Thẩm Thời Thâm không hề có chút cảm giác nào với năm chữ kia!

Mẹ nó, lãng phí tình cảm của cô.

Nhưng mà cô dám khẳng định là tên Thẩm Thời Thâm này tuyệt đối có vấn đề, là người đàn ông cầm kịch bản trên tay, còn về phần kịch bản trên tay anh biết được mấy phần trăm thì phải suy nghĩ thêm.

Nếu đối phương đã không phải là xuyên qua mà đến, Bạch Vãn Vãn cũng không muốn có quá nhiều dây dưa với anh, trùm phản diện cáo già xảo quyệt, nếu cô lộ ra quá nhiều tin tức che chắn cho mình thì là chuyện mất nhiều hơn được.

May mắn là hôm nay Thẩm Thời Thâm có vẻ rất mệt mỏi, không có hứng thú với cô, xua tay bảo "người phát ngôn" của anh là Chu Nham đưa cô đi ăn hoành thánh nhân cá mặn.

Đồng thời còn không quên cho người quay lại gây phiền phức cho Đường Hội… Đèn của ông ta thiếu chút nện vào người anh.

Không thể không nói, Thẩm Thời Thâm làm nhân vật phản diện nên trên phương diện tính toán chi li rất có thủ đoạn, nhất là đối đãi với kẻ địch của anh.

"Thật xin lỗi tổng giám đốc Đường, Thượng Đế sẽ phù hộ ông."

Bạch Vãn Vãn yên lặng sám hối trong lòng một giây vì hành vi của mình đã liên lụy đến Đường Hội, nhìn thấy Thẩm Thời Thâm cũng mang theo người khác đi rồi, chỉ để lại Chu nham ở lại định dẫn cô đi ăn hoành thánh nhân cá mặn, tự hỏi nên tìm lý do gì để thoái thác không đi ăn.

Đúng lúc này, cô gái trong đôi nam nữ vừa mới bị bắt gian cũng đi ra, rõ ràng là bị bắt quả tang tại chỗ nhưng mà người này lại mặt không đỏ tim không đập, dáng dấp đi đường yểu điệu, lắc eo như sắp cong ra hình chữ S luôn rồi.

Cô ta đi hai ba bước tới ngoài cửa, lúc gặp thoáng qua đám người của Thẩm Thời Thâm còn nháy mắt với anh một cái.

Thẩm Thời Thâm vừa nãy còn xa cách khách khí với Bạch Vãn Vãn mà giờ lại khẽ gật đầu với cô ta.

Bạch Vãn Vãn: "..."

Xong đời, hình như cô đã biết chuyện gì rồi.

Người phụ nữ này rõ ràng là do đám người bên Thẩm Thời Thâm cố ý sắp xếp đến quyến rũ tên Đường Tuấn Lai kia, nếu không thì dựa vào tính cách của Thẩm Thời Thâm thì sao lại tỏ ra thân thiện đối với người phụ nữ lẳng lơ như thế được!

Cô phá vỡ kế hoạch của người ta, vậy có phải sẽ bị diệt khẩu hay không…

"Cô Vãn." Lúc này vừa vặn Chu nham đứng sau lưng gọi cô một tiếng, làm cho cô giật nảy mình.

Chu Nham nhìn thấy cô bị mình làm cho kinh ngạc một chút, trên mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, hù dọa cô rồi."

"Tôi...Miệng của tôi rất kín, tuyệt đối sẽ không nói lung tung." Bạch Vãn Vãn giơ tay lên cam đoan nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương vô tội, bày ra vẻ cô rất nhỏ yếu, rất thức thời.

… Đắc tội một Lãnh Dạ đã đủ nhức đầu, nếu lại thêm một Thẩm Thời Thâm nữa thì chắc là cô không sống được qua đêm nay mất.

Đúng thật là Chu Nham dễ lừa gạt hơn nhiều so Thẩm Thời Thâm, anh ta thấy cô giống như một con thỏ bị hoảng sợ, nhẹ nhàng cười nói: "Cô không cần khẩn trương, cô không nói thì không có việc gì, đi thôi."

Phù… Bạch Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, thật là một buổi tối kích thích.

Loại đồ ăn khó nuốt như hoành thánh nhân cá mặn thì thường là quán ăn vặt cũng không bán, Bạch Vãn Vãn cũng không phải là thật sự muốn ăn, vốn định lấy cớ gì đó bảo không ăn nữa.

Kết quả là Chu Nham trực tiếp gọi điện thoại, giàu có rủng rỉnh đặt nhà hàng tư nhân làm một phần!

Có tiền đúng thật là tốt, Bạch Vãn Vãn rơi lệ.

Nếu cô có thể xuyên thành vai ác thì thật tốt, vừa có tiền lại vừa có thể làm màu, mọc thêm cái đồ chơi giữa hai chân cô cũng không ngại.

Ăn xong, Chu Nham lại tiễn cô trở về.

Chu Nham rõ ràng là thuộc về loại người rất dễ ở chung, cẩn thận đúng mực không làm giá, nho nhã lễ phép, cho nên trên đường trở về Bạch Vãn Vãn làm như vô tình hỏi:

"Tổng giám đốc Thẩm kia của các anh…"

"Suỵt." Chu Nham đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, đánh gãy lời nói của cô.

"..." Có cần phải kiêng kỵ như thế hay không? Đề cập đến cũng không được sao.

Thực ra cô muốn hỏi là cơ thể của Thẩm Thời Thâm là chuyện như thế nào.

Chu Nham mỉm cười: "Cô Vãn, đừng hỏi, có hỏi tôi cũng không nói."

Làm như kiểu cái đĩa nhạc vậy, Bạch Vãn yên lặng trợn trắng mắt, sau đó cố ý tiếc nuối nói:

"Ài, thật ra là tôi thấy tổng giám đốc Thẩm của các anh đẹp trai lịch sự, muốn hỏi nay anh ta đã bao nhiêu xuân xanh rồi, đã từng cưới vợ chưa, mấy chuyện này đều không thể hỏi sao?"

Tay Chu Nham run lên, suýt chút nữa thì lái xe đâm vào bồn hoa bên cạnh.

"Khụ khụ," Sau một lúc lâu Chu Nham mới nói: "Chuyện này… Thân thể của ngài ấy không tốt, tạm thời thì có lẽ sẽ không suy nghĩ đến chuyện này, cô Dạ không cần phải lãng phí tâm tư."

Bạch Vãn Vãn cũng chỉ là nói vài câu đùa Chu Nham một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện được tin tức quan trọng từ trong lời nói của anh ta… bệnh của Thẩm Thời Thâm chắc hẳn không phải là chuyện nhất thời.

Nếu không thì sẽ không dùng lý do thân thể không tốt để từ chối, chỉ có loại người ốm yếu lâu ngày mới có thể dùng loại cớ này mà thôi.

Chuyện này thì lại kỳ quái, không nói đến trong tiểu thuyết Thẩm Thời Thâm vốn khoẻ mạnh, nhìn thấy bộ dạng ốm yếu kia của anh thì đừng nói đến chuyện chiến đấu đến cùng với nam chính, cô thậm chí nghi ngờ là đối phương có thể sống đến lúc đấy hay không đã.



Tuy rằng những việc nữ chính phải trải qua rất thảm nhưng mà tốt xấu gì thì cũng chưa cho cô vào hoàn cảnh thê thảm như có một người cha mắc nợ hàng chục tỷ, hoặc là mẹ bệnh nặng cần rất nhiều tiền để điều trị.

Cô sống trong một gia đình đơn thân, mẹ là bà chủ của một tờ tạp chí dành cho phụ nữ.

Nhưng mà hiện tại thị trường tạp chí càng ngày càng trì trệ, tiền kiếm được từ toà soạn tạp chí cũng chỉ đủ cho nhà bọn họ hơi dư dả một chút, so với loại nhà giàu mới nổi như nhà dì Thích thì còn kém xa, càng không nói đến so với những người giàu có ở trong giới thượng lưu.

Bạch Vãn Vãn về đến nhà, mẹ Bạch còn đang tăng ca ở phòng đọc sách.

Mẹ Bạch tên là Lý Hiểu Cầm, là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang thật sự, phần lớn thời gian đều cống hiến cho công việc, dì Thích thấy mẹ của nữ chính bận rộn vất vả như thế mà kiếm cũng không được bao nhiêu nên mới nghĩ đến chuyện gả nữ chính cho một người đàn ông có tiền, vậy thì không cần phải lo chuyện gì.

"Mẹ," Gọi một người xa lạ là mẹ còn rất không quen, Bạch Vãn Vãn âm thầm thè lưỡi, đứng ở cửa phòng sách ngó vào xem xét, chào hỏi nói: "Con đã về rồi."

Lý Hiểu Cần ló đầu từ sau máy tính ra, Bạch Vãn Vãn xinh đẹp nên khẳng định là mẹ của cô thì cũng không thể xấu được, bà ấy giữ gìn nhan sắc rất tốt, búi tóc lên thì thoạt nhìn dáng vẻ cũng hơn ba mươi tuổi mà thôi, lại còn có khí chất của một người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng lời nói của bà ấy lại không có khí chất như vậy:

"Chưa đến hai tiếng mà đã về rồi sao? Nhìn vẻ mặt khoe khoang của con kìa, chắc lại trộm chạy trở về đúng không?"

Cô khoe khoang nơi nào chứ?

Nhưng mà lúc này không thể nói thế được, Bạch Vãn Vãn nói: "Con không cẩn thận đập trúng đầu, rất đau nên mới đi về trước."

"Đập phải đầu thì mẹ tin nhưng mà có phải không cẩn thận không thì khó mà nói, lại đây mẹ xem, may lỡ đập hỏng đầu rồi thì làm linh vật cho toà soạn tạp chí của mẹ đi."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Đây là mẹ ruột.

Lý Hiểu Cầm thấy đúng thật là sau ót của cô đập phải vật cứng, sưng lên một cục, đứng dậy tìm túi chườm nước đá từ trong tủ lạnh đắp cho cô.

"Đứa bé xui xẻo này, đi đường không phải đá phải ván sắt thì cũng là tự nhiên té ngã, nằm mơ còn có thể cắn phải đầu lưỡi, cũng không biết làm sao có thể bình yên lớn đến bây giờ… Này, tự mình đắp đi."

"..." Thì ra nguyên chủ sống nhấp nhô như vậy, Bạch Vãn Vãn duỗi tay nhận lấy, "Cảm ơn mẹ."

Bạch Vãn Vãn ấn túi chườm đá ở sau đầu, bị lạnh làm giật mình một cái, nhưng mà đúng thật là đau đớn có giảm đi.

"Cảm ơn thì không cần, chỉ cần sau này nương nương Bạch bay lên cành cao làm phượng hoàng, phú quý rủng rỉnh rồi thì đừng quên người xưa nha." Lý Hiểu Cầm chèn ép cô.

Thật ra Lý Hiểu Cầm không đồng ý cho Bạch Vãn Vãn đi tìm kẻ có tiền gì đấy, làm tạp chí cho phụ nữ nên trên phương diện này bà ấy càng thấu hiểu, nhưng mà vẫn là câu nói kia, không thể không chừa mặt mũi cho dì Thích được.

Bạch Vãn Vãn chưa từng gặp người mẹ không đứng đắn như này, suýt chút nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết: "Vậy con đây tranh thủ đi tìm cây đại thụ có xe có nhà cha mẹ mất hết rồi, trực tiếp phong ngài làm Thái Hậu."

Lý Hiểu Cầm nhại giọng nói: "Tạ ơn long ân (*) của nương nương Bạch."

(*) Long ân: chỉ ơn huệ, quà tặng của vua chúa thời xưa.

Bạch Vãn Vãn: "..."

Bà mẹ này đúng là thích diễn.

Lý Hiểu Cầm nói vài câu vui đùa với cô rồi lại tiếp tục tăng ca.

Bạch Vãn Vãn tắm rửa xong rồi leo lên giường nằm mới có không gian tự hỏi những chuyện xảy ra hôm nay.

Không hiểu sao mà tự nhiên cô lại xuyên qua đây, trong thời gian ngắn cũng không biết có cách nào để trở về, không có biện pháp nào, trước mắt chỉ có thể dựa theo cách sống của nguyên chủ để sinh hoạt rồi mới chậm rãi tính toán sau.

Còn cốt truyện cũ, tất nhiên là nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là cô sẽ không ở bên Lãnh Dạ.

Cái loại đàn ông tự cho mình là đúng, đầu óc bị bệnh tam quan có vấn đề, lúc trước cô đọc quyển này hoàn toàn là vì để giải trí, không ngờ tới giải trí quá mức lại thành bi kịch, chính mình lại xuyên thành nữ chính.

Ngày mai là thứ bảy, Bạch Vãn Vãn lợi dụng hai ngày nghỉ này để làm quen với thế giới này một chút.

Người ở đây ngoài việc không thể tu luyện ra thì những thứ khác không khác gì so với thế giới trước kia mà cô sống, cho nên không phải lo lắng về chuyện sống có quen hay không.

Sinh hoạt và công tác của nữ chính không khác gì trong sách miêu tả, trước khi cô tới thì không hề có chút lệch lạc nào.

Sau khi nữ chính cũ tốt nghiệp thì về toà soạn tạp chí của nhà mình làm biên tập, bởi vì trình độ nghiệp vụ không quá tốt nhưng mà lại là con gái của bà chủ cho nên trước mặt mọi người nịnh nọt cô, sau lưng lại âm thầm chê bai, nói móc, cô đi làm cũng gian nan không suôn sẻ.

Trong tiểu thuyết, vừa vặn lúc này vốn quay vòng của toà soạn tạp chí có vấn đề, nam chính đang ở thời điểm thấy nữ chính mới mẻ, hứng thú còn lớn nên chẳng những hào phóng rót vào một đống tiền riêng mà còn chuyên môn hạ tấm thân vàng ngọc quý báu của mình tiếp một buổi phỏng vấn chuyên đề của nữ chính.

Lãnh Dạ là người đàn ông trong mộng của vô số phụ nữ cho nên có kỳ chuyên đề phỏng vấn của anh ta, tạp chí trực tiếp cháy hàng, nữ chính cũng mượn chuyện này mà nở mày nở mặt một phen, "Chát chát chát" vả mặt những kẻ đã từng khinh thường cô.

Hiện tại… không nói đến chuyện Bạch Vãn Vãn có thể làm được biên tập hay không, riêng cái cốt truyện này đã đủ khiến cho người ta đau trứng vô cùng.

Nếu nam chính thật sự tới tìm cô, muốn rót tài chính vào toà soạn tạp chí của bọn họ, vậy thì cô có thể vì lợi ích riêng của bản thân mà bảo mẹ Bạch cự tuyệt nguồn tài chính khổng lồ này được không? ( truyện trên app T𝕪T )

Rõ ràng là chuyện không thể nào.

Vậy thì phải cầu nguyện Lãnh Dạ không tìm thấy cô thôi, rốt cuộc thì hai người cũng chỉ gặp qua mà thôi.

….

Bạch Vãn Vãn quyết định trước mắt cứ lấy bất biến ứng vạn biến(*), tới thứ Hai thì cứ đi làm ở toà soạn tạp chí như thường là được.

(*) Bất biến ứng vạn biến: Dùng điều không thay đổi để đối phó với những thay đổi xung quanh.

"Mở họp mở họp, mọi người đừng lề mề nữa, nhanh chóng vào phòng họp."

Cô vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi nóng mông thì trợ lý ban biên tập của bọn họ đã tới thúc giục mọi người đi tham gia cuộc họp của ban.

Mọi người lề mà lề mề đi về phía phòng họp, thật ra đây là cuộc họp định kỳ mỗi tuần, cũng không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là nói về nội dung công tác của tháng sau một chút cùng với có nơi nào cần giải đáp giúp đỡ hay không.

Nhưng mà cuộc họp hôm nay bỏ thêm một đề tài thảo luận nữa là bên mục sức khoẻ của tạp chí phải sửa lại chuyên mục sức khoẻ tâm lý của phụ nữ, tổ chuyên mục bên kia hỏi ban biên tập có ý kiến gì tốt không.

"Theo tôi nghĩ thì đổi đề tài thành tình cảm của lưỡng tính đi, chủ đề về tình cảm của phụ nữ chúng ta không phải đang rất hot sao? Vớt chút fame cũng tốt mà."

"Việc tình cảm riêng tư, chuyên đề xx cũng không tồi, đánh vào chủ đề thực tế, he he, các người cũng hiểu mà."

"Còn không bằng đăng thêm mấy cái ảnh trai đẹp, hiện tại có cô gái nào không thích mlem mấy anh đẹp trai đâu."

"Đăng ảnh trai đẹp cũng phải có người mẫu, hiện tại tùy tiện vớ một tiểu thịt tươi(*) nào đấy thì phí lên sân khấu cũng rất cao."

(*) Tiểu thịt tươi: chỉ những diễn viên, ngôi sao nam mới nổi.



Ở ban biên tập thì ngoài tổng biên tập và nhiếp ảnh gia ra thì đều là phụ nữ, nói về đề tài này thì đặc biệt sôi nổi, đề xuất rất nhiều ý kiến.

Tuy rằng Bạch Vãn Vãn có ký ức của nguyên chủ nhưng mà đây cũng tính là lần đầu tham dự loại cuộc họp như thế này, cô nghe bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận một hồi, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Thì ra tạp chí cũng chú trọng cọ chút fame, còn là cọ fame theo kiểu của truyện người lớn nữa chứ.

Cô được mở rộng tầm mắt rồi.

Mọi người phát biểu ý kiến của mình, ai cũng không thuyết phục được ai, Bạch Vãn Vãn vẫn luôn không hé răng đột nhiên giơ móng vuốt của mình lên, nói:

"Chủ biên, tôi muốn đề nghị như thế này."

Ở công ty, bởi vì Bạch Vãn Vãn xinh đẹp lại là con gái của bà chủ cho nên ngoài mặt bị tôn làm nữ thần.

Nhưng thật ra sau lưng mọi người đều gọi cô là bình hoa, có đẹp mà không có tài, đi làm nửa năm cũng chưa làm được cái gì ra hồn, còn gây thêm phiền phức cho người khác, mọi người đều không tin cô có thể đưa ra được ý kiến gì tốt.

Thậm chí còn có người làm mặt quỷ với nhau, chờ để chê cười cô.

Bạch Vãn Vãn làm bộ không cảm giác được bầu không khí trong phòng họp đột nhiên biến đổi, nói: "Tôi kiến nghị mở một chuyên mục về dưỡng sinh dưỡng nhan, dưỡng sinh cùng dưỡng nhan đều là mục tiêu của tất cả mọi người chúng ta, cũng chính là đề tài được phụ nữ đặc biệt chú ý, có đủ fame, hút mắt, nếu chúng ta mở chuyên đề về dưỡng sinh dưỡng nhan, mỗi kỳ lại dạy mọi người một cách làm, vậy thì chẳng những là sự chú ý sẽ tăng lên mà thậm chí sẽ trở thành tạp chí mà người đọc cần thiết mua."

Vừa nãy lúc các cô ấy thảo luận, Bạch Vãn Vãn đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này, thế giới này không có chuyện tu tiên gì đấy, vậy thì cô có thể nhẹ nhàng đúng mực "tiến cử" nó được nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play