Ngày lễ độc thân thì không chỉ các sàn thương mại điện tử mà các shop trong trung tâm thương mại cũng giảm giá kịch sàn, Bạch Vãn Vãn cùng Bao Bao đi dạo hết mấy trung tâm thương mại, chân sắp liệt luôn rồi.

"Ai ui, uống ly trà sữa nghỉ ngơi một chút đi, chân tôi sắp liệt rồi." Đến trước cửa một tiệm trà sữa, Bao Bao thảm thiết nói.

"Được." Bạch Vãn Vãn cũng đã mệt lắm mệt lằm.

Hai người gọi trà sữa rồi sau đó ngồi lại trong tiệm, Bao Bao xoa xoa đôi chân đau nhức, nói: "Mua sắm đúng thật là một hoạt động rất thần kỳ, rõ ràng là vừa mệt vừa mất tiền nhưng cả thân thể cả linh hồn đều được thoả mãn."

"Bởi vì cậu được đến vui sướng từ trong đấy." Bạch Vãn Vãn hút trà sữa, thất thần nói, ánh mắt của cô bị cửa hàng ăn vặt đối diện hớp hồn rồi!

Bởi vì nay là ngày 11-11 cho nên cửa hàng lớn lớn bé bé gì đều có hoạt động, cửa hàng ăn vặt này cũng không ngoại lệ, nhưng mà cửa hàng này lại có chút khác người.

Bởi vì thứ được đặt bên ngoài quảng bá để thu hút khách hàng là một hộp quà xanh đến mức tỏa sáng, trên còn viết: Phần ăn tha thứ.

Có cần hành xử khác người như vậy không?

Không sợ bị đánh chết hả.

Mấu chốt là chủ quán dám bán thì có người dám mua, vậy mà cái phần ăn tha thứ đấy bán còn rất chạy, trong đám người mua còn có một vài đôi yêu nhau nữa, cũng không biết là họ mua cái đấy với tâm thái gì luôn.

"Ồ whao," Bao Bao cũng chú ý tới cái phần ăn tha thứ đấy, nói: "Cái này nhìn cũng vui phết, nếu tôi có bạn trai thì tôi cũng mua."

Bao Bao không có bạn trai nhưng Bạch Vãn Vãn có đấy!

Vì thế Bạch Vãn Vãn không chút do dự mua một phần, còn nói dối Bao Bao là đưa cho bạn nhưng thật ra là đưa cho bạn trai.

Vì sợ bị đánh cho nên Bạch Vãn Vãn không tự mình đưa qua mà kêu người đưa đến, có nhắn tin trên WeChat báo với Thẩm Thời Thâm một tiếng.

Mua xong cái này rồi thì hai người đi dạo một hồi nữa, cho đến hơn mười giờ mới ai về nhà nấy, ai về tìm mẹ người đấy.

Bạch Vãn Vãn mệt đến mức eo đau lưng đau, trực tiếp gọi xe trở về nhưng cô không chú ý là có một chiếc xe con màu đen đi theo sau xe taxi mà cô đang ngồi…

Trong xe taxi mở điều hòa chỉnh nhiệt độ rất hợp lòng người, bởi vì quá mệt mỏi cho nên suýt chút nữa Bạch Vãn Vãn đã ngủ quên luôn trên xe taxi, lúc cô đang nỗ lực đấu tranh với hai mí mắt nặng trịch của mình thì di động reo lên.

… Ơ vậy mà là Thẩm Thời Thâm gọi cho cô, nếu giờ không phải buổi tối thì Bạch Vãn Vãn nhất định sẽ ngó ra nhìn xem mặt trời hôm nay có mọc ở đằng Tây không.

Có lẽ là anh đã nhận được phần ăn tha thứ rồi, chỉ cần tưởng tượng đến vẻ tức giận của Thẩm Thời Thâm thôi cũng lập tức khiến cô tỉnh cả ngủ, nhận điện thoại.

"Sao vậy bạn trai?" Bạch Vãn Vãn mở lời hỏi.

"Tôi không chú ý hôm nay là ngày lễ Độc Thân mà cô đã tức giận đến mức đội nón xanh(*) cho tôi rồi, không gọi điện thoại thì không thể nào nói nổi." Giọng nói của Thẩm Thời Thâm truyền từ đầu dây bên kia sang, cũng không có tức giận, thậm chí là rất nhẹ nhàng.

(*)Đội nón xanh: ý chỉ ngoại tình bên ngoài.

"Đúng vậy," Bạch Vãn Vãn giả vờ thành dáng vẻ tủi thân hết sức, "Bạn trai nhà người ta đều ở bên cạnh bạn gái, chỉ có anh thôi, hừ!"

Nói xong cô đã tự mình buồn nôn trước rồi.

Bên kia Thẩm Thời Thâm im lặng hai giây, hiển nhiên cũng bị cô làm cho buồn nôn, ngay sau đó, anh hỏi: "Cô muốn tôi bồi thường cái gì?"

"Tôi muốn…"

"Tiền thì thôi nhé, quan hệ giữa chúng ta không nên dùng thứ thô thiển như vậy để định nghĩa."

"..." Sao anh lại biết tôi định đòi tiền.

"Quỷ hẹp hòi." Bạch Vãn Vãn nghiến răng.

"Quá khen." Thẩm Thời Thâm không biết xấu hổ, lại nói: "Thôi, tôi nghĩ ra một món quà rồi, chút nữa tôi bảo người đem đến cho cô."

"... Tôi có thể từ chối không?" Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không phải thứ tốt gì.

Thẩm Thời Thâm: "Cô có thể thử xem."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Đúng lúc này thì bỗng nhiên có một chiếc xe đột ngột chặn ngang trước đầu xe taxi, may mắn là tài xế phản ứng rất nhanh, phanh gấp lại mới không đụng phải nhưng người trong xe vẫn theo quán tính mà đột nhiên ngã dúi về phía trước, lại bị đai an toàn thít chặt lại, Bạch Vãn Vãn "á" lên một tiếng, cảm giác như trái tim đều bị ép ra luôn rồi, không cầm chắc di động nên bị rơi xuống đất.

"Ai mà thiếu đạo đức như vậy, mẹ nó chứ có biết lái xe hay không?" Tài xế taxi hùng hùng hổ hổ mở cửa xe ra, "Này, mấy người phía trước kia, mẹ các người chết phải vội vàng về đưa ma à…"

Lời kế tiếp ông ta cũng không dám nói ra vì có bốn người cao to bước ra từ chiếc xe kia, mặt lạnh tanh vây quanh chiếc xe taxi của bọn họ.

Người tới không có ý tốt.

"Xuống dưới," Mấy người kia gõ cửa kính, ra lệnh nói.

Bạch Vãn Vãn nhặt di động từ dưới đất lên, ngẩng đầu lên thì thấy một màn như vậy, bên kia Thẩm Thời Thâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Gặp phải chút phiền toái." Bạch Vãn Vãn nhanh chóng liếc những người bên ngoài một lượt, "Bị người chặn đường."

"Phát vị trí!" Bên kia Thẩm Thời Thâm nhanh chóng quyết định.

Bởi vì đối phương tới không có ý tốt cho nên Bạch Vãn Vãn cũng không biết là nhằm vào cô hay là tài xế hay lại là bọn rắn độc ở nơi đây, bởi vì bên này mặt đường hẹp hòi lại vừa vặn đèn đường đã hỏng mất rồi, quang cảnh xung quanh rất tối hạn chế tầm mắt, hơn nữa có rất ít xe sẽ qua lại bên con đường này, rất thích hợp để giết người cướp của.

Gần đây bởi vì Bạch Vãn Vãn phải chữa thương cho Thẩm Thời Thâm cho nên tiêu hao linh khí quá nhiều, cũng không cậy mạnh mà hạ giọng nói: "Tôi sẽ phát vị trí cho anh trên WeChat."

Tài xế chỉ mạnh ngoài miệng thôi chứ gặp tình huống này thì cả người lập tức run như cầy sấy, thử vài lượt mới mở được cửa ra, còn người bên Bạch Vãn Vãn vẫn luôn gõ cửa, Bạch Vãn Vãn bình tĩnh phát định vị cho Thẩm Thời Thâm rồi mới mở cửa xe xuống xe.

Mấy người kia cơ bản không quan tâm đến tài xế kia, để mặc ông ta run run rẩy rẩy ôm đầu ngồi xổm tại chỗ, lực chú ý đều tập trung trên người Bạch Vãn Vãn mới bước ra từ ghế phụ.

Mấy người cao to kia nhìn đến mặt cô thì đều kinh diễm một chút, đại khái là cũng khá hiếm khi mới thấy được cô gái xinh đẹp như vậy, ngay sau đó một người có vẻ là dẫn đầu mấy người này liếm môi, cà lơ phất phơ hỏi: "Mày chính là Bạch Vãn Vãn?"

Đúng thật là nhằm vào cô.

Bạch Vãn Vãn nói: "Không phải."

Người nọ sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới Bạch Vãn Vãn lại không trả lời như trong kịch bản dự kiến, trong lúc nhất thời quên mất lời kịch, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, mắc kẹt.

May mắn là đồng bọn của anh ta còn linh hoạt chút, quát:

"Đừng tưởng rằng mày không thừa nhận thì chúng tao không biết mày là Bạch Vãn Vãn."

Bạch Vãn Vãn cố ý kéo dài thời gian, mắng lại anh ta: "Vậy anh đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì? Thiểu năng."

"Không phải tao hỏi!"

"Cường, không cần cãi cọ với cô ta," người đàn ông dẫn đầu kia tìm lại được lời kịch, nói với đồng bạn của anh ta, đồng thời lại nói với Bạch Vãn Vãn với giọng điệu không có ý tốt: "Bọn tao được người thuê làm việc, xin lỗi cô gái nhé, đưa đi."

Bốn người đàn ông cao to lực lưỡng, thể trọng có lẽ gấp gần bảy lần so với Bạch Vãn Vãn, nếu Bạch Vãn Vãn là một cô gái yếu đuối thì cơ bản là không hề có sức phản kháng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bên này thì trước không có nhà cửa dân sinh sau không có cửa hàng gì mà cô lại đi dạo phố đến mức muốn gãy chân mất rồi, rất khó để thoát khỏi bọn họ, một là đánh hoặc là kéo dài thời gian, mà đánh thì chưa chắc đã thắng được, hiện tại Bạch Vãn Vãn chỉ có thể sử dụng một ít chú thuật đơn giản, chỉ có thể buộc lại một hai người nhưng đối phương có tổng cộng là bốn người…

"Từ từ!" Bạch Vãn Vãn duỗi tay ngăn cản bọn họ, "Người thuê các người cho các người bao nhiêu tiền? Tôi cho các người gấp 10 lần."

Bốn người cao to sửng sốt, thậm chí trong đó có một người đã đếm đầu ngón tay để tính toán, lẩm bẩm nói: "Người đó cho chúng ta một người một vạn, bốn người là bốn vạn, cô ta trả gấp mười lần chính là bốn mươi vạn, anh Đao! Mối làm ăn này không lỗ đâu."

"Đương nhiên không lỗ," Bạch Vãn Vãn nói, "Có người mười năm mới kiếm được từng này tiền mà các người chỉ cần một ngày đã kiếm được rồi."

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của bốn người cao to đều có chút dao động.

Những thời khắc mấu chốt vẫn là đại ca được việc, tên anh Đao kia nói: "Phi, không cần bị người đàn bà này lừa, các người thật sự cho rằng cô ta có thể lấy ra được bốn mươi vạn sao? Hơn nữa vì tiền mà chúng ta thất tín bội nghĩa thì về sau làm sao mà làm ăn được nữa."

"..." Đầu óc của người anh em còn rất tốt nha.

"Không cần nhiều lời với cô ta, ai biết lúc nãy cô ta có trộm báo cảnh sát hay không?"

Sắc mặt của Bạch Vãn Vãn thay đổi, bốn người thấy nàng là một cô gái nhỏ nên không có ý cùng nhau lên đối phó, chỉ có hai người tiến lên muốn bắt cô, chú thuật mà Bạch Vãn Vãn sớm ấp ủ xong trên đầu ngón tay hoàn toàn đi vào dưới chân hai người kia.

"Sao lại thế này, tao không động đậy được."

"Anh Đao, con này có vấn đề."

Bạch Vãn Vãn thừa dịp này lập tức chạy đến bên kia muốn kéo cửa xe taxi ra rồi ngồi vào trong, tên anh Đao kia phản ứng rất nhanh mà lại bắt lấy cánh tay của cô nhưng anh ta lại cảm thấy đau đớn như cầm phải một bụi gai vậy, bàn tay đau đớn, kêu "á" lên một tiếng.

Mặc dù như vậy nhưng anh ta vẫn phản ứng cực nhanh, nhấc chân đá vào cánh tay mà Bạch Vãn Vãn định mở cửa xe, Bạch Vãn Vãn bị bức lùi một bước, một tên cao to không bị chú thuật vây lại đã lắc mình lại đây, che trước cửa xe, không cho cô lên xe.

Kế hoạch A của Bạch Vãn Vãn thất bại, cô lập tức khởi động kế hoạch B, xoay người lập tức chạy nhưng hai người cao to lúc nãy đã thoát ra khỏi chú thuật của cô, trực tiếp ngăn lại đường đi của cô, Bạch Vãn Vãn thấy ba mặt bị vây công, ánh mắt sắc bén lên, mặc kệ, cô muốn đánh bị thương người khác!

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay của cô hội tụ linh khí thành một khối ánh sáng trắng, quét về phía dưới chân hai người cao to ngăn ở trước mặt cô, khối ánh sáng kia kèm cả khí lạnh mùa đông, còn sắc bén hơn so với lưỡi dao gió. "Xoạt" một tiếng, trên đùi của người cao to kia đã bị cắt một dao, máu tươi phun tung toé.

"A!" Tên cao to kia hét thảm một tiếng, "Cẩn thận, nó có ám khí!"

Ba người khác thấy Bạch Vãn Vãn không đơn giản như vậy thì biết gặp phải đối thủ, phản ứng nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, áp dùng chiến thuật quấy nhiễu bốn phía.

Tuy rằng trên phương diện tu tiên thì Bạch Vãn Vãn rất linh thông hiểu biết nhưng cô là người sinh hoạt trong xã hội tuân thủ pháp luật, cơ bản là chưa bao giờ thật sự đánh nhau mà đối phương lại là người biết võ chuyên môn ẩu đả đánh nhau, kinh nghiệm phong phú.

Lần thứ nhất là cô lợi dụng lúc người ta không phòng bị mới có thể chém bị thương đùi của người ta nhưng sau khi đối phương đã cẩn thận phòng bị rồi thì sau chỉ có thể làm đối phương bị thương chút ngoài da hoặc là không bị gì thôi, mà lại loại phương pháp lấy linh khí làm vũ khí ẩu đả này khiến linh khí của cô trôi đi rất nhanh.

Mẹ nó, rốt cuộc đã qua bao lâu rồi, khi nào thì Thẩm Thời Thâm mới có thể đến làm "anh hùng cứu mỹ nhân" đây?

Hiển nhiên là Thẩm Thời Thâm không có được kịch bản của nam chính nên không thể đuổi tới hiện trường nhanh như vậy, Bạch Vãn Vãn sức cùng lực kiệt, bị đối phương bắt được sơ hở đá một phát vào cẳng chân, suýt chút nữa là đá gãy chân cô rồi, cô lảo đảo một cái trực tiếp té trên mặt đất.

Những người khác lợi dụng cơ hội này lập tức muốn tiến lên bắt lấy cô thì bỗng nhiên còi cảnh sát chói tai vang lên cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.

"Không tốt, cảnh sát tới."

Bạch Vãn Vãn thừa dịp lăn qua chỗ khác, dùng tia linh khí cuối cùng ép bọn họ lùi lại, mấy người kia thấy chưa thể bắt được Bạch Vãn Vãn mà tiếng còi càng ngày càng gần nên anh Đao nhanh chóng quyết định nói: "Đi!"

Máy người kia cũng không lưu lại, nói rút thì lập tức rút, sạch sẽ lưu loát leo lên xe chạy đi.

Bạch Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, ngồi liệt dưới đất, xem ra nữ chính chó má như cô ít ra còn có chút vầng sáng nếu không thì bị mấy người này bắt được chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Thả lỏng lại rồi Bạch Vãn Vãn mới cảm thấy đan điều trống không truyền đến từng đợt đau đớn khó có thể chịu đựng được, trước mắt biến thành màu đen, cảnh tượng trước mắt đều mơ hồ, suýt chút nữa lại muốn ngất xỉu.

Bên cạnh truyền đến thanh âm lộn xộn giống như đang đánh nhau, tiếng còi cảnh sát đã gần trong gang tấc nhưng tâm trí của Bạch Vãn Vãn tan rã, cũng không có sức để nhổm dậy xem một cái.

"Bạch Vãn Vãn."

Trong lúc hôn mê thì Bạch Vãn Vãn nghe thấy có người kêu tên cô, giọng nói quen tai vô cùng nhưng đầu óc của cô chậm chạp, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Thời Thâm thì mới ngây ngô cười:

"Tên đàn ông chó chết này, anh đã đến rồi à?"

Thẩm Thời Thâm: "..."

Ông đây gần như bay đến cứu cô mà kết quả là cô mở miệng lại lập tức mắng tôi là tên đàn ông chó má? Còn có chút lương tâm nào hay không?

Nhưng mà tình huống của Bạch Vãn Vãn không tốt, Thẩm Thời Thâm cũng không so đo nhiều với cô, anh nói:

"Còn có thể đi hay không? Tôi đưa cô đến bệnh viện."

"Tôi..." Ý thức của Bạch Vãn Vãn đã trở lại đôi chút, nói: "Chân bị thương rồi."

Bạch Vãn Vãn đối phó với bốn người cao to mà đối phương nhìn qua là biết đã luyện võ qua thì có thể kéo dài nhiều thời gian như vậy đã xem như không tồi, có lẽ là trên người bị thương không nhẹ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thời Thâm hơi nhăn mày, lúc đang muốn nói để tôi đỡ cô thì Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên nhếch miệng cười, nói: "Bạn trai, thời điểm kiểm tra sức lực của bạn trai đến rồi đây."

"..." Lúc này mới nhớ tới anh là bạn trai chứ không phải là tên đàn ông chó má hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play