Lý Mai Hoa liếc mắt về phía Tô Văn Sơn: "Có chuyện gì vậy? Không phải ông nói Tô Nhuyễn làm loạn lên đòi kết hôn à? Sao nó nói không phải?"
Lý Mai Hoa để ý Tô Nhuyễn đã lâu, Tô Văn Sơn làm việc tại cơ quan bảy tám năm, hầu như mọi người đều nghĩ nhà ông ta có bốn người, cho đến khi Tô Nhuyễn học ở trên huyện.
Cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp, thành tích học tập xuất sắc, ai cũng chú ý đến cô nên mọi người đều biết chuyện Tô Văn sơn đã ly hôn và có thêm một cô con gái.
Lý Mai Hoa là người rành thế sự, tuy bà ta không biết tại sao Tô Văn Sơn ly hôn nhưng lại quá hiểu về tình cảnh của Tô Nhuyễn.
Nếu Tô Nhuyễn là người tầm thường, bướng bỉnh như lời của Đỗ Hiểu Hồng thì không sao nhưng đây là một đứa trẻ ngoan, tương lai tươi sáng, bà ta không thể nào coi như không thấy.
Nghe đồn rằng Tô Nhuyễn học rất giỏi, vậy thì tốt, chỉ cần cô đỗ Đại học dù bố không quan tâm cô vẫn có thể dựa vào bản thân mà phấn đấu.
Không ngờ ông trời trêu đùa, lúc thi Đại học lại xảy ra chuyện khiến cô thi trượt.
Giáo viên tiếc nuối, người ở cơ quan và hàng xóm an ủi Tô Văn Sơn, học muộn một năm cũng được, kiến thức càng vững hơn, chắc chắn lần tới thi sẽ tốt thôi.
Ai cũng nghĩ Tô Nhuyễn sẽ học lại nhưng qua khai giảng mười mấy ngày Tô Nhuyễn vẫn không đi học.
Lý Mai Hoa thấy không đúng nên đi hỏi Tô Văn Sơn, ai ngờ ông ta đau lòng nói vì thi trượt nên tâm lý Tô Nhuyễn bất ổn, cô đòi tìm người để kết hôn, có chết cũng không muốn học Đại học.
Mọi người đều tiếc cho cô, giáo viên muốn rèn sắt khi nóng để khuyên cô nhưng qua miệng của Tô Văn Sơn thì Tô Nhuyễn như kẻ điên rơi vào lưới tình, ai nói cũng không nghe, kẻ làm bố như Tô Văn Sơn còn không làm gì được nói chi là người khác.
Lý Mai Hoa nghĩ khi gặp sẽ khuyên nhủ Tô Nhuyễn, nào là lên Đại học thiếu gì người để kết hôn sao có thể tìm người tốt trong huyện được chứ.
Thế nhưng có người nói sau khi Tô Nhuyễn học ở trường trong huyện xong không ai thấy cô nữa.
Lúc này mọi người dần phát hiện mọi chuyện có vẻ không giống như những gì Tô Văn Sơn kể.
“Bố cháu nói cháu làm loạn lên muốn kết hôn, chuyện là như nào?" Lý Mai Hoa hỏi thẳng Tô Nhuyễn
Tô Nhuyễn không tin nhìn Tô Văn Sơn, ánh mắt như đang nói "Sao bố lại nói dối như thế?" cô không hỏi gì nhưng mắt nhìn như sắp khóc, cắn môi nói với Lý Mai Hoa:
"Cháu ... bố cháu nói đúng."
Giọng điệu nghẹn ngào, đây rõ ràng là cô đang chịu sự ấm ức vô cùng lớn.
Tô Văn Sơn nhíu mày, dáng vẻ này của Tô Nhuyễn.....
Lý Mai Hoa ngăn ông ta lại, không hỏi nguyên nhân, bà ta dịu dàng nói với Tô Nhuyễn: "Vậy giờ cháu muốn như thế nào?"
Tô Nhuyễn nhìn Lý Mai Hoa, nghiêm túc nói: "Dì Lý, cháu muốn đi học lại."
“Cháu biết Điềm Điềm đi học ở trường song ngữ Thánh Đức có học phí rất cao, Minh Phong vào ban học em ấy thích, mọi người còn muốn mua nhà, cháu thấy dì Đỗ bảo giờ trong nhà đang nợ rất nhiều.."
Tô Nhuyễn nhìn Tô Văn Sơn, trịnh trọng nói là biện pháp cô nghĩ đã lâu: "Con biết tiền nhà họ Lộc hỏi cưới rất cao nhưng con vẫn muốn học Đại học, học phí con sẽ tích góp không để bố phải bỏ ra một đồng."
“Về tiền hỏi cưới của nhà họ Lộc, sau khi tốt nghiệp con sẽ trả lại, họ đưa bao nhiêu con trả bấy nhiên, con biết thế là bất hiếu nhưng con muốn đi học. Chỉ cần bốn năm thôi, sau này con sẽ trả lại gấp đôi tiền."
Lý Mai Hoa nghe xong thì vô cùng tức giận, bên cạnh có mấy người nghe được, trong đó một cô gái hơi mũm mĩm nổi nóng nói: "Sao cô hiền thế?"
“Bố cô bán cô lấy tiền đấy, cô không muốn bị mọi người nói là bất hiếu à?"
“Không ngờ đấy, nhà ai cũng mong con mình vào Đại học thế mà có người không cho con đi học còn bắt nó cưới chồng. Nhìn mặt thì đàng hoàng, không ngờ lại là kẻ gia trưởng phong kiến."
Có người thì thầm:" Không phải kẻ gia trưởng phong kiến đâu, đây là cục trưởng cục giáo dục đấy. Điểm của Tô Nhuyễn luôn đứng nhất nhì, chắc chắn vào được Đại học."
“Ối giời, nói thế mà nghe được, con gái học ở trường Thánh Đức, con trai thì được vào trường nó chọn."
“Chắc đây là mẹ kế rồi."
“Đúng thế, Đỗ Hiểu Hồng kia được lợi to." Huyện Khai Vân không lớn, ai có chuyện mọi người đều biết.
“Quá đáng thật, mang tiếng cục trưởng cục giáo dục, loại này mà ở trong cục hả?"
Mọi người bàn tán, đánh giá làm Tô Văn Sơn xấu hổ nhưng vì cái danh cục trưởng nên ông ta không dám nói gì.
Lý Mai Hoa còn xác nhận lại với Tô Nhuyễn: " Cháu không muốn cưới?"
"Nhưng hôm qua bà cháu nói đang chuẩn bị hồi môn cho cháu rồi."
Trong lòng Tô Nhuyễn khinh bỉ nhưng trên mặt lại không tin nói: "Sao có chuyện ấy được?" Nói xong mắt Tô Nhuyễn đỏ lên nhìn Tô Văn Sơn xong lại nói: " Cháu, cháu chuẩn bị của hồi môn."
Giọng nói buồn rầu, nước mắt rơi xuống: "Nhưng cháu muốn đi học."
Lý Mai Hoa thấy thế thì đã hiểu, bà ta chất vấn Tô Văn Sơn: "Cục trưởng Tô, chuyện này là sao? Tô Nhuyễn phải gả cho ai, ông nói đi, tôi có nhiều mối quan hệ sẽ giúp ông tìm hiểu nhà đó cho."
Tất nhiên Tô Văn Sơn không thể nói, chuyện nhà họ Lộc nếu nói ra nhà ông sẽ gặp rắc rối mất, hơn nữa để Lý Mai Hoa biết chuyện lại càng phiền phức.
Ông ta chỉ có thể lấy lùi làm tiến, thở dài nói với Tô Nhuyễn: " Con đấy, lúc bố nói cho con đi học thì con nói đánh chết cũng không học một mực đòi kết hôn."
Ông ta giả vờ như bị con gái nói dối mình: "Thôi, nếu con đã nghĩ thông thì được rồi, bố cũng muốn con đi học."
Nghe ông ta nói như thế, có người tỏ vẻ khinh thường, Lý Mai Hoa cũng không ra vẻ hùng hổ nói ông ta mà chỉ cười đồng ý, nói: " Đúng rồi, nhà cháu cũng không nghèo đến nỗi phải đạp nồi bán lấy tiền cho cháu đi học, cục trưởng Tô cũng học Đại học ra chẳng lẽ lại không rõ được cái lợi cái hại?"
“Trước kia chỉ nghe đến bắt con đi học chứ chưa nghe chuyện bán con lấy tiền hỏi cưới, đúng là chỉ có cha kế mẹ kế mới làm vậy."
“Cục của chúng ta không thể có loại người vô lương tâm như này."
Khóe miệng Tô Văn Sơn căng cứng, năm nay là thời điểm quan trọng để ông ta thăng chức, không thể để danh tiếng có vết nhơ.
Ông ta giả bộ bất đắc dĩ nói: "Sao tôi có thể nghĩ thế, hơn nữa nhà tôi chỉ đang khó khăn tạm thời, sao có thể dùng Nhuyễn Nhuyễn đổi lấy tiền, nó học đỗ được vào Đại học, tôi vui là người vui nhất."
Tô Văn Sơn muốn Tô Nhuyễn làm chứng cho ông ta nhưng cô lại tiếp tục bán dây buộc tóc, ông ta thở dài nói: "Đứng tuổi trẻ thất thường, lúc trước tôi bảo nó học lại thì nó nói chết cũng không học muốn cưới chồng... Đúng là làm người ta không biết đâu mà lần."
Tô Nhuyễn giả vờ không nghe thấy mà chuyên tâm bán hàng, dù trong lòng Lý Mai Hoa nghĩ thế nào ngoài mặt bà ta cũng không hỏi gì nữa, chỉ nói: "Bọn trẻ không hiểu chuyện, nói năng không suy nghĩ, chúng ta không cần để trong lòng."
Nhưng cô gái vẫn đứng trước sạp hàng của Tô Nhuyễn không nói gì, chỉ chăm chú chọn dây buộc tóc rồi trả tiền.
Tô Nhuyễn cảm động nói: "Hôm nay tôi sẽ giảm giá, loại vải trơn một văn tiền ba vái, loại có vật trang trí đi kèm theo là một văn tiền ba cái."
Khách hàng bỗng chốc đông hơn, Tô Văn Sơn chưa kịp bảo cô đi về thì nghe thấy có mấy người nói chuyện.
Thấy chuyện không phải họ nói to: "Cục trưởng Tô, con gái ông giỏi kinh doanh đấy."
"Dù không học Đại học chẳng lẽ không định vào làm trong xưởng thép sao?"
"Nghe nói là chuẩn bị cưới chồng, không phải cô ấy đang góp tiền làm của hồi môn sao, tôi nói này cục trưởng Tô, bình thường ông không quan tâm nó, chuyện cưới xin của nó thì lại muốn xen vào, đúng làm kiếm thêm được chút gì từ con mình thì cố kiếm mà.?
"Nên khuyên cháu nó đi, học lại có một năm thôi. Đừng để hạt giống tốt như thế bị hỏng, đây là chuyện cả đời đấy."
Tô Văn Sơn bị người ta nói đến đỏ cả mặt, ông ta thấy thật xấu hổ nên cố giải thích: "Chỉ là do nó muốn chăm sóc, giúp đỡ thêm cho gia đình thôi."
Sau đó ông ta nói với Tô Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn, dọn nhanh rồi về. Nhà ta không thiếu chút tiền đó."
Tô Nhuyễn bán xong hàng thì vội vàng đi tới, giống như cô không nghe được họ với Tô Văn Sơn nói gì, cô biện minh thay ông ta: "Ba cháu muốn cháu đi học nhưng tiền học của Điềm Điềm tận mấy ngàn, dì Đỗ nó trong nhà còn đang nợ chồng chất, cháu không muốn làm gánh nặng cho gia đình nên tự mình kiếm tiền trang trải học phí."
Tô Văn Sơn:...
Những câu ông ta giải thích vô dụng rồi.
Có người nói: "Không phải Điềm Điềm thi đỗ vào đấy sao? Bởi thành tích ưu tú nên trường Thánh Đức không thu tiền học chỉ thu phí đi lại."
Trường cấp 3 Thánh Đức là trường tư mới mở ở những năm 90, được xây ở thành phố Đông lâm, đội ngũ giáo viên đông đảo chưa kể có thêm giáo viên nước ngoài. Một năm học phí là hai đến ba ngàn, thêm phí đi lại, phí sinh hoạt linh tinh, mỗi năm tầm khoảng bốn đến năm ngàn.
So với tường bình thường học phí bốn đến năm trăm, đây quả là mức học phí của trường quý tộc.
Chỉ có người ưu tú mới được miễn học phí, còn được thưởng thêm học bổng đắt giá.
Tô Điềm Điềm năm nay lớp mười đã đi học ở Thánh Đức, Đỗ Hiểu Hồng nói với bên ngoài là do cô ta đỗ vào đấy.
Tô Nhuyễn nghe người kia nói thế, cô giả vờ ngạc nhiên nhìn Tô Văn Sơn, đáp tả lại: "Sao hai người lạ nói dối."
Người kia nói tiếp: "Tôi nói mà, cấp hai thành tích Điềm Điềm bình thường sao đỗ được nhưng Đỗ Hiểu Hồng nói do nghỉ hè đã tìm được lớp học thêm tốt, đến lúc hỏi học ở đâu lại không trả lời."
"Cục trưởng Tô này, ông thiên vị vừa thôi, con gái thứ cho đi học trường tư, con trai cũng cưng chiều thích học gì cũng được, mà con gái lớn của ông muốn đi học Đại Học ông lại không cho."
Tô Nhuyễn vội lên tiếng bảo vệ Tô Văn Sơn: "Chuyện cháu kết hôn cả Điềm Điềm đi học trường tư không liên quan, do cháu thấy cháu đã mười tám tuổi rồi sao có thể xấu hổ xin tiền gia đình."
Đứa trẻ như thế nào mới xấu hổ khi xin tiền gia đình? Một là nghèo khó, hai là bị đối xử không tốt.
Tô Văn Sơn tốt nghiệp Đại học Công Nông xong liền về huyện làm ở cơ quan nhà nước, Đỗ Hiểu Hồng cũng làm ở viện kiểm sát, hai người đều là cán bộ, sao lại không có tiền.
Người kia nói với Tô Nhuyễn: "Cháu à, có gì mà xấu hổ, nếu theo lời cháu nói, chẳng lẽ ai đến mười tám đều không xin tiền gia đình nữa?"
"Nếu Tô Điềm Điềm thi đỗ đại học, chẳng lẽ bố cháu không đưa tiền học cho nó? Học đại học đến hai mươi hai tuổi mới tốt nghiệp đấy."
"Từ lúc Tô Điềm Điềm đi học đến giờ, tiền học cũng trên dưới một vạn, cháu ăn uống đều ở nhà bà, việc học tốt không phải bổ túc thêm, cháu nghĩ xem tiền học của cháu là bao nhiêu?"
“Cục trưởng Tô, chắc ông muốn bán con gái lớn để con gái thứ đi học chứ gì, chỗ chúng ta không thể có loại rác rưởi như ông."
Tô Văn Sơn lạnh lùng nói: "Chủ nhiệm Vương đừng đổ oan, tôi muốn bán con gái lúc nào?
Lý Mai Hoa chặn lời người kia, bà ta cười nói: "Chủ nhiệm Vương đừng hiểu lầm ông Tô, ông ấy cũng muốn con gái mình đi học chứ." Sau đó bà ta kéo tay Tô Nhuyễn: "Đi về thôi nào."
Tô Văn Sơn không bị chủ nhiệm Vương làm phiền nữa, ông ta thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhíu mày khi thấy Lý Mai Hoa đứng cùng Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn thấy ánh mắt ông ta, cô rụt rè hỏi: "Bố, con có thể đi học chứ?"
Tô Văn Sơn bất đắc dĩ nói: " Con ấy, phải suy nghĩ cẩn thận, sao lúc đó không nói, ta khuyên con đi học là con không muốn đi..."
Tô Nhuyễn không để ý lời ông ta nói, trên mặt cô lộ rõ sự sợ hãi: " Nhà mình có tiền không ạ? Con có thể tự kiếm tiền học lại...."
Tô Văn Sơn thấy Lý Mai Hoa đang nhìn ông ta chằm chằm, nén giận nói: "Con đừng làm loạn nữa, ta cũng muốn con đi học mà, tiền học chắc chắn sẽ đủ."
Tô Nhuyễn cười tươi xong xấu hổ nói: "Bố, con muốn lên thành phố mua sách ôn tập."
“Chính là quyển {Tổng hợp đề thi tuyển sinh đại học}, huyện chúng ta không có nên con muốn lên thành phố tìm."
Bây giờ Tô Nhuyễn muốn gì thì Tô Văn sơn cũng đều đồng ý cả: "Tất nhiên là được rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT