Bạch Vãn Vãn đã nói là làm, trực tiếp xin nghỉ, đi ra ngoài vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế.

Nửa giờ sau, tài xế đưa cô đến trước một toà nhà lớn.

Bạch Vãn Vãn thanh toán tiền xe, đi vào cao ốc, lầu một là đại sãnh tiếp đãi, nữ tiếp tân thấy cô thì đầu tiên là bị kinh diễm một chút, nhịn không được nhìn nhiều thêm vào lần sau đó mới lễ phép cười nói:

"Xin chào cô, xin hỏi là cô muốn tìm ai?"

"Tôi tìm ngài Chu Nham, không biết hôm nay anh ấy có tới công ty không?"

"Trợ lý Nham à?" Nữ tiếp tân liếc mắt với đồng nghiệp, "Hôm nay anh ấy có tới không?"

"Hình như có đấy, buổi sáng tôi còn chào hỏi với anh ấy," Đồng nghiệp của cô ấy nói, sau đó hỏi Bạch Vãn Vãn: "Cô tìm anh ấy có chuyện gì không?"

"À, lần trước tôi ngồi xe của anh ấy lỡ đánh rơi ví trong xe của anh ấy, cô nói với anh ấy là tôi lại đây lấy." Bạch Vãn Vãn nói dối không cần chớp mắt.

Bạch Vãn Vãn không hề biết bất cứ phương thức liên hệ nào của Thẩm Thời Thâm, thậm chí anh đang nằm ở bệnh viện nào cũng không biết, trong tin tức cũng không viết.

Nhưng mà cô đã đọc qua tiểu thuyết, biết được tên công ty của Thẩm Thời Thâm, công ty của anh không phải là loại vô danh mà ngược lại là một công có tiếng tăm lừng lẫy đã lên sàn chứng khoán, tra Baidu(*) một chút là có thể tìm được địa chỉ.

(*) Baidu: một trang tìm kiếm tương tự như Google.

Cô không gặp được Thẩm Thời Thâm vì có lẽ lúc này anh đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU nhưng cô có thể tìm Chu Nham, Thẩm Thời Thâm xảy ra chuyện, Chu Nham là trợ lý của anh thì tất nhiên là phải thay mặt anh xử lý một số chuyện, khả năng anh ta ở công ty là rất lớn.

Chu Nham nhận được điện thoại của tiếp tân, tuy rằng anh ta xác định là ví tiền của Bạch Vãn Vãn không rơi ở trên xe nhưng tính cách của anh ta khá giống một bà mẹ già hoặc có thể nói là tương đối cẩn thận, biết Bạch Vãn Vãn vô duyên vô cớ lại tới thì nhất định là có chuyện.

Cho nên tuy bộn bề nhiều việc nhưng anh ta vẫn bớt thời gian xuống dưới sảnh.

"Ví tiền của cô màu gì? Tôi không thấy nó ở trên xe của tôi, nếu không thì tôi đưa cô xuống dưới tìm thử xem?" Chu Nham thấy cô, hỏi.

Bạch Vãn Vãn khoát tay: "Không cần, ví tiền của tôi không rơi, nói thật là tôi tới đây là vì tổng giám đốc Thâm của các anh."

"..." Chu Nham nghĩ đến buổi tối hôm đấy cô hỏi đến tình trạng hôn nhân của Thẩm Thời Thâm, hơi nhíu mày, nói: "Cô Vãn à, tạm thời tổng giám đốc Thâm của chúng tôi thật sự không có hứng thú với tình cảm nam nữ, tôi khuyên cô đừng tìm chuyện vô ích nữa, thật sự, đừng có chọc đến anh ấy."

"Ai nói tôi muốn nói chuyện yêu đương với anh ta?" Bạch Vãn Vãn nói, nhỏ giọng xuống: "Tôi có thể trị hết bệnh cho Thẩm Thời Thâm."

Chu Nham: "???"

Xin hỏi là cô ăn thuốc nổ hả? Nổ to thế!

Tuy rằng tính tình của Chu Nham tốt thế nào cũng bị cách thức càn quấy làm phiền này của cô khiến cho anh ta có chút không kiên nhẫn, giọng nói của anh ta lạnh nhạt: "Cô Vãn, tôi phải đi công tác, xin mời cô cứ tự nhiên."

"Từ từ," Bạch Vãn Vãn gọi Chu Nham đang muốn quay người đi lại.

"Nếu như tôi không nhìn lầm thì bệnh của tổng giám đốc Thẩm là bệnh hiểm nghèo phải không? Chắc chắn là đã khám qua rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc rồi, nếu cũng chưa có tác dụng, thậm chí là đe doạ đến tính mạng vậy thì sao không bắt lấy một chút cơ hội nơi tôi?"

Chu Nham ngừng lại.

Bạch Vãn Vãn thấy Chu Nham có chút dao động rồi thì không ngừng cố gắng nói:

"Tổng giám đốc là người nào chứ, nếu là tôi dám dùng loại chuyện này để lừa anh ta thì tôi đây là ngại mạng lớn hay là sợ chết không đủ mau chứ?"

"..." Chu Nham quay đầu lại, hoài nghi nhìn cô gái mà vừa nhìn thì biết tuổi vừa trên dưới hai mươi mà thôi, thật sự không có biện pháp nào thuyết phục chính mình là người này có thể chữa trị được bệnh theo như lời cô nói.

Bạch Vãn Vãn chớp chớp mắt với anh ta: "Chuyện tìm bác sĩ để hỏi thuốc đôi khi cũng giống như là rút thăm trúng thưởng vậy á, may lỡ rút trúng giải đặc biệt thì sao?"

Đúng vậy, có đôi khi tìm bác sĩ hỏi thuốc được cũng chú ý dựa vào duyên phận.

Cho nên tuy rằng Chu Nham có một trăm cái hoài nghi thêm một vạn cái không tin nhưng mà vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Thời Thâm hỏi ý kiến một chút.

Từ từ, gọi điện thoại???

Không phải Thẩm Thời Thâm đang nằm trong ICU chưa ra được sao?

Sự thật chứng minh là miệng đàn ông là cái máy nói dối, cơ bản là Thẩm Thời Thâm không có vào bệnh viện, tin tức kia là do người nhà bên Thẩm Thời Thâm thả ra dùng để mê hoặc đối thủ.

"..." Là tên người sói.

Nhưng ngoài dự kiến của Chu Nham là Thẩm Thời Thâm nghe nói Bạch Vãn Vãn muốn chữa bệnh cho anh thì không từ chối mà bảo Chu Nham mang người lên… anh ở ngay trong công ty.

Thật đúng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Văn phòng của Thẩm Thời Thâm ở tầng hai tám, ở cao nhìn xa, nhìn từ cửa sổ sát đất sau bàn làm việc của anh xuống thì có thể nhìn đến hơn nửa cảnh quan của thành phố này, rất có cảm giác xúc động kiểu 'đây là giang sơn của trẫm'.

"Cô có thể trị hết bệnh của tôi?" Gương mặt Thẩm Thời Thâm có vẻ bệnh tật rõ ràng, nhìn từ thẳng vào cô gái trẻ tuổi có gương mặt xinh đẹp tinh xảo trước mắt, ánh mắt trầm trầm, cười nhạo nói: "Cô xác định là chữa bệnh chứ không phải hại người chứ?"

Là một người trọng sinh nên Thẩm Thời Thâm biết rõ là đời trước người phụ nữ trước mắt này là người của Lãnh Dạ, cấu kết với em rể của anh đánh cắp tài liệu thương nghiệp cơ mật của công ty anh, khiến anh thất bại thảm hại, từ đó không gượng dậy nổi, cuối cùng là không bò dậy được.

Thẩm Thời Thâm tự nhận mình không phải là người tốt gì, có thể bình thản đứng đối mặt nói chuyện với cô đã tính là anh 'rộng lượng' rồi.

Chữa bệnh? Cô sẽ chữa cho anh sao?

Anh có thể sống lại một lần thì tất nhiên là muốn dẫm đôi nam nữ chó má này xuống để báo thù, mưu tính lại nghiệp lớn, chỉ là không biết có phải cái giá đắt để anh làm lại từ đầu là trời sinh sức khoẻ của anh đã ốm yếu, thậm chí bác sĩ đều nói là anh không sống được quá ba mươi tuổi.

Việc sức khỏe vẫn luôn là khúc mắc sau khi anh trọng sinh, ngược lại anh muốn xem xem là Bạch Vãn Vãn muốn chơi chiêu gì.

Bạch Vãn Vãn cảm giác được đối phương không thân thiện lắm, nghĩ đến có thể là anh biết trước được kịch bản cho nên cũng có thể hiểu cho thái độ lúc này của Thẩm Thời Thâm.

Tuy rằng Thẩm Thời Thâm không vào ICU như trong tin tức nói nhưng tình hình cũng không tốt hơn là mấy, sắc mặt uể oải, nói chuyện đứt quãng, nhưng bệnh đến tình trạng này rồi thế mà anh còn lết đến đi làm.

Bravo, quá chuyên nghiệp!

Anh không thiếu tiền, lại còn một đám tinh anh giỏi giang giúp anh xử lý công việc, chủ cần ở nhà ra lệnh là được rồi, cơ bản không cần tự mình đi làm làm gì.

Thế giới của các tổng giám đốc cô không hiểu!

Nhưng mà ở trong sách, Thẩm Thời Thâm là boss, đúng thật là có dã tâm bừng bừng, mang bệnh rồi còn công tác cũng phù hợp với tác phong của anh là được.

"Tôi tin là lấy tiềm lực tài chính của tổng giám đốc Thâm đây thì có thể được chữa trị bằng bác sĩ và các loại thuốc cao cấp nhất nhưng nếu đều không có tiến triển gì thêm thì sao không nếm thử một chút nhỉ? Chuyện may rủi ai biết được."

Thẩm Thời Thâm dựa lưng vào ghế, không mặn không nhạt nói: "Cô Vãn, không bằng cô nói ý đồ của cô trước đi."

"Rót vốn," Bạch Vãn Vãn cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Mẹ của tôi có kinh doanh một tòa soạn tạp chí, hiện giờ vốn quay vòng xảy ra vấn đề, yêu cầu tiền."

Tiền? Chuyện này khiến cho Thẩm Thời Thâm vô cùng ngoài ý muốn, cô còn chưa hẹn hò với Lãnh Dạ sao?

Nếu không thì dựa theo tác phong của Lãnh Dạ chắc chắn là sẽ không trơ mắt đứng nhìn Bạch Vãn Vãn gặp vấn đề bối rối về tiền tài mà không ra tay giúp đỡ.

Chuyện này thú vị rồi đây.

Nếu anh ra tay giúp chuyện này thì về sau Bạch Vãn Vãn sẽ nợ anh một món nợ nhân tình lớn, anh rót vốn rồi thì coi như là một trong những cổ đông của tòa soạn, tương đương với việc công ty nhà bọn họ sẽ bị anh quản chế…

Trong nháy mắt mà Thẩm Thời Thâm đã suy nghĩ sâu xa chu đáo chặt chẽ, trong đầu đã phân tích hết rõ ràng lợi và hại trong chuyện này, anh âm thầm sụp mi mắt xuống, hỏi: "Bao nhiêu?"

"Nếu có thể thì," Bạch Vãn Vãn công phu sư tử ngoạm (*), "Nhiều hơn một ngàn vạn một chút được không?"

(*) Công phu sư tử ngoạm: ý chỉ tham lam, mở miệng ra đòi lợi ích quá nhiều so với giá thực.

Phải nhiều hơn Lãnh Dạ! Tức chết anh ta!

Thẩm Thời Thâm: "..."

Bạch Vãn Vãn thấy Thẩm Thời Thâm im lặng, cho rằng đối phương bị con số này dọa, nghĩ thầm thật ra là không được nhiều đến thế chắc cũng không sao đâu, lúc đang muốn nói số tiền có thể thương lượng thì nghe được Thẩm Thời Thâm nói: "Có thể, tôi đầu tư một ngàn năm trăm vạn."

Bạch Vãn Vãn: "???"

Vãi lúa, đại lão, tôi quỳ.

Cho nên cuối cùng là những người này giàu đến như thế nào hả trời.

Nhưng mà có tiền là tốt rồi, cô biết Thẩm Thời Thâm đột nhiên hào sảng như vậy khẳng định không phải là cho không nhưng cô đã không còn tinh lực đi đoán vì sao đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Trước mắt cứ cố hết sức giữ được toà soạn tạp chí đã, còn những việc phía sau thì sau lại tính.

Nói xong việc rồi thì Thẩm Thời Thâm không muốn ở chung thêm với Bạch Vãn Vãn, lúc đang chuẩn bị nói tiễn khách thì Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên đi tới, sắc mặt anh trầm xuống: "Cô định làm cái gì?"

"Sờ xương, không phải muốn tôi chữa bệnh giúp anh sao? Tôi muốn nhìn xem điều kiện bẩm sinh của anh như thế nào."

Thẩm Thời Thâm: "???"

"Xin lỗi, đắc tội nha tổng giám đốc Thâm." Bạch Vãn Vãn nói, tự nhiên duỗi tay sờ soạng trên người anh.

Thẩm Thời Thâm làm người ở địa vị cao, trước nay người khác đối đãi với anh chỉ có kính trọng, ngay cả em gái của anh cũng không dám làm càn sờ loạn trên người anh như vậy.

Bạch Vãn Vãn này thật là to gan nhưng tâm trạng của anh dao động hơi lớn chút thì theo đó là một trận ho khan kịch liệt…

"Cô dừng… khụ khụ khụ khụ khụ khụ…"

Đáng thương tổng giám đốc Thâm vừa muốn lên tiếng răn dạy thì đã ho đến mức thở hổn hển, văn phòng này cũng không có người thứ ba lại đây cứ giá, cứ vậy để cho Bạch Vãn Vãn sờ soạng hết một lượt.

Nếu anh là một cúc hoa đại khuê nữ(*) có lẽ là muốn treo cổ tự sát mất.

(*) Cúc hoa đại khuê nữ: Ý chỉ những người con gái thời xưa chưa lấy chồng.

"Cơ thể này của anh cũng quá yếu rồi," Bạch Vãn Vãn sờ xong, lắc lắc đầu nói: "Nhưng mà từ chất còn khá tốt, còn tốt hơn rất nhiều so với tôi, dựa theo phương pháp của tôi chắc là không quá ba năm thì cơ thể của anh sẽ khỏi hẳn."

Bệnh này vẫn luôn đi theo Thẩm Thời Thâm từ lúc nhỏ, không chữa trị hết được, là bệnh hiểm nghèo không sai, bảo anh tùy tiện luyện một phương pháp mà cô đăng trên chuyên mục dưỡng sinh dưỡng nhan thì chắc chắn là không được.

Những biện pháp kia nghiêm khắc mà nói chỉ là để cường thân kiện thể, phòng bệnh lúc nó chưa xảy ra mà thôi, đối với người đã bệnh thành như vậy như Thẩm Thời Thâm thì không có tác dụng.

Như vậy thì chỉ còn một biện pháp chính là tu luyện.

Tẩy gân tẩy tủy, loại trừ độc tố trong cơ thể, khơi thông kinh mạch, bài xuất hoàn toàn bệnh khí trong cơ thể ra ngoài mới có thể trị tận gốc.

Nhưng tu tiên thì không phải là ai cũng có thể tu, phải xem tư chất, cô vừa mới sờ xem xương của Thẩm Thời Thâm thế nào, vậy mà phát hiện là tư chất của người này không tồi, tuy rằng lớn tuổi nhưng không cần tu luyện chuyên nghiệp lắm thì tẩy gân tẩy tủy, dẫn khí vào cơ thể, sờ đến trước bậc cửa của tu tiên cũng không thành vấn đề.

Thẩm Thời Thâm mới ngừng ho, thở phì phò lại bị cô nói ba hoa chích chòe khiến cho tức quá hoá cười, năm nay anh vừa vặn hai bảy tuổi, bác sĩ dự đoán là anh không sống quá ba mươi tuổi.

Mà Bạch Vãn Vãn này ngược lại nói thẳng là ba năm là có thể chữa khỏi hẳn cho anh

"Được thôi," Anh cũng không dư sức lực để so đo, nói: "Cô chuẩn bị chữa như thế nào?"

Bạch Vãn Vãn nói: "Trước tiên thì tôi dạy anh cách đơn giản nhất, mỗi ngày anh về luyện khoảng một giờ, chơi lúc anh củng cố lại cơ thể hơn một chút rồi tôi lại dạy anh cách mạng hơn một chút."

Cô quyết định dạy Thẩm Thời Thâm bắt đầu từ việc ngồi thiền hít thở, cải thiện tình hình của anh một chút, nếu không thì hiện tại anh yếu ớt như vậy, cô sợ còn chưa bắt đầu thì anh đã đi đời nhà ma rồi.

Cuối cùng thì … Tuy rằng tu luyện không giống luyện võ công nhưng cũng rất khó khăn khắc khổ.

Càng nói càng thái quá!

Thẩm Thời Thâm kiềm chế lại xúc động muốn đuổi người phụ nữ lừa đảo này ra ngoài, lại bởi vì ý nghĩ trong lòng quá kích động mà ho lên vài tiếng, cắn răng nói: "Tiếp tục."

Sau đó anh nhìn thấy Bạch Vãn Vãn cởi giày cao gót ra.

Thẩm Thời Thâm: "..."

Bạch Vãn Vãn đi chân trần trên thảm trải, tìm một nơi mà ngày thường tương đối ít người đặt chân, giương mắt nói với Thẩm Thời Thâm: "Anh đến đây, cởi giày ngồi xuống đi… À mà anh có đứng lên được không? Có cần tôi đỡ anh lên không?"

Thẩm Thời Thâm bất động cũng không nói lời nào, nếu là người hiểu biết anh thì biết là Bạch Vãn Vãn đã tiêu hao hết kiên nhẫn của anh rồi.

Nhưng mà Bạch Vãn Vãn không hiểu anh, cô cho rằng anh thật sự không đứng dậy nổi, đang muốn đi qua dìu anh thì nghe anh nói: "Đừng đụng vào tôi."

"Ai nha, lại không phải là con gái con đứa gì, đụng chút cũng sẽ không sờ anh mà." Bạch Vãn Vãn xem nhẹ sắc mặt đen nhánh của anh, cố ý giả ngu nói.

Đồng thời, đầu ngón tay cô nhéo một cái chú lên người Thẩm Thời Thâm, vốn dĩ Thẩm Thời Thâm đã yếu rồi nay lại thành gà còi không thể phản kháng, để mặc cho cô đỡ lên.

Thẩm Thời Thâm: "..."

Đáng tiếc là tổng giám đốc Thâm được giáo dục rất tốt từ nhỏ, sẽ không mắng thô tục, nếu không thì lúc này nhất định là sẽ mắng Bạch Vãn Vãn một câu đcmn.

Mặt ngoài Bạch Vãn Vãn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã không nín được buồn cười, lần đầu tiên tiếp xúc thì cô phát hiện vị vãi ác boss này cũng chỉ là một người thường tương đối nhiều tiền mà thôi, cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.

Thậm chí dáng vẻ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực này có chút dễ thương là chuyện như thế nào???

Cái từ đáng yêu nhảy ra khiến Bạch Vãn Vãn cảm giác như sấm chớp cuồn cuộn trong đầu, nhất định là dáng vẻ ốm yếu của Thẩm Thời Thâm tạo ra ảo giác quá lớn cho cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play