Buổi tối, Thẩm Thời Thâm muốn luyện tâm pháp, anh đã chuẩn bị cho mình một phòng chuyên để luyện công, ăn xong cơm tối thì lập tức đi, Bạch Vãn Vãn cũng muốn tranh thủ thời gian để điều chỉnh cơ thể, làm cho vết thương ở chân nhanh khỏi nếu không thì ngày mai không tìm được lý do không trở về nhà.
Cho nên chị Lệ đưa cô đến phòng ngủ.
"Căn phòng này không có toilet," chị Lệ nói: "Bởi vì ngài Thâm không cần dùng toilet ở lầu hai cho nên nước ấm hư lúc nào mà chúng tôi cũng không biết, cô Vãn có muốn đến phòng của ngài Thâm tắm rửa trước một chút không?"
Bạch Vãn Vãn: "???"
Tư tưởng của nhóm người này thực sự có vấn đề! Cứu mạng!
Cô cảm thấy chắc là nhóm người này đã bị phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối đầu độc không nhẹ, chiêu này mà cũng nghĩ ra được thì… quá tuyệt!
Các người không sợ sau khi cô sang tắm ở đấy rồi thì cậu chủ nhà các người sẽ tức giận đến mức trực tiếp gọi người đến sửa toilet trong ngày mai luôn vì cảm thấy bị cô làm bẩn sao?
Tuy rằng hơi phóng đại một chút nhưng giới hạn lớn nhất của Thẩm Thời Thâm chính là cho cô ở trong phòng này, nếu cô thật sự đến phòng của anh tắm rửa thì chỉ sợ là anh sẽ đóng gói quăng cô ra ngoài giữa đêm mất.
Hơn nữa ngay cả khi Thẩm Thời Thâm không để ý thì cô là một đứa con gái, tuy là da mặt hơi dày nhưng đến tắm rửa trong phòng một người đàn ông, vẫn là người mà cô không quá thân quen thì cũng quá tùy tiện rồi đấy.
Bạch Vãn Vãn nói: "Vậy ngày thường bà Thẩm nhà các người tắm rửa ở đâu?"
"Trong phòng bà ấy có toilet," tròng mắt của chị Lệ đảo đảo, "Nhưng mà ấy, bà Thẩm không thích dùng chung toilet với người khác."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Chị có dám bịa thêm chút nữa không?
Cô cảm thấy có những bảo mẫu quản gia này của nhà họ Thẩm làm môi giới thì thêm vài ngày nữa là cô cùng Thẩm Thời Thâm có thể có em bé rồi.
"Ở dưới lầu luôn có toilet đúng không?" Bạch Vãn Vãn hỏi, không đợi chị ta trả lời thì lại nói: "Thật sự không có thì thôi tôi không tắm đâu, nhịn một chút ngày mai về nhà tắm cũng được."
"..." Chị Lệ bị nghẹn lại, chị ta thấy trình độ thân mật của cậu chủ nhà mình và cô Vãn thì cho rằng chỉ còn cách một bước cuối cùng thôi, hai người ai cũng ngượng ngùng mở miệng ra nói trước, chờ bọn họ trợ công.
Ví dụ như bình nóng lạnh trong phòng Bạch Vãn Vãn hư rồi không có chỗ nào tắm rửa được, tắm rửa xong thì phát hiện máy sưởi trong phòng lại hư rồi không có cách nào ngủ được, hai người cứ như vậy ỡm ờ mà ngủ cùng nhau, đây không phải là kịch bản rất bình thường sao?
Vì sao Bạch Vãn Vãn lại không đi theo kịch bản chứ?
"Có có," Chị Lệ thấy cô quyết tâm thà không tẩy chứ không tắm bên phòng của Thẩm Thời Thâm, chuyện này tương đương với việc chị ta khiến cô khó chịu, một bảo mẫu như chị ta thì gánh sao nổi nên vội vàng giải thích: "Tôi chỉ sợ cô lên lầu xuống lầu không tiện thôi."
Bạch Vãn Vãn mỉm cười: "Không có việc gì, đi nhiều rèn luyện một chút mới khoẻ nhanh được."
Còn đỡ hơn chuyện bị đuổi ra khỏi đây.
Chị Lệ cẩn thận chuẩn bị áo ngủ cùng quần lót cho Bạch Vãn Vãn, còn sợ cô không cong eo mặc quần được nên chuẩn bị một cái váy ngủ thật dày, vô cùng cẩn thận.
Bạch Vãn Vãn chịu đau tắm rửa xong, tắm xong thì cũng mất hơn nửa tiếng, đây tuyệt đối là lần tắm lâu nhất ngoài việc ngâm suối nước nóng của cô, nếu không phải trong phòng có máy sưởi thì chắc là đã bị đông lạnh chết rồi.
Chờ cô tắm xong đi thang máy lên lầu hai thì vừa vặn đụng phải Thẩm Thời Thâm cũng đi thang máy lên lầu.
"!!!" Phản ứng đầu tiên của Bạch Vãn Vãn là che lại ngực, cô không có mặc bra.
Nhưng là người đàn ông không tận mắt nhìn thấy nên không suy xét đến điểm này, thấy Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên bày ra tư thế phòng bị thì cười nhạo: "Tỉnh mộng đi, cô có trần như nhộng đứng trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì đâu."
Bạch Vãn Vãn có tật giật mình, tự động bổ sung lời của Thẩm Thời Thâm thành "ngực cô như vậy thì có không mặc quần áo đứng trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ gì", lập tức tức giận.
Mẹ kiếp! Tuy rằng ngực của cô không tính là to lớn kiêu ngạo nhưng cũng được tính là xuất chúng nhé, khả năng là ngày thường cô sợ lạnh ăn mặc tương đối dày không thấy ngực nên Thẩm Thời Thâm mới hiểu nhầm.
Giống như tổng giám đốc Thâm bị châm chọc thì sẽ xù lông lên, Bạch Vãn Vãn bị chê ngực nhỏ lập tức cảm thấy mình đã bị làm nhục, nhắm mắt buông tay nói:
"Sự thật chứng minh anh đang bôi nhọ tôi!"
Váy ngủ mà chị Lệ mua cũng không quá rộng thùng thình, chắc là sẽ không thấy hình dạng lớn nhỏ ra sao nhưng hình dáng thì đã hoàn toàn có, phong cảnh xinh đẹp rơi vào trong tầm mắt của Thẩm Thời Thâm, giây tiếp theo anh đã rời tầm mắt đi, nói ra câu thô tục đầu tiên trong đời: "Vãi!"
Đây là diễn biến quỷ quái gì vậy?
"???" Bạch Vãn Vãn lên án, "Lưu manh!"
"Khụ khụ khụ," Đã lâu Thẩm Thời Thâm không bị ho khan nhưng bị kích thích như vậy thì lại bắt đầu ho, nhưng mà tầm mắt của anh vẫn rất lịch sự, giọng điệu đều trở nên suy yếu vô lực: "Tôi không có ý đó, cô đừng hiểu lầm."
Tình cảnh này đã không thể dùng từ xấu hổ để hình dung được nữa, Bạch Vãn Vãn cũng hối hận với hành động của mình, lúc này hai người đã lâm vào cảnh cưỡi trên lưng cọp khó xuống.
Cô cũng không quản nhiều nữa, trực tiếp đỡ tường chạy đi.
Thẩm Thời Thâm thấy cô đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, lại thấy cô mở ra cửa phòng đối diện phòng mình…
Nếu là ngày thường thì chắc chắn là anh sẽ không cho phép Bạch Vãn Vãn ở đối diện với anh nhưng hiện tại thì… thôi, ngủ hay không thì tùy, cách hai bức tường rồi cô còn có thể đi xuyên tường bò vào phòng anh chắc.
Nghĩ đến thuật xuyên tường thì Thẩm Thời Thâm lại run run, người khác có lẽ sẽ không nhưng Bạch Vãn Vãn thì khó mà nói.
"..." Tổng giám đốc Thâm bị năng lực tưởng tượng lung tung của mình làm cho dở khóc dở cười.
Bạch Vãn Vãn trở lại trong phòng, trái tim còn đập bùm bùm, mẹ nó, quá mất mặt, vừa nãy nhất định là đầu óc cô bị hơi nóng trong phòng vệ sinh hấp lâu quá nên mới có thể làm ra loại chuyện như thế được.
A!!!
A a a!
Bạch Vãn Vãn che lại khuôn mặt nóng rực, sau này cô không còn mặt mũi gặp Thẩm Thời Thâm nữa.
Bạch Vãn Vãn mang theo tâm trạng xấu hổ khó có thể nói nên lời ngồi thiền tu luyện hơn một giờ cũng không đạt được lợi ích gì, ngược lại làm cho chính mình tâm phiền ý loạn, cô dứt khoát mở di động ra, lướt Weibo hóng drama chút thì chắc là tốt hơn.
Cô mở WeChat ra trước, thấy được Tần Tá nhắn cho cô.
[Chủ biên Tá: (hình ảnh) Cô có thấy cái hot search này không?]
[Chủ biên Tá: Phỏng vấn mà trước đấy cô làm cho Trần Trừng đã thành phế thải rồi, cô phải vất vả phỏng vấn người khác lần nữa rồi, tư liệu của những người được chọn tôi đã gửi trong hòm thư của cô, có rảnh thì xem qua nhé.]
Bạch Vãn Vãn mở hình ảnh ra thì nhìn thấy đây là ảnh chụp màn hình một hot search trên Weibo: Hình tượng của Trần Trừng sụp đổ rồi.
Ơ? Hình tượng của anh ta sập rồi à?
Lại nói tiếp, sự việc ngày hôm qua có tám chín phần chính là việc làm của Trần Trừng, Bạch Vãn Vãn đang đau đầu không biết phải đối phó với người này ra sao, dù sao thì cô cũng không phải là đại lão có thể vung tay lên là có thể phong sát(*) Trần Trừng, mặc dù cô không sợ anh ta nhưng anh ta ở trong tối cô ở ngoài sáng, khi nào anh ta muốn ra tay thì cơ bản là cô khó lòng phòng bị được, có lần này thất bại thì khẳng định là lần sau đối phương sẽ áp dụng biện pháp càng ghê gớm hơn.
(*) Phong sát: mức độ cảnh cáo cao nhất với nghệ sĩ bên Trung Quốc, cắt hết hợp đồng, phim ảnh, quảng cáo, không cho lên sóng.
Không nghĩ tới là không cần cô ra tay thì anh ta đã rơi đài trước rồi.
Bạch Vãn Vãn hứng thú, mở Weibo ra thì đúng thật là nhìn thấy "Hình tượng của Trần Trừng sụp đổ" treo ở trên no.1 hot search, phía sau còn có thêm từ "bùng nổ"(*) đỏ chót.
(*) No.1 hot search "bùng nổ": giống như top.1 trending có lượng thảo luận, cmt, truy cập rất cao. ( truyện trên app T𝕪T )
Cô click mở mục kia thì đập vào mắt là một video, cô click mở ra thì caia video này dài gần mười phút, bên trong là các đoạn ngắn ghép nối lại với nhau nhưng đều không ngoại lệ là các loại hành động chơi đại bài, âm dương quái khí, vì chuyện nhỏ mà vô cớ gây rối của Trần Trừng, nhìn qua thì có vẻ là có rất nhiều video được cắt từ camera theo dõi xuống, bên cạnh đó là rất nhiều video do người ở hiện trường trộm quay lại.
Trong video thì anh trai nhỏ nhà bên, trí thức ấm áp trước camera được thay thế bằng sắc mặt của loại nam xứng ác độc thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình, khiến người khác vô cùng tức giận.
Người vạch trần chắc chắn là đã có chuẩn bị rồi mới ra tay, đạp anh ta đến mức không thể sống lại, mặc kệ anh ta muốn xoay như thế nào thì cũng không tạo ra được chút bọt sóng nào.
Bạch Vãn Vãn nhấn like cho người vạch trần này, người này đúng là thiên thần xuống thế gian cứu vớt cô từ trong nguy nan.
Cô rời khỏi, nhắn lại cho Tần Tá.
[Bạch Vãn Vãn: Được, chủ biên Tá, ngày mai tôi sẽ đọc qua tư liệu một lần để làm tốt công tác phỏng vấn.]
Nhắn xong thì Bạch Vãn Vãn buông di động xuống, lại lần nữa ngồi thiền tu luyện.
Đại khái là tâm tình rất tốt cho nên lúc này rất nhanh cô đã tĩnh tâm xuống, cô chuyển linh khí đến chỗ bị thương ở chân, chậm rãi chữa thương lưu thông máu, chờ lúc cô mở mắt ra lần thứ hai thì bằng mắt thường cũng thấy được cục u trên đùi đã xẹp bớt xuống.
Ngày mai thức dậy tuy không tung tăng nhảy nhót được nhưng cũng sẽ không đau như hôm nay.
Cuối cùng có thể… Bạch Vãn Vãn cảm thấy đời này cô không còn mặt mũi nào mà gặp Thẩm Thời Thâm nữa rồi, ngày mai phải tranh thủ lúc anh không ở hoặc là không chú ý rồi trộm chạy thôi.
Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là… tâm tình Bạch Vãn Vãn sung sướng tắt đèn kéo chăn trùm đầu, ngủ!
So với Bạch Vãn Vãn thì người nào đấy ở cách vách lại đang không tốt lắm.
Về phòng xử lý những tin tức công vụ hôm nay một chút rồi tổng giám đốc Thâm ngủ sớm dậy sớm đã nằm xuống ngủ, mới ngủ không bao lâu thì bỗng nhiên nghe được tiếng "rắc rắc" làm cho anh bị bừng tỉnh, cảnh tượng trước mắt lại làm cho anh hoảng sợ.
Anh nhìn thấy Bạch Vãn Vãn đang cố gắng bẻ tường phòng mình ra rồi chen vào…
"Đừng thất thần, giúp tôi với, tôi bị kẹt rồi." Bạch Vãn Vãn thấy anh tỉnh rồi nên nói với anh.
Thẩm Thời Thâm không nghĩ tới rằng cô thật sự có thuật xuyên tường, tuy rằng thuật xuyên tường này hơi khác với trong tưởng tượng của anh nhưng vẫn vô cùng kinh dị, anh miễn cưỡng ép chính mình bĩnh tĩnh lại, nói: "Cô vào phòng tôi làm gì?"
"Tổng giám đốc Thâm," Bạch Vãn Vãn chen một nửa người vào phòng, nghe vậy thì vứt cho anh một ánh mắt quyến rũ, "Ngài biết rõ rồi còn cố hỏi sao?"
Thẩm Thời Thâm: "...."
Cô thật sự dám!
"Ai ui, kẹt chết tôi mất."
Cuối cùng thì Bạch Vãn Vãn cũng chen toàn bộ cơ thể vào được, trên người còn mặc bộ váy ngủ lúc tối khi bọn họ gặp mặt, bởi vì chưa mặc một tầng bảo vệ bên trong cho nên thứ gì đấy như ẩn như hiện, vòng eo cô nhỏ nhắn mềm mại, hai chân thon dài trắng nõn ẩn nấp dưới váy ngủ không được rộng thùng thình lắm, khiến người mơ màng…
Thẩm Thời Thâm chắc chắn là chính mình không thích Bạch Vãn Vãn nhưng ở trước mặt người đẹp thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi, anh cảm thấy rõ ràng là bụng dưới của mình chặt lại.
"Bạn trai, anh có cảm giác nha." Nụ cười trên mặt Bạch Vãn Vãn trước mắt trở nên mềm mại tươi đẹp yêu diễm, đi từng bước một về phía anh…
Đầu óc của Thẩm Thời Thâm có chút hôn mê, trong loáng thoáng bỗng nhiên anh cảm thấy dưới chân không còn, sau đó, anh tỉnh mộng…
Thì ra là mơ.
Thẩm Thời Thâm thở một hơi thật dài, ngay sau đó thì tâm trạng ảo não ùa tới, vậy mà trong mơ anh không có ý chí kiên định cự tuyệt! Đều do cảm giác dẫm vào hư không làm cho anh bừng tỉnh.
Bạch Vãn Vãn đáng chết này đúng thật là có vấn đề.
Lúc này Thẩm Thời Thâm mới nhớ tới là tuy rằng Bạch Vãn Vãn không có nói với anh ý nghĩa của chú bóng đè, nhưng giờ phút này anh kiên quyết cho rằng Bạch Vãn Vãn đã hạ chú bóng đè này cho anh mới khiến anh mơ giấc mơ như thế này.
Nếu không thì chất lượng giấc ngủ của anh đã càng ngày càng tốt nhờ mấy lâu nay luyện công, giấc ngủ hắc ngọt hương mà trước kia không dám hy vọng xa vời thì nay đã là bình thường như cân đường hộp sữa rồi, lâu lắm rồi không mơ mộng gì mà hôm nay lại vô duyên vô cớ nằm mơ cơ chứ.
Anh quyết định ngày mai tìm Bạch Vãn Vãn tính sổ.
Nhưng mà ngày hôm sau anh tỉnh lại thì được báo lại là sáng sớm tinh mơ Bạch Vãn Vãn đã chạy rồi!