Việc làm ăn buôn bán của quầy hàng không tồi, Tô Nhuyễn đang vui vẻ bán hàng thì nghe được một giọng nói chần chờ gọi tên mình, “Tô Nhuyễn?”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu, phát hiện hóa ra là Hoắc Hướng Mỹ, người cô mới gặp hôm qua.
“Đúng là chị rồi.” Hoắc Hướng Mỹ nhìn quầy hàng của cô thì khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút mất mặt, “Chị buôn bán đồ vật gì thế?”
Tô Nhuyễn cười cười, đi theo giới thiệu vòng tay cho vị khách mới ghé vào quầy hàng, làm ra bộ dáng không thèm để ý tới cô ta.
Hoắc Hướng Mỹ do dự một chút vẫn là chạy đến trước quầy hàng chọn hai cái vòng, hỏi, “Chị Nhuyễn à, hai cái vòng này chị bán như thế nào?” Giọng nói càng tỏ ra ân cần hơn.
Tô Nhuyễn nhìn thấy hai cái vòng cô ta chọn là hai cái vòng nhỏ màu sắc loang lổ, một bên thối lại tiền lẻ cho người ta, một bên tranh thủ trả lời, “Em thích hai cái này sao? Trả cho chị mười đồng tiền là được.”
Hoắc Hướng Mỹ sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Tô Nhuyễn sẽ lấy tiền của cô ta, mặt lập tức xị xuống.
Tô Nhuyễn vừa nhìn liền biết cô ta suy nghĩ cái gì, nói đến cùng thì trong nhà chỉ có mỗi Hoắc Hướng Dương đi xuống phía nam làm công vậy nên tình cảnh hiện tại ở Hoắc gia chính là nghèo rớt mồng tơi. Thân thể của mẹ Hoắc không tốt lắm, đã dùng thuốc duy trì mười mấy năm không ngừng nghỉ, cho nên trong nhà đang thiếu nợ bên ngoài không ít.
Hoắc Hướng Mỹ vẫn luôn có cái tật xấu đó là thích chiếm lợi của người khác, sau này lớn lên cũng không sửa được tật xấu này. Không chiếm được lợi của người khác là không chịu được đã trở thành một phần tính cách bên trong con người cô ta.
Đời trước cô ta ỷ vào thân phận em chồng của mình, sau khi cô ta lên đại học thì các mặt khác không nói cũng được, nào là quần áo mùa thu, rồi tới nội y quần lót đều nói là Hoắc Hướng Dương mua cho cô ta. Còn nói cửa hàng quần áo này là do anh trai cô ta mở, cô ta còn đi nơi khác mua quần áo làm gì chứ, cứ lấy đồ ở cửa hàng mà dùng thôi.
Tô Nhuyễn vì chuyện này mà tức giận không ít lần.
Mặc dù cô không phải là người keo kiệt, nhưng mà cái thể loại người đặc biệt phiền phức như thế này, đã chiếm tiện nghi của người khác còn chẳng biết chữ đủ và chữ chừng mực viết ra sao nữa.
Con người cô chính là nếu cô tình nguyện cho người khác, dù cho ít hay cho nhiều cô đều không cảm thấy tiếc. Nhưng nếu như bị người khác duỗi tay ra xin, hoặc là bị bắt ép cho người khác, thì thật ngại quá, dù có xin một xu một hào hay một cắc cô đều không muốn đưa.
Giống như hiện tại, chính bản thân cô ta còn không có một xu dính túi nhưng mà lúc nào cũng muốn thể hiện trước mặt người khác.
Hoắc Hướng Mỹ sờ nắn hai cái vòng, thấy bộ dáng một mực muốn lấy tiền của Tô Nhuyễn thì không cam lòng nói, “Chị Nhuyễn à, hôm nay em cùng anh trai đi ra ngoài vô tình gặp được chị Thanh Thanh đấy, anh trai em còn đưa chị ấy tới nhà ga nữa. Ngày hôm qua, em thấy hai người họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không nghĩ tới hôm nay bọn họ lại gặp được nhau.”
Cho nên chị còn không mau chạy nhanh tới nịnh bợ tôi đi, tôi sẽ tìm cách nói tốt về chị mấy câu trước mặt anh trai tôi cho!
Mí mắt Tô Nhuyễn cũng chẳng thèm nâng, phụ họa nói, “Hai người bọn họ đúng thật là rất có duyên phận đấy, ngày hôm qua chị Thanh Thanh tốt của em gặp anh trai em xong liền nhất kiến chung tình, cho nên hôm nay đã đi tới Lộc gia từ hôn rồi.”
“Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, có lẽ cô ta sẽ trở thành chị dâu của em đấy.”
Hoắc Hướng Mỹ không thể tưởng tượng được mà trừng lớn đôi mắt.
Tô Nhuyễn không giày vò cô ta nữa, quay sang nhìn vị khách bên cạnh đưa ra lời gợi ý cho cô gái đang mua hàng, “Chị gái à, làn da của chị trắng trẻo nên khi đeo cái vòng có màu sắc rực rỡ này lên trên tay nhìn vào sẽ càng nổi bật và đẹp mắt hơn đấy ạ.”
Thấy Hoắc Hướng Mỹ vẫn luôn mân mê cái vòng không nỡ bỏ xuống, cô liền cười nói, “Hai cái vòng em đang cầm trên tay không thích hợp với em đâu, nhìn vào có vẻ hơi bị già dặn đấy.” Tô Nhuyễn chọn một cái vòng có hình ô vuông đưa cho cô ta, “Tuổi của em còn nhỏ, mang cái này càng đẹp mắt hơn.”
Lúc này Hoắc Hướng Mỹ mới không tình nguyện buông hai cái vòng đang cầm trên tay xuống, rồi cầm lấy vòng Tô Nhuyễn đưa cho mình, thầm nghĩ cô ta thật là đồ keo kiệt, không cho cô ta nổi một cái vòng tốt, liền lấy cái này tống cổ mình đi.
Kết quả lại nghe Tô Nhuyễn nói, “Cái này bốn hào.”
Hoắc Hướng Mỹ:…
Rốt cuộc thì tuổi của cô ta vẫn còn nhỏ, tóm lại đều là cô gái nhỏ ưa sĩ diện, sợ mất mặt trước nơi đông người, nên chỉ có thể không tình nguyện đem năm hào còn lại trên người đưa cho Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn cười tủm tỉm thối lại cho cô ta một hào, “Nếu thích thì thường xuyên tới đây chơi nhé.”
Hoắc Hướng Mỹ đành cầm cái vòng này cùng một bụng lửa giận mà không thể phát tiết đi về nhà.
Hoắc Hướng Dương cùng mẹ Hoắc cũng vừa về đến trước cửa, nhìn thấy bộ dáng thở phì phì của cô ta, Hoắc Hướng Dương cười nói, “Em đây là làm sao vậy? Có ai chọc giận em à?”
Hoắc Hướng Mỹ tức giận nói, “Còn không phải là do Tô Nhuyễn gây ra chứ đâu!”
Hoắc Hướng Dương lập tức quan tâm hỏi, “Cô ấy làm sao vậy? Em đi tới Tô gia sao?”
“Không có,” Hoắc Hướng Mỹ khinh thường nói, “Cô ta đứng ở bách hóa Phượng Hoàng bày hàng vỉa hè bán mấy thứ linh tinh này nọ, anh à, anh nhanh đi ngăn cản cô ta lại đi, em thế mà nghĩ không tới có kiểu chị dâu lại đi đầu cơ trục lợi từ em chồng tương lai của mình đấy.”
Dù sao Hoắc Hướng Dương cũng làm công ở phương nam hai năm rồi, thật lòng hắn ta không có bài xích hành động Tô Nhuyễn bày bán hàng ở vỉa hè, chỉ là có chút ngoài ý muốn, “Cô ấy bán cái gì vậy?”
Hoắc Hướng Mỹ tức giận đem cái vòng đang mang trên tay cho mẹ cùng anh trai xem, “Cái này, bán với giá đắt cắt cổ, tận bốn hào một cái, mà đây còn là em phải tự bỏ tiền túi ra trả, như vậy còn làm người được ư?.”
Cô ta càng nghĩ càng giận, bản thân vất vả tích cóp tiền tiêu vặt cứ như vậy đi ra ngoài đã tiêu xài hơn phân nửa, nhớ tới chị ta có nói chuyện của Tô Thanh Thanh và anh trai mình, lập tức nói, “Anh à, em cảm thấy chị Thanh Thanh so với cái người tên Tô Nhuyễn mạnh hơn nhiều, anh cưới chị Thanh Thanh làm vợ đi.”
Hoắc Hướng Dương bật cười, “Nói hươu nói vượn cái gì đấy, người nhà Tô Thanh Thanh đã đính hôn cho cô ấy rồi.”
“Chị ta đã đi thành phố từ hôn rồi.”
Hoắc Hướng Dương cùng mẹ Hoắc đều sửng sốt ngạc nhiên.
“Chính là Tô Nhuyễn nói với em đó,” Hoắc Hướng Mỹ nhắc tới chuyện này lập tức hưng phấn hẳn lên, “Chị ta nói ngay lần gặp ngày hôm qua chị Tô Thanh Thanh đã có tình ý với anh rồi, cho nên hôm nay đi thành phố từ hôn, muốn gả cho anh trai của em đó.”
Hoắc Hướng Dương trong lúc này tâm tình tự nhiên có chút phức tạp, gã tuy rằng thích Tô Nhuyễn, nhưng mà Tô Thanh Thanh vì chính mình lại có thể làm được những việc như vậy, khiến trong lòng gã vẫn là có chút cảm động…
Khi hắn đang còn suy nghĩ rối rắm không biết làm sao thì mẹ Hoắc lại kiên định nói, “Đừng nói bậy, Tô Nhuyễn tám chín phần mười chính là lời nói khi tức giận mà thôi.”
“Nếu chuyện đó là thật sự, thì Tô Thanh Thanh cũng không được!”
Hoắc Hướng Mỹ ngoài ý muốn, “Mẹ à, ngày hôm qua không phải người rất thích chị Thanh Thanh sao?”
“Cô ta không làm con dâu của mẹ, thì mẹ chán ghét cô ấy làm cái gì chứ?”
Mẹ Hoắc hỏi Hoắc Hướng Mỹ, “Mẹ hỏi con, nếu đặt con trong tình cảnh, Hướng Lệ trang điểm so với con còn xinh đẹp hơn, hoạt bát hơn con, giành nói chuyện với người con để trong lòng, còn dùng sức đeo bám đối tượng của con nữa, thì con cảm thấy Hướng Lệ là người như thế nào?”
Hoắc Hướng Mỹ trừng lớn đôi mắt, “Cô ta chính là loại không biết xấu hổ chứ sao?”
Nói xong cô ta lập tức phản ứng lại, “Cho nên, ngày hôm qua là Tô Thanh Thanh khi dễ Tô Nhuyễn? Cố ý ở trước mặt Tô Nhuyễn quyến rũ anh trai của chúng ta ư?”
Hoắc Hướng Dương bật cười, “Em suy nghĩ nhiều rồi, Tô Thanh Thanh chỉ là tính cách rộng rãi mà thôi, còn Tô Nhuyễn lại là người không thích nói chuyện, khi cô ấy học cao trung đã ít nói như vậy rồi.”
Mẹ Hoắc vốn dĩ không suy nghĩ cẩn thận đã nói, rốt cuộc thì Tô Thanh Thanh câu dẫn con trai của mình cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, còn có thể tạo ra tình huống nguy hiểm làm cho Tô Nhuyễn cảm nhận được.
Nhưng Tô Thanh Thanh lại muốn gả cho con trai của mình, mẹ Hoắc không thể ngồi yên mà không hành động gì được.
“Ngày hôm qua các con không nghe thím hai của cô ta nói gì sao? Khi cô ta ba tuổi đã bị bố mẹ ruột vứt bỏ tới chỗ bà nội nuôi dưỡng mà không thèm quan tâm gì, ba cô ta lúc này chính là Cục trưởng Bộ giáo dục. Điều kiện khẳng định không kém, hơn nữa, cô ta trước nay chưa từng sinh sống ở huyện thành .”
“Đều nói có mẹ kế sẽ có cha kế, các con không thấy ví dụ điển hình chính là Đại Nữu nhà bên cạnh sao?”
“Tô Nhuyễn cũng giống như vậy, thím hai nhà họ vẫn luôn lôi kéo chúng ta ngăn chặn chúng ta đi tới nói chuyện với Tô Nhuyễn. Mẹ cứ nghĩ rằng là do thím hai Tô gia không muốn nhìn thấy Tô Nhuyễn gặp chuyện tốt, không nghĩ tới bà ta lại có ý định này.”
Hoắc Hướng Dương nghĩ đến ngày hôm qua Tô Nhuyễn vẫn luôn an an tĩnh tĩnh thể hiện tốt vai trò làm phông nền ngoan hiền cho mọi người xem, trong lòng tự nhiên cảm thấy hụt hẫng vô cùng, đồng thời cũng có chút áy náy. Trách không được ngày hôm qua vì sao cô ấy lại có thái độ như vậy, nguyên nhân là vì tiến triển không được cho nên bất chấp tất cả sao?
Mẹ Hoắc thấy con trai mềm lòng, tiếp tục nói, “Tô Thanh Thanh đã đính hôn rồi còn có thể cùng con mắt đi mày lại như vậy, chờ cô ta gặp được người tốt hơn là có thể lại cùng người khác mắt đi mày lại, không phải là dạng người đứng đắn gì.”
“Cũng không phải như vậy đâu ạ.” Hoắc Hướng Dương vẫn là theo bản năng vì Tô Thanh Thanh thanh minh một câu, “Đối tượng cùng cô ấy đính hôn là người bị liệt…”
Cô gái trẻ đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, ai lại tình nguyện gả cho một người bị liệt chứ, điều này về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Hoắc Hướng Mỹ cũng nói, “Chị ấy cũng có thể gặp được người tốt hơn anh của con mà, con cảm thấy nếu chuyện chị ấy vì anh trai mà từ hôn là sự thật thì cũng không phải là không được đâu.”
Nói tới đây cô ta bĩu môi nói, “Dù sao con cũng không thích Tô Nhuyễn, ngày hôm qua con cảm thấy chị ta cùng anh nói chuyện có chút âm dương quái khí, hôm nay chị ta đối xử với con như vậy sợ cũng là cố ý.”
“Tính tình quả nhiên rất lớn, ai có thể chọc đến được chứ?”
Mẹ Hoắc ngay lập tức liếc mắt một cái, “Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, nếu đổi thành con chỉ sợ con còn không bằng một góc của cô ấy đâu.”
Hoắc Hướng Mỹ vẫn cảm thấy khó chịu, “Dù sao con chính là không thích chị ta.”
Hoắc Hướng Dương như được Hoắc Hướng Mỹ nhắc nhở mới ý thức được, hành động ngày hôm qua của hắn thật sự không quá đúng đắn, càng nghĩ càng thấy đứng ngồi không yên.
Hắn tuy rằng lớn hơn Tô Nhuyễn hai tuổi, nhưng mà cũng có mặt giống các nam sinh khác đó là đều để tâm tới ánh mắt của cô. Ít nhiều cũng hiểu biết được cô là người có tính cách quật cường, trong ánh mắt sẽ không chứa được hạt cát nào, nếu cô ấy nhất quyết không đồng ý gả cho hắn thì coi như hắn xong đời rồi..
“Cô ấy đang ở đâu? Để anh đi qua nhìn xem thử.”
Mẹ Hoắc vội vàng giữ chặt gã, “Con đừng có vội vàng đi tìm con bé như vậy.”
“Mẹ,” Hoắc Hướng Dương có thể không vội sao, “Cô ấy là người tới từ trong huyện, nếu con không biết thì không nói, nhưng mà con đã biết thì sao không đi xem cô ấy được chứ?”
“Ngươi đứa nhỏ này!” mẹ Hoắc giận dỗi nói, “Mẹ có thể hại con sao?”
“Nếu mẹ đã biết rõ ngày hôm qua người nhà Tô Thanh Thanh kia phá rối, vì chuyện gì mà lại không giúp đỡ cô ấy nói mấy câu?” mẹ Hoắc hỏi.
“Tô Nhuyễn xác thật so với Tô Thanh Thanh mạnh mẽ hơn, nhưng em gái con nói cũng đúng, cô ta tính tình quá lớn, hơn nữa ba cô ta còn là cục trưởng Bộ giáo dục. Thế mà cô ta lại không biết xấu hổ đi bày hàng bán ở vỉa hè nữa, cũng không sợ làm ba cô ta mất mặt, có thể thấy được chủ ý cũng rất lớn.”
“Trước kia cha mẹ con bé mặc kệ cũng không sao cả, nhưng mà khi gả tới nhà chúng ta thì không thể có cái tính khí đó được.”
Hoắc Hướng Dương không rõ hắn đi tìm Tô Nhuyễn trước cùng với việc tính tình của cô có quan hệ gì.
Mẹ Hoắc chỉ có thể phân tích vấn đề cho hắn, “Con cảm thấy là con vội vàng tìm cô ta trước, cô ta sẽ dễ dàng nghe lời con ư; cuối cùng con vẫn là bị cô ta khi dễ mà thôi. Không bằng con lựa thời điểm khi cô ta gặp khó khăn rồi xuất hiện giúp đỡ, như vậy cô ta càng đối với con một lòng một dạ sao?”
Đương nhiên là vế sau, Hoắc Hướng Mỹ lập tức lĩnh hội được ý tứ của mẹ Hoắc, “Đúng vậy, có khi chị ta biết là bản thân đấu không lại Tô Thanh Thanh, lại cho rằng chúng ta cũng vừa ý Tô Thanh Thanh, cho nên không ôm kỳ vọng gì, lúc này mới lật mặt với chúng ta.”
“Chờ chị ta biết bản thân hiểu lầm chúng ta,” Hoắc Hướng Mỹ 17 tuổi đem chính mình đặt vào trường hợp của Tô Nhuyễn, “Chị ta cho rằng Tô Thanh Thanh muốn cướp anh đi, còn anh lại kiên định lựa chọn chị ta, a a a, thật là lãng mạn a!”
Mẹ Hoắc cười cười, đương nhiên còn có một nguyên nhân mà bà chưa nói, bà muốn cho Tô Nhuyễn cảm thấy, Hoắc gia là đem cô ta cùng Tô Thanh Thanh châm chước cho một nước, miễn cưỡng lựa chọn mà thôi.
Có Tô Thanh Thanh ở bên cạnh như hổ rình mồi, Tô Nhuyễn nếu như sợ bị Hoắc gia ghét bỏ, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đều phải biểu hiện cho thật tốt.
Bà ta cũng không phải là người mẹ chồng ác độc, nhưng mà con dâu này thì bà vẫn muốn khống chế, bằng không lại giống như nhà chị dâu của bà, con dâu sai khiến con trai mình làm cái gì thì phải làm cái đó, còn khuyến khích con trai nên có chủ ý của mình không phải lúc nào cũng nghe lời mẹ, như vậy thì hỏng hết.
Hoắc Hướng Dương vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, mẹ Hoắc cũng biết thanh niên đang độ tuổi trưởng thành thiếu kiên nhẫn, dứt khoát không bày ra biểu cảm gì nữa lập tức ho khan.
Hoắc Hướng Dương tức khắc bị lôi lại sự chú ý, vội vàng nói, “Mẹ, sao mẹ lại ho khan rồi?”
“Có thể là do hôm nay ở bên ngoài lâu nên bị trúng gió, uống thuốc vào là ổn thôi.”
Hoắc Hướng Dương vội vàng đi sắc thuốc.
Hoắc Hướng Mỹ đỡ mẹ Hoắc lên giường đất, rồi nhìn đến cái vòng đang nằm trên cổ tay lại buồn bực nói, “Mẹ, thật sự không phải là Tô Nhuyễn thì không được sao? Làm hại con mất bốn hào, chị ta cũng thật quá đáng.”
Mẹ Hoắc cũng là người tính toán chi li, nghe vậy liền lấy lại nhìn thử, xem nó như thế nào mà có giá trị tận bốn hào, kết quả vừa thấy cũng cảm thấy quá mệt, “Cái này còn không phải là dây thun buộc xung quanh mảnh vải sao? Mẹ trong chốc lát có thể làm cho con một đống.”
Hoắc Hướng Mỹ vừa nghe, càng khó chịu, tâm như muốn nhỏ máu.
Mẹ Hoắc tâm tư lập tức nảy lên, “Con nói nàng bán bao nhiêu tiền?”
“Bốn hào” Hoắc Hướng Mỹ nói, “Còn có thêm cái vòng sa biên cùng vòng làm theo kiểu nút thắt phùng hoa, bán sáu hào.”
“Mấy kiểu này có thể bán cho mọi người sao?” mẹ Hoắc hỏi.
“Bán khá tốt, con thấy mọi người tranh giành nhau mà mua. Con đứng ở đằng kia năm phút quan sát, thấy chị ta bán được mười mấy cái.”
Mẹ Hoắc tức khắc liền có chút động tâm, thứ này quá đơn giản, một ngày là có thể làm một hai trăm cái, phí tổn nhiều lắm năm đồng tiền, một cái bán hai hào thì 5 cái có thể bán được mười đồng, nói như vậy, một tháng kiếm 300 so với công nhân làm ở xưởng thép tiền lương đều cao hơn!
Bà ta sẽ không làm chuyện bày hàng ra bán này, rốt cuộc quá mất mặt, nhưng có thể để cho chị dâu nhà bà làm, cũng coi như lấy lòng chị ta, cứ mỗi lần về nhà mẹ đẻ thì người đàn bà đanh đá kia luôn đối bà âm dương quái khí.
Để nghiệm chứng lời Hoắc Hướng Mỹ nói, mẹ Hoắc uống thuốc xong liền tống cổ Hoắc Hướng Dương đi tu sửa tường nhà lại, còn chính mình thì chạy tới đứng dưới lầu bách hóa Phượng Hoàng quan sát trong chốc lát, thấy người đứng trước quầy hàng của Tô Nhuyễn nối liền không dứt, liền trực tiếp đi về nhà mẹ đẻ.
Việc làm của bà có ảnh hưởng tới việc làm ăn của Tô Nhuyễn hay không, mẹ Hoắc một chút đều không lo lắng, hiện tại tiền kiếm được đều là tiền riêng của Tô Nhuyễn mà thôi, lại không phải tiền của Hoắc gia. Chờ cô ta gả tới Hoắc gia, đi theo con trai bà làm công ở phương nam cũng có thể hiện hơn việc bày bán vỉa hè ở huyện thành này. Bằng không mọi người đều biết con dâu Hoắc gia bày bán hàng ở vỉa hè, nhà bọn họ không ném nổi mặt mũi đi cho người ta dẫm đạp đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT