Một loạt nghi vấn khiến cho lòng hiếu kỳ của Bạch Vãn Vãn thiêu đốt tới cực hạn.

Nhưng cô đã rất vất vả mới thoát khỏi cốt truyện, thoát khỏi tầm mắt của tên nam chính chó má kia, dì Thích lại một lòng muốn tìm kiếm cho cô một phú nhị đại, hiện tại cô trở về không khác gì là tự chui đầu vô lưới.

"Hừ, mình không điên đâu mà đi tò mò, tò mò hại chết mèo." Bạch Vãn Vãn nghĩ thầm.

Cô không hiểu tại sao mình lại xuyên thành nữ chính, cô đoán có khả năng là nguyên chủ đập đầu vào tường, lại đập trúng nơi quan trọng nên qua đời ngay lập tức, thành ra cô mới có cơ hội "mượn xác hoàn hồn".

Tuy cô không có ý định tu hú chiếm tổ (*) nhưng mà nếu đã tới thì cô không có khả năng tiếp tục sống dựa theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết. Cô có bị ngu đâu, có ngoại hình tốt như vậy lại đi làm thế thân để bị ngược đến chết đi sống lại.

(*) Tu hú chiếm tổ: Tranh cướp đi thứ không phải là của mình

Nhưng mà hiện tại Lãnh Dạ đang có hứng thú với cô, có khả năng sẽ làm ra chuyện dùng thủ đoạn không hay để cưỡng ép bắt lấy cô, mặc dù lấy bản lĩnh của cô thì dù đối phương muốn mạnh bạo cô cũng không sợ, nhưng cô không muốn chọc phải phiền toái, có thể trốn thì trốn đi.

May lỡ anh ta ra tay với người nhà để uy hiếp cô, như vậy thì thật xin lỗi nguyên chủ.

Cho nên cô vẫn nên nhanh chóng rời đi, chờ lúc bước ra khỏi cánh cửa này thì cho dù Lãnh Dạ có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có khả năng chỉ bằng việc mới gặp qua một lần, ngay cả tên cô cũng không biết mà có thể tìm được cô.

Bàn tính của Bạch Vãn Vãn đánh kêu vang đùng đùng, cô vừa muốn chạy ra khỏi cửa thì nhìn thấy người của Thẩm Thời Thâm trực tiếp đóng cửa lớn lại…

Bạch Vãn Vãn: "..."

Con mẹ nó!

Tên này nhìn thì có vẻ mắc bệnh nguy kịch nhưng tác phong của vai ác lại mười phần đúng chỗ!

Động tĩnh của việc đóng cửa khiến cho những người ở giữa sân chú ý, lập tức mọi người trở nên cảnh giác, không hiểu đang êm đẹp thì sao phải đóng cửa, giữa sân xôn xao một trận.

"Mọi người không cần lo lắng," Cơ thể của Thẩm Thời Thâm đi ba bước lại khụ một cái nên không tiện, người phát ngôn là người mà anh mang đến.

"Chúng ta chỉ tìm một người, không có ác ý gì, sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi cho các vị nên mọi người tạm thời đừng nóng nảy."

Mọi người lại càng luống cuống, tìm người nào mà lại yêu cầu bày trận lớn như vậy? Là tên giết người hàng loạt hay là phần tử khủng bố?

Bạch Vãn Vãn bị nhốt ở giữa sân, thở dài, cảm giác cốt truyện cùng bánh xe vận mệnh đang lôi kéo cô chảy xuống dưới.

Không có cách nào, cô chỉ có thể tìm một góc không dễ thấy được, đứng nhìn xem Thẩm Thời Thâm muốn làm gì.

Thẩm Thời Thâm không nhanh không chậm ngồi lên một cái ghế, bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, cũng không quản việc mọi người đang xôn xao giữa sân.

Qua không bao lâu, chủ nhân của bữa tiệc tối là Đường Hội bị mời ra.

Đường Hội nhìn thấy Thẩm Thời Thâm thì sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, đi qua nói: "Khi Thâm, sao cậu lại tới đây, không phải nói thân thể không khỏe nên không tới sao, làm cho chú sơ sót, không có tiếp đãi cậu cho tốt."

"Tới tìm người, khụ khụ khụ." Thẩm Thời Thâm mở mắt ra, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, mở miệng lại đưa tới một trận ho khan.

"Người nào mà có mặt mũi lớn như vậy? Phải làm phiền cậu tự mình tới tìm, như thế thì cũng quá không hiểu chuyện rồi, cậu nói với chú họ, chú họ cũng phái người hỗ trợ tìm, còn cửa này...."

Sắc mặt Đường Hội khó xử: "Cháu xem, ở đây đều là khách của chú, chú bảo đảm là người mà cậu muốn tìm sẽ không đi ra ngoài được nên không cần đóng cửa đâu nhỉ?"

Trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Thời Thâm hiện ra một chút ý cười, lại không nói lời nào.

"...." Thẩm Thời Thâm không nể mặt Đường Hội như vậy khiến cho Đường Hội mất mặt trước công chúng, sắc mặt ông ta khó coi, khuôn mặt trầm xuống, ông ta đang muốn nói chuyện thì người của Thẩm Thời Thâm đã tìm được người muốn tìm rồi, hiệu suất làm việc cực nhanh.

"Mang lại đây." Thẩm Thời Thâm nhàn nhạt nói.

Người của anh nghe vậy, xô đẩy hai người lại gần, là một đôi nam nữ trẻ tuổi, quần áo không chỉnh tề, đặc biệt là nam thanh niên kia, trên mặt và trên cổ còn có vài dấu son môi, nhìn vô cùng buồn cười.

Hai người này đã xảy ra cái gì vừa nhìn là hiểu ngay, ngay lập tức mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, hai người kia xấu hổ và giận dữ đến mức hận không thể đem mặt chôn xuống sàn nhà.

Bạch Vãn Vãn cũng vô cùng giật mình, không nghĩ tới dưới bữa tiệc thịnh soạn xa hoa ngăn nắp tô son trát phấn của giới thượng lưu vậy mà sẽ có loại việc xấu xa này xảy ra, quá trắng trợn táo bạo.

Kẻ có tiền đúng là biết chơi.

Đường Hội nhìn đến nam thanh niên kia, sắc mặt chợt trở nên vô cùng khó coi, trực tiếp đi lên đánh nam thanh niên một tát: "Đồ khốn nạn."

Nam thanh niên kia chột dạ, ăn đánh cũng không dám hé răng.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì," Thẩm Thời Thâm nhấc mí mắt lên, giọng nói lười nhác không có chút sức lực nhưng nội dung lại rất kinh người, "Lệnh lang cùng xá muội (*) đều đã có hôn ước với nhau rồi, chú Đường giải thích một chút đi?"

(*) Lệnh lang cùng xá muội: Lệnh lang chỉ con trai nhà bên kia, xá muội chỉ con gái nhà mình. Là một cách gọi.

Mọi người ồ lên, thì ra đây là tới bắt gian tại trận!

Kiến thức của Đường Hội rất rộng rãi nên khi đối mặt với loại trường hợp xấu hổ này thì có vẻ còn khá bình tĩnh.

"Là tôi dạy dỗ con không nghiêm, để cho các vị chê cười rồi. Hôm nay là tôi tiếp đãi không tốt, mong các vị thứ lỗi." Đường Hội nói với mọi người giữa sân, sau đó lại nói với Thẩm Thời Thâm:

"Khi Thâm, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện."

Chuyện này coi như là việc xấu trong nhà, Đường Hội không muốn giải quyết trước mặt người ngoài, để người khác cười chê.

"Không cần," Thẩm Thời Thâm lại không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp cự tuyệt, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế, nói:

"Tuy xá muội không thể so sánh với công chúa cao quý ngàn vàng nhưng mà cũng không phải là chiếc giày rách nhặt ngoài đường, chú Đường, ngài trực tiếp nhìn mà xử lý đi."

Ý trong lời nói của Thẩm Thời Thâm rất rõ ràng… từ hôn.

Không đúng, cốt truyện này không đúng!

Ăn dưa đến nơi đây, Bạch Vãn Vãn lại nếm ra mùi vị không đúng.

Thẩm Thời Thâm nói nam thanh niên kia có hôn ước với em gái của anh, nhưng mà đối phương lại họ Đường, cô lập tức nghĩ tới, hình như nếu cô nhớ không lầm thì anh ta tên là Đường Tuấn Lai, có quan hệ anh em bà con với nam chính.

Mà ở trong tiểu thuyết thì thủ đoạn đáng chú ý nhất của Đường Tuấn Lai này đó chính là lợi dụng thân phận em vợ của mình để đánh cắp tư liệu thương nghiệp tuyệt mật của vai ác đưa cho nam chính, dẫn tới việc mạch máu của vai ác bị nam chính nắm ở trong tay, trực tiếp bị nam chính dẫm xuống dưới bùn.

Vậy thì chuyện từ hôn lại là chuyện gì thế này? Ở trong tiểu thuyết thì Đường Tuấn Lai kết hôn cùng cô Thẩm, cơ bản là không có chuyện từ hôn này.

Trong đầu Bạch Vãn Vãn chợt có tia sáng lóe qua, hôm nay Thẩm Thời Thâm rõ ràng là có chuẩn bị mà đến… giống như anh biết về sau người của nhà họ Đường Hội hại anh vậy, còn chưa có nảy mầm đã trực tiếp bị diệt trừ.

Cho nên mục đích của anh rất rõ ràng chính là tới bắt quả tang tại trận, ép bên kia phải lui hôn, vả mặt nhà họ Đường trước mặt mọi người, đóng cửa cũng là để ấp ủ không khí, hấp dẫn lực chú ý của mọi người để trình diễn trò hay này.

Hay là… anh cũng xuyên qua?

!!!

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng!

Bạch Vãn Vãn tức khắc có hứng thú nhìn về phía Thẩm Thời Thâm, muốn làm quen với anh, nói không chừng hai người lại cùng tới từ một địa cầu cũng nên.

Cũng không biết có phải là tại ánh mắt của Bạch Vãn Vãn có cảm giác tồn tại quá mạnh hay không mà đột nhiên Thẩm Thời Thâm hướng mắt nhìn về phía cô, khiến cho Bạch Vãn Vãn hoảng sợ, vội vàng thu hồi ánh mắt dịch người vào chỗ tối.

Đậu má, xuyên thành vai ác ngược lại lại có vẻ trâu bò vô cùng, có thể tận tình vả mặt, cô xuyên thành nữ chính còn phải lén lút trốn ở chỗ này để không bị người ta phát hiện, bảo vầng sáng của nữ chủ đâu rồi!

Mặt Đường Hội tái đi rồi, lại không thể phát tác mà chỉ có thể cố hết sức bình tĩnh nói: "Việc này đúng thật là Tuấn Lai nó làm loạn, chú nhất định sẽ cho nhà họ Thẩm các cậu một câu trả lời thích đáng."

"Khụ khụ khụ." Thẩm Thời Thâm khụ vài cái trước, trên mặt vì dùng sức mà phủ lên vài phần đỏ ửng bệnh bệnh, bản thân anh đã đẹp rồi nhưng dáng vẻ này lại có chút kiểu "đẹp bệnh trạng", bắt mắt vô cùng.

Anh thở hổn hển một chút, nói: "Câu trả lời thì không cần, chú Đường, tôi nghĩ những điều muốn nói thì tôi đã nói rất rõ ràng rồi."

Đường Hội: "...."

Đối mặt với Thẩm Thời Thâm hùng hổ doạ người không chịu nhường một bước, thiếu chút nữa Đường Hội đã không thể duy trì phong độ, nhưng người ta là bệnh quỷ (*), căn cứ vào nguyên tắc "Anh yếu anh có lý", nếu hôm nay ông ta có nói vài câu khó nghe một chút thì ngày mai toàn thế giới sẽ biết ông ta bắt nạt một tên ma ốm.

(*) Bệnh quỷ: tương đương với ma ốm.

Trong nhất thời không khí trở nên căng thẳng.

Trong lúc hai bên đang giằng co không ai nhường ai, một giọng nói đột nhiên cắm vào nói: "Tổng giám đốc Thâm như vậy thật là không thú vị."

Mọi người không hẹn mà cùng dời ánh mắt về phía người nói chuyện, khi thấy rõ người tới là ai thì không ít người có biểu cảm rất kích động, đặc biệt là phái nữ.

Người tới không phải là người khác mà chính là nam chính Lãnh Dạ, cũng là cháu trai bên ngoại của Đường Hội.

Lãnh Dạ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Tuy rằng Tuấn Lai cùng lệnh muội có hôn ước với nhau nhưng mà lệnh muội vẫn luôn ở nước ngoài, số lần gặp mặt tổng cộng cũng chưa được vài lần, lệnh muội cũng chưa tới tuổi thích hợp để kết hôn, việc của Tuấn Lai làm đúng thật là không đúng, nhưng tổng giám đốc Thâm dùng lý do đấy để không buông tha người khác thì có vẻ là làm lớn chuyện quá rồi, chuyện bé xé ra to."

Đậu má, Bạch Vãn Vãn nghe xong cảm thấy kinh ngạc.

Người anh em, tam quan(*) này của anh có vẻ không đúng lắm, bởi vì nhà gái không ở bên người là có thể làm loạn?

(*) Tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan. Ba góc nhìn, quan niệm của con người đối với vạn vật.

Nhưng mà ngẫm lại thì Lãnh Dạ có ánh trăng sáng của chính mình, còn làm chuyện cặn bã như vậy với nữ chính chỉ vì cô có đôi mắt giống với ánh trăng sáng của anh ta, sau khi bạch nguyệt quang trở về thì lại không do dự mà vứt bỏ nữ chính, có thể thấy được tam quan của anh ta không giống với Bạch Vãn Vãn.

Bạch Vãn Vãn chặt chẽ chú ý biểu cảm của Thẩm Thời Thâm, đúng là thấy lúc anh nhìn thấy Lãnh Dạ thì híp đôi mắt lại một chút, sau đó trên mặt giãn ra, nở một nụ cười không mặn không nhạt như cũ.

Anh nâng bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình lên, chỉ vào đầu mình một chút:

"Không có cách nào, nơi này chứa quá nhiều cặn bã phong kiến, không giống loại người như cậu Dạ, bên người luôn có đầy người đẹp vây quanh, tùy tay vớt một người có đôi mắt dáng dấp giống với người mình yêu để trò chuyện an ủi, không hiểu những người cổ hủ như chúng tôi đây đâu."

"..." Những lời này có nội dung ngầm trào phúng quá mạnh, gương mặt của Lãnh Dạ vốn dĩ đã lạnh như băng sương thì nay lạnh xuống âm độ luôn rồi.

"Thôi được rồi " Thẩm Thời Thâm đứng dậy khỏi ghế, lại ho khan vài tiếng, "hào phóng" mà nói: "Tôi cũng không muốn khiến cho chú Đường phải khó xử, nhưng mà tác phong của lệnh lang thật sự tôi không dám khen tặng, vừa vặn hôm nay có nhiều người như vậy, đã thế thì mời mọi người chứng kiến luôn."

Thẩm Thời Thâm nhấc mí mắt lên quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Đường Hội: "Hôn ước này là nhà họ Thẩm chúng tôi hủy, nhưng mà chuyện này cũng là nhà họ Thẩm chúng tôi có lý, hy vọng về sau chú Đường cùng thím không cần lấy những hứa hẹn ước định của người lớn ra để nói chuyện nữa." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói xong một tràng dài này, anh đã thở hồng hộc, môi cũng trắng bệch, khiến cho người khác có cảm giác anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng mà anh vẫn ổn định cơ thể, khẽ gật đầu với mọi người giữa sân, nho nhã lịch sự nói: "Xin lỗi vì đã quấy rầy hứng thú của các vị, hẹn gặp lại."

Tiếng lòng của mọi người: Không quấy rầy chút nào đâu, thậm chí còn muốn hóng hớt ăn dưa tiếp.

Nhưng mà, nông dân trồng dưa đã mang theo người của anh, không quay đầu lại mà đi rồi.

Bạch Vãn Vãn rất hứng thú xem đám người bọn họ vả mặt xong lập tức chạy, cơ bản là đã xác định Thẩm Thời Thâm này không thích hợp, nếu không thì làm sao mà anh biết Lãnh Dạ sẽ tìm một người có đôi mắt giống ánh trăng sáng của anh ta để làm thế thân.

Thậm chí, trong tiểu thuyết có nhắc tới cô Thẩm cũng không thích Đường Tuấn Lai, muốn từ hôn. Nhưng mà nhà họ Đường sao có thể bỏ qua cơ hội liên hôn với nhà họ Thẩm được, dùng hứa hẹn ước định của người lớn để ép cô Thẩm kết hôn với đường tuấn lai, thành lập nên mối quan hệ liên hôn.

Những chuyện này không có khả năng đều là sự trùng hợp.

Bạch Vãn Vãn cũng theo đám người đi ra ngoài, hiện tại cô tràn ngập hứng thú đối với cái người tên Thẩm Thời Thâm này, nhưng cứ tùy tiện tiến lại làm quen như vậy thì khẳng định là sẽ trở thành pháo hôi (*).

(*) Pháo hôi: nhân vật phụ làm đá kê chân, chỉ xuất hiện thoáng qua và bị giết hoặc loại bỏ trong cốt truyện.

Dù sao thì cô cùng vai ác cũng đứng ở hai mặt đối lập, nói không chừng trong sổ ghi nhớ của người ta đã ghi hận cô không biết bao nhiêu bút rồi.

Thấy đoàn người của Thẩm Thời Thâm đã tới cổng lớn ở bên ngoài hội trường rồi, ngoài đấy chính là xe của bọn họ, Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên linh cơ vừa động (*), ngón tay vân vê nhẹ, một chú thuật sinh ra trên đầu ngón tay của cô.

(*)Linh cơ vừa động: chợt nhớ ra, chợt nghĩ ra, chợt thông suốt.

Sau khi cô bắn chú thuật ra, chú thuật hoàn toàn đi vào đèn treo nơi Thẩm Thời Thâm sắp đi qua, đèn treo kia trực tiếp rơi xuống, không nghiêng không lệch mà nện xuống đầu của Thẩm Thời Thâm.

"Cẩn thận!"

Bạch Vãn Vãn chạy qua trình diễn màn "mỹ nhân cứu anh hùng", đẩy Thẩm Thời Thâm ra.

Bởi vì thân thể của người ta không tốt nên không dám dùng sức đẩy, sợ đụng đến chỗ nào đấy lại đi luôn như nữ chính thì toang, khoảng cách quá nhỏ khiến cho Bạch Vãn Vãn không có chỗ để lui, chiếc đèn treo kia nện thẳng lên trên người cô.

...Đương nhiên là không đau, dù sao cũng là chính mình ra tay nên cũng tính đến chuyện này rồi.

Mọi người bị biến cố đột nhiên này làm cho khiếp sợ, luống cuống tay chân nâng Thẩm Thời Thâm dậy, sau khi thấy anh một cọng lông cũng không hao mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi Bạch Vãn Vãn: "Cô gái, cô không sao chứ?"

"A, có hơi đau." Bạch Vãn Vãn nhe răng trợn mắt, tỏ vẻ chính mình rất đau, lại nhìn về phía Thẩm Thời Thâm, cười: "Tình huống khẩn cấp nên ra tay không biết nặng nhẹ, dọa đến anh rồi, tôi xin lỗi."

"...." Thẩm Thời Thâm nhìn thấy Bạch Vãn Vãn, vô cùng kinh ngạc, đôi mắt híp lại một chút, biểu cảm rất giống với lúc nhìn thấy Lãnh Dạ, bị Bạch Vãn Vãn nhạy bén nhìn thấy.

Đúng thật là Thẩm Thời Thâm quen biết cô.

Nhưng mà đại khái là hôm nay anh vả mặt sướng rồi, cũng đánh đến mệt mỏi, không có chút hứng thú nào với cô.

Cho nên đối mặt với "ân nhân cứu mạng", giọng điệu của Thẩm Thời Thâm có vẻ có chút có lệ: "Người nên nói xin lỗi là tôi, liên lụy khiến cô bị thương, chờ chút tôi bảo bọn họ đưa cô đến bệnh viện, kiểm tra một chút xem xương cốt có bị thương hay không… khụ khụ khụ."

Nói chuyện, anh lại ho khan một trận nứt hết ruột gan.

"Không cần phiền toái như vậy, chỉ là vết thương nhỏ, trở về bôi chút dầu hoa hồng là được," Bạch Vãn Vãn nói, lại chớp chớp mắt với Thẩm Thời Thâm:

"Nhưng mà tôi hơi đói bụng, nếu muốn cảm ơn tôi vậy thì không bằng mời tôi ăn hoành thánh nhân cá mặn đi?"

… Hoành thánh nhân cá mặn là bút danh của tác giả cuốn tiểu thuyết mà cô xuyên qua, nếu Thẩm Thời Thâm cũng xuyên qua đây từ thế giới của cô thì chắc chắn sẽ có phản ứng.

Thẩm Thời Thâm nghe vậy, im lặng một giây, biểu cảm có vẻ một lời khó nói hết, thậm chí mang theo vài phần ghét bỏ nói: "Khẩu vị của cô thật độc đáo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play