“Sao cậu có thể làm hết mấy câu hỏi khó ở đằng sau thế?” Triệu Nhã Nam chỉ vào mấy đề thi trên bàn cô.
Trong lòng Tô Mạt muốn phát điên nhưng biểu cảm trên mặt lại rất vô tội nhìn Triệu Nhã Nam, nhỏ nói: “Nhã Nam, cậu đừng giận nha, thật ra tớ vẫn luôn che giấu thực lực. Mấy đề đó tớ từng làm hết rồi, trước kia vì không muốn để ai biết nên ngay cả cậu tớ cũng không nói.”
“Ý cậu là, cậu rất thông minh, muốn thi vào THPT Thánh Đức cũng là điều không khó?” Triệu Nhã Nam có chút không phản ứng kịp.
Tô Mạt nhìn cô ấy, thấy cô ấy không có gì gọi là không vui mới gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, lên cấp ba chúng ta cũng có thể học chung. Tô Mạt, tớ vui quá đi mất!” Triệu Nhã Nam ôm chặt Tô Mạt, kích động nói, mặt cô ấy bởi vì quá vui nên đã đỏ ửng lên.
Âm thanh của Triệu Nhã Nam hơi lớn khiến các bạn học bên cạnh đều ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Nhã Nam ngượng ngùng rụt cổ lại nhưng mà cô ấy vẫn cảm thấy rất vui, cười đến không khép miệng được.
Tô Mạt biết Triệu Nhã Nam sẽ không tức giận với mình và cũng sẽ thật lòng vui mừng vì cô. Khi nhìn thấy cảm xúc của Triệu Nhã Nam, lần đầu tiên Tô Mạt cảm thấy lần trọng sinh thực sự có ý nghĩa.
Ít nhất, cô sẽ không mất đi người bạn tốt Triệu Nhã Nam lần nữa, cô không chỉ muốn cho bản thân vui vẻ tự tại, mà còn muốn đối xử với Triệu Nhã Nam tốt hơn.
Giải quyết Triệu Nhã Nam xong, cô còn phải về nhà nói cho mẹ Tô biết là mình sẽ chuẩn bị lên tỉnh học, đây cũng là một vấn đề khó. Trước không nói đến việc Tô mẹ có đồng ý hay không mà vấn đề làm đầu cô đau đầu chính là cô nên giải thích thế nào về việc mình đột nhiên thông minh hơn.
Suy nghĩ nửa ngày, cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt, những người khác đều đang liều mạng ôn tập, chỉ có một mình cô ngồi chống cằm, mặt mày ủ rủ.
Triệu Nhã Nam hỏi cô làm sao, cô không dám nói thật, đành phải nói dối là bà dì đang đến thăm. (*) Bà dì: Kinh nguyệt.
Triệu Nhã Nam tỏ vẻ tớ hiểu, hơn nữa còn tung tăng đi lấy cho cô một ly nước ấm.
Có bạn bè như thế thì cô còn yêu cầu gì hơn!
Tô Mạt về đến nhà nhưng cô quên không đem chìa khóa. Ấn chuông cửa nửa ngày mới có người ra mở cửa. Người mở cửa là em trai cô, Tô Lê.
“Sao chị không đem theo chìa khóa, nếu em không ở nhà thì chị sẽ phải ở ngoài!”
Ngữ khí Tô Lê tuy không tốt nhưng Tô Mạt biết cậu mạnh miệng mềm lòng, là một cậu nhóc nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, thật ra em trai rất ỷ lại cô, đối xử với cô rất tốt.
Ví dụ, nếu buổi sáng nào đó cô không dậy nổi đều do cậu không thấy phiền đến gọi cô dậy. Cô quên mang cái gì cũng do Tô Lê mang tới cho cô.
Tô Mạt lớn hơn Tô Lê ba tuổi. Tô Mạt tốt nghiệp cấp hai thì cậu mới học lớp 7, Tô Mạt tốt nghiệp cấp ba, cậu mới học lớp 10. Sau này, dù Tô Lê và cô học chung một trường đại học, nhưng không phải cô đi thực tập thì cũng đang ở ngoài tìm việc làm.
Có thể nói là Tô Lê vẫn luôn đuổi theo bước chân của cô, Tô Lê tuy còn nhỏ nhưng rất tốt, nếu cô có chuyện gì, Tô Lê cũng sẽ tới giúp cô, ở cạnh cô.
Kiếp trước, Tô Mạt có không ít chuyện cần Tô Lê giúp đỡ. Thế nhưng khi cô có năng lực thì Tô Lê đã không còn cần cô giúp đỡ gì nữa.
Tô Mạt nhìn gương mặt mặt non choẹt đã có góc cạnh của em trai, nghĩ thầm, được trọng sinh cô muốn làm một người chị có trách nhiệm, đối xử với em trai tốt hơn, sẽ chăm sóc cho thằng bé, sẽ không để Tô Lê chăm sóc cô.
Tô Lê không tránh, chỉ kỳ lạ mà trừng cô một cái, “Đừng sờ rối tóc em.”
“Mẹ đi đâu rồi?” Tô Mạt không quan tâm cậu, nhìn một vòng quanh phòng khách, hỏi.
“Đi mua đồ ăn, vừa ra ngoài không lâu, nói gì mà chị gần đây rất cực, phải bồi bổ cho chị.” Tô Lê lại ngồi xuống sofa tiếp tục xem TV, nghe thấy cô hỏi, đầu cũng không ngẩng lên, tùy ý trả lời.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, thấy TV đang chiếu phim hoạt hình 《 Tử Thần 》, là tập Mộc Mục Bạch lên sân khấu, Tô Mạt cảm thấy có hứng thú, ngồi xuống sofa chung với Tô Lê để xem.
Mỗi một cô gái đều có tâm hồn thiếu nữ. Đẹp trai, ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong tim lại yêu mình thắm thiết, Mộc Mục Bạch chính là hình tượng năm xưa của cô đó.
“Chị coi cái gì, đi học bài lẹ lên, sắp thi tốt nghiệp THCS rồi đó!” Tô Lê xụ mặt đẩy cô ra.
Điều này làm cho Tô Mạt có ảo giác rằng cô là em gái, còn Tô Lê là anh trai. Người sắp sang tuổi ba mươi như cô, vậy mà lại bị thằng nhóc này nhắc nhở, thật là!
“Không phải cũng sắp phải thi cuối kỳ rồi sao?” Tô Lê muốn vào trường cấp hai hiện tại Tô Mạt đang học.
“Em với chị giống nhau à!?” Tô Lê mặc kệ cô, đẩy cô đến cửa phòng, “Chị mau vào học bài đi!”
Tô Mạt có chút nhụt chí, quả thật chỉ số thông minh của Tô Lê cao hơn cô rất nhiều, cô nghi ngờ rằng hai người không phải chị em ruột, Tô Lê rất thông minh gần như tất cả các môn đều đạt hạng nhất. Thành tích của Tô Mạt chỉ ở mức trung bình, kiếp trước cô từng vì thế mà khó chịu.
Nhưng nay đã khác xưa! Giờ cô là học thần, dù Tô Lê có giỏi đến đâu thì có thể ngang với cô sao? Dù đầu óc không thông minh bằng cậu nhưng khi làm đề thi thử, cô thấy mình cũng rất giỏi mà!
Nhưng mà cô không thể kể chuyện này được. Tô Mạt thở dài, không còn cách nào, cô đành bất đắc dĩ mà đi vào phòng, Tô Lê còn không quên đóng cửa lại cho cô. Thật là người em trai tốt nhất Trung Quốc!
Ở trong phòng cô không đọc sách, hiện tại đối cô đọc sách cũng chẳng để làm gì, ai bảo cho cô thành học thần làm gì!
Trong lòng Tô Mạt thấy khoái chí, nằm trên giường lăn qua lộn lại, một linh hồn ba mươi tuổi xôn xao không thôi, hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Một lát sau, giống như cô nhớ tới chuyện gì, lăn lóc bò dậy.
Cô nhớ kiếp trước lúc cô học đại học được nghỉ về nhà, trong nhà từng bị cháy một lần, vì khi đó có một đứa trẻ nhà hàng xóm tới nhà cô chơi. Cô có mua một cái máy tính, để ở trong phòng, đứa bé kia xem phim hoạt hình, còn cô thì ở phòng khách coi điện thoại.
Sau đó, có người tìm cô có chút việc, cô dặn đứa bé vài câu thì đi ra ngoài, lúc về thì trong nhà đã bị cháy.
Sau này cô mới biết được là do đứa bé kia đốt mấy ngọn nến làm cháy khăn trải giường, lửa lan đến số sách ở bên cạnh.
Lúc sửa lại phòng, cô phát hiện ở mặt sau giá sách có một sấp tiền, ít nhất cũng phải là hai ba mươi tờ.
Mặt sau giá sách có một chỗ dùng keo dán lại, số tiền đó được bọc bằng giấy báo, mở ra thì đã bị cháy xém, không thể mang ra ngân hàng đổi.
Mẹ Tô nói tiền đó có thể là tiền trước khi mất cha Tô đã cất, có thể là tiền riêng của cha Tô.
Cô cũng không biết vì sao cha Tô lại giấu ở sau giá sách của cô, có lẽ do cảm thấy đó là nơi an toàn sẽ không bị mẹ Tô phát hiện. Mỗi khi nói đến chuyện này, Tô Mạt vẫn buồn cười không chịu được nhưng cũng sẽ nhớ đến sự ra đi của cha mà thấy đau lòng, vậy nên sau này cả nhà không ai nhắc đến việc này nữa.
Số tiền đó khi ấy đối với Tô Mạt hay mọi người thì chẳng đáng bao nhiêu nên không thấy tiếc mấy, dù sao thì cũng đã cháy.
Nhưng đối với Tô Mạt hiện tại, thì đó chính là một số tiền siêu to khổng lồ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT