Editor: HunCong


Năm tuổi, bố mẹ Thư Niệm ly hôn, hai người không ai chịu nuôi cô, lúc đó bố mẹ vội vàng kiện tụng, không có thời gian chăm sóc con gái, Thư Niệm liền bị bọn họ đưa về nhà bà ở quê.

Ở một lần này chính là mười năm.

Trong mười năm đó, bố cô - Thư Tư Khiêm không phải năm nào cũng về quê ăn Tết, chỉ về ít ỏi hai ba lần, mà mẹ của Thư Niệm, Tạ Như Khanh, một lần cũng chưa từng về thăm cô.

Ấn tượng của Thư Niệm với bố mẹ chỉ dừng lại trước lúc năm tuổi, ký ức cũng rất mơ hồ.

Tuy rằng mười năm qua cũng gặp bố vài lần, nhưng cảm giác vẫn xa lạ như cũ.

Mùa hè năm 2016, Thư Niệm 15 tuổi thi xong cấp 2 liền từ nhà bà ở quê lên Thẩm Thành.

Bởi vì sau khi nghỉ hè kết thúc Thư Niệm phải lên Thẩm Thành học cấp 3 cho nên Thư Tư Khiêm dẫn cô lên trước, muốn để cô tranh thủ thời gian này thích ứng hoàn cảnh mới.

Vì thế, bắt đầu từ mùa hè này, Thư Niệm liền dọn vào ở nhà bố cô và người vợ thứ hai của ông là Miêu Vũ.

Nhà mới thật đẹp, là biệt thự ba tầng, trong nhà còn có dì giúp việc.

Cô có phòng ngủ thuộc về chính mình, tủ quần áo còn có rất nhiều quần áo mới.

Nơi này chỗ nào cũng tốt, nhưng Thư Niệm ở không quen.

Cô không quen người ở đây, không quen mọi vật, không quen gọi bố, càng không quen gọi người mẹ kế chỉ lớn hơn cô mười tuổi là mẹ.

Thư Tư Khiêm mua cho Thư Niệm điện thoại, mỗi ngày Thư Niệm đều lên QQ nói chuyện phiếm với bạn tốt từ thời tiểu học là Giang Điềm, hơn nữa mỗi ngày cô đều gọi cho bà một cuộc điện thoại.

Trừ việc này ra, thú vui duy nhất của Thư Niệm chính là đi thư viện Tỉnh Đồ mượn sách.

Rất nhiều lúc, cô thà ở Tỉnh Đồ đọc sách cũng không muốn mang sách về nhà đọc.

Cho nên Thư Niệm thường xuyên ngâm mình cả ngày ở thư viện Tỉnh Đồ.

Buổi sáng thư viện vừa mới mở cửa cô liền tới, mãi cho đến khi chạng vạng đóng cửa cô mới về.

Một tuần bảy ngày, trừ thứ hai Tỉnh Đồ đóng cửa, còn lại ngày nào Thư Niệm cũng xuất hiện ở đây, cầm một quyển văn học đọc.

Cho dù trời trở gió hay mưa lớn, Thư Niệm đều đúng giờ ra cửa, lên xe buýt 21 thẳng tới trạm Tỉnh Đồ, xuống xe qua đường, đi một đoạn liền đến thư viện Tỉnh Đồ.

Ngày cuối cùng của tháng 7, thời tiết không tốt.
Thư Niệm nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, chạng vạng 70% sẽ mưa, lúc ra cửa cô tiện tay lấy một cái ô.

Tới thư viện, Thư Niệm tìm được tập thơ hôm qua chưa xem xong kia, tiếp tục đọc.

Sau khi xem xong thơ, Thư Niệm đi trả sách, lại mượn một quyển danh nhân ký đọc.

Thời gian bất giác mà trôi đi, giữa trưa Thư Niệm tìm một quán mì ở gần giải quyết bữa trưa, sau đó liền trở về trong quán tiếp tục xem sách của mình.

Mãi cho đến khi chạng vạng, Tỉnh Đồ phải đóng cửa, cô mới đem sách trả lại cầm lấy ô đi ra ngoài.

Thư Niệm mải đọc sách, không chú ý đến bên ngoài sắc trời âm u, lúc này đang mưa tí tách.

Cô đi ra khỏi Tỉnh Đồ mới phát hiện đang mưa.
Thư Niệm mở ô trong suốt ra che mưa, bước xuống bậc thang đi về phía trước.

Lúc gần tới trạm xe buýt, bỗng cô nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt. 

Thư Niệm xoay người, thấy ở chân tường có một con mèo nhỏ, trên người nhem nhuốc, nhìn có vẻ như mới ba bốn tháng, cả người bị mưa xối ướt hết.

Con mèo này trông rất giống con mèo trắng nuôi ở nhà bà.

Thư Niệm đi qua, ngồi xổm trên mặt đất, che ô cho con mèo nhỏ.

Cô nhẹ nhàng sờ đầu mèo con, nhỏ giọng hỏi: "Sao mày lại ở chỗ này thế? Trời mưa như vậy sao không về nhà hả?" 

"Không có nhà sao?"

Mèo con ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay cô, dường như muốn Thư Niệm nuôi nó.

Nhưng Thư Niệm biết mẹ kế dị ứng với lông mèo, trong nhà cấm nuôi chó mèo, cô không có cách nào mang mèo con về nhà.

Trước kia lần đầu tiên bố dẫn mẹ kế về quê gặp bà, mẹ kế vì trong nhà nuôi mèo mà phát ban, còn lên bệnh sởi.

Trong lúc nhất thời Thư Niệm không biết phải làm sao cho tốt.

Lúc cô đang do dư, xe buýt 21 vừa hay tới.

Thư Niệm không còn cách nào khác, nhẹ nhàng nói xin lỗi với mèo con, cô để ô lại cho mèo con, còn mình dầm mưa chạy lên xe buýt.

Lên xe buýt rồi Thư Niệm mới nhớ ra Thẩm Thành có trạm cứu trợ động vật hoang, cô có thể mang mèo con đến đó, ít nhất sẽ không bị ướt mưa, có thể đảm bảo việc sinh tồn cơ bản.

Cô tìm bản đồ trên điện thoại, rất nhanh đã xác định được tuyến đường, ngay sau đó xuống xe ở trạm tiếp theo.

May mắn hai trạm cách nhau cũng không xa, Thư Niệm dầm mưa chạy về gần Tỉnh Đồ, chỉ là phát hiện mèo con và cái ô cô để lại không thấy đâu nữa.

Thư Niệm cắn môi ngây ngốc tại chỗ vài giây, xoay người chầm chậm đi đến trạm xe, chờ khi xe buýt tới, cô quay đầu nhìn lại chỗ mèo con vừa nãy, nhíu mày lo lắng sốt ruột lên xe.

Thư Niệm ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa kính đầy hạt mưa nhìn chằm chằm chỗ của mèo con, trong lòng thầm cầu nguyện mèo nhỏ được người tốt nhặt nuôi.

Nhanh như vậy đã không còn ở đó, hẳn là bị người mang đi rồi.....

Bởi vì trở lại đi tìm mèo con, hơn nữa hôm nay trời mưa xe buýt chạy chậm, Thư Niệm về nhà có chút muộn.

Lúc cô về đến nhà, Thư Tư Khiêm và Miêu Vũ cũng vừa về đến nhà.

Nhìn thấy cô cả người ướt nhẹp, Miêu Vũ lo lắng hỏi: "Niệm Niệm, sao con lại ướt như này, buổi sáng lúc ra ngoài không phải đã mang theo ô sao?" 

Cô ấy vừa nói vừa đi vào phòng tắm lấy khăn.
Miêu Vũ dùng khăn lau tóc cho Thư Niệm, Thư Niệm không được tự nhiên mà hơi né tránh, cô ấy liền đem khăn phủ lên vai Thư Niệm.

"Cảm ơn....dì." Tuy rằng đã đến đây hơn một tháng, nhưng Thư Niệm không quen gọi Miêu Vũ như vậy.

Sau đó cô nhẹ nhàng mà trả lời câu hỏi lúc đầu của Miêu Vũ: "Ô che mưa...mất rồi."

Bởi vì nói dối, Thư Niệm cúi đầu dùng tóc che đi vẻ chột dạ.

Miêu Vũ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy gọi điện cho bố con, bảo ông ấy đi đón con chứ." 

"Quá phiền." Thư Niệm nhỏ giọng trả lời, không để Miêu Vũ nói gì thêm, cô nói ngay: "Con đi tắm." 

Miêu Vũ gật đầu, "Đi đi, dì nấu canh gừng cho con, lát nữa tắm xong thì uống, đừng để bị cảm." 

"Vâng." Thư Niệm đồng ý qua loa, "Cảm ơn...."

Lần này không gọi "dì", cô trực tiếp xoay người đi lên lầu.

Chờ Thư Niệm đi lên lầu, Miêu Vũ nhìn về phía Thư Tư Khiêm đang ngồi uống nước, nói với ông: "Niệm Niệm hình như vẫn còn chưa quen."

Thư Tư Khiêm cảm thấy việc này không phải chuyện lớn gì, nói: "Qua một thời gian nữa sẽ ổn." 

"Không cần lo lắng, Tiểu Niệm chỉ là có chút hướng nội lại chậm nhiệt, cho con bé thời gian, dần dần sẽ chấp nhận em."

Miêu Vũ bất đắc dĩ nhún vai: "Hy vọng vậy." 

Buổi tối Thư Niệm đóng cửa gọi điện cho bà, nói rằng hôm nay nhìn thấy một con mèo trắng giống Đại Bạch.

Đại Bạch là tên con mèo trắng nuôi ở nhà bà.

Bà cười hỏi Thư Niệm sống thế nào, Thư Niệm nói không tự tại như ở quê.

"Nhưng trong thành phố nhiều thứ mới lạ, giáo dục cũng tốt, Niệm Niệm của chúng ta nên được nhìn thấy phồn hoa của thế giới bên ngoài."

Thư Niệm liền cười kể cho bà nghe thư viện Tỉnh Đồ có rất nhiều sách, cô muốn xem sách gì cũng có.

Hai bà cháu hàn huyên hơn nửa ngày, cuối cùng ở đầu điện thoại bên kia bà mệt ngủ mất, Thư Niệm mới lưu luyến tắt điện thoại.

Không biết có phải do mắc mưa lúc chạng vạng hay không, nửa đêm Thư Niệm bắt đầu lên cơn sốt.

Mải cho đến sáng hôm sau, thấy cô không dậy đúng giờ như mọi ngày Miêu Vũ vào phòng cô gọi cô dậy ăn sáng mới phát hiện cô bị bệnh.

Sau đó Thư Niệm được bố và mẹ kế dẫn đến bệnh viện truyền dịch.

Bệnh một phát ba ngày liền.

Chờ sau khi hoàn toàn khỏi bệnh, Thư Niệm lại đi Tỉnh Đồ, bấy giờ đã là ngày 4 tháng 8.

Ngày đó trời rất nắng, Thư Niệm mặc một cái váy trắng liền thân, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản đi thư viện Tỉnh Đồ.

Cô đi đến chỗ lúc trước lấy quyển danh nhân ký chưa đọc xong kia nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Thư Niệm tìm xung quanh kệ sách đó rất lâu, tìm từng quển từng quyển một, cuối cùng cũng tìm được nó ở phía trên kệ sách.

Cô cầm lấy quển danh nhân ký thật dày, xoay người đi thì đâm phải một chàng trai cũng lại đây tìm sách.

Bả vai cô chạm phải cánh tay đối phương.

Chàng trai mặc áo T shirt trắng quần đen đơn giản, lớn lên rất cao, Thư Niệm cúi đầu nên không nhìn thấy dáng vẻ của chàng trai, chỉ nghe tiếng anh rất êm tai lễ phép nói xin lỗi cô: "Xin lỗi, đụng phải cậu."

Giọng anh trong sáng, giống như âm thanh suối chảy, giờ phút này lại sáng giống như ánh mặt trời.

Thư Niệm bị tiếng nói của anh thu hút không tự chủ mà ngẩng mặt lên.

Đó là một khuôn mặt vô cùng gây chú ý, ngũ quan lập thể lại tinh xảo, con người màu nâu sáng, ánh mắt nhìn về phía cô chứa vài phần ý cười, sạch sẽ vô cùng.

Cô chỉ nhìn thoáng qua, liền vội vàng cúi đầu, ngữ khí nhẹ nhành mà trả lời anh: "Không có gì."

Ngay sau đó Thư Niệm nhanh chân rời khỏi kệ sách đó.

Chờ cô tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, mới hậu tri hậu giác phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Đập kịch liệt đến nỗi cảm thấy giây tiếp theo sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thư Niệm âm thầm hít sâu mấy hơi bình tĩnh lại, sau đó mở sách ra, tìm đến chỗ lần trước đọc.

Ngay lúc cô định đọc, khóe mắt Thư Niệm liền nhìn thấy chàng trai đụng phải cô khi nãy ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Mà anh cầm một quyển.....《Trò chơi Sudoku》.
Thư Niệm sau khi khai giảng mới biết được anh tên Tống Kỳ Thanh.

Tên của anh, cũng dễ nghe như giọng nói của anh.


Tác giả có chuyện muốn nói: 
Văn án không nghĩ ra mới tốt, cho nên tạm thời cứ vậy đã, chính văn viết đến sau này hẳn sẽ có chút không giống với văn án, nhưng vấn đề không lớn.
Trước mắt tạm thời cách ngày cập nhật, sau thì xem tình hình.
Một chương không quá dài, nhiều nhất hẳn cũng chỉ mười mấy nghìn chữ.
Khúc dạo đầu nam nữ chính 15 tuổi, cấp 3 sẽ không yêu đương, hai bảo bối sẽ cố gắng học tập mỗi ngày tiến về phía trước.
Câu chuyện này với tôi mà nói hẳn là một sự khiêu chiến nho nhỏ, tôi sẽ cố hết sức viết cho tốt.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play