Tư Ngưng nhìn tên bạn cùng bàn mới của Thư Niệm, “Wo cao” một tiếng. (Giống V** bên mình)
Nhưng nhìn thấy thành tích của Thư Niệm thì cô ấy rất nhanh liền hiểu tại sao chủ nhiệm lại sắp xếp như vậy.
Tư Ngưng dựa vào người Thư Niệm, nói nhỏ vào tai cô: “Có lẽ chủ nhiệm muốn hai người các cậu bổ sung cho nhau.”
Thư Niệm khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần, nhưng không hiểu ý Tư Ngưng, nhỏ giọng hỏi lại: “Hả?”
Tư Ngưng cười nói: “Tớ nghe Tề Hạ nói, Tống Kỳ Thanh có chút nghiêng về khoa tự nhiên, tiếng Anh của cậu ta có chút kém, vật lý lại có thể thi được điểm cao nhất.”
“Tiếng Anh của cậu tốt như thế, nhưng vật lý không phải không đạt chuẩn sao?”
“Chủ nhiệm khẳng định là muốn cho hai cậu lấy thừa bù thiếu, cậu bổ túc tiếng Anh cho cậu ta, cậu ta bổ túc vật lý cho cậu.”
Thư Niệm chớp chớp mắt, cảm thấy Tư Ngưng nói rất có đạo lý.
Quả thật Dương Kỳ Tiến nghĩ như thế. Tư Ngưng nói xong liền ôm Thư Niệm không buông, hừ hừ nói: “Tiểu khá ái của tớ, chúng ta sắp phải tách ra rồi.”
Thư Niệm giơ tay ôm lại cô ấy, mi mắt cong cong cười nói: “Chỉ là không ngồi học cùng nhau thôi chứ lúc khác vẫn có thể mà.”
Tư Ngưng gật đầu: “Ừ!”
Vị trí sau khi đổi bàn cách chỗ này không xa, hơn nữa có Tư Ngưng giúp cô nâng bàn, hai cô gái rất nhanh đã đem bàn học của Thư Niệm dọn tới vị trí chỉ định.
Sau đó Thư Niệm liền đi giúp Tư Ngưng dọn bàn học.
Chờ cô quay lại, Tống Kỳ Thanh đã đem bàn học của anh chuyển qua đây, hơn nữa bàn học của hai người cũng ngang nhau, kê sát vào nhau.
Anh không ở đây, Thư Niệm cũng không khẩn trương.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, có chút không kiềm nổi mà nhìn về bàn anh.
Kẹp sách các loại giấy tờ màu đen đơn giản, sách bài tập, notebook còn có một xấp bài thi.
Trong túi đựng trong suốt còn có bút chì và cục tẩy, bên cạnh còn có một bộ thước kẻ.
Bàn học của anh thật sạch sẽ, trên mặt bàn chỉ để một quyển nháp, trên mặt giấy có chữ của anh, chủ yếu là các phép tính và công thức.
Đúng lúc này, một bóng người ập đến.
Thư Niệm còn chưa phản ứng lại, liền nghe được giọng nói trong trẻo của Tống Kỳ Thanh vang lên từ phía trên đỉnh đầu cô: “Tôi đi vào một chút.”
Thư Niệm lập tức đứng dậy, nhường đường cho anh.
Tống Kỳ Thanh dựa sát vào bàn cô nghiêng người đi vào, ngồi xuống.
Tim Thư Niệm đột nhiên đập bùm bụp. Cô cắn cắn môi, cũng yên lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Chuyển chỗ xong, chính là lúc đại biểu các môn phát bài tập của kỳ nghỉ.
Một xấp lại xấp phát xuống, Thư Niệm rất nhanh liền nhận được một xấp dày bài thi.
Mỗi môn mỗi ngày một xấp bài, lượng nhiệm vụ cũng không nhỏ.
Thư Niệm quyết định kỳ nghỉ Quốc khánh mỗi ngày đều phải đi thư viện Tỉnh Đồ, chuyên tâm làm bài tập, nếu làm bài tập xong mà còn thời gian, cô sẽ tự mình xếp lịch học.
Phát bài tập xong còn một ít thời gian, Thư Niêm liền bắt đầu làm bài đầu tiên.
Cô cúi đầu, nghiêm túc đọc đề, chuyên tâm một lúc, tim cũng đập chậm lại, không hề mất khống chế mà đập loạn lên.
Mà Tống Kỳ Thanh bên cạnh cô, không có việc gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm một điểm có chút sững sờ.
Giống như là nhìn thấy phong cảnh nào đó, Tống Kỳ Thanh lấy điện thoại ra, khóe miệng cười nhẹ chụp một tấm ảnh. . Ngày đầu tiên của Quốc khánh, Thẩm Thành mưa thu một trận.
Thư Niệm vẫn như cũ đeo cặp sách che ô đi thư viện Tỉnh Đồ.
Sắc trời ảm đạm, thư viện cả ngày đều bật đèn. Thư Niệm ngồi một chỗ chuyên chú làm bài, mỗi một câu hỏi đều nghiêm túc mà trả lời, đọc không hiểu thì đọc lại vài lần sau đó đánh dấu lại.
Tống Kỳ Thanh vẫn như cũ không xuất hiện, chỉ là khi Thư Niệm đi ăn cơm trưa quay lại nhìn thấy anh ngồi ở vị trí ngày trước anh hay ngồi thì sững sờ.
Chờ khi định thần lại, Thư Niệm liền đứng dậy đi về kệ sách bên kia.
Cô tìm rất lâu, cuối cùng tìm được quyển sách Trò chơi Sudoku lần trước anh đọc kia.
Thư Niệm ôm sách về, mở sách ra, từ bên trong lấy ra phiếu mượn.
Lần gần nhất mượn quyển sách này Tống Kỳ Thanh, trên phiếu có ba cột, từ trái qua phải là tên họ, ngày mượn, ngày trả.
Bên trên viết: Tống Kỳ Thanh, 04/08/2016, 30/08/2016.
Thư Niệm mím môi, ở dòng tiếp theo viết xuống tên của mình: Thư Niệm. Mượn sách ngày: 01/10/2016.
Chạng vạng hôm nay, Thư Niệm đem quyển sách Trò chơi Sudoku này bỏ vào cặp sách rồi trở về nhà.
Lúc về đến cửa nhà, liền nghe thấy giọng của bà. Thư Niệm đang định đổi giày kinh ngạc mà nhìn về phía phòng khách, bà đang cười nhìn cô.
Thư Niệm không đi dép nữa, trực tiếp chạy vào phòng khách, vui vẻ mà giữ chặt tay bà, ngạc nhiên mà dùng tiếng địa phương hỏi: “Bà nội, sao bà lại tới?”
Bà nội cũng dùng tiếng địa phương trả lời cô: “Bố con lái xe đưa bà đến chơi vài ngày với con.”
Thư Niệm vô cùng vui vẻ, đêm đó nhất định phải ngủ chung giường với bà.
Ngày hôm sau cũng không đi thư viện mà học ở nhà.
Bà nội rảnh rỗi không có việc gì, liền gọt táo, bóc quýt cho cháu gái, hoặc là đem nước ấm lên phòng cho Thư Niệm, kêu cô uống nhiều nước.
Thời tiết hai ngày nay vẫn luôn không tốt, trời mưa suốt, bà nội ăn xong cơm trưa liền mệt, ở phòng Thư Niệm nghe tiếng mưa tí tách liền ngủ.
Trời mưa nên nhiệt độ cũng giảm theo, Thư Niệm sợ bà cảm lạnh, đắp chăn cho bà xong lại quay về bàn làm bài tiếp.
Cảm thấy mệt mỏi, nhớ đến quyển sách Trò chơi Sudoku mượn từ thư viện kia liền lấy ra đọc.
Bởi vì có bà ở nhà nên cả kỳ nghỉ này Thư Niệm không có đi thư viện.
Ba ngày trước trời vẫn mưa, hôm sau trời lại trong, Thư Niệm còn dắt tay bà đi dạo vài vòng quanh nhà.
Ven đường có bán kẹo bông gòn, bà liền mua cho cô, sau đó lại thấy quầy bán xúc xích nướng bà lại mua cho cô.
Đây đều là đồ ăn vặt thường được bà mua cho Thư Niệm hồi cô còn nhỏ khi dẫn theo cô đi chợ.
Bây giờ Thư Niệm đã học cấp 3, là thiếu nữ rồi, bà vẫn đối đãi với cô như trẻ con.
Thư Niệm ở trước mặt bà nội đúng thật là vẫn còn tính trẻ con, sẽ quấn lấy bà làm nũng vòi đồ ăn vặt.
Kỳ nghỉ này trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt bảy ngày đã hết.
Đến ngày Thư Niệm phải đi học cũng là lúc bà nội phải về quê.
Ngày mùng 7 hôm đó, ăn cơm trưa xong, Thư Niệm cứ ôm cánh tay bà mãi không buông, vô cùng dính người không muốn rời ra.
Bà nội muốn lên xe, vỗ vỗ tay cô, ôn nhu lại hiền từ mà nói với Thư Niệm: “Niệm Niệm, không cần có áp lực về việc học, con là đứa bé giỏi nhất.”
Thư Niệm cười, gật đầu với bà, “Vâng.”
“Tết Nguyên Đán con về quê thăm bà.”
Bà cười đến không khép miệng được, đáp ứng: “Được, được, bà ở nhà chờ con.”
Kỳ nghỉ chỉ còn nửa ngày cuối cùng, bà nội trở về thôn Giang Lĩnh, Thư Niệm lại đi thư viện.
Lần này cô tới chủ yếu là trả sách, tiện ở lại đó học mấy tiếng, chờ lúc đóng cửa thì lại về nhà.
Đem sách trả xong cô đi đến chỗ cũ, liếc mắt một cái liền chú ý tới Tống Kỳ Thanh đang ngồi đối diện nghiêng người đọc sách.
Trái tim Thư Niệm nhất thời đập thịch một cái. Cô kiềm chế trái tim sắp mất kiểm soát, giả vờ tự nhiên mà ngồi xuống, lấy ra sách vở bắt đầu cúi đầu tự học.
Hơn hai tiếng sau, điện thoại của Thư Niệm sáng lên.
Khi nhìn thấy là bà nội gọi, Thư Niệm liền cầm điện thoại bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Thư Niệm nhận điện thoại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bà nội.”
Tiếng cười của bà nội truyền đến từ bên kia ống nghe: “Niệm Niệm, bà nội về đến nhà rồi, con không cần lo lắng nữa.”
Thư Niệm nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Sau đó cũng không biết làm sao nước mắt không báo trước mà chảy ra từ khóe mắt.
Thư Niệm chớp chớp mắt, hít hít cái mũi hơi nghẹt, nghẹn ngào nói: “Vậy bà phải chăm sóc bản thân cho tốt, không được để bị bệnh.”
Bà nội cười ha ha mà đồng ý: “Được, thân thể bà vô cùng khỏe, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Khóc rồi? Khóc cái gì chứ? Cũng không phải không gặp được,”bà an ủi cháu gái, “Không phải nói Tết Nguyên Đán sẽ về sao?”
“Đến lúc đó bà sẽ nướng khoai cho con ăn.”
Thư Niệm ủy khuất mà “hừ” một tiếng, mang theo chút nức nở nói: “Còn muốn hạt dẻ xào, đậu phộng nấu nữa.”
“Được được được”, bà lập tức đồng ý, lại hỏi: “Còn muốn ăn món nào nữa không?”
“Không ạ.”
“Đừng khóc nữa, đã là thiếu nữ rồi sao còn khóc nhè như vậy?” Bà nội cười cô.
Nước mắt lăn xuống mặt, Thư Niệm chết không thừa nhận, rầu rĩ nói: “Con không khóc.”
Giọng nói giống như mèo con đang làm nũng.
Chờ cô cúp điện thoại quay về chỗ, phát hiện Tống Kỳ Thanh không còn ở đó nữa, nhưng sách vẫn còn.
Thư Niệm vừa mới dùng khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt, Tống Kỳ Thanh với đôi tay ẩm ướt đi ra từ phòng vệ sinh.
Anh ngồi xuống, từ cặp sách lấy ra bịch khăn giấy, mở ra rút ra một tờ giấy, lau khô tay, ngay sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Hôm nay lúc Tỉnh Đồ đóng cửa, Thư Niệm thu thập đồ đeo cặp đi ra.
Tống Kỳ Thanh đã đi trước.
Thư Niệm khi đi đến trạm xe buýt, mới nhìn thấy anh ở ven đường gần đó, tùy tiện ngồi trên xe đạp cúi đầu nghịch điện thoại.
Bên cạnh còn có hai nam sinh đi xe đạp khác, trong đó có một nam sinh là cậu bạn nhắc cô lúc giới thiệu tên – Tưởng Phong, trong giỏ xe cậu có một quả bóng rổ.
Thư Niệm nghe thấy Tưởng Phong hỏi: “Thanh ca, làm gì vậy?”
Một người khác trực tiếp giơ chân đá xe đạp của Tống Kỳ Thanh một cái, cười nói: “Có đi hay không?”
Tống Kỳ Thanh “Si” một tiếng, giọng cảnh cáo: “Quý Tinh Lãng, thu chân của cậu lại.”
Sau đó giải thích: “Đợi chút, gửi tin nhắn.”
“Yo, gửi tin nhắn cho ai vậy? Bạn gái sao?” Tưởng Phong trêu anh.
Tống Kỳ Thanh cười mắng: “Bạn gái cái đầu cậu.”
Xe buýt 21 dừng lại, Thư Niệm thôi không nghe bọn họ nói chuyện nữa, bước lên xe buýt.
Cô theo thói quen tìm vị trí gần cửa sổ, tháo cặp sách xuống.
Cùng lúc đó, Thư Niệm chú ý tới ba chiếc xe đạp ngoài cửa sổ phi như bay về phía trước.
Ngay sau đó, xe buýt chậm rãi lăn bánh, dần dần tăng tốc, rất nhanh liền vượt qua mấy nam sinh đi xe đạp kia.
Tống Kỳ Thanh biến mất trước mặt Thư Niệm.
Thư Niệm sau cửa sổ xe không có dũng khí nhìn anh.
Nhưng mà, chốc lát, bóng hình cưỡi xe đạp kia lại xuất hiện trong tầm mắt của Thư Niệm.
Anh đang cùng hai nam sinh kia thi xem ai đạp nhanh hơn.
Thân mình chàng trai hơi nghiêng, hạ thấp người, hai chân đạp bàn đạp nhanh như bay, vạt áo khoác màu trắng bị gió thổi bay, tóc ngắn màu đen cũng bị gió thổi loạn.