Khi về đến nhà trời cũng đã tối, Tô Nhuyễn mang vải và dây chun ra, cô tính làm dây buộc tóc.

Kiếp trước sau khi cô và Hoắc Hướng Dương kết hôn xong thì hai người cùng nhau kinh doanh về quần áo, đầu tiên là nhập hàng xong đem đến xưởng để gia công, đến khi gặp ông Cố rồi mở xây dựng được thương hiệu đầu tiên của bản thân, lúc đó cô đang học thêm về thiết kế quần áo và trang sức, ông Cố còn khen ngợi cô.

Năm đó sau khi thiết kế đầu tiên của cô nổi tiếng không lâu sau thì tinh lực của cô cũng bị người nhà họ Hoắc bào mòn hết sạch, cô còn phải đề phòng tình nhân của Hoắc Hướng Dương, đứng lên điều hành công ty, trấn áp những kẻ gây họa ở nhà máy của hai nhà Tô Hoắc, vì thế cô không còn thời gian làm thứ mình thích.

May là dây buộc tóc không phải thiết kế gì cầu kỳ mà chỉ cần phối họa tiết và màu sắc hợp nhau là được, đường kim mũi chỉ cẩn thận là được.

Cô cắt miếng vải thành hình chữ nhật dài tầm 50cm, chiều rộng tùy ý rồi may dọc theo đường vải, bà Tô có máy may nên bước này làm mấy mấy giây là xong.

Sau đó lộn mặt trái của miếng vải đã may, lồng dây chun qua, buộc chặt, khâu lại, một cái dây buộc tóc đã xong.

Lúc đầu làm còn bỡ ngỡ nhưng về sau khoảng hai phút cô đã làm xong một cái.

Nhân lúc bà Tô không có nhà, Tô Thanh Thanh đang trốn trong động phòng, Tô Nhuyễn may đến nửa đêm, làm xong hai trăm cái dây buộc tóc.

Buổi sáng cô không vào thư phòng đọc sách mà chỉ may vòng, cho đến khi bà Tô về cô mới dừng tay.

Nếu bà biết nhất định sẽ nói với Tô Văn Sơn, lúc đó cô đừng mong làm được gì.

Trong lúc đó nhị phòng nhà họ Tô cũng có động tĩnh, Tô Nhuyễn thấy mẹ con Tô Thanh Thanh mang theo một cái túi to đi ra ngoài, rõ ràng là đi lên thành phố tìm nhà họ Lộc để nói chuyện về hôn sự.

Tô Thanh Thanh không sốt ruột, trong một tuần tới Tô Thanh Thanh chưa chắc sẽ gặp được Lộc Minh Sơn, việc từ hôn sẽ không nhanh như thế.

Kiếp trước, Tô Thanh Thanh cũng không kết hôn với Lộc Minh Sâm.

Cô cùng mọi người đều không nghĩ ra tại sao Tô Thanh Thanh còn trong độ tuổi thiếu nữ xuân xanh mà sống chết muốn gả cho một kẻ tàn tật.

Không thể nào có chuyện vì tình yêu, lúc mười tuổi Lộc Minh Sâm đã rời đi cùng với người họ Lộc, mười mấy năm hai nhà không đi lại, người thân nhất với anh là Tô Nhuyễn cũng không còn nhớ rõ, chưa kể là Tô Thanh Thanh, lúc đó họ mới sáu, bảy tuổi đang tuổi ăn chơi, làm sao có thể nói chuyện yêu đương.

Còn vì mấy lý do như Liêu Hồng Mai nói là vì việc làm, hộ khẩu thì đó là chuyện những người trưởng thành đã lập gia đình mới quan tâm, hầu hết các cô gái trẻ chỉ nghĩ đến tình yêu và chăm sóc cho chồng con.

Cho nên dù có quen biết Lộc Minh Sơn, khi Tô Nhuyễn biết anh bị liệt, tình trạng đang không tốt, phản ứng đầu tiên của cô là bài xích và không muốn gả đi.

Cho đến khi cô bị bệnh nan y sắp chết, Tô Thanh Thanh thấy thế nên mới nói toàn bộ bí mật cô ta đã kìm nén nói cho cô.

Lúc đó Tô Nhuyễn mới biết thế giới cô đang sống là một quyển sách.

Tuy tác giả đang viết dở chưa xong nhưng thiết lập đã hoàn chỉnh, độc giả có thể tự nghĩ kết thúc.

Vì đây là thế giới xuyên sách lại chưa có kết thúc, nên trừ nhân vật chính được tác giả ban hào quang thì những kẻ khác, dù là người qua đường hay kẻ xuyên đến, chỉ cần thông minh và cố gắng thì sẽ cướp được cơ duyên trên người nhân vật chính để trở thành boss.

Chuyện này nghe chả ra gì nên Tô Thanh Thanh ở dưới phần bình luận đã chửi tác giả, sau đó cô ta xuyên đến đây.

Không biết có phải do nguyền rủa quá độc ác hay không mà cô ta không xuyên đến thời điểm của nam nữ chính mà xuyên đến thời của cha mẹ họ.

Nhưng thông tin về hai người quá ít, đất diễn lại không nhiều, trong truyện chỉ nhắc đến ông Lộc, bà Lộc nên dù cô ta nghĩ nát óc cũng không nhớ được gì thêm.

Cho đến khi nhà họ Lộc đến cầu hôn.

Họ Lộc là quân nhân, lúc trẻ bị tàn tật nên chẳng ai quan tâm, tính tình lạnh lùng tàn nhẫn, không phải người có thể động vào, chỉ có lúc cạnh vợ và con gái mới dịu dàng, ôn hòa. Đây là tất cả thông tin về bố của nữ chính.

Vì vậy Tô Thanh Thanh đoán rằng Lộc Minh Sơn là bố của nữ chính, về sau chân của đối phương sẽ khôi phục, tương lai trở thành tướng quân đức cao vọng trọng nên cô ta không thể để lỡ cơ hội này.

Thế nhưng mọi chuyện không dễ như vậy.

Lộc Minh Sơn không hổ danh là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, hôn sự này do trưởng bối trong nhà tự quyết nên anh không đồng ý.

Hơn nữa anh là quân nhân, chỉ cần kiên quyết không báo cáo về hôn sự thì cho ông Lộc có dùng cái chết để ép, anh chưa chắc đã đồng ý.

Khi ấy Tô Thanh Thanh vẫn chưa buông xuôi, cô ta luôn đi theo để chăm sóc Lộc Minh Sơn nhưng cuối cùng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta rất sợ Lộc Minh Sơn, không dám nhìn mặt anh.

Kết quả là Tô Thanh Thanh kết hôn với em họ của Lộc Minh Sơn là Lộc Minh Quân.

Tô Nhuyễn vẫn nhớ khi Tô Thanh Thanh ở trước giường của cô nhắc đến Lộc Minh Sâm, trong mắt toàn là sự sợ hãi: "Hắn không phải nam chính, hắn là phản diện, là kẻ phản diện ác độc nhất."

Tóm lại theo lời của Tô Thanh Thanh, sau sự kiện kia đã khiến cô ta rất sợ, cô ta nghĩ Lộc Minh Sâm là kẻ phản diện không có nhân tính, bố của nữ chính chắc là Lộc Minh Quân.

Lộc Minh Sơn có phải là bố của nữ chính không, cô không biết. Dù kiếp trước Tô Thanh Thanh có cố gắng thế nào cũng không thể trở thành phu nhân tướng quân.

Tuy nhiên bây giờ cô ta trắng trợn quyến rũ Hoắc Hướng Dương, vì biết hủy hôn không khó, chỉ cần Lộc Minh Sơn chủ động nói không muốn kết hôn, nhà họ Lộc sẽ đuối lý.

Nhưng không kết hôn với Hoắc Hướng dương thì Tô Nhuyễn sẽ ra sao?

Cô ta chỉ muốn hủy hôn mà không thèm quan tâm Tô Văn Sơn có ép Tô Nhuyễn kết hôn nữa không, cô ta mặc kệ. Cô ta chỉ cần bản thân thoải mái, sống tốt là được.

Tô Nhuyễn cúi đầu may một cách thành thục, bắt nạt cô còn muốn sống yên ổn?

Cô ta nghĩ cô vẫn dễ là quả hồng mềm dễ bắt nạt sao?

Nhìn dây buộc tóc trong tay, Tô Nhuyễn hài lòng gật đầu, trước tiên thu lợi từ Tô Văn Sơn đã.

Buổi trưa cô nghỉ một lát, thất đã đến giờ, Tô Nhuyễn chọn quần áo, mang theo đồ đã sắp sẵn để đi lên huyện.

Cả đường lát xi măng, hai bên đều là những căn nhà màu xám, bách hóa trên huyện cao hơn ba tầng, đây cũng là nơi nhộn nhịp nhất huyện.

Không thiếu những thanh niên vào không mua gì những sau giờ làm vẫn sẽ đến đây đi dạo.

Cô ở bên cạnh bách hóa chọn một chỗ sạch sẽ rồi mang tấm bạt trải lên mặt đất xong lại trải lên một tấm vải thô, cuối cùng bày dây chun theo màu sắc, xếp gọn chúng và chờ khác đến mua.

Năm 1990, kế hoạch phát triển kinh tế mới được ban hành, không giống kinh tế phía nam đang phát triển, huyện Khai Vân là huyện nhỏ ở phía Bắc vẫn giữ tư tưởng cũ, ai bán hàng ở vỉa hè đều là kẻ đầu cơ trục lợi.

Trong suy nghĩ của người dân, bán hàng là công việc thấp kém, bán đồ ăn còn đỡ, chứ bán đồ thủ công thì khác.

Kiếp trước quần áo hay phụ kiện nhỏ ở trong bách hóa cũng ít thấy.

Vì thế họ nghĩ chắc chắn bán hàng vỉa hè là cách kiếm tiền không chính đáng.

Vậy nên người bán hàng vỉa hè ở huyện rất ít, quản lý đô thị cũng không có, đối thủ cạnh tranh càng không, nói chung đây là một thời điểm rất tốt để bán hàng ở vỉa hè.

Bốn tiếng sau, ở gần bách hóa bắt đầu đông người hơn, Tô Nhuyễn thấy có thêm mấy hàng ăn vặt xuất hiện.

Cô cũng không ngại, khi thấy những cô gái trẻ, cô hô to: "Người đẹp, đến đây, ở phía Nam đang rất chuông loại dây buộc tóc này, nó còn có thể đeo vào tay."

Trên đường đang đông người, khi Tô Nhuyễn vừa hô, có ba cô gái vừa cười vừa đi tới: "Cô bán gì vậy?"

"Dây buộc tóc." Tô Nhuyễn đưa tóc mình ra: "Đây là kiểu dáng đang thịnh hành ở phía Nam, tôi đảm bảo các cô chưa thấy bao giờ."

Có thể nói đây là một cách giới thiệu sản phẩm rất tốt, nhánh tóc đen được buộc sau đầu, được cột bởi dây vải màu xanh lam đính thêm mấy bông hoa, tạo ra cảm giác trong trẻo, thanh lịch khiến người khác phải ngoái lại nhìn.

Không ai từ chối được cái đẹp, các cô gái không hẹn mà đứng lại xem.

Tô Nhuyễn cười giới thiệu với các cô: "Cái này dùng để buộc tóc đuôi ngựa hay quấn quanh đầu đều xinh."

“Quấn quanh đầu?"

Cô quên mất bây giờ các cô gái ở huyện hầu như chỉ buộc tóc đuôi ngựa hoặc tết đuôi sam.

"Tôi làm cho cô xem." Tô Nhuyễn tiến lên làm cho cô gái một kiểu đơn giản, cô chọn một cái dây kẻ màu hồng nhạt.

Kiểu tóc trông trẻ trung khiến cô gái trông năng động hơn, bạn của cô gái khen: "Không tệ, trông rất đẹp."

“Cô bán giá như thế nào vậy?"

Tô Nhuyễn nói: " Loại vải trơn này bốn xu một cái, một văn tiền ba cái. Loại có hoa văn này thì sáu xu một cái, một văn tiền hai cái."

Hôm nay lúc mở hòm của bà Tô cô tìm được khá nhiều vải ren, vải lụa, đồ trang trí hình bướm linh tinh, Tô Nhuyễn lấy một ít, để bán với giá cao hơn.

Tuy giá đắt hơn với dây buộc tóc bình thường nhưng so với tiền lương của mình thì các cô gái vẫn mua được, ba người quyết định mua loại ba cái một văn tiền, họ ngồi xuống để chọn.

Buôn bán chính là thế, khi có người ghé vào sẽ hấp dẫn những người khác đến xem hàng.

Tô Nhuyễn biết chào hàng lại khéo tay, cô vừa giới thiệu vừa buộc tóc theo yêu cầu của những cô gái. Kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh quần áo đều được thể hiện hết ra, cô có thể phối hợp các kiểu tóc cho các cô gái để phù hợp với quần áo của họ.

Búi tóc thấp dịu dàng, búi cao năng động, tóc tết đáng yêu, buộc chéo quyến rũ kiểu đuôi ngựa,..

Tất cả mọi người sau khi mua hàng xong đều vui vẻ rời đi, đến cuối có người thấy dây buộc tóc sắp hết sợ người khác chọn cái mình thích vội mua luôn.

Bỗng có người nhận ra cô: "Ồ. Cô có phải là con gái cả của cục trưởng Tô không?"

Tô Nhuyễn giả vờ không thấy vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương cùng với sự thì thầm của những người xung quanh, cô mải đếm tiền, vẻ mặt vui mừng hớn hở.

Có người cố tình đến bắt chuyện, cô tỏ vẻ không biết, chỉ nhiệt tình bán hàng.

Những câu nói " Tô Văn Sơn", "Cục trưởng Tô" vang lên, Tô Nhuyễn giấu ý cười vào đáy mắt.

Ba thân yêu, con gái ngoan đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play