Lúc ấy đầu óc của Tô Nhuyễn hoàn toàn trống rỗng, cô thậm chí còn hỏi về cái gì gọi là đính hôn, nhưng đó chỉ là mấy lời nói đùa của Lý Nhược Lan và mẹ ruột của Lộc Minh Sâm là Lâm Vi Vi mà thôi.

Khi bọn họ còn nhỏ, có mối quan hệ không tệ nên mấy câu như “Làm dâu nhà chúng tôi”, “Đến cửa làm con rể nhà anh chị” linh tinh đều chỉ thuận miệng nói cho vui, ai sẽ tin là thật?

Huống chi Lý Nhược Lan tự ly hôn bỏ đi, Lâm Vi Vi cũng không chịu nổi đả kích khi nghe tin chồng hi sinh mà phát bệnh tim rồi qua đời, hai nhà mười mấy năm không hề giao lưu gặp gỡ, bây giờ đối phương đã đổ, lập tức nói là hai đứa nhỏ đã từng đính hôn?

Lần ấy, Tô Nhuyễn càng thống hận Lý Nhược Lan hơn, đồng thời cũng ý thức được rằng chỉ sợ Tô Văn Sơn cũng không thiệt tình yêu quý cô như mấy lời từ trong miệng của bà cụ Tô.

Mắt thấy Đỗ Hiểu Hồng vui mừng háo hức chuẩn bị mấy cái đồ gọi là của hồi môn, Tô Nhuyễn cũng đang muốn tìm người vay tiền chạy trốn, bỗng nhiên Tô Thanh Thanh giống như một người điên chạy vượt lên Tô Văn Sơn, trực tiếp đi đến khu nhà ở của người Lộc gia, đứng trước tất cả mọi người nói cho Lộc lão gia tử là chị họ Tô Nhuyễn đã có đối tượng và sắp phải kết hôn, cô ta nguyện ý thay thế chị họ thực hiện hôn ước này.

Thật ra đã thành công trong việc cô ta đắp nặn bản thân mình thành một cô gái có tình có nghĩa, trên lưng Tô Nhuyễn lại mang danh thất tín bội nghĩa, bỏ đá xuống giếng.

Lộc gia bên kia đúng là có ý niệm muốn xin cưới Tô Nhuyễn, nhưng cũng hào phóng nói nhất định sẽ đến tham gia hôn lễ Tô Nhuyễn.

Lúc này Tô gia mới tích cực chuẩn bị đám cưới cho Tô Nhuyễn.

Bà cụ Tô càng nghĩ càng giận, “Dù cho Lộc gia chỉ muốn một đứa con dâu, nhưng ngay từ đầu các người nói Nhuyễn Nhuyễn không muốn, người ta liền tức giận bức bách khiến cho Nhuyễn Nhuyễn phải gả vào nhà họ, nhưng tốt xấu gì chuyện này cũng coi như đã rõ ràng.”

Bà run run rẩy rẩy vươn ngón tay về phía Tô Thanh Thanh mắng, “Bây giờ mày lại nói muốn từ hôn, mày muốn ép chết Nhuyễn Nhuyễn của nhà chúng ta hay vẫn muốn hại chết bà nội mày?”

Liêu Hồng Mai nhíu mày nói, “Mẹ, Thanh Thanh cũng không phải là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trước đó mẹ có nghĩ đến chưa?”

“Nó còn nhỏ, mấy người cũng còn nhỏ sao? Lúc ấy mấy người không khuyên bảo gì, để mặc nó, bây giờ tất cả đồ tốt của Lộc gia đều đã nhận rồi, lại muốn từ hôn…Nếu các người là họ thì các người có vui nổi hay không!”

Đương nhiên sẽ không vui, Liêu Hồng Mai nhớ đến bộ dạng cao cao tại thượng của Lộc gia, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, nếu Lộc gia kiên quyết không lùi cuộc hôn nhân này, thì chỉ sợ khi Thanh Thanh gả vào sẽ phải sống trong đau khổ.

Tô Thanh Thanh lại tự tin tiến đến nói, “Chuyện này bà đừng lo lắng, cháu sẽ xử lý.”

Bà cụ Tô lại không tin, “Cháu muốn xử lý thế nào? Cái con bé không biết trời cao đất dày này!”

Tô Thanh Thanh không kiên nhẫn nói, “Dù sao chỉ cần cháu xử lý xong cho bà không phải được rồi sao? Bà cứ chờ là được!”

Bà Tô vẫn không tin như cũ, “Cách cháu xử lý chính là lại đẩy Nhuyễn Nhuyễn lên đầu sóng ngọn gió làm bia chắn phải không? Bà nói cho cháu biết nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Liêu Hồng Mai cũng tức giận, “Mẹ, mấy lời của mẹ nói, Tô Nhuyễn là cháu gái của mẹ, còn Thanh Thanh nhà chúng con là nhặt được có phải không? Mẹ một hai phải nhìn Thanh Thanh nhà chúng ta phải sống vật vã thì mới vui vẻ hay sao?”

Bà cụ Tô nghẹn lại, không thể nói thêm câu nào, bà cũng là nén đau mà nói, đều là thịt ở lòng bàn tay mu bàn tay, bà cũng muốn Tô Thanh Thanh gả suôn sẻ, nhưng rõ ràng là một hai nó đòi phải gả cho Lộc gia, còn kéo Nhuyễn Nhuyễn xuống nước.

Lúc này đổi ý lại, còn muốn để cho nhuyễn Nhuyễn đi gánh tránh nhiệm, chỗ nào có loại đạo lý này cơ chứ.

Tô Thanh Thanh nói, “Bà cứ yên tâm đi, sẽ không liên lụy đến chị của cháu, chỉ cần khiến cho Lộc Minh Sâm không thích nữa, thì Lộc gia tự mình chủ động từ hôn không phải là được rồi sao?”

Ai cũng không lời nói này, cả Liêu Hồng Mai cũng kinh ngạc nói, “Đây là biện pháp mà con nói sao? Sao có thể? Một người bị liệt như nó thì ước gì có được một cô vợ đó, sao có thể chủ động từ hôn chứ?”

Tô Thanh Thanh không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện lên chút sự nan kham, thẹn quá hóa giận nói, “Con nói được là được, mấy người đừng có động vào! Con đảm bảo sẽ không liên lụy đến Tô Nhuyễn là được rồi chứ gì!”

Nói xong trực tiếp về phòng ở phía đông đóng cửa “bang” một tiếng.

Bà cụ Tô giận dữ, “Làm bậy, sống chết muốn đính hôn với Lộc gia là nó, giờ trở mặt muốn từ hôn cũng là nó, nó rốt cuộc nghĩ cái gì vậy…”

Tròng mắt Liêu Hồng Mai xoay chuyển nói, “Này không phải là do lúc trước đối phương tặng nhiều quà cáp hỏi cưới, còn có hộ khẩu ở thành phố và một công việc ở trên đó nữa.”

Dì ta khoác cánh tay bà cụ, ngữ khí giống như mang theo sự mê hoặc, “Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, cái tên Lộc Minh Sâm bị tê liệt kia, hầu hạ cậu ta hai năm rồi lại ly hôn, người khác cũng không nói được gì.”

“Đến lúc đó có hộ khẩu có công việc, Nhuyễn Nhuyễn tuổi không lớn, vẫn là một thanh nữ, không chỉ không có chậm trễ việc hôn sự, mà còn có thể tìm được một ở tốt trong thành phố, cả đời của một người phụ nữ, không phải là gả cho một gia đình tốt sao?”

“Mấy cô gái học đại học ở trong huyện chúng ta, dường như đều quay về huyện để làm cô gái, vào một cơ quan đơn vị nào đó, gả cho một người trong huyện, coi như đi phục vụ ở Lộc gia hai năm, đổi lại có được một tương lai không tệ, mẹ nói có đúng không?”

Liêu Hồng Mai một bên nói, một bên nhìn về phía Tô Nhuyễn, cười cười: “Nhuyễn Nhuyễn, dì hai thấy cháu hình như cũng không thích Hoắc Hướng Dương, không bằng đi vào thành phố tìm người tốt hơn.”

“Thanh Thanh không có bản lĩnh như con, hơn nữa ở đó có mẹ kế con và Điềm Điềm, cha con có thể chăm sóc con bao lâu? Tương lai sau này còn chưa biết sẽ tung hoành như thế nào, đi vào thành phố núi cao hoàng đế xa, bằng năng lực của con, khẳng định có thể tự mình xông pha.”

Nói đến cùng là vẫn muốn để cô đi mò đáy nồi?

Tô Nhuyễn bị bộ mặt không biết xấu hổ của dì ta làm cho cười, “Thật ngại quá, cháu không có bản lĩnh đi câu dẫn người khác như Thanh Thanh nhà dì, thứ hai là cũng không có biết tính kế lâu dài như Thanh Thanh, mấy chuyện tốt như thế này vẫn nhường cho Thanh Thanh nhà dì đi.”

