Bắt đầu từ hôm nay, thứ ba đến thứ sáu mỗi tuần Thư Niệm đều gặp được chàng trai này ở thư viện, mỗi lần anh đều đọc Trò chơi Sudoku.
Cô sẽ yên lặng mà quan sát anh, trộm xem anh, nhưng không dám tới gần.
Khi nhìn anh tim cô đập rất nhanh, lúc nghĩ tới anh cũng vậy.
Loại cảm giác này với Thư Niệm mà nói quả thực rất xa lạ, chính bản thân cô cũng không dám kể với ai, kể cả bà nội.
Giống như đang giấu mọi người một bí mật nhỏ. Cô bắt đầu giấu cả thế giới thích một chàng trai. Thư Niệm cho rằng, qua kỳ nghỉ hè này bọn họ hẳn sẽ không gặp lại nhau nữa.
Có lẽ anh sẽ đi nơi khác học cấp 3, có lẽ sau này anh sẽ không đến nữa.
Nhưng Thư Niệm không đoán được, ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng lớp 10 ấy, cô sẽ gặp được anh ở lớp 10-1.
Chủ nhiệm lớp là một thầy giáo hiền hòa, dạy môn hóa, tên Dương Kỳ Tiến.
Ngày khai giảng đầu tiên không có bài học gì, chủ yếu là phát sách giáo khoa, phát đồng phục, phát thẻ học sinh và giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp.
Số thứ tự của mỗi người là dựa vào thành tích thi cuối năm trung học mà sắp xếp.
Thành tích thi lớp 9 của Thư Niệm khi ở nông thôn luôn thuộc hạng top 5, nhưng tới Thẩm Thành, cả lớp có 56 người, cô xếp hạng 48.
Chuyện này đối với Thư Niệm mà nói là một đả kích.
Cô vẫn luôn biết điểm thi của mình để vào được trường cấp 3 trong thành phố là không cao, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ kém đến mức xếp hạng đếm ngược như này.
Chủ nhiệm lớp để mọi người dựa theo số hạng giới thiệu bản thân.
Người thứ nhất đứng lên chính là chàng trai cô gặp đươc ở thư viện.
Anh đứng lên, trang nhã thoải mái mà cười nhạt nói: “Chào mọi người, tôi là Tống Kỳ Thanh, Tống trong Đường Tống, Kỳ trong Thuận Tụng Khi Kỳ, Thanh trong âm thanh.”
Có bạn nam khác hỏi: “Kỳ trong thuận tụng khi kỳ là Kỳ nào vậy?”
Anh nói: “Bên trái là chữ Thị, bên phải là Kỳ của Kỳ Trung.” (là chữ 祺 này á mọi người, mấy cái ý nghĩ của tên mình không rành lắm, có sai thì bỏ qua nha)
“shùn sòng shí qí.” Thư Niệm vừa nhỏ giọng đọc, vừa lén dùng điện thoại nhập vào bốn từ ghép vần theo mấy âm vừa nãy, liền tự động xuất hiện – Thuận Tụng Thi Kỳ. (顺颂时祺)
Theo dòng giới thiệu, sắp đến lượt Thư Niệm, Thư Niệm cũng càng ngày càng khẩn trương.
Cô yên lặng đọc trong lòng, lặp lại vài lần câu lát nữa mình muốn nói: “Mình là Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong Niệm Niệm không quên....”
Chờ đến lượt cô giới thiệu, sau khi Thư Niệm đứng lên, vẫn khẩn trương mà nói lắp “Chào....chào mọi người.”
Bị bạn học cả lớp nhìn chằm chằm, Thư Niệm cảm thấy mặt mình nóng rát, cả người như phát sốt, cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Mình tên Thư Niệm....”
“Cái gì?” Một bạn nam tên Tưởng Phong tốt bụng nhắc nhở: “Bạn học, lớn tiếng một chút, bên này không nghe rõ.”
Tức khắc mặt Thư Niệm đỏ lên, cô dùng hết sức lớn tiếng nói: “Mình tên Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong Niệm Niệm không quên.”
Thư Niệm tự cho là giọng mình đã lớn lắm rồi, nhưng thật ra cũng chỉ đủ để mọi người nghe rõ lời cô nói mà thôi.
Đến khi cô ngồi xuống, ngón tay đều đã run rẩy. Thư Niệm cảm thấy bản thân không có tiền đồ, yên lặng nắm chặt ngón tay, giấu đi việc cô khẩn trương đến phát run.
Cô không biết Tống Kỳ Thanh có nghe được tên cô hay không.
Có lẽ anh không nghe được.
Có lẽ anh không nghiêm túc nghe, nghe cô nói xong liền quên.
Cũng có lẽ anh nghe thấy.
Tuy rằng là một tập thể mới, nhưng trong lớp đều có bạn học quen biết trước hoặc là bạn bè, mỗi người đều có thể tìm người quen nói chuyện hai ba câu, chỉ có Thư Niệm là từ nông thôn chuyển tới, ở đây không có bạn bè, không quen biết ai. Lớp sẽ học đến cuối năm 12, chủ nhiệm để cho bọn cô sắp xếp lại bàn học.
Vóc dáng Thư Niệm bình thường, được xếp ở bàn thứ 4 dãy phía trong, gần lối ra.
Tống Kỳ Thanh vì thân hình quá cao, liền được xếp ở bàn cuối cửa sổ.
Vị trí chếch với sau lưng Thư Niệm.
Bạn cùng bàn Thư Niệm là một cô gái hoạt bát hướng ngoại, đối phương chủ động nói chuyện với Thư Niệm: “Xin chào, mình là Tư Ngưng.” Thư Niệm thẹn thùng cười, nhẹ giọng nói: “Xin chào, mình là.....”
“Cậu tên Thư Niệm.” Tư Ngưng cười nói: “Tớ nhớ kỹ tên cậu rồi, rất êm tai.”
Mắt hạnh Thư Niệm nhẹ nhàng cong lên. Tư Ngưng tò mò hỏi Thư Niệm: “Cậu học trường cấp 2 nào?”
Thư Niệm chớp chớp mắt, nói đúng sự thật: “Trường Trung học Giang Lĩnh.”
Tư Ngưng không biết Thẩm Thành có trường này, nhíu mày khó hiểu nói: “Trung học Giang Lĩnh, là trường nào vậy?”
Thư Niệm giải thích cho cô ấy: “Là trường ở thôn Giang Lĩnh.”
Tư Ngưng lại hỏi: “Thôn Giang Lĩnh?”
Thư Niệm gật gật đầu, tiếp tục giải thích: “Thôn Giang Lĩnh của huyện Hồ Trang, thành phố Bắc Dương, tỉnh Giang Bắc cạnh Thầm Thành.”
Tư Ngưng thật ra vẫn không biết cụ thể ở nơi nào, nhưng cô ấy biết tỉnh Giang Bắc, cũng nghe đến thành phố Bắc Dương.
Đại khái đã biết Thư Niệm hẳn là học sinh từ một trường trung học trong thôn chuyển tới.
Cô ấy cong môi nói: “Tớ biết thành phố Bắc Dương, nơi đó có một ngôi chùa nổi tiếng, cầu tài cầu sự nghiệp học hành, cầu sức khỏe, bình an, thậm chí cầu duyên cũng rất linh.”
Thư Niệm cười nhạt nói: “Hình như vậy, dù sao người đi chùa đó cũng rất nhiều.”
“Cậu đi rồi sao? Cách nhà cậu gần như vậy, cậu hẳn là đi rồi chứ?” Tư Ngưng hỏi Thư Niệm.
“Nhưng bà tớ đi rồi, khi còn nhỏ tớ hay bị ốm, bà đi cầu Phật Tổ Bồ Tát ở đó phù hộ bình an cho tớ.”
Tư Ngưng hâm mộ nói: “Bà cậu thật thương cậu.”
“Ừ.” Thư Niệm cười mỉm.
Bắt đầu từ hôm nay, Thư Niệm kết thành bạn tốt với Tư Ngưng, giờ ra chơi cùng đi vệ sinh, giữa trưa cùng đi nhà ăn mua cơm, tiết thể dục cùng đi sân thể dục, đi mua đồ ăn vặt cũng đi cùng nhau. Tư Ngưng trở thành người bạn đầu tiên của Thư Niệm ở Thẩm Thành.
Dần dần, Tư Niệm biết được Tư Ngưng cùng lớp trưởng lớp họ là bạn từ hồi cấp 2 mấy năm liền, tình bạn cũng không tồi.
Sau đó Thư Niệm lại từ miệng Tư Ngưng biết được, Tống Kỳ Thanh là người được hoan nghênh nhất trong lớp họ, cấp 2 học một năm, cấp 3 là được tuyển thẳng.
Thành tích của anh không chỉ đứng nhất ở lớp họ mà là cả khối lớp 10.
Thư Niệm tức khắc cảm thấy anh càng ưu tú. Thành tích bây giờ của anh, cô không có cách nào chạm tới.
Cảm xúc tự ti bất giác lan tràn trong lòng, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy cô.
Bởi vì thành tích chênh lệch, Thư Niệm mỗi ngày về nhà đều đem bài tập thầy cô giao làm hết, còn làm đề hai tiếng.
Tới thứ bảy này, trường học nghỉ, cô liền đi thư viện Tỉnh Đồ, tự gặm nhấm tri thức, làm bài thi các môn.
Mà quả nhiên cô không còn gặp Tống Kỳ Thanh ở Tỉnh Đồ nữa.
Tới một ngày cuối tháng 9, chạng vạng sau khi tan học, bởi vì Tư Ngưng còn phải trực nhật, nên Thư Niệm đi về trước.
Cô vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho bạn ở quê là Giang Điềm.
Thư Niệm: [Điềm Điềm, còn hai ngày nữa là thi cuối tháng, tớ sợ thành tích của tớ lại xếp hạng bét quá.]
Giang Điềm rất nhanh liền gửi tin nhắn lại: [Vớ vẩn! Cậu vốn rất thông minh, học tập lại nghiêm túc chịu khó, một tháng này vẫn luôn tự học, lần thi tháng này cậu khẳng định có tiến bộ rất nhiều.]
Giang Điềm: [Niệm Niệm cậu đừng nghĩ nhiều, cũng không cần lo lắng, phát huy trình độ bình thường là được rồi.]
Giang Điềm: [Tớ nghe đàn chị bên này nói, học sinh chuyển từ thôn chúng ta đến thành phố mới đầu xếp hạng đều là ở phía sau, nhưng chỉ cần nghiêm túc nỗ lực kiên định học tập sau này sẽ dần dần giỏi hơn nhiều người, thành tích một đường nghịch thiên, thành tích thi của cậu cũng sẽ so với lần trước tốt hơn.]
Giang Điềm: [Niệm Niệm, lúc này mới chỉ là bắt đầu, còn ba năm nữa chúng ta mới thi đại học, cậu sợ cái gì chứ, còn thời gian để đuổi kịp bọn họ mà.]
Thư Niệm cong môi cười, nhắn lại cho Giang Điềm: [Ừ! Chúng ta cùng nhau nỗ lực!]
Giang Điềm: [Được! Ba năm sau hẹn gặp lại ở đại học Thẩm Thành!]
Thư Niệm mỉm cười nhắn: [Nhất định!]
Tin vừa gửi xong, Thư Niệm đột nhiên đụng vào người phía trước.
Là một bạn nam, lớn lên rất cao.
Trên đồng phục của anh còn có một mùi hương bột giặt nhẹ nhàng.
Cô hốt hoảng mà lui lại một bước, giọng nói hoảng loạn xin lỗi đối phương: “Xin lỗi.......”
Tống Kỳ Thanh quay đầu nhìn cô một cái, không để ý mà cười nhẹ nói: “Không có gì.”
Thư Niệm nghe thấy giọng anh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh một chút, sau đó khuôn mặt liền đỏ lên, cắn môi đi vòng qua người anh.
Cô rất sợ anh ở phía sau nhìn cô.
Bởi vì trong lòng vô cùng để ý chuyện này, thế nên cô đi đường rất không tự nhiên.
Cả người Thư Niệm bồn chồn mà nắm chặt điện thoại, bắt đầu cất bước chạy.
Trên cặp sách màu hồng nhạt của cô treo một móc khóa con mèo đáng yêu.
Bởi vì động tác chạy của cô, móc khóa mèo theo đó lắc lư qua lại, vô cùng linh động đáng yêu.
Khi Thư Niệm chạy đến trạm xe buýt, xe buýt về nhà vừa vặn đến trạm.
Cô lập tức lên xe, quẹt thẻ xong liền đi xuống phía sau. . Hai ngày thi tháng kết thúc, Thư Niệm cũng không có thả lỏng chút nào.
Cô cảm thấy đáp án của mình không phải quá tốt, nhưng lại không thể nói không tốt.
Bởi vì những câu cô không biết đáp án cô đều bỏ qua.
Câu cô biết hẳn là đúng hết rồi.
Hai ngày sau, ngày cuối cùng của tháng 9, cũng là ngày đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc khánh, thành tích thi tháng đã có.
Trước khi thi, chủ nhiệm lớp đã nói với bọn họ, sau thi sẽ chuyển chỗ.
Thẩm Thành trước đây sẽ có phiếu điểm của toàn bộ học sinh, mỗi người đều có điểm các môn và xếp hạng, còn có số điểm ở lớp và xếp hạng toàn khối, nhưng mấy năm nay Thẩm Thành sửa lại cách thức, bây giờ chỉ cho học sinh phiếu thành tích của bản thân mỗi người.
Thư Niệm lấy được thành tích của mình xong, nghiêm túc xem.
Tiếng Anh của cô 148 điểm, nhưng các môn tự nhiên thì không cao, đặc biệt là vật lý.
100 điểm vật lý cô chỉ được 53 điểm.
Lần này Thư Niệm xếp thứ 32 trong lớp.
Cô vượt 16 hạng.
Thư Niệm có chút vui vẻ, nhưng lại không cam lòng chỉ như vậy.
Cô hạ quyết tâm, kỳ thi giữa kỳ nhất định phải tiếp tục tiến bộ, cho dù chỉ lên thêm 1 hạng cũng được.
Tiết cuối cùng trưa hôm đó, là cuộc họp của chủ nhiệm trước kỳ nghỉ.
Dương Kỳ Tiến nhắn nhủ những việc cần chú ý trong kỳ nghỉ xong, liền đem sơ đồ chỗ ngồi mới ra, khiến mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Mà, Thư Niệm ngồi ở đó, ngơ ngẩn mà nhìn tên của cô với tên của bạn cùng bàn mới, ngây người. Chỗ ngồi mới, bàn thứ 5 gần cửa sổ bên trái -------- Tống Kỳ Thanh, Thư Niệm.
Tác giả có chuyện muốn nói: Vẫn là sửa lại văn án một chút! Lần này chính thức hoàn thiện văn án rồi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT