Tô Mạt cực khổ lắm mới kéo giá sách ra được một khoảng nhỏ, sau đó nó lại nằm bất động ở đó. Hiện tại cô vẫn còn nhỏ, sức quá yếu.
“Quả Lê, Quả Lê!!! Em lại đây một chút.” Tô Mạt không còn cách nào, đành phải kêu Tô Lê đến giúp.
Đợi một lát, Tô Lê đẩy cửa đi vào, “Sao thế?”
“Giúp chị chuyện này, kéo tủ sách này ra một chút, đồ chị rơi xuống đó rồi.” Cô không muốn chia chén canh này cho Tô Lê đâu, đây chính là số tiền mà cô muốn dùng để làm chuyện lớn đó.
Tô Lê bán tín bán nghi đi tới, “Cái gì đó? Sao mà rớt ra sau giá sách được hay vậy?”
“À…… Cũng không có gì, là một món đồ mà chị cần xài thôi.” Trong lúc nhất thời Tô Mạt không biết nên trả lời thế nào.
Cũng may, Tô Lê cũng muốn biết nên cũng không hỏi nhiều, chỉ đi đến đẩy giúp. Đừng nghĩ Tô Lê nhỏ tuổi, thân thể cao gầy nhưng thực ra sức lực của tên nhóc này không nhỏ chút nào đâu. Tên nhóc này đã là một thiếu niên rồi, có cậu giúp, Tô Mạt không tốn bao nhiêu sức đã kéo được giá sách ra ngoài.
Tô Mạt thấy thế, chạy tới làm bộ làm tịch, nói: “Được rồi, em đi đi, đồ thì chị tự nhặt được.”
Tô Lê cảm thấy cô có chút kỳ lạ, nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ nói một câu, “Dở hơi!” Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài luôn.
Phải biết thời điểm này nếu ăn một tô phở chỉ tốn có 1 tệ 5 hào, một ngàn chắc chắn là một số tiền rất lớn.
(*) 1 tệ 5 hào = một tệ rưỡi = 4941 VNĐ
Tô Mạt suy nghĩ không biết cha Tô giấu một số tiền lớn như vậy để làm gì? Đã vậy lại còn giấu ở sau giá sách của cô, nhiều tiền như vậy chắc là không phải quỹ đen.
Tô Mạt chuẩn bị mang mấy tờ giấy gói đi bỏ, thì bên trong rơi ra một tờ giấy trắng, ở trên có mấy chữ viết bằng bút máy: Để lại cho con gái đáng yêu — Mạt Mạt.
Tô Mạt hơi sững sờ, việc này cô hoàn toàn không biết. Mẹ Tô chưa từng nói qua việc cha Tô để lại tiền cho cô, có lẽ Mẹ Tô cũng không biết chuyện này.
Tô Mạt đã qua cái tuổi hễ mà cảm động thì cả mắt mũi đều hồng lên, nhưng khi nhìn thấy những chữ viết quen thuộc này, thiếu chút nữa cô đã rơi nước mắt.
Tô Mạt nhẹ nhàng vuốt đi vuốt lại mấy chữ kia, trong lòng vừa mừng vừa khổ sở.
Qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gấp tờ giấy kia lại, nhìn thoáng qua, sau đó kẹp vào trong cuốn nhật ký bị khoá, đó là cuốn nhật ký khi cô đã viết lúc học tiểu học.
Tô Mạt cầm tiền nhưng không biết nên cất ở đâu. Cô nhìn quanh căn phòng ngủ ấm áp đáng yêu của mình, thế nhưng hoàn toàn không tìm ra được một chỗ nào để cất.
Tuy mẹ Tô không bao giờ lục đồ trong phòng cô, nhưng Tô Lê hay đến phòng cô lấy này kia, cô có món gì cậu đều biết.
Đều tại cô còn quá nhỏ, chưa thể có thẻ ngân hàng. Rơi vào đường cùng, Tô Mạt đành chia tiền ra, nhét vào trong nội y rồi che lại.
Trong lòng Tô Mạt tràn ngập cảm giác tội ác, mấy đứa thật đáng thương, rất nhanh chị sẽ tới giải cứu mấy đứa!
Sau khi Tô Mạt cất tiền xong thì Mẹ Tô cũng đã về. Mẹ Tô mua rất nhiều đồ ăn, trái cây, còn có một túi đồ ăn vặt lớn.
Tất cả đều là đồ ăn mà Tô Mạt khi đó thích ăn nhất. Thật ra, bây giờ Tô Mạt cũng không thích nữa nhưng do tâm trạng tốt, nên ăn cũng ngon hơn.
Sau khi ăn no, Tô Mạt nói với mẹ Tô chuyện cô muốn lên tỉnh đi học.
Lần đầu tiên nghe con gái nói chuyện này, mẹ Tô có chút ngạc nhiên. Trình độ của Tô Mạt ra sao, mẹ Tô cũng biết một ít. Thầy cô của Tô Mạt cũng từng nói, đứa nhỏ này dù có cố gắng nhưng kiến thức nền tảng không chắc lắm, nên không thể yêu cầu quá cao, có thể thi vào Nhất Trung đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cho nên Mẹ Tô cũng không quá trông ngóng kết quả học tập của Tô Mạt xuất sắc ra sao, mà chỉ cần Tô Mạt không quá vất vả, nên ở phương diện học tập cũng không can thiệp quá nhiều.
Tô Mạt muốn học ở THPT Thánh Đức, mẹ Tô đã nghe danh tiếng của trường từ sớm. Dù sao đó cũng là một trường học có tiếng, nếu thành tích không phải là loại tốt nhất thì đừng nghĩ đến việc được đi thi, còn những đứa bé nhà giàu muốn quyên tiền để vào thì ít ra cũng phải quyên đến bốn, năm vạn, đã vậy còn không chắc đứa nhỏ nhà mình có được đưa vào lớp tốt hay không.
Nhưng học ở đây thì kết quả thi đại học đều rất tốt. Sau khi nghe Tô Mạt nói, phản ứng đầu tiên của Mẹ Tô sau khi bình tĩnh chính là suy nghĩ trong nhà còn có bao nhiêu tiền đang gởi trong ngân hàng, số tiền đó có đủ dùng hay không?
Nếu Tô Mạt biết lúc này Mẹ Tô đang suy nghĩ cái gì thì chắc chắn sẽ vô cùng cảm động. Mẹ Tô quả thật rất cưng chiều con cái, cũng may cả hai chị em cô đều không thích ra vẻ, đều là những đứa trẻ ngoan, thành thật.
“Mạt Mạt, con đã suy nghĩ kĩ càng rồi?” Mẹ Tô khó có khi nghiêm túc hỏi, dù sao đây cũng là một chuyện lớn. Mẹ Tô không hề nghĩ rằng Tô Mạt muốn dựa vào thành tích của mình để thi đậu vào Thánh Đức.
“Dạ, mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con phải đi học ở đó.”
“Tại sao con lại đột nhiên muốn thi vào Thánh Đức? Không phải lúc trước con nói muốn thi vào một trường trong thành phố hay sao?”
“Tỷ lệ đậu Đại học của THPT Thánh Đức rất cao. Hơn nữa Nhã Nam cũng đi, con và cậu ấy sẽ cùng nhau đi.” Tô Mạt lắc lắc cánh tay Mẹ Tô.
Mẹ Tô bừng tỉnh, ra là do bạn của con bé muốn đi cho nên con bé cũng muốn đi!
THPT Thánh Đức thật sự là một ngôi trường tốt. Nếu Mạt Mạt đi học ở đó, tương lai sau này cũng sẽ tốt hơn, số tiền này bỏ ra cũng không uổng phí, đã vậy thì tùy ý con bé đi. Tiền không có thì còn có thể tích góp từ từ, dù sao Mạt Mạt rất ít khi đưa ra yêu cầu gì.
Sau khi mẹ Tô nghĩ kĩ, chỉ do dự chút đã gật đầu đồng ý. Sau đó lại suy nghĩ khi nào có thời gian phải đi ngân hàng sửa thời hạn gởi tiền thành không kỳ hạn mới được, dù sao con gái muốn đi tỉnh học, phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Tô Mạt rất vui vì mẹ Tô đã đồng ý, cô cũng biết chắc chắn mình sẽ thi đậu Thánh Đức. Cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ để mẹ Tô quyên tiền để cô được vào học.
Tô Mạt làm nũng, cảm ơn Mẹ Tô, nhân cơ hội này nói, ngày mai mẹ Tô phải đến trường học giúp cô điền nguyện vọng.
Hôm sau đến trường học, sau khi nói cho Triệu Nhã Nam biết chuyện mẹ Tô đã đồng ý cho cô đi học ở Thánh Đức, Triệu Nhã Nam vô cùng vui vẻ.
Trường học đã bố trí một phòng hội thảo lớn cho phụ huynh ngồi điền nguyện vọng. Nếu có vấn đề gì thì cũng có thể trực tiếp hỏi chủ nhiệm lớp.
Thầy Tần trao đổi với các phụ huynh, mỗi một phụ huynh điền trường học gì thầy đều xem qua một lần. Đến khi thấy ba Triệu Nhã Nam điền THPT Thánh Đức thì ánh mắt hơi thay đổi, nhưng cũng không nói gì.
Chờ đến khi nhìn thấy tên trường Mẹ Tô điền, tuy rằng cũng ở tỉnh nhưng ý nghĩa không giống nhau. Thầy Tần gọi Mẹ Tô ra ngoài, nhỏ giọng hàm súc hỏi mẹ Tô có biết THPT Thánh Đức hay không, có phải do nghe người khác nói trường đó tốt nên mới điền như vậy không.
Mẹ Tô tỏ vẻ là mình đã biết thanh danh của THPT Thánh Đức, còn nói rằng nhà mình tính quyên tiền để cho Tô Mạt đi học. Lúc này, thầy Tần mới bình tĩnh lại nhưng vẫn muốn khuyên nhủ một chút. Dù sao số tiền đó cũng không ít, hơn nữa với năng lực của Tô Mạt nếu học Thánh Đức cũng sẽ không được học ở lớp trọng điểm. Nói không chừng ở đó áp lực quá lớn còn có thể gây ảnh hưởng không tốt đến Tô Mạt.
Mẹ Tô do dự một hồi, đi đến phòng học của Tô Mạt hỏi lại một lần nữa. Mẹ Tô thấy Tô Mạt kiên định, thì cũng không sửa nguyện vọng nữa.
Chuyện Tô Mạt điền nguyện vọng ở THPT Thánh Đức, ở trường học chỉ có thầy Tần và Triệu Nhã Nam biết, vì vậy cũng không có tạo ra phong ba gì.
Tất cả đều gió êm sóng lặng, chỉ có không khí vẫn vô cùng căng thẳng. Khi mọi người đều chăm chỉ học hành, thì chỉ có Tô Mạt là thảnh thơi nhất. Rất nhanh ngày thi tốt nghiệp THCS đã tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT