Tô Mạt vất vả lắm mới chờ thầy Tần đi để nói cho Triệu Nhã Nam biết chuyện này.
Không nghĩ tới Triệu Nhã Nam nói trước, cô ấy nhăn mặt, nói: “Tô Mạt, tớ muốn học ở đây nhưng ba mẹ bắt tớ đi tỉnh học cấp ba, cậu thì sao? Cậu tính đăng ký trường nào?”
Tô Mạt cũng không định trêu chọc cô ấy nên cô khẽ nói: “Tớ sẽ đăng ký cùng trường với cậu.”
Triệu Nhã Nam ngây người, dáng vẻ ngây ngô rất đáng yêu, làm cho Tô Mạt phải vươn tay chọc chọc khuôn mặt cô ấy.
Triệu Nhã Nam vẫn không tin, nói: “Ở tỉnh nhiều trường như vậy, làm sao cậu biết tớ muốn đăng ký trường nào?”
“Trường THPT Thánh Đức.” Dù trong lòng Tô Mạt đang cười thầm nhưng ngoài mặt thì vẫn nghiêm túc trả lời.
“Làm sao mà cậu biết được?” Triệu Nhã Nam nhanh chóng nhìn nhìn bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
Nếu là kiếp trước thì lúc này chắc chắn Tô Mạt sẽ không biết. Tuy rằng danh tiếng của Thánh Đức như sấm bên tai, nhưng ở trường học cô số lượng đăng ký mỗi năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, số lượng người trúng tuyển thì lại càng ít đến đáng thương, có khi một năm chỉ có một hai người.
Sau khi trọng sinh đương nhiên biết Triệu Nhã Nam học cấp ba ở đâu, thời điểm trường học thông báo danh sách trúng tuyển, Triệu Nhã Nam đậu vào THPT Thánh Đức, đây chính là một chuyện lớn ở trường học các cô.
Cha mẹ Triệu Nhã Nam không cho cô ấy nói cho người khác chuyện này. Bởi vì họ phải nhờ đến quan hệ mới có thể cho cô ấy vào học, việc này cũng không phải là việc gì đáng để khoe khoang. Với thành tích của Triệu Nhã Nam mà muốn vào THPT Thánh Đức tuy rằng miễn cưỡng tính là đủ nhưng những người đợi trước cô ấy có không ít, nếu không phải cô ấy có quan hệ thì việc này cũng không tới lượt cô ấy.
Vốn dĩ Triệu Nhã Nam muốn bí mật nói cho Tô Mạt biết việc này, nhưng khi biết Tô Mạt đã biết được việc cô đi tỉnh học THPT thì tâm trạng liền thấy buồn hơn, thật ra cô cũng rất ngại khi nói bản thân sẽ đến THPT Thánh Đức học.
Dù cô muốn ở lại thành phố học nhưng thành tích của cô so Tô Mạt thì tốt hơn rất nhiều. Nếu học ở Nhất Trung thì cô nghĩ cô có thể thương lượng với người nhà. Nhưng Tô Mạt lại muốn thi vào Nhị Trung vậy nên hai cô không có cách nào để học cùng một trường, mà THPT lại quản lý theo kiểu khép kín. Cô thầm nghĩ nếu không thể cùng Tô Mạt học chung trường thì việc cô học ở tỉnh hay học ở Nhất Trung cũng không có gì khác biệt, nếu đã như vậy thì cô nên nghe lời cha mẹ.
Nhưng có nghĩ thì Triệu Nhã Nam cũng không nghĩ tới khi thi tốt nghiệp THCS Tô Mạt lại phát huy vượt bậc, vượt qua điểm chuẩn của Nhất Trung đến 20 điểm, nhưng đây đều là chuyện của sau này, còn bây giờ thì nhà họ Triệu cũng đã mua xong nhà ở tỉnh rồi.
Tô Mạt không thể nói rằng mình đã từng nhìn thấy thông báo nói vậy được, vậy nên cô không trả lời vấn đề của Triệu Nhã Nam, mà tiếp tục nói: “Tớ tính đăng ký vào chung một trường với cậu.”
Triệu Nhã Nam nghe vậy thì cảm động cầm tay cô, một lát sau cẩn thận hỏi: “Tô Mạt, cậu biết tớ muốn đăng ký vào THPT Thánh Đức, vậy cậu có biết điểm chuẩn của THPT Thánh Đức là bao nhiêu không?”
Trong lòng Tô Mạt cảm thấy ấm áp, cô biết Triệu Nhã Nam sợ cô đau lòng, dựa vào thành tích trước kia của cô muốn vào THPT Thánh Đức học, thì đó hoàn toàn là chuyện viễn vông. Nhưng mà bây giờ không như trước, cô cũng không phải là Tô Mạt trước kia, tuy rằng người vẫn là người này, nhưng linh hồn đã là linh hồn của học thần Tô Mạt.
Tuy tính tình cô điềm tĩnh nhưng lúc này trong lòng cũng nhịn không được sinh ra một niềm vui sướng và sự kiêu ngạo mãnh liệt, cô được trọng sinh đâu phải là vì để cô hăng hái học tập hay cực khổ học tập đâu.
Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Triệu Nhã Nam, nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm đi, tớ không phải do xúc động nhất thời đâu. Tớ nhất định có thể học chung một trường cấp ba với cậu. Tớ muốn thi vào THPT Thánh Đức không chỉ là vì cậu, mà còn vì chính bản thân tớ nữa.”
Triệu Nhã Nam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên định của Tô Mạt, bỗng nhiên cảm thấy Tô Mạt hình như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, có chút không giống trước kia nữa.
“Ngày mai phải điền nguyện vọng, cậu có lòng tin không?” Triệu Nhã Nam vẫn lo lắng cho Tô Mạt, muốn cô khẳng định lại, dù sao thành tích lúc trước của cô vẫn còn đó.
Tô Mạt gật gật đầu, Triệu Nhã Nam còn tính nói tiếp thì chuông vào học đã vang lên, thầy Tần theo tiếng chuông đi vào phòng học.
Trong phòng học lập tức yên tĩnh trở lại, thầy Tần đứng ở trên bục giảng, hắng giọng một cái, nghiêm túc thông báo: “Ngày mai phải điền nguyện vọng, ngày mai các em nhớ kêu phụ huynh đến điền nguyện vọng cho các em. Hiện tại thì mấy đứa tự ôn tập đi, cái gì nên nói thì thầy cũng đã nói không ít, hiện tại các em lấy trọng điểm mà thầy cô đã vạch ra xem lại một chút, hiện tại ôn được bây nhiêu hay bấy nhiêu, đến lúc thi tốt nghiệp THCS xung quanh đều không có người quen, sẽ không ai cho các em coi bài đâu!”
Nói xong thầy Tần chắp tay sau lưng, đi ra ngoài.
Tô Mạt lấy vài đề thi toán học của trường trung học trọng điểm ở tỉnh ra, cô nhớ lúc trước khi phát bài thầy có nói để bọn họ nhìn sơ qua, tránh cho đến lúc thi thấy đề khó sẽ hoảng. Kiếp trước Tô Mạt không hề làm bài thi này, bởi vì dù cô có làm thì cũng không xong, trong này không có bao nhiêu bài mà cô có thể làm đúng.
Tô Mạt lấy bút ra, trong đầu ngẫm nghĩ rồi bắt đầu làm, cô không chú ý tới Triệu Nhã Nam từ khi thầy Tần đi ra thì chỉ nhìn cô, thấy cô lấy mấy đề có độ khó cao bắt đầu viết như bay thì thấy vô cùng kinh ngạc. Lại gần nhìn thoáng qua, Triệu Nhã Nam không thể nào bình tĩnh được nữa.
Bản thân Triệu Nhã Nam cũng đã từng làm mấy bài thi này, kết quả rất thê thảm, mỗi một đề đều phải nghĩ nát óc mới giải được, hơn nữa có mấy đề hoàn toàn không biết phải giải thế nào. Thế nhưng lúc này cô lại thấy Tô Mạt giải đề không cần suy nghĩ, có thể trực tiếp viết ra đáp án, hơn nữa còn không sử dụng đến giấy nháp.
Hiện tại, Triệu Nhã Nam chỉ chờ Tô Mạt làm xong rồi dò đáp án, nếu xác suất đúng là 50% thì việc Tô Mạt muốn học ở THPT Thánh Đức sẽ có hi vọng.
Triệu Nhã Nam là bạn bè tốt nhất của Tô Mạt từ tiểu học cho đến cấp hai, không chỉ vì hai người là bạn cùng bàn, ngoài ra còn do tính cách của Triệu Nhã Nam và Tô Mạt rất hợp nhau. Thời điểm Tô Mạt học cấp hai tính tình rất nhẹ nhàng, dịu dàng, ngoan ngoãn thường xuyên bị thua thiệt cũng không biết, cũng không biết nhìn sắc mặt người ta. Sau này khi đi làm cô mới trở nên trong nhu có cương, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, cũng biết chăm sóc người khác hơn.
Mà Triệu Nhã Nam lương thiện, hiền lành, chưa bao giờ tính toán với người khác, đối xử với mọi người vừa đơn giản lại vừa chân thành, chủ yếu là cô rất thích chơi với Tô Mạt.
Bởi vì có tính cách như vậy nên khi Triệu Nhã Nam thấy Tô Mạt thay đổi thì cũng không suy nghĩ nhiều. Cô quan tâm Tô Mạt nên cô hy vọng Tô Mạt sẽ ngày càng tốt hơn.
Sau khi mất liên lạc với Triệu Nhã Nam thì Tô Mạt không còn gặp được ai giống như Triệu Nhã Nam cả, ý cô không phải là trên đời không có ai tốt bụng như Triệu Nhã Nam mà là cô không gặp được người chân thành, không so đo, luôn thật lòng với cô như cô ấy. Đây cũng là lý do dù sau nhiều năm Tô Mạt vẫn luôn nhớ tới Triệu Nhã Nam, vẫn luôn nhớ đến khoảng thời gian hai người chơi chung, cô nghĩ không còn liên lạc với cô ấy là một điều khiến cô thấy tiếc nuối.
Rất nhanh, Tô Mạt đã làm xong bài thi, cô cử động cổ tay một chút, cảm thấy có chút mỏi, lúc cô múa bút thành văn thì không thấy nhưng khi viết xong mới cảm giác được.
Chữ cô viết cũng đẹp hơn rất nhiều, kiếp trước khi học tiểu học thì mẹ tô đã cho cô luyện chữ Khải hai năm, sau này cô vẫn kiên trì luyện tập, đến hiện tại thì chữ viết cũng đã khá đẹp.
Khi quay đầu lại, cô thấy Triệu Nhã Nam đang ngây ngốc nhìn vào bài thi của mình.