Ý tưởng của Bạch Vãn Vãn không phải là không có căn cứ.

Bởi vì hiện nay là thời kỳ pháp thuật suy tàn, bởi vì linh khí rất loãng cho nên dẫn đến chuyện tu tiên rất gà nhưng cũng không phải hoàn toàn râu ria, không quan trọng.

Tu tiên vốn bắt nguồn từ tư tưởng dưỡng sinh rèn luyện sức khỏe, lấy tu thân dưỡng tính là nền tảng, tư tưởng ban đầu của tu tiên chính là củng cố nền tảng, để cơ thể hấp thụ linh khí của trời đất, dung hợp vào xương cốt tứ chi khắp người, kích hoạt gân mạch, đào thải tất cả tạp chất trong cơ thể ra bên ngoài khiến cho toàn thân trở nên khoan khoái dễ chịu.

Kể từ đó, đối với những người tu luyện lâu dài thì bất kể là sức khoẻ hay tinh thần diện mạo đều tốt hơn rất nhiều so với những người không tu luyện, da dẻ của họ cũng bởi vì cơ thể được bài tiết tạp chất mà trở nên tốt hơn.

Trong thế giới kia của bọn họ, có rất nhiều người không tu tiên nhưng họ cũng sẽ luyện một số thứ cơ bản nhập môn để đảm bảo sức khỏe, giữ lại thanh xuân đồng thời tuổi thọ cũng cao hơn so với người thường.

Cho nên Bạch Vãn Vãn cảm thấy có thể viết một ít bản thảo dạy một ít phương pháp nhập môn tu luyện, hướng dẫn mọi người nhập môn từng bước một, an thần dưỡng tính, đạt được mục đích dưỡng sinh dưỡng nhan.

Cách này cũng giống như tập thể dục nhịp điệu và đánh Thái Cực quyền vậy, không phải mất quá nhiều thời gian mà các bước tập luyện lại đơn giản, mấu chốt là an toàn và không có tác dụng phụ!

Hơn nữa, dưỡng sinh là một chủ đề đang rất nóng, dưỡng nhan thì càng không cần phải nói, đối tượng mà tạp chí bọn họ nhắm đến là phụ nữ, thứ mà phụ nữ quan tâm chú ý nhất đương nhiên gương mặt của họ.

Bạch Vãn Vãn vừa nói xong, lập tức có người nói: "Ơ, tôi cảm thấy ý tưởng này của Vãn Vãn rất tuyệt nha, phù hợp với xu hướng chủ đạo ở thời điểm này."

"Việc này nghe có vẻ được đấy, chuyện thiết yếu của phụ nữ là dưỡng sinh dưỡng nhan mà!"

"Nếu thật sự có chuyên mục này thì tôi cũng nhất định sẽ xem!"

Ý kiến Bạch Vãn Vãn vừa đưa ra thì ngay lập tức có nhiều người phụ họa theo, tuy nhiên thì có rất nhiều người chỉ là bám đít, chẳng có thành ý gì trong đó, Bạch Vãn Vãn có chút dở khóc dở cười, thực tế là con gái của bà chủ cũng không thể mang đến cho bọn họ chút lợi ích gì hay là làm ảnh hưởng xấu đến họ, vì sao lại có nhiều người thích tâng bốc thổi phồng cô như vậy nhỉ?

Chủ biên Cù khẽ nhíu mày, nhưng mà ông ta cũng không nói lời nào, cũng không biết là ông đang giữ thái độ gì.

"Nhưng mà," Cuối cùng cũng có âm thanh phản đối vang lên, là của diệp dao, người mà vẫn luôn không vừa mắt Bạch Vãn Vãn vẫn, cô ta nói, "Dưỡng sinh dưỡng nhan đúng thật là một vấn đề nóng nhưng mà đã có rất nhiều quảng cáo giả đến mức không ai thèm click vào xem, còn không bằng tiết kiệm tiền mua nước tiên thật sự."

Có người nêu lên ý kiến phản đối thì lập tức cũng có người không nịnh vợ đứng ra nói.

"Cho dù có người thật sự muốn click mở ra xem thì nó cũng phải có ích mới được chứ? Cũng không thể vẫn nói là ngâm cẩu kỷ, uống trà hoa cúc, ngủ sớm, dậy sớm gì đó được, người đọc sẽ không bị thu hút bởi mấy cái đó đâu. "

"Chẳng lẽ phải tìm một đội chuyên chuyên nghiên cứu dưỡng sinh dưỡng nhan đến cung cấp tư liệu sống cho chúng ta sao?"

"Đầu tư vào cái này còn không bằng chụp ảnh của mấy anh chàng đẹp trai còn đẹp mắt hơn."

Bạch Vãn Vãn chờ bọn họ nói lời này, mỉm cười nói: "Về việc viết bản thảo thì không cần lo lắng, tôi có thể viết, tuyệt đối không phải là mấy kiến thức thường thấy trong sinh hoạt để làm có lệ qua loa, cũng không cần các chuyên gia cung cấp tài liệu sống."

Mọi người đều ồ lên.

Vãi lúa, chuyện này cũng quá kiêu ngạo cuồng vọng rồi, mặt ngứa rồi đúng không!

Ngay cả chủ biên Cù cũng nghe không nổi nữa, nói: "Vãn Vãn, đây là chúng ta đang viết tạp chí chứ không phải là các bài đăng trên blog của beauty blogger."

"Tôi hiểu," Bạch Vãn Vãn kiên định nói, "Không thì như vậy đi chủ biên, trước hết cứ giữ lại ý kiến của tôi, tôi quay về sẽ viết bản thảo gửi cho ngài trước, ngài xem có thích hợp hay không rồi chúng ta lại thảo luận tiếp?"

Mọi người không nghĩ tới Bạch Vãn Vãn cứng đầu như vậy, chủ biên Cù cũng vô cùng bất ngờ.

Nhưng nếu cô đã dám nói như vậy thì đương nhiên là chủ biên Cù cũng muốn nhìn xem cuối cùng là cô đang khoác lác hay là thực sự có cô năng lực về phương diện này, vì thế ông ta gật đầu đồng ý.

Bạch Vãn Vãn nói là làm, cô dành thời gian cả một ngày để viết xong bản sơ thảo, tuy nhiên cô không nóng lòng lập tức đi tìm chủ biên mà đi tìm tổng biên tập, cũng chính là mẹ của cô.

Bạch Vãn Vãn chờ tất cả mọi người tan làm rồi đi tới gõ cửa văn phòng của Lý Hiểu Cầm.

Nếu không phải cần thiết thì thật sự cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với Lý Hiểu Cầm, dù sao thì ai hiểu con bằng mẹ đâu, chờ đến khi Lý Hiểu Cầm cảm thấy được đứa con gái này có gì đó sai sai thì cô cũng không biết là nên giải thích như thế nào.

Nhưng may mắn là Lý Hiểu Cầm một lòng một dạ chăm chú vào công việc nên thời gian ở cùng nguyên chủ cũng có hạn, hơn nữa là sau khi lớn lên thì nguyên chủ cũng sẽ có những tâm sự nhỏ, bí mật nhỏ của bản thân, không muốn thổ lộ với Lý Hiểu Cầm nên Lý Hiểu Cầm cũng không quá hiểu biết cô.

"Như thế nào, thổi nổ da trâu(*) rồi tìm mẹ thu dọn cục diện rối rắm cho con à?"

(*) Thổi nổ da trâu: khoe khoang về hiệu quả và hiệu suất, sau đó được phơi bày, và thấy rằng nó vô giá trị.

Lý Hiểu Cầm thấy cô ôm máy tính đi vào, nhướng mày lên hỏi, hiển nhiên là bà ấy đã biết chuyện gì xảy ra với cô trong cuộc họp hàng tuần.

Bạch Vãn Vãn cười hì hì, nói: "Mẹ giúp con một chuyện rồi con sẽ lập tức bổ da trâu trở về."

"Nói trước là mẹ không làm những chuyện như giết người cướp của đâu nha."

"So với giết người cướp của thì việc này đơn giản hơn nhiều, mẹ xem đây là bản sơ thảo con vừa viết, mẹ tự mình xem thử là hiệu quả như thế nào."

Bạch Vãn Vãn mang máy tính đặt trên bàn làm việc của bà ấy, Lý Hiểu Cầm nghiêng người nhìn: "Thuật hít thở... không phải là mẹ đả kích con nhưng con nhìn cái tiêu đề này xem có giống mấy bọn giang hồ bịp bợm không cơ chứ?"

"Mẹ cứ xem trước đi," Bạch Vãn Vãn ôm cánh tay của bà ấy làm nũng, "Nhìn không giống mánh khoé bịp bợm thì cái đó là lừa đảo cao cấp, nhưng mà nhìn không giống nhau cũng là lừa đảo sao?"

Lý Hiểu Cầm: "......"

Hình như đạo lý này cũng đúng nhỉ?

Vì thế Lý Hiểu Cầm tiếp tục lướt xuống xem.

Ý tưởng của Bạch Vãn Vãn ý rất đơn giản, nội dung của kỳ đầu tiên chắc chắn phải khiến cho người ta nếm được ngon ngọt đã, để họ cảm thấy phương pháp này thật sự có ích mới có thể theo dõi tiếp kỳ thứ hai, cho nên nội dung của kỳ một chính là làm cho mọi người thấy được hiệu quả thật sự của thổ thuật hít thở.

Phương thức tu luyện của thuật hít thở chính là từ từ tách lấy linh khí từ trời đất ra rồi nạp vào trong cơ thể, đồng thời phun ra trọc khí trong cơ thể, lấy nguyên khí đã được tụ tập áp súc trong người để đạt được mục đích nạp cái mới vào bỏ cái cũ đi, chỉ cần rèn luyện bộ thuật hít thở này thì người kiên trì luyện tập lâu dài cũng có thể dưỡng sinh trường thọ.

Sau khi Lý Hiểu Cầm xem xong, tuy bà ấy cảm thấy có chút hoang đường nhưng bà ấy vẫn thử dựa theo phương pháp cô viết, ngồi thiền hít thở.

Năm phút sau, Lý Hiểu Cầm đã cảm giác được những cảm xúc bực bội bất an vì công việc trong lòng yên tĩnh xuống, lại qua vài phút thì cả người thoải mái như được mát xa, chờ sau khi làm xong một bộ thổ nạp thì bằng mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần trở nên tốt hơn, toàn thân thoải mái.

"Thế nào," Bạch Vãn Vãn gấp gáp hỏi bà ấy, "Ngài có cảm thấy mánh khóe bịp bợm này có gì mới không?"

Lý Hiểu Cầm nhìn cô một cái, im lặng mấy giây, hỏi: "Con xem được cái này từ đâu đấy?"

Việc này Bạch Vãn Vãn đã sớm bịa xong rồi!

"Không phải thường ngày mẹ yêu cầu con đọc nhiều sách, làm ‘người có kiến thức rộng' sao? Con đã mua rất nhiều loại sách tham khảo thượng vàng hạ cám(*), bộ phương pháp dưỡng sinh này là do con xem được và rút ra từ điển tịch của Đạo gia, bản thân con đã thử một chút, cảm thấy rất có ích, vì vậy…" Bạch Vãn Vãn thè lưỡi, làm ra dáng vẻ có chút ngượng ngùng, "Vì vậy không nhịn được lấy ra khoe một chút."

(*)Thượng vàng hạ cám: mô tả những thứ hỗn tạp, đây nói về việc mua nhiều sách.

Lý Hiểu Cầm gật gật đầu, cũng không nghi ngờ cách giải thích này.

Tuy nhiên, bà ấy nói: "Con cũng viết dài bài sơ thảo của mấy kỳ sau ra đi, nếu mẹ chỉ đơn thuần nhìn một kỳ này thì không thể quyết định cho con được."

Bạch Vãn Vãn đã có được sự ủng hộ từ Lý Hiểu Cầm, trong lòng đã nắm chắc, mấy ngày tiếp theo cô đều cố gắng suy nghĩ, hệ thống hoá lại toàn bộ, hơn nữa, cô cố gắng nhớ lại những nội dung kiến thức liên quan mà cô đã đọc được trong những cuốn điển tịch tu luyện mà cô đã đọc trước đây, ghi chép lại.

May mắn là những việc khác thì cô không biết làm nhưng mà văn phong của cô thì cũng coi là tạm được, ít nhất là trình độ so với nguyên chủ thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không đến mức bị lộ.

...

"Xin hỏi cô Bạch Vãn Vãn là vị nào?" Đúng lúc Bạch Vãn Vãn đang dựa vào bàn gặm bút thì nghe được có người hỏi ở cửa văn phòng.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu, đều không hẹn mà cùng "oa" lên một tiếng... người đến đưa hoa là một anh chàng, trên tay anh ta cầm một bó hoa hồng to đến nỗi thiếu chút nữa không thể bước qua cửa, có thể nói vô cùng xa hoa.

Bạch Vãn Vãn: "..."

Điều nên đến thì vẫn phải đến thôi.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cô cũng biết hoa này là ai đưa tới.

Cô cảm thấy kỳ quái là đến tên cô là gì Lãnh Dạ cũng không biết thì làm sao có thể sờ được đến công ty của cô.

Chẳng lẽ tổng giám đốc bá đạo nào cũng có siêu năng lực là nói một câu "Cho cậu mười phút, tôi muốn có tất cả tư liệu về người con gái này" thì thật sự có người có bản lĩnh tận trời tới làm cho anh ta? ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Là tôi." Dưới một loạt ánh mắt ghen tị tiếc hận, Bạch Vãn Vãn đứng lên.

"Chào cô, cô Vãn," chàng trai đưa hoa cười đến mức cả gương mặt chỉ thấy hai hàm răng, giơ bó hoa to tướng trong tay lên, nói: "Đây là hoa tươi do một người họ Lãnh tặng cho cô, làm phiền cô ký nhận một chút."

Bạch Vãn Vãn không có ý định nhận lấy, nói: "Xin lỗi, tôi không quen biết vị nào họ Lãnh hay họ Nhiệt gì cả, người họ Nhiệt thì tôi có quen biết một người, nhưng mà chắc là nó chưa thành tinh nên không đưa hoa được."

"Ha ha, bạch tiểu thư thật hài hước," chàng trai đưa hoa nghe cô nghiêm túc bịa lời bậy bạ, cười cười nói: "lãnh tiên sinh đã dặn rằng tối thứ sáu hôm đó thái độ của anh ấy không tốt, anh ấy muốn nói xin lỗi với cô, anh ấy còn để lại tấm thẻ này, tí nữa ngài có thể tự mình xem."

Xem cái đầu quỷ nhà anh mà xem.

Trong lòng Bạch Vãn Vãn phỉ nhổ, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười: "Nhưng hôm thứ sáu tôi ở nhà ăn dưa không có đi ra ngoài, vị Nhiệt Đến Mau kia theo lời anh nói chắc là nhận lầm người rồi, tôi còn phải làm việc, anh cứ tự nhiên nhé."

Chàng trai đưa hoa: "..."

Người ta cũng không tên là Nhiệt Đến Mau mà.

Tuy nhiêu chàng trai đưa hoa cũng chỉ phụ trách đưa hoa đến chứ không phải tới để đánh Thái Cực Quyền, anh ta thấy Bạch Vãn Vãn không chịu nhận hoa thì cũng không có nài nỉ kiên trì, mang hoa tươi rời đi.

Anh ta đi thoải mái tiêu sái như vậy khiến cho Bạch Vãn Vãn nhíu mày, Lãnh Dạ không phải là người sẽ dễ dàng bỏ cuộc, người đến đưa hoa này chắc là chỉ là công cụ tìm đường, khẳng định còn có chiêu gì ở đằng sau nữa.

Định luật của tổng giám đốc bá đạo là: Không chiếm được thì còn khó chịu xôn xao mãi, người phụ nữ càng cự tuyệt anh ta thì càng làm cho anh ta cảm thấy hứng thú.

Nghĩ đến đây thì cô thật sự muốn quỳ bái rồi, mẹ nó chứ cái cốt truyện máu chó này sao mà khó thoát như vậy.

Nếu không phải vì thật sự không thể không có đôi mắt chứ không thì cô sẽ lập tức quyên tặng cho người khác!

Chuyện Bạch Vãn Vãn được người theo đuổi tặng quà như vậy cũng không phải là chuyện lần một lần hai, các cô gái trong văn phòng dường như đã nhìn quen rồi, thấy không có chuyện gì náo nhiệt để xem thì mọi người lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Bao Bao có quan hệ khá tốt với Bạch Vãn Vãn tiếc nuối mà nhìn bóng dáng của chàng trai đưa hoa, đi tới nói: "Oà, Vãn Vãn, đó là anh trai đưa hoa ở cửa hàng hoa Tâm Hoa Nộ Khai, giá của một bó hoa kia cũng hơn nửa tháng tiền lương mà chúng ta kiếm được đó, vừa nhìn là đã biết người đang theo đuổi cô là một đại gia đấy, sao cậu lại không nhận!"

Bạch Vãn Vãn ngồi xuống: "Tôi không quen biết người vừa gửi hoa tới."

"Không quen biết người gửi hoa tới thì mới ảo tưởng trong lòng chứ," mặt Bao Bao tràn đầy tâm trạng thiếu nữ nói: "Nếu may lỡ là một anh chàng vừa đẹp trai, có tiền lại hiểu tình thú thì sao? Vừa nghĩ đã thấy lãng mạn chết mất a a a…"

Bạch Vãn Vãn thấy vị thiếu nữ này còn chưa gặp phải nguy hiểm ngoài xã hội, trong lòng còn ảo tưởng, rất vô tình mà đả kích cô ấy: "Sự thật chứng minh loại giấu đầu lòi đuôi đều là những người lùn lùn còn giả vờ giàu có, hay vay tiền để theo đuổi nhiều cô gái trẻ."

"Vậy không phải càng tốt à? Toàn là tư liệu sống đấy! Đóng góp các module tình cảm cho tạp chí của chúng ta, còn có thể vớt được một khoản tiền nhuận bút," Bao Bao vui vẻ nói, "Bốn bỏ năm lên thành một trăm triệu có phải hay không?"

Bạch Vãn Vãn: "..."

Thiên tài lạc quan cũng phải gọi bằng cụ.

Nhưng mà Bạch Vãn Vãn đoán không sai, việc đưa hoa thật sự chỉ là thử nghiệm mà thôi, không quá hai ngày sau, toà soạn tạp chí của bọn họ bắt đầu truyền tai nhau một tin tức: có một nhà đầu tư rất lắm tiền sẽ rót một số vốn khổng lồ vào toà soạn tạp chí của bọn họ.

Một ngàn vạn đấy!

Số tiền mà cả đời con đỗ nghèo khỉ như Bạch Vãn Vãn thấy cộng lại với nhau cũng không nhiều đến như vậy.

Trong khoảng thời gian này bởi vì có tin đồn là toà soạn tạp chí xuất hiện về tài chính khiến cho lòng người hoảng sợ, vốn quay vòng gặp rắc rối, bước tiếp theo của rất nhiều công ty chính là cắt giảm biên chế.

Mà toà soạn tạp chí thì càng đáng sợ hơn, làm không tốt thì có khả năng trực tiếp bị ngừng xuất bản cũng nên.

Mà tin tức này giống như một liều thuốc an thần khiến mọi người đều an tâm hơn không ít, thậm chí có người bắt đầu chờ mong được tăng tiền lương.

Bạch Vãn Vãn là con gái của tổng biên tập, chẳng những là cô biết được tin tức này đầu tiên mà còn biết công ty đầu tư rót tiền vào cho bọn họ là công ty đầu tư Phong Quyền… đúng là công ty của Lãnh Dạ được viết trong tiểu thuyết.

"Mẹ cái beep!" Bạch Vãn Vãn suýt chút nữa muốn dựng ngón giữa lên, đù má cái cốt truyện chó má trốn mãi không thoát này!

Như vậy, dựa theo định luật của tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo thì bước tiếp theo sẽ là hẹn cô ra ngoài nói điều kiện...

Lãnh Dạ không hổ danh là tổng giám đốc bá đạo, chẳng những đặt sẵn một cái bẫy chờ cô nhảy vào trong mà còn chặt đứt tất cả đường lui của cô.

Phía trước là cạm bẫy, đằng sau là vực sâu.

Bạch Vãn Vãn biết nếu cô cứ ngồi chờ chết như vậy thì không được, nhưng mà những gì cô học được là tu tiên chứ không phải yêu thuật, không thể biến ra mấy ngàn vạn từ không khí được.

Chẳng lẽ trực tiếp tìm Lãnh Dạ rồi cắt cổ anh ta xuống?

Khụ khụ, áp lực tài chính thêm những tin tức xấu nữa thì toà soạn tạp chí càng đóng cửa nhanh hơn.

Bạch Vãn Vãn cảm thấy có thể đánh giá bản thân mình đúng là nữ chính thảm hại nhất trong lịch sử, hoàn toàn không có hào quang của nữ chính!

Nhưng mà, ngay cả "thảm nhất"cũng có người cạnh tranh với cô, khi cô vò đầu bứt tai để tìm biện pháp giải quyết thì trên di động của cô thấy được một tin tức đề cử: Người thừa kế của Thẩm thị nửa đêm bị chụp được phải nhập viện cấp cứu, không sống được bao lâu, có lẽ nào sản nghiệp to lớn của tập đoàn Thẩm thị không có người kế nhiệm nối nghiệp?

Đậu má, đám truyền thông bây giờ cũng thật to gan, cũng dám viết như vậy, bọn họ không sợ trời lạnh rồi phá sản sao?

Chưa kể là Thẩm Thời Thâm này thật sự có thể làm ra được loại chuyện đó.

Nhưng có lẽ Thẩm Thời Thâm không có cơ hội để làm việc đó.

Trong tin tức nói có người nhìn thấy Thẩm Thời Thâm được đưa vào phòng cấp cứu vào lúc nửa đêm, nghe nói còn phải ký vào biên bản cam kết khi bệnh tình nguy kịch, tình huống vô cùng khẩn cấp, đến bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Thẩm Thời Thâm sẽ không đi đời nhà ma luôn như vậy chứ!

Ở cuối tin tức có gắn kèm ảnh chụp của Thẩm Thời Thâm, chắc là một bức ảnh cũ được chụp trước đây.

Trong ảnh, Thẩm Thời Thâm mặc một bộ tây trang được cắt may chỉnh chu, không đeo cà vạt nghiêm túc, anh hơi nghiêng mặt lật xem cuốn sách trên tay, cảnh đẹp ý vui, là loại cảnh đẹp mà có thể dùng làm wallpaper ấy.

Dù vậy cũng khó có thể che dấu được vẻ ốm yếu bệnh tật trên mặt anh.

"Một chàng trai đẹp như thế mà theo đi ông bà như vậy thì quá đáng tiếc." Bạch Vãn Vãn nghĩ thầm.

Tuy rằng so ai thảm hơn thì cô không bằng Thẩm Thời Thâm nhưng Bạch Vãn Vãn biết đường sống của cô tới rồi.

Cô quyết định 'chữa bệnh' cho Thẩm Thời Thâm, à phi, cô quyết định tiện thể mang theo Thẩm Thời Thâm đi tu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play