Tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp đều là những quản lý cấp cao của tạp chí Manh Duyệt, ánh mắt bọn họ tập trung ở trên người Bạch Vãn Vãn, hy vọng cô có thể đưa ra một câu giải thích hợp lý.
Tuy rằng không đến mức là hùng hổ doạ người, nhưng nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến Bạch Vãn Vãn thì khẳng định là phải chịu trách nhiệm tương ứng, không thể vì thân phận của cô mà không so đo chuyện này được.
"Tôi…" Trong lòng Bạch Vãn Vãn mắng thô tục, giải thích cái rắm, cô có thể nói rằng ông chủ của bọn họ không ngủ được cô rồi thẹn quá hóa giận rút tiền đầu tư sao? Sẽ bị người ta cười rụng răng được chứ.
Mọi người thấy cô ấp úng, lại càng chắc chắn là chuyện này có quan hệ với cô, một phó tổng biên tập là giám đốc Liêu nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, mọi người đều là người công bằng hiểu lý lẽ, nếu cô không sai thì tất nhiên sẽ không đổ tội cho cô, nếu đã sai thì phải dũng cảm chịu trách nhiệm, không ai bao che được cho cô."
Giám đốc Liêu vẫn luôn phụ trách chuyện đầu tư góp vốn cùng công ty đầu tư Phong Quyền, nhìn thấy vịt đã đến bên miệng rồi lại bay mất nên vốn dĩ trong lòng đã nghẹn một cục tức.
Hơn nữa thân phận của Bạch Vãn Vãn lại đặc biệt, dù sao cũng là con gái của bà chủ, ở một trình độ nhất định nào đó cô chắc chắn sẽ nhận được sự bao che nên dứt khoát nói thẳng ra, chặt đứt đường lui của cô.
Lời nói này khiến cho mặt của Lý Hiểu Cầm đều tái đi.
Bạch Vãn Vãn lại rất bình tĩnh, giọng điệu thành khẩn nói: "Đúng thật là tôi có đắc tội người bên công ty đầu tư Phong Quyền, rất xin lỗi mọi người."
Nói xong, cô đứng dậy cúi đầu xin lỗi mọi người, những quản lý cấp cao của tòa soạn đã dồn không ít công sức tâm huyết vào việc bàn bạc chuyện đầu tư rót vốn với công ty đầu tư Phong Quyền, cô đã khiến cho công sức của bọn họ đổ sông đổ bể, nếu không xin lỗi thì đúng thật là không thể nào nói nổi.
Nhưng có một số chuyện không phải xin lỗi là thể giải quyết.
Lời này không thể nghi ngờ là một quả bom khiến cho nhóm quản lý cấp cao nổ tung nồi.
"Nhưng mà," Trước khi các vị giám đốc kịp công khai lên án cô, Bạch Vãn Vãn lại nhanh chóng nói: "Để bồi thường thì mấy ngày nay tôi đã kéo được một nhà đầu tư có tiền mới, đối phương đồng ý đầu tư cho chúng ta một nghìn năm trăm vạn."
Mọi người: "..."
Đây là cách triển khai thần kỳ gì vậy, toà soạn tạp chí của bọn họ đột nhiên được Thần Tài phù hộ sao?
Hơn nữa là một nghìn năm trăm vạn đấy, làm sao cô có thể kéo số tiền lớn như vậy về thật khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Nhưng mà giám đốc Liêu không dễ bị lừa như vậy: "Là công ty nào đấy? Sao lại không ai tới bàn bạc với chúng ta vậy?"
"Còn đang trong quy trình chờ phê duyệt, chắc là mấy ngày nữa sẽ đến, xin các vị giám đốc yên tâm, lúc này mà tôi nói dối cũng không có ý nghĩa gì, so với mọi người thì tôi càng hy vọng có nguồn tài chính mới rót vào, mà lý do thì mọi người cũng đều biết rõ rồi đấy."
Đương nhiên là mọi người biết rõ, bà chủ của toà soạn tạp chí này là mẹ của cô mà.
Mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt về phía Lý Hiểu Cầm, người vẫn im lặng nãy giờ.
Lý Hiểu Cầm cũng chẳng hay biết gì, nhưng mà bà ấy lại bình tĩnh hơn mọi người nhiều, không phải bà ấy bao che cho con gái của mình mà Bạch Vãn Vãn có năng lực gì để có thể làm sai chuyện lớn như vậy? Chọc thủng bánh xe của người ta hay là ném vỏ chuối dưới chân người ta?
Hiển nhiên là dựa theo tư duy bình thường mà nói thì cô không có năng lực này.
Vốn dĩ nguồn vốn này tới rất kỳ quái, đối phương nói là mẹ của ông chủ bọn họ rất thích xem tạp chí của họ mới quyết định đầu tư, một khi đã như vậy thì sao lại vô duyên vô cớ rút đầu tư.
Nếu thật sự là có quan hệ với Bạch Vãn Vãn thì rất có khả năng chính là nhà tư sản có tiền bên kia có ý gì đấy với Bạch Vãn Vãn.
Tuy toà soạn tạp chí này là tâm huyết của bà ấy, nhưng mà không quan trọng đến mức phải dùng Bạch Vãn Vãn để đổi lấy tài nguyên với tư bản, cho nên vừa rồi khi nghe được tin tức như thế, bà ấy cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi, nhưng hiện tại Bạch Vãn Vãn lại đột nhiên đập một khối bánh có nhân lớn hơn nữa xuống, ngược lại khiến cho bà ấy lo lắng hơn.
"Ý kiến của mọi người thế nào?" Lý Hiểu Cầm nhanh nhẹn đá cái nồi đi.
Một vị phó tổng biên tập khác là giám đốc Ngôn nói: "Nếu đã nói đến nước này rồi thì trước mắt cứ chờ thêm mấy ngày đi, mọi người thấy như thế nào?"
Đều đã nói đến đây rồi thì đương nhiên mọi người sẽ không từ chối, sôi nổi phụ hoạ theo.
"Nếu như vậy thì chờ thêm mấy ngày đi," Lý Hiểu Cầm phụ trách đưa ra kết luận cuối cùng, "Tan họp, Bạch Vãn Vãn con tới văn phòng của mẹ một chút."
Lý Hiểu Cầm là mẹ đơn thân, ngày bình thường ở chung với con gái thì vẫn luôn rất hiền hoà, nói là người lớn nhưng thật ra càng giống như bạn bè hơn, thậm chí sẽ chèn ép hoặc trêu chọc Bạch Vãn Vãn.
Nhưng mà trong công việc chính thì bà ấy cũng vô cùng nghiêm túc.
Bạch Vãn Vãn vừa vào trong văn phòng đã thấy bà ấy xụ mặt hỏi: "Cuối cùng thì chuyện bên công ty đầu tư Phong Quyền là chuyện như thế nào? Bạn bè con từ nơi nào tới mà có thể rót cho chúng ta nhiều tiền như vậy?"
Bạch Vãn Vãn biết lúc này những chiêu đầu cơ trục lợi lanh lỏi đều không có ích bằng lời nói thật.
Cô cũng không dấu diếm, nói thẳng: "Hôm đấy con đi tiệc tối với dì Thích, vừa lúc đụng phải ông chủ lớn sau lưng công ty đầu tư Phong Quyền là tổng giám đốc Dạ, anh ta có hứng thú với con nên đòi điều kiện để đầu tư là muốn con trở thành người tình của anh ta."
Cánh tay Lý Hiểu Cầm đang duỗi ra để lấy ly nước cứng lại: "Là người lần trước đưa hoa tới văn phòng đấy à?"
Bạch Vãn Vãn gật đầu.
Lý Hiểu Cầm không hề nghi ngờ cách giải thích này, từ nhỏ Bạch Vãn Vãn đã quá mức xinh đẹp, vẫn luôn là đối tượng mà đàn ông theo đuổi lấy lòng.
Nên việc sẽ bị ông chủ lớn nào đó coi trọng muốn cô làm người tình cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
"Vậy hiện tại cái này thì sao? Con dùng điều kiện gì để trao đổi? Đừng nói dối mẹ là bạn bè, bạn bè của con mẹ biết rất rõ ràng."
"Con từng giúp anh ta, cũng có thể nói là từng cứu anh ta một mạng," Bạch Vãn Vãn nói nửa thật nửa giả, "Cũng là bữa tiệc tối lần đấy, đèn treo trên đầu rơi trúng anh ta, con nhanh tay nhanh mắt đẩy anh ta ra, nếu không đầu anh ta cũng nở hoa rồi."
Lý Hiểu Cầm: "..."
Cho nên cuối cùng bữa tiệc tối kia đã xảy ra bao nhiêu chuyện vậy?
Bà ấy thật sự hối hận đã cho cô đến tham gia.
Lý Hiểu Cầm nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô, hiển nhiên là có chút không tin lắm.
"Hai ngày nữa bọn họ sẽ phái đại diện sang đây đàm phán, mẹ có thể hỏi bọn họ, con sẽ không lấy hạnh phúc của chính mình để nói đùa, thật sự! Mẹ có thể hỏi dì Thích." Bạch Vãn Vãn giơ móng vuốt lên, son sắt thề.
Lần trước Thẩm Thời Thâm thiếu chút nữa bị đèn treo rơi trúng, bảo người quay trở lại gây phiền toái cho Đường Hội, đám người dì Thích cũng biết chuyện này, chỉ là không biết người cứu Thẩm Thời Thâm là cô, nhưng mà sự việc khớp với lời cô là được.
Tuy rằng Lý Hiểu Cầm cảm thấy lời nói của cô chưa thực sự thuyết phục lắm, nhưng cũng không tìm ra chỗ hổng nào nên tạm thời nể tình buông thả cô.
Bạch Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, cửa này coi như qua rồi.
Lần trước cô mặt dày vô sỉ xin WeChat của Thẩm Thời Thâm, ngay lập tức soạn tin nhắn báo những điều mình mới bịa ra cho Thẩm Thời Thâm, hơn nữa còn bảo anh dặn dò những người phía dưới là đừng để lòi.
Lúc nhận được tin nhắn, Thẩm Thời Thâm mới vừa làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân xong.
"Gần đây có bác sĩ nào khác điều trị cho ngài Thâm hoặc là ngài có uống thuốc gì khác sao?" Sau khi bác sĩ tư nhân của anh là LuKe kiểm tra xong cho anh, nghi hoặc hỏi.
LuKe là người Mỹ gốc Hoa, là một bác sĩ rất có thiên phú, từ nhỏ đã sinh sống và lớn lên ở nước Mỹ, sau lại được người nhà họ Thẩm mời đến Trung Quốc phụ trách công tác điều trị cho Thẩm Thời Thâm, nhưng mà Thẩm Thời Thâm không cần bác sĩ lúc nào cũng phải kè kè ở bên cạnh, LuKe dứt khoát mở một phòng khám tư nhân ở thành phố này, dần dần trở thành nơi mà kẻ có tiền ở bản địa đến chữa bệnh.
Thẩm Thời Thâm nghe anh ta nói xong thì không trả lời mà hỏi lại: "Là xuất hiện chuyển biến tốt hơn hay là trở nên xấu hơn?"
"Chuyển biến tốt đẹp." Bác sĩ LuKe đưa một biểu đồ đường cong phức tạp trong máy tính cho anh xem, "Đây là biểu đồ ghi lại kết quả những lần tôi kiểm tra sức khoẻ cho anh, anh xem đi, phía trước vẫn luôn là khi tốt khi xấu, mà xu hướng của toàn bộ thì lại trong trạng thái trượt xuống, nhưng mà kết quả lần này lại xuất hiện một kỷ lục xưa nay chưa từng có, xuất hiện xu thế chuyển biến tốt lên cho nên tôi mới hỏi như vậy."
Thẩm Thời Thâm nhìn thoáng biểu đồ đường cong tượng trưng cho sức khỏe của mình, phía trước là hồng vàng giao nhau, rất ít khi xuất hiện đường cong màu xanh lục tượng trưng cho trạng thái sức khoẻ tốt, lần này lại xuất hiện một đường cong màu xanh lục rõ ràng.
Không cần nói cũng biết là công lao của của cái gì.
Một mặt anh không tin cái phương pháp chó má của Bạch Vãn Vãn có thể dùng được, còn vô nghĩa hơn so với lũ bán hàng đa cấp, nhưng mặt khác thì đúng thật là mỗi ngày sau khi ngồi thiền xong thì cơ thể đều thoải mái hơn rất nhiều, tinh thần và thể xác đều sảng khoái, thậm chí gương mặt bị vẫn luôn bị tử khí(*) quanh quẩn hằng năm đều bắt đầu có chút khởi sắc.
Mỗi người đều có khát vọng được sống, anh cũng không phải ngoại lệ cho nên mặc dù rất là ghét bỏ nhưng thân thể vẫn rất thành thật, luyện tập hít thở đều đặn mỗi ngày một lần.
Dù sao thì cũng đã nát đến trình độ này, càng nát thêm một chút thì chính là cái chết, người phụ nữ Bạch Vãn Vãn kia còn không có gan như thế.
Dưới ánh mắt chờ mong của LuKe, Thẩm Thời Thâm ho vài tiếng, nói: "Là một người bạn của tôi, cô ấy chuyên môn nghiên cứu về những cách dưỡng sinh chữa bệnh thời xưa của Trung Quốc, cô ấy đã dạy cho tôi một ít phương pháp rèn luyện, bảo là sẽ có chút tác dụng với cơ thể của tôi."
Ánh mắt của LuKe sáng lên: "Là võ công của Trung Quốc sao?"
Thẩm Thời Thâm: "Cũng ngang như thế."
Thật ra là kém hơn rất nhiều.
"Ồ whao, nghe nói luyện võ công có thể rèn luyện cho cơ thể khoẻ mạnh hơn, thậm chí khởi tử hồi sinh(*), rất là thần kỳ, trước kia tôi còn không tin, nhưng mà nhìn đến thay đổi của cơ thể anh thì tôi cảm giác tôi có chút dao động rồi."
(*) Khởi tử hồi sinh: làm cho người đã chết có thể sống lại.
Thẩm Thời Thâm: "..."
"Ngài Thâm," ánh mắt LuKe sáng quắc nhìn anh, "Không biết anh có thể dẫn tôi tới gặp người bạn đấy của anh một chút được không? Tôi muốn học tập người đấy một chút, mở mang kiến thức về võ công chân chính của Trung Quốc."
"Tính tình của cô ấy cổ quái, âm tình bất định(*) không thích tiếp xúc với người khác." Thẩm Thời Thâm không chút khách khí mà bôi đen Bạch Vãn Vãn, không chút đỏ mặt nói: "Đợi lúc nào đấy tôi hỏi ý kiến của cô ấy một chút xem."
(*) Âm tình bất định: Tính cách không ổn định, sáng nắng chiều mưa.
LuKe không ngốc, nghe là biết được chỉ sợ vị "cao nhân"(*) này không muốn gặp anh ta lắm, tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng không biết nói thêm cái gì.
(*) Cao nhân: người tài giỏi, có vũ lực hoặc mưu trí cao cường.
Anh ta dặn dò Thẩm Thời Thâm những việc cần phải chú ý một chút, lại nói qua về kế hoạch điều trị của chu kỳ sau với anh rồi rời đi.
Lúc này Thẩm Thời Thâm mới có thời gian rảnh để xem tin nhắn mà Bạch Vãn Vãn nhắn tới.
Anh xem nội dung rồi chuyển tin nhắn cho Chu Nham, Chu Nham tất nhiên sẽ biết phải làm sao, còn trả lời bên phía Bạch Vãn Vãn một chữ "ừ" tỏ vẻ đã biết.
Nghĩ nghĩ, Bạch Vãn Vãn lại gửi tin nhắn cho anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Bạch Vãn Vãn: Anh có kiên trì luyện tập phương pháp hít thở mà tôi dạy cho anh mỗi ngày không? Cơ thể cảm giác thế nào?]
[Cẩu kim chủ: Có luyện, khá tốt.]
Thật đúng là kiệm lời như vàng.
Bạch Vãn Vãn nhìn thấy mấy chữ mà anh nhắn lại, cảm nhận được toàn màn hình đều là ý từ chối nói chuyện, nhìn ra được là Thẩm Thời Thâm thực sự không thích cô, nếu không phải là cô thực sự có ích cho anh thì có lẽ là đối phương sẽ trực tiếp cho cô vào danh sách đen.
Không biết có phải tâm lý có chút vặn vẹo hay không mà Bạch Vãn Vãn lại thích xem cảnh Thẩm Thời Thâm không thích nhìn thấy cô lại không thể làm gì cô, vừa nghĩ đã cảm thấy sảng khoái rồi.
Vì thế trong đầu cô mọc đầy ý nghĩ xấu, nhịn không được trêu đùa anh.
[Bạch Vãn Vãn: Tổng giám đốc Thâm, tôi cảm thấy anh rất có ý kiến với tôi nha, QAQ người ta khiến anh chướng mắt ở đâu, nói ra để tôi sửa là được mà.]
"..." Khi nhìn đến tin nhắn, Thẩm Thời Thâm lại ho khan một trận tê tâm liệt phế.
Nếu bác sĩ LuKe ghi lại biểu đồ sức khoẻ của anh ở thời khắc này thì chắc có lẽ là đầy những đường cảnh báo màu đỏ.
Bạch Vãn Vãn này thật sự quá khiến người khác chán ghét, nếu không phải…
Nếu không phải cơ thể anh còn nhờ vào cô thì còn đến lượt cô nhảy nhót ở chỗ này sao?
Thẩm Thời Thâm không nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp trả lời lại.
[Cẩu kim chủ: Không muốn một ngàn năm trăm vạn thiếu mất một số không thì câm miệng lại cho tôi.]
Bạch Vãn Vãn: "..."
Ngài có tiền ngài là nhất.
Cô rưng rưng gõ chữ: Sugar daddy uy vũ khí phách, tiểu nhân câm miệng ngay đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT