Trong ánh bình minh, một cô gái có đang chau mày nằm trên giường đất, dường như là giấc ngủ không được an ổn.
…..
“Bác sĩ, ông xem có thể để con gái tôi dừng uống thuốc được không?” Giọng nói của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giọng nói xót xa không thể kiềm chế được, “Mỗi lần sau khi uống thuốc xong, con bé sẽ luôn đau đớn vô cùng, tôi thật sự không muốn nhìn thấy nó bị hành hạ như vậy nữa.”
“Đúng vậy bác sĩ.” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng cũng nói, “Con bé khó mà có thể chấp nhận được.” Nói rồi còn đau lòng nghẹn ngào hơn, “Chúng tôi thật ra cũng hy vọng con bé có thể được giải thoát sớm hơn.”
“Tôi nhìn cô cũng không phải có ý muốn cho con bé giải thoát sớm hơn, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn mỗi ngày đi?” Thanh âm lảnh lót mà tràn ngập sự châm chọc vang lên, là dì hai của cô tên Liêu Hồng Mai.
Giọng nói của chị ta cực lớn, dường như cố ý muốn đánh thức người ở trong phòng bệnh, “Hai người đừng có mà đứng chỗ này giả mù sa mưa, ai mà không biết các người ước Nhuyễn Nhuyễn chết thật nhanh để kế thừa tài sản của nó chứ!”
“Sao, người còn chưa chết mà hai người đã lập tức thương nhớ tiền của người ta rồi à?” Giọng điệu của dì hai Liêu Hồng Mai tức giận xem lẫn bất bình, “Đây là gia nghiệp do Tô Nhuyễn xây dựng, dù tiêu không hết cũng không đến lượt các người ở chỗ này đau lòng hộ đâu!”
“Liêu Hồng Mai, đừng có ở chỗ này châm ngòi ly gián, đó hẳn là ý đồ của cô đúng không?” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng lúc nãy còn hiền hòa bỗng nhiên sắc bén nói, cười lạnh, “Nhuyễn Nhuyễn còn rất khỏe, dù cho nó muốn chia tài sản thì một đồng tiền của nó cũng không liên quan với mấy người!”
Liêu Hồng Mai cười lạnh, “Không có liên quan gì với tôi sao? Tôi chính là người nuôi dưỡng nó 20 năm, năm đó nếu không phải Thanh Thanh nhà tôi, gánh vác giùm gả vào Lộc gia, thì Tô Nhuyễn có thể sống an lành dưới Hoắc gia thái thái sao? Đã sớm bị lòng dạ hiểm độc như hai người các cô bán đi rồi!”
“Các người suốt ngày canh giữ ở chỗ này là vì muốn ngăn cản mọi người, các người cho rằng khống chế Tô Nhuyễn là có thể chiếm hết tài sản của nó sao?”
“Đừng có không biết xấu hổ!”
Đỗ Hiểu Hồng tức giận đến mức mắng to, “Cô đừng có mà đổi trắng thay đen, Tô Thanh Thanh gánh vác giúp Nhuyễn Nhuyễn? Rõ ràng là nó coi trọng gia tài của Lộc gia đến từ thành phố, đoạt lấy nhân duyên của Nhuyễn Nhuyễn, người bắt nạt Nhuyễn Nhuyễn tàn nhẫn nhất chính là mấy người ở nhị phòng các người! Còn muốn ăn ké của Nhuyễn Nhuyễn, tôi nói cho các người biết, đến cửa nhỏ cũng không có mà đi đâu!”
Liêu Hồng Mai cũng không cam lòng yếu thế, “Ha ha, thật đúng là trò cười cho thiên hạ, rốt cuộc ai là người đổi trắng thay đen, cô đi ra ngoài hỏi một chút, tôi chắc chắn cả cái huyện Khai Vân ai không biết Đỗ Hiểu Hồng có lòng dạ hiểm độc thế nào!”