Liêu Hồng Mai trở mặt, cười lạnh nói, “Chó dữ cắn Lữ Động Tân không biết lòng người tốt*, cháu để Thanh Thanh chúng ta đi lui mối hôn sự với Lộc gia, Lộc gia có thể buông tha cho cha cháu sao?”

[*] Chó dữ cắn Lữ Động Tân: 狗咬 吕洞宾, Lữ Động Tân là một trong 8 vị thần bất tử trong văn học dân gian Trung Quốc. Chó cắn Lữ Động Tân không biết lòng người tốt để chửi người không biết tốt xấu.

“Cháu nên tranh thủ chút đi, ở chỗ Lộc Minh Sâm sống an ổn, chủ động gả cho người ta còn có thể nói mấy câu thâm tình trọng nghĩa đối xử với cháu không lỗ, nhưng nếu biết là cháu không tình nguyện bị ép gả vào, thì Lộc gia đụng vào ba cháu không được, thì cháu cảm thấy người đầu tiên bị họ trả đũa là ai?”

“Cháu cảm thấy đến lúc đó ba cháu có thể bảo vệ cho cháu được sao?”

Đây là lý do mà khiến cho Liêu Hồng Mai không còn sợ hãi, cuối cùng Tô Thanh Thanh có thể đính hôn với Lộc gia, Tô Văn Sơn cũng dùng không ít sức.

Tô Văn Sơn đúng thật là muốn mượn sức của Lộc gia, cho nên ngay từ đầu khi nghe được Tô Thanh Thanh ngăn cản cũng đã bực mình, nhưng mà sau khi Tô Thanh Thanh phân tích tính cách Tô Nhuyễn cho Tô Văn Sơn xong, Tô Văn Sơn cũng cảm thấy vẫn nên gả Tô Thanh Thanh qua đó thì tốt hơn.

Rốt cuộc thì tính tình Tô Nhuyễn rất quật cường cứng đầu, ép gả qua đó có khi kết thân không được mà ngược lại còn kết thù.

Tô Thanh Thanh thế nhưng thật ra còn đối xử tri kỷ với Tô Nhuyễn hơn Tô Văn Sơn, hơn nữa cô ta còn muốn nhà mẹ đẻ có chỗ dựa, mà người cha Tô Văn Sơn chỉ là một anh nông dân bình thường, sức nâng đỡ có hạn, ngược lại cô ta phải chỉ đến người chú Tô Văn Sơn này để chống lưng.

Mấu chốt nhất là còn có thể giải quyết vấn đề Tô Nhuyễn khi vào thành phố bị Lý Nhược Lan làm cho lung lay, quả thật là tiêu trừ tất cả nỗi lo về sau của Tô Văn Sơn.

Cho nên khi đối mặt với chất vấn của Lộc gia, Tô Văn Sơn hỗ trợ Tô Thanh Thanh quy hết trách nhiệm đẩy lên đầu Tô Nhuyễn, nói là trước đó ông ta cũng không biết chuyện của con gái, là khi Lộc gia đến cầu hôn, con bé mới nói với mọi người trong nhà là đã có đối tượng, muốn kết hôn.

Cho nên mới có chuyện Tô Nhuyễn bị ép phải gả chồng ở khúc sau.

Chuyện này khiến cho Liêu Hồng Mai hoàn toàn hiểu rõ địa vị của Tô Nhuyễn ở trong lòng Tô Văn Sơn, cho nên khi Tô Thanh Thanh nói Hoắc Hướng Dương tốt hơn, dì ta lập tức hỗ trợ không chút do dự.

Dù sao thì chuyện này cũng không ảnh hưởng đến nhị phòng Tô gia bọn họ, cuối cùng là nhất định phải có Tô Nhuyễn thì mới có thể đảm bảo.

Cho dù có lui một vạn bước, chuyện hôn sự bên kia của Lộc gia cũng lui không được, nhiều lắm cũng là làm hư chuyện của Tô Nhuyễn và Hoắc Hướng Dương, đàn ông trong thiên hạ có rất nhiều, cứ để cho Tô Nhuyễn tìm một người khác cũng được.

Hiển nhiên Tô Nhuyễn biết được ý định của dì ta, nhưng mà cô đã không còn là đứa trẻ không hề có sức phản kháng như đời trước nữa, cô nhìn về phía Liêu Hồng Mai cười nói, “Được chứ, đúng là cháu muốn đi tìm Lộc gia, chuyện Tô Thanh Thanh vu hãm cho cháu vừa lúc cũng được giải thích rõ ràng.”

