Bố Nguyễn thấy thế bèn đưa mắt ra hiệu với trợ lý, hai người lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Nguyễn Văn Văn rúc vào trong lòng Lộ Phong, giọng nói khác hẳn bình thường, hơi nũng nịu pha thêm chút nượng ngùng. Cô mím môi, áp mặt vào ngực anh: "Chồng ơi, anh sẽ yêu em cả đời chứ?"
"..." Người Lộ Phong cứng đờ tại chỗ.
Không chỉ có Lộ Phong, Chu Hải cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn ngườii, anh ta đột nhiên nghĩ: ‘Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa thấy gì đấy?’
Đây… đây là mợ chủ của anh ta sao?
Anh ta âm thầm quan sát một phen, vẫn là dáng vẻ trước đó, chỉ có tính cách lại giống như biến thành người khác vậy.
Lộ Phong khẽ nhíu mày, thả lỏng, vịn vai Nguyễn Văn Văn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Anh liếc nhìn cô, chần chờ nói: "Em có chắc... mình vẫn ổn chứ?"
"Hu hu." Ngay sau đó, Nguyễn Văn Văn khóc thút thít, lại vùi đầu vào ngực anh, khóc lóc lên tiếng: "Không ổn, không ổn chút nào."
Lộ Phong hỏi: "Cảm thấy không ổn chỗ nào?"
Nguyễn Văn Văn nghẹn ngào trả lời: "Quần áo bệnh nhân xấu chết đi được."
Lộ Phong: "..."
Nguyễn Văn Văn nắm tay áo anh, hai mắt đỏ ứng nói: "Em muốn về nhà."
Đôi mắt cô rưng rưng, trên lông mi còn dính nước mắt, giống như con nai nhỏđi lạc ở chốn nhân gian này, khiến lòng người rung động.
"Có được không?" Cô nói xong còn làm nũng.
Lộ Phong càng nhìn càng không hiểu nổi cô. Trước khi đi còn kiểm tra tổng quát cho cô một lượt, sau khi có kết quả, anh lsji hỏi bác sĩ: "Chắc chắn không còn vấn đề gì khác?"
Bác sĩ nói: "Ngoại trừ bị trầy xước nhẹ ở cánh tay và mất trí nhớ ra, những chỗ khác đều ổn cả."
Lộ Phong gật đầu, lúc rời đi, bác sĩ gọi anh lại dặn dò: "Tình hình của cô Lộ rất đặc biệt, với bệnh này người thân phải đặc biệt chú ý, nhất là khi ở chung phải chiều theo cô ấy, cố gắng không đề cho cô ấy bị kích động khiến tâm lý thay đổi theo chiều hướng xấu."
Nói đơn giản: Là phải chiều theo, cô thích cái gì thì làm cái đó.
Lộ Phong nhíu mày đi ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng đã có người dựa vào anh. Nguyễn Văn Văn như con bạch tuộc bám chặc lấy tay anh, vui vẻ cười nói: "Chồng ơi, chúng ta đi thôi."
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ nũng nịu, anh nghe thấy lại nhíu mày lần nữa.
Lộ Phong không rút tay ra được, chỉ có thể để mặc cho cô ôm.
Chu Hải âm thầm đi theo phía sau, mắt nhìn Lộ Phong và Nguyễn Văn Văn. Cuối cùng, anh ta rút ra một kết luận đáng sợ: ‘Mợ chủ sẽ không như thế mãi chứ?’
Anh ta vô thức run rẩy.
Có người gọi đến, anh ta lấy điện thoại di động ra ấn nghe, lúc muốn cất điện thoại lại vô tình bấm vào ảnh đại diện của Nguyễn Văn Văn trong Wechat, lại vô tình mở tin nhắn thoại cô gửi đến.
"Chu Hải, nói với tổng giám đốc Lộ của anh, cưới vợ về là để anh ta thương yêu chứ không phải để bỏ mặc."
"Đừng tưởng rằng tặng mấy món quà là có thể đẩy tôi đi!"
Sau khi bấm nghe, Chu Hải bối rối định tắt, nào ngờ lại bấm mở tin thứ hai. Anh ta mờ mịt, sau khi hai giọng nói kia phát ra hết mới lấy lại tinh thần.
Sau đó.
Anh ta nhìn Nguyễn Văn Văn, cũng đã nghĩ kỹ lời giải thích: "Mợ chủ, tôi không..."
Mi mắt của Nguyễn Văn Văn run lên, cắt ngang lời anh ta: "Vừa rồi ai gửi tin nhắn Wechat vậy, giọng nói… hung dữ quá."
"..." Chu Hải trợn tròn mắt, anh ta đã hoàn toàn tin tưởng bác sĩ, mợ chủ đúng là mất trí nhớ thật rồi, không thì sao ngay cả giọng nói của mình cũng không nghe ra.
Chu Hải nhìn Lộ Phong, anh không để ý. Anh không quen bị người khác ôm cánh tay nên đang cố rút ra, tiếc là mỗi lần anh rút ra được một chút thì Nguyễn Văn Văn lại chớp mắt ấm ức nhìn anh.
"Chồng ơi…"
Lộ Phong buông xuôi, để mặc cho cô ôm.
Ban đầu anh nghĩ đây đã là cực hạn rồi, dù sao bình thường anh rất ghét tiếp xúc thân mật với người khác, không ngờ khi lên xe lại còn thân mật hơn.
Cô không ngồi lên bằng ghế trống mà nhất định phải ngồi lên đùi anh, anh từ chối, cô lại mím môi muốn khóc: "Em biết anh không thích em, em biết anh ghét em. Hu hu, không ai thích người không có mẹ cả, bố không thích, chồng cũng không thích. Em… em còn bị mất trí nhớ, em..."
Lộ Phong bị mấy chữ “em” của cô làm choáng váng, anh xoa xoa huyệt thái dương, thở dài, ôm eo kéo cô ngồi lên đùi mình.
Sau khi Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, tính cách cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ, những chuyện trước kia cô luôn xem thường bây giờ lại làm vô cùng trôi chảy.
"Chụt" một tiếng, cô hôn lên má anh một cái.
Bà Lộ không thích hôn, mỗi tháng khi bọn họ làm chuyện thân mật theo thông lệ, cô chưa từng để anh hôn, còn nói đó là: “Ngăn chặn virus lây truyền.”
Cô không muốn, anh không miễn cưỡng, kết hôn ba năm vẫn cứ lạnh nhạt như thế.
Lộ Phong thẳng lưng, ngẩn người.
Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu nhìn anh, nhớ đến lần đầu tiên gặp anh. Hôm đó trời trong gió nhẹ, cô và bạn cùng phòng đi nhà ăn, vô tình gặp anh và hiệu trưởng ra khỏi lớp.
Bạn cùng phòng của cô che miệng gào lên: "A, thấy không, anh chàng hoàn hảo của khoa Quản lý chúng ta, Lộ Phong."
Đây không phải lần đầu tiên cô gặp anh, nhưng là lần đầu tiên được nhìn thấy anh với khoảng cách gần như thế.
Dưới ánh mặt trời, người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, gương mặt nghiêm túc ung dung. Dáng người của anh rất đẹp, cao ráo, ngay cả cái bóng cũng mê người.
Gió thổi tới làm sợi tóc anh bay lên, anh xoay đầu, ánh mắt anh và cô chạm vào nhau.
Trong giây phút đó, ngoài anh ra, thế giới của cô không tồn tại người nào nữa.
Anh là một nét chấm rực rỡ trong đời cô.
Sau đó, trong lúc vô tình cô biết ở sát vách có hàng xóm mới, vốn muốn làm quen tạo quan hệ tốt với láng giềng nên cô chủ động cầm hoa quả đi qua. Trong khoảnh khắc khi cửa mở ra, cô nhìn thấy gương mặt khiến tim mình đập mạnh, lập tức không thể hít thở được nữa.
Còn chuyện sau này, cô không nhớ được nữa, nhưng cô thật sự rất vui đối với việc anh trở thành chồng mình.
Cô vừa an ủi bản thân mình phải bình tĩnh, không nên dọa anh hoảng sợ, vừa cười nói: “Chồng ơi, anh thật tốt quá.”
Lộ Phong nghe cô gọi mà nổi da gà đầy mình. Anh bất chấp mặt mình có dính son hay không, nói: “Đổi cách xưng hô khác.”
Trước giờ Nguyễn Văn Văn chưa từng gọi anh như vậy, cách gọi này khiến anh có chút không quen.
“Vậy gọi là gì?” Nguyễn Văn Văn chớp đôi hàng mi, ngón tay gõ nhẹ cánh môi, ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời: “Gọi anh trai được đó.”
“Anh trai.” Chu Hải đang xem mail trên di động. Nghe thấy tiếng “anh trai” này, anh ta giật mình run tay, chiếc điẹn thoại trong tay rơi xuống đất.
Lúc khom người nhặt đồ, anh ta lại bất cẩn đụng đầu một cái, không nhịn được “ui da” một tiếng
Lộ Phong nói: “Em chọc trợ lý Chu sợ đấy.”
Nguyễn Văn Văn mím môi, hai mắt ngời sáng như đang hỏi anh: Thế anh nói xem nên gọi thế nào?
Nguyễn Văn Văn có rất nhiều cách xưng hô dành cho Lộ Phong: “Tổng giám đốc Lộ, sếp Lộ, Lộ Phong, anh trai, quá đáng hơn còn có kiểu bé Lộ, Lộ Lộ, bé Phong Phong ngoan nào.”
Nói thế nào cũng chẳng có xưng hô nào đàng hoàng cả.
Anh cũng từng sửa cô thế nhưng cũng không mấy hiệu quả. Vợ tổng giám đốc Lộ từng tuyên bố rằng, cô muốn gọi thế nào thì gọi thế nấy, người khác không có quyền can thiệp.
Lúc nói những lời đó, cô dùng ngón tay chọt chọt vào ngực anh, buộc anh phải cân nhắc đến “người khác”.
“Người khác” đó không ai khác chính là anh.
"Gọi Lộ Phong.” Lộ Phong nói.
“Sao cơ?” Nguyễn Văn Văn mất hứng. Lát sau, cô đột ngột nhớ ra một điều, giật nhẹ tay áo anh, hai mắt lấp lánh: “Gọi anh yêu được không?”
"Không được." Lộ Phong vô cảm đáp lại cô.
"Vậy Phong Phong thì sao?” Nguyễn Văn Văn thấy sắc mặt anh càng ngày càng u ám, cô cắn môi trông như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, tỏ vẻ tủi thân: “Được rồi, em nghe theo anh.”
Chuyện xưng hô này coi như qua, Lộ Phong nhớ tới chuyện khác: “Bác sĩ dặn thời gian này em phải ở nhà nghỉ ngơi, không được chạy lung tung.”
"Em ở nhà còn anh ở đâu?” Nguyễn Văn Văn cực thích mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lộ Phong, cô ôm cổ anh, lập tức hỏi: “Anh có ở nhà với em không?”
Xưa giờ vợ tổng giám đốc Lộ cần người ở bên cạnh mình sao?
Chỉ có hai thứ luôn đồng hành cùng cô: Mua sắmvà làm đẹp.
Lộ Phong hơi chần chừ.
Nguyễn Văn Văn bĩu môi, níu lấy cà vạt anh chơi đùa: “Em ở nhà một mình sợ lắm!”
"Khụ khụ khụ." Chu Hải thật sự nghe hết nổi rồi.
Lộ Phong: “Tôi còn phải đi làm.”
Nguyễn Văn Văn: "Thế em tới công ty đi làm cùng anh được không?”
Lộ Phong nói: “Không được.”
Nguyễn Văn Văn thất vọng: “Anh chán em rồi chứ gì? Anh cưới em là vì bị ép đúng không?”
Chuyện cưới xin cũng không phải bị ép, chẳng qua lúc cưới không có tình cảm thôi.
Nguyễn Văn Văn thấy Lộ Phong im lặng thì bắt đầu rơi nước mắt, trước đây anh không biết cô thích khóc như vậy, cô khóc hu hu hức hức.
Lộ Phong hết cách, đành phải đồng ý: “Tôi ở nhà với em.”
“Thật sao?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn ý cười, không hề có vệt nước mắt nào.
Lộ Phong: “…” Bị bẫy rồi!
Dọc đường có đi ngang qua mấy con phố ăn vặt, nhiều quán nướng san sát nhau, Nguyễn Văn Văn nhìn qua cửa kính xe: “Dừng xe.”
Lộ Phong hỏi: “Sao phải dừng xe?”
Nguyễn Văn Văn đáp: “Em đói.”
Chu Hải quay đầu nói: "Mợ chủ, sếp Lộ đã đặt chỗ ở nhà hàng cho mợ chủ rồi, chính là nhà hàng Nhật ở ngay phía trước.”
Nguyễn Văn Văn giơ tay lên, chỉ ra bên ngoài, nơi cô chỉ đang bốc khói nghi ngút: “Em muốn ăn món kia.”
Lộ Phong nhìn theo hướng cô chỉ, anh nhíu mày sát sao: “Em chắc chứ?”
Trước đây có lần họ đi ngang qua quán nướng này, Nguyễn Văn Văn rất mất hứng, lúc thì nói mùi khói quá nồng, không tốt cho da dẻ, lúc thì bảo không khí như này không tốt cho lá phổi.
Tóm lại, mợ chủ nhà họ Lộ chỉ có thể ngồi trong phòng ăn xa hoa, ăn đồ nhập khẩu.
“Ừm, chắc chắn.”
…
Mấy phút sau, bọn họ ngồi trong một quán bán đồ nướng ven đường, nhân viên quán nhanh chóng mang món ăn lên, mang tận mười mấy xâu thịt dê.
Nguyễn Văn Văn cầm lấy, đưa cho Lộ Phong: “Anh nếm thử đi.”
Lộ Phong miễn cưỡng nhận lấy xiên thịt. Đối với chuyện ăn món gì, anh vẫn thích thói quen ăn uống của Nguyễn Văn Văn trước kia hơn, ăn hàng quán ven đường cũng được, nhưng không tốt cho sức khỏe.
Tuy Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, nhưng thói quen được dạy dỗ từ nhỏ vẫn không thay đổi, thói quen ăn uống cũng không thay đổi, cô ăn từ từ chậm rãi.
Khi thấy Lộ Phong chần chừ mãi chưa ăn, cô hỏi: “Không thích hả? Vậy anh có muốn ăn món khác không?”
Lộ Phong lại sửng sốt trước hành động của cô, trước đây cô chưa từng quan tâm đến khẩu vị của anh, chỉ cần cô thích là được.
“Tôi không đói.” Lộ Phong tùy tiện lấy cớ.
Nguyễn Văn Văn lại không hề khách sáo, bắt đầu ăn. Ăn hết một xâu, cô thò tay lấy khăn giấy, vừa khéo Lộ Phong cũng lấy khăn, thế là tay hai người chạm vào nhau.
Nguyễn Văn Văn lập tức xấu hổ đỏ mặt như gái chưa chồng, thu tay lại nhường anh.
Đây là lần đầu Lộ Phong thấy vẻ mặt này của cô, trong mắt anh thoáng lên tia khác thường, trong một chốc, chính anh cũng không để ý khoảnh khắc ấy.
Họ ăn qua loa vài miếng rồi lên xe.
Chu Hải định hỏi hai người còn muốn tới nhà hàng Nhật không? Anh ta vừa quay đầu lại đã choáng váng.
Nguyễn Văn Văn đang ngồi trên đùi Lộ Phong, hai tay ôm cổ anh, đầu tựa vào vai anh.
Cô ngủ mất rồi!
Chu Hải há hốc mồm, vừa định lên tiếng đã thấy Lộ Phong nháy mắt, ra hiệu cho anh ta im lặng.
Chu Hải lập tức im miệng, đúng là chói mù mắt.
Anh ta đoán, phần sau còn có cảnh không nên nhìn nữa.
Nguyễn Văn Văn đã ngủ say, cánh tay trượt xuống, thuận tiện luồn vào trong cổ áo Lộ Phong, trong lúc vô tình cào nhẹ một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT