Bạch Vãn Vãn dìu anh đứng vững, ngồi trên mặt đất, lại bảo Thẩm Thời Thâm cũng học theo cô mà ngồi, cô giương mắt nhìn thấy Thẩm Thời Thâm âm trầm nhìn cô, phảng phất như muốn xé cô thành tám khối vậy, vội vàng trấn an nói: "Đều tới bước này rồi mà anh không hiếu kỳ tôi định làm gì sao? Nhanh lên nha, chờ chút nữa đến giờ cao điểm mọi người tan làm, tôi phải chen lấn trên tàu điện ngầm rất mệt."
Thẩm Thời Thâm: "..."
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống… đúng thật là anh muốn nhìn một chút xem Bạch Vãn Vãn muốn làm cái gì.
Dám chơi anh thì Bạch Vãn Vãn ăn đủ.
Bạch Vãn Vãn thấy anh phối hợp thì lập tức nói cho qua cho anh nghe về bộ nguyên lý hít thở kia, Thẩm Khi Thâm càng nghe càng cảm thấy vô lý, cảm giác như đối phương giống như tổ chức bán hàng đa cấp đang truyền thụ lại công pháp tà ám gì vậy.
"Không cần phải bài xích thế đâu tổng giám đốc Thâm," Bạch Vãn Vãn thấy anh nghe xong lại không muốn phối hợp nữa nên cố ý kích thích anh, nói: "Hay là ngài sợ tôi chỉ cho ngài công pháp tà ám gì đấy, tẩy não ngài."
Tổng giám đốc Thâm tự xưng là có nội tâm mạnh mẽ không dễ dàng bị người mê hoặc, bị Bạch Vãn Vãn kích thích như vậy, ngược lại còn cười, khụ khụ vài tiếng, nói: "Cô không cần phải dùng phép khích tướng với tôi, cô không có gan làm như thế."
Bạch Vãn Vãn rất hiểu chuyện mà nói: "Vậy nên tổng giám đốc Thâm làm theo tôi nào, hít sâu trước."
Thẩm Thời Thâm: "..."
Cuối cùng Thẩm Thời Thâm vẫn thỏa hiệp, phối hợp với Bạch Vãn Vãn tập xong một bài hít thở, vậy mà rất vi diệu, anh cảm giác được thân thể của chính mình có thay đổi thần kỳ.
Phảng phất như có một dòng nước ấm rót vào khắp người, giống như được một bác sĩ trị liệu vật lý có kinh nghiệm phong phú mát xa an ủi lồng ngực đau đớn vì ho khan lâu ngày của anh, chảy vào tứ chi không có chút sức nào vì bị bệnh lâu ngày, thậm chí khối khí bệnh tật vẫn luôn tích tụ ở ngực cũng được kéo ra từng li từng tí rồi tiêu tán.
Nếu Thẩm Thời Thâm có chút hiểu biết về lý thuyết của việc tu luyện thì sẽ biết dòng nước ấm kia thật ra là linh khí hấp thu được từ trong đất trời.
"Thế nào?" Bạch Vãn Vãn nhìn thấy bệnh khí(*) trên mặt anh hơi tan đi chút, thậm chí bằng mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần của anh khá hơn một tí, cười hehe nói: "Đấy, tôi đâu có lừa anh đâu, tôi cũng không cho anh uống thuốc gì hay là tiêm cho anh thuốc tạo ảo giác, những gì anh cảm nhận được đều là thật."
Giờ phút này Thẩm Thời Thâm cảm thấy có chút một lời khó nói hết, đúng thật là cơ thể của anh có thay đổi không nhỏ nhưng mà anh lại cảm thấy phương pháp trị liệu này quá không chân thật, khiến cho anh không có cách nào để thuyết phục chính mình tin vào nó.
Anh nhìn vào mắt của Bạch Vãn Vãn: "Cho cô một cơ hội để bịa chuyện đấy."
"..." Anh không cần nói thẳng ra như vậy đâu, cảm ơn.
Vì thế Bạch Vãn Vãn cũng bắt đầu bịa chuyện: "Cái này là một phương pháp tu thân dưỡng tính(*) của Đạo gia, thật ra là cùng một nguyên lý với phương pháp luyện Thái Cực để tăng cường sức khoẻ mà bình thường các ông bà hay tập, chẳng qua là phức tạp hơn so với phương pháp đấy một chút mà thôi… Anh đừng nhìn tôi như vậy, thật sự, tôi thề với trời đấy!"
(*) Tu thân dưỡng tính: tu luyện cơ thế, nuôi dưỡng tính cách.
Ánh mắt của Thẩm Thời Thâm thâm thúy, bởi vì đuôi mắt trời sinh hơi cong lên nên luôn cho người khác cảm giác trong mắt anh luôn mang theo vài phần ý cười như có như không, đi với biểu cảm thâm trầm của anh thì có vẻ hơi dọa người.
Bạch Vãn Vãn nghĩ đến trên tay anh có kịch bản, tự nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
Đúng thật không dễ lừa gạt chút nào!
"Nếu không thì như vậy…" Dưới ánh mắt của đối phương, Bạch Vãn Vãn cảm thấy áp lực nặng như núi, thương lượng nói: "Dù sao hiện tại cơ thể ốm yếu của anh cũng cần phải điều trị, anh thấy phương pháp mà tôi vừa mới dạy cho anh cũng không hề làm cơ thể anh tổn thương đúng không? Vậy thì trở về mỗi ngày anh ngồi thiền một giờ, luyện tập hít thở, cho đến khi cơ thể của anh thật sự trở nên khoẻ hơn, không còn nghi ngờ nữa thì anh hãy liên hệ với tôi, tôi lại dạy cho anh cách kế tiếp, được không?"
Thẩm Thời Thâm im lặng, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người cô.
Bạch Vãn Vãn bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rần, mẹ anh không dạy nhìn chằm chằm con gái nhà người ta là mất lịch sự à?
Nhưng lúc này không thể nói ra được.
Thật lâu sau, lâu đến mức Bạch Vãn Vãn sắp không nhịn được nữa mà đứng dậy khởi nghĩa vũ trang(*) , cô nghe được Thẩm Thời Thâm nói: "Được."
(*) Đứng dậy khởi nghĩa vũ trang: ở đây chỉ đứng lên phản kháng bằng vũ khí là lời nói.
Phù… Bạch Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vừa nãy đầu óc cô bị kẹp cửa mới có thể thấy người đàn ông này đáng yêu!
Vừa nói đến chuyện tiền, Thẩm Thời Thâm lại nắm giữ quyền chủ động, anh đứng dậy, đi giày, nhàn nhạt nói: "Tài chính sẽ chia làm ba đợt rót vào, cụ thể thế nào thì phải xem biểu hiện của cô."
Bạch Vãn Vãn vội nịnh nọt: "Sugar daddy yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ biểu hiện tốt đẹp, làm ngài hài lòng 100%."
Thẩm Thời Thâm: "..."
Anh nhịn rồi lại nhịn, nhịn đến mức bắt đầu ho khan mới giữ được phong độ để không nói ra câu cút đi.
"Vậy…" Trước khi đi, Bạch Vãn Vãn lấy di động ra, liều chết xin xỏ:
"Thêm WeChat được không?"
Thẩm Thời Thâm không có từ chối.
Sau khi kết bạn thành công, Thẩm Thời Thâm không chút do dự sửa ghi chú cho tên của cô thành: Người phụ nữ lừa đảo.
Bạch Vãn Vãn cũng rất ăn ý mà sửa: Cẩu kim chủ.
…
Bạch Vãn Vãn đã đạt được mục đích, cũng không ở lại lượn lờ khiến anh ngứa mắt nữa, tự biết điều cút đi.
Thẩm Thời Thâm lại không nhẹ nhàng được như cô, lúc này mà anh không cảm giác được Bạch Vãn Vãn có vấn đề thì đúng là sống phí thời gian rồi.
Nhưng mà chỗ không thích hợp là chỗ nào thì lại không nói nên lời, thật ra kiếp trước anh rất ít khi tiếp xúc với cô, cũng không hiểu biết cô, chỉ biết cô là người của Lãnh Dạ, lúc trước bị Lãnh Dạ coi như là thế thân, sau lại khiến cho Lãnh Dạ điên đảo tâm trí, hình như còn đường tình cảm của hai người cũng rất gian nan gập ghềnh.
Tự hỏi một lát, anh gọi Chu Nham tiến vào, chuẩn bị bảo anh ta đi điều tra những việc mà Bạch Vãn Vãn đã trải qua cùng với tình huống khi tiếp xúc với Lãnh Dạ.
Chu Nham đi vào văn phòng của anh, khi nhìn thấy anh thì mắt sáng rực lên: "Ơ? Tổng giám đốc Thâm, là ảo giác của tôi hay sao mà cảm thấy sắc mặt của ngài khá hơn rất nhiều vậy? Cô Vãn kia lợi hại như vậy sao?"
"..." Hiệu quả rõ ràng như vậy sao?
"Cũng tạm được." Thẩm Thời Thâm không hề muốn thừa nhận rằng Bạch Vãn Vãn có bản lĩnh như thế, nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt, vì thế mạnh miệng nói: "Mèo mù vớ phải chuột chết thôi."
Chu Nham cũng không để ý chuyện có phải là vớ được chuột chết hay không, chỉ cần có thể chữa được thì quan tâm gì chuột chết hay là chuột sống, chỉ cần có thể bắt được chuột thì đều là mèo tốt.
Anh ta vui mừng nói: "Có thay đổi tốt là được rồi, tìm nhiều bác sĩ đến khám cũng không thấy thay đổi gì tốt, cô ấy có phương pháp làm cho ngài tốt lên, có lẽ cô ấy chính là mệnh định quý nhân(*) của ngài đấy!'
(*) Mệnh định quý nhân: Người mang vận may được số phận sắp đặt.
Quý nhân… Vốn dĩ sắc mặt của Thẩm Thời Thâm đang chuyển biến tốt đẹp thì nghe thấy từ này xong lập tức đen lại.
Anh tình nguyện chết cũng không cần người phụ nữ kia làm quý nhân, một đôi nam nữ chó má, không có người nào tốt cả!
Bạch Vãn Vãn vừa mới ngồi lên xe taxi đã hắt xì một cái, nói với lái xe: "Chú ơi, làm phiền chú đóng điều hoà giúp cháu với."
…
Bạch Vãn Vãn đoán không sai, bước tiếp theo trong kế hoạch của Lãnh Dạ đúng thật là "mời" cô ra ngoài ăn cơm cùng nhau.
Bạch Vãn Vãn biết vẫn luôn trốn tránh cũng vô dụng, xảy ra chuyện thì cần thiết đứng ra giải quyết, nếu không thì sẽ chỉ làm cho Lãnh Dạ cảm thấy hứng thú hơn với cô mà thôi. Hơn nữa, bên Thẩm Thời Thâm đã đồng ý đầu tư cho cô, chắc chắn rồi cho nên cô cũng không từ chối, đi.
Nơi Lãnh Dạ mời là ở một quán cà phê vô cùng xa hoa, phòng của bọn họ gần sát một hồ nhân tạo, nhìn từ cửa sổ sát đất ra thì có thể nhìn thấy tia nắng mùa thu chiếu xuống dưới mặt hồ, sóng nước lấp lánh, gió thổi nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.
Bạch Vãn Vãn đến trễ, lúc đấy anh ta đang chậm rãi nếm đồ uống được đựng trong ly sứ trắng, quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, đường cong trên mặt tuyệt đẹp, nhân viên phục vụ nữ nhìn anh ta một cái đã lập tức đỏ mặt, vội vàng thu lại tâm tư không dám nhìn nữa, kéo ghế dựa ra cho Bạch Vãn Vãn.
"Muốn uống cái gì thì tự mình gọi." Lãnh Dạ thấy cô tới, thu ánh mắt lại, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bạch Vãn Vãn xem thực đơn trong iPad được người phục vụ đưa cho, tùy tiện gọi một ly trà hoa quả, không gọi thức ăn nhẹ, ngồi đối mặt với Lãnh Dạ chỉ sợ cũng chẳng có hứng thú mà ăn, không bằng tiết kiệm chút tiền cho anh ta.
Chờ người phục vụ đi ra ngoài, Lãnh Dạ mới giương mắt nhìn cô: "Cô Vãn có vẻ không được vui lắm nhỉ?"
"..." Ha hả, đổi là anh ta rồi vui vẻ cho cô xem.
Bạch Vãn Vãn cười giả trân hết sức: "Nào có, có thể đi uống trà chiều với ngài Dạ, Bồ Tát sống cứu toà soạn tạp chí của chúng tôi khỏi cực khổ là phúc phận mà tôi tu mười đời mới có, sao lại không vui được."
Trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ hiện lên một nụ cười: "Rất thức thời."
"Cho nên," Bạch Vãn Vãn không muốn cãi cọ với anh ta, nói thẳng: "Ngài Dạ hẹn tôi ra đây cũng không phải chỉ để uống trà chiều đơn giản thế thôi đâu nhỉ?"
Lãnh Dạ cầm túi văn kiện ở bên cạnh cánh tay lên, ném về phía cô, giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Đây là hợp đồng phê duyệt việc công ty đầu tư Phong Quyền rót vốn vào Tạp chí Manh Duyệt, số tiền là một ngàn vạn, tôi đã ký rồi."
Đã ký rồi, ý là phía bên anh ta đã phê duyệt, còn việc bản hợp đồng này có hiệu lực hay không thì quyền quyết định ở trong tay cô.
Một ngàn vạn đấy, Bạch Vãn Vãn rơi lệ, đời này con đỗ nghèo khỉ như cô cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.
Cô vô cùng chân thành căm ghét tư bản, vãi lúa! Theo đuổi một thế thân mà cũng có thể không nương tay rót nhiều vốn như vậy, thì anh ta phải giàu đến mức nào.
"Còn điều kiện thì sao?" Bạch Vãn Vãn cố gắng khống chế khuôn mặt không cho mình lộ ra nụ cười của con đỗ nghèo khỉ, hỏi.
Lãnh Dạ: "Làm người tình của tôi."
"Khụ khụ khụ khụ." May Bạch Vãn Vãn không uống cái gì nên không phun ra, nhưng lại bị sặc nước miếng.
Đúng thật là phong cách của nam chính trong truyện ngôn tình đời đầu, nói ra câu đúng là không làm cho người ta phải thất vọng.
Cô cho rằng ít nhất thì Lãnh Dạ cũng phải giả vờ theo đuổi cô một chút, tuy rằng trong tiểu thuyết vị trí của nữ chính chỉ là một thế thân nhưng mà ít nhất thì ngay từ đầu nữ chính cũng không phải lấy thân phận là người tình, cũng có thể coi là người yêu.
Quá chân thật.
"Cô yên tâm, thời gian sẽ không quá dài, nhiều nhất là hai năm tôi đã chán rồi," Lãnh Dạ chờ cô ho xong, tiếp tục dùng giọng điệu không mang theo chút tình cảm nào nói: "Tôi có thể đảm bảo rằng trong lúc đấy tôi sẽ không có người khác ngoài cô, nếu như cô sợ bị người khác nói xấu thì tôi cũng có thể phối hợp với cô giả bộ thành người yêu, tôi không ngại nói với những người khác rằng cô là bạn gái của tôi, ngoại trừ tình yêu ra thì cái gì tôi cũng có thể cho cô."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Ai thèm tình yêu của anh ta!
Bạch Vãn Vãn tức đến bật cười, nói: "Nghe cũng rất hấp dẫn đấy."
Lãnh Dạ cho rằng cô đã lung lay động tâm rồi, khóe miệng cong lên: "Chắc hẳn là cô biết rõ hơn tôi, hiện tại số tiền này quan trọng với Manh Duyệt như thế nào. Theo tôi được biết, nếu toà soạn tạp chí lại không được rót vốn thì phải đình chỉ xuất bản, nếu bởi vậy mà phá sản thì tổng biên tập Cầm sẽ mắc nợ một số tiền không nhỏ, khả năng là cũng không ít hơn số tiền này đâu."
"..." Cho nên cuối cùng là vẫn trốn không thoát khỏi giả thiết còng lưng trả một đống nợ khổng lồ sao?
Bạch Vãn Vãn: "Vậy có phải tôi đây còn cần phải cảm ơn anh không?"
Lãnh Dạ nhìn đôi mắt của cô, ánh mắt mềm mại, ngay cả giọng nói cũng mềm xuống: "Không cần, cô nghe lời yên phận chút là được."
"Biết cái trứng nhà anh ấy!" Cuối cùng thì lửa giận của Bạch Vãn Vãn cũng tích góp đến cực hạn rồi nổ tung, chỉ hận đồ uống mà cô gọi còn chưa lên, không thể theo tình hình mà tạt nước trà vào mặt Lãnh Dạ.
Cô cầm lấy túi văn kiện ở trong tầm tay kia, lấy ra bản hợp đồng ở bên trong, cầm ở trong tay: "Một ngàn vạn?"
Cô xé đôi bản hợp đồng ngay trước mặt Lãnh Dạ, ném lên trên bàn: "Tôi cũng không thèm."
Lập tức sắc mặt của Lãnh Dạ trở nên rất khó coi: "Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Bạch Vãn Vãn cơ bản là không muốn nói nhiều lời với anh ta, xoay người muốn đi, lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đấy, quay đầu lại, âm trầm cười với anh ta: "Bao nhiêu thì tôi cũng ngứa mắt với anh, chúc anh buổi tối ngủ mơ thấy ác mộng."
Đồng thời đầu ngón tay cô sinh ra chú thuật yểm mộng, hoàn toàn đi vào trong người Lãnh Dạ, loại chú thuật này sẽ khiến cho người khác buổi tối đi ngủ mơ thấy ác mộng, chỉ dùng được một lần, chuyên môn dùng để đùa giỡn người khác.
Bạch Vãn Vãn làm xong chuyện xấu rồi thì không quan tâm Lãnh Dạ tức muốn hộc máu kêu cô đứng lại, không quay đầu lại đi ra khỏi quán cà phê.
Lại để cô mắng thêm một lần, tên nam chính chó má!
…
Lúc này xem như Bạch Vãn Vãn đã hoàn toàn đắc tội với Lãnh Dạ.
Loại người từ nhỏ đã được mọi người nịnh nọt vây quanh như Lãnh Dạ, muốn cái gì thì được cái đó, gặp giống cái nào thì cũng đều theo đuổi ngưỡng mộ yêu thích anh ta, mà cô lại dám làm trái lời của anh ta, tất nhiên là đang khiêu chiến lòng tự trọng của anh ta.
Cho nên công ty đầu tư Phong Quyền người ta nói rút thì rút ngay lập tức, cũng không cho toà soạn tạp chí một chút hy vọng nào cả.
Dựa theo tính cách của người lãnh đạo, đại khái là đối phương muốn cô phải đi quỳ xuống khóc lóc cầu xin anh ta hãy buông tha cho chính mình, buông tha cho toà soạn tạp chí, cúi đầu dưới ống quần tây của anh ta mới có thể khiến cho anh ta lấy lại được mặt mũi, hoàn toàn nguôi giận.
Không chỉ như thế, người đại diện cho công ty đầu tư Phong Quyền còn bỏ đá xuống giếng, lúc người phụ trách bên toà soạn tạp chí hỏi lý do thì nói thẳng rằng: "Việc này thì phải hỏi nhân viên Bạch Vãn Vãn của bên đấy, vì sao chúng tôi lại quyết định không đầu tư, tôi nghĩ cô ấy sẽ cho các người một câu trả lời hoàn mỹ."
Một cái nồi to oành từ trên trời giáng xuống, không nghiêng không lệch ụp lên trên đầu Bạch Vãn Vãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT