Tô Nhuyễn không biết bà Hoắc đã bắt đầu đắn đo tính toán về cô, thời điểm trời vừa tối dây cột tóc được người mua hết một nửa.
Cô thu dọn quầy hàng, sau đó đi tới một tiệm may cùng ngày hôm qua giống nhau lại mua chút vải vụn cùng đầu dây thun, sau đó mới trở về nhà.
Trong nhà không có ai, lão thái thái vẫn như cũ không có trở về, nghĩ đến Tô Văn Sơn cũng không có ở nhà, ông ta đang bồi lãnh đạo thị sát.
Như thế thì càng thuận tiện cho Tô Nhuyễn, cô đem tiền hôm nay bán được lấy ra đếm đếm.
Tổng cộng bán được 150 mấy cái, trong đó đa số đều là màu sắc cơ bản và hoa văn, dây cột tóc bán bốn mươi mấy cái, tổng cộng thu được 67 đồng tiền, trừ đi ngày hôm qua cùng hôm nay mười bốn đồng tiền nguyên liệu, cô tổng cộng tích cóp từ 21 biến thành 74 đồng. Miễn cưỡng cũng đủ đi một chuyến trong thành phố.
Bất quá tốt nhất vẫn nên còn dư dả một chút, cô đem số dây cột tóc còn lại bán tốt, bắt đầu tiếp tục sửa sang lại vải vụn, tranh thủ lúc lão thái thái không ở đây, chạy nhanh đem mấy thứ này đều đem ra bên ngoài hết.
Nếu như nàng dự đoán không tệ thì ngày mai liền có thể từ trên người Tô Văn Sơn hố hắn một vố, hôm sau liền có thể đi thành phố, dây cột tóc tự nhiên là làm càng nhiều càng tốt.
Bởi vì cái này, Tô Nhuyễn làm cả đêm, thời điểm sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng thì cô mới đem tất cả vải vụn mua trở về làm xong.
Hơn nữa lần này dây cột tóc so với ngày hôm qua làm tinh xảo hơn rất nhiều, trang trí thêm các loại hạt châu nhỏ, nơ con bướm, cây cỏ nhỏ hoặc có bốn lá linh tinh.
Bấy nhiêu đó đối với cô mà nói đều là hạ bút thành văn, tuy rằng so sánh với các cơ sở thì có chậm một chút nhưng cả đêm cũng làm hơn một trăm cái, này đó cô tính toán sẽ đi thành phố bán.
Tô Nhuyễn đem tất cả dây cột tóc đều đã được chuẩn bị tốt nhét vào một cái balo to, sau đó lên giường ngủ.
Quả nhiên sáng sớm Lão thái thái liền trở về, thấy Tô Nhuyễn “ngủ nướng” cũng phá lệ không gọi cô dậy.
Giữa trưa, sau khi rửa mặt xong, Tô Nhuyễn như cũ cùng ngày hôm qua giống nhau đạp xe đạp ra cửa, thầm nghĩ nếu Tô Văn Sơn có thể xuất hiện trễ một chút, cô hẳn là có thể bán so với ngày hôm qua cũng không sai biệt lắm.
Nếu Tô Nhuyễn biết bà Hoắc biết loại này một cái bán một mao tiền, một ngày bán được một trăm cái, một tháng có thể kiếm 300, phỏng chừng muốn cười chết đi.
Dây cột tóc cũng không phải là dạng thức ăn phải ăn hằng ngày, hôm nay ăn ngày mai lại mua một lần nữa, mua vòng tay mọi người hiện tại đều cho rằng là một dạng tiêu hao phí, một cái ít nhất sử dụng được một hai năm, mà ở huyện Khai Vân, bỏ được tiền để mua dây cột tóc thì không được bao nhiêu người.
Mấu chốt đồ vật này yêu cầu kỹ thuật không cao, ở niên đại này dân chúng còn giữ lại thói quen tiết kiệm, quần áo đều là mua vải về tự mình làm, huống chi là một cái dây cột tóc.
Cho nên cũng chính là thời điểm vừa xuất hiện đồ mới mẻ thì có thể bán được mấy ngày.
Chỉ là cô cũng không nghĩ đến mặt hàng giống cô sẽ xuất hiện nhanh như vậy, chờ khi cô đến cửa hàng bách hóa Phượng Hoàng ở dưới lầu, vị trí bày sạp ngày hôm qua đã bị người cấp chiếm, đó là một nữ nhân hơn 50 tuổi gương mặt tươi cười đang tiếp đón khách nhân, cũng có người bắt đầu rục rịch mua sắm.
Tô Nhuyễn vừa nghe, cô chỉ bán một cái giá ba mao tiền, không chỉ có làm y hệt cô mà đến giá cả cũng đều trực tiếp giống nhau.
Cô không nói gì lắc đầu, vừa thấy chính là muốn cạnh tranh, thật đáng tiếc, chắc chắn sẽ phải bị thâm hụt tiền.
Tô Nhuyễn hoàn toàn không buồn bực, làm buôn bán gặp được chuyện này rất là bình thường. Cô một lần nữa đi tìm vị trí khác để bày sạp bán.
Người phụ nữ bên kia thấy thế mới biết được thì ra cô là người bán dây cột tóc mà cô em chồng của mình nói tới, lập tức dường như một cái đấu trường liền cao giọng thét to lên: “Dây cột tóc hiện đang lưu hành ở Phương Nam, ba mao một cái!”
Quầy hàng của hai người cách nhau không xa, mọi người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên sạp của Tô Nhuyễn dây cột tóc rõ ràng càng đẹp mắt và tinh xảo hơn.
Ở sạp đối diện hiển nhiên là tìm vải vụn làm một cách vội vàng, không chỉ là màu sắc nhìn già, rõ ràng nhìn có một chút cũ, còn ở quầy kia thì hoa mẫu đơn màu đỏ đa dạng, rõ ràng chính là vỏ chăn đang lưu hành ở huyện thành, nhìn rất quen mắt.
Thực mau bên này của Tô Nhuyễn liền có người tới hỏi giá, Tôi Nhuyễn bán cùng ngày hôm qua giống nhau, hoàn toàn không có tính toán sẽ bán giảm giá.
Trong lúc đó thì cũng có người thấy bên kia giá rẻ hơn cũng chạy qua bên cạnh, nhưng đa số người thực nhanh liền đều chạy về lại bên này.
Chất lượng hàng hóa đối lập, đồng dạng đồ vật so sánh giá, giá cả không đồng nhất vẫn là giá trị.
Nếu thật phải bỏ tiền mua, người ta đều nguyện ý dùng nhiều hơn một phân tiền mua loại hàng xinh đẹp ở bên sạp của Tô Nhuyễn.
Đương nhiên cũng sẽ có người bởi vì quầy đối diện bán giá cả thấp hơn rồi cùng Tô Nhuyễn trả giá, có một số cô gái trẻ có thể vì một cái dây cột tóc rẻ hơn một hai mao tiền mà trả giá nửa tiếng đồng hồ, cái này làm cho Tô Nhuyễn thật sự sợ hãi, dù sao chính là một mực chắc chắn sẽ không giảm giá.
Cuối cùng thừa biết được điểm này, hôm nay bán xong liền không bán nữa.”
Vừa nghe nàng nói như vậy, không ít người liền có cảm giác gấp gáp, bắt đầu lựa những cái dây cột tóc không giảm giá kia, Tô Nhuyễn làm dây cột tóc cơ hồ các loại sẽ không quá giống nhau, đa số mọi người sợ cái mình nhìn trúng sẽ bị mua đi, lập tức liền bỏ tiền mua.
Quầy của bà cô bên cạnh thấy thế, trực tiếp giảm giá còn 2 mao tiền một cái, nhưng người mua vẫn như cũ, không nhiều.
Mắt thấy dây cột tóc trong tay, lại lập với Tô Nhuyễn sinh ý rực rỡ, người phụ nữ kia liền chỉ vào những người tới mua hàng nói: “Đều ngu đi, một cái mảnh vải cùng một cái dây thun, mua 5 mao tiền về nhà là có thể làm một đống, 6 mao tiền mua một cái, tiền nhiều không có chỗ tiêu hay sao?”
Lời vừa nói như vậy xác thật có không ít người bắt đầu chần chờ.
Tô Nhuyễn cười nói: “Xác thật cũng có thể chính mình làm, vậy hàng ở quầy của bác gái chắc cũng hẳn là chính mình làm đi.”
Mới vừa rồi có người chần chờ khi nhìn quầy hàng của đối phương, lại quay đầu lại nhìn xem quầy của Tô Nhuyễn, ngược lại trên tay vẫn tiếp tục chọn hàng.
Chính mình làm cùng chính mình làm cũng có khác biệt.
Có người cười nói: “Vậy quần áo đều có thể chính mình tự mua về làm, làm gì còn ai thích đi tới cửa hàng bách hóa tổng hợp để mua trang phục chứ.”
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ, như vậy cũng không phải không có lý, nếu là đẹp, dùng chút tiền mua đương nhiên là đáng giá.
Bác giá kia sợ cũng không nghĩ tới bà cố ý nói như vậy để Tô Nhuyễn không bán được hàng, kết quả ngược lại quầy hàng của chính mình thì một chút khởi sắc cũng không có.
Rốt cuộc theo như ý của bà nói, mọi người xác thật có thể chính mình làm.
Tô Nhuyễn vui vẻ đếm số tiền vừa bán được, nhìn tình hình hôm nay hiển nhiên so với hôm qua bán được nhiều hơn.
Thời điểm cô đang phấn khởi hướng tới người khác giới thiệu sản phẩm, bỗng nhiên nghe được một âm thanh chứa đựng sự tức giận: “Tô Nhuyễn!”
Tinh thần của Tô Nhuyễn chấn động, người tới!.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy cách đó không xa nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông trung niên, đối phương dáng người mảnh khảnh, diện mạo tuấn mỹ, nho nhã, tóc đương thời lưu hành kiều chẻ ba bảy, trên mũi có đeo cặp kính mạ vàng, quần tây áo sơ mi trắng, bộ dáng thực đảm đương nổi bốn chữ “Quân tử nho nhã”.
Đúng với bốn chữ này, ông ta làm bộ dáng văn nhã đứng ở bên cạnh cô, không có trực tiếp tiến lên dùng thủ đoạn thô bạo.
Tô Nhuyễn liền cũng làm như không thấy được ông ta đang tức giận, tiếp tục cùng khách hàng trước mặt nói: “Quý khách muốn mua thì nhanh tay mua, tôi sắp phải đi rồi”.
Mọi người hiển nhiên cũng thấy được tình huống, có người hỏi, “Ngày mai còn tới sao?”
Tô Nhuyễn cười nói, “Ngày mai không tới, còn về sau thì chưa biết, đến xem có thời gian hay không, nhưng trước mắt thì đây là số hàng còn lại cuối cùng rồi.”
Cô vừa dứt lời, những người trước đó còn bời vì do dự về giá cả liền lập tức quyết định mua, trong nháy mắt quầy bán lập tức bận rộn lên.
Tô Văn Sơn lập tức đen mặt, nhưng người phụ nữ phía sau ông ta trên mặt đầy vẻ kinh ngạc nói: “ y, thật đúng là Tô Nhuyễn nha.”
Người phụ nữ thoạt nhìn hơn 50 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi màu lam, dáng người mập mạp, tóc ngắn chỉnh tề, màu đen tóc được bà chải hết ra phía sau đâu, làm lộ ra một gương mặt tròn trịa tràn ngập sự nhiệt tình.
Sau khi xác nhận đó là Tô Nhuyễn, liền trực tiếp hô: “ Tô Nhuyễn, mau ngừng bán, nhanh thu dọn, một cô gái trẻ, làm cái gì mua bán.” Có thấy mất mặt không?
Ẩn ý trong những lời này tuy rằng chưa nói ra tới, nhưng ai cũng đều biết đây là có ý gì, đây là niên đại coi trọng bát sắt, đặc biệt là tại các huyện thành nhỏ ở phương Bắc, chỉ có những người không có tiền đồ thì mới nghĩ làm buôn bán, phàm là những người có một chút bản lĩnh đều nghĩ sẽ tiến vào nhà máy làm việc.
Tô Nhuyễn là con gái lớn của cục trưởng bộ giáo dục, làm việc này thật sự không lên được mặt bàn.
Tô Nhuyễn nhìn Tô Văn Sơn trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, trong lòng muốn cười to một trận.
Vị này chính là Lý Mai Hoa, dì Lý chính là người trợ lý quan trọng hỗ trợ cho Tô Văn Sơn.
Trên đời này chỗ nào cũng không thiếu những người phụ nữ yêu thích những chuyện bao đồng, mà vị Lý Mai Hoa này chính là một trong những nhân tài kiệt xuất đó.
Lúc còn trẻ bà ở nông thôn đã làm chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ, hàng năm được công xã khen ngợi, sau lại đi theo chồng được điều tới trong huyện, làm chủ nhiệm Tổ Dân Phố đường phố, phi thường yêu thích với việc hòa giải mâu thuẫn ở quê nhà.
Phải kể tới chính là, chồng của bà là phó Huyện trưởng, có cô con gái vào đại học, còn một người thì hiện đang làm việc tại cục khí tượng Đông Lâm, cô ta có đầy đủ năng lực cùng hậu phương vững chãi, nên ai cũng đều không sợ.
Cho nên, vô luận chuyện tốt chuyện xấu, nếu là làm bà ta biết, không tới hai ngày, toàn bộ hệ thống chính phủ của huyện mọi người đều nghe được tiếng gió.
Quả thật chính là Tô Văn Sơn loại người ngụy quân tử chính là khắc tinh lớn.
Đời trước thời điểm Lý Mai Hoa luôn thích nhìn chằm chằm vào gia đình Tô Văn Sơn, rốt cuộc thì ba ruột mẹ kế thì phi thường dễ dàng nảy sinh vấn đề.
Số lần Tô Nhuyễn đến cơ quan không nhiều lắm, ở đó mọi người đều nhiệt tình hỏi cô như thế nào không thường hay tới đây, có phải hay không bị cái gì khó xử.
Chỉ là lúc ấy Tô Nhuyễn đối với Tô Văn Sơn trong lòng tràn đầy oán hận, dù sao cũng là ba ruột cùng huyết thống với mình, dưới sự giáo dục của Tô lão thái thái, cô cũng cảm thấy Tô Văn Sơn cực kỳ yêu thương mình, chỉ là ông e ngại quan hệ với Đỗ Hiểu Hồng nên không giỏi biểu đạt.
Lý Mai Hoa kia rõ ràng muốn tìm hiểu thái độ của Tô Văn Sơn, làm cô đem đối phương coi như hồng thủy mãnh thú, cho rằng cô sẽ giống như lời Tô Văn Sơn nói, là muốn bắt được nhược điểm của ông, làm cho cháu trai đem Tô Văn Sơn xuống chức.
Cho nên cô không chỉ sẽ không kể ra bất luận cái gì oan ức, ngược lại còn biểu hiện ra chính mình đang được Tô Văn Sơn hết mực cưng chiều.
Hiện tại hồi tưởng lại Tô Nhuyễn vẫn là nhịn không được muốn tìm cái khe đất chui xuống.
Cô cảm thấy chính mình nghĩ lại những việc về sau liền trước nghĩ cũng không dám quay đầu lại, không phải muốn trốn tránh tuổi trẻ vô tư ngu ngốc của chính mình, nghĩ sẽ đem lịch sử đen tối đó chôn dấu vĩnh viễn.
Lý Mai hoa thấy cô không phản ứng, lại kêu một tiếng: “Tô Nhuyễn?”
Tô Nhuyễn quay đầu lại có chút ngượng ngùng nói: “Dì Lý, dì chờ cháu một lát, lại bán thêm một chút là cháu liền đủ tiền mua tài liệu ôn tập rồi.”
Lý Mai Hoa tinh thần chấn động: “Tài liệu ôn tập? Tài liệu ôn tập gì?”
Tô Nhuyễn sợ hãi nhìn Tô Văn Sơn liếc nhìn một cái rồi nói: “Cháu không muốn gả chồng, cháu muốn ôn thi học đại học.”
Lý Mai hoa ánh mắt sáng ngời: “Cháu không muốn lấy chồng?”
Trong lòng Tô Văn Sơn nhảy dựng, cau mày nói: “ Nhuyễn Nhuyễn, con lại làm loạn gì thế?”
Tô Nhuyễn bị dọa liền khép miệng lại, chỉ quật cường lấy tiền bán đồ vật, sau một lúc lâu vẫn nhịn không được kiên trì nói: “Ba, cầu xin người, cho con một năm học lại, trong năm nay con chỉ là bị tiêu chảy nên mới thi không đậu.”
“Nếu trong nhà khó khăn, con có thể tự mình kiếm tiền đóng học phí, nhưng xin ba đừng đem con gả ra ngoài.”
“Lộc gia đưa nhiều hay ít lễ hỏi, về sau con còn có ba.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT