Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 3: Trước giờ em vẫn luôn như thế sao


1 năm

trướctiếp

Lộ Phong im lặng, để phòng ngừa cô lại quấy rầy nên vội vàng kéo tay cô ra, chân mày nhíu lại, tâm trạng có vẻ hơi phức tạp.

Nguyễn Văn Văn vừa mới buông tay lại bắt đầu không đàng hoàng, lần này tay cô lướt nhẹ về phía eo anh, như có như không véo một cái.

Cả người Lộ Phong lập tức trở nên căng thẳng, đáy mắt hiện lên sự khác thường anh nói với giọng điệu trầm thấp: “Đừng làm loạn.”

Vẻ mặt của anh nghiêm túc nhưng giọng điệu nói chuyện không lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra sự dịu dàng, ngay cả Chu Hải cũng không nhịn được nghĩ đây là tổng giám đốc Lộ lạnh lùng kiêu ngạo của bọn họ sao?

Khi không có người chú ý, khóe môi của Nguyễn Văn Văn khẽ nhếch lên, đầu lại cọ vào cổ anh. Thật tốt, cuối cùng cô cũng có thể quang minh chính đại ôm anh ngủ rồi.

Trên đường trở về xe chạy chầm chậm, tài xế vừa định bật nhạc thì bị ánh mắt của Lộ Phong ngăn lại, bàn tay tài xế run lên làm cho chiếc xe hơi lắc lư.

Nguyễn Văn Văn khẽ lẩm bẩm.

Lộ Phong theo bản năng vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

Nguyễn Văn Văn điều chỉnh tư thế vòng cánh tay ôm eo anh tiếp tục ngủ.

Lộ Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, vừa mới tạo thành một đường cong thì lại lơ đãng chạm phải ánh mắt của Chu Hải, sắc mặt anh lập tức thay đổi, ngưng cười.

“Có chuyện gì à?”

Chu Hải đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của ông chủ, anh ta cẩn thận nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lộ, chúng ta về đến nhà rồi.”

Lộ Phong liếc nhìn ra ngoài kính cửa sổ, khẽ ừ một tiếng.

Chu Hải hỏi: “Bà chủ thì sao ạ? Có cần đánh thức bà chủ dậy không?”

Lộ Phong nhướng mày nhìn về phía anh ta: “Cậu nói xem?”

Chu Hải rùng mình: “Không, không nên gọi bà chủ dậy.”

Lộ Phong không nói gì mà đưa mắt ra hiệu cho anh ta mở cửa. Chu Hải vội vàng xuống xe mở cửa sau, ra vẻ như muốn đưa tay ôm Nguyễn Văn Văn nhưng lại bị ánh mắt của Lộ Phong làm cho khiếp sợ.

Anh ta rụt tay lại, nuốt nước bọt ngoan ngoãn lui ra.

Lúc xuống xe còn xảy ra một đoạn nhạc đệm, Nguyễn Văn Văn đột nhiên tỉnh dậy mở to hai mắt mê mang nhìn về phía anh, đuôi mắt cong lên khẽ gọi: “Chồng ơi.”

Lộ Phong muốn nhắc nhở cô không được gọi như vậy, nhưng vừa mới há miệng thì cô lại ôm chặt eo anh giống như con mèo con cọ vào trong lòng anh: “Em thích anh lắm.”

“...” Lộ Phong sửng sốt.

“...” Chu Hải hóa đá.

Có lẽ Nguyễn Văn Văn không cảm thấy những lời này có lực sát thương lớn đến mức nào, cô ngửa cổ nhìn về phía anh với ánh mắt sáng lấp lánh rồi khen: “Dáng vẻ của anh trông rất đẹp.”

Trước khi bước vào cửa, Lộ Phong nghĩ hôm khác phải đưa cô đi kiểm tra chi tiết hơn, hình như bà chủ Lộ không chỉ đơn giản mất trí nhớ.

Sau khi vào cửa, Lộ Phong làm ra vẻ như muốn thả cô xuống nhưng Nguyễn Văn Văn lại nhân cơ hội ôm cổ anh, cho dù như thế nào cũng không chịu buông tay.

Lộ Phong làm vẻ mặt lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Anh bế em vào phòng ngủ đi.”

Lộ Phong nhìn con đường cách đó vài bước, trầm giọng nói: “Em tự mà đi.”

Nguyễn Văn Văn chớp mắt, đuôi mắt trở nên đỏ hoe trông giống như lại muốn khóc làm nũng: “Em muốn anh bế em vào trong cơ!”

Cánh tay của cô cũng không thành thật bắt đầu lắc vai anh.

Lộ Phong cũng không biết hôm nay mình bị trúng tà gì, vậy mà lại thỏa hiệp với cô. Anh cúi người bế cô vào phòng ngủ, vừa định đặt người lên giường thì cô lại không chịu buông.

Cô mím môi: “Em muốn đi vệ sinh, anh bế em đi đi.”

Lộ Phong nghi ngờ cô vốn dĩ không mất trí nhớ mà dựa vào lý do này để giày vò anh, lần này anh không thỏa hiệp mà thả người xuống, vừa nới lỏng cà vạt vừa đi ra ngoài thì tay đột nhiên bị giữ lại.

Anh quay đầu lại thấy Nguyễn Văn Văn chớp đôi mắt to, rưng rưng nước mắt tủi thân nói: “Chân của em tê rồi.”

Lộ Phong: “Vậy thì sao?”

Nguyễn Văn Văn: “Anh bế em đi vệ sinh được không?”

Một lát sau cửa nhà tắm đóng lại Nguyễn Văn Văn che mặt cười ra tiếng, chồng của cô đúng là rất đáng yêu.

Người chồng đáng yêu nào đó lúc này đang ở trong phòng làm việc gọi điện thoại, anh có một người bạn thân thời thơ ấu đang nhậm chức tại một bệnh viện ở Mỹ, anh đã gửi hồ sơ bệnh án của Nguyễn Văn Văn rồi hỏi một số chuyện.

“...... Cậu chắc chắn là không có gì khác sao?”

“Dựa vào kết quả kiểm tra mà nói thì rất tốt.”

“Vậy khi nào cô ấy có thể khôi phục trí nhớ?”

“Cái này rất khó nói, có thể là trong một lúc nào đó, cũng có thể là cả đời này sẽ không khôi phục được.”

Lộ Phong đưa một tay đút túi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Đối phương thoải mái cười, trêu chọc nói: “Như vậy không tốt sao? Trước kia Nguyễn Văn Văn rất xinh đẹp nhưng tính cách lại không đáng yêu, cứ dịu dàng mềm mại như lúc này thì tốt hơn.”

Lộ Phong không muốn nghe anh ta nói nhảm nên lập tức cúp điện thoại. Anh cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn, giây tiếp theo có âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh.

Hình như có thứ gì đó rơi xuống.

Anh giật mình đặt ly xuống rồi chạy đến nhà tắm, đẩy cửa bước vào.

Bồn tắm bên trong nhà tắm đang xả nước tỏa ra hơi nóng mờ mịt, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng người liên tục phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Anh vừa đi vừa gọi: “Văn Văn, Nguyễn Văn Văn.”

Phía sau bồn tắm xuất hiện một cánh tay trắng nõn như ngọc, ngoại trừ cánh tay thì không nhìn thấy người: “Chồng ơi em ở đây.”

Lộ Phong đi tới vài bước, kéo lấy tay cô và dùng sức nhấc lên. Một giây sau người nào đó nhào vào lòng anh, vì để giữ vững cơ thể cô nên anh đưa tay ôm cô.

Nhưng mà khi đầu ngón tay lướt qua, anh phát hiện có nơi nào đó không thích hợp.

Anh cụp mắt nhìn thì lập tức choáng váng.

Nguyễn Văn Văn cô...

Không mặc gì cả.

Hai má của Lộ Phong lập tức đỏ bừng, ánh mắt nhìn lên trần nhà ở trên đỉnh đầu: “Quần áo của em đâu?”

Nguyễn Văn Văn ôm anh: “Em cởi ra rồi.”

“Vì sao em phải cởi quần áo?”

“Em muốn tắm.”

Nguyễn Văn Văn dường như không chú ý tới tư thế lúc này của họ mập mờ thế nào: “Chồng ơi chân em tê rồi.”

“Anh bóp chân cho em được không?”

Khi cô nhấc chân lên Lộ Phong nhìn thấy đôi chân như ngọc của cô, giữa tên dê xồm và quý ông lịch lãm thì anh lựa chọn cái sau.

Anh nắm áo choàng tắm ở trên giá khoác lên người cô, dùng tay nắm lấy một bên dây áo kéo qua kéo lại quấn chặt người cô.

Đóng gói cô giống như bánh chưng vậy.

Sau đó anh nói: “Chân nào bị tê?”

Nguyễn Văn Văn không tê chân, chỉ là giả vờ. Lục Phong luôn tỏ ra nghiêm túc nên cô muốn dụ dỗ anh, nhìn xuống áo tắm trên người thì lặng lẽ thở dài.

Haizz, không thành công rồi.

Nhưng một giây sau cô đã bình thường trở lại. Lần này không được thì còn lần sau mà, lần sau không được thì còn lần sau sau nữa.

Lộ Phong bế cô ra khỏi nhà tắm, để cô ngồi trên sô pha. Anh cũng ngồi xuống rồi nắm lấy chân cô, từ từ nhẹ nhàng, động tác rất dịu dàng. Trái tim Nguyễn Văn Văn đã tan ra.

Chồng cô thật là tốt!

Sau đó, cô nhân lúc anh không để ý thì móc cổ hôn anh một cái như một phần thưởng. Chỗ hôn lần này là vành tai, cô hôn xong thì lập tức bỏ chạy.

“Em đi tắm.”

Bên tai Lộ Phong hơi ngứa ngáy, anh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nhắc nhở: “Đi chậm chút, cẩn thận ngã.”

Anh vừa dứt lời, Nguyễn Văn Văn đã không đứng vững, quét mỹ phẩm trên kệ rơi xuống đất. Âm thanh vang lên lộp bộp, Lộ Phong đi vào.

Nguyễn Văn Văn ngại ngùng: “Xin lỗi, em không cố ý.”

Trước đây Nguyễn Văn Văn không bao giờ nói xin lỗi, ít nhất là không nói với anh. Anh nhìn cô ngay trước mắt, đột nhiên không giận nổi, bước tới gần cúi xuống nhặt đồ.

Nguyễn Văn Văn cũng vội ngồi xổm xuống nhặt, ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau. Cô mím môi lại, hơi ngoắc tay xuống.

Lần này Lộ Phong không trốn mà giương mắt thản nhiên liếc nhìn cô.

Nguyễn Văn Văn cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của anh, tim chợt đập nhanh hơn, mím môi đón nhận tầm mắt của anh: “Chồng ơi, em…”

Lộ Phong: “Đừng nhúc nhích.”

Nguyễn Văn Văn thấy ánh mắt anh sáng lên, cũng thật ngoan ngoãn không động đậy nữa.

Cả người đứng yên không nhúc nhích, nhưng đầu óc thì không rảnh rang. Trong đầu xuất hiện những cảnh tượng không thể miêu tả, nghĩ tới đoạn kịch liệt nào đó lại còn cười trộm.

Anh thấy ánh mắt của cô càng lúc càng không ổn.

Ồ, là như cô nghĩ phải không?

Làm sao bây giờ? Thật căng thẳng.

Làm ở đây hay là về phòng ngủ đây?

Thật ra… trong bồn tắm cũng không tệ.

Không được không được, không chịu nổi nữa rồi.

Chính vào lúc cô không ngừng tưởng tượng, đầu ngón tay trắng trẻo, mát lạnh rơi trên tóc cô và khẽ vuốt, Lộ Phong nói: “Được rồi.”

Lông mi Nguyễn Văn Văn run rẩy nhìn anh: “Được rồi ư?”

Lộ Phong đưa mảnh giấy nhỏ trong tay tới trước mặt cô, giải thích: “Vừa dính trên tóc em.”

Nguyễn Văn Văn: “…” Cảnh giường chiếu kịch liệt mà cô nghĩ hóa ra chỉ là cái này thôi sao?

Lúc tắm, cô cố ý làm chậm chạp, mục đích của cô vô cùng đơn giản, đó là muốn Lộ Phong nóng nảy. Nhưng được không bao lâu, cô đã hối hận rồi.

Bỏ đi bỏ đi, không hạ nhiệt nữa.

Cô mau chóng mặc quần áo ra ngoài, kích động về phòng ngủ, không thấy người trên giường cô lại đi ra ngoài tìm từng phòng một, cuối cùng tìm được Lộ Phong đang làm việc trong phòng sách.

Anh đang cúi đầu, môi khẽ mím, cằm căng ra, cổ áo mở rộng lộ ra cơ ngực quyến rũ. Nguyễn Văn Văn nhìn mà sững sờ.

Mọi người nói người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, lúc này Lộ Phong chính là như vậy.

Nguyễn Văn Văn cũng không động đậy nữa, lẳng lặng ở đó thưởng thức, thỉnh thoảng thầm cảm khái, đúng là vẻ đẹp nhân gian.

“Vẻ đẹp nhân gian” cảm nhận được có người đang nhìn, anh chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau, gương mặt của Nguyễn Văn Văn đột nhiên nóng lên, giật thắt lưng.

Cô nói với vẻ mặt thẹn thùng: “Đã muộn rồi còn chưa đi ngủ sao?”

Lúc nói, đuôi mắt cong lên dường như đang ngầm ra hiệu điều gì đó.

Lộ Phong đặt bút xuống, đứng dậy đi về phía cô.

Trái tim của Nguyễn Văn Văn càng đập nhanh hơn, quả nhiên anh cũng hiểu ham muốn ăn uống và chuyện nam nữ là bản tính của con người.

Cô đưa ngón tay làm động tác muốn dụ dỗ anh.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa phòng làm việc mạnh mẽ đóng lại gần ngay sát mũi Nguyễn Văn Văn.

Nguyễn Văn Văn sững sờ, sau đó gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, Lộ Phong khó hiểu: “Có việc gì sao?”

Nguyễn Văn Văn nhíu mày hỏi: “Đóng cửa làm gì thế?”

Dường như Lộ Phong còn ngạc nhiên hơn hơn cô: “Không phải em buồn ngủ rồi sao?”

“Em ngủ thì liên quan gì tới việc đóng cửa?”

“Trước đây em từng nói, lúc đi ngủ vì để đẹp da nên ghét nhất là nghe thấy tiếng động, nhất là tiếng bút viết chữ, em nói quá ồn ào.”

“…”

“Không nhớ sao?”

Nguyễn Văn Văn lắc đầu, nhỏ tiếng hỏi: “Trước đây em từng hung dữ như vậy thật sao?”

Lộ Phong nhìn cô với ánh mắt chắc chắn. Đúng, em thật sự hung dữ như vậy.

Nguyễn Văn Văn vịn vào cửa, nói: “Chúng ta thay đổi một chút được không?”

Lộ Phong nhíu mày hỏi: “Đổi thế nào?”

Nguyễn Văn Văn nói: “Sau này anh dỗ em ngủ rồi mới làm việc được không?”

“…”

Không ngờ, sắc mặt Lộ Phong đột nhiên tối sầm lại

Một phút sau lại biến thành thế này.

“Em không dám ngủ một mình, em sợ!” Nguyễn Văn Văn ôm cánh tay Lộ Phong.

“Không có ma, cũng không có quái vật.” Lộ Phong khuyên bảo.

“Nhưng em vẫn sợ.” Nguyễn Văn Văn còn tỏ vẻ tủi thân nói trước đây bố luôn dỗ cô ngủ.

Lộ Phong muốn nói mình không phải bố cô, nhưng nghĩ tới lời của bác sĩ nên đổi thành: “Tôi chỉ có thể ở bên em mười phút.”

Nguyễn Văn Văn đưa ngón tay ra: “Hai mươi phút có được không?”

Hai mươi phút có thể làm rất nhiều chuyện đấy.

Lộ Phong: “Mười lăm phút.”

Nguyễn Văn Văn: “Nhưng…”

“Không đồng ý thì tự ngủ.”

“Được rồi, mười lăm phút thì mười lăm phút.”

Thật ra mười lăm phút cũng có thể làm được nhiều chuyện.

Khi cô bước vào thì hỏi: “Mười lăm phút anh đủ dùng không?”

Lộ Phong tỏ ý nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi này của cô, nhưng anh cũng không hỏi kỹ mà nói: “Đủ.”

Nguyễn Văn Văn đánh giá anh một chút, ánh mắt dừng ở chỗ nào đó, nhỏ tiếng nói: “Vậy cũng khá nhanh nhỉ.”

“Gì cơ?” Lộ Phong chưa nghe rõ.

“Không có gì.” Nguyễn Văn Văn lẩm bẩm: “Trông có vẻ không được lắm thì phải.”

Sau này phải bồi bổ cho tốt mới được.

Trước khi vào phòng ngủ cô còn nghĩ rất nhiều, ánh đèn thế nào? Bầu không khí ổn không nhỉ?

Sau khi nằm lên giường, cô không khỏi run rẩy. Lần đầu tiên căng thẳng quá đi.

Vài phút sau, thấy anh không cởi quần áo, không tháo kính, cũng không đặt tài liệu trong tay xuống, cô chớp mắt hỏi anh: “Anh không dỗ em ngủ sao?”

Lộ Phong liếc cô: “Tôi làm thế này không phải đang dỗ em ngủ à?”

Nguyễn Văn Văn cạn lời.

“Anh chỉ dỗ người ta ngủ thế thôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp