Chuyện thứ nhất chính là nói cho các bạn học việc ông sắp xếp chỗ ngồi như vậy là có ý, ông hy vọng bạn ngồi cùng bàn có thể hỗ trợ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu.
Chuyện thứ hai là ngày 13 và ngày 14 tháng 10 là đại hội thể thao mùa thu, ông hy vọng mọi người tích cực đăng ký tham gia.
Chuyện thứ ba là kỳ thi giữa kỳ, trường học xếp lịch thi của khối 10 vào ngày 7, 8 tháng 11, ông nhắc nhở mọi người không được lơ là.
Nghỉ giữa giờ, đại biểu các môn vội vàng thu bài tập kỳ nghỉ, ủy viên thể dục hét lớn kêu mọi người tìm cậu đăng ký hạng mục đại hội thể thao.
Trong phòng học loạn thành một đoàn, Thư Niệm đem bài tập mỗi môn sửa sang lại cho tốt, một xấp một xấp giao lại cho các đại biểu.
Tư Ngưng giao xong bài tập chạy tới tìm Thư Niệm, “Niệm Niệm, cùng tớ đi quầy bán đồ ăn vặt đi! Tớ muốn mua chút đồ ăn.”
Thư Niệm cười đáp: “Được.”
Tư Ngưng liền thân mật mà khoác tay Thư Niệm, cùng cô vừa đi vừa nói chuyện mấy ngày trong kỳ nghỉ vừa đi ra ngoài phòng học.
Lúc sắp ra khỏi phòng học, Thư Niệm đột nhiên nghe được đại biểu môn vật lý gọi: “Tống Kỳ Thanh! Thanh ca! Bài tập của cậu đâu!”
*Thanh ca: từ ‘ca’ này mình vẫn để nguyên, cảm thấy như vậy nghe bắt tai hơn. Ngoài ý nghĩa là gọi người lớn hơn thì từ này bạn bè vẫn có thể dùng vì nó thể hiện sự tôn trọng và nể phục người đó.
Sau đó giọng nói lười biếng của Tống Kỳ Thanh vang lên: “Không làm, không nộp.”
“Một chữ cũng không viết à?” Đại biểu vật lý hỏi: “Làm bao nhiêu nộp bấy nhiêu! Có ý thức một chút.”
Tống Kỳ Thanh hình như cười một cái, đáp: “Một câu cũng chưa làm.”
Đại biểu vật lý hít sâu một hơi, ngữ khí bội phục nói: “Cậu cũng quá trâu bò, không hổ là người đạt điểm cao nhất khối 10, đủ tự tin.”
Thư Niệm bỗng nhiên cảm thấy Tống Kỳ Thanh rất có cá tính.
Cô nói không rõ lắm, chỉ cảm thấy anh có chút ngông cuồng, nhưng không khiến người khác chán ghét, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy anh là người có sức quyến rũ.
Lúc ở quầy bán đồ, Tư Ngưng hỏi Thư Niệm có đăng ký tham gia đại hội thể thao không, Thư Niệm nghĩ nghĩ, lắc đầu cười.
Tuy rằng cô chạy nước rút còn được, hồi còn cấp 2 cũng đã từng đạt á quân của trường, nhưng đó là khi còn ở trung học Giang Lĩnh.
Bảo cô thể hiện trước một tập thể học sinh ngọa hổ tàng long ở Nhất Trung Thẩm Thành, thực lực của cô như vậy sẽ không dám đăng ký.
Cho nên vẫn không cần công khai tự làm mất mặt.
Tư Ngưng có chút rối rắm mà nói với Thư Niệm: “Tớ còn chưa nghĩ xong có muốn đăng ký hay không?”
Thư Niệm không cần nghĩ ngợi đã nói: “Sẽ không đâu, chỉ cần cố hết sức là được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Tư Ngưng cảm thấy Thư Niệm nói cũng đúng, cười hehe nói: “Tớ về tìm Tưởng Phong đăng ký.”
Tưởng Phong chính là ủy viên thể dục của bọn họ, quan hệ rất tốt với Tống Kỳ Thanh.
Ngày hôm qua một trong số nam sinh cùng đi đạp xe chơi bóng rổ với Tống Kỳ Thanh chính là cậu.
Thư Niệm ở quầy bán đồ mua hai cây kẹo que vị dâu tây, cho Tư Ngưng một cây chính mình bóc một cây ăn.
Cây kẹo que này Thư Niệm ăn đến lúc chuông vào lớp vang lên cũng chưa xong.
Chuông tiết thứ ba vang lên, Thư Niệm còn đang ăn kẹo lập tức như chim nhỏ bị kinh sợ, vội vàng nhai nhai kẹo rồi nuốt xuống.
Tống Kỳ Thanh đã lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra từ ngăn bàn, cúi đầu mở bài hôm nay học.
Giáo viên tiếng Anh là cô giáo trung niên đeo mắt kính, tóc ngắn hơi xoăn màu hạt dẻ, con gái cô ấy cũng học ở Nhất Trung Thẩm Thành bằng tuổi bọn họ, nghe nói học tập rất tốt.
Không biết có phải là do di chứng của kỳ nghỉ hay không mà đi học chưa bao lâu, Tống Kỳ Thanh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Thư Niệm trộm nhìn anh một cái, cảm thấy dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của anh cực kỳ đáng yêu.
Chốc lát giáo viên tiếng Anh gọi tên: “Tống Kỳ Thanh.”
Lúc đầu Tống Kỳ Thanh còn không nghe thấy, vẫn nhắm mắt ngủ.
Giáo viên tiếng Anh liền nói: “Bạn cùng bàn, gọi cậu ta dậy.”
Thư Niệm nhất thời hoảng loạn bất an, cô cưỡng chế trái tim đập loạn trong lồng ngực bên trái, vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Tống Kỳ Thanh, nhỏ giọng mà gọi anh: “Tống Kỳ Thanh, tỉnh dậy.”
Tống Kỳ Thanh hơi giật mình, bỗng dưng mở mắt ra.
Ánh mắt anh ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Thư Niệm, Thư Niệm bị anh nhìn gương mặt liền đỏ lên, cổ họng cô khẩn trương mà phát ra tiếng, nhẹ giọng nói cho anh biết: “Cô giáo gọi cậu.”
Cùng lúc đó, giáo viên tiếng Anh lại gọi Tống Kỳ Thanh một lần nữa: “Tống Kỳ Thanh?”
Tống Kỳ Thanh lười nhác mà đứng lên.
Giáo viên tiếng Anh hỏi anh: “Tỉnh chưa?”
Anh một chút cũng không loạn, bình tĩnh mà đáp: “Vâng, tỉnh rồi.”
Có lẽ bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng của anh nghe có chút khàn, mê hoặc người khác.
Giáo viên tiếng Anh hỏi anh: “Nói xem từ impressive là từ loại nào, có nghĩa gì?”
Tống Kỳ Thanh nhăn nhăn mày, giống như nghe không hiểu từ loại là gì.
Giáo viên tiếng Anh lại nói một lần nữa: “Impressive.”
Tống Kỳ Thanh vẫn không nhớ ra, có lẽ mới tỉnh ngủ, đại não còn đang khởi động, phản ứng không kịp.
“Xin lỗi cô,” anh nói đúng sự thật: “Em không biết.”
Giáo viên tiếng Anh nói: “Nào, bạn cùng bàn trả lời.”
Giáo viên tiếng Anh rất thích Thư Niệm, bởi vì thành tích tiếng Anh của cô xếp thứ nhất cả khối. Giáo viên tiếng Anh hỏi Tống Kỳ Thanh: “Tống Kỳ Thanh, nhớ kỹ chưa?”
Anh cười, trả lời cô giáo: “Nhớ rồi ạ.”
Giáo viên tiếng Anh lại hỏi anh: “Vậy cậu nói ‘một người ấn tượng sâu sắc’ trong tiếng Anh xem.” Tống Kỳ Thanh nghĩ nghĩ, trả lời: “A impressive person.”
Giáo viên tiếng Anh im lặng.
“Thư Niệm,” tâm tình bi thương của giáo viên tiếng Anh đành phải tìm chút an ủi từ học sinh cô tự hào, “Em cảm thấy ‘một người ấn tượng sâu sắc’ nói như thế nào?”
Thư Niệm cảm thấy như vậy thật xấu hổ, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời câu hỏi: “An impressive person.”
Giáo viên tiếng Anh đặc biệt vui mừng gật gật đầu, sau đó nói với Tống Kỳ Thanh: “Kỳ Thanh à, cô thấy thành tích các môn khác của em khá tốt, sao tiếng Anh lại không tốt thế? Chúng ta có thể dành thêm chút thời gian cho môn này hay không?”
Tống Kỳ Thanh vẫn cười nhạt như cũ, đáp: “Vâng thưa cô.”
Giáo viên tiếng Anh thật sự muốn dặn dò anh: “Chủ nhiệm lớp bọn em vì sao xếp hai em ngồi cạnh nhau? Mục đích còn không phải là để em học hỏi tiếng Anh của bạn cùng bàn sao? Em ngồi gần thủ khoa khối 10 môn tiếng Anh, lúc này không hỏi thì đợi đến lúc nào mới hỏi chứ? Chờ đến lần sau xếp chỗ các em tách ra? Vậy thì muộn rồi.”
“Bình thưởng không có việc gì thì hỏi nhiều một chút, trao đổi nhiều một chút, điều này có lợi đối với em.”
Tống Kỳ Thanh vẫn là dáng vẻ đó, cười đáp ứng: “Đã biết thưa cô.”
“Được rồi, hai em ngồi xuống đi.” Giáo viên tiếng Anh nói xong lời cuối cùng lại không nhịn được nhắc Tống Kỳ Thanh: “Đừng ngủ tiếp đó.”
“Vâng.” Tống Kỳ Thanh gật đầu.
Thư Niệm cúi đầu, trên má đỏ rực một mảng, ngay cả tai cũng chuyển sang màu hồng nhạt. Tống Kỳ Thanh trong tiết tiếng Anh không ngủ nữa, nhưng tiết thứ ba vừa hết, anh liền ghé vào bàn nhắm mắt ngủ.
Tư Ngưng chạy tới nói với Thư Niệm cô ấy đã đăng ký nhảy cao, Thư Niệm cười nhỏ giọng nói với cô ấy: “Cố lên!”
Sau khi Tư Ngưng rời đi, Thư Niệm trước lấy ra bài toán tự học buổi sáng bắt đầu làm.
Cô cúi đầu, nghiêm túc mà làm từng bài từng bài một, tính toán ra nháp sau đó ghi đáp án cuối cùng vào bài thi.
Thư Niệm có một thói quen vô cùng tốt, cô chưa bao giờ tùy tiện viết các bước giả đề lung tung trên nháp, cô sẽ dựa theo trình tự của một dạng đề nào đó mà viết các bước giải, mỗi bước đều rất rõ ràng, như vậy về sau chỗ nào sai thì cũng hiểu ngay, rất dễ dàng có thể tìm được vấn đề xuất hiện ở đâu.
Chuông reo vào lớp kêu lên Tống Kỳ Thanh mới chậm rì rì ngồi dậy.
Ngay sau đó, anh đan mười ngón tay với nhau, hướng về phía trước, duỗi cao tay, lười biếng vươn người.
Bạn nam phía sau thấy Tống Kỳ Thanh như vậy, tò mò hỏi: “Thanh ca, tối hôm qua cậu làm gì mà nay không có tinh thần vậy?”
Tống Kỳ Thanh hừ cười một cái, đè thấp giọng nói: “Chơi game.”
“Trò chơi gì vậy? Liên Minh Anh Hùng à?”
Tống Kỳ Thanh “Ừ” một tiếng, sau đó nói đùa: “Vừa nãy nằm mơ cũng thấy đang đánh trụ.”
Thư Niệm tuy rằng đã nghe qua trò chơi này, nhưng cô cũng không rõ lắm.
Đêm nay về đến nhà, cô lấy laptop bố tặng cho cô download trò chơi Liên Minh Anh Hùng này về.
Thư Niệm khó khăn lắm mới bỏ ra được nửa tiếng mày mò cách chơi, thế nhưng về phương diện trò chơi cô thật sự không có thiên phú, cuối cùng lựa chọn từ bỏ, thoát trò chơi, tiếp tục học tập. . Ngày 13 tháng 10, Đại hội thể thao mùa thu của Nhất Trung Thẩm Thành được triển khai.
Hôm nay và ngày mai toàn trường không đi học, học sinh có thể hoạt động tự do trong trường.
Thư Niệm không đăng ký hạng mục nào, bị Tư Ngưng lôi kéo chạy qua các góc sân vận động, xem mọi người thi đấu.
Cô từ miệng Tư Ngưng biết được Tống Kỳ Thanh đăng ký chạy 100m nam.
Hạng mục này bắt đầu đấu vòng loại vào buổi sáng ngày 13.
Thư Niệm bị Tư Ngưng kéo cánh tay, đứng ở trên bãi cỏ cạnh sườn đường chạy, đợi một lát nữa sẽ tiến hành thi đấu chạy 100m giữa các tổ đội.
Tống Kỳ Thanh ở tổ thứ 2, đường chạy thứ 4. Sau khi tiếng súng vang lên, âm thanh hò reo trên đài vang lên rung trời, các bạn lớp 10 chạy qua đây xem thi đấu đều cổ vũ cho Tống Kỳ Thanh, Thư Niệm ở bên cạnh Tư Ngưng cũng lớn tiếng mà cổ vũ: “Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh xông lên đi!!!”
Tống Kỳ Thanh cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, lấy được hạng nhất của tổ đội, thuận lợi tiến vào vòng chung kết.
Thư Niệm còn chưa phản ứng lại. Cô chỉ nhìn thấy Tống Kỳ Thanh vụt qua trước mặt cô, sau đó vạch đích đã bị anh chạy vượt qua.
Xung quanh Thư Niệm đều là bạn học lớp mình, mọi người kích động mà nhảy lên, hò hét tên của Tống Kỳ Thanh, tiếng hoan hô ngày càng lớn.
Thư Niệm chỉ nhìn về phía chàng trai đang tiếp tục chạy về phía trước vạch đích một đoạn. Anh mặc một bộ đồng phục mùa hè, cao cao gầy gầy, giống như dáng cây bạch dương.
Phía sau tấm lưng cao lớn ấy dán số báo danh, 07.
Cô không biết, bản thân cũng đang cười.
Vì anh thắng được hạng nhất.
Có lẽ nghe thấy mọi người hô tên mình, Tống Kỳ Thanh xoay người lại, nhìn về phía bên này.
Chàng trai tự tin cười, giơ cao tay vẫy vẫy về phía bên này.
Rõ ràng tất cả mọi người đang nhìn anh, anh vốn dĩ sẽ không phát hiện cũng không chú ý đến tầm mắt cô dừng trên người anh, nhưng Thư Niệm lại sinh ra một loại cảm giác bối rối khi nhìn trộm bóng dáng anh lại bị anh bắt gặp.
Cô hốt hoảng mở to mắt.
Ngay sau đó, Thư Niệm trong không gian tràn đầy tiếng hò reo nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thích một người phải làm sao để che giấu đây?
Miệng có thể nói dối, ánh mắt có thể trốn tránh, nhưng trái tim không có cách nào phủ nhận.
Có bao nhiêu thích, tim sẽ đập dữ dội như vậy. Nhưng, anh không biết, cũng không nghe thấy.
Tác giả có lời muốn nói: Không cập nhật cách ngày nữa, vài ngày sẽ có chương mới. Hôm nay chắc sẽ có 2 chương, 12 giờ trưa. Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT