Đối mặt với yêu cầu hoàn toàn vượt quá dự đoán này của Bạch Vãn Vãn thì Thẩm Thời Thâm cũng chưa nói từ chối hay là không mà anh chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái!
Bạch Vãn Vãn bị anh nhìn đến mức da gà nổi đầy người, cô vẫn cảm thấy ánh mắt này của anh không có ý tốt.
Thật vậy, giây tiếp theo Thẩm Thời Thâm đã nói: "Lúc trước ở bệnh viện tôi đã cảm thấy cô trăm phương ngàn kế rồi, hiện tại thì xem ra là suy đoán của tôi vẫn có đạo lý nhất định, cô Vãn, bước tiếp theo có phải là cô chuẩn bị nói rằng cô không dám ngủ một mình một giường nên muốn ngủ cùng với tôi không?"
Bạch Vãn Vãn: "???"
Ai muốn ngủ cùng một giường với anh cơ?
Bạch Vãn Vãn bị sức tưởng tượng phong phú của Thẩm Thời Thâm làm cho kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nói: "Tổng giám đốc Thâm, ban biên tập của chúng tôi đang cần người có sức tưởng tượng phong phú như ngài đấy."
Tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo cũng không dám viết như vậy đâu được chứ.
"Cảm ơn," Thẩm Thời Thâm rất khiêm tốn nói, "Lương một năm ngàn vạn, chưa tính tiền chia hoa hồng."
"... Vậy ngài vẫn nên ở bên kia hóng mát đi." Chúng ta chỉ đùa thôi, không nói chuyện tiền.
Thẩm Thời Thâm đã sớm đoán được tên quỷ nghèo này sẽ nói vậy, Bạch Vãn Vãn làm chuyện gì đều là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, rất có khí thế nhưng mà nói đến tiền thì… là đại trượng phu(*) co được dãn được.
(*) Đại trượng phu: đàn ông trưởng thành, có chí hướng.
Bạch Vãn Vãn lại hỏi: "Cuối cùng thì có được không tổng giám đốc Thâm? Chỉ một đêm thôi, hôm nay tôi điều trị một chút, ngày mai chân có thể đi được là tôi sẽ nhanh nhẹn lăn đi."
Là đàn ông thì có thể nói không được sao? Thẩm Thời Thâm thấy đúng thật là cô đáng thương vô cùng, không có chỗ để đi nên miễn cưỡng gật đầu.
Thôi vậy, cho cô ở một đêm cũng được.
Dù sao thì hiện tại nhìn cô cũng đỡ ngứa mắt hơn trước kia rồi.
Cảnh sát lại đây lấy lời khai của Bạch Vãn Vãn, bởi vì có một tên bị thương phải nằm bệnh viện, vết thương trên chân sâu đến mức có thể thấy được xương bên trong, thoạt nhìn như bị vũ khí sắc bén chém thương nhưng mà anh ta cùng đồng bọn đều một mực chắc chắn là Bạch Vãn Vãn dùng ám khí, hơn nữa theo bọn họ miêu tả là Bạch Vãn Vãn còn biết võ công, có nội lực, có thể sử dụng chưởng gió để đả thương người khác, vô cùng lợi hại nên mới giằng co với bọn họ lâu như vậy.
Nhưng mà vì kinh nghiệm đánh nhau không đủ mới suýt chút nữa bị bọn họ bắt được.
Nhưng hiện trường cũng không thể tìm được ám khí có uy lực như Tiểu Lý Phi Đao(*) trong lời của bọn họ, nhưng mà đường cái thì đúng thật là có vài vết xước nông sâu khác nhau như là bị vũ khí sắc bén bắn qua, hai người bị bắt được vẫn luôn miệng chắc chắn là do Bạch Vãn Vãn dùng chưởng gió quét đến.
(*) Tiểu Lý Phi Đao: tên của một loại vũ khí rất lợi hại trong phim kiếm hiệp Trung Quốc.
Đương nhiên là cảnh sát sẽ không tin loại chuyện ma quỷ gì mà võ công nội lực đấy nhưng cảnh sát vẫn phải xác định với Bạch Vãn Vãn xem là cô dùng vũ khí sắc bén gì, nếu là đồ vật có tính nguy hiểm cao thì phải bị tịch thu.
Nhưng mà Bạch Vãn Vãn thuộc về phía phòng vệ chính đáng nên nếu có dùng dụng cụ cắt gọt nhưng không có tạo thành hậu quả nguy hại gì thì cũng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, mấy cô gái nhỏ mà, luôn mang theo dao gọt hoa quả linh tinh gì đấy bên người phòng thân đều là chuyện rất bình thường.
Bạch Vãn Vãn lại xinh đẹp như vậy thì càng phải có công tác phòng vệ cẩn thận.
Nghe lời cảnh sát bên này nói xong thì Bạch Vãn Vãn có chút dở khóc dở cười, chắc là mấy người kia cũng bị cô dọa đến rồi, dù sao thì linh khí của cô đều là vô hình, chỉ có cô mới cảm nhận được.
Mấy người kia không đoán được đây là cái gì cho nên quy hết vào danh từ mà trong tiểu thuyết võ hiệp thường dùng - nội lực.
Bạch Vãn Vãn không có cách nào để giải thích việc tại sao mình có thể không mang theo vũ khí gì mà có thế làm người khác bị thương, cô nghĩ là thừa nhận chuyện có nội lực thì có vẻ cũng không đáng tội, càng quan trọng là sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, dù sao thì cũng là võ công của Trung Quốc vẫn luôn là mảnh đất thần bí mà rất nhiều người không có chút hiểu biết gì nhưng vẫn tin tưởng mù quáng.
Vẫn là một đạo lý với việc lần trước cô chơi dao trước mặt Lãnh Dạ.
"Đúng thật là nội lực," Bạch Vãn Vãn nói: "Khi còn nhỏ ông nội của tôi thấy tôi quá xinh đẹp, sợ tôi bị người xấu bắt nạt cho nên đã tìm một cao nhân dạy tôi một ít thủ thuật phòng thân, không nghĩ tới tôi khá thông minh, luyện luyện một chút lại không cẩn thận đã luyện thành nội lực trong truyền thuyết."
Cảnh sát: "..."
Cô gái này nhìn qua thì là một cô gái tốt, sao lại mê tự luyến như vậy chứ.
"À cái kia… cô Vãn," một cảnh sát trong đó mở miệng nói, anh ta có chút thẹn thùng, mắt hơi xấu hổ nhìn cô, "Ghi chép của cục cảnh sát chúng tôi còn muốn đưa vào hồ sơ, cô miêu tả như vậy chỉ sợ là chúng tôi khó có thể bàn giao lên trên được."
Bạch Vãn Vãn nhìn anh ta một cái, mỉm cười: "Đây đều là lời nói thật nha."
Vị cảnh sát kia bị nụ cười của cô khiến cho mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời.
Một vị cảnh sát lớn tuổi hơn chút ho một cái rồi nói: "Nếu cô Vãn đã nói chính mình có nội lực vậy thì có thể hay không… triển lãm cho chúng tôi xem một chút được không?"
"Được chứ, nhìn nhé, cái ly kia."
Bạch Vãn Vãn chỉ chỉ cái ly tiện lợi mà lúc nãy chị Lệ rót nước mời hai vị cảnh sát kia, ngón tay bắn ra, cái ly nước kia "bùm" một tiếng, lập tức chia năm xẻ bảy, nước trong ly bắn đầy đất.
Khóe miệng Thẩm Thời Thâm đi cùng một bên giật giật, lại làm màu dọa người khác rồi.
Nhưng đúng thật là có thể dọa người.
Hai vị cảnh sát kia đã bao giờ gặp phải cảnh này đâu, lập tức hoảng sợ, bản năng nghề nghiệp khiến họ lập tức bày ra động tác phòng bị, sau khi nghe Bạch Vãn Vãn hỏi: "Được rồi sao?" thì mới phục hồi tinh thần lại.
"Được, được rồi." Anh cảnh sát đỏ mặt vừa nãy nói lắp luôn rồi, hình tượng cô gái xinh đẹp trong lòng anh ta lập tức trở thành hồng y nữ hiệp(*) quét ngang võ lâm giang hồ.
(*) Hồng y nữ hiệp: nữ hiệp sĩ mặc đồ màu đỏ.
"Mẹ ôi," Một cảnh sát khác nhặt mảnh nhựa vỡ văng khắp nơi lên, kiểm tra cẩn thận: "Chuyện này cũng quá thần kỳ, tôi cho rằng thứ nội lực này chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình thôi chứ."
Bạch Vãn Vãn làm màu xong rồi thì lại trưng vẻ mặt vô tội ra: "Đồng chí cảnh sát, tuy rằng tôi có năng lực này nhưng tôi vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, chưa từng làm ai bị thương cả, ngay cả đánh nhau cũng chưa từng."
"Cô Vãn không cần khẩn trương, thật ra thì cái này cũng giống như là luyện Tae Kwon Do vậy, chúng tôi sẽ không quản chuyện này, chỉ là năng lực của cô Vãn đây thật sự khiến người khác phải kinh ngạc." Vẻ mặt của vị cảnh sát lớn tuổi kích động, "Không biết cô Vãn có hứng thú đến truyền dạy cho đội cảnh sát chúng tôi loại võ công này không? Để về sau chúng tôi có thể dễ dàng bắt được tội phạm hơn."
Đây là loại kịch bản gì vậy má? Bạch Vãn Vãn giở khóc giở cười.
Dạy cái này cho cục cảnh sát thì khác nào dạy cho họ tu tiên luôn đâu.
Thật ra Bạch Vãn Vãn cũng không để ý đến việc có dạy người khác tu tiên hay không, thậm chí cô còn cảm thấy có thể truyền lại thuật tu tiên, truyền thừa và phát triển nó rộng rãi ở thế giới này cũng là động lực suốt đời của ông nội cô.
Nhưng hình như tổng giám đốc Thâm đã dùng một ngàn năm trăm vạn mua đứt bản quyền rồi, nếu cô dám truyền dạy lại thì tí nữa anh lại nói cô là cướp của người giàu chia cho người nghèo mất.
Giai đoạn hiện tại vẫn là thôi đi, chờ sau này có cơ hội rồi nói sau.
Vì thế vẻ mặt Bạch Vãn Vãn khó xử nói: "Chuyện này… Thứ mà tôi học chính là phương pháp bí mật của riêng vị cao nhân kia, không được truyền ra ngoài, mà tôi cũng vì lọt vào mắt xanh của vị kia nên ngài ấy mới bằng lòng dạy cho tôi, tôi nói chuyện này ra ngoài đã là rất xin lỗi ngài ấy rồi, cho nên…"
"Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu mà," Tuy rằng vị cảnh sát kia cảm thấy rất đáng tiếc nhưng người ta đã nói đến đây rồi thì anh ta cũng sẽ không ép buộc, "Vậy chúng ta tiếp tục lấy lời khai đi, không trì hoãn thời gian của cô Vãn nữa."
Chờ sau khi lấy lời khai xong thì bên Chi Nham cũng đã làm xong thủ tục xuất viện, Bạch Vãn Vãn cảm thấy mình không phải đang truyền dịch mà là truyền vào người toàn tiền là tiền, không dám đụng chạm lung tung khiến cho tiền chảy ra ngoài mất, thấy Chu Nham cầm một đống thuốc lung tung rối loạn lại đây thì suýt nữa té xỉu tại chỗ.
Đại ca, tiền có là lá đa cũng không cần tiêu ác như thế chứ, ngoại trừ chân ra thì cơ bản là cô không có bị gì mà, linh khí thì tối hôm qua cô ngồi thiền đã bổ sung lại một chút, hiện tại đã tung tăng nhảy nhót được rồi, nơi nào bị thương mà uống thuốc vậy trời.
Thẩm Thời Thâm thấy cô thù hận nhìn đống thuốc trên tay Chu Nham thì lập tức hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu, anh cẩm y ngọc thực(*) lớn lên, chưa từng lo lắng về việc có trả tiền nổi hay không nên đại khái là có chút không hiểu nghèo khó, thắc mắc kiểu "sao người ta không ăn cháo thịt", hiện tại thấy Bạch Vãn Vãn dỗi trời dỗi đất trước mặt anh lại khom lưng vì chút tiền như vậy nên hơi buồn cười.
Có thể là do năng lực tẩy não của Bạch Vãn Vãn quá mạnh nên những thù hận mà Thẩm Thời Thâm tích lũy với cô ở đời trước nay đã dần dần biến mất, bỏ những thành kiến kia xuống thì thật ra Bạch Vãn Vãn cũng là một cô gái rất thú vị.
Nhưng mà muốn mượn dùng nhà anh thì không hề đáng yêu chút nào.
Lại nói tiếp, hình như ngoại trừ mẹ anh với em gái ra thì chưa từng có người phụ nữ nào từng ở trong nhà của tổng giám đốc Thâm.
Hừ, Bạch Vãn Vãn đúng là nhặt được của hời.
Bạch Vãn Vãn hoàn toàn không biết chính mình đã kiếm được một món lợi lớn, cô vừa bước đi thì chân đã đau gần chết, ban ngày ban mặt thế này cô cũng không có mặt mũi nào mà nhờ ai đó ôm cô đi hoặc là cõng cô đi nên chỉ có thể chậm rãi hoạt động dưới sự giúp đỡ của chị Lệ, nhưng bởi vì chân sưng to kéo căng bề mặt da nên dịch đi một chút cũng có thể đau đến nhe răng trợn mắt rất lâu, chờ lúc lết được lên xe thì cô đã ra đầy mồ hôi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhờ cái miệng quạ đen của Thẩm Thời Thâm nói hôm nay cô sẽ đau thì tuyệt đối sẽ không chờ đến ngày mai mới đau.
Bà Thẩm còn ở tại nhà họ Thẩm chưa trở về, nhìn thấy Bạch Vãn Vãn bị thương thành như vậy thì đau lòng đến mức muốn đổ máu.
"Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Ôi trời, chân sưng như cái màn thầu rồi, có phải rất đau không?"
"Cũng không sao lắm đâu ạ," Bạch Vãn Vãn không muốn khiến cho bà Thẩm lo lắng, nói: "Cháu không cẩn thận đụng trúng, không có việc gì đâu ạ, nhìn đáng sợ thế thôi chứ hai ngày sau là đỡ rồi."
"Sau này phải cẩn thận một chút," bà Thẩm nói tới đây, lại trợn trắng mắt lườm Thẩm Thời Thâm: "Con nhìn con đi, chăm sóc bạn gái thế này đây."
"..." Thẩm Thời Thâm cảm thấy chỉ số thông minh của mẹ nhà mình có chút vấn đề, biết cãi cọ cũng vô dụng nên mỉm cười nói: "Trách con, để sau con đặt làm cho cô ấy hai cái bảo vệ đùi thật dày, như thế thì không cần lo lắng những chuyện va va đập đập thế này."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Vậy có khác gì mặc quần bông không hả?
Cô tin rằng Thẩm Thời Thâm sẽ thất sự làm ra được loại chuyện này nên nhanh chóng nói:
"Không trách anh ấy đâu dì, anh ấy lại không thể ở bên cháu 24/24 được, lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn, không, không có lần sau đâu ạ, không cần lãng phí tiền."
Thẩm Thời Thâm tiếp tục mỉm cười: "Bạn gái không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu, anh kiếm tiền chính là để cho em tiêu đấy."
"..." Bạch Vãn Vãn muốn đánh chết anh lắm rồi đấy.
Không được, cô không chịu nổi cục tức này, âm thầm đánh một chú thuật vào người Thẩm Thời Thâm, anh lập tức bị cấm ngôn, nói không ra lời.
Bạch Vãn Vãn tiện hề hề nói: "Bạn trai, lời anh vừa nói rất dễ nghe đấy, nói lại một lần em nghe xem nào."
Thẩm Thời Thâm nói không ra lời: "..."
Bà Thẩm bị thồn cơm chó: "..."
Mẹ ôi, vợ chồng son này thật ghê tởm!
Biều chiều.
Bên cục cảnh sát truyền tin đến là căn cứ vào tin tức mà hai người bị bắt cung cấp thì bọn họ đã tìm được tài khoản của người đã chuyển tiền cho bốn tên kia, điều tra một chút thì đúng là Bạch Vãn Vãn đoán không sai, chính là do tên Trần Trừng kia làm.
Thẩm Thời Thâm không biết là cô đã đắc tội với ngôi sao từ bao giờ, anh vừa kinh ngạc cảm thán năng lực gây chuyện của cô nhưng đồng thời lại bảo Chu Nham dạy cho Trần Trừng này một bài học.
Nếu không anh ta lại đối phó với Bạch Vãn Vãn thì cô lại có thêm nhiều lý do để ăn vạ ở nhà anh!
Thẩm Thời Thâm muốn bóp chết khả năng này từ trong trứng.
Nhà của tổng giám đốc Thâm là biệt thự, có không ít phòng trống nên Thẩm Thời Thâm sẽ không quan tâm cô ở phòng nào, loại chuyện này để quản gia lo là được, chỉ cần không phải là phòng của anh thì cô có ngủ ở sàn nhà anh cũng không có ý kiến.
Nhưng mà quản gia ấy hả, chắc chắn là một lòng với đám người chị Lệ nên bọn họ ăn ý cùng nhau cố ý sắp xếp cho cô ở phòng đối diện với Thẩm Thời Thâm...