Tỳ nữ bên cạnh Minh Nhiêu là tỳ nữ hầu hạ bên người Trần thị, sau khi từ Túy Hương các trở về, hai tỳ nữ liền đúng sự thật mà một năm một mười, sinh động như thật nói ra cảnh tượng Vương Tuấn Dương đối với Minh Nhiêu không vừa lòng không buông tha như thế nào.

Sau khi Trần thị nghe xong, lập tức kêu Minh Nhiêu đến đây.

Minh Vân ở một bên liên tục nói không có khả năng, nàng ta chỉ vào Minh Nhiêu mà mắng: "Nhất định là do ngươi câu dẫn tuấn lang, ngươi là hồ ly tinh, nương của ngươi cũng không phải thứ gì tốt, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn*, bắt chước rất giống!"

*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên làm bậy thì người dưới cũng sẽ làm loạn.

Minh Nhiêu hờ hững nhìn Minh Vân.

Trần thị bị làm ồn đến đau đầu, bà không đành lòng mắng nữ nhi thân sinh của chính mình, chỉ có thể lạnh mặt phát tác với Minh Nhiêu.

Có một câu mà Minh Vân nói không tệ, Minh Nhiêu có dung nhan tuyệt sắc giống Tần thị, Trần thị không tin sẽ có nam tử không chút động lòng đối với vẻ đẹp như vậy.

Bản thân Trần thị có dung mạo và nhan sắc bình thường, hạ sinh Minh Vân tất nhiên là so ra sẽ kém hơn Minh Nhiêu.

Nam tử phần lớn là sớm ba chiều bốn, dễ dàng bị dung mạo mê hoặc. Thế nên cho dù Vương Tuấn Dương có khó quên cũ tình, cũng không thể tất cả đều là hắn sai, Minh Nhiêu cũng phải chịu trách nhiệm chủ yếu.

"Hôm qua các ngươi đã nói gì đó?" Trần thị dò xét nhìn Minh Nhiêu: "Lần trước thái độ của hắn không phải là như thế."

Minh Nhiêu cong cong môi, không hoảng không nhanh nói: "Nữ nhi nói cái gì, hai vị tỷ tỷ đều đã nói rồi, bọn họ ở đây, nếu như nữ nhi làm không đúng chỗ nào, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không giúp ta giấu giếm."

Trần thị chuyển ánh mắt đến trên người hai tỳ nữ, suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý.

Hai tỳ nữ đều là con trong nhà, từ nhỏ đã hầu hạ ở trong phủ, chắc chắn sẽ không nói chuyện đứng về phía Minh Nhiêu.

Nhưng mà trong lòng Trần thị vẫn không thoải mái, nhìn một gương mặt trông giống như Tần thị như vậy, bất luận như thế nào cũng không thể xử lý sự việc công bằng.

Minh Vân vẫn luôn dùng ánh mắt oán độc nhìn Minh Nhiêu, nàng ta càng nghĩ càng giận, tiến lên hung hăng đẩy lui Minh Nhiêu.

"Ngươi là thứ tiện nhân quen thói mê hoặc lòng người!"

"A Vân!" Ngữ khí của Trần thị trầm xuống.

Người trong nhà sao lại có thể khắc khẩu, chữ "tiện nhân" như vậy là trăm triệu không thể dùng, nàng là cô nương của phủ Quốc công, không phải người đàn bà đanh đá ngoài chợ nào đó.

Xưa nay ở trong nhà chỉ nói vài câu "hồ ly tinh" rồi thôi, Trần thị không nói, thì không có nghĩa là bà có thể chịu đựng nữ nhi của chính mình lần nữa nói xằng nói bậy.

Minh Nhiêu bị đẩy đến lảo đảo, phía sau lưng đụng phải cây cột trong phòng, gáy sau đầu bị đập một cái, trước mắt liền choáng váng.

"Nương! Tại sao nương còn đứng về phía nàng ta! Nàng ta chính là đứa con của nữ nhân đã cướp đoạt phu quân của nương đó!"

Câu nói này lại một lần nữa đam vào tim của Trần thị, Trần thị ném tách trà.

"Minh Nhiêu, ngươi đến từ đường quỳ." Vẻ mặt Trần thị vô biểu tình nói.

Minh Nhiêu trầm mặc một lúc.

Chậm rãi đứng dậy, hành lễ cáo lui, bị Vương ma ma đưa đến từ đường.

Sắc trời bên ngoài lại tối sầm, trong gió lạnh trộn lẫn hơi nước nhỏ nhoi

Hình như trời lại sắp mưa.



Trong phòng chính, Minh Vân còn đang khóc sướt mướt.

Trần thị không kiên nhẫn mà vỗ bàn, sợi dây đàn hương Phật giữa cổ tay run lên.

Không có người ngoài ở đây, Trần thị liền không cần tiếp tục bận tâm mặt mũi nữ nhi của mình.

"Đây là cách con nhìn nam nhân? Hắn nói cái gì với con? Nói không phải con thì không cưới?" Trần thị cười lạnh: "Nhưng đôi mắt kia của hắn sẽ không biết chỉ nhìn chằm chằm một mình con đâu."

"Nương, Tuấn lang không có cố ý đâu, hắn là bị mê hoặc, bị sắc đẹp làm mờ mắt."

Mày liễu của Trần thị tức giận nhướng lên: "Ta thì thấy là con bị mờ mắt!"

"Đều do Minh Nhiêu! Ai kêu nàng ta lớn lên có một gương mặt mang mầm mống tai hoạ như vậy." Minh Nhiêu khóc lóc nói thay cho Vương Tuấn Dương: "Huống hồ trước đây bọn họ có hôn ước, tuấn lang chỉ là nhớ tình cũ mà an ủi nàng ta, cũng không phải thật sự có tâm tư đối với nàng ta, nhất định là bị Minh Nhiêu câu dẫn trước, người đừng hiểu lầm Tuấn lang…"

Trần thị không thể tin được: "Rốt cuộc hắn đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì, khiến con cứ một mực khăng khăng như vậy, xem ra ta thật sự phải suy xét thật kỹ hôn sự của hai con."

Minh Vân từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, tính cách chưa kể là kiêu ngạo ương ngạnh, lại cũng rất ít cúi đầu với người khác, hôm nay vì nói chuyện thay cho Vương Tuấn Dương, mà lại ăn nói khép nép cầu xin như vậy.

"Không được đâu nương!"

"Con cũng đã nói, trước đây bọn chúng có hôn ước, cho dù trước mắt hắn nói lời ngon tiếng ngọt với con, nhưng cũng khó đảm bảo về sau sẽ không ghét bỏ con, có lần một thì sẽ có lần hai, ta sẽ không để nữ nhi của mình phải chịu khổ vì bị vứt bỏ."

Cho dù Minh Vân có tiếp tục khóc lóc kể lễ ầm ĩ như thế nào, Trần thị đều không hề mềm lòng.

"Vốn tưởng rằng trải qua mấy ngày cấm túc, con có thể tỉnh ngộ một chút, bây giờ xem ra, con đã bị tên tiểu tử kia làm cho mê muội." Trần thị thở dài.

Chia rẽ Minh Nhiêu và Vương Tuấn Dương, đối với Trần thị mà nói không phải là chuyện lớn gì. Bà có thể cho nữ nhi của mình gả cho Vương Tuấn Dương, nhưng mà không thể chịu đựng nữ nhi của mình sa vào trong một đoạn tình cảm không thể tự mình giải thoát.

Không có nam tử, liền nhất định phải đòi chết đòi sống sao? Trần thị luôn luôn cường thế, tính tình mềm yếu như vậy không phải là thứ mà nữ nhi của bà nên có.

Giờ phút này Trần thị vậy mà cảm thấy Minh Nhiêu yêu tiền như vậy thật ra rất tốt, ít nhất thì sau khi bị vứt bỏ sẽ không khóc sướt mướt đòi chết đòi sống đánh mất bản thân.

Nhìn nữ nhi thống khổ ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt Trần thị toát ra thần sắc thất vọng.

"Qua mấy ngày nữa là đại thọ sáu mươi của Bùi lão phu nhân, Bùi gia gửi thiệp cho nhà chúng ta, trước ngày đại thọ, con tiếp tục đóng cửa ăn năn đi." Trần thị gọi hạ nhân tới, làm bọn họ đỡ Minh Vân lên: "Nếu tiếp tục khóc lóc ầm ĩ, hôn sự sẽ liền chấm dứt."

Minh Vân hai mắt sưng húp trở về phòng, gọi tỳ nữ bên người của mình tới, làm nàng ta lẻn đi ra ngoài truyền tin cho Vương Tuấn Dương.

Kêu hắn đừng có gấp, ngày tiệc mừng thọ của Bùi lão phu nhân, sẽ tự tìm cơ hội gặp mặt hắn. Còn nói nàng không có giận hắn, nàng biết tất cả lỗi đều là Minh Nhiêu sai, kêu hắn đừng cảm thấy có tội.

Tỳ nữ cầm ô đi truyền tin, ngoài cửa mưa to nặng hạt. Minh Vân canh giữ ở bên cửa sổ, nghĩ đến Vương Tuấn Dương, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nhưng lại nghĩ đến Minh Nhiêu, thần sắc lại trở nên dữ tợn.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, nàng ta hủy đi gương mặt kia của Minh Nhiêu, xem nàng còn câu dẫn nam nhân như thế nào.



Sau nửa canh giờ, trời mưa to như trút nước.

Minh Nhiêu quỳ gối trên đệm hương bồ, đầu choáng váng từng đợt.

Cái gáy ẩn ẩn đau nhức, lúc nào nàng cảm thấy có chút ê ẩm.

Cảm thấy buồn nôn, đầu óc choáng váng, rất khó chịu.

Cửa từ đường mở toang, gió rất lớn, mưa bị thổi vào.

Minh Nhiêu đã không còn sức lực để đứng dậy đi đóng cửa, thân mình nàng hơi lắc lư, rốt cuộc trước mắt tối sầm, ngã sang một bên.

Nàng không có ngã trên nền gạch lạnh băng, mà là ngã vào một cái ôm ấm áp mang theo mùi hương bồ kết nhàn nhạt.

Hương vị này có chút xa lạ, Minh Nhiêu gian nan mở mắt ra, muốn cố gắng nhìn rõ người trước mắt, nhưng mà bóng người chồng lên nhau, khuôn mặt của người ôm nàng mơ hồ, nàng không phân biệt được.

"Minh Nhiêu, Minh Nhiêu?"

Người tới nôn nóng gọi nàng.

Là một nam tử trẻ tuổi, giọng nói trầm thấp hùng hậu, không giống dáng vẻ luôn lười nhác như Ngu Nghiên, cũng không nghĩ nhị ca Minh Trác Tích thanh nhuận sạch sẽ như vậy.

"Đại ca?" Nàng nhẹ giọng nói: "Huynh về rồi sao."

Nói xong liền ngất đi.

**

Khi Minh Nhiêu lần nữa tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường của chính mình.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy tỳ nữ hầu hạ bên người nhị ca Minh Trác Tích.

"Nhị cô nương tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Muốn… nôn, oẹ."

Có tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần.

"Đại phu nói đầu của muội bị thương rồi, phải cẩn thận tĩnh dưỡng, đừng lộn xộn."

Là giọng nói của người vừa rồi đỡ được nàng.

Minh Nhiêu chớp mắt, chớp để xóa tan sương mù trong mắt, liền nhìn thấy một gương mặt tràn đầy lo lắng.

Nam tử ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một cẩm bào tơ lụa màu xanh ngọc thêu hoa, khí chất ôn hoà, dáng vẻ đứng đắn.

"Đại ca." Minh Nhiêu cong đôi mắt: "Đã lâu không gặp."

Minh Trì Lãng ngẩn ra một chút.

Phần lớn là do mấy năm không gặp, gặp lại thấy nàng đã trổ mã thành đại cô nương mỹ lệ, nét phúng phính trẻ con trên mặt rút đi, thân hình mảnh mai, cũng không còn là tiểu nữ hài mềm mềm mại mại nép vào trong lòng ngực hắn lúc nhỏ kia nữa.

Một cái nhíu mày một nụ cười quyến rũ, khiến người khác không thể không tuân theo.

"Đại ca hồi kinh để báo cáo công tác sao?"

Khi Minh Trì Lãng mới mười tám tuổi đã lập tức nhập sĩ làm quan, khi đó vẫn còn tiên đế Khang Thành đế tại vị. Khang Thành đế rất thưởng thức Minh Trì Lãng, hạ mệnh thu nạp vào Đô Sát viện, sau này lại phái hắn đi một vài nơi làm tuần án ngự sử, quanh năm suốt tháng đều không về nhà.

Tân đế Cảnh Huyền đế kế vị, điều Minh Trì Lãng hàng năm làm việc ở bên ngoài trở về.

"Bệ hạ thăng quan cho ta, bây giờ là Thiêm Đô Ngự sử," Minh Trì Lãng nhẹ nhàng bâng quơ, lại nói đến chuyện của Minh Nhiêu: "Hôm nay vì sao lại quỳ gối ở từ đường?"

"Còn chưa chúc mừng đại ca thăng chức!" Minh Nhiêu cười thật vui vẻ, một đôi mắt hoa đào cong thành hình trăng non, thiếu chút duyên dáng, nhưng thật ra lại nhiều thêm vài phần thơ ngây.

Minh Trì Lãng bất đắc dĩ thầm than: "Chớ có nói chuyện không liên quan, là… mẫu thân?"

Minh Nhiêu gật đầu.

Minh Trì Lãng mím môi, im một lúc lâu, cũng không biết nên trấn an như thế nào. Hắn nâng tay lên, sờ vào đầu của Minh Nhiêu.

Minh Nhiêu cười sáng lạn với hắn.

Mặc dù cha ruột tránh mặt nàng, mẹ cả khắt khe với nàng, trưởng tỷ ghen ghét nàng, nhưng mà nàng lại có hai ca ca rất tốt.

Minh Nhiêu vẫn luôn nghĩ không ra, vì sao Trần thị có thể sinh ra mấy hào tử có tính cách hoàn toàn bất đồng này.

Đầu của Minh Nhiêu có chút choáng váng, cúi đầu, nhắm đôi mắt lại, đến khi mở ra thì nhìn thấy tay áo của Minh Trì Lãng ngắn đi một đoạn.

Tay áo ngắn hơn một khúc, khiến nàng lại không tự chủ được mà nhớ tới Ngu Nghiên.

Minh Trì Lãng nhận thấy được ánh mắt của nàng, giải thích nói: "Khi trở về gặp phải sơn phỉ."

Minh Nhiêu khẩn trương ngẩng đầu: "Vậy huynh không sao chứ?"

"Vẫn ổn, nhóm sơn phỉ kia hẳn là đã bị tiêu diệt."

Minh Nhiêu sửng sốt một chút: "Tiêu diệt? Nhanh như vậy?"

Minh Trì Lãng ừ một tiếng: "Khi ta hồi kinh đúng lúc gặp An Bắc hầu mang binh ra khỏi thành diệt phỉ, mặc dù còn chưa có tin tức truyền đến, nhưng ta nghĩ, dùng năng lực của An Bắc hầu, bọn phỉ lúc này hẳn là đã bị diệt rồi."

Minh Nhiêu nhớ tới lời ngày ấy Đường Mộ Nhan nói khi rời đi, người họp tống Kim Long Tiêu cục cũng gặp phải sơn phỉ rồi bị thương, không biết có phải là một nhóm người hay không.

An Bắc hầu…

Ngày ấy ở ngoài nha môn, Kinh Triệu Doãn cầu xin Ngu Nghiên hẳn là về chuyện này.

"Gần đây bên ngoài dường như không yên bình." Minh Nhiêu nhíu mày lại, thở dài.

Đùng – ầm!!

Bên ngoài đột nhiên nổi sấm sét.

Có tiểu nha hoàn cả người ẩm ướt mà chạy vào, nói phu nhân tìm nhị cô nương đến hỏi chuyện.

Hỏi chuyện, lại là hỏi chuyện.

Minh Nhiêu bất đắc dĩ thở dài, đang muốn xoay người xuống giường.

Đây là muốn hỏi tội nàng sao không quỳ gối ở từ đường sao?

Minh Trì Lãng tiến lên một bước, đỡ nàng lên, hắn ngăn tay của tỳ nữ, nghiêm túc nhìn Minh Nhiêu: "Huynh đi cùng muội."

Nếu như muốn trách, cũng nên có một phần của hắn mới đúng.

Hai người chậm rãi đi đến phòng chính, sắc mặt của Trần thị lạnh đến dọa người.

Bà nhìn thấy Minh Nhiêu, liền nói xuống một câu —

"Sơn phỉ tác loạn, hôn thư bị chặn rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play