"Cô gái ơi, cô không sao chứ?"

Ý thức của Bạch Vãn Vãn vẫn đang còn mơ hồ thì nghe được có tiếng nói chuyện của người khác vang lên, đầu cô đau đớn như bị một tên quỷ thiếu đạo đức nào đấy gõ một chày gỗ vào đầu, khiến cho cô đau đến mức thiếu chút nữa đã không quan tâm hình tượng mà nhe răng trợn mắt.

Cô miễn cưỡng mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông xa lạ, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Không chỉ có mỗi người đàn ông là xa lạ mà ngay cả cảnh vật chung quanh cũng xa lạ, chuyện này lập tức khiến cho Bạch Vãn Vãn cảnh giác, mặc dù đầu đau như búa bổ nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: "Tôi không…"

Còn chưa nói hết câu, một đoạn ký ức xa lạ đột nhiên rót vào đầu khiến cho đầu cô vốn dĩ đã đau rồi suýt chút nữa thì nổ tung.

Người đàn ông thấy cô nói không ra lời, quay đầu nói với người phía sau: "Cậu Dạ, hình như cô ấy bị thương không nhẹ, làm sao bây giờ?"

"Có thể làm sao bây giờ," Giọng nói của người được gọi là cậu Dạ kia lạnh như băng, "Không biết gọi xe cấp cứu sao?"

"Đúng đúng đúng." Người đàn ông nhanh chóng lấy di động ra muốn gọi xe cấp cứu, lại bị một bàn tay mềm mại không xương đè lại.

Bạch Vãn Vãn gần như cắn răng để nói ra hoàn chỉnh câu vừa rồi định nói: "Tôi… không… sao."

Tuy rằng có một nghìn điều không thể tiếp thu cộng thêm mười nghìn điều điên mất, nhưng tiếp thu đoạn ký ức vừa rồi xong, Bạch Vãn Vãn rất bi ai phát hiện chính mình… xuyên sách, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nhiều chương đã hoàn thành trong một trang web đọc tiểu thuyết màu xanh lục(*) nào đấy.

(*) Trang web đọc tiểu thuyết màu xanh lục: Một loại trang web đọc truyện miễn phí và có thể tải bản text về bên Trung Quốc.

Cuốn tiểu thuyết này từ khi bắt đầu đăng lên đã bị vô số người chê bai, bởi vì nó là một cuốn tiểu thuyết theo logic trước ngược nữ chính sau ngược nam chính của mấy cuốn ngôn tình đời đầu.

Còn là một quyển tập hợp hết những chi tiết máu chó chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong những quyển ngôn tình đời đầu thể loại thế thân.

Bởi vì nữ chính có một đôi mắt rất giống với đôi mắt của người mà nam chính yêu say đắm, bị nam chính coi là thế thân của người đấy, mà nữ chính thì lại không hề hay biết chút gì yêu nam chính, sau đó ánh trăng sáng(*) của nam chính đã trở lại, nữ chính chịu khổ bị nam chính vứt bỏ, kết quả nữ chính phát hiện chính mình mang thai, sau lại bị ánh trăng sáng của nam chính gài bẫy, xảy ra tai nạn xe cộ, sinh non mất trí nhớ.

(*) Ánh trăng sáng: Chỉ người con gái mà nam chính yêu mà không có được, thanh cao thuần khiết như ánh trăng trên trời.

Khi nữ chính bị ngược đến đầy mình thương tích, thân thể tàn phá, cuối cùng cũng chờ tới lúc nam chính hiểu ra, cốt truyện sau đó là nam chính trải qua một loạt hành động sám hối, vãn hồi, bị cự tuyệt, bị thương, thậm chí bị rách giác mạc, chờ tới lúc nữ chính hồi tâm chuyển ý (*), kết thúc rải…

(*) Hồi tâm chuyển ý: Trái tim quay trở về như xưa, thay đổi ý định.

Rải hoa cái rắm ấy, mẹ nó chính là Bạch Vãn Vãn lại xuyên thành nữ chính!

Hơn nữa, dựa theo tiến độ của của cốt truyện thì hiện tại đúng là hiện trường nam nữ chính gặp nhau, chủ nhân của giọng nói lạnh như băng vừa nãy chính là nam chính của truyện ngôn tình đời đầu này, tổng giám đốc Lãnh Dạ cần thiết phải bá đạo lạnh lùng, vô tình, chuyên quyền độc đoán.

…Nghe tên này là có thể nhìn ra tính cách ngay lập tức rồi.

"Cảm ơn các người nhưng mà tôi còn có việc nên xin đi trước một bước." Bạch Vãn Vãn biết cốt truyện trước nên che mắt lại, chịu đựng cơn đau như búa bổ trên đầu, muốn chạy, không nghĩ tới vừa mới đứng lên lại lảo đảo một cái.

Mẹ nó, giày cao gót quá cao!

Cô cuống quít vươn tay đỡ lấy bức tường phía sau lưng, miễn cưỡng mới không bị ngã, nhưng mà bởi vì chút ngoài ý muốn này nên cô trực tiếp bại lộ hết trong mắt nam chính.

Lãnh Dạ nhìn đôi mắt của cô, đồng tử chợt co chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Bạch Vãn Vãn: "..."

Chuyện gì nên tới vẫn phải tới, cốt truyện đáng chết này!

Trong tiểu thuyết, nữ chính cùng người thân tới tham gia một bữa tiệc, không ngờ bởi vì quá xinh đẹp nên trên đường đi toilet một mình bị tên háo sắc đùa giỡn, hai người còn xảy ra xung đột tay chân, trong lúc giãy giụa nữ chính bị tên háo sắc đẩy một cái, cái ót đụng phải tường một chút.

Vừa vặn lúc đó nam chính cùng bạn kiêm chân chó(*) của anh ta là Trương Ngạn đi ngang qua, cứu nữ chính.

(*) Chân chó: người đi theo như người hầu, tùy tùng, nói gì nghe đấy, nịnh nọt.

Nhưng mà, Lãnh Dạ là nam chính siêu cao ngạo lạnh lùng đứng trên đỉnh tủ lạnh nên đương nhiên khinh thường gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành của nữ chính.

Cho đến khi anh ta thấy được đôi mắt của nữ chính… gần như giống y đúc đôi mắt của người mà anh ta yêu tận xương tủy.

Cứ như vậy tiết mục thế thân siêu thê thảm của nữ chính được mở màn...

Vừa nãy Bạch Vãn Vãn chính là không muốn để nam chính nhìn đến đôi mắt dẫn vào cốt truyện, không nghĩ tới cái biến cố này vẫn không thể tránh thoát được, Lãnh Dạ đi tới, bá đạo duỗi tay muốn bắt lấy tay cô: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không cần, đừng chạm vào tôi!" Bạch Vãn Vãn chụp bay móng heo của anh ta.

Đậu má, anh ta cho rằng anh ta là nam chính thì có thể tùy tiện kéo tay của con gái người ta sao.

Tay Lãnh Dạ bị cô chụp bay, ánh mắt sắc bén lên: "Không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, phụ nữ đã thích rồi còn làm ra vẻ để cho tôi chú ý xếp hàng từ đây đến sông đào bảo vệ thành đấy."

"...." Mẹ nó, đúng là thiểu năng trí tuệ.

Bạch Vãn Vãn không muốn nói vô nghĩa với anh ta nữa, xoay người định đi thì lại bị Lãnh Dạ đè bả vai lại, sau đó ánh ta rướn người lên. Vậy mà tên này còn muốn trực tiếp bế cô theo kiểu công chúa.

Sống đến lớn như vậy, Bạch Vãn Vãn còn chưa gặp qua loại đàn ông như này, tuy rằng anh ta đẹp trai lại có tiền, nhưng hành vi này có khác gì với lưu manh đâu cơ chứ!

Trong lòng Bạch Vãn Vãn có mười nghìn con ngựa kèm câu đậu má chạy qua, trong lúc cấp bách duỗi chân không khách khí mà đá anh ta, lợi dụng khe hở lúc anh ta né tránh, đầu ngón tay vẽ ra một chú thuật, bắn ra, tạo thành một vòng chú thuật không thể nhìn thấy được chặt chẽ vây quanh dưới chân chỗ Lãnh Dạ đang đứng.

Thứ đồ chơi này còn có thể dùng!

Trong lòng Bạch Vãn Vãn vui vẻ, làm xong chuyện xấu thì nhanh chóng chạy mất.

Phản ứng đầu tiên của Lãnh Dạ tất nhiên là muốn đuổi theo nhưng mà phát hiện dưới chân mình giống như nặng ngàn cân, vậy mà không thể bước đi được.

"Mẹ nó." Lãnh Dạ cho rằng chính mình dẫm phải cái gì, nhìn thấy cô chạy đi, anh ta mắng một tiếng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Hừ, cô ta cho rằng cô ta đã chạy trốn được sao?

Bạch Vãn Vãn không biết chính mình chẳng những bị anh ta nhớ thương mà còn bị ghi hận luôn, cô kéo váy chạy về phía hội trường chính tập trung nhiều người mới nhẹ nhàng thở ra, vuốt bộ ngực phập phồng: "Nguy hiểm thật."

May mắn chính mình học được một tuyệt chiêu cứu mạng, nếu không hôm nay chắc chắn bị tên nam chính kia sàm sỡ mất.

Thế giới hiện đại mà cô sống hơi khác với thế giới trong tiểu thuyết này, thế giới của cô còn có thể tu tiên(*).

(*) Tu tiên: Tu luyện thành thần tiên, có pháp thuật.

Chỉ là linh khí trong không khí của xã hội hiện đại rất loãng, rất khó để có thể tu luyện ra bản lĩnh gì lớn, thiên chuy bách luyện(*) có thể trúc cái cơ(*), đã xem như là "thần nhân"(*) trăm năm mới có một.

(*) Thiên chuy bách luyện: Chăm chỉ rèn luyện vượt qua nhiều khó khăn, rèn luyện không ngừng nghỉ.

(*) Trúc cái cơ: gốc là trúc cơ, một bậc trong tu tiên.

(*) Thần nhân: Người tài giỏi như thần

Xã hội hiện đại mà, mọi người đều phấn đấu vì ăn uống ngủ nghỉ, bôn ba vì để trả nợ tiền mua nhà, tu tiên khó khăn gian khổ, tỷ lệ sống mãi không già gần như bằng không, trừ phi là người có chấp niệm rất sâu với chuyện tu tiên, nếu không thì chẳng có ai bỏ việc, bỏ công tác để chuyên đi tu cái chó má gì tiên cả.

Dưới loại quan niệm như thế nên tu tiên gần như sắp trở thành di tích, đến lúc này thì phải có người đứng ra kêu gọi bảo tồn và kế thừa văn hóa, ông của Bạch Vãn Vãn chính là một vị trong hiệp hội những người thừa kế như vậy.

Từ nhỏ Bạch Vãn Vãn đã được ông ấy hun đúc nên cũng đi theo tu luyện, nhưng mà tư chất bình thường không sáng tạo ra được kỳ tích gì, miễn cưỡng cũng được tính là một người xuất sắc, nhưng như thế đã được coi là rất có thiên phú rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cũng không có biện pháp nào, linh khí loãng mà.

Nhưng mà vật hiếm thì quý, ở trong thế giới của bọn họ thì tu tiên không có gì hiếm lạ nhưng ở thế giới này thì lại khác.

Vòng chú mà cô vừa mới hạ cho Lãnh Dạ gọi là "cấm túc chú", là một loại chú sơ cấp nhất, một lát sau là có thể giải, nó có thể giúp cô tranh thủ một chút thời gian để chạy trốn đồng thời cũng sẽ không khiến cho Lãnh Dạ nghi ngờ.

Phải nhanh chạy đi, không cho anh ta cơ hội lần thứ hai để dây dưa!

"Vãn Vãn," Bạch Vãn Vãn vừa muốn thoát khỏi hội trường thì nghe được có người gọi tên cô, ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên đi tới, oán trách nói: "Cháu lại chạy đi đâu đấy? Dì tìm cháu nãy giờ."

... Đúng là cái người họ hàng đã mang cô đến đây.

Bạch Vãn Vãn kêu bà ấy là dì Thích, là bạn thân của mẹ cô, mấy năm nay nhà chồng của bà ấy phất lên, giàu có, miễn cưỡng chen vào đám người "thượng lưu", mới có cơ hội tham gia bữa tiệc tối long trọng như vậy.

Bà ấy mang theo Bạch Vãn Vãn tới là muốn mang cô thử tìm vận may, loại tiệc tối này thường sẽ có rất nhiều cô chiêu cậu ấm nhà giàu tới tham gia, Bạch Vãn Vãn lại xinh đẹp, may lỡ có thể lọt vào mắt xanh của vị cậu ấm nhà giàu nào đấy, gả vào hào môn(*) thì chính là con dâu hào môn rồi.

(*) Hào môn: Chỉ nhà có tiền có thế lực lâu đời, vững chắc.

Tính tình của nguyên chủ tương đối kiêu ngạo, không muốn tới nhưng mà không thể không cho Dì Thích chút mặt mũi được nên quyết định tới đi dạo một vòng rồi về, không ngờ lần này tới lại thật sự làm cho quỹ đạo của cuộc sống thay đổi nhiều như vậy.

"Này, lúc nãy vị kia mới nói chuyện với cháu được hai câu mà cháu đã chạy trốn nhanh hơn cả thỏ rồi. Nhưng mà xem tướng của anh ta cũng là nhà giàu mới nổi, một chút nội hàm cũng không có, không xứng với cháu, đi, dì mang cháu đi câu mấy cái phú nhị đại(*) trẻ tuổi."

(*) Phú nhị đại: Còn cái thế hệ thứ hai của nhà giàu.

"..." Còn câu mấy cái!

Bạch Vãn Vãn cũng quỳ: "Dì Thích, vừa nãy cháu không cẩn thận ngã một chút, đập trúng đầu, có chút chóng mặt, muốn về trước nhà nghỉ ngơi trước."

"Cháu đừng có lấy cớ với dì," Biểu cảm trên mặt của dì Thích kiểu tôi không tin, "Dì nói cho cháu biết, hiện tại cháu tuổi trẻ khí thịnh(*), tin tưởng vào tình yêu gì đấy, chờ cháu đến tuổi này giống dì thì cháu sẽ phát hiện ra rằng tình yêu chó má gì đấy không đáng giá bằng một cọng lông, gả cho một kẻ có tiền, nắm lấy tài chính là nắm lấy cuộc sống của chính mình."

(*) Tuổi trẻ khí thịnh: Chỉ tuổi còn trẻ, nóng vội, chưa biết đối nhân xử thế

Bạch Vãn Vãn: "..."

Nói rất có đạo lý, cô cũng sắp tin rồi

Dì Thích thấy cô không nói lời nào nên cho rằng bị chính mình nói trúng rồi, hận sắt không thành thép mà nói: "Cháu đấy, người khác muốn có cơ hội này cũng không có, cơ hội đặt trước mắt cháu cháu lại không biết quý trọng."

"Cháu đây không phải..." Bạch Vãn Vãn vừa định mở miệng nói thì khóe mắt thoáng nhìn thấy Lãnh Dạ đen mặt trở lại giữa sân, cũng lười tìm một cái cớ thích hợp, lập tức ôm bụng nói: "A a a cháu đau bụng quá, dì Thích tránh ra cho cháu một chút ai da ai da."

Nói xong, không đợi dì Thích nói chuyện thì lòng bàn chân cô đã bôi dầu bước nhanh chạy đi rồi.

Dì Thích: "..."

Cái đứa bé chết dẫm này.

Bạch Vãn Vãn đi tới cửa, mới vừa thở ra thì bỗng nhiên nhìn thấy một đám người phô trương rất lớn bước đến cửa.

Cầm đầu chính là một người đàn ông, sắc mặt của anh trắng kiểu bệnh bệnh, trên tay cầm một cây quải trượng, bên cạnh còn có người đỡ, bước chân tuỳ tiện, hành động chậm chạp, thường thường phải dừng lại để khụ vài cái nứt hết ruột gan, dáng vẻ bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.

Nhưng mà, mặc dù đã bệnh thành như vậy cũng không có biện pháp che đậy đi sự thật là người đàn ông kia rất đẹp, khác với vẻ lạnh lùng của Lãnh Dạ, anh đẹp một cách hoàn toàn khác, phong độ khiêm tốn, ngũ quan anh tuấn đĩnh đạc, mặc dù không cười nhưng đuôi mắt lại hơi hơi cong cong, móc nhẹ lấy trái tim người khác.

Là một ma ốm(*) có khí chất phi thường.

(*) Ma ốm: người bệnh tật ốm yếu.

Tuy rằng thoạt nhìn dáng vẻ anh không sống được bao lâu nữa, nhưng bọn họ có khí thế rất mạnh, rất có phong cách của cao thủ võ lâm lên sân khấu, có vẻ như không phải tới để tham gia tiệc tối, mà là tới để gây phiền phức.

Bạch Vãn Vãn vội tránh ra để cho bọn họ đi qua, bởi vì động tác này cho nên không thấy được ánh mắt của tên ma ốm kia dừng lại trên người cô một chút.

"Ai mà phô trương lớn như vậy?" Cô nghe được bên cạnh có người bàn tán.

"Suỵt, nhỏ giọng chút, là vị kia của nhà họ Thẩm đấy," Nói tới đây, anh ta ép giọng nói đến rất nhỏ, "Thẩm Thời Thâm."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Á đù, thì ra là anh ta!

Khó trách những người này cũng không dám lớn tiếng bàn tán anh.

Thẩm Thời Thâm là đại vai ác của quyển sách này, đứng ở góc độ của nam nữ chính mà xem thì người này vừa ác độc vừa là gậy thọc cứt, làm phần việc của vai ác vô cùng cẩn thận đúng chỗ.

Nhưng mà ấn tượng của Bạch Vãn Vãn với anh không tính là xấu, rốt cuộc thì mọi người xem cuốn tiểu thuyết này đều trong tư thế tìm thứ để giải trí và để chê bai, xem tra nam tiện nữ(*) xem đến nôn ra máu, có người đứng ra ngược cái này lại ngược cái kia, làm cho người ta sướng vô cùng, thậm chí còn muốn cho anh tệ hơn ác hơn một chút.

(*) Tra nam tiện nữ: Nam xấu xa lăng nhăng vô tâm, nữ hèn mọn, trà xanh, độc ác.

Nhưng mà cô nhớ rõ cơ thể của vai ác vẫn luôn khỏe mạnh, trong sách cũng không nói anh từng mắc bệnh nặng hay quái ác gì mà trước mắt Thẩm Thời Thâm cũng không giống như bị cảm cúm bình thường, thậm chí cho người ta cảm giác là anh đang mắc bệnh nguy kịch.

Hơn nữa, cốt truyện trong sách này cũng không nói tới việc Thẩm Thời Thâm sẽ tới tham gia tiệc tối.

Đây là có chuyện gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play