“Chị, dậy nhanh lên. Hơn sáu giờ rồi, nếu chị còn không chịu dậy thì sẽ đi học muộn đó, không phải mấy chị còn có tiết tự học sớm sao?”
Tô Mạt mơ màng mở mắt thấy gương mặt non choẹt của em trai Tô Lê. Trong lòng không hiểu mô tê thế nào, sao em cô lại trẻ thế, không đúng, chính xác là y hệt hồi nó còn học cấp hai luôn.

Tô Mạt vẫn chưa tỉnh ngủ, vô thức trả lời: “Đến trường cái gì? Chị làm gì cần tự học sớm…”

“Chị con hỏi đến trường cái gì hả, không phải chị nói giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ kiểm tra bài sao? Chị còn không dậy nữa em kệ chị luôn, dù sao đến tám giờ em còn phải đi học!” Tô Lê liếc cô một cái.

Sự buồn ngủ của Tô Mạt lập tức biến mất, trừng to hai mắt, đi học? Sao có thể chứ, cô đã gần ba mươi tuổi đầu rồi, kiểm tra tự học cái gì, bớt giỡn đê! Chắc là cô vẫn còn đang mơ thôi.

“Dậy nhanh lên, nhanh nào, mẹ làm xong bữa sáng rồi.” Tô Lê nói xong lập tức xốc chăn (mền) Tô Mạt lên, không cho cô ngủ tiếp.

Tô Mạt chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, khi chăn bị xốc lên thì gió lạnh thổi đến làm cô nổi hết da gà, sao cô lại ăn mặc thế này? Ngực cũng nhỏ lại rồi?

Tô Mạt kiềm chế sự hoảng sợ trong lòng, nhìn xung quanh, đây không phải nhà trọ của cô. Đây là phòng của cô ở quê! Cô nhớ rõ ràng, tối hôm qua cô còn làm việc đến một giờ rưỡi sáng, sao lúc tỉnh dậy lại đang nằm ở nhà cũ rồi.

Tô Lê thấy cô còn đang ngẩn người, đẩy cô, “Chị, đi đánh răng rửa mặt đi. Mẹ nói chờ chị ra rồi cùng nhau ăn sáng.”

“Ah, đi ngay.” Tô Mạt vô thức trả lời. Cô mang dép lê, đi về hướng WC.

Tô Mạt ở trong WC nhìn mình trong gương hết mười lăm phút, tự nhéo mạnh một cái, đau đến đỏ bừng mắt, lúc này mới xác nhận được cô không phải đang mơ, cô thật sự đã quay về lúc cô mười lăm tuổi!

Trong gương là một gương mặt quen thuộc, đã lâu chưa gặp lại, khuôn mặt thanh tú nhưng vẫn còn vẻ non nớt.

Tô Mạt nhìn mình trong gương cười cười, ngơ ngẩn nói: “Xin chào, tôi ở tuổi mười lăm.”

“Chị, chị ở trong WC làm gì thế mà còn chưa ra? Nhanh lên kẻo muộn.” Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục của Tô Lê.

Tô Mạt thoáng chốc thấy mình thật khổ, cô đã qua cái thời đi học quá lâu rồi.

Rất nhanh, Tô Mạt đã đánh răng rửa mặt xong, lúc cô đi ra đúng lúc mẹ Tô cũng đang tháo tạp dề bước ra khỏi phòng bếp.

“Mạt Mạt, đến ăn nhanh lên.” Mẹ Tô cười, giúp cô kéo ghế.

Trong lòng Tô Mạt trào dâng cảm xúc ấm áp, ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ ạ.”

Mẹ Tô hơi ngạc nhiên rồi vui mừng nói: “Con đó, nhanh, uống sữa đậu nành đi.”

Tô Mạt nhận sữa đậu nành mẹ đưa đến, uống một hớp, lộ ra biểu cảm thoả mãn. Đã lâu rồi cô không được uống sữa đậu nành mẹ Tô tự tay làm, ngon quá đi.

Tô Mạt ăn xong một cái bánh quẩy lại ăn thêm một cái bánh bao thịt, cô chưa ăn xong đã lấy thêm một cái bánh bao thịt khác.

Mẹ Tô hơi ngạc nhiên nhìn cô, thường ngày Tô Mạt chỉ ăn một cái bánh quẩy, uống một ly sữa đậu nành thì không muốn ăn nữa, khẩu vị hôm nay ngược lại tốt hơn rất nhiều.

Tô Mạt thấy vẻ mặt của mẹ Tô, ngoan ngoãn nói: “Mẹ ơi, bánh bao thịt mẹ làm ngon quá.”

“Lúc trước mẹ chưa từng nghe con khen bánh ngon đâu.” Mẹ Tô cưng chiều xoa đầu cô.

Tô Lê vừa ăn vừa nói: “Chị, chị còn rề rà nữa thì sẽ đi trễ!”

Tô Mạt thở dài trong lòng, “Con đi trước đây, mẹ, Quả Lê, hai người ăn đi ạ.”

“Được, con nhớ cẩn thận, đừng gấp gáp qua đường!” Mẹ Tô gật đầu, nhắc nhở.

“Dạ, con biết rồi ạ.” Tô Mạt cầm lấy cặp sách trong phòng, đồng ý ngay tắp lự.

Tô Mạt đi xuống lầu, dựa vào trí nhớ đi đến trạm xe buýt. Nhà cô cách trạm xe buýt không xa, Tô Mạt đợi vài phút, xe cũng đã đến.

Bây giờ vẫn còn sớm, trên xe không có mấy người, Tô Mạt vừa lên xe ngồi vững thì nghe có người gọi cô.

“Tô Mạt!”

Tô Mạt nhìn sang, người gọi tên cô là cô bạn cùng lớp tên Thẩm Tình, quan hệ lúc học cấp hai cũng coi như không tệ. Chỉ là sau khi tốt nghiệp trung học, khi trường cấp ba cho nghỉ, cô về nhà thì có vô tình gặp nhau mấy lần.

Sau này, cô nghe nói cô ấy kết hôn với một người cùng quê, khi đó Tô Mạt cũng chưa từng gặp lại cô ấy. Hiện giờ, đối với Tô Mạt mà nói thì đã trôi qua mười năm, giờ gặp lại, Tô Mạt cũng thấy rất vui.

Ban đầu Thẩm Tình ngồi sau cô hai dãy ghế, thấy cô ngồi một mình thì đi lên ngồi chung với cô.

Tô Mạt cười với Thẩm Tình, “Trùng hợp quá nha Thẩm Tình!”

“Ừm, tối hôm qua tớ ngủ không ngon, thiếu chút nữa là không dậy nổi cho nên hôm nay đi hơi trễ.” Mặt Thẩm Tình tròn trịa, có chút phúng phính của trẻ con, cái miệng nhỏ nhắn than thở với cô.

“Cậu ôn bài đến khuya hả?” Trừ việc này ra, Tô Mạt thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

“Nghĩ nên điền nguyện vọng thế nào đó! Chẳng lẽ hôm qua cậu không bàn bạc với người nhà sao? Tớ với cha mẹ suy nghĩ rất lâu, buổi tối ngủ cũng không ngon nữa.” Thẩm Tình buồn rầu nói.

Tô Mạt nhất thời không kịp hiểu Thẩm Tình đang nói chuyện gì, chỉ đành nói theo lời cô ấy, “Vậy cậu đã có quyết định rồi chưa?”

“Tớ định điền ở Lục Trung, cha tớ cũng nói tỉ lệ trúng tuyển của Lục Trung hai năm trước khá ổn, cũng có nhiều thí sinh nặng ký.”

Tô Mạt nhớ loáng thoáng, hình như cô cũng điền vào Lục Trung, thế nhưng sau khi công bố ký quả kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba thì điểm cô còn cao hơn điểm chuẩn hai mươi điểm, quả thật là phát huy vượt xa mức bình thường.

Thẩm Tình thấy Tô Mạt không nói gì, hỏi ngược lại cô: “Cậu chuẩn bị điền vào đâu?”

Tô Mạt nghĩ rồi trả lời: “Tớ vẫn chưa nghĩ kỹ.”

“Hả? Ngày mai phải điền giấy nguyện vọng rồi cậu còn chưa nghĩ kỹ sao… Tính ra thành tích của cậu còn tốt hơn của tớ, đúng là nên suy nghĩ cẩn thận. Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.”

Tô Mạt cũng không trả lời mà chỉ cười cười.

Đột nhiên biết được sắp phải điền giấy nguyện vọng, cô vẫn còn chút bối rối, sao cô quay về thời điểm này nhỉ?

Được trùng sinh, cho dù cô biết thành tích thi cấp ba của mình nhưng cô không còn là Tô Mạt khi đó nữa, cũng không biết những kiến thức cấp hai kia cô còn nhớ chút nào hay không.

Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đến phòng học, kiểm tra thử xem cô còn nhớ bao nhiêu kiến thức.

Sau khi xuống xe, Thẩm Tình và Tô Mạt chạy như điên đến phòng học. Mỗi sáng đúng bảy giờ rưỡi giáo viên chủ nhiệm sẽ đến lớp điểm danh, lúc này đã là bảy giờ hai mươi hai phút, nếu không chạy nhanh chắc chắn sẽ bị giáo viên bắt gặp.

Tuy nói đã sắp đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba, thầy cô sẽ không phạt hai cô đứng, nhưng việc bị mắng là điều khó tránh khỏi.

Thật ra Tô Mạt chẳng có cảm giác gì, sự lo lắng, căng thẳng khi gặp giáo viên chủ nhiệm lớp mười của cô đã chạy bay biến đến phương trời nao. Nhưng Thẩm Tình dễ gì để cô đi từ từ chứ, cô ấy nắm tay cô cùng chạy.

Đến cửa phòng học, Thẩm Tình nhìn nhanh vào bên trong, thấy giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đến thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: “May quá, may quá đi. Tô Mạt cậu may mắn lắm mới gặp tớ, nếu không dựa vào tốc độ này của câụ tớ dám chắc cậu sẽ đến muộn.”

Tô Mạt gật đầu, cười nói cảm ơn.

Tô Mạt cười hì hì kéo tay cô vào lớp.

Chỗ ngồi của Thẩm Tình không gần chỗ cô nên cô ấy buông tay ra đi về chỗ ngồi. Mà lúc này Tô Mạt đã quên mất mình ngồi ở chỗ nào, vẻ mặt mờ mịt nhìn phòng học một vòng, tất cả mọi người đều đang vùi đầu học miệt mài.

Chợt nghe có người gọi cô, “Tô Mạt! Cậu còn chờ gì nữa thế? Nhanh đến đây, thầy Tần đi đến hành lang rồi kìa!”

Tô Mạt nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy một khuôn mặt ngây ngô đang tỏ vẻ gấp gáp, Tô Mạt chỉ chần chờ một giây, lập tức vui sướng chạy tới, đó là người bạn tốt nhất thời cấp hai của cô, Triệu Nhã Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play