“Không nói ngày một ngày hai, năm đó thành tích của Nhuyễn Nhuyễn rất tốt, khi thi đại học có ăn cơm do cô làm thì lập tức bị nôn mửa tiêu chảy, nếu không phải Nhuyễn Nhuyễn của chúng tôi hiếu thắng, thì cuộc đời của con bé đã bị cái bà già yêu quái như cô hủy hoại!”
“Mày ngậm máu phun người!”
“Còn cô là cái đồ không biết xấu hổ!”
…..
Tô Nhuyễn rất có hứng nghe chó cắn chó ngoài cửa, đồng thời cũng nhớ đến không ít chuyện thóc mục vừng thối khi xưa.
Bỗng nhiên, một giọng nói tràn ngập mệt mỏi nhưng rất kiên định giống như con sư tử cái bảo vệ nghé con vang lên, “Các cô đều cút hết cho tôi!! Tôi còn sống một ngày thì các cô cũng đừng nghĩ bắt nó dừng thuốc!”
Sau đó cảnh trước mắt thay đổi, một người tóc bạc đầy đầu, than khóc lao về phía cô, “Nhuyễn Nhuyễn, con không thể bỏ mặc mẹ được…”
“Mẹ —”
Đột nhiên Tô Nhuyễn bừng tỉnh, phát hiện dưới người là giường đất cứng rắn, lọt vào trong tầm mắt là gạch xanh hình vòm vương mùi bùn hôi, cô từ từ ngồi dậy.
Đối diện với giường đất là một cái máy khâu mới khoảng 90%, phía sau bức tường là một cái tủ màu đỏ đã có tuổi đặt kề vào, đồ nội thất mộc mạc, nhưng lại là những vật dụng phổ biến trong cuối thập 80 và đầu thập niên 90.
Cầm cái gương trong tay, cô gái bên trong gương có một làn da mịn màng căng bóng, tóc dài đen thẫm, một đôi mắt đào hoa sáng ngời trong veo.
Tô Nhuyễn xác nhận lần thứ 3, sau khi nhắm mắt lại ở trên giường bệnh, cô về lại tuổi hai mươi một lần nữa.
“Nhuyễn Nhuyễn, Thanh Thanh, dậy đi!” Thanh âm của một bà lão truyền đến từ ngoài cửa sổ, “Mặt trời đã lên đến mông rồi, sắp phải gả cho người ta rồi, còn lười biếng như vậy, sau này về nhà chồng chú ý dọn dẹp sạch sẽ chút đi!”
Tô Nhuyễn vén màn lên, bà Tô đang ngồi đối diện với gương chải tóc, chiếc lược nhựa màu đỏ xuyên qua mái tóc thưa thớt, bà theo thói quen vuốt tóc ở đỉnh đầu sau đó ném đi, rồi nhìn về người phụ nữ trung niên tóc ngắn mà mắng.
“Liêu Hồng Mai, cô quét sân hay là tu tiên vậy! Động tác nhanh nhẹn chút đi, 10 giờ Hoắc gia tới rồi, hôm nay có rất nhiều việc đó.”
Đúng rồi, đời trước chính là vào hôm nay, sau khi cô và Hoắc Hướng Dương gặp gỡ thành công thì lập tức cô được gả vào Hoắc gia không lâu sau đó.
Đời trước đúng là chuyện này rất thành công, hơn nữa còn là chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời của bà nội.
Rốt cuộc ai có thể nghĩ đến người trước kia nợ ngập đầu Hoắc Hướng Dương sẽ trở thành nhà giàu số một tỉnh Đông Lâm đâu?
Mấu chốt là, người đàn ông có tiền sinh tật xấu hoàn toàn không được thể hiện ra ở trên người Hoắc Dướng Dương, anh vẫn thâm tình với Tô Nhuyễn vài chục năm như ngày đầu, mặc dù Tô Nhuyễn cả đời không có con, anh cũng chưa có suy nghĩ sẽ cưới người khác.
Mẹ chồng cũng là người thông tình đạt lý, coi cô như con gái ruột mà thương.
Tất cả mọi người đều nói nàng đời trước tích đức lớn, cho nên mới có phúc khí như vậy…
Có phúc khí…
Mỗi lần nghe câu nói đó, Tô Nhuyễn đều cảm thấy buồn cười, bọn họ nào đâu có biết rằng, cái thứ gọi là thâm tình với thông tình đạt lý thật ra cũng chỉ dỗ dành cô để cô làm trâu làm ngựa cho công ty Hoắc gia mà thôi.
Hoắc Hướng Dương đúng là ôn nhu săn sóc, nhưng mà hắn không phải chỉ ôn nhu săn sóc đối với một mình cô, cho dù là một con mèo một con chó, chỉ cần có dáng vẻ đáng thương xuất hiện ở trước mặt anh ta thì anh ta đều luôn đối xử ôn nhu.
Nếu đổi thành là bị vận mệnh tàn phá, người phụ nữ có tình cảnh đáng thương, vậy càng phải cẩn thẩn che chở.
Ngược lại có người vợ như cô, bởi vì “em kiên cường nhất”, “em lợi hại nhất”, “em so với mấy người kia không giống nhau” mà dần dần mất đi tư cách được hưởng thụ sự ôn nhu và săn sóc của anh.
Chờ khi cô nằm ở trên giường bệnh hô hấp khó khăn, thì mẹ chồng thông tình đạt lý kia lại nắm tay hai đứa nhỏ đi đến trường giường cô, vẻ mặt bi thương cùng với hổ thẹn:
“Nhuyễn Nhuyễn, con cũng đừng trách mẹ, Hoắc gia chúng ta không thể tuyệt hậu được, gia nghiệp của Hoắc gia lớn như vậy cũng là nhờ một tay con tạo nên, vẫn không thể không có người kế thừa đúng không?”
“Yên tâm, hai đứa nhỏ kia chính là con của con, con đi rồi, mẹ để cho chúng nó đốt vàng mã cho con.”
Hoắc Hướng Dương vẫn luôn mang bộ dạng thâm tình áy náy như cũ, “Thật xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, đều là do mấy người phụ nữ kia bẫy anh, mẹ anh tuổi lớn muốn có một đứa cháu, hơn nữa mấy đứa nhỏ cũng vô tội…”
“Người anh yêu nhất từ trước đến nay đều là em, mặc dù em không còn nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không có người nào có thể thay thế vị trí Hoắc thái thái.”
Nếu cô có thể nói, khẳng định sẽ mắng một câu: Con mẹ mày, bà đây thèm vào.
Đáng tiếc dù cô không thể nói ra thành lời, nhưng mà cũng may còn có luật sư.
Tô Nhuyễn nhớ lại lúc luật sư đọc di chúc của cô, mấy người trong phòng kinh hoảng vô cùng, thậm chí mẹ Hoắc trực tiếp té xỉu, tâm tình vui sướng không ít.
Bọn họ đều đã quên, tài sản của Hoắc gia là của cô, là do một mình cô từng chút từng chút tạo nên, công ty chẳng qua chỉ huy hoàng với cái tên Hoắc gia mà thôi…
Nếu đã giả vờ cả đời, vậy thì cũng nên có kết mở phải không? Sau khi cô chết đi bọn họ cũng nên khóc đến tê tâm phế liệt một trận mới đúng.
Nghĩ đến chuyện bọn họ khóc quá nhiều, không những không đem cô vào hoàng tuyền mà ngược lại quay về điểm xuất phát.
“Mẹ, hôm nay Hoắc gia đến xem Nhuyễn Nhuyễn, cha con bé còn chưa về!”
Liêu Hồng Mai nói làm cho Tô Nhuyễn sực người tỉnh lại, đã có cơ hội quay về quá khứ, có ai sẽ chọn đi đường xưa chứ.
Bà cụ Tô nói, “Hai ngày nay có lãnh đạo cấp trên đến thị sát huyện Khai Vân, ba Nhuyễn Nhuyễn còn đang bận, chút việc nhỏ này không cần phải làm phiền nó.”
Liêu Hồng Mai lẩm bẩm một câu, “Chuyện cả đời của con gái ruột là việc nhỏ?”
Bà cụ nói, “Cô đang lẩm bẩm cái gì mãi vậy?”
“Không có gì.” Liêu Hồng Mai trêu ghẹo vui đùa nói, “Này là xem cho Nhuyễn Nhuyễn, cha mẹ nó ai cũng không có mặt, đừng đến lúc khi người của Hoắc gia tới cửa, cho rằng người xem mắt là Thanh Thanh nhà chúng ta.”
Tô Thanh Thanh là em họ cô, nhỏ hơn mấy tháng so với cô.
Từ nhỏ dì hai đã muốn Tô Thanh Thanh vượt trội hơn cô một cái đầu mới vui, cảm thấy cô là một đứa trẻ cha không thương mẹ không cần, không có lý do gì mà xuất sắc hơn Tô Thanh Thanh nhà dì ta.
Chính điều này dẫn đến chuyện Tô Thanh Thanh cái gì cũng thích tranh đoạt với cô, phàm là đồ của cô, chỉ cần tốt, là Tô Thanh Thanh phải đoạt được từ trong tay cô thì mới có thể cam tâm.
Kiếp trước Tô Nhuyễn luôn thắc mắc tại sao Tô Thanh lúc nào cũng để ý cô, về sau cô mới nhận ra vì cô ta coi cô là nhân vật chính trong sách và cảm cái gì của cô cũng tốt.
Tô Nhuyễn nghe ra được thái độ trong lời nói của Liêu Hồng Mai, nheo mắt nhìn, xem ra mọi thứ vẫn giống kiếp trước.
Bà Tô không nghe được câu đó nhưng vẫn tức giận, thở dài nói: “Miệng chó không mọc được ngà voi, chuyện của Thanh Thanh và nhà họ Lộc đã định xong, cháu làm loạn cái gì?”
Nói xong câu cuối, giọng điệu của bà Tô đã cao vút, nghe ra được sự tức giận.
Bà nổi nóng như vậy cũng là có nguyên nhân, bởi đáng ra người được gả cho nhà họ Lộc là Tô Nhuyễn chứ không phải Tô Thanh Thanh.
Nhà họ Lộc là người thành phố, cả nhà đều đang đi làm, điều kiện rất tốt chỉ là Lộc Minh Sơn bị liệt ở chân, nghe đồn là vết thương nặng, về sau không thể có con nên nhà họ mới muốn tìm con dâu ở nông thôn.
Khi bố Tô Nhuyễn là Tô Văn Sơn còn đang do dự thì Tô Thanh Thanh nhanh hơn một một bước, cô ta đến nhà họ Lộc nói rằng Tô Nhuyễn đã có người yêu và sắp kết hôn, cô ta bằng lòng gả thay chị.
Nhà họ Lộc cảm thấy có khi do Tô Nhuyễn không hài lòng chuyện Lộc Minh bị liệt nên họ đồng ý đổi người muốn cầu thân là Tô Thanh Thanh đồng thời ngỏ ý muốn tham gia đám cưới của Tô Nhuyễn, khiến cho cô bắt buộc phải kết hôn trong vòng hai tháng.
Cho nên để lật tẩy Tô Thanh Thanh, dạo này Tô Nhuyễn hay đi hẹn hò rồi dây dưa với mấy kẻ dưa vẹo táo nứt khiến bà Tô tức giận.
Chắc là vừa nghĩ đến kẻ đầu sỏ nên bà Tô hướng về phía đông phòng nói to: "Tô Thanh Thanh! Nhanh lên! Sao lề mề thế!"
Rồi bà lại hướng về phía tây phòng, nhẹ giọng nói: "Nhuyễn Nhuyễn, cháu cũng thế, mau chải lại đầu tóc, hôm nay phải trang điểm thật đẹp."
Tô Nhuyễn gấp chăn rồi ra ngoài, vừa hay gặp Tô Thanh Thanh từ đông phòng đi ra.
Để mà nói thì nhan sắc của Tô Thanh Thanh không tệ, da trắng, cô ta có đôi mắt hạnh và cái mũi đẹp, vẻ đẹp thanh thuần giống như nữ thần mối tình đầu.
Khi cô cử động luôn nhẹ nhàng, yêu kiều nhất là lúc làm nũng khiến Tô Nhuyễn nhớ tới các ngôi sao trẻ trên TV cất giọng làm nũng, giọng nói kiểu đó đều đã được huấn luyện qua, rất được cánh đàn ông yêu thích.
Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn, cười ngọt ngào, trong mắt cô ta mang theo sự tự cao: "Chị, chào buổi sáng."
“Sáng gì mà sáng." Bà Tô mở miệng mắng: "Nắng chiếu qua mông rồi, làm gì có ai giống cô, ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Về nhà chồng cẩn thận người ta đánh chết."
Mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ, xấu hổ định giấu mặt vào tóc nhưng sờ mãi không thấy lại bị bà Tô mắng tiếp: "Cô làm làm cái gì thế? Chẳng lẽ ngã đến ngu rồi?"
Sự thật là do cô ta dùng khăn quấn tóc thành một vòng trên đầu, đây là mẹo làm tóc xoăn của hiện đại. Bà Tô không biết tưởng cô ta đang làm trò.
Thấy ánh mắt trào phúng của Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, không chấp nhặt với bà Tô, chỉ hỏi: "Bà ơi, có mua cá không ạ? Cháu nghe nói Hoắc Hướng Dương thích ăn cá."
"Không mua" Bà Tô trả lời dứt khoát: "Cá vừa đắt, làm lại lâu, chẳng lẽ cậu ta ăn hết được thịt kho tàu à?"
Tô Thanh Thanh áy náy nói: "Ơ, sao bà không đãi khách món người ta thích ăn."
Bà Tô nói: " Cô không biết là khách phải theo chủ sao? Cậu ta còn chưa phải cháu rể của tôi đâu."
Đang nói thì bà nghi ngờ nhìn Tô Thanh Thanh: "Sao cô biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá?"
Kiếp trước ai mà chẳng biết? Cô ta còn biết trong nhà lúc nào cũng làm ít nhất là hai con cá sợ anh ta ăn không ngon miệng.
Tô Thanh Thanh liếc Tô Nhuyễn, trả lời cho qua: " Nghe nói lúc trước Hoắc Hướng Dương nổi danh nên nhiều người biết được sở thích của anh ta."
Nghĩ đến kế hoạch ngày hôm nay, cô ta không muốn dây dưa với bà Tô nữa mà nói với Liêu Hồng Mai: "Mẹ, cho con ít tiền để mua cá."
Liêu Hồng Mai nghĩ đến hôm nay là ngày quan trọng liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái nên cũng không keo kiệt, bà ta đi vào phòng lấy tiền: "Trừ cá thì xem Hồng Dương thích ăn gì nữa để mua thêm."
Sau đó bà ta mỉm cười nhìn bà Tô đang lườm mình: "Mẹ, Thanh Thanh cũng là lo cho Nhuyễn Nhuyễn thôi, Hoắc Hướng Dương làm việc ở thành phố lớn, là người có tiền đồ."
Bà Tô không nghi ngờ gì nữa, có lẽ vì Tô Thanh lừa gạt hôn sự của Tô Nhuyễn nên trong lòng Nhị phòng cũng thấy có lỗi.
Liêu Hồng Mai cười nói: "Nghe đồn lần này Hoắc Hướng Dương từ phương nam trở về, đã thanh toán hết nợ nần khi mẹ cậu ta ốm đó, cậu ta còn định mở xí nghiệp, sau này mẹ sẽ có cháu rể là chủ nhà máy đấy ạ."
Bà Tô nghe thế liền nở nụ cười, đương nhiên bà mong cháu gái mình có thể gả vào một gia đình tốt.
Nếu không phải Tô Nhuyễn bị đau bụng đúng vào lúc thi đại học thì giờ Nhuyễn Nhuyễn của bà đã là sinh viên, nhan sắc của cô so cả làng trên xóm dưới cũng không ai sánh bằng.
Đáng ra sẽ tìm một công nhân trong xưởng thép để kết hôn là tốt nhất nhưng không ngờ ở đâu ra nhà họ Lộc đến cầu thân, khiến hôn sự của hai cô gái trong nhà loạn hết lên.
Bây giờ Thanh Thanh phải gả cho một kẻ tàn tật, sống như góa phụ đến hết đời còn Tô Nhuyễn phải kết hôn vội vàng trong vòng hai tháng.
Vì tìm cho Tô Nhuyễn một người chồng tốt, bà Tô lo lắng đến nổi giận, may mà Hoắc Hướng Dương xuất hiện.
“Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta đúng là số tốt." Bà Tô cười nói: "Cứ tưởng Nhuyễn Nhuyễn sẽ phải chịu ấm ức, không ngờ nhà họ Hoắc từ trong huyện đến hỏi cưới, nhà họ so với tên công nhân kia cũng không kém tý nào."
Tô Thanh Thanh về phòng tháo tóc ra nghe bà Tô nói thế liền bĩu môi kinh thường, số tốt? Chẳng qua đó là do hào quang của nhân vật chính thôi.
Kiếp này cô ta sẽ cho bọn họ thấy ai mới là kẻ có tốt số.
Liêu Hồng Mai có chút không vui, câu này của bà Tô như nói rằng Tô Nhuyễn và Hoắc Hướng Dương xứng đôi nhưng vì để không lộ ra bí mật, bà ta vẫn phụ họa theo: "Đúng vậy, cậu ta lớn lên đẹp trai, có tài năng tuy trong nhà hơi nghèo nhưng sau này sẽ giàu thôi."
"Con phải nhìn cho kỹ cả mẹ và em gái cậu ta, để sau này còn lo liệu."
Bà Tô ngạc nhiên: "Làm như hôm nay cô là mẹ vợ người ta ấy."
Liêu Hồng Mai chột dạ trong nháy mắt, cười nói: "Mẹ xem xem, từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn bị bố nó cho ở nhà con, không khác gì con gái con, chẳng lẽ so với Đỗ Hiểu Hồng kia con không có tư cách sao?"
Nói đến chuyện Tô Văn Sơn kết hôn với Tô Hiểu Hồng, bà Tô thấy con dâu cũng thuận mắt hơn, hơn nữa chuyện này cũng do Nhị phòng nợ Tô Nhuyễn, bà nói: "Được! Hôm nay cho cô vào vai mẹ vợ, thay Nhuyễn Nhuyễn để ý ."
Tô Nhuyễn bưng chậu rửa mặt đến phòng bếp lấy nước, cười khổ trong lòng, bà Tô chất phác có lẽ không ngờ Liêu Hồng Mai thật ra rất muốn làm mẹ vợ của Hoắc Hướng Dương.
Nhưng cô có thể khẳng định, mấy hôm trước khi cô cả Tô Thanh Thanh cùng ngã, cả hai đều đã sống lại.
Do đời trước Tô Thanh Thanh chỉ muốn gả đến nhà họ Lộc, cô ta chướng mắt Hoắc Hướng Dương. Nhưng bây giờ cô ta đang cố gắng diễn tuồng, chắc do đời trước không làm được phu nhân tướng quân nên bây giờ muốn làm phu nhân hào môn.
Tuy nhiên thời điểm sống lại không khéo, khi họ sống lại Tô Thanh Thanh vừa cướp mối hôn sự với nhà họ Lộc, hai bên đã gặp nhau để định ngày.
Bây giờ Tô Thanh Thanh muốn kết hôn với Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn tò mò cô ta sẽ làm như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT