Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 5: Em quan trọng hơn


1 năm

trướctiếp

Trên tường dọc hành lang có treo tranh, lúc này không có gió nhưng không biết vì sao bức tranh đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Lúc Nguyên Văn Văn nói thì bức tranh rơi xuống đất, âm thanh chồng lên nhau, Lộ Phong không nghe rõ nhíu mày hỏi: "Em nói cái gì?"

Nguyễn Văn Văn hoàn toàn không bị cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng đến tâm tình, hàng mi run rẩy lặp lại một lần nữa: "Anh có muốn làm lần nữa không?"

Vừa nói vừa xấu hổ chớp mắt.

"..."

Lộ Phong lại nghi ngờ, có lẽ cô không chỉ mất trí nhớ đơn giản như vậy, tám mươi phần trăm là đầu bị ngã đến choáng váng rồi, nhưng anh vẫn phối hợp nói: "Không phải vừa rồi em nói không muốn sao?"

Hai người giống như thảo luận thời tiết chứ không giống như thảo luận chủ đề không thể miêu tả.

Nguyễn Văn Văn kéo nhẹ vạt áo: "Em sợ anh muốn."

Xem kìa, cô hiểu ý cỡ nào.

Chắc chắn anh rất say mê dáng vẻ này của cô.

Chuyện này cũng không phải nói muốn là muốn, cô mới xuất viện, sức khỏe quan trọng, Lộ Phong ho nhẹ một tiếng, quan tâm nói: "Đã muộn rồi."

Đây là thời gian để có một giấc ngủ đẹp.

"..." Cô bị từ chối sao?

Nguyễn Văn Văn hậm hực đi ngang qua anh và trở về phòng ngủ.

Lộ Phong nhìn bóng lưng tịch mịch của cô, đáy lòng mơ hồ cảm nhận được điều khác thường, trước khi cửa phòng ngủ đóng lại, anh nhỏ nhẹ hỏi: "Em ngủ một mình được không?"

Nguyễn Văn Văn đã sớm quên chuyện mình đuổi người đi, vô cùng tủi thân nói: "Sợ."

Sau đó, cảnh tượng trước khi đi ngủ biến thành ---

Lộ Phong ngủ một bên, Nguyễn Văn Văn ngủ một bên, hai người đắp chung một cái chăn.

Trái tim của Nguyễn Văn Văn không ngừng đập thình thịch, căng thẳng đến lòng bàn tay đổ đầy mô hôi, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn trộm.

Lộ Phong vô cùng bình tĩnh, lúc nằm xuống còn cố ý nằm sát cạnh giường, dáng vẻ rất cẩn thận, ai không biết còn tưởng hai người cãi nhau.

Thật ra trong ba năm kết hôn bọn họ đều ngủ như vậy, ai cũng không chịu ai, ngoại trừ chuyện kia, thời gian còn lại họ sống một mình.

Nhưng Nguyễn Văn Văn cũng không nhớ được những chuyện này. Cô thấy Lục Phong ở xa như vậy, con nai trong lòng lập tức ngừng đập, còn cảm thấy hơi buồn.

Xem ra anh không hài lòng lắm với chuyện xảy ra vừa rồi.

Nhưng làm sao bây giờ đây?

Cô rất thích anh.

Nguyễn Văn Văn mím môi, lặng lẽ dịch sang bên phải, biên độ không lớn, vẫn chưa với tới anh, cô lại dịch tiếp.

Lộ Phong cảm giác được cô tới gần, cũng dịch về phía bên cạnh giường, khoảng cách vất vả lắm mới rút ngắn lại bị kéo ra lần nữa.

Nguyễn Văn Văn: "..."

Trước khi đi ngủ vẫn không thể thành công chạm được anh, Nguyễn Văn Văn nằm mơ cũng là đang đuổi theo anh.

Lộ Phong đang ngủ bỗng nhiên cảm giác được ngực có hơi nóng, mở mắt ra thì nhìn thấy tay Nguyễn Văn Văn đang để ở bên trên, anh nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng đẩy ra.

Mắt vừa mới khép lại thì chân lại bị đè.

Anh mở mắt ra, nhìn người nằm sấp bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng. Anh đứng dậy, đẩy cô ra rồi đắp kín chăn cho cô.

Sau đó lại nằm xuống ngủ, còn chưa kịp chợp mắt thì cánh tay của cô lại đập lên, không bao lâu lại coi anh như gối ôm ôm chặt vào trong ngực.

Anh muốn nhúc nhích cũng không có cách nào nhúc nhích được.

Lộ Phong đưa tay đỡ trán, mở to mắt nhìn trần nhà, e rằng đêm nay không ngủ được rồi.

Nguyễn Văn Văn ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, nghiêng người kéo góc chăn cười rất lâu.

Thật ra khi học đại học, cô đã muốn theo đuổi anh, cũng chặn anh mấy lần nhưng vô cùng đáng tiếc, không thành công lần nào cả.

Không phải anh rời đi trước thì là về muộn, mặc kệ cô tính kế thế nào thì kết quả đều là thất bại.

Bạn cùng phòng khuyên cô từ bỏ, nói có lẽ bọn họ không có duyên phận.

Thứ duyên phận này sao có thể chờ từ trên trời rơi xuống chứ, phải là dựa vào tự mình giành lấy.

Một ngày thứ sáu nào đó, cô cố ý mặc quần áo lộng lẫy, quyết định cho anh một bất ngờ thật lớn, nếu như tiến triển thuận lợi, cô định sẽ tỏ tình với anh.

Chỉ có thể nói, ông trời không có mắt, cô tính toán cẩn thận lâu như vậy, cuối cùng người còn chưa thấy đâu, trái lại còn bị bóng đập trúng.

Chuyện về sau cô không nhớ rõ, theo lời giải thích của Trâu Mỹ là, cô mất trí nhớ vào bệnh viện.

Tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của cô, cô ngồi dậy xuống giường, kéo lê dép đi ra khỏi phòng ngủ, vừa khéo gặp được Lộ Phong ở phòng khách.

Cô ngạc nhiên nói: "Tối qua anh không ngủ sao?" Quầng thâm dưới mắt anh đậm quá.

Vốn dĩ Lộ Phong không muốn nhắc đến tối hôm qua, Nguyễn Văn Văn chắc chắn đang trả thù, tối hôm qua cô như bạch tuộc ôm anh, cho dù anh đẩy thể nào cũng không nhúc nhích.

Sau đó khó khăn lắm mới đẩy ra được, cô lại tiến tới, bàn tay còn không thành thật, sờ cái này sờ cái kia, anh chống đỡ đến rạng sáng thì thật sự không chịu nổi nữa, bèn vào phòng tắm đi tắm sau đó đến phòng khách nghỉ.

Ngủ không ngon nên dưới mắt xuất hiện quầng thâm.

"Em nghĩ xem?" Lộ Phong nói xong, xoay người đi vào phòng thay quần áo, mở tủ tìm quần áo hôm nay mặc.

Nguyễn Văn Văn đi tới, dựa của nói: "Có cần em giúp anh không?"

Cô không hề xứng với cụm từ “vợ hiền” một chút nào, Lộ Phong lạnh nhạt nói:

"Không cần." Anh còn sợ càng giúp càng mệt.

Nguyễn Văn Văn nóng lòng muốn thể hiện, nhanh chóng đi tới, cầm áo sơ mi ở trong tay anh: "Nào, để em giúp anh."

Cô đang lôi kéo thì cúc áo sơ mi rơi xuống đất.

Nguyễn Văn Văn mím môi: "Áo sơ mi của anh... chất lượng không tốt lắm."

Áo sơ mi cao cấp, giá ít nhất phải sáu con số.

Lộ Phong không nói gì, thay một cái khác, Nguyễn Văn Văn thấy anh không nói lời nào, lập tức tỏ vẻ giống như đứa bé làm sai chuyện, cúi đầu nghe dạy dỗ.

Đúng là rất khôn khéo, khiến người ta không đành lòng nói gì.

Lộ Phong liếc nhìn cô: "Đau đầu sao?"

Nguyễn Văn Văn lắc đầu một cái.

"Tay bị đau sao?"

Nguyễn Văn Văn lại lắc đầu.

"Những chỗ khác có chỗ nào không thoải mái không?"

Nguyễn Văn Văn lắc đầu lần thứ ba.

Nếu cô khỏe, anh cũng có thể yên tâm: "Dì Chu làm bữa sáng, em rửa mặt rồi đi ăn đi."

Nguyễn Văn Văn chớp hàng mi dài hỏi: "Vậy còn anh thì sao?"

Lộ Phong cởi nút áo ngủ: "Tôi đến công ty."

Gương mặt của Nguyễn Văn Văn lập tức sụp đổ, nhỏ tiếng nói: "Anh đã đồng ý ở bên cạnh em mà."

Lộ Phong khựng lại, suy nghĩ một chút hình như đúng là đồng ý rồi, nhưng tiền đề là thân thể cô không thoải mái, bây giờ thân thể cô đã không sao thì đương nhiên anh muốn đi làm.

"Tôi phải mở cuộc họp."

"Công việc quan trọng hơn em sao?" Nguyễn Văn Văn hỏi.

Câu hỏi này đã khiến Lộ Phong cứng họng, nếu nói phải thì sợ cô nghĩ ngợi lung tung nên đành trái lương tâm nói: "Em quan trọng hơn."

Anh vừa dứt lời, Nguyễn Văn Văn lập tức cười lên, kéo cánh tay anh nũng nịu: "Vậy hôm nay anh đừng đến công ty, ở với em có được không?"

Cô vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt lấp lánh.

Cô Lộ trêu chọc người khác đúng là đòn chí mạng.

Khi thấy Lộ Phong không nói lời nào, mũi chân của cô đi theo mắt cá chân của anh, vừa đi đến bên cạnh đầu gối của anh thì nghe anh nói: "Được."

Nguyễn Văn Văn đạt được mục đích, kéo cổ áo anh xuống và hôn lên mặt anh một cái, híp mắt và nói: "Đây là phần thưởng cho anh."

Cô hôn xong mới nhận ra điều gì đó, che miệng lại: "Úi, em vẫn chưa đánh răng."

Cô chạy lon ton vào phòng tắm, vừa rửa mặt xong đi ra thì đúng lúc Lộ Phong cũng thay quần áo xong. Cô nhìn anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, dáng vẻ chỉnh tề, đột nhiên thấy hơi hối hận, lẽ ra nên đi tới trễ một chút, như vậy là có thể nhìn thấy anh thay quần áo rồi.

Hì hì.

Nguyễn Văn Văn có đôi mắt to, khi cười thì hàng mi dài khẽ nhấp nháy lên xuống, vô cùng hấp dẫn người.

Cổ họng Lộ Phong hơi ngứa ngáy, thế nên anh kéo cổ áo.

Nguyễn Văn Văn đi tới trước, đứng bên cạnh anh, lặng lẽ móc lấy ngón tay anh và chớp mắt.

Lộ Phong cúi đầu hỏi: "Có việc gì sao?"

Nguyễn Văn Văn lại gãi ngón tay anh, phía trên đầu ngón tay hình như có lông vũ phất qua, rất ngứa.

Lộ Phong Đầu lại cúi đầu: "Chuyện gì?"

Vốn dĩ Nguyễn Văn Văn muốn hôn anh nhưng nào ngờ anh đột nhiên tới gần, làm cho cô không nắm chắc khoảng cách nên đụng vào sống mũi anh.

Thảm kịch đã xảy ra.

Cú va chạm quá đau khiến mắt Nguyễn Văn Văn đỏ lên.

Lộ Phong cũng không khá hơn, mới sáng sớm cô Lộ đã có một buổi ra mắt quá long trọng, trên sống mũi anh nổi lên một mảng xanh lớn, ai không biết còn tưởng rằng anh bị đánh.

Nguyễn Văn Văn vô cùng áy náy, lúc ăn cơm liên tục gắp thức ăn cho anh, điều này lại khiến thím Chu sợ hãi, chính xác mà nói là sướng đến phát điên.

Kết hôn ba năm, mợ chủ chưa bao giờ gắp thức ăn cho cậu chủ, chứ đừng nói đến chuyện nhìn cậu chủ với ánh mắt thâm tình này, thật sự quá tốt rồi.

Rõ ràng tâm trạng của Lộ Phong không tốt như vậy, khuôn mặt lạnh lùng, không có một biểu hiện gì, thậm chí anh còn nghi ngờ cô đang cố ý.

Nguyễn Văn Văn ngậm đũa nhìn trộm Lộ Phong mà trong lòng thở dài, không ngừng suy nghĩ, phải dỗ dành chồng đang giận như thế nào đây?

Dỗ phụ nữ thì mua túi xách, còn dỗ đàn ông thì sao?

Cô lặng lẽ gửi wechat cho Trâu Mỹ, hỏi cô ấy cách dỗ dành đàn ông.

Trâu Mỹ nói thẳng: [Sao thế, Lộ Phong còn dám giận cậu, anh ta không cần vợ nữa à?]

Trước đây, hình thức chung sống của Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong là như vậy, Nguyễn Văn Văn vui vẻ sẽ cho anh một khuôn mặt tươi cười, nếu không vui thì sẽ không để ý tới anh.

Dỗ dành người khác ư?

Nằm mơ đi.

Nhưng bây giờ Nguyễn Văn Văn không nhớ bọn họ đã sống chung như thế nào trong ba năm kết hôn, bây giờ chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng mà làm thôi.

Đây là người mà cô thích từ lâu.

Hu hu, phải dỗ dành.

Sau khi ăn xong, cô lên tầng trước, tìm thấy một chồng đồ trong két sắt, sau khi lựa chọn thì lấy hai món đồ trong đó rồi đến phòng làm việc.

Lộ Phong đang gọi điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng nói cũng rất lạnh lùng: "Có chút chuyện này thôi mà làm cũng không xong, mấy người đang làm gì vậy?"

Đầu dây bên kia vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi tổng giám đốc Lộ, tôi lập tức đi làm ngay."

Lộ Phong cúp điện thoại, ngước mắt thì nhìn thấy Nguyễn Văn Văn đang đứng đó, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nguyễn Văn Văn gật đầu: "Ừm, có việc."

Cô nói xong thì đi vào phòng.

Lộ Phong mắng người xong nên hơi khát nước, anh cầm cốc nước lên uống một ngụm.

"Bộp" Nguyễn Văn Văn mạnh mẽ ném hai quyển sổ màu đỏ xuống, sổ màu đỏ đập vào bàn nên tạo thành một luồng gió, gió thổi mạnh đến mức thổi bay tờ giấy trên bàn.

Tờ giấy rơi xuống.

Lộ Phong nuốt nước xuống, lại nhìn cô: "Đây là gì?"

Nguyễn Văn Văn nhíu mày nói: "Quà tặng đó." Quà dỗ dành anh.

Lộ Phong đặt ly xuống, cầm lấy sổ màu đỏ và mở ra, nhìn không ra vẻ mặt gì, nói chung là không ổn lắm: "Sổ đỏ à? Cho tôi sao?"

Nguyễn Văn Văn không thùy mị xách mông ngồi lên bàn, ra vẻ chị đại lớn tiếng nói: "Đủ chưa? Không đủ thì em còn đấy?"

"..." Tổng giám đốc Lộ, người nhận được món quà vô cùng nặng tay đầu tiên trong cuộc đời, có một cảm giác được bao nuôi.

Lộ Phong hỏi: "Sao lại đưa tôi cái này?"

Chị đại Nguyễn Văn Văn biến thành cô vợ nhỏ bé, dịu dàng nói: "Dỗ anh đấy." Không phải anh đang tức giận sao?

Cô chỉ vào vết bầm tím trên sống mũi anh: "Em không cố ý."

Đây là lần đầu tiên Lộ Phong thấy cách dỗ dành người khác như vậy, thật sự không biết dùng biểu cảm gì đối mặt với cô.

Nguyễn Văn Văn thấy anh còn không vui, lại quay lại phòng ngủ, mở két sắt và lấy đồ ra.

"Bốp" một tiếng, vẫn là hành động vừa rồi, vẫn là cảnh tượng vừa rồi, tờ giấy vừa mới nhặt lên lại bay xuống.

"Lần này lại là gì?" Với kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Lộ Phong rất bình tĩnh.

"Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu đảo nghỉ dưỡng." Nguyễn Văn Văn cầm lấy một trong số đó, sau đó lại cầm lấy một cái khác: "Chứng nhận sở hữu du thuyền này, à, đây là mấy tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố, từ tầng mộy đến tầng sáu mươi đều là của em, anh xem anh muốn cái nào, tùy tiện lấy."

Cô nói xong còn vén tóc hất một cái.

Lộ Phong không nhúc nhích, không thèm chớp mắt một cái.

Nguyễn Văn Văn nhíu mày, đến cái này còn chưa thích, quả nhiên, người cô thích rất khác người.

Lần này, thứ cô lấy về là một xấp thẻ đen, cô cũng không nhớ rõ cụ thể bên trong có bao nhiêu tiền, dù sao cũng rất nhiều.

"Hay là... anh tùy ý rút hai tấm."

Lộ Phong không lấy gì cả, im lặng vài giây, anh đặt lại tất cả mọi thứ vào két sắt rồi kéo cô ra ngoài.

Lần đầu tiên nắm tay anh, Nguyễn Văn Văn rất kích động, cũng quên hỏi anh muốn đi đâu.

Chờ đến khi đến nơi, cô mới ngạc nhiên: "Đến bệnh viện để làm gì?"

Lộ Phong chỉnh lại bộ âu phục trên người, lạnh nhạt nói: "Em nên kiểm tra lại một lần nữa thì tốt hơn."

Lần này mất thời gian khá lâu, ròng rã cả nửa ngày, suýt nữa thì ngay cả sợi tóc cũng được kiểm tra. Là bệnh viện tư nhân nên cũng nhanh chóng có kết quả kiểm tra.

Vào buổi chiều, họ nhận được tất cả các kết quả, Lộ Phong hỏi: "Vợ tôi có ổn không?"

Các bác sĩ xem xét kết quả kỹ hơn rồi nói rất nghiêm túc: "Có một chỗ không ổn."

Lộ Phong: "Ở đâu?"

Bác sĩ: "Đã đến lúc nhổ răng khôn của cô Lộ."

Lộ Phong: "..."

Trên đường trở về, Trâu Mỹ gửi wechat cho Nguyễn Văn Văn, hỏi cô chuyện thế nào rồi?

Nguyễn Văn Văn liếc mắt nhìn Lộ Phong một cái, cô trả lời: [ Không ổn lắm. ]

Trâu Mỹ: [ Vậy thì khó dỗ anh ta rồi. ]

Nguyễn Văn Văn: [ Mật ngọt chết ruồi cũng vô dụng. ]

Trâu Mỹ: [Đàn ông thích mềm mỏng, hay là cậu học một chút đi.]

Sau đó, cô ấy gửi một số đường link.

Nguyễn Văn Văn có khả năng học tập siêu cao, sau khi xem xong lập tức phát huy, khi xe rẽ, cô ngã vào lòng Lộ Phong, gãi ngực anh và nói:

"Chồng ơi, em đói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp