đúng như những gì nàng đang nghĩ tới, bóng hình quen thuộc đó lại lọt vào tầm mắt nàng.

Cũng thật trùng hợp, An Bắc hầu vậy mà cũng ở đây.

Minh Nhiêu bị ánh mắt sâu thẳm ấy hút vào quá khứ.

Nàng nhìn bước chân vững vàng và thong thả đang bước đi của hắn, không nhịn được cũng hướng về phía hắn bước hai bước.

Chỉ trong hai bước, nam nhân đã đi tới trước mặt nàng.

Ngu Nghiên dường như không nhìn thấy nàng, hắn lười biếng nhắm hờ mắt, có vẻ mệt mỏi, hắn bước qua nàng với sắc mặt nhàn nhạt.

Minh Nhiêu đột nhiên duỗi tay ra rồi kéo kéo tay áo hắn.

Tay áo rộng của hắn vẫn bị rách, còn chưa kịp đổi một bộ quần áo khác.

Miếng vải được cắt gọn ghẽ khiến Minh Nhiêu bất giác nhớ đến khoảnh khắc hắn vung kiếm tự cắt tay áo của mình.

Nhận ra là bản thân đang thất lễ nàng nhanh chóng thu tay lại.

Ánh mắt lười biếng của nam nhân rơi xuống.

Minh Nhiêu nhất thời không thể chịu nổi đôi mắt phượng thâm sâu kia của hắn, trong lòng sinh ra vài phần rụt rè, nàng lùi về phía sau nửa bước, dùng quạt tròn che đi khuôn mặt ngượng ngùng, ánh mắt cũng né tránh, không dám nhìn hắn.

“Cảm ơn.”

Nam nhân nhìn chằm chằm vào cây quạt trong tay nàng, sắc mặt không tốt cho lắm, ánh mắt hơi hung dữ.

“Còn chưa về?”

Giọng hắn trầm trầm khàn khàn.

Minh Nhiêu ngớ ra, nàng đang định mở miệng trả lời thì lại thấy yết hầu của nam nhân chuyển động liền quay mặt chạy đi. Hắn yên lặng một lát rồi cũng xoay người rời đi.

Cảm giác áp bách biến mất, Minh Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, bàn tay mảnh khảnh vuốt vuốt ngực.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi lần đối mặt với hắn cả người nàng đều vạn phần khẩn trương.



Nửa sau của yến hội, không khí càng trở nên cuồng nhiệt.

Vị Hoàng đế trẻ tuổi đang thưởng thức viên bảo ngọc do phiên bang tiến cống trong tay, không hứng thú lắm với ca hát nhảy múa đang được biểu diễn.

Thái Hậu đoan trang ngồi ở chính điện, phong thái vạn phần, ưu nhã cao quý, mắt phượng lạnh lùng quét qua mọi người trong điện.

“Bệ hạ, tửu lượng của thần không tốt, xin phép cáo lui trước.” Ngu Nghiên thấp giọng nói, muốn đứng dậy.

Ánh mắt say mê của Cảnh Huyền đế rời khỏi khối bảo ngọc, có chút mê mang mà nhìn về phía Ngu Nghiên.

Nhưng Thái hậu đã đặt ly rượu bạch ngọc trong tay xuống. “Hầu gia dừng bước.”

Ngu Nghiên đứng lên, con ngươi đen bóng lạnh lùng nhìn Thái hậu.

Thái hậu nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng ban cho An Bắc Hầu bát tự, ta đã chọn ra mấy cô nương, An Bắc hầu xem thử xem, muốn chọn ai.”

Ngu Nghiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy trước mặt, một lúc lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng.

Cảnh Huyền đế ôm bảo ngọc trong lòng bàn tay, liên tục gật đầu.

“Ba vị này trẫm đã nhìn qua giúp An Bắc hầu, đều không tồi. Đích nữ nhà Lại bộ Thượng thư Lý đại nhân, thanh tú dịu dàng, tri thư đạt lý. Tiểu nữ nhi của Hoành vương cũng là đường muội của trẫm, năm nay mười sáu, hồn nhiên ngây thơ, nhiệt tình hoạt bát, phù hợp với tính tình lạnh lùng của ngươi. Còn có đích nữ phủ Tín Quốc công Minh gia, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng nghe nói nàng có nhân cách tốt và tài năng xuất chúng.”

“Ngu khanh năm nay cũng hai mươi bảy rồi, so trẫm còn lớn hơn ba tuổi, lại không kịp trẫm khoản nhiều con nối dõi. Không the cũng chẳng có lấy một người thiếp, điều này thật nực cười.”

Ngu Nghiên không muốn nghe nữa, chẳng thèm để ý mà quay đầu đi, rồi đột nhiên lại dừng lại.

Trước cửa cung điện có một nữ tử lặng lẽ tiến vào.

Váy màu lam, đây vốn là gam màu nhã nhặn, thanh lịch nhất nhưng lại bị gương mặt đẹp đến ngỡ ngàng kia mặc ra vài phần thướt tha yểu điệu.

Nàng cúi đầu, bước nhanh vào trong điện, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại, nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan vài tiếng, khiến đám công tử xung quanh trộm nhìn nàng vài lần.

Ngu Nghiên nheo mắt lại.

Hai mắt Hoàng đế sáng lên: "Ngu khanh thấy ai?”

Hoàng đế nhìn theo hướng tầm mắt của Ngu Nghiên, Minh Nhiêu đã ngồi xuống chỗ của mình, thân hình nàng bị Trần thị chặn lại, hắn chỉ nhìn thấy Trần thị và Minh Vân ngồi bên cạnh bà.

“Đây là… phủ Tín Quốc công?”

Ngu Nghiên rũ mắt xuống, ngồi trở về, cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch.

Thái hậu nghe vậy nhíu mày bất mãn, cũng đưa mắt nhìn qua. Bà ta nhìn Minh Vân bằng ánh mắt đầy bắt bẻ và đánh giá, lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Sao vậy, Thái hậu nương nương không hài lòng?”

Ngu Nghiên chống tay lên bàn, cằm tựa vào tay, dáng ngồi thập phần càn rỡ nhưng lại được hắn làm ra phong thái tiêu sái.

Hắn lười biếng lên tiếng, hình như có chút men say: "Vẫn là nói nương nương sớm đã chọn được người rồi, người kêu thần chọn, chỉ là ngụy trang.”

Sắc mặt Thái hậu căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Nghiên: "Ngươi chọn người của Minh gia?”

Ngu Nghiên cười nói: “Họ Minh? Nghe hay đấy.”

“Minh gia được, Minh gia được đó.” Hoàng đế hài lòng gật đầu: "Tổ tiên Tín Quốc công đã đi theo Hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, nhiều thế hệ tập tước, toàn bộ Đại Lâm cũng không có mấy công huân thế gia như này. Tiểu bối Minh gia thế hệ này, trẫm nhớ là Nhị công tử đang làm việc dưới trướng ngươi? Các ngươi có duyên.”

“Đúng là có duyên, chỉ tiếc là…” Ngu Nghiên đột nhiên thở dài.

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc Thái hậu nương nương lại hướng vào đích nữ phủ Lý Thượng thư,” Ngu Nghiên lại chậm rãi rót cho mình một ly rượu, cười cười nói: "Chọn hôn sự tốt như vậy cho thần, người không sợ quyền lực của thần quá lớn sẽ đe dọa đến giang sơn Đại Lâm của người sao?”

Sự im lặng khó mà chịu được đang dần dần lan rộng ra, Ngu Nghiên không chút để ý, cầm ly rượu chậm rãi nhâm nhi.

Keng ——!!

Thái hậu ném ly rượu, tức giận quát: “Hỗn xược!”

Ngay khi ly rượu được ném xuống, một đội quân tinh nhuệ được trang bị đầy đủ, mặc áo giáp cấm quân, tay cầm kiếm bất ngờ bao vây ngoài cung điện, bọn họ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi vào nam nhân đang nhàn nhã uống rượu.

Đại điện vừa nãy còn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Tiếng đàn sáo, tiếng nhạc dừng lại, ca vũ lui hết xuống.

Quan lại quý tộc đưa mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng nói chuyện, tất cả đều thật cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động.

Rượu đổ hết vào quần áo của Ngu Nghiên, hắn bình tĩnh đứng dậy, thong thả ung dung dùng khăn tay lau.

Hoàng đế sắc mặt cũng không tốt lắm, Phùng công công the thé nói: “Hầu gia ăn nói cẩn thận!”

Ngu Nghiên lại coi như không nghe thấy, từ trên cao nhìn xuống Thái hậu.

“Sinh nhật của Thái hậu là ngày đại hỷ, nếu ngài đã phòng bị thần như vậy thì tội gì phải kêu thần tới cơ chứ?”

“Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, thần không cha không mẹ, thế nên chuyện hôn sự sẽ tự thần định đoạt, những năm này Thái hậu vẫn luôn nhớ đến chuyện chung thân đại sự của thần, chỉ là…”

Dừng một chút, hắn hạ giọng, giọng điệu khá tiếc nuối: "Cháu gái của Cảnh Thái phó, con gái thứ tư nhà Quan Văn điện Đại học sĩ Lưu đại nhân, muội muội ruột của Thái thường Thiếu khanh Trúc đại nhân… đều đã chết.”

Nam nhân thản nhiên cười nói vui vẻ: “Thần đã cùng ba nhà này kết huyết cừu, nương nương còn chưa hài lòng, chẳng lẽ ngài muốn Lại bộ cũng trở thành kẻ thù không đội trời chung với thần sao.”



Cuộc đối đầu của An Bắc hầu và Thái hậu đã trở thành trò hề lớn nhất trong bữa tiệc.

Các thế gia bị phân tán ra, Minh Nhiêu theo dòng người đi ra ngoài nhưng nàng không kìm được mà quay đầu lại nhìn một cái.

Nam nhân đứng ở thượng vị, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn về phía chủ nhân của hậu cung, ánh mắt tràn đầy giễu cợt, kiêu ngạo và cố chấp.

Tay áo hắn vẫn bị rách, áo choàng cũng bị rượu bắn tung tóe vào, hắn chỉ tùy ý đứng ở đó, một chút chật vật cũng chẳng có ngược lại còn tạo ra cho người khác cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Trong tim Minh Nhiêu tựa như bị đâm một nhát.

Kiếp trước nàng không biết rằng quan hệ của bọn họ lại tồi tệ như vậy.

Nhưng trước đây nàng có nghe nói Thái hậu là chị gái song sinh của mẹ đẻ An Bắc hầu, bọn họ là họ hàng ruột thịt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khiến mối cho quan hệ của họ trở nên tồi tệ như vậy.

Đêm đó, Minh Nhiêu bí mật đi tìm Minh Trác Tích xin thuốc trị thương.

Dưới sự truy hỏi đầy tha thiết của đối phương, nàng chỉ có thể nói dối là khi nhặt đồ lúc đứng dậy không cẩn thận nên đã khiến bả vai đụng trúng góc tủ.

Minh Nhiêu đóng cửa lại, tự mình cởi áo lót ra, lộ ra bả vai. Trên làn da trắng nõn có một mảng lớn xanh tím.

Nàng bất lực thở dài, mở ra hộp thuốc ra bắt đầu bôi thuốc theo chỉ định, xoa xong ở bả vai nàng cũng bôi một lớp thuốc vào lòng bàn tay.

Lực tay của hắn vẫn khỏe như ngày nào.

Lần đụng chạm thể xác duy nhất giữa bọn họ ở đời trước là khi hắn tức giận và đè nàng xuống giường…

Minh Nhiêu đỏ mặt, lắc đầu ném tâm tư phức tạp ra khỏi đầu.

Theo kinh nghiệm của đời trước thì đêm nay sẽ có thánh chỉ của Hoàng thượng, nhưng đêm nay…

Yên bình, tĩnh lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Ánh nến bị thổi tắt, cả không gian tối om, Minh Nhiêu giờ phút này cảm thấy có chút may mắn, may mắn là Trần thị không sắp xếp tỳ nữ nào bên người nàng nếu không thì sợ rằng vết thương ở bả vai khó lòng mà che giấu được.

Bả vai vẫn còn hơi đau, lòng bàn tay cũng bỏng rát. Đầu óc Minh Nhiêu rối loạn, tất cả đều tràn ngập ánh mắt lười biếng của Ngu Nghiên.

Ban ngày mặc dù lo lắng hoảng sợ, nhưng khi nghĩ đến hắn, nàng liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Phủ An Bắc hầu, Vân Thanh uyển.

Ngu Nghiên dựa vào chiếc ghế dài mềm mại, vạt áo choàng mở ra, hắn nhìn chằm chằm vào đồ vật trên bàn một cách xuất thần.

Đôi mắt dường như lúc nào cũng trong trạng thái mơ màng kia giờ phút này đã mở ra, không còn vẻ lười biếng nữa.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, ánh nến phản chiếu vào con ngươi nhảy nhót vui sướng.

Trên bàn có một hòn đá với những vết máu loang lổ trên nó.

Vết máu đã khô từ lâu, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.

Mạnh Cửu Tri đứng cách đó mười bước im lặng chờ đợi.

Hắn cũng không biết chủ tử bị đụng vào dây thần kinh nào, một hai phải cho người cạy khối đá ở hòn non bộ xuống, còn không cho phép chạm vào mặt đá, không được lau vết máu trên đó.

Về chuyện tứ hôn, bởi vì nổi lên tranh chấp cho nên ý chỉ cuối cùng vẫn chưa được quyết định, nhưng Ngu Nghiên hiển nhiên đã có tính toán của riêng mình.

“Đi Lương Châu, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện về nàng ấy.” Cách bình phong, nam nhân khàn khàn mở miệng nói.

Đại não Mạnh Cửu Tri đông cứng lại: "Nàng ấy?”

“Minh…” Nam nhân dừng lại: "Nhị cô nương.”

Mạnh Cửu Tri gian nan nói: “Nhưng chủ tử, thánh chỉ còn chưa… Huống hồ Thái hậu nói chính là đại cô nương, không phải nhị…”

“Ngươi cứ đi đi.” Ngu Nghiên thờ ơ nói.

“… Vâng.”

Mạnh Cửu Tri rời đi, Ngu Nghiên cầm lấy hòn đá dính máu kia, đứng dậy đi đến bên giường.

Hăn đặt hòn đá ở trên ghế, lấy từ dưới gối ra một con dao găm ướm thử lên lòng bàn tay mình.

Do dự một lát, lại thay đổi một bàn tay khác.

Đổi sang tay phải, chính là bàn tay đẩy nàng ra cũng là bàn tay khiến nàng bị thương.

Lưỡi dao sắc bén, chỉ cần một nhát dao thịt trong lòng bàn tay đã bị xé toạc ra.

Dòng máu nóng nhanh chóng chảy ra.

Nam nhân sắc mặt bình tĩnh cầm hòn đá lên.

Một giọt màu đỏ tươi rơi xuống lòng bàn tay và nhỏ xuống hòn đá.

Hắn rất cẩn thận, chỉ một giọt máu rơi xuống cạnh vệt máu cũ.

Hai vết máu ở cạnh nhau, kề sát vào nhau, nhanh chóng dung hòa vào nhau.

Tựa như hắn và nàng, không thể tách rời, vĩnh viễn quấn lấy nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play