“Sau đó lại nói cho bọn họ biết, bây giờ Tô Thanh Thanh gặp được người tốt hơn, chướng mắt hộ khẩu và công việc ở thành phố của Lộc gia, rốt cuộc có tiền thì có thể giải quyết mọi chuyện, cũng không cần gả cho người tàn tật, cho nên muốn từ hôn với mấy người, bây giờ cháu cũng không cần kết hôn, có thể gả cho Lộc Minh Sâm nhà các vị.”

Tô Nhuyễn nhìn nhìn về phía đầu tường có mấy cái đầu nhỏ, nghiêng người nhìn về phía Liêu Hồng Mai, “Dì cảm thấy cách xử lý của cháu thế nào?”

Bởi vì tầm mắt của dì ta cũng chú ý đến con của nhà Lý Quế Hoa ở cách vách, nên sắc mặt Liêu Hồng Mai tức khắc cũng thay đổi, “Mày dám!”

“Có cái gì mà không dám?” Tô Nhuyễn nói, “Dì biết tác phong làm việc của con người cháu từ trước đến nay đều biết nghiêm túc phụ trách.”

“Dì muốn để cháu chùi đít cho Tô Thanh Thanh nhà dì, thì dù cháu dùng loại giấy thô ráp nhất cũng có thể đảm bảo lau sạch sẽ cho dì xem!”

Tức khắc Liêu Hồng Mai cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng quay về phòng thương lượng đối sách với Tô Thanh Thanh.

Chủ yếu là do vừa rồi mấy lời của bọn họ bị mấy người nhà bên cạnh nghe được, Lý Quế Hoa chính là một cái loa lớn có tiếng gần xa, nếu để cho chuyện này bị bà ta nói ra ngoài, thì chỉ sợ rất nhanh thôi Lộc gia bên kia cũng có thể nghe được tin này.

Bọn họ phải nhanh chóng có cách giải quyết thích đáng trước khi quá muộn.

Tô Nhuyễn cười lạnh, Tô Thanh Thanh muốn câu dẫn người khác, muốn làm như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng ức hϊếp rồi ngồi lên đầu cô, thì đừng nghĩ có thể làm được!

Đúng thật là Tô Nhuyễn cũng muốn đi gặp Lộc Minh Sâm, nhưng mà nghĩ lại bản thân chỉ có hai mươi đồng tiền tiết kiệm, nếu muốn đi một chuyến vào thành phố thì thật đúng là không đủ, cô còn muốn đi tìm mẹ cô, mấy chuyện đó cũng cần tiền..

“Nhuyễn Nhuyễn, đưa bà đi lên huyện một chuyến.” Bà cụ Tô bên kia nghĩ tới nghĩ lui rồi cũng không ngồi yên được, “Không thể để cho Thanh Thanh và dì hai con ức hϊếp con như vậy, bà phải đi tìm cha con.”

Tô Nhuyễn cũng không có ý kiến với lời bà nói, bà nội đối xử với cô không tệ, nhưng mà bà càng yêu con trai bà nhiều hơn.

Nhưng mà Tô Nhuyễn vẫn đẩy 28 Đại Giang* trong nhà đến đưa bà nội đi, vừa hay cô cũng phải đi lên huyện một chuyến.

[*] 28 Đại Giang: là một loại xe đạp cũ

Từ chỗ Tô gia đến huyện Vân thành là 10 dặm*, đạp xe hai mươi mấy phút thì đến.

[*] 10 dặm: 16,09344 km

Tô Nhuyễn đưa bà nội đến trước cửa cơ quan khu dành cho người nhà đến thăm thì lập tức quay đầu rời đi.

Bà cụ Tô thấy thế chỉ biết đau lòng rồi lại bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ thở dài, đi vào trong tìm Tô Văn Sơn.

Mà Tô Nhuyễn trực tiếp đi đến tiệm may.

Thời buổi này mọi người đều đang tiết kiệm tiền, nhiều người tự mua vải về may quần áo cho bản thân, cho nên tiệm may cứ mọc lên liên tục.

Nghe Tô Nhuyễn sẵn sàng bỏ tiền mua vài mảnh vải vụn, bà chủ tiệm may rất vui vẻ, nên cố ý chọn mấy mảnh vải lớn.

Hai đồng để mua nửa túi vải với nhiều màu sắc khác nhau, lại chi thêm năm đồng mua 50 mét dây thun, số tiền tiết kiệm tức khắc giảm hơn nửa.

Nhưng nghĩ đến rất nhanh thôi có thể thu được một số tiền từ chỗ Tô Văn Sơn, trong lòng Tô Nhuyễn cũng không còn đau như lúc nãy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play