Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 1: Chồng ơi!


1 năm

trướctiếp

Thời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.

Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."

Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."

Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"

Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.

Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái, sau đó bước chân đi về phía trước, Trương Xuyên, giám đốc bộ phận thiết kế vội vàng chạy đến.

Anh dùng ngón tay chỉnh đồng hồ, lạnh lùng hỏi một câu: "Đã chuẩn bị phòng họp xong rồi chứ?"

Trợ lý Chu Hải đáp: "Thưa tổng giám đốc Lộ, đã chuẩn bị xong."

Lộ Phong đi vào thang máy, nói với Trương Xuyên đang định vào theo mình: "Anh đi thang máy khác đi."

Trương Xuyên dừng bước: "Vâng."

Cửa thang máy từ từ khép lại, Chu Hải báo cáo lại những việc trong cuộc họp hôm nay: "Tổng giám đốc Lộ, đây là báo cáo đánh giá chất lượng nước ở vịnh Tân Thủy.”

Lộ Phong cầm lấy, nhìn sơ qua một lượt.

Cửa thang máy mở ra, anh bước ra ngoài, dường như nhớ đến việc gì đó, hỏi: "Gần đây mợ chủ có liên lạc với cậu không?"

Chu Hải nuốt nước bọt, do dự nói: "Có ạ."

Lộ Phong nhìn vẻ mặt có phần do dự của anh ta, quay đầu hỏi: "Cô ấy sao rồi?"

Chu Hải đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, Lộ Phong đi vào, sau đó Chu Hải cũng bước vào theo. Cửa phòng làm việc nhanh chóng đóng lại, Chu Hải ho nhẹ một tiếng: "Đây là tin nhắn Wechat mợ chủ gửi cho anh."

Mỗi khi không liên lạc được với Lộ Phong, Nguyễn Văn Văn sẽ liên hệ với trợ lý của anh, đặc biệt là anh ta.

Lộ Phong cởi cúc áo vest, cầm điện thoại bấm mở Wechat, bên trong vang lên giọng nói trong trẻo của Nguyễn Văn Văn. Giọng nói của cô nghe có hơi cao, lúc nói chuyện âm cuối được đẩy cao lên, mặc dù đang tức giận nhưng vẫn nghe được sự nũng nịu trong đó.

"Chu Hải, nói với tổng giám đốc Lộ của anh, anh ta cưới vợ về là để thương yêu chứ không phải để bỏ mặc."

"Đừng tưởng tặng được mấy món quà là có thể đẩy tôi đi."

"Chẳng phải anh ta chẳng thèm để tâm đến tôi sao? Thế được rồi, vậy tôi tìm em trai nhỏ khác quan tâm tôi vậy."

"Anh nói với anh ta, đừng hối hận!"

Sau đó cô còn gửi mấy tấm ảnh chụp chung với mấy em trai nhỏ không biết tìm ở đâu ra, ăn mặc không chỉnh tề chú nào, nếu không lộ ngực thì cũng lộ cơ bụng.

"Vóc người của tổng giám đốc Lộ không đẹp như mấy em trai nhỏ kia, tính cách cũng không tốt. Hừ bà đây không thèm hầu hạ anh ta nữa."

Cuối cùng còn gửi một số: [Tạm biệt nhé.]

Lúc Lộ Phong nghe tin nhắn Wechat cũng không thèm tránh mặt Chu Hải, sau khi nghe xong sắc mặt anh lập tức thay đổi, trong mắt trở nên u ám như phủ mây đen.

Mây đen tới nhanh, đi cũng nhanh.

Anh hỏi: "Hiện giờ mợ chủ đang ở đâu?"

Chu Hải nghiêm túc trả lời: "Câu lạc bộ Ngôi Sao."

Anh ném trả điện thoại cho Chu Hải, dặn dò: "Cô ấy thích hoa hồng đỏ, cậu đi đặt một bó đi."

Chu Hải gật đầu: "Vâng!"

Chu Hải hỏi: "Có dùng cơm tối không ạ?"

Lộ Phong: "Ăn món Nhật, bảo bọn họ chuẩn bị cá hồi tươi nhất."

Chu Hải: "Vâng."

Chu Hải đi ra ngoài, Lộ Phong lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Văn Văn, tiếng nhắc nhở vang lên máy móc vang lên bên trong. Anh khẽ nhíu mày, đổi sang gọi trên Wechat.

Sau khi anh gửi tin nhắn Wechat, một giây sau đã nhận được câu trả lời là dấu chấm than, anh lại bị Nguyễn Văn Văn chặn.

Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi, anh suy nghĩ, dường như không nhớ ra được nữa. Mỗi lần bà Lộ không vui, một là mất tích, hai là chặn anh.

Anh cũng chẳng hề tức giận, đặt di động lên bàn, xoay người ngồi xuống, cầm lấy bản báo cáo chất nước ở vịnh Tân Thủy xem.

Sau khi họp được khoảng mười lăm phút, trong khoảng thời gian này tin tức liên quan đến Lộ Phong xuất hiện trong group chat.

Các nhân viên nữ tỏ vẻ say mê: [Ôi, tổng giám đốc Lộ luôn là người đàn ông đẹp trai nhất, còn đẹp trai hơn ngôi sao trong giới giải trí.]

[Mấy chị nói gì đó, với nhan sắc này của tổng giám đốc Lộ, ngôi sao nam nào có thể sánh được chứ!!!]

[Nếu có một người bạn trai như tổng giám đốc, tôi nguyện ăn chay cả đời.]

[Tổng giám đốc đẹp trai đến mức khiến tôi nghẹt thở.]

[Tổng giám đốc đúng là người đẹp trai nhất trên đời.]

[Mỗi ngày cô Lộ nhìn gương mặt này chắc sẽ say mê chết người.]

Đúng là bà Lộ say thật, nhưng lại không phải say vì gương mặt của Lộ Phong mà là vì sinh nhật của người chị em tốt, thế nên uống hơi nhiều, bước chân cũng có phần lảo đảo.

Chị em tốt hỏi cô: "Cậu có ổn không đấy?"

Nguyễn Văn Văn hưng phấn, nhếch môi cười: "Được chứ, đương nhiên là được."

Gương mặt cô xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng người xinh xắn, điện nước đầy đủ. Nhưng thứ trêu chọc người nhất chính là ánh mắt như biết nói của cô, đen láy đến mức phát sáng như sao trên trời. Lúc nhìn, đuôi mắt cô nhướng lên tạo nụ cười mê người.

Giống như lúc này, ánh mắt lấp lánh, rực rỡ.

Cô bạn thân lại nói: "Chơi tiếp không?"

Nguyễn Văn Văn khoát tay: "Ông già tớ vừa gọi, tớ phải về xem thế nào."

Nếu hỏi Nguyễn Văn Văn sợ ai nhất, ngoại trừ bố cô ra cũng không tìm được người thứ hai. Thật ra không phải cô sợ, chỉ là không chịu được hành động lau nước mắt của ông.

Mỗi khi cô không nghe lời, ông sẽ lấy di ảnh mẹ cô ra ngồi khóc rất lâu.

Cuối cùng cô chỉ có thể nghe lời.

Dần dần.

Bố tìm được cách dạy dỗ cô, cô cũng không tìm được cách phản kháng lại, chỉ có thể nghe theo.

Lúc cô rời khỏi câu lạc bộ Ngôi Sao, mặt trời đã ngả về phía tây, màu ráng chiều chiếu lên đất như một lớp phù sa mỏng màu đỏ, trông vô cùng đẹp mắt.

Ánh chiều hơi chói mắt, hai mắt Nguyễn Văn Văn khẽ híp lại, ung dung chậm rãi cất bước về phía trước, nhưng bởi vì gót giày quá cao, cho dù đi cẩn thận vẫn hơi nghiêng ngả.

Điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm nghe: “Alo.”

Giọng nói lạnh lẽo của Lộ Phong truyền tới: “Ở đâu?”

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Giọng nói của Nguyễn Văn Văn hơi run rẩy.

Lộ Phong nhíu mày hỏi: “Em uống rượu à?”

“Có uống một chút.” Mí mắt Nguyễn Văn Văn rủ xuống, bĩu môi trả lời: “Sao, mợ chủ Lộ thì không được uống rượu à?”

Cô nói xong còn ợ một cái.

Ở đầu dây bên kia dường như có người đang giục Lộ Phong, nói mọi người đã đến phòng họp rồi, hỏi anh khi nào thì đi, Lộ Phong không thèm suy nghĩ, lạnh lùng nói: “Bảo phó tổng giám đốc Tống chủ trì cuộc họp đi, tôi có việc.”

Sau đó anh nói với Nguyễn Văn Văn qua điện thoại: “Bố gọi điện thoại bảo chúng ta về nhà một chuyến.”

Nguyễn Văn Văn khẽ khịt mũi, thảo nào anh gọi điện cho cô, hoá ra là vì bố cô.

Lúc tâm trạng của cô Nguyễn không tốt, dù có là ai cô cũng mặc kệ: “Không đi!”

Ông chồng này của cô, lúc bố cô tìm thì lúc nào cũng có mặt, còn lúc cô tìm lại chẳng thấy đâu, mười lần gọi thì chín lần đều do trợ lý nhận, người không biết còn tưởng cô kết hôn với trợ lý đấy!

Cô gửi wechat mười lần cũng hết chín lần chẳng nhận được hồ iâm, chỉ một lần duy nhất trả lời cô, nhưng cũng chỉ có mấy chữ: “Ừ, được, có thể.”

Cô còn nghi ngờ anh chỉ học được đúng ba chữ này trong tiết ngữ văn.

Lộ Phong đối xử với ai cũng lạnh lùng, chỉ khi đối diện Nguyễn Văn Văn, anh mới có tí dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện: “Không phải em nói thích thời trang của Paris sao?”

“Thích thì sao?”

“Tôi sẽ sai người đưa đến cho em.”

“Ợ.” Nguyễn Văn Văn lại ợ hơi, xem như trả lời.

“Túi Hermes cũng đã được tới rồi.”

“Hơn nữa không phải em thích trang sức do F thiết kế sao?”

“Nhưng người ta không bán.” Nguyễn Văn Văn nói.

“Bây giờ những thứ không bán đó đều đang có trên bàn trang điểm của em đấy.”

Lộ Phong hiểu rõ lòng người như hiểu rõ cách làm ăn, nhanh chóng, dứt khoát, chính xác.

Nhớ khi đó Nguyễn Văn Văn cũng không tỏ ra hứng thú mấy, chỉ hờ hững liếc nhìn, không ngờ anh lại mua về hết.

Không thể không nói, mấy việc này là đang lấy lòng cô.

“Em ở yên đó đợi tôi, tôi đến đón em.” Lộ Phong nói.

“Không cần, tự tôi về.”

Tuy thái độ nhận lỗi của anh rất tốt, nhưng Nguyễn Văn Văn vẫn không muốn tha thứ cho anh.

Lộ Phong cũng không nóng vội, giọng điệu vẫn trong trẻo lạnh lùng: “Được thôi, thế tôi về nhà đợi em.”

Nhưng chưa đợi được Nguyễn Văn Văn về nhà, anh lại chờ được điện thoại của bệnh viện.

Nguyễn Văn Văn gặp tai nạn giao thông.

Vốn tưởng điều này đã khiến người ta vô cùng bất ngờ, nào ngờ câu tiếp theo của bác sĩ càng khiến người ta kinh hãi hơn.

Nguyễn… Văn… Văn… mất… trí… nhớ!

Nguyễn Văn Văn tỉnh lại từ trong cơn mê, nhìn cảnh tượng xa lạ ở xung quanh, đôi mắt xinh đẹp không ngừng chớp, còn kéo tay chị y tá hỏi: “Bố tôi đâu rồi?”

Cô y tá an ủi: “Đừng lo lắng, người nhà cô sắp tới rồi.”

Sao Nguyễn Văn Văn có thể không lo cho được, từ nhỏ đến lớn việc cô sợ nhất chính là bệnh viện, lúc còn nhỏ bởi vì sức khỏe kém nên cô thường xuyên tới bệnh viện, vì vậy cô rất sợ bệnh viện.

Cô ôm đầu gối chờ thật lâu, cuối cùng người cũng tới.

Bố Nguyễn ôm chặt cô: “Văn Văn, con vẫn ổn chứ?”

Khóe mắt Nguyễn Văn Văn đỏ lên, nói: “Con muốn về nhà.”

Bố Nguyễn an ủi: “Con chờ một lát, Lộ Phong sắp tới rồi.”

Nguyễn Văn Văn hỏi với đôi mắt ướt át: “Lộ Phong là ai thế ạ?”

Bố Nguyễn còn chưa kịp hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Nguyễn Văn Văn, sau khi nghe cô hỏi thế, lông mày ông nhíu chặc lại, bình tĩnh nói: “Con ngoan ngoãn chờ ở đây, bố sẽ về ngay.”

Sau khi ông bước ra phòng bệnh, đi tới phòng làm việc của bác sĩ, không bao lâu sau bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Mười phút sau ông rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, lần nữa quay trở lại phòng bệnh, nói bệnh tình cho Nguyễn Văn Văn biết.

Nguyên Văn Văn nghe xong sợ hết hồn: “Con bị tai nạn giao thông sao?”

Bố Nguyễn gật đầu: “Ừ.”

“Còn mất trí nhớ nữa sao?”

Bố Nguyễn lại gật đầu.

“Trước đó con đã kết hôn rồi sao?”

Bố Nguyễn lại gật đầu lần thứ ba.

Lúc này thư ký của bố Nguyễn cũng bước vào, bọn họ đều cho câu trả lời chắc nịch về vấn đề Nguyễn Văn Văn nhắc tới.

Nguyễn Văn Văn ngơ ngẩn, thật sự không hiểu sao chuyện như thế lại xảy ra với mình.

“Thế còn… Lộ Phong là ai?”

Thư ký của bố Nguyễn trả lời: “Tổng giám đốc tập đoàn Lộ thị.”

Bố Nguyễn bổ sung: “Con đừng vội, Lộ Phong sắp đến rồi.”

Nguyễn Văn Văn không vội, cô chỉ cảm thấy bất ngờ, có cảm giác như sau khi ngủ dậy mọi chuyện đèu thay đổi. Hơn nữa chuyện kỳ lạ nhất chính là người khác mất trí nhớ thì không nhớ ra ai, còn cô thì ngược lại, cô chỉ không nhớ ra đúng một người, cũng không phải mất hết ký ức, chỉ mất đi ký ức của ba năm kia.

Bố Nguyễn xoa đầu cô: “Đừng sợ, bác sĩ nói con mất trí nhớ có chọn lọc, có lẽ một lúc nào đó sẽ nhớ ra thôi.”

Bác sĩ tới kiểm tra phòng, nói qua một lượt về bệnh tình của cô, Nguyễn Văn Văn hỏi thêm: “Tôi có thể hồi phục không?”

Bác sĩ trả lời rất bảo thủ: “Đương nhiên là có thể.”

Nguyễn Văn Văn nhìn dáng vẻ thật thà của bác sĩ, trong nháy mắt hiểu rõ, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Ngay lúc tim đang đập mạnh vì hoảng sợ.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người tới, sau lưng người đó là ánh đèn dày đặc, đôi mắt sâu xa, gương mặt góc cạnh rõ ràng, dưới ánh đèn lấp lánh trông anh càng tao nhã hơn.

Bước chân của anh rất dài, sau khi đến gần lại gọi một tiếng: “Bố.”

Sau đó đứng vững trước mặt Nguyễn Văn Văn, nắm lấy tay của cô hỏi: “Thế nào? Vẫn ổn chứ?”

Dường như Nguyễn Văn Văn bị ánh mắt của Lộ Phong doạ sợ, nhìn chằm chằm vào anh, trong đầu phát ra một giọng nói không hài hòa lắm.

A, là anh, là anh trai nhà hàng xóm.

Lộ Phong tưởng cơ thể cô khó chịu, hỏi lại lần nữa: “Văn Văn, em vẫn ổn chứ?”

Một giây sau, Nguyễn Văn Văn nhảy cẫng lên, nhào vào ngực Lộ Phong, xấu hổ gọi: “Chồng ơi…”

Lộ Phong: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp