Minh Nhiêu bị trận đau đầu kịch liệt tra tấn làm tỉnh lại.
Đầu óc choáng váng, trên trán nóng bừng, hơi thở cũng nóng thư thiêu đốt.
Mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi, chỉ có thể mặc kệ tiếng ồn ào ầm ĩ nhiễu loạn làm phiền bên tai.
“Con đẩy nàng ta làm gì, tuy mùa hè hồ nước không lạnh nhưng nàng ta không biết bơi, nàng ta bị chết đuối là hôn sự có thể rơi xuống trên đầu con đấy?”
Một phụ nhân khoảng ngoài 30 tuổi nhẹ giọng trách cứ.
Minh Nhiêu khẽ nhíu mày, giọng nói này thật sự rất quen tai…
“Nương, nữ nhi và tuấn lang tình đầu ý hợp, ngươi tình ta nguyện, Minh Nhiêu kia chỉ đang chiếm tiện nghi là đồng hương với chàng thôi.” Một giọng nói kệch cỡm của thiếu nữ làm nũng với phụ nhân: “Tuấn lang hiện giờ là Trạng Nguyên, tiền đồ như gấm, Minh Nhiêu làm sao xứng đôi với chàng, nàng ta nên đi chết đi, như vậy mọi người đều bớt việc.”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại cực kỳ ác độc.
Câu nói quen thuộc này đã từng nghe qua một lần, tại sao lại… Minh Nhiêu thầm hoảng hốt, nàng đang nằm mơ sao?
Trước khi ngủ, rõ ràng nghe thấy nam nhân kia đang thì thầm gọi tên nàng, mấy chục năm nay, nàng chưa từng nghe thấy giọng ai khác ngoại trừ hắn, vì sao…
Vì sao lúc này lại nghe thấy giọng nói của mẹ cả Trần thị và Minh Vân?!
“Nương, cầu xin nương hãy giúp con đi, cuộc đời này của con không phải Tuấn lang thì sẽ không gả, nếu nương không giúp, đợi nàng ta tỉnh lại, con không thể đảm bảo nàng ta sẽ không trượt chân rơi xuống nước nữa đâu.” Thiếu nữ có vẻ hơi bất mãn, hờn dỗi uy hiếp nói.
“Vậy thì thôi đi, nương chỉ hỏi con, Vương Tuấn Dương cũng thật tâm đối xử với con sao?” Trần thị có chút do dự, rốt cuộc nam tử trên đời này phần lớn đều ba lòng hai dạ, bà ta sầu lo nói: “Dù sao hắn đã định ra hôn ước với Minh Nhiêu trước, bọn họ lại quen biết nhau nhiều năm…”
Thiếu nữ thẹn thùng mỉm cười, giọng điệu đầy hạnh phúc: “Đương nhiên là hắn đối xử với con rất thiệt tình, chính miệng chàng nói với con rằng chàng không thích Minh Nhiêu từ lâu rồi, chỉ muốn kiến công lập nghiệp, tương lai để con có cuộc sống tốt đẹp.”
“Chàng nói đã báo cho cha nương, mẫu thân chàng cũng đã đồng ý, nhưng phía phu nhân Thứ sử Lương Châu lại có chút khó khăn.”
Khi Minh Vân nhắc tới vị phu nhân Thứ sử tác phong đanh đá kia, vẻ mặt nàng ta căm giận, nghiến răng nghiến lợi.
Phu nhân Thứ sử Lương Châu là biểu di của Minh Nhiêu, lúc trước hôn sự này có thể thành cũng do có phu nhân Thứ sử giật dây bắc cầu.
Trần thị trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thôi, ai bảo con là tâm can của nương, không giúp con, chẳng lẽ ta còn giúp hài tử của nữ nhân kia sao.”
“Nương, người thật tốt!”
Minh Vân nhận được lời hứa, cảm thấy hài lòng mỹ mãn rời đi.
Minh Nhiêu nghe cuộc đối thoại giống hệt trước đây, cơn đau âm ỉ trong đầu càng dữ dội, nhíu mày thật chặt, đau đến mức không tự chủ được rên rỉ thành tiếng.
Gian ngoài đột nhiên an tĩnh, rồi sau đó có tiếng bước chân càng ngày càng lại gần.
Màn trướng bị người vén lên, mùi hương son phấn gay mũi xông thẳng phía trán Minh Nhiêu.
Bàn tay nóng bỏng của nàng rơi vào một đôi tay được bảo dưỡng rất tốt, rồi sau đó nghe thấy phụ nhân ôn nhu nói:
“A Nhiêu có khá hơn chút nào không? Có chỗ nào không thoải mái thì nói với mẫu thân.”
Giọng điệu ôn nhu như nước, dường như không phải phụ nhân vừa rồi thương lượng với nữ nhi của mình chuyện cướp đoạt hôn sư của Minh Nhiêu vậy.
Minh Nhiêu khó khăn nhấc mí mắt nặng nề lên, gương mặt trang điểm tinh xảo của phụ nhân hiện ra trước mắt nàng.
Trần thị không được tính là đẹp, nhưng lại biết cách ăn mặc, lúc nào cũng tươi cười, trước đây nàng cảm thấy nụ cười của bà ta rất dối trá, hiện giờ xem ra, càng khiến người chán ghét.
Minh Nhiêu khụ một tiếng, khàn giọng nói: “Nữ nhi bị sao vậy…”
Trần thị cười dịu dàng: “Cỏ rêu xanh ven sông trơn trượt, con không cẩn thận bị rơi xuống nước.”
Trần thị đỡ Minh Nhiêu ngồi dậy, ôn nhu săn sóc như mẫu thân ruột thịt.
Thân thể mảnh mai của Minh Nhiêu dựa vào đầu giường, giơ tay ấn lên huyệt Thái Dương.
Không ngờ nàng lại quay về thời điểm 17 tuổi, thiếu nữ trong khuê phòng chờ gả đi.
Cách lúc gả cho Ngu Nghiên ở kiếp trước, còn một năm nữa.
Kiếp trước khi 17 tuổi, nàng đã rơi xuống nước và bị bệnh một thời gian dài.
Bởi vì trận bệnh này, sức khỏe của nàng trở nên rất yếu, bệnh tật liên miên.
Thật sự là ý trời trêu người, nàng lại sống lại vào lúc này.
Không cẩn thận ngã xuống ư… Minh Nhiêu đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Nàng cũng thật sự bật cười.
Hai mẹ con này quả thật trước sau như một, một người xấu đến vô tư, một người giả đến dối trá.
Minh Nhiêu vốn có diện mạo cực kỳ xinh đẹp, lúc cười càng tăng thêm vài phần kiều mị. Đôi mắt trong veo, khí chất trong trẻo, quyến rũ mà không lẳng lơ, lộ ra vẻ đơn thuần trong sáng.
Màn trướng của giường không thể cản được ánh mặt trời vừa mọc lên ở phương đông, ánh sáng bình minh xuyên qua song cửa, nghiêng bóng chiếu vào.
Ánh nắng dừng trên làn da trắng tuyết của nữ tử, cần cổ thon dài xinh đẹp mà yếu ớt, xương quai xanh hõm sâu quyến rũ. Lông mi dày đậm và cong vút nhẹ nhàng rung động, mị nhãn như tơ đôi môi đỏ mọng, tuy còn đang bị bệnh, chưa trang điểm ăn mặc, nhưng vẫn xinh đẹp diễm lệ động lòng người.
Trần thị nhìn đến ngây người, mơ hồ từ khuôn mặt của Minh Nhiêu nhìn thấy bóng dáng của mẹ ruột nàng, trong lòng như có cây gai nhọn, nụ cười hoàn mỹ cũng phai nhạt đi chút ít.
Trần thị giơ tay lau mồ hôi bên thái dương của Minh Nhiêu, nhìn Minh Nhiêu nhẹ trách mắng: “Con cũng thật là, trời đã tối muộn mà bên cạnh còn không mang theo tỳ nữ, một mình chạy đến bên hồ làm cái gì, may mà Trác Tích đi ngang qua cứu con lên, không xảy ra chuyện gì lớn.”
Nàng tự mình chạy tới ở đâu chứ, rõ ràng là Minh Vân đã phái người tới lừa gạt nàng.
Minh Nhiêu không để ý tới Trần thị đang trách ngược mình, nàng nghe được tên Minh Trác Tích, sửng sốt một chút: “Nhị ca đã trở lại rồi sao?”
“Đêm qua mới về, lúc này hẳn đã tiến cung rồi.”
Trần thị nhắc tới thân nhi tử, vẻ tươi cười lại rõ hơn hai phân: “Huynh muội các con từ nhỏ đã có quan hệ tốt, mấy năm trước nó đi theo quân đội ở Lương Châu bên kia, một mình không nơi nương tựa, nhưng thật ra rất chiếu cố con cùng Tần di nương của con.”
Trần thị đã quen với trường hợp như thế này, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ là thứ bà ta am hiểu nhất.
Minh nhị công tử của phủ Tín Quốc công hiện giờ cũng coi như có quân công trong người, không lâu sau sẽ được luận công ban thưởng, bà ta vui vẻ vô cùng, tâm tình tốt, kể cả khi nhắc tới nữ nhân như cái xương trong họng, biểu tình của bà ta cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Minh Nhiêu nghe thấy Minh Trác Tích đã trở lại, trong ánh mắt có ánh sáng: “Vậy chờ nữ nhi tốt hơn sẽ nói lời cảm tạ với huynh ấy.”
Trần thị thấy nàng không đề cập đến chuyện đêm qua rơi xuống nước, trong lòng rất hài lòng, mỉm cười gật đầu, vuốt tóc nàng nói: “Thấy huynh muội các con hòa thuận, mẫu thân rất vui vẻ.”
Trần thị lại dặn dò hai câu, Minh Nhiêu không chú ý nghe. Nàng cụp mắt xuống, có chút lơ đễnh, nàng vẫn đang nghĩ về việc Minh Trác Tích trở về, không để ý lắm đến sự quan tâm của Trần thị.
Không được bao lâu, cuối cùng Trần thị vòng tới vấn đề chính.
“Bên phía nhà họ Vương cho người tới nói muốn hủy hôn sự của con cùng Vương Tuấn Dương, ý con thế nào?” Trần thị vẫn dịu dàng cười, làm như thật sự ân cần hỏi ý kiến của nàng.
Cái gì mà hủy hôn sự, đều là có lẽ mà thôi.
Nhà họ Vương cũng không dám đem ý định muốn từ hôn ồn ào đến trước mặt Minh Nhiêu, dù gì người chân trong chân ngoài, bội tình bạc nghĩa, bất nhân bất nghĩa là Vương Tuấn Dương, là nhà họ Vương hắn đuối lý.
Trần thị đang tạo áp lực cho Minh Nhiêu, lừa nàng đã bị nhà chồng ghét bỏ, muốn nàng thức thời một chút, chủ động từ bỏ, dù sao nếu tự Minh Nhiêu không muốn gả, bên phía Lương Châu cũng có thể tránh đi rất nhiều phiền toái.
Minh Nhiêu biết tất cả tính toán của Trần thị, đời trước nàng đã làm như vậy.
Nếu nàng không đồng ý từ hôn, như vậy Trần thị sẽ lại áp chế Tần thị nương thân của nàng, bắt ép nàng đồng ý.
Năm đó Minh Nhiêu và mẹ đẻ của nàng Tần thị bị đuổi về Lương Châu, cuộc sống tuy tầm thường vắng lặng nhưng lại rất tự do vui vẻ, mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm nay đã sớm chặt đứt tâm tư trở lại Kinh thành.
Nếu không phải vì hôn sự, Minh Nhiêu cũng không có khả năng lại bước vào Kinh thành này một bước.
Tần thị thích cuộc sống thoải mái không gò bó ở Lương Châu, bà có bệnh cũ nên ở bên kia dưỡng bệnh cũng thuận tiện…
Nếu Minh Nhiêu không nghe lời, Trần thị sẽ phái người đưa nương nàng quay về, ngày ngày bị tra tấn, ngày tháng trôi qua khó khăn, chỉ sợ bệnh cũ càng khó khỏi hẳn.
Minh Nhiêu không đành lòng để mẫu thân chịu khổ, chịu đựng khuất nhục chắp tay nhường việc hôn sự lại cho người khác, sau đó, lại thay thế Minh Vân, gả cho An Bắc hầu có danh khắc thê.
Thật ra khi đó Minh Nhiêu đã không còn cảm tình gì với Vương Tuấn Dương, nếu nói đã từng có chút tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng khi Vương Tuấn Dương cầm lộ phí mà nàng chuẩn bị cho hắn ta lên kinh, rồi sau khi đậu Trạng Nguyên, hắn ta thập phần quyết đoán mà ở chung một chỗ cùng Minh Vân, bội tình bạc nghĩa với nàng, khi đó, Minh Nhiêu đã hoàn toàn thất vọng về hắn ta.
Kiếp trước Minh Nhiêu một đời oán hận, than thế gian bất công, hận Vương Tuấn Dương vô tình, cũng tâm như tro tàn với Minh gia, nàng không muốn dễ dàng thành toàn cho đối nam nữ đó, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Trần thị, vẫn là không tình nguyện mà thay đổi hôn sự.
Nàng nuốt xuống oan ức, chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể trọng sinh đến một đời.
Trần thị nghiêm túc quan sát biểu hiện của Minh Nhiêu, ngoài dự kiến của bà ta, trên mặt Minh Nhiêu không có cảm xúc kinh ngạc, khổ sở, hoặc tức giận.
Minh Nhiêu rất bình tĩnh: “Việc này nữ nhi còn cần suy xét lại một chút.”
Trần thị sớm biết Minh Nhiêu sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, việc này cũng nằm trong dự kiến của bà ta, nhưng phản ứng của Minh Nhiêu thật sự không giống bình thường.
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Trần thị, Minh Nhiêu chớp mắt, đơn thuần cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nữ nhi biết, bọn họ coi thường nữ nhi.”
Năm nay là năm thứ nhất Cảnh Huyền đế đăng cơ, ba năm khảo thí khoa cử một lần, năm nay vừa vặn là niên đại thi Trạng Nguyên.
Vương Tuấn Dương kia là đệ nhất danh của kỳ thi đình năm nay.
Trước đây Vương Tuấn Dương ở Lương Châu chỉ là người đọc sách hàn môn, gia đạo sa sút, Minh Nhiêu tuy là thứ nữ, nhưng vì có biểu di là phu nhân Thứ sử, ở Lương Châu cũng coi như “nhà cao cửa rộng”.
Nhưng bây giờ Vương Tuấn Dương đã có địa vị khác, xưa đâu bằng nay, Kinh thành có nhiều quý nữ cao môn như vậy, nhà họ Vương có thể có nhiều lựa chọn hơn, đâu cam nguyện nghênh đón một thứ nữ không được sủng ái vào cửa.
Cho nên không phải nàng sai, mà là nhà họ Vương đã thay đổi.
Nếu nàng đã không sai, vì sao lại phải dễ dàng nhượng bộ? Nếu nàng nhượng bộ, nói không chừng Vương gia sẽ đẩy lỗi sai trong chuyện từ hôn lên đầu nàng.
Minh Nhiêu không ngốc, trải qua kiếp trước, nàng càng biết được bản thân không thể nén giận, không thể bị động để kẻ khác tùy ý khinh nhục mình.
Trần thị bị một câu nói thẳng này làm nghẹn họng, mặc dù sự thật như thế, nhưng Minh Nhiêu chọc thủng nó ra rõ ràng, chẳng khác nào dẫm đạp lên thể diện của nhà họ Vương và bà ta dưới chân.
Trần thị lạnh mặt, chưa kịp răn dạy, lại nghe Minh Nhiêu nói tiếp:
“Thật ra nữ nhi muốn tìm chỗ dựa cho mình, mẫu thân cũng biết, lúc ở Lương Châu nữ nhi cùng di nương sống không tốt, di nương có bệnh cũ, trong nhà tiêu tiền như nước chảy, Vương công tử hiện giờ có tiền đồ, nữ nhi rất vui vẻ, cảm thấy cuộc sống cực khổ này cuối cùng cũng…”
Trần thị: “…”
Trần thị vẫn còn nhớ rõ năm đó khi Minh Nhiêu và Tần thị bị đuổi về Lương Châu, lúc đó Minh Nhiêu vẫn là tiểu nữ hài nhưng ánh mắt nhìn bà ta lại lạnh như băng.
Tiểu nữ hài năm đó hung dữ như vậy, sau nhiều năm tu thân dưỡng tính ở Lương Châu, tính tình lại trở nên nhu nhược hơn rất nhiều, cũng con buôn hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài Tần thị vẫn được xem là thiếp thất của Minh phủ, tiêu dùng hằng ngày tất nhiên do Trần thị phụ trách, Trần thị mỗi năm đưa bao nhiêu ngân lượng cho bên Lương Châu, bà ta tự mình biết rõ, bây giờ nghe Minh Nhiêu khóc than, trong lòng bà ta rất thoải mái.
“Mẫu thân, nếu sau khi nữ nhi về lại Lương Châu mà có thể tự lực cánh sinh, kiếm đủ ngân lượng cho di nương dưỡng bệnh, vậy nữ nhi không gả cho Vương công tử cũng không có gì đáng tiếc.”
Trần thị nghi ngờ nói: “Con không thích Vương Tuấn Dương ư? Chẳng lẽ gả cho hắn chỉ vì bạc? Nhưng nhà hắn…”
Trần thị không nói tiếp, sắc mặt có chút lúng túng.
Nhà họ Vương không có tiền.
Vương Tuấn Dương lên Kinh thành đi thi, lộ phí và phí ăn ở vẫn là Minh Nhiêu gom góp cho hắn.
“Vương công tử lúc này không có tiền, nhưng chuyện tương lai ai nói được, mẫu thân cũng biết, hắn là tân khoa Trạng Nguyên.” Minh Nhiêu thở dài: “Tình yêu là thứ hư ảo nhất, chi bằng cầm được vàng thật bạc trắng ở trong tay mới chân thực hơn.”
Trần thị không biết tính toán của Minh Nhiêu, còn tưởng rằng thứ nữ này vẫn nằm trong khống chế của mình. Tâm tư bà ta buông lỏng lại trong bụng.
Chỉ cần có thể dùng tiền bạc để giải quyết thì đều không phải chuyện lớn.
…
Đêm đã khuya.
Minh Nhiêu nằm trên giường, thật lâu vẫn không ngủ được.
Cơn sốt của nàng đã hạ bớt, việc suýt chết đuối cũng không để lại mầm bệnh, thật may mắn, lần này khác với kiếp trước.
Đêm khuya thanh vắng, nàng lại nghĩ tới mỗi tối trong mấy chục năm ở kiếp trước, nhớ tới người đó.
Nghĩ đến chuyện đã từng, trong lòng cảm thấy như thiếu thứ gì đó, lúc nào cũng có gió lạnh rít gào thổi tới, khiến người thực sự không thoải mái.
An Bắc hầu…
“Hầu gia.”
Một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ thoát ra từ giữa cánh môi.
Ban ngày lúc phải đối phó cùng Trần thị, nàng uyển chuyển nói vài ngày nữa muốn dự tiệc sinh thần của Thái hậu, Trần thị vẫn hy vọng chuyện từ hôn có thể bất động thanh sắc mà giải quyết, bởi vậy đối với thỉnh cầu của Minh Nhiêu bà ta có thể đồng ý thì hoàn toàn đồng ý.
Ngày tổ chức tiệc sinh thần của Thái hậu, Trần thị sẽ mang Minh Nhiêu vào cung.
Qua mấy ngày nữa là nàng có thể gặp lại hắn…
Vừa nghĩ đến hắn, Minh Nhiêu không tự chủ được mà trở nên hồi hộp.
Sợ hắn, nhưng cũng nhớ hắn.
Nỗi nhớ này kéo dài tới bình minh.
…
Giờ Mão một khắc, sương mù chưa tan, tia nắng mai của hừng đông hiện ra.
Sắc trời trở nên sáng hơn, một đội tướng sĩ mặc áo giáp cưỡi khoái mã, phóng nhanh qua con đường mòn trên núi.
Mỗi người đều mang theo khí tức cuồng bạo và sát khí dày đặc, đôi mắt đỏ hoe do thức suốt đêm, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, thần thái sáng láng.
Có hai tướng lĩnh tuổi còn trẻ chưa cưới vợ, tiệu diệt thổ phỉ đã giết đến đỏ cả mắt, dự định khi tiến vào Kinh thành sẽ đi thẳng đến con phố trăng hoa để phát tiết cảm xúc.
Phần lớn đội quân ở phía trước sớm đã không nhìn thấy bóng dáng.
Ngu Nghiên mặc một thân thường phục, gương mặt cảm xúc tẻ nhạt, chậm rãi đi dọc theo quan đạo.
Tuy hắn duỗi thẳng người ngồi trên lưng ngựa, nhưng thần sắc lại rất lười biếng, mắt phượng híp lại, tựa hồ vô cùng mệt mỏi.
Những người đó đều đi tìm thú tiêu khiển, mà hắn không có những ham thích đó.
Thân vệ bên người đi phía sau cách Ngu Nghiên một khoảng, không nhanh không chậm theo sát, hiển nhiên bọn họ biết thời điểm An Bắc hầu buồn ngủ thì không nên trêu chọc, vì thế cũng không dám tới gần.
Xuyên qua rừng cây cuối cùng, lại đi về phía trước là có thể nhìn thấy tường thành ở phía xa. Lúc sắp ra khỏi cánh rừng, Ngu Nghiên bỗng dưng ghìm chặt dây cương, dừng lại.
Đội thân vệ ở phía sau lập tức rút đao ra, vây hắn vào giữa đội hình, cảnh giới.
Trong rừng tiếng gió đã dừng lại, tiếng chim chóc cũng đã ngừng.
Đôi mắt phượng của nam nhân thong thả mở ra, vẻ lười biếng tản mạn dần rút đi, thay vào đó là hàn ý sắc bén như chủy thủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT