Thẩm Thời Thâm không hề muốn có chút lực bạn trai nào trước mặt Bạch Vãn Vãn hết, thậm chí còn muốn tìm một người lại đây giúp đỡ.
Sau đó anh nghe thấy Bạch Vãn Vãn nói: "Tổng giám đốc Thâm, có phải anh không được không?"
Thẩm Thời Thâm: "..."
Đàn ông bị nghi ngờ cái gì đều được nhưng không thể bị nghi ngờ là không được!
Vì thế lời này của Bạch Vãn Vãn đã kích thích được Thẩm Thời Thâm, anh quyết đoán khom lưng bế cô lên.
Thẩm Thời Thâm đã dạo quanh ranh giới sống chết một lượt, hao hết linh khí của Bạch Vãn Vãn mới nhờ họa được phúc, hơn nữa anh tu luyện tâm pháp đứng đắn mà Bạch Vãn Vãn truyền thụ lại nên hiện giờ trong cơ thể phảng phất như có một cỗ Hồng Hoang chi lực.
Tuy rằng còn có chút chênh lệch với người bình thường nhưng bế một Bạch Vãn Vãn thì không thành vấn đề.
Bạch Vãn Vãn được bế lên, gian kế đã thực hiện được, cười hắc hắc nhưng lại bởi vì liên lụy đến chỗ đau cho nên đau đến nhe răng trợn mắt, Thẩm Thời Thâm nhân cơ hội khịa cô: "Xứng đáng."
Đến bệnh viện chụp X quang, chân của cô có dấu hiệu bị nứt xương và cũng bởi vì tiêu hao linh khí quá độ cho nên rất yếu ớt, bác sĩ kiến nghị cô nằm lại bệnh viện truyền dịch một đêm nhưng Bạch Vãn Vãn không muốn lắm, nguyên nhân khiến cô suy yếu là do hao tổn ở trong quá nhiều, ngồi thiền nạp linh khí vào là được rồi.
Nằm viện thì quá phiền toái, cô không trở về nhà thì chắc chắn phải nói cho Lý Hiểu Cầm, Bạch Vãn Vãn không quá muốn cho bà ấy biết chuyện này, không muốn khiến cho bà ấy lo lắng.
Thẩm Thời Thâm chưa thấy ai giấu bệnh sợ thầy như vậy, lạnh lùng vô tình chọc thủng tâm tư của cô: "Chân của cô như vậy thì bà ấy càng lo lắng."
"Cũng bình thường mà," Bạch Vãn Vãn có chút chột dạ, "Cũng không quá đau, tôi nói là té ngã bị thương thôi."
"Hiện tại cô không đau là do miệng vết thương còn chưa phát tác hoàn toàn," Thẩm Thời Thâm rất có kinh nghiệm nói: "Chờ ngày mai nó sưng lên thì nói không chừng không thể xuống giường được đâu."
"... Ngay cả nằm viện thì tôi cũng không thể đi xuống giường được mà." Bạch Vãn Vãn nói thầm.
Thẩm Thời Thâm còn muốn nói cái gì đấy nhưng nhìn vẻ mặt đau trứng của Bạch Vãn Vãn thì nhíu mày: "Khó chịu?"
Bạch Vãn Vãn héo héo: "Nhớ nhà."
Hiếm khi mà Thẩm Thời Thâm lộ ra biểu cảm buồn cười, nói: "Phí nằm viện tôi sẽ trả giúp cô, không cần tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc như vậy đâu."
"!!!" Bạch Vãn Vãn khiếp sợ nhìn anh, "Sao anh biết tôi đang sầu chuyện tiền phí nằm viện."
Tuy Bạch Vãn Vãn là con gái của tổng biên tập nhưng mà bản thân toà soạn tạp chí cũng không quá được chú ý, tiền lương của cô cũng phát dựa theo tiền lương tiêu chuẩn của công nhân bình thường, tuy là Lý Hiểu Cầm có cho cô một thẻ tín dụng có thể thanh toán nhưng dùng thì cô xấu hổ.
Hôm nay cô cùng Bao Bao "huyết tẩy" trung tâm thương mại, tốn không ít tiền mà Thẩm Thời Thâm lại đưa cô đến bệnh viện tư nhân mà kẻ có tiền yêu nhất, phí nằm viện của nơi này thì loại đỗ nghèo khỉ như cô không gánh vác được, khả năng chỉ dùng chút thuốc, truyền dịch một đêm ở đây là tiền lương một tháng của cô đã không cánh mà bay rồi.
Cơ thể của cô thì cô biết rõ nhất, cơ bản là không cần nằm viện, hoặc có thể nói là nằm viện cũng không trị hết được.
Sao lại phải lãng phí tiền làm gì nhở?
Đương nhiên là cô cũng không muốn tiêu tiền của Thẩm Thời Thâm, chút nguyên tắc này cô vẫn phải có.
Lúc cô đang muốn tranh đấu cùng thế lực ác thì Chu Nham tiến vào nói: "Tổng giám đốc Thâm, thủ tục nằm viện đã xong rồi."
Bạch Vãn Vãn: "..."
"Ừ," Thẩm Thời Thâm nhìn cô một cái, "Tiền đã giao rồi không lấy lại được nữa."
Bạch Vãn Vãn: "???"
Mẹ nó, anh còn chơi tiền trảm hậu tấu(*) đấy à?
(*) Tiền trảm hậu tấu: Làm trước rồi tấu sau, nói sau.
Bạch Vãn Vãn chân thành rơi lệ vì tiền, tim cô đau quá a.
Chờ khi Bạch Vãn Vãn "ô ô ô" lăn vào ổ chăn để cho nữ hộ sĩ truyền dịch thì Thẩm Thời Thâm bà Chu Nham đi ra ngoài, Thẩm Thời Thâm hỏi: "Đã bắt được chưa?"
Chu Nham nói: "Hai người trốn thoát còn hai người thì một người bị mang đến cục cảnh sát, một người bị thương hiện tại đang băng bó ở bệnh viện, ngày mai cảnh sát còn sẽ qua đây lấy lời khai của cô Vãn, người tài xế kia cũng đi theo đến cục cảnh sát báo án rồi. Đồ của cô Vãn đều đã được trả trở lại, chờ lát nữa tôi bảo người đến cục cảnh sát lấy.
Thẩm Thời Thâm gật đầu: "Nhất định phải hỏi ra là ai làm."
Trước đấy vốn dĩ là anh nghi ngờ là Lãnh Dạ, Bạch Vãn Vãn chỉ là một cô gái rất bình thường, nhiều lắm là vẻ bề ngoài có đẹp một chút nhưng những người này cũng không phải đến để cướp sắc mà là bị người ta thuê đến mang Bạch Vãn Vãn đến chỗ nào đấy.
Nhìn sơ qua tất cả những chuyện này thì bất kể là động cơ gây án hay là hiềm nghi thì khả năng hung thủ là Lãnh Dạ vẫn rất lớn.
Nhưng vấn đề là ở mấy tên lưu manh kia, một người chỉ được một vạn tệ, hơn nữa làm việc cũng ướt át bẩn thỉu không sạch sẽ lưu loát, còn để cho Bạch Vãn Vãn kéo thời gian lâu như vậy để chờ được người tới cứu.
Lãnh Dạ lại không ngốc, nếu anh ta muốn bắt cóc Bạch Vãn Vãn thì sẽ lựa chọn thời cơ với loại ngu xuẩn này tới để động thủ sao?
Đổi lại là nếu anh muốn bắt cóc Bạch Vãn Vãn thì anh có một vạn cách thần không biết quỷ không hay chứ không cần dùng loại phương thức mạo hiểm như vậy.
Cho nên anh cảm thấy tỉ lệ hung thủ là Lãnh Dạ là không cao, đương nhiên cũng không loại trừ Lãnh Dạ bị dục vọng làm mờ mắt đầu óc nước vào.
Bất kể có là ai thì nhất định cũng phải tìm ra, nếu không thì có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, không bắt được người đó thì trước sau gì cũng là một mầm tai họa ngầm, hiện tại sức khoẻ của Thẩm Thời Thâm vất vả lắm mới có chuyển biến tốt, không cần mới ba mươi tuổi đã ngủm củ tỏi nên phải bảo vệ Bạch Vãn Vãn này bằng mọi giá.
Huống chi cô đối với anh thì cũng coi như có ơn cứu mạng, tuy Thẩm Thời Thâm không thích Bạch Vãn Vãn nhưng cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi thì Bạch Vãn Vãn gọi điện thoại cho Lý Hiểu cầm, nói hôm nay mình ở chỗ Bao Bao không về, Lý Hiểu Cầm cũng không nghi ngờ nhiều, chỉ bảo cô chú ý một chút đừng quấy rầy đến người ta.
Cúp máy với Lý Hiểu Cầm rồi Bạch Vãn Vãn mới có đầu óc nghĩ lại chuyện xảy ra trong hôm nay, suy nghĩ của cô khá giống với Thẩm Thời Thâm, chắc là không phải Lãnh Dạ làm, vậy thì người mà cô đắc tội gần đây cũng chỉ có một người.
Tên ngôi sao kia, Trần Trừng.
Ngày đó cô uy hiếp Trần Trừng, trên tay cô lại có bản ghi âm nên chắc là tên đó càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không phục nên dứt khoát thuê người trói cô lại, đòi file ghi âm đồng thời muốn nhục nhã cô một chút, trả thù lại nỗi nhục hôm đấy.
Chuyện này thì có chút phiền toái, Bạch Vãn Vãn thở dài, cảm thụ được chất lỏng lạnh lẽo đi vào cơ thể mình theo kim tiêm, trái tim lại bắt đầu đau.
Đây đều là bạc trắng bóng đấy.
Lúc này ngoài cửa phòng truyền đến động tĩnh, Bạch Vãn Vãn nhanh chóng buông di động, kéo chăn che lại đầu giả bộ ngủ rồi, liền mạch lưu loát.
Khi Thẩm Thời Thâm tiến vào thì nhìn thấy cả người Bạch Vãn Vãn đều vùi vào ổ chăn, mí mắt anh giật giật, bởi vì cơ thể không tốt cho nên bất kể là làm việc, nghỉ ngơi hay là thói quen đều rất tiêu chuẩn, loại việc như dúi đầu vào chăn này là chuyện mà sức khoẻ vô cùng không cho phép.
Chính là anh không muốn lại kéo chăn giúp Bạch Vãn Vãn, chuyện này quá thân mật, khó chịu.
Nghĩ nghĩ, anh trực tiếp bấm tăng nhiệt độ của máy sưởi lên.
Vì thế Bạch Vãn Vãn cuộn trong chăn cảm giác được độ ấm quanh mình càng ngày càng cao, càng ngày càng cao…
Cuối cùng cô cũng nhịn không nổi mà kéo chăn ra, nói với Thẩm Thời Thâm đang ngồi chơi di động trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh: "Anh có độc à?"
Thẩm Thời Thâm nhướng mày: "Không diễn nổi nữa à?"
"..." Cô tức giận, trừng anh, "Anh không thể nhường người bệnh một chút sao?"
Thẩm Thời Thâm: "Lúc tôi sinh bệnh thì cô làm cái gì hả?"
Bạch Vãn Vãn: "..."
Khụ khụ khụ, cô chọc tức anh đến mức ho khan luôn.
Nghĩ như vậy cô lại thấy rất chột dạ.
Thẩm Thời Thâm cũng chỉ trêu cô tí mà thôi, không có muốn chọc tức cô như lúc cô chọc tức anh, đứng dậy nói: "Tôi nghĩ là cô cũng không muốn tôi ở lại chăm sóc đâu nên tôi bảo bảo mẫu trong nhà lại đây chăm sóc cô rồi, ngày mai tôi qua đây thăm cô."
Vốn Bạch Vãn Vãn định nói là anh là bạn trai mà không ở cạnh cô một đêm được sao?
Nhưng nghĩ lại may lỡ Thẩm Thời Thâm thật sự ở lại thì người chịu tội tuyệt đối là cô, cô truyền dịch phải mất ít nhất là hai giờ, nếu trong lúc ấy bởi vì hút quá nhiều chất lỏng mà cô muốn đi toilet thì chẳng lẽ bảo Thẩm Thời Thâm đỡ cô đi?
Vẫn là tha nhau đi.
Bạch Vãn Vãn cũng có biết bảo mẫu của nhà họ Thẩm, xem như là người quen. Cũng không biết là do Thẩm Thời Thâm và Bạch Vãn Vãn truyền tin tức sai hay là bà Thẩm giở trò quỷ mà hiện giờ bảo mẫu của nhà họ Thẩm nhìn cô cứ có biểu cảm như đang nhìn con dâu của nhà họ Thẩm ấy.
Khác với bảo mẫu mà lúc trước bà Thẩm bảo lại đây, bảo mẫu này còn rất trẻ, cô nghe Thẩm Thời Thâm kêu chị ta là chị Lệ.
"Ôi trời, sao lại bị thương nặng như vậy?" Chị Lệ nhìn đến cẳng chân bầm tím của cô thì hít hà một hơi, "Tay nhỏ chân nhỏ như này làm sao mà chịu được vết thương thế này, chắc là ngài Thâm chúng tôi đau lòng lắm đây."
Bạch Vãn Vãn cười gượng, chị chắc chắn là không phải anh đang cười đấy chứ?
"Khó trách tôi thấy sắc mặt của ngài ấy nặng nề vậy, lúc đi còn lưu luyến không muốn đi đâu, chắc chắn là quá lo lắng cho cô rồi."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Năng lực tưởng tượng của chị có phải quá ghê gớm rồi không ạ? Mặt Thẩm Thời Thâm không phải rất bình thường sao?
Bạch Vãn Vãn dở khóc dở cười, cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, đơn giản là xem nhẹ Thẩm Thời Thâm, nói:
"Không có việc gì, nhìn nghiêm trọng nhưng qua mấy ngày máu bầm tan ra là tốt rồi."
Chị Lệ nói: "Sớm biết thế thì tôi mang chút thuốc lại đây xoa bóp cho cô một chút, sẽ tan mau hơn, ngày mai tôi trở về lấy, cô nhịn một chút, có đau thì kêu ra chứ không có việc gì cả, không cần lo ngài ấy sẽ nghe được đâu, ngài ấy đã trở về rồi."
Bạch Vãn Vãn: "???"
Nếu tiếp tục nói chuyện thì cô sẽ hộc máu đi gặp ông bà mất.
May mắn là chị Lệ cũng không phải là người ngốc nghếch thích nói chuyện vô nghĩa, chị ta nói chuyện với Bạch Vãn Vãn vài câu rồi bảo cô nghỉ ngơi, không quấy rầy cô nữa.
Một đêm không có chuyện gì.
Ngày hôm sau đúng thật là Thẩm Thời Thâm không lừa cô, rõ ràng là hôm qua chân còn cảm giác không quá đau thì hôm nay sưng lên, cảm giác da căng lên hết mức, chỉ cần tùy tiện động một chút là đã đau buốt tận óc.
May mắn là hôm nay không cần đi làm nếu không thì Bạch Vãn Vãn thật không biết nên bịa lý do gì để xin nghỉ nữa đây, tuy rằng cô muốn nghỉ thì trực tiếp xin chủ biên Cù hoặc là Tần Tá đều được nhưng Bao Bao đi làm mà cô không đi thì lộ liền.
Sáng sớm Chu Nham đã đưa những thứ cô để trong xe taxi lại đây, toàn bộ còn nguyên, không mất thứ gì.
Thẩm Thời Thâm thì hơi muộn chút mới qua đây, sức khoẻ của anh không tốt, hôm qua lăn lộn như vậy nên hôm nay bắt đầu ho, yếu ớt như Lâm muội muội ấy.
Anh vào phòng bệnh thì đập vào mắt là một đống túi lớn lớn bé bé, đại khái là làm hoà thượng lâu rồi nên có chút không theo kịp thời đại, khoé miệng anh giật giật: "Cô mua nhiều như vậy cũng không mỏi tay sao?"
"Anh không hiểu đâu, trên đời này chỉ có đồ mà phụ nữ không mua nổi chứ không có túi mua hàng nào mà phụ nữ không xách nổi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm Thời Thâm: "..."
Ngày thường nắp bình nước khoáng cũng vặn không ra thì các người đâu có nói như vậy!
Nhưng vốn dĩ phụ nữ là loại sinh vật vô cùng khó hiểu cho nên Thẩm Thời Thâm cũng chỉ trêu chọc một câu chứ không có ý muốn tìm tòi nghiên cứu sâu, anh nhìn chân Bạch Vãn Vãn dưới chiếc quần bệnh nhân, nói: "Thế nào rồi?"
"Ngoại trừ đau ra thì cũng khỏe." Bạch Vãn Vãn nói còn mang theo giọng mũi thật sự rất đau.
Đại khái là đã không còn dáng vẻ tác oai tác quái cà khịa người khác ngày thường nữa nên nhìn Bạch Vãn Vãn đáng thương hề hề, dễ khiến cho người yêu thương hơn nên giọng điệu của Thẩm Thời Thâm cũng nhẹ hơn vài phần: "Vậy có muốn tiếp tục nằm viện để quan sát thêm một ngày không?"
"Đừng đừng đừng," Bạch Vãn Vãn nói: "Bác sĩ cũng không thể làm cho nó không đau nữa được, vẫn là xuất viện thì tốt hơn."
Lại ở tiếp thì ví cô cũng không còn chút nịt nào nữa đâu.
Thẩm Thời Thâm thấy vẻ mặt cô đau lòng cho tiền, thỏa hiệp nói:
"Vậy được, để tôi bảo Chu Nham đưa cô trở về."
Trở về… Bạch Vãn Vãn cảm thấy nếu cô xách cái chân như chân voi này về thì Lý Hiểu Cầm lo lắng chết mất, nếu cô nhớ không lầm thì hôm nay bà ấy còn phải tăng ca kiểm tra bản thảo.
Nhưng nếu không quay về thì cô có thể đi đâu bây giờ?
Bạch Vãn Vãn liếc mắt nhìn tổng giám đốc Thâm đẹp trai anh tuấn trước mặt, cười hắc hắc: "Bạn trai, anh có để ý nếu tôi mượn dùng nhà anh một ngày không?"
Thẩm Thời Thâm: "???"