Lộ Phong nhìn hàng mi dài đang run lên của cô, dường như hiểu ra điều gì, anh đặt tài liệu trong tay xuống, cúi người tiến tới, tay chống hai bên hông cô: “Em chắc chứ?”
Anh không phải Liễu Hạ Huệ, anh vẫn có nhu cầu sinh lý. Trước đây họ có thời gian ngủ chung phòng, cô Nguyễn đã nói không được làm ảnh hưởng đến giấc ngủ làm đẹp của cô, vì vậy họ hiếm khi “hành sự” muộn như vậy.
Kể từ khi trong bệnh viện Nguyễn Văn Văn đã mê đắm Lộ Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên, người cô thích bấy lâu nay hóa ra lại là chồng cô, nên dù có nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.
Cô muốn hôn anh, ôm anh, nũng nịu với anh, tốt nhất là có thể chìm đắm sâu hơn một tí nữa.
Cô sợ để lộ chút suy nghĩ đó của mình nên kéo chăn đến tận cằm, đôi mắt to long lanh lấp lánh, mím môi rụt rè gật đầu.
Cô gật xong bèn lặng lẽ đưa tay qua gãi mu bàn tay anh.
Yết hầu đang nhô ra của Lộ Phong khẽ chuyển động, ánh mắt anh đã có sự thay đổi, lại hỏi: “Cơ thể của em không sao chứ?”
Anh không muốn lợi dụng lúc người ta đang khó khăn.
Nguyễn Văn Văn xấu hổ gật đầu, trái tim cô đập loạn, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này đấy, anh có thể đừng hỏi nữa được không?
Hu hu, xấu hổ thật đấy!
Có lẽ cô Lộ đã quên rằng mình đã kết hôn được ba năm, những chuyện nên trải qua đều đã trải qua hết rồi.
Lộ Phong đứng dậy, cầm lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, làm động tác định tắt đèn, Nguyễn Văn Văn đỏ mặt nói: “Đừng, đừng tắt.”
Cô muốn nhìn anh.
Lộ Phong dừng lại một chút, ánh mắt dò xét: “Trước đây em không thích bật đèn.”
Nguyễn Văn Văn mím môi, đầu ngón tay kéo góc chăn, nhỏ tiếng nói: “Anh cũng đã nói là trước đây, bây giờ em không muốn tắt.”
Lộ Phong hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô, dù sao đối với anh mà nói, như thế nào cũng chẳng có gì khác nhau.
Đèn không tắt nhưng đã được chỉnh sang chế độ hơi mờ một chút, trên tường mơ hồ phản chiếu hai bóng người đang cách nhau rất gần. Nguyễn Văn Văn nhìn Lộ Phong với hàng mi run rẩy, đột nhiên mồ hôi rơi xuống bờ vai cô.
Cô hơi ngứa ngáy, không khỏi run lên, vô thức muốn né tránh, Lộ Phong bóp cằm cô, quay mặt lại: “Trốn cái gì, hửm?”
Nguyễn Văn Văn chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh, ánh mắt nóng rực giống như sắp ăn thịt người, cô yên lặng nuốt nước bọt: “Hay… hay là thôi đi.”
Tên đã lắp vào cung, không phải cô bảo bỏ là có thể bỏ được.
Lộ Phong nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, giọng nói rất thấp: “Đừng lo lắng”
Nguyễn Văn Văn càng run dữ dội hơn, cô hơi sợ, chớp mắt hỏi: “Có, có đau không?”
Mồ hôi lại chảy xuống từ trên trán Lộ Phong: “Không đau đâu.”
Sự thật chứng minh, không thể tin lời đàn ông được, Nguyễn Văn Văn nhìn chằm chằm vào Lộ Phong với đôi mắt đỏ hoe, vừa nức nở vừa nói: “Anh nói dối, đau quá!”
Lộ Phong còn chưa kịp nói gì, cô đã ném gối vào trong lòng anh: “Hôm nay em không muốn ngủ với anh, anh ra ngoài đi.”
Lần nào cô Lộ làm xong cũng gây chuyện, phần lớn là bảo anh xoa bóp, khi nào thoải mái mới cho anh ngủ.
Anh xem nó như là thú vui nhỏ giữa vợ chồng nên không so đo với cô, đêm nay còn tệ hơn, muốn đuổi người ta đi.
Quai hàm Lộ Phong căng cứng, nhặt đống tài liệu vương vãi dưới đất lên, ôm gối ra khỏi phòng ngủ. Ngày nào người giúp việc cũng quét dọn phòng khách nên rất sạch sẽ, anh đặt gối xuống rồi đi vào phòng tắm.
Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng đóng cửa mới thở dài một hơi, chậm rãi thò đầu ra từ trong chăn, sau khi xác định thật sự không có người mới bắt đầu gào thét.
A a a a a a a a, ngủ rồi, đã ngủ rồi, mình thật sự đã ngủ với anh ấy rồi.
Có lẽ bởi vì vui sướng đến quá đột ngột nên cô chưa kịp thích ứng, nắm chặt tay kêu lên một hồi lâu mới ngừng lại.
Chuyện vui vẻ không thể nghĩ nhiều được, càng nghĩ tới trong lòng càng run rẩy, cô mím môi nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra lúc nãy, cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Cô ôm gối lật người lại, tiếp tục cười ngây ngốc.
Trong lúc đang ngẩn ngơ, bóng người của Lộ Phong hiện ra trước mắt cô, bờ vai thẳng tắp, vòng eo rắn chắc, cô chợt hối hận, vừa rồi lẽ ra cô nên chụp hình lại.
Bây giờ có thể đi chụp không nhỉ?
Liệu anh có không đồng ý không?
Nếu Nguyễn Văn Văn không thể làm chuyện mình muốn làm, trong lòng sẽ ngứa ngáy, sau khi đấu tranh một lúc lâu, cô mặc đồ ngủ và mở cửa phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ của khách mở ra, Lộ Phong đang thay quần áo bên trong, anh vừa mới tắm xong, tóc dính sát vào da đầu, ngọn tóc ướt sũng, nếu nhìn kỹ có thể thấy còn có giọt nước nhỏ xuống.
Đang thay quần áo được một nửa, tấm lưng thẳng tắp của anh lộ ra, da anh trắng trẻo, phát sáng dưới ánh đèn, Nguyễn Văn Văn lần đầu tiên chụp lén nên tay hơi run rẩy.
Cô lặng lẽ đi về phía trước, tìm một góc độ tốt hơn, giơ điện thoại lên, nhắm chuẩn vào anh, ngay khi sắp bấm nút chụp, Lộ Phong quay đầu nhìn sang.
Nguyễn Văn Văn hoảng sợ, bắt gặp ánh mắt của anh, hoảng loạn bịa ra một cái cớ: “Em không dám ngủ một mình.”
Lộ Phong dừng bàn tay đang thắt đai lưng lại, cứ để như vậy cho cô xem: “Cho nên…”
Nguyễn Văn Văn vừa nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại vừa nuốt nước bọt, kiên quyết nói: “Chụp ảnh của anh để trừ tà.”
Sau khi nghe vậy, Lộ Phong nhíu mày, nhấc chân bước tới và cụp mắt xuống nói: “Tôi là Chung Quỳ à?” Còn có tác dụng trừ tà nữa chứ.
Anh vừa mới tắm xong, trên người có mùi hương hoa nồng nặc xộc vào mũi, hai chân của Nguyễn Văn Văn mềm nhũn, cô dựa vào khung cửa nói: “À, có thể trừ.”
Lộ Phong: “...”
Cuối cùng, Nguyễn Văn Văn đã chụp một bức ảnh của Lộ Phong như ý muốn, trước khi trở lại phòng ngủ, cô đi tới trước mặt Lộ Phong, đặt tay lên vai anh, nhấc gót chân lên, hôn vào mặt anh.
Đây là lần thứ hai cô chủ động hôn anh trong đêm nay, Lộ Phong sững sờ, cô Lộ sau khi mất trí nhớ càng lúc càng hành động bất thường rồi.
Sau khi Nguyễn Văn Văn hôn xong, chạy lon ton về phòng ngủ, đóng cửa khóa trái lại, vừa định ngồi xuống giường thì quay người lại, nhẹ nhàng mở khóa.
Nếu không phải sợ lộ ra quá rõ ràng, cô thật sự muốn mở cửa để anh có thể vào bất cứ lúc nào.
Cô tiên nhỏ có thể có ý nghĩ xấu gì chứ, cô chỉ muốn ở bên người mình thích mọi lúc mọi nơi thôi mà.
Lộ Phong không để ý đến chi tiết này, điện thoại vang lên, anh đi nghe điện thoại, là bố Nguyễn gọi đến, giọng điệu hơi nghiêm túc, Lộ Phong cầm điện thoại đi vào phòng sách.
Trong khi Lộ Phong đang trả lời điện thoại, Nguyễn Văn Văn cũng nhận được cuộc gọi từ người bạn thân nhất của mình là Trâu Mỹ: “Văn Văn, nghe nói cậu bị ô tô tông trúng, có sao không?”
Nguyễn Văn Văn trả lời: “Chỉ trầy xước một chút thôi, không sao.”
Trâu Mỹ: “Làm tớ sợ muốn chết.”
Nguyễn Văn Văn: “Đừng lo lắng.”
Trâu Mỹ: “Nói tới nói lui, chuyện này cũng là lỗi của Lộ Phong, anh ta không quan tâm đến cậu, đợi tớ trở về tớ nhất định sẽ tính sổ với anh ta.”
Nguyễn Văn Văn không thích người khác mắng Lộ Phong, lập tức giải thích: “Không liên quan gì tới anh ấy cả, là tại tớ không cẩn thận.”
“Sao lại không liên quan được, nếu không phải do anh ta thờ ơ với cậu thì cậu cũng đâu chạy đi uống rượu.” Trâu Mỹ nói: “Cậu đúng là dễ mềm lòng, nếu là đàn ông của tớ thì tớ đã bỏ anh ta lâu rồi.”
Trâu Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói, Nguyễn Văn Văn nghe đến run rẩy: “Mỹ Mỹ, cậu hung dữ quá.”
“Gì cơ?” Trâu Mỹ ngây người một lúc, sau đó hỏi: “Văn Văn, cậu không sao thật chứ?”
Bình thường khi hai người họ trò chuyện với nhau, mỗi lần nhắc tới Lộ Phong thì lần nào Nguyễn Văn Văn cũng mắng anh ta té tát. Cô ấy nhớ có một lần không hùa theo chửi cùng, Văn Văn còn tức giận, tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ bạn thân với cô ấy.
Sau đó cô ấy cũng mắng Lộ Phong với bạn mình mới có thể cứu vãn được tình bạn sắp đổ vỡ.
“Cậu có phải là Văn Văn mà tớ quen không đấy?” Trâu Mỹ nghi ngờ nói.
“Đương nhiên là tớ rồi.” Nguyễn Văn Văn giải thích: “Chỉ là tớ xảy ra chút chuyện.”
Trâu Mỹ: “Chuyện gì?”
Nguyễn Văn Văn: “Tớ mất trí nhớ rồi.”
Trâu Mỹ hoảng sợ la lên: “Cậu lại mất trí sao?”
Nguyễn Văn Văn bắt đúng trọng điểm: “Cái gì gọi là tớ ‘lại’ mất trí chứ?”
Trâu Mỹ nói: “Ba năm trước cậu cũng từng mất trí nhớ.”
Nguyễn Văn Văn: “…” Chuyện này còn xảy ra lần thứ hai được sao?
“Cậu nói chi tiết chút đi.”
“Được.”
…
“Lộ Phong, không phải bố cố ý muốn giấu diếm con. Năm đó lúc Văn Văn chuẩn bị tốt nghiệp đại học, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Huống chi, sau khi con bé tỉnh lại, mọi thứ đều rất bình thường, bố sợ con bé khó chịu nên cũng không nói chuyện này cho nó biết. Về phần ký ức bị quên đi, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi nên không nhắc lại nữa.”
Bố Nguyễn nói: “Bản thân Văn Văn cũng không biết.”
“Cái gì? Tớ bị bóng rổ đập bất tỉnh, sau đó mất luôn trí nhớ sao?” Nguyễn Văn Văn la lên.
“Đúng, chính là như vậy.” Trâu Mỹ nói: “Khi đó bóng đập trúng vào đầu cậu, lúc cậu ngã xuống còn không có tí đệm nào đỡ, đầu cậu chảy rất nhiều máu, đến khi tỉnh lại thì đã quên đi một số chuyện.”
Cô đã từng nhìn thấy nhiều tình huống máu chó, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải chuyện nào máu chó tới như vậy, người ta muốn mất trí nhớ còn khó hơn cả trúng xổ số, cô thì hay rồi, ba năm mất trí nhớ tận hai lần.
Cô yếu đuối quá nhỉ!
Trâu Mỹ nhận lỗi: “Mọi người không nói ra bởi vì sợ cậu khó chịu, cậu đừng giận nhé?”
Cũng chưa đến nỗi tức giận, chỉ là hơi than thở, Nguyễn Văn Văn nói: “Không sao, tớ không giận.”
Trâu Mỹ chuyển đề tài sang lần mất trí nhớ này: “Cậu lại quên mất cái gì rồi?”
Nguyễn Văn Văn: “Tớ quên sạch những chuyện liên quan tới cuộc hôn nhân của tớ rồi.”
“Cậu cũng không nhớ Lộ Phong sao?”
“Xem như là vậy đi.” Nói đúng ra là không nhớ Lộ Phong của ba năm nay.
“Chết tiệt, cậu quên hết ư?”
“Ừ.”
Nguyễn Văn Văn dứt lời còn bổ sung thêm: “Cũng không phải không thu hoạch được gì.”
“Thu hoạch cái gì cơ?” Đã mất trí nhớ rồi còn thu hoạch cái mốc xì!
Nguyễn Văn Văn bình tĩnh nói: “Tớ nhớ lại chuyện của ba năm trước.”
Trâu Mỹ: “…”
Một lát sau, Trâu Mỹ nói: “Ví dụ như?”
Nguyễn Văn Văn: “Anh trai mà tớ thầm mến năm đó.”
Trâu Mỹ lập tức hăng hái: “Anh ta là ai? Hai người gặp lại nhau rồi sao?”
Nguyễn Văn Văn cười nói: “Gặp rồi, cậu cũng quen đấy.”
“Tớ cũng quen ư? Ai cơ?”
“Lộ Phong.”
“…”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng điện thoại rơi xuống đất, lúc lâu sau Trâu Mỹ mới cầm điện thoại, ho khan vài tiếng: “Không phải chứ, có khi nào cậu nhớ nhầm không?”
Nguyễn Văn Văn nói: “Đương nhiên là không nhớ nhầm rồi.”
“…” Trâu Mỹ không nói nên lời.
Còn chuyện gì khiến người ta cạn lời hơn bằng chuyện thằng khốn mà bạn mắng chửi suốt ba năm lại là người mà bạn yêu thầm.
Đúng là bất ngờ thật đấy.
Nguyễn Văn Văn không tiện gọi điện cho bố hỏi thăm tình hình hôn nhân của mình và Lộ Phong nên đành nhờ sự giúp đỡ của Trâu Mỹ.
“Tớ và Lộ Phong sống chung với nhau có hòa hợp không?”
“Hoà hợp.” Nếu như mỗi ngày cậu mắng anh ta tới trăm lần cũng tính là hòa hợp, thì quả thật đúng là rất “Hòa hợp.”
“Anh ấy có tốt với tớ không?”
“Cũng tốt.” Nếu như mua quà mỗi ngày tính là tốt, vậy thì chắc là tốt rồi.
“Có phải anh ấy rất thích tớ không?”
“Cái này thì tớ cũng không rõ lắm.” Trâu Mỹ cũng không thể nói trái với lương tâm được, dù sao thì Lộ Phong là một tên cuồng công việc, thường xuyên không có nhà ba tới năm ngày.
“Tớ đối xử với anh ấy thế nào? Có ổn không?”
“Chắc là ổn…” Mỗi lần bọn họ tụ tập, lời mở đầu luôn là Nguyễn Văn Văn lên án Lộ Phong, ít thì mười phút, nhiều thì nửa tiếng, thời gian dài hay ngắn phụ thuộc vào tâm trạng.
Mắng thôi chứ cũng đâu mất miếng thịt nào, cô đối xử với anh cũng xem như tàm tạm.
Sau khi nói chuyện với Trâu Mỹ, Nguyễn Văn Văn đưa ra kết luận về cuộc hôn nhân của hai người họ: “Yêu thương nhau.”
Cô nói kết luận của mình cho Trâu Mỹ nghe, Trâu Mỹ suýt chút nữa thì ho sặc sụa, cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu: Yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Lộ Phong không biết chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Nguyễn Văn Văn đã có hiểu biết “sâu sắc” về cuộc hôn nhân của bọn họ như vậy, anh an ủi bố Nguyễn vài câu rồi cúp máy.
Vừa ra khỏi phòng sách thì bị người va vào lồng ngực, anh không đứng vững, lảo đảo lùi về sau mấy bước, đang định nói gì đó thì trong ngực vang lên một giọng nói mềm mại.
“Chồng à, em biết anh tốt với em nhất mà.”
Lộ Phong hơi mông lung, anh kéo xa khoảng cách giữa hai người, đưa tay sờ lên trán cô: “Phát sốt rồi à?”
Gương mặt của Nguyễn Văn Văn đúng là đỏ bừng, nhưng không phải vì do sốt mà vì ở trong chăn quá lâu nên nóng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Trâu Mỹ, cô thuận miệng hỏi nhóm chị em về tình trạng hôn nhân của cô và Lộ Phong, tất cả đều đồng thanh trả lời: “Hai người chung sống cực kỳ tốt, tổng giám đốc Lộ rất thích cậu.”
Có người còn đứa ra bằng chứng, đó là bức ảnh Nguyễn Văn Văn đã từng gửi vào trong nhóm, những tấm hình này chính là “minh chứng” tình yêu mà Lộ Phong dành cho cô, tất cả đều vô cùng đáng giá.
Nguyễn Văn Văn nhìn những bức ảnh kia thì càng thêm khẳng định Lộ Phong thật sự thích cô.
“Không sốt chút nào.” Nguyễn Văn Văn chớp mắt.
Lộ Phong cần phải tiêu hóa một số chuyện, anh khẽ gật đầu: “Không sốt thì đi ngủ thôi.”
Dứt lời, anh đi lướt qua người Nguyễn Văn Văn, đi về phía trước.
Nguyễn Văn Văn đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào anh, nghĩ rất nhiều chuyện, ví dụ như hai người họ yêu nhau như vậy, vừa rồi anh chỉ làm một lần, có phải là chưa đủ thỏa mãn không.
Thật ra cô cũng biết, anh còn muốn tiếp tục thêm lần nữa, nhưng vì cô khóc lóc cầu xin nên anh mới dừng lại.
Bây giờ cô có hơi hối hận rồi.
Lộ Phong không thấy cô đi theo, anh quay đầu nhìn, lại nhìn thấy cô đang lúng túng đứng ở đó, xấu hổ cắn cắn môi.
Anh còn chưa kịp mở lời, cô đã giành trước một bước.
“Hay là… chